Ngân Thành quả thực không phải là nơi ở tốt.
Đây không phải lần đầu Ngải Huy nghĩ như vậy, hắn giống như là trời sinh đã bài xích nơi này.
Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng choang tiếng người huyên náo, đồ ăn ngon, thức uống tuyệt hảo, người đẹp ở khắp nơi. Ở đây, chỉ có niềm vui và say sưa. Ai cũng cười tươi rạng rỡ, muốn đề phòng hay cảnh giác thì đều phải làm ngầm. Họ như đã thỏa thuận với nhau, giữ đúng chừng mực, vừa bảo vệ được an toàn bản thân, mà không làm cho ai khó chịu.
Cười đùa nói khoác trơn tru như nước chảy mây trôi, đều là thể hiện năng lực và phong độ.
Sự cuồng hoan trắng đêm của kiếm tu đạo tràng so với nơi này, chẳng khác gì dã nhân thời nguyên thủy với người hiện đại.
Lúc đó, mọi người ngồi sát vào nhau, ăn to nói lớn, vung vẩy thoải mái, hoàn toàn không hề có cái gọi là phong độ. Tha hồ say sưa, kể lể dài dòng, ai muốn khóc thì khóc, ai muốn cười thì cười, ngu hết biết.
Ngải Huy chưa bao giờ quên từng giây từng phút của khoảng thời gian cuồng hoan đó.
Người ở đây cũng cuồng hoan, nhưng ai cũng đeo lên mặt mình cái mặt nạ đẹp đẽ, khung cảnh cũng đẹp, đèn thủy tinh trên đầu lóng lánh huy hoàng, rõ ràng ở đâu đâu cũng có người, nhưng sao vẫn thấy vô cùng cô độc.
Ngân Thành giống như một cái hồ to đẹp đẽ, mặt hồ óng ánh như gương, nước xanh biêng biếc. Nhưng ở dưới cái mặt hồ tuyệt diệu đó là vô số những vòng xoáy, những dòng chảy ngầm của những thế gia đại tộc.
Những thế gia đại tộc đó ảnh hưởng tới từng ngóc ngách của Ngân Thành.
Chỉ cần ngươi bước vào Ngân Thành, là ngươi lập tức bị cuốn vào những vũng nước xoáy đó, không ai may mắn thoát khỏi. Thân bất do kỷ, mới là thái độ bình thường ở nơi này, dù có là Diệp phu nhân hay Phó gia chủ cao cao tại thượng, thì cũng như vậy.
Trừ vùi đầu vào ăn, Ngải Huy còn có thể làm được cái gì?
Hắn đang hận không thể lập tức rời đi.
Gặp khó khăn cũng được, gặp nguy hiểm cũng được, hắn chưa bao giờ lùi bước. Nhưng bây giờ, không biết vì sao, ở trong cái nơi xa hoa đẹp đẽ đèn đuốc sáng choang khách quý chật nhà này, bầu không khí nóng hừng hực này lại làm cho ý muốn bỏ đi của hắn càng thêm mãnh liệt.
Đáng tiếc, vẫn chưa tìm được bút ký.
Hắn tiếp tục vùi đầu vào ăn, vì không như thế thì chẳng còn biết phải làm gì khác.
Nhưng bỗng nhiên, một cảm giác nguy hiểm cực độ đột ngột xuất hiện, làm cả người hắn cứng đờ. Hắn giả bộ uống nước, ngẩng đầu lên, mắt thờ ơ quét quanh một vòng.
Trực giác nguy hiểm mãnh liệt như thế, không thể là không có thật.
Mọi người nhìn vẫn rất bình thường, nhưng Ngải Huy căng người sẵn sàng, chỉ cần có một động tĩnh, hắn sẽ lập tức phản ứng.
Cảm giác nguy hiểm như có như không, nhưng Ngải Huy kinh nghiệm phong phú biết nguy hiểm khẳng định không phải chĩa vào mình, nhưng kỳ quái là hắn cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.
Không phải chĩa vào mình, vậy là nhằm vào ai?
Mắt Ngải Huy không ngừng đảo qua toàn trường. Bỗng hắn giật thót, người ở đây, ai có khả năng bị giết cao nhất?
Ngải Huy quay phắt sang nhìn Diệp phu nhân.
Nếu có nguy hiểm phát sinh, người có khả năng nhất… nhất định là Diệp phu nhân!
Diệp phu nhân và Phó Hoài Ân đang trò chuyện, bà lão hộ vệ đứng sau lưng bà hai bước, mắt cảnh giác nhìn quanh.
Ngải Huy tinh mắt, nhìn thấy một người hầu đang đến gần Diệp Phu nhân, người hầu này bưng khay, trên khay là thức ăn nóng, nhìn rất bình thường.
Chẳng lẽ là mình đa nghi?
Nhưng người hầu kia ngay lúc đó hơi xoay người, mặt hướng về phía Ngải Huy.
Ngải Huy trừng mắt, trong mắt người hầu đó có một vệt huyết quang yêu dị.
Thần Chi Huyết!
Ngải Huy đứng bật dậy, hét to: Cẩn thận!
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao hắn cảm thấy nguy hiểm, vì hắn cực kỳ mẫn cảm với huyết linh lực, do mối thù hận ăn sâu trong xương cốt hắn.
Bà lão phản ứng nhanh nhất, Ngải Huy vừa mới đứng dậy, đã bước lên chắn trước Diệp phu nhân.
Người hầu thấy hành tung bại lộ, nét mặt trở nên cực kỳ kiên quyết.
Cơ thể hắn như quả khí cầu nhanh chóng phình to ra, khuôn mặt vặn vẹo quỷ dị, trông rất khủng bố.
Cái gì thế?
Trời ơi!
Bà lão biến sắc.
Khi còn cách bà chưa tới năm mươi mét, cơ thể tròn vo của người hầu ầm ầm nổ tung.
Ánh sáng đỏ chói sáng rực lên làm mọi người đều bị chói mắt, không còn nhìn thấy gì, những tiếng kêu thảm thiết và kinh ngạc không ngừng vang lên.
Ngải Huy phản ứng nhanh nhất, nhào sang bên, cái bàn ăn bằng thiết mộc bay lên, biến thành cái khiên che chắn cho hắn.
Ôi chao ôi ôi!
Âm thanh va chạm dày đặc vang lên không dứt, cái bàn mà đao kiếm muốn làm sứt sẹo cũng khó, giờ mấp mô lồi lõm, văng dính cả máu thịt không biết của ai.
Những người xung quanh Ngải Huy liên tục ngã nhào.
Cả đại sảnh ngấy mùi ngọt đặc trưng của huyết độc, mắt Ngải Huy đỏ bừng, sự thù hận thấu xương làm cả người hắn run rẩy, cả đại sảnh chìm trong màn sương máu đỏ.
Bỗng huyết hoa mai ở ngực hắn run lên, làm cả người hắn cứng đờ.
Đây là. . .
Ngải Huy mở to mắt, a, Một Ngàn Khối ở ngay gần đây!
Cơ thể gia nô nổ tung, gây thương tích cho bà lão là mạnh nhất, hơn một nửa sức công kích đều do bà lãnh. Tóc tai bà bù xù, khóe miệng tràn máu tươi, cực kỳ chật vật.
Bảo vệ phu nhân!
Bà lão gào lên, ngay lúc đó, trong màn huyết vụ đỏ rực, có hai bóng người vừa chạm liền tách ra.
Không được!
Ngải Huy biến sắc, mình thật ngu xuẩn, mục tiêu của Một Ngàn Khối ngoài Diệp Phu nhân, còn ai nữa?
Bà lão che trước người Diệp Phu nhân bỗng trợn tròn mắt, không nhúc nhích.
Một vòi máu tươi từ cổ bà tóe ra, bà lão ầm ầm ngã xuống.
Cứ… chết như vậy?
Ngải Huy ngây người, bà lão này thực lực rất mạnh, hắn nghĩ ít nhất cũng là một đại sư. Nhưng bà đã ngã xuống ngay trước mặt hắn, mạnh như thế, mà mất mạng chỉ trong một chiêu.
Diệp Phu nhân kinh hoàng, khi bà lão ầm ầm ngã xuống đất, kinh hoàng biến thành sợ hãi.
Khóe mắt Ngải Huy nhìn thấy một thân ảnh đang lặng lẽ tiếp cận Diệp Phu nhân.
Một Ngàn Khối!
Ả ta muốn giết Diệp phu nhân!
Dừng tay!
Cẩn thận!
Tửu Quỹ và Vương Tử đều kêu to. Chỗ họ ngồi đều ở gần cửa ra vào, cách Diệp Phu nhân quá xa, tuy nhìn thấy nguy hiểm, nhưng không chạy tới cứu kịp, chỉ kịp hét to cảnh báo.
Đáng chết!
Ngải Huy không kịp nghĩ nhiều, lao ra, người còn ở giữa không trung, một ánh kiếm sáng như tuyết chém ngang qua cả nửa đại sảnh.
Phó Dũng Hạo vận khí không tệ, nhờ vị trí góc độ, nên được đại ca Phó Nhân Hiên đứng bên cạnh cản trở tất cả công kích. Nhưng biến cố tiếp theo làm hắn trở tay không kịp.
Đúng ngay lúc đó, ánh kiếm chói mắt bắn ngang qua mặt hắn.
Hắn nhìn thấy bóng lưng hung mãnh như hổ của Sở Triều Dương và ánh tuyết lạnh lẽo sáng như tuyết kia.
Diệp phu nhân chỉ nhìn thấy một ánh sáng bạc đang nhanh chóng bay tới, hiện to trước mắt mình, sát ý tung hoành, làm cả người bà như rơi vào hầm băng. Gương mặt âm lãnh với vết đao của Sở Triều Dương đang bay nhanh về phía bà. Đôi mắt hắn đầy thù hận và tàn nhẫn, ánh kiếm sáng rực lạnh lẽo.
Hắn… muốn giết mình?
Diệp Phu nhân kinh hãi.
Thân ảnh đang lặng lẽ định công kích Diệp phu nhân hơi khựng lại, cánh tay run lên.
Keng!
Trong nháy mắt, Ngân Chiết Mai trong tay Ngải Huy như đâm vào một vòng xoáy, sức hút mạnh mẽ muốn kéo cả hắn vào trong đó, nhưng chỉ lóang một cái, sức hút đó hoàn toàn biến mất.
Tới lúc này Ngải Huy đã trăm phần trăm khẳng định, cô gái mặc đồ nha hoàn Phó gia kia, chính là Xà Dư!
Yêu nữ của Thần quốc!
Xà Dư mang mặt nạ nguyên lực, dáng vẻ chỉ là một tiểu nha hoàn xấu xí, nhưng trên gương mặt xấu xí ấy bỗng hiện ra một sắc thái yêu mị khác thường.
Nha hoàn nhếch mép, cười sâu xa, như người thợ săn tìm thấy tung tích con mồi.
Thì ra ngươi ở đây!
Kình khí khuấy động đẩy Diệp phu nhân lùi về sau mấy bước, tới khi đứng vững, đã thấy một bóng người đứng chắn trước mặt. Diệp phu nhân nhìn kỹ, thì ra vừa rồi là Sở Triều Dương cứu mình, trong ánh mắt xuất hiện một tia cảm kích.
Tửu Quỹ phun ra một ngụm khí rượu, từ trong ngụm khí lao ra một kỵ sĩ, ào ạt bay tới chém nha hoàn đứng đối diện Sở Triều Dương.
Vương Tử bay lên trời, người còn ở trên không trung, đại kiếm đã giơ lên qua đỉnh đầu, khí thế vững vàng khóa chặt mục tiêu. Một nhát chém này, tích súc tất cả sức mạnh của hắn!
Người phản ứng nhanh thứ ba là Tô Hoài Quân, giương tay bắn ra một cành trúc xanh.
Cành trúc rơi xuống sát chân Diệp phu nhân, nhanh chóng mọc cao, tỏa ra màn ánh sáng xanh, bảo vệ Diệp phu nhân bên trong.
Xà Dư nháy mắt với Ngải Huy, thân hình run lên quỷ dị, như biến thành vô hình, kỵ sĩ của Tửu Quỷ, lẫn nhát chém của Vương Tử, đều đột nhiên mất đi mục tiêu.
Rõ ràng mục tiêu vẫn còn ở đó, nhưng họ lại không thể khóa được đối phương.
Vương Tử khó chịu muốn phun máu.
Kỵ sĩ rượu tiêu tán thành một đoàn sương mù.
Thân ảnh nha hoàn như cái bóng trong nước, nhạt dần đi, rồi hoàn toàn biến mất.
Những ai nhìn thấy, đều phải rùng mình.
Chỉ có Ngải Huy nhìn thấy, trước khi Xà Dư biến mất, môi ả có nhép mấy chữ không thành tiếng với hắn, làm hắn thấy lạnh người.
Ta sẽ tới tìm ngươi.
Đây không phải lần đầu Ngải Huy nghĩ như vậy, hắn giống như là trời sinh đã bài xích nơi này.
Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng choang tiếng người huyên náo, đồ ăn ngon, thức uống tuyệt hảo, người đẹp ở khắp nơi. Ở đây, chỉ có niềm vui và say sưa. Ai cũng cười tươi rạng rỡ, muốn đề phòng hay cảnh giác thì đều phải làm ngầm. Họ như đã thỏa thuận với nhau, giữ đúng chừng mực, vừa bảo vệ được an toàn bản thân, mà không làm cho ai khó chịu.
Cười đùa nói khoác trơn tru như nước chảy mây trôi, đều là thể hiện năng lực và phong độ.
Sự cuồng hoan trắng đêm của kiếm tu đạo tràng so với nơi này, chẳng khác gì dã nhân thời nguyên thủy với người hiện đại.
Lúc đó, mọi người ngồi sát vào nhau, ăn to nói lớn, vung vẩy thoải mái, hoàn toàn không hề có cái gọi là phong độ. Tha hồ say sưa, kể lể dài dòng, ai muốn khóc thì khóc, ai muốn cười thì cười, ngu hết biết.
Ngải Huy chưa bao giờ quên từng giây từng phút của khoảng thời gian cuồng hoan đó.
Người ở đây cũng cuồng hoan, nhưng ai cũng đeo lên mặt mình cái mặt nạ đẹp đẽ, khung cảnh cũng đẹp, đèn thủy tinh trên đầu lóng lánh huy hoàng, rõ ràng ở đâu đâu cũng có người, nhưng sao vẫn thấy vô cùng cô độc.
Ngân Thành giống như một cái hồ to đẹp đẽ, mặt hồ óng ánh như gương, nước xanh biêng biếc. Nhưng ở dưới cái mặt hồ tuyệt diệu đó là vô số những vòng xoáy, những dòng chảy ngầm của những thế gia đại tộc.
Những thế gia đại tộc đó ảnh hưởng tới từng ngóc ngách của Ngân Thành.
Chỉ cần ngươi bước vào Ngân Thành, là ngươi lập tức bị cuốn vào những vũng nước xoáy đó, không ai may mắn thoát khỏi. Thân bất do kỷ, mới là thái độ bình thường ở nơi này, dù có là Diệp phu nhân hay Phó gia chủ cao cao tại thượng, thì cũng như vậy.
Trừ vùi đầu vào ăn, Ngải Huy còn có thể làm được cái gì?
Hắn đang hận không thể lập tức rời đi.
Gặp khó khăn cũng được, gặp nguy hiểm cũng được, hắn chưa bao giờ lùi bước. Nhưng bây giờ, không biết vì sao, ở trong cái nơi xa hoa đẹp đẽ đèn đuốc sáng choang khách quý chật nhà này, bầu không khí nóng hừng hực này lại làm cho ý muốn bỏ đi của hắn càng thêm mãnh liệt.
Đáng tiếc, vẫn chưa tìm được bút ký.
Hắn tiếp tục vùi đầu vào ăn, vì không như thế thì chẳng còn biết phải làm gì khác.
Nhưng bỗng nhiên, một cảm giác nguy hiểm cực độ đột ngột xuất hiện, làm cả người hắn cứng đờ. Hắn giả bộ uống nước, ngẩng đầu lên, mắt thờ ơ quét quanh một vòng.
Trực giác nguy hiểm mãnh liệt như thế, không thể là không có thật.
Mọi người nhìn vẫn rất bình thường, nhưng Ngải Huy căng người sẵn sàng, chỉ cần có một động tĩnh, hắn sẽ lập tức phản ứng.
Cảm giác nguy hiểm như có như không, nhưng Ngải Huy kinh nghiệm phong phú biết nguy hiểm khẳng định không phải chĩa vào mình, nhưng kỳ quái là hắn cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.
Không phải chĩa vào mình, vậy là nhằm vào ai?
Mắt Ngải Huy không ngừng đảo qua toàn trường. Bỗng hắn giật thót, người ở đây, ai có khả năng bị giết cao nhất?
Ngải Huy quay phắt sang nhìn Diệp phu nhân.
Nếu có nguy hiểm phát sinh, người có khả năng nhất… nhất định là Diệp phu nhân!
Diệp phu nhân và Phó Hoài Ân đang trò chuyện, bà lão hộ vệ đứng sau lưng bà hai bước, mắt cảnh giác nhìn quanh.
Ngải Huy tinh mắt, nhìn thấy một người hầu đang đến gần Diệp Phu nhân, người hầu này bưng khay, trên khay là thức ăn nóng, nhìn rất bình thường.
Chẳng lẽ là mình đa nghi?
Nhưng người hầu kia ngay lúc đó hơi xoay người, mặt hướng về phía Ngải Huy.
Ngải Huy trừng mắt, trong mắt người hầu đó có một vệt huyết quang yêu dị.
Thần Chi Huyết!
Ngải Huy đứng bật dậy, hét to: Cẩn thận!
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao hắn cảm thấy nguy hiểm, vì hắn cực kỳ mẫn cảm với huyết linh lực, do mối thù hận ăn sâu trong xương cốt hắn.
Bà lão phản ứng nhanh nhất, Ngải Huy vừa mới đứng dậy, đã bước lên chắn trước Diệp phu nhân.
Người hầu thấy hành tung bại lộ, nét mặt trở nên cực kỳ kiên quyết.
Cơ thể hắn như quả khí cầu nhanh chóng phình to ra, khuôn mặt vặn vẹo quỷ dị, trông rất khủng bố.
Cái gì thế?
Trời ơi!
Bà lão biến sắc.
Khi còn cách bà chưa tới năm mươi mét, cơ thể tròn vo của người hầu ầm ầm nổ tung.
Ánh sáng đỏ chói sáng rực lên làm mọi người đều bị chói mắt, không còn nhìn thấy gì, những tiếng kêu thảm thiết và kinh ngạc không ngừng vang lên.
Ngải Huy phản ứng nhanh nhất, nhào sang bên, cái bàn ăn bằng thiết mộc bay lên, biến thành cái khiên che chắn cho hắn.
Ôi chao ôi ôi!
Âm thanh va chạm dày đặc vang lên không dứt, cái bàn mà đao kiếm muốn làm sứt sẹo cũng khó, giờ mấp mô lồi lõm, văng dính cả máu thịt không biết của ai.
Những người xung quanh Ngải Huy liên tục ngã nhào.
Cả đại sảnh ngấy mùi ngọt đặc trưng của huyết độc, mắt Ngải Huy đỏ bừng, sự thù hận thấu xương làm cả người hắn run rẩy, cả đại sảnh chìm trong màn sương máu đỏ.
Bỗng huyết hoa mai ở ngực hắn run lên, làm cả người hắn cứng đờ.
Đây là. . .
Ngải Huy mở to mắt, a, Một Ngàn Khối ở ngay gần đây!
Cơ thể gia nô nổ tung, gây thương tích cho bà lão là mạnh nhất, hơn một nửa sức công kích đều do bà lãnh. Tóc tai bà bù xù, khóe miệng tràn máu tươi, cực kỳ chật vật.
Bảo vệ phu nhân!
Bà lão gào lên, ngay lúc đó, trong màn huyết vụ đỏ rực, có hai bóng người vừa chạm liền tách ra.
Không được!
Ngải Huy biến sắc, mình thật ngu xuẩn, mục tiêu của Một Ngàn Khối ngoài Diệp Phu nhân, còn ai nữa?
Bà lão che trước người Diệp Phu nhân bỗng trợn tròn mắt, không nhúc nhích.
Một vòi máu tươi từ cổ bà tóe ra, bà lão ầm ầm ngã xuống.
Cứ… chết như vậy?
Ngải Huy ngây người, bà lão này thực lực rất mạnh, hắn nghĩ ít nhất cũng là một đại sư. Nhưng bà đã ngã xuống ngay trước mặt hắn, mạnh như thế, mà mất mạng chỉ trong một chiêu.
Diệp Phu nhân kinh hoàng, khi bà lão ầm ầm ngã xuống đất, kinh hoàng biến thành sợ hãi.
Khóe mắt Ngải Huy nhìn thấy một thân ảnh đang lặng lẽ tiếp cận Diệp Phu nhân.
Một Ngàn Khối!
Ả ta muốn giết Diệp phu nhân!
Dừng tay!
Cẩn thận!
Tửu Quỹ và Vương Tử đều kêu to. Chỗ họ ngồi đều ở gần cửa ra vào, cách Diệp Phu nhân quá xa, tuy nhìn thấy nguy hiểm, nhưng không chạy tới cứu kịp, chỉ kịp hét to cảnh báo.
Đáng chết!
Ngải Huy không kịp nghĩ nhiều, lao ra, người còn ở giữa không trung, một ánh kiếm sáng như tuyết chém ngang qua cả nửa đại sảnh.
Phó Dũng Hạo vận khí không tệ, nhờ vị trí góc độ, nên được đại ca Phó Nhân Hiên đứng bên cạnh cản trở tất cả công kích. Nhưng biến cố tiếp theo làm hắn trở tay không kịp.
Đúng ngay lúc đó, ánh kiếm chói mắt bắn ngang qua mặt hắn.
Hắn nhìn thấy bóng lưng hung mãnh như hổ của Sở Triều Dương và ánh tuyết lạnh lẽo sáng như tuyết kia.
Diệp phu nhân chỉ nhìn thấy một ánh sáng bạc đang nhanh chóng bay tới, hiện to trước mắt mình, sát ý tung hoành, làm cả người bà như rơi vào hầm băng. Gương mặt âm lãnh với vết đao của Sở Triều Dương đang bay nhanh về phía bà. Đôi mắt hắn đầy thù hận và tàn nhẫn, ánh kiếm sáng rực lạnh lẽo.
Hắn… muốn giết mình?
Diệp Phu nhân kinh hãi.
Thân ảnh đang lặng lẽ định công kích Diệp phu nhân hơi khựng lại, cánh tay run lên.
Keng!
Trong nháy mắt, Ngân Chiết Mai trong tay Ngải Huy như đâm vào một vòng xoáy, sức hút mạnh mẽ muốn kéo cả hắn vào trong đó, nhưng chỉ lóang một cái, sức hút đó hoàn toàn biến mất.
Tới lúc này Ngải Huy đã trăm phần trăm khẳng định, cô gái mặc đồ nha hoàn Phó gia kia, chính là Xà Dư!
Yêu nữ của Thần quốc!
Xà Dư mang mặt nạ nguyên lực, dáng vẻ chỉ là một tiểu nha hoàn xấu xí, nhưng trên gương mặt xấu xí ấy bỗng hiện ra một sắc thái yêu mị khác thường.
Nha hoàn nhếch mép, cười sâu xa, như người thợ săn tìm thấy tung tích con mồi.
Thì ra ngươi ở đây!
Kình khí khuấy động đẩy Diệp phu nhân lùi về sau mấy bước, tới khi đứng vững, đã thấy một bóng người đứng chắn trước mặt. Diệp phu nhân nhìn kỹ, thì ra vừa rồi là Sở Triều Dương cứu mình, trong ánh mắt xuất hiện một tia cảm kích.
Tửu Quỹ phun ra một ngụm khí rượu, từ trong ngụm khí lao ra một kỵ sĩ, ào ạt bay tới chém nha hoàn đứng đối diện Sở Triều Dương.
Vương Tử bay lên trời, người còn ở trên không trung, đại kiếm đã giơ lên qua đỉnh đầu, khí thế vững vàng khóa chặt mục tiêu. Một nhát chém này, tích súc tất cả sức mạnh của hắn!
Người phản ứng nhanh thứ ba là Tô Hoài Quân, giương tay bắn ra một cành trúc xanh.
Cành trúc rơi xuống sát chân Diệp phu nhân, nhanh chóng mọc cao, tỏa ra màn ánh sáng xanh, bảo vệ Diệp phu nhân bên trong.
Xà Dư nháy mắt với Ngải Huy, thân hình run lên quỷ dị, như biến thành vô hình, kỵ sĩ của Tửu Quỷ, lẫn nhát chém của Vương Tử, đều đột nhiên mất đi mục tiêu.
Rõ ràng mục tiêu vẫn còn ở đó, nhưng họ lại không thể khóa được đối phương.
Vương Tử khó chịu muốn phun máu.
Kỵ sĩ rượu tiêu tán thành một đoàn sương mù.
Thân ảnh nha hoàn như cái bóng trong nước, nhạt dần đi, rồi hoàn toàn biến mất.
Những ai nhìn thấy, đều phải rùng mình.
Chỉ có Ngải Huy nhìn thấy, trước khi Xà Dư biến mất, môi ả có nhép mấy chữ không thành tiếng với hắn, làm hắn thấy lạnh người.
Ta sẽ tới tìm ngươi.
/948
|