Lúc bay qua Dung Nham Hà, rất nhiều người vây tới, tưởng là xe mây vượt biên, nhưng Thanh Phong làm phu xe đã quất bay tất cả.
Nhưng vì có Ngải Huy, hắn không dám xuống tay ác độc.
Lúc này người Cựu Thổ mới biết, cái xe mây này không phải xe vượt biên, mà bên trong có nguyên tu cao quý, ai cũng nhìn nó ước ao.
Ngải Huy nhìn thấy hết, không thấy vui chút nào.
Không lâu lắm, mọi người đều cảm thấy khó chịu, vì nguyên lực xung quanh quá mỏng manh. Lúc còn ở Ngũ Hành Thiên, dù ở hoang dã hay thành thị, thì nguyên lực cũng dồi dào khắp nơi, mọi người đã quen như thế.
Thế nhưng ở đây, nguyên lực mỏng quá, làm ai cũng cảm thấy nguyên lực trong người như bị tản mát ra ngoài.
Thanh Phong không nhịn được: “Nơi như thế này làm sao có người sống?”
Ngải Huy nhàn nhạt trả lời: “Lượng người ở Cựu Thổ gấp Ngũ Hành Thiên ít nhất mười lần.”
Thanh Phong quyết định câm miệng, đắc tội với Ngải Huy, chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Ngải Huy cũng thấy rất khó chịu.
Cảnh giới ngoại nguyên giúp khống chế nguyên lực xung quanh, nhưng nếu xung quanh nguyên lực hầu như không có như thế này thì khống chế cái gì? Chỉ thấy vô cùng khó thở, nguyên lực đang không ngừng tiêu hao, mà lại không được bổ sung.
Ngải Huy cười khổ, không ngờ mình về Cựu Thổ, lại như thế này.
Thanh Phong kêu to: “Ta hao nguyên lực quá nhanh, lỡ hao hết thì làm sao?”
“Ta có nguyên lực đậu.”
Mọi người thấy yên tâm hơn, có nguyên lực đậu, là bọn họ có thể bổ sung nguyên lực, mà có nguyên lực, thì chẳng ai uy hiếp được.
Càng bay sâu vào trong Cựu Thổ, cây cỏ dưới mặt đất càng phong phú.
Ai cũng hiếu kì thò cổ ra xem, trừ Ngải Huy, họ đều là lần đầu tới Cựu Thổ, mà thật ra cảnh trước mặt đối với Ngải Huy cũng là cực kì xa lạ.
Nói ra thì xấu hổ, lúc hắn còn ở Cựu Thổ, hầu như chẳng hề đi ra ngoài, có cây có con gì hắn cũng không biết, nhưng lại rất rành cây cối hoang thú ở Man Hoang.
Bay tới lúc chạng vạng, tam diệp xe mây không thể không hạ xuống, Thanh Phong và Triệu Bách An nguyên lực hầu như không còn.
Ngải Huy không thể không thừa nhận, mình đã đánh giá sai tình hình.
Tốc độ nguyên lực tiêu hao quá nhanh, nếu còn ở Ngũ Hành Thiên, ít nhất phải bay được tới hai ba ngày.
Nhưng Ngải Huy không nhụt chí, hắn lần này vào Cựu Thổ là có mục đích.
Lúc ở kiếm tu đạo tràng, mọi người đã từng thảo luận hướng đi sau này. Ngải Huy cho rằng, sau này Cựu Thổ chính là nơi giao chiến chủ chốt giữa họ với Thần Chi Huyết, vì Cựu Thổ có người và tàn kiện pháp bảo, thứ Thần Chi Huyết rất cần.
Nên lần này hắn tới đây xem xem ý nghĩ của hắn có khả thi hay không.
Nhưng xem ra hiện nay, Cựu Thổ rất không thích hợp cho nguyên tu ở lại lâu dài, vì nguyên lực quá ít.
Kế hoạch phải xem lại rồi.
Khoan đã!
Ngải Huy bỗng nhớ ra một chuyện, hắn hỏi Thanh Phong: “Ba chiến bộ đóng ở Cựu Thổ giải quyết vấn đề nguyên lực như thế nào?”
Thanh Phong lầm bầm: “Có trời mới biết.”
Ngải Huy dặn lòng lúc quay về phải hỏi Thiết Nữu vụ này. Ba chiến bộ nếu ở đây được, vậy chắc chắn là có cách giải quyết.
Hơn nữa, nếu nguyên tu không ở được, huyết tu làm sao ở? Huyết tu tu luyện huyết linh lực, linh lực còn sinh động hơn nguyên lực, dễ bị tản mát hơn, nếu nguyên tu ở Cựu Thổ khó khăn, huyết tu phải càng gian nan hơn.
Ngải Huy phấn chấn, mình gian nan, kẻ địch càng thêm gian nan, đây cũng là ưu thế.
Bọn họ hạ xuống bên một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, hai bên đầy đá cuội, sâu trong bờ là nham thạch, cả đám tìm một chỗ khá bằng phẳng để cắm trại.
Triệu Bách An là thương nhân, vào nam ra bắc, cắm trại dã ngoại là chuyện thường như cơm bữa, nên rất thành thạo.
Thanh Phong chạy ra suối, bắt vài con cá.
So với lũ cá đầy nguy hiểm của Man Hoang, cá ở đây nhỏ hơn, cũng không có khả năng công kích. Cá ở Man Hoang con nào cũng dữ dằn, nếu gặp phải cá hoang thú, vậy thì nguy hiểm. Sông ở Man Hoang xưa nay luôn là nơi giết chóc, nguyên tu không có thực lực không dám tới gần.
Tuy rằng không có nguyên lực, nhưng cá rất tươi.
Ăn xong, sắc trời cũng tối. Thủy nguyên lực thiếu thốn, tầng mây Cựu Thổ không dày như Ngũ Hành Thiên, nên bầu trời rất sáng sủa.
Ngải Huy thấy Hà Hạt Tử đang cầm một cục đá cuội khắc khắc, rõ là đá ở bên bờ suối.
Ngải Huy mỉm cười.
Hắn rất thích những người chuyên tâm như Hà Hạt Tử.
Mặc Trung mang cháu gái theo, vốn sợ cô bé không quen, không ngờ cô bé còn to gan hơn lão, luôn tò mò nhìn quanh. Cô bé tên là Mặc Bất Ngữ, tính tình hoạt bát, khi thì nhổ cỏ, lúc leo trèo nham thạch, ra bờ suối bắt cua, Mặc Trung cũng kệ cho nó chơi.
Ngải Huy ngắm ánh tà dương, nhớ lại những kỉ niệm cũ hồi còn ở kiếm tu đạo tràng, giờ này chắc đang ngồi trên ghế trong sân, lật kiếm điển ra xem.
Lúc ấy, mình không có nguyên lực, chỉ hưởng thụ gió mát và sự yên tĩnh.
Keng.
Bỗng một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Ngải Huy giật mình, đi theo âm thanh, phát hiện là Hà Hạt Tử.
Hà Hạt Tử nét mặt kỳ quái, cục đá cuội trên tay chỉ còn bằng đầu ngón tay, trước mặt đầy đá vụn, trên vạt áo cũng vậy.
Ngải Huy kỳ quái, thanh âm mới vừa rồi là phát ra từ trên tay Hà Hạt Tử?
Hắn đã từng nhìn Hà Hạt Tử điêu khắc, những khối kim loại cứng rắn nằm trong tay Hà Hạt Tử trở nên xốp giòn, dễ dàng tan ra thành bột.
“Ông chủ, nhìn cái này.”
Hà Hạt Tử kêu, ném viên đá cuội bằng đầu ngón tay cho Ngải Huy.
Ngải Huy tiếp lấy, khó hiểu.
Vừa đến tay, Ngải Huy liền nhận ra chỗ khác thường. Viên đá rất nhỏ, nhưng nặng trình trịch, như kim loại vậy. Ngải Huy rót vào một tia nguyên lực, phát hiện nguyên lực rất khó thẩm thấu.
Hắn nhíu mày, dùng ngón tay nặn nặn, tảng đá vẫn không nhúc nhích.
Độ cứng rất cao!
Ngải Huy rút Long Chuy Kiếm, chém một nhát. Hắn cảm nhận được sức cản rất mạnh, nhát kiếm không chặt đứt được viên đá, chỉ bổ ra được một nửa.
Ngải Huy giật cả mình, kiếm của hắn rất sắc, thế mà không chém đứt được viên đá!
Kiếm thứ hai Ngải Huy mới chém đứt được viên đá. Chất đá tinh mịn, màu bên trong đậm hơn hẳn so với bên ngoài.
Hà Hạt Tử lại lấy ra một viên đá cuội, hai tay ánh sáng lấp lóe, bụi đá rì rào rơi xuống. Không lâu sau, chỉ còn lại một viên còn nhỏ hơn viên ban nãy. Vẻ mặt Hà Hạt Tử rất chăm chú, bắt đầu điêu khắc.
Thanh Phong khẽ ồ lên một tiếng, hắn cũng nhìn thấy tình huống bên này, thảo đằng làm tay dài ra, xoắn một đống đá cuội bên bờ suối.
Thảo đằng quất xuống, đá cuội vỡ ra, lộ ra lõi bên trong. Hắn quất ầm ầm một trận, đá cuội vỡ nát tan tành, hắn thu đám lõi đá lại.
Mặc Trung và cháu gái chạy lại. Mặc Bất Ngữ là hiếu kỳ, còn Mặc Trung là thảo binh tượng, rất mẫn cảm với vật liệu.
Lão cầm một cái lõi đá lên xem kĩ, ánh mắt lấp lóe, bỗng thè lưỡi ra liếm một cái.
“Ông chủ, đây là thạch hạch.”
Mặc Trung nói giọng khẳng định, rất vui vẻ.
Ngải Huy không ngờ Mặc Trung biết thứ này: “Thạch hạch?”
Mặc Trung cung kính nói: “Sách cổ có ghi chép, trong đá có hạch, tính cứng rắn như thiết, vị mặn chát, sau chuyển thành đắng, còn gọi là Khổ Thạch Tử (hạt đá đắng).”
Ngải Huy khẽ nếm, đúng là vừa mặn lại chát, sau đó chuyển thành vị đắng.
Thật thần kỳ!
Ngải Huy là người Cựu Thổ, thế mà từ trước đến nay không biết Khổ Thạch Tử, hỏi: “Vật này có ích lợi gì?”
Mặc Trung cung kính nói: “Tiểu nhân cũng là lần đầu nhìn thấy vật thật. Nó đặc tính ra sao, có thể dùng làm gì, thì phải nghiên cứu sau này mới biết. Nhưng nếu đã là vật liệu, thì tất phải có chỗ hữu dụng.”
Ngải Huy gật đầu: “Làm phiền.”
Mặc Trung vội vàng nói: “Là phận sự của tiểu nhân.”
Ngải Huy liếc mắt nhìn, thấy Hà Hạt Tử lại đang chuyên chú điêu khắc, tên thạch hạch cầm trong tay dày đặc hoa văn. Hắn chú ý thấy trán Hà Hạt Tử lấm tấm mồ hôi, không khỏi nhìn thêm chăm chú, theo hắn nhớ, dù đó là vật liệu gì, Hà Hạt Tử vẫn đều thành thạo điêu luyện, ung dung thoải mái.
Vẻ lao lực thế này, chính là lần đầu nhìn thấy.
Ngải Huy cũng cầm lấy một viên Khổ Thạch Tử, trong lòng hiếu kì với loại vật liệu này. Rất hiển nhiên, Khổ Thạch Tử không hòa hợp với nguyên lực mà còn bài xích.
Làm vũ khí? Cảm giác uy lực không đủ a.
Làm khiên. . . Ài, Khổ Thạch Tử kích thước quá nhỏ.
Vậy làm cái gì? Ngải Huy khổ sở suy nghĩ.
Một loại vật liệu hoàn toàn mới, đối với Ngải Huy tuyệt đối là một tin tức tốt. Điều này cũng cho thấy, Cựu Thổ không cằn cỗi như mình nghĩ.
Có còn những loại tài liệu chưa ai biết như Khổ Thạch Tử hay không?
Ý nghĩ này làm Ngải Huy kích động.
Nhưng vì có Ngải Huy, hắn không dám xuống tay ác độc.
Lúc này người Cựu Thổ mới biết, cái xe mây này không phải xe vượt biên, mà bên trong có nguyên tu cao quý, ai cũng nhìn nó ước ao.
Ngải Huy nhìn thấy hết, không thấy vui chút nào.
Không lâu lắm, mọi người đều cảm thấy khó chịu, vì nguyên lực xung quanh quá mỏng manh. Lúc còn ở Ngũ Hành Thiên, dù ở hoang dã hay thành thị, thì nguyên lực cũng dồi dào khắp nơi, mọi người đã quen như thế.
Thế nhưng ở đây, nguyên lực mỏng quá, làm ai cũng cảm thấy nguyên lực trong người như bị tản mát ra ngoài.
Thanh Phong không nhịn được: “Nơi như thế này làm sao có người sống?”
Ngải Huy nhàn nhạt trả lời: “Lượng người ở Cựu Thổ gấp Ngũ Hành Thiên ít nhất mười lần.”
Thanh Phong quyết định câm miệng, đắc tội với Ngải Huy, chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Ngải Huy cũng thấy rất khó chịu.
Cảnh giới ngoại nguyên giúp khống chế nguyên lực xung quanh, nhưng nếu xung quanh nguyên lực hầu như không có như thế này thì khống chế cái gì? Chỉ thấy vô cùng khó thở, nguyên lực đang không ngừng tiêu hao, mà lại không được bổ sung.
Ngải Huy cười khổ, không ngờ mình về Cựu Thổ, lại như thế này.
Thanh Phong kêu to: “Ta hao nguyên lực quá nhanh, lỡ hao hết thì làm sao?”
“Ta có nguyên lực đậu.”
Mọi người thấy yên tâm hơn, có nguyên lực đậu, là bọn họ có thể bổ sung nguyên lực, mà có nguyên lực, thì chẳng ai uy hiếp được.
Càng bay sâu vào trong Cựu Thổ, cây cỏ dưới mặt đất càng phong phú.
Ai cũng hiếu kì thò cổ ra xem, trừ Ngải Huy, họ đều là lần đầu tới Cựu Thổ, mà thật ra cảnh trước mặt đối với Ngải Huy cũng là cực kì xa lạ.
Nói ra thì xấu hổ, lúc hắn còn ở Cựu Thổ, hầu như chẳng hề đi ra ngoài, có cây có con gì hắn cũng không biết, nhưng lại rất rành cây cối hoang thú ở Man Hoang.
Bay tới lúc chạng vạng, tam diệp xe mây không thể không hạ xuống, Thanh Phong và Triệu Bách An nguyên lực hầu như không còn.
Ngải Huy không thể không thừa nhận, mình đã đánh giá sai tình hình.
Tốc độ nguyên lực tiêu hao quá nhanh, nếu còn ở Ngũ Hành Thiên, ít nhất phải bay được tới hai ba ngày.
Nhưng Ngải Huy không nhụt chí, hắn lần này vào Cựu Thổ là có mục đích.
Lúc ở kiếm tu đạo tràng, mọi người đã từng thảo luận hướng đi sau này. Ngải Huy cho rằng, sau này Cựu Thổ chính là nơi giao chiến chủ chốt giữa họ với Thần Chi Huyết, vì Cựu Thổ có người và tàn kiện pháp bảo, thứ Thần Chi Huyết rất cần.
Nên lần này hắn tới đây xem xem ý nghĩ của hắn có khả thi hay không.
Nhưng xem ra hiện nay, Cựu Thổ rất không thích hợp cho nguyên tu ở lại lâu dài, vì nguyên lực quá ít.
Kế hoạch phải xem lại rồi.
Khoan đã!
Ngải Huy bỗng nhớ ra một chuyện, hắn hỏi Thanh Phong: “Ba chiến bộ đóng ở Cựu Thổ giải quyết vấn đề nguyên lực như thế nào?”
Thanh Phong lầm bầm: “Có trời mới biết.”
Ngải Huy dặn lòng lúc quay về phải hỏi Thiết Nữu vụ này. Ba chiến bộ nếu ở đây được, vậy chắc chắn là có cách giải quyết.
Hơn nữa, nếu nguyên tu không ở được, huyết tu làm sao ở? Huyết tu tu luyện huyết linh lực, linh lực còn sinh động hơn nguyên lực, dễ bị tản mát hơn, nếu nguyên tu ở Cựu Thổ khó khăn, huyết tu phải càng gian nan hơn.
Ngải Huy phấn chấn, mình gian nan, kẻ địch càng thêm gian nan, đây cũng là ưu thế.
Bọn họ hạ xuống bên một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, hai bên đầy đá cuội, sâu trong bờ là nham thạch, cả đám tìm một chỗ khá bằng phẳng để cắm trại.
Triệu Bách An là thương nhân, vào nam ra bắc, cắm trại dã ngoại là chuyện thường như cơm bữa, nên rất thành thạo.
Thanh Phong chạy ra suối, bắt vài con cá.
So với lũ cá đầy nguy hiểm của Man Hoang, cá ở đây nhỏ hơn, cũng không có khả năng công kích. Cá ở Man Hoang con nào cũng dữ dằn, nếu gặp phải cá hoang thú, vậy thì nguy hiểm. Sông ở Man Hoang xưa nay luôn là nơi giết chóc, nguyên tu không có thực lực không dám tới gần.
Tuy rằng không có nguyên lực, nhưng cá rất tươi.
Ăn xong, sắc trời cũng tối. Thủy nguyên lực thiếu thốn, tầng mây Cựu Thổ không dày như Ngũ Hành Thiên, nên bầu trời rất sáng sủa.
Ngải Huy thấy Hà Hạt Tử đang cầm một cục đá cuội khắc khắc, rõ là đá ở bên bờ suối.
Ngải Huy mỉm cười.
Hắn rất thích những người chuyên tâm như Hà Hạt Tử.
Mặc Trung mang cháu gái theo, vốn sợ cô bé không quen, không ngờ cô bé còn to gan hơn lão, luôn tò mò nhìn quanh. Cô bé tên là Mặc Bất Ngữ, tính tình hoạt bát, khi thì nhổ cỏ, lúc leo trèo nham thạch, ra bờ suối bắt cua, Mặc Trung cũng kệ cho nó chơi.
Ngải Huy ngắm ánh tà dương, nhớ lại những kỉ niệm cũ hồi còn ở kiếm tu đạo tràng, giờ này chắc đang ngồi trên ghế trong sân, lật kiếm điển ra xem.
Lúc ấy, mình không có nguyên lực, chỉ hưởng thụ gió mát và sự yên tĩnh.
Keng.
Bỗng một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Ngải Huy giật mình, đi theo âm thanh, phát hiện là Hà Hạt Tử.
Hà Hạt Tử nét mặt kỳ quái, cục đá cuội trên tay chỉ còn bằng đầu ngón tay, trước mặt đầy đá vụn, trên vạt áo cũng vậy.
Ngải Huy kỳ quái, thanh âm mới vừa rồi là phát ra từ trên tay Hà Hạt Tử?
Hắn đã từng nhìn Hà Hạt Tử điêu khắc, những khối kim loại cứng rắn nằm trong tay Hà Hạt Tử trở nên xốp giòn, dễ dàng tan ra thành bột.
“Ông chủ, nhìn cái này.”
Hà Hạt Tử kêu, ném viên đá cuội bằng đầu ngón tay cho Ngải Huy.
Ngải Huy tiếp lấy, khó hiểu.
Vừa đến tay, Ngải Huy liền nhận ra chỗ khác thường. Viên đá rất nhỏ, nhưng nặng trình trịch, như kim loại vậy. Ngải Huy rót vào một tia nguyên lực, phát hiện nguyên lực rất khó thẩm thấu.
Hắn nhíu mày, dùng ngón tay nặn nặn, tảng đá vẫn không nhúc nhích.
Độ cứng rất cao!
Ngải Huy rút Long Chuy Kiếm, chém một nhát. Hắn cảm nhận được sức cản rất mạnh, nhát kiếm không chặt đứt được viên đá, chỉ bổ ra được một nửa.
Ngải Huy giật cả mình, kiếm của hắn rất sắc, thế mà không chém đứt được viên đá!
Kiếm thứ hai Ngải Huy mới chém đứt được viên đá. Chất đá tinh mịn, màu bên trong đậm hơn hẳn so với bên ngoài.
Hà Hạt Tử lại lấy ra một viên đá cuội, hai tay ánh sáng lấp lóe, bụi đá rì rào rơi xuống. Không lâu sau, chỉ còn lại một viên còn nhỏ hơn viên ban nãy. Vẻ mặt Hà Hạt Tử rất chăm chú, bắt đầu điêu khắc.
Thanh Phong khẽ ồ lên một tiếng, hắn cũng nhìn thấy tình huống bên này, thảo đằng làm tay dài ra, xoắn một đống đá cuội bên bờ suối.
Thảo đằng quất xuống, đá cuội vỡ ra, lộ ra lõi bên trong. Hắn quất ầm ầm một trận, đá cuội vỡ nát tan tành, hắn thu đám lõi đá lại.
Mặc Trung và cháu gái chạy lại. Mặc Bất Ngữ là hiếu kỳ, còn Mặc Trung là thảo binh tượng, rất mẫn cảm với vật liệu.
Lão cầm một cái lõi đá lên xem kĩ, ánh mắt lấp lóe, bỗng thè lưỡi ra liếm một cái.
“Ông chủ, đây là thạch hạch.”
Mặc Trung nói giọng khẳng định, rất vui vẻ.
Ngải Huy không ngờ Mặc Trung biết thứ này: “Thạch hạch?”
Mặc Trung cung kính nói: “Sách cổ có ghi chép, trong đá có hạch, tính cứng rắn như thiết, vị mặn chát, sau chuyển thành đắng, còn gọi là Khổ Thạch Tử (hạt đá đắng).”
Ngải Huy khẽ nếm, đúng là vừa mặn lại chát, sau đó chuyển thành vị đắng.
Thật thần kỳ!
Ngải Huy là người Cựu Thổ, thế mà từ trước đến nay không biết Khổ Thạch Tử, hỏi: “Vật này có ích lợi gì?”
Mặc Trung cung kính nói: “Tiểu nhân cũng là lần đầu nhìn thấy vật thật. Nó đặc tính ra sao, có thể dùng làm gì, thì phải nghiên cứu sau này mới biết. Nhưng nếu đã là vật liệu, thì tất phải có chỗ hữu dụng.”
Ngải Huy gật đầu: “Làm phiền.”
Mặc Trung vội vàng nói: “Là phận sự của tiểu nhân.”
Ngải Huy liếc mắt nhìn, thấy Hà Hạt Tử lại đang chuyên chú điêu khắc, tên thạch hạch cầm trong tay dày đặc hoa văn. Hắn chú ý thấy trán Hà Hạt Tử lấm tấm mồ hôi, không khỏi nhìn thêm chăm chú, theo hắn nhớ, dù đó là vật liệu gì, Hà Hạt Tử vẫn đều thành thạo điêu luyện, ung dung thoải mái.
Vẻ lao lực thế này, chính là lần đầu nhìn thấy.
Ngải Huy cũng cầm lấy một viên Khổ Thạch Tử, trong lòng hiếu kì với loại vật liệu này. Rất hiển nhiên, Khổ Thạch Tử không hòa hợp với nguyên lực mà còn bài xích.
Làm vũ khí? Cảm giác uy lực không đủ a.
Làm khiên. . . Ài, Khổ Thạch Tử kích thước quá nhỏ.
Vậy làm cái gì? Ngải Huy khổ sở suy nghĩ.
Một loại vật liệu hoàn toàn mới, đối với Ngải Huy tuyệt đối là một tin tức tốt. Điều này cũng cho thấy, Cựu Thổ không cằn cỗi như mình nghĩ.
Có còn những loại tài liệu chưa ai biết như Khổ Thạch Tử hay không?
Ý nghĩ này làm Ngải Huy kích động.
/948
|