Ta thua.
Tiếng Tô Hoài Quân thẳng thắn dứt khoát, đánh vỡ sự im ắng.
Ngải Huy tỉnh táo lại từ trong chiến đấu, nhưng hắn vẫn nghĩ chưa xong, hạ cái đùng xuống đất. Đánh thực là cao hứng, nhiều ý nghĩ vẫn còn chưa hoàn chỉnh, kết thúc thế này thực là bực bội.
Hắn không buồn nhìn Tô Hoài Quân, mắt nhanh chóng đảo qua toàn trường, gấp gáp hỏi: Còn ai không? Nhanh lên một chút!
Ai nhìn thấy ánh mắt hắn tâm thần cũng run lên, vội cúi đầu xuống. Ánh mắt Sở Triều Dương lạnh quá, sắc quá, như điện quang lợi kiếm đâm thẳng vào tâm người ta, làm ai cũng bị ảo giác bị đâm thủng.
Trong đầu mọi người đều hiện lên năm chữ: sắc bén không thể ngăn!
Linh cảm đầy đầu chỉ thiếu chút nữa là phát ra được thế mà lại bị kẹt, Ngải Huy cuống lên.
Sao? Một người dũng cảm cũng không có? Tất cả đều là hạng nhát gan?
Quá vội vã khiến Ngải Huy nói không biết lựa lời.
Nhưng hắn vẫn phải thất vọng vì không ai dám hé răng. Hắn không biết hắn càng hung hăng, mọi người càng cảm thấy hắn sâu không lường được, sức mạnh hùng hậu. Tam Mộc Tô Gia Thiên La Địa Võng không phải chiêu thức mạnh mẽ nhất, cũng không phải không có kẽ hở, nhưng phải bắt được kẽ hở đó, xuất chiêu trước khi nó triển khai thì mới chiếm được tiên cơ.
Khi Thiên La Địa Võng đã triển khai, vây bọc được kẻ địch rồi, thì chưa từng nghe nói ai còn phá vỡ được nó.
Họ tự nhận không có bản lãnh đó.
Kiếm thuật quái lạ của Sở Triều Dương giúp họ được mở mang tầm mắt, trong lòng hưng phấn.
Đây mới là thực lực của kiếm tu?
Tô Hoài Quân thấy mình không được để ý thì khó chịu, nhưng nàng bại tâm phục khẩu phục. Nàng vừa định hỏi Sở Triều Dương mấy tòa gì đó rốt cục là cái gì thì đã nghe thấy hắn gằn giọng, không có ý tốt chút nào.
Các ngươi đã không tới, vậy thì ta tới.
Tô Hoài Quân cứng đờ.
Sở Triều Dương bay lên trời, xách trường kiếm, như hổ gặp bầy dê, cười gằn xông về phía đám người.
Nàng ngây người, trố mắt há hốc miệng ra.
Ôi, Phu tử, đừng đánh! Đừng đánh!
Phu tử vô địch, đệ tử phục sát đất!
***
Tiêu Thục Nhân cũng phải há hốc miệng, nàng đã xem vô số trận tỷ thí nhưng không có trận nào hoang đường như cái trận này.
Bà lão sau lưng Diệp Phu Nhân định ra tay thì Diệp Phu Nhân đã cười cười: Đừng xen vào.
Ngải Huy càng đánh càng bực bội, lúc đầu thì còn có người chống đỡ, tới lúc sau chẳng còn ai dám chống đỡ, hoặc chạy trối chết hoặc kêu rên xin tha, đám con gái thì nước mắt nước mũi tèm lem tội nghiệp nhìn hắn, dáng vẻ sẵn sàng hi sinh cho ngài muốn làm gì cũng được.
Đám người này giờ chẳng khác gì đám lưu manh?
Quế Hổ ngồi sụp xuống, ôm đầu, cả người co lại như con sóc.
Nhìn Sở Triều Dương như sát thần, cả người sát khí ác liệt, ánh mắt như muốn xuyên thủng người ta, làm cả đám kinh hồn bạt vía, nếu Sở phu tử không cẩn thận lỡ tay một cái, bị chặt thành mấy khối, chẳng phải là thiệt thòi lớn hay sao.
Ngải Huy nắm chặt chuôi kiếm, đầy bụng uất ức.
Chỉ còn thiếu có một chút thôi a. . .
Hắn cảm giác được những linh cảm trong đầu đã mất đi hơn nửa. Thôi vậy, sau này lại tìm lại linh cảm sau. Hắn dần tỉnh táo lại, nét mặt và khí thế dịu hẳn đi.
Mọi người đều nhìn thấy ánh mắt và khí thế khủng bố quanh người Sở phu tử đang từ từ tiêu tan.
Họ cùng thở phào, ánh mắt nhìn Sở Triều Dương chỉ còn kính nể. Ngũ Hành Thiên từ trước tới nay luôn lấy thực lực vi tôn, trước họ không tin thực lực của Sở Triều Dương, bây giờ tận mắt được nhìn thấy, đương nhiên không còn ai dám nghi ngờ.
Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . .
Ngải Huy thở ra một hơi thật dài, kiềm chế mong muốn giao thủ với bà lão sau lưng Diệp phu nhân. Người kia thực lực mình còn chưa đoán ra được.
Mạng nhỏ quan trọng hơn!
Ngải Huy lại trở về như thường, xách kiếm đi về phía Diệp phu nhân.
Bà lão sau lưng Diệp phu nhân lộ vẻ cảnh giác, biểu hiện vừa rồi của Sở Triều Dương làm bà coi hắn là một kẻ có khả năng tạo ra uy hiếp.
Ngải Huy sải bước đi tới bàn trà bên cạnh phu nhân, nhấc ấm trà lên rót thẳng vào miệng.
Bây giờ không còn ai dám cười nhạo hắn thô lỗ, không hiểu lễ nghi.
Các công tử, tiểu thư đều đàng hoàng đứng ở hai bên.
Bốp bốp bốp, Diệp Phu Nhân lại vỗ tay: Kiếm thuật của Sở phu tử thật khiến người ta mở mang tầm mắt, nhìn mà than thở. Các ngươi có thể theo Sở phu tử học tập kiếm thuật là vận may của các ngươi, hi vọng các ngươi có thể học tập thật tốt, đừng lãng phí cơ hội tốt này.
Mọi người đồng thanh: Vâng, phu nhân!
Diệp phu nhân thỏa mãn gật gù: Sở phu tử, vậy ta giao họ cho ngài, thỉnh Phu tử để chút tâm, nếu có ai lười biếng dùng mánh lới, Phu tử cứ việc nêu tên người đó cho quản gia.
Mọi người rùng mình.
Mọi người đều biết phu nhân nói câu này chính là để cho họ nghe.
Ngải Huy hơi khom người: Đã hiểu, phu nhân.
Mọi người lại giật thót, tính tình phu tử không tốt lắm. Nếu thật sự bị Phu tử đưa tên cho quản gia, vậy có nghĩ họ đã mất tư cách.
Diệp phu nhân dịu dàng nở nụ cười: Vậy làm phiền Sở phu tử.
Nàng quay sang Tiêu Thục Nhân, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: Trang viên yên tĩnh ôn hòa, không đâu an toàn hơn. Phu nhân có thể tùy ý đi lại trong vườn, nhưng vui lòng không ra trang viên, để tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết.
Tiêu Thục Nhân vội cung kính: Ơn phu nhân bảo hộ, thiếp thân suốt đời khó quên. Phu nhân yên tâm, thiếp thân chắc chắn sẽ không bước ra trang viên một bước.
Diệp phu nhân hài lòng: Như vậy thì tốt. Phu nhân không cần phải lo, chỉ cần qua khoảng thời gian này, sau khi gió êm sóng lặng, phu nhân sẽ có lại tự do. Phu nhân chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút mà thôi.
Tiêu Thục Nhân cúi đầu kính cẩn: Thiếp thân biết rõ, đa tạ phu nhân.
Diệp Phu Nhân khẽ gật đầu chào mọi người, dẫn Tiểu Bảo rời đi.
Ngải Huy nhìn Tiêu Thục Nhân.
Tiêu Thục Nhân vuốt tóc, khàn giọng nói: Đã lâu không gặp, Sở tiên sinh.
Ngải Huy không khỏi cảm khái: Không ngờ ở đây lại gặp lại phu nhân.
Chuyện thượng cổ di bảo đang sôi sùng sục, Đại Ngụy Thương Hội gặp kết cục thê thảm, Ngải Huy cũng có nghe thấy. Nhìn Tiêu phu nhân trước đây không lâu còn tiền hô hậu ủng khí tràng mười phần, bây giờ lưu lạc tới mức chỉ còn thân đơn bóng chiếc, làm một tù nhân, sao không khiến người ta thổn thức?
Tiêu Thục Nhân nhìn thấy Sở Triều Dương đồng tình và cảm khái, trong lòng đau nhói nhưng trên mặt vẫn như thường, dịu dàng vái Ngải Huy một cái: Thiếp thân trước đây mạo phạm Sở tiên sinh, mang tới nhiều phiền phức cho Sở tiên sinh, kính xin Sở tiên sinh nhận lễ này tha lỗi cho thiếp thân!
Ngải Huy không né tránh, thản nhiên nhận một vái của Tiêu Thục Nhân: Ta nhận vái này của phu nhân, những ân oán trước đây coi như đã hết. Tương lai sau này không dễ, mong phu nhân trân trọng.
Tiêu Thục Nhân nhìn Ngải Huy, thấy trong mắt hắn sự chân thành thì sống mũi cay cay, nước mắt suýt chút nữa thì chảy xuống.
Đối phương không có bỏ đá xuống giếng, không có mở lời trào phúng, lại còn sảng khoái bỏ qua ân oán, hành vi quang minh lỗi lạc, đủ thấy lòng dạ của người ta. Nhớ tới trước đây mình hãm hại người ta, nàng thấy hối hận vạn phần.
Nếu Đại Ngụy Thương Hội vẫn còn, Tiêu phu nhân vẫn còn là Tiêu phu nhân được tiền hô hậu ủng, Ngải Huy nhất định sẽ nghĩ cách báo thù, không làm cho người ta trầy vi tróc vảy quyết không bỏ qua.
Nhưng báo thù một Tiêu Thục Nhân như bây giờ, hắn thấy thế thì hơi quá.
Đó là cái gọi là, đại trượng phu có việc không nên làm, có cái nhất định phải làm!
Hắn nhìn đám người đang cung kính đứng xung quanh, nghiêm nghị nói: Phu nhân kỳ vọng rất cao với các ngươi, hi vọng các ngươi hãy cố gắng, đừng phụ lòng kỳ vọng của phu nhân luyện được kiếm thuật xuất sắc.
Mọi người tuân mệnh: Rõ!
Đám người hầu xung quanh cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Ngải Huy trở nên thân mật hơn rất nhiều. Xem ra Sở Triều Dương này rất có đạo đức, biết nói lời hay cho phu nhân.
Tiêu Thục Nhân ánh mắt lấp lóe, chìm vào suy tư.
Ngải Huy tiếp tục nói: Làm sao mới tu luyện ra được kiếm thuật xuất sắc? Trước hết, phải có lợi khí. Muốn tu luyện thành kiếm thuật xuất sắc, nhất định phải có một thanh kiếm xuất sắc phù hợp với bản thân. Song hiện nay, kiếm đạo héo tàn, hảo kiếm khó tìm. Thân là Phu tử, đương nhiên không thể đành lòng nhìn các ngươi hai bàn tay trắng đi tập luyện, vì tiền đồ rộng mở của các ngươi, ta đành phải nhịn đau cắt thịt.
Bọn người hầu ngây người như phỗng.
Các công tử tiểu thư ngốc như gà gỗ.
Kiếm này tên là Tuyết Lưu Anh, dài hai thước bảy tấc, nặng mười hai cân bốn lạng, do danh tượng chế tạo! Thân kiếm ửng đỏ, như phấn anh đào hòa trong tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết, đem tu luyện kiếm thuật, làm ít mà hiệu quả nhiều. Hơn nữa, kiếm này chính là bội kiếm của đại sư kiếm thuật đầu tiên của Ngũ Hành Thiên ta Côn Luân Chân Nhân. Chân nhân đàm kiếm luận đạo với ta, trong lòng vui mừng lấy kiếm này đem tặng.
Cái gọi là sư đạo, chính là truyền đạo trao binh giải nghi hoặc! So với tiền đồ của các ngươi, một thanh kiếm có là cái gì? Đương nhiên, trọng khí không thể khinh nhẹ, thần binh cỡ này, người thành tâm mới chiếm được. Giá quy định ba trăm thiên huân, cũng có thể đổi bằng các loại tinh nguyên đậu, đồng ý lấy vật đổi vật, tuyệt học, bảo vật, thiên binh đều có thể!
Cả diễn võ trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Các công tử tiểu thư mặt cứng đờ.
Giọng nói ung dung thong thả nhưng vào tai họ lại lạnh thấu xương.
Theo ta học kiếm, quan trọng nhất chính là phải thành tâm. Cái gọi là kiếm đạo, tâm thành thì kiếm mới thành! Nếu không thành tâm thì học kiếm làm gì? Còn muốn có tiền đồ, vậy cứ về nhà đi!
Tiền đồ. . . về nhà. . .
Mọi người giật mình, mấy chữ này, làm họ tỉnh lại.
Tuy họ không rõ vì sao Diệp phu nhân muốn họ học kiếm thuật, nhưng đây là phu nhân yêu cầu, vậy họ nhất định phải học! Nếu rời khỏi trang viên, vậy thì họ đã mất tư cách, tiền đồ sẽ rơi vào tăm tối.
Nhưng đây rốt cuộc là ý của Sở phu tử, hay là ý của phu nhân? Không lẽ đây là một thử thách phu nhân dành cho họ?
Đúng! Nhất định là thử thách của phu nhân!
Quế Hổ lên tiếng trước: Phu tử, Quế Hổ là người có thành tâm nhất! Ba trăm điểm thiên huân! Thỉnh Phu tử giao thần binh cho đệ tử!
Những người này ai mà chẳng lớn lên từ trong thùng nhuộm đầy âm mưu quỷ kế?
Đâu có ai ngu đâu?
Ba trăm điểm mà muốn được Phu tử chân truyền? Ngươi coi Phu tử là cái gì? Phu tử, đệ tử còn thành tâm hơn, bốn trăm điểm thiên huân!
Đấy là thành tâm của các ngươi! Thực là nhìn không thuận mắt, Phu tử, đệ tử nguyện lấy ra một cái áo giáp thiên binh!
***
Tiêu Thục Nhân ngơ ngác nhìn cảnh quái gở trước mắt.
Tiếng Tô Hoài Quân thẳng thắn dứt khoát, đánh vỡ sự im ắng.
Ngải Huy tỉnh táo lại từ trong chiến đấu, nhưng hắn vẫn nghĩ chưa xong, hạ cái đùng xuống đất. Đánh thực là cao hứng, nhiều ý nghĩ vẫn còn chưa hoàn chỉnh, kết thúc thế này thực là bực bội.
Hắn không buồn nhìn Tô Hoài Quân, mắt nhanh chóng đảo qua toàn trường, gấp gáp hỏi: Còn ai không? Nhanh lên một chút!
Ai nhìn thấy ánh mắt hắn tâm thần cũng run lên, vội cúi đầu xuống. Ánh mắt Sở Triều Dương lạnh quá, sắc quá, như điện quang lợi kiếm đâm thẳng vào tâm người ta, làm ai cũng bị ảo giác bị đâm thủng.
Trong đầu mọi người đều hiện lên năm chữ: sắc bén không thể ngăn!
Linh cảm đầy đầu chỉ thiếu chút nữa là phát ra được thế mà lại bị kẹt, Ngải Huy cuống lên.
Sao? Một người dũng cảm cũng không có? Tất cả đều là hạng nhát gan?
Quá vội vã khiến Ngải Huy nói không biết lựa lời.
Nhưng hắn vẫn phải thất vọng vì không ai dám hé răng. Hắn không biết hắn càng hung hăng, mọi người càng cảm thấy hắn sâu không lường được, sức mạnh hùng hậu. Tam Mộc Tô Gia Thiên La Địa Võng không phải chiêu thức mạnh mẽ nhất, cũng không phải không có kẽ hở, nhưng phải bắt được kẽ hở đó, xuất chiêu trước khi nó triển khai thì mới chiếm được tiên cơ.
Khi Thiên La Địa Võng đã triển khai, vây bọc được kẻ địch rồi, thì chưa từng nghe nói ai còn phá vỡ được nó.
Họ tự nhận không có bản lãnh đó.
Kiếm thuật quái lạ của Sở Triều Dương giúp họ được mở mang tầm mắt, trong lòng hưng phấn.
Đây mới là thực lực của kiếm tu?
Tô Hoài Quân thấy mình không được để ý thì khó chịu, nhưng nàng bại tâm phục khẩu phục. Nàng vừa định hỏi Sở Triều Dương mấy tòa gì đó rốt cục là cái gì thì đã nghe thấy hắn gằn giọng, không có ý tốt chút nào.
Các ngươi đã không tới, vậy thì ta tới.
Tô Hoài Quân cứng đờ.
Sở Triều Dương bay lên trời, xách trường kiếm, như hổ gặp bầy dê, cười gằn xông về phía đám người.
Nàng ngây người, trố mắt há hốc miệng ra.
Ôi, Phu tử, đừng đánh! Đừng đánh!
Phu tử vô địch, đệ tử phục sát đất!
***
Tiêu Thục Nhân cũng phải há hốc miệng, nàng đã xem vô số trận tỷ thí nhưng không có trận nào hoang đường như cái trận này.
Bà lão sau lưng Diệp Phu Nhân định ra tay thì Diệp Phu Nhân đã cười cười: Đừng xen vào.
Ngải Huy càng đánh càng bực bội, lúc đầu thì còn có người chống đỡ, tới lúc sau chẳng còn ai dám chống đỡ, hoặc chạy trối chết hoặc kêu rên xin tha, đám con gái thì nước mắt nước mũi tèm lem tội nghiệp nhìn hắn, dáng vẻ sẵn sàng hi sinh cho ngài muốn làm gì cũng được.
Đám người này giờ chẳng khác gì đám lưu manh?
Quế Hổ ngồi sụp xuống, ôm đầu, cả người co lại như con sóc.
Nhìn Sở Triều Dương như sát thần, cả người sát khí ác liệt, ánh mắt như muốn xuyên thủng người ta, làm cả đám kinh hồn bạt vía, nếu Sở phu tử không cẩn thận lỡ tay một cái, bị chặt thành mấy khối, chẳng phải là thiệt thòi lớn hay sao.
Ngải Huy nắm chặt chuôi kiếm, đầy bụng uất ức.
Chỉ còn thiếu có một chút thôi a. . .
Hắn cảm giác được những linh cảm trong đầu đã mất đi hơn nửa. Thôi vậy, sau này lại tìm lại linh cảm sau. Hắn dần tỉnh táo lại, nét mặt và khí thế dịu hẳn đi.
Mọi người đều nhìn thấy ánh mắt và khí thế khủng bố quanh người Sở phu tử đang từ từ tiêu tan.
Họ cùng thở phào, ánh mắt nhìn Sở Triều Dương chỉ còn kính nể. Ngũ Hành Thiên từ trước tới nay luôn lấy thực lực vi tôn, trước họ không tin thực lực của Sở Triều Dương, bây giờ tận mắt được nhìn thấy, đương nhiên không còn ai dám nghi ngờ.
Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . .
Ngải Huy thở ra một hơi thật dài, kiềm chế mong muốn giao thủ với bà lão sau lưng Diệp phu nhân. Người kia thực lực mình còn chưa đoán ra được.
Mạng nhỏ quan trọng hơn!
Ngải Huy lại trở về như thường, xách kiếm đi về phía Diệp phu nhân.
Bà lão sau lưng Diệp phu nhân lộ vẻ cảnh giác, biểu hiện vừa rồi của Sở Triều Dương làm bà coi hắn là một kẻ có khả năng tạo ra uy hiếp.
Ngải Huy sải bước đi tới bàn trà bên cạnh phu nhân, nhấc ấm trà lên rót thẳng vào miệng.
Bây giờ không còn ai dám cười nhạo hắn thô lỗ, không hiểu lễ nghi.
Các công tử, tiểu thư đều đàng hoàng đứng ở hai bên.
Bốp bốp bốp, Diệp Phu Nhân lại vỗ tay: Kiếm thuật của Sở phu tử thật khiến người ta mở mang tầm mắt, nhìn mà than thở. Các ngươi có thể theo Sở phu tử học tập kiếm thuật là vận may của các ngươi, hi vọng các ngươi có thể học tập thật tốt, đừng lãng phí cơ hội tốt này.
Mọi người đồng thanh: Vâng, phu nhân!
Diệp phu nhân thỏa mãn gật gù: Sở phu tử, vậy ta giao họ cho ngài, thỉnh Phu tử để chút tâm, nếu có ai lười biếng dùng mánh lới, Phu tử cứ việc nêu tên người đó cho quản gia.
Mọi người rùng mình.
Mọi người đều biết phu nhân nói câu này chính là để cho họ nghe.
Ngải Huy hơi khom người: Đã hiểu, phu nhân.
Mọi người lại giật thót, tính tình phu tử không tốt lắm. Nếu thật sự bị Phu tử đưa tên cho quản gia, vậy có nghĩ họ đã mất tư cách.
Diệp phu nhân dịu dàng nở nụ cười: Vậy làm phiền Sở phu tử.
Nàng quay sang Tiêu Thục Nhân, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: Trang viên yên tĩnh ôn hòa, không đâu an toàn hơn. Phu nhân có thể tùy ý đi lại trong vườn, nhưng vui lòng không ra trang viên, để tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết.
Tiêu Thục Nhân vội cung kính: Ơn phu nhân bảo hộ, thiếp thân suốt đời khó quên. Phu nhân yên tâm, thiếp thân chắc chắn sẽ không bước ra trang viên một bước.
Diệp phu nhân hài lòng: Như vậy thì tốt. Phu nhân không cần phải lo, chỉ cần qua khoảng thời gian này, sau khi gió êm sóng lặng, phu nhân sẽ có lại tự do. Phu nhân chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút mà thôi.
Tiêu Thục Nhân cúi đầu kính cẩn: Thiếp thân biết rõ, đa tạ phu nhân.
Diệp Phu Nhân khẽ gật đầu chào mọi người, dẫn Tiểu Bảo rời đi.
Ngải Huy nhìn Tiêu Thục Nhân.
Tiêu Thục Nhân vuốt tóc, khàn giọng nói: Đã lâu không gặp, Sở tiên sinh.
Ngải Huy không khỏi cảm khái: Không ngờ ở đây lại gặp lại phu nhân.
Chuyện thượng cổ di bảo đang sôi sùng sục, Đại Ngụy Thương Hội gặp kết cục thê thảm, Ngải Huy cũng có nghe thấy. Nhìn Tiêu phu nhân trước đây không lâu còn tiền hô hậu ủng khí tràng mười phần, bây giờ lưu lạc tới mức chỉ còn thân đơn bóng chiếc, làm một tù nhân, sao không khiến người ta thổn thức?
Tiêu Thục Nhân nhìn thấy Sở Triều Dương đồng tình và cảm khái, trong lòng đau nhói nhưng trên mặt vẫn như thường, dịu dàng vái Ngải Huy một cái: Thiếp thân trước đây mạo phạm Sở tiên sinh, mang tới nhiều phiền phức cho Sở tiên sinh, kính xin Sở tiên sinh nhận lễ này tha lỗi cho thiếp thân!
Ngải Huy không né tránh, thản nhiên nhận một vái của Tiêu Thục Nhân: Ta nhận vái này của phu nhân, những ân oán trước đây coi như đã hết. Tương lai sau này không dễ, mong phu nhân trân trọng.
Tiêu Thục Nhân nhìn Ngải Huy, thấy trong mắt hắn sự chân thành thì sống mũi cay cay, nước mắt suýt chút nữa thì chảy xuống.
Đối phương không có bỏ đá xuống giếng, không có mở lời trào phúng, lại còn sảng khoái bỏ qua ân oán, hành vi quang minh lỗi lạc, đủ thấy lòng dạ của người ta. Nhớ tới trước đây mình hãm hại người ta, nàng thấy hối hận vạn phần.
Nếu Đại Ngụy Thương Hội vẫn còn, Tiêu phu nhân vẫn còn là Tiêu phu nhân được tiền hô hậu ủng, Ngải Huy nhất định sẽ nghĩ cách báo thù, không làm cho người ta trầy vi tróc vảy quyết không bỏ qua.
Nhưng báo thù một Tiêu Thục Nhân như bây giờ, hắn thấy thế thì hơi quá.
Đó là cái gọi là, đại trượng phu có việc không nên làm, có cái nhất định phải làm!
Hắn nhìn đám người đang cung kính đứng xung quanh, nghiêm nghị nói: Phu nhân kỳ vọng rất cao với các ngươi, hi vọng các ngươi hãy cố gắng, đừng phụ lòng kỳ vọng của phu nhân luyện được kiếm thuật xuất sắc.
Mọi người tuân mệnh: Rõ!
Đám người hầu xung quanh cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Ngải Huy trở nên thân mật hơn rất nhiều. Xem ra Sở Triều Dương này rất có đạo đức, biết nói lời hay cho phu nhân.
Tiêu Thục Nhân ánh mắt lấp lóe, chìm vào suy tư.
Ngải Huy tiếp tục nói: Làm sao mới tu luyện ra được kiếm thuật xuất sắc? Trước hết, phải có lợi khí. Muốn tu luyện thành kiếm thuật xuất sắc, nhất định phải có một thanh kiếm xuất sắc phù hợp với bản thân. Song hiện nay, kiếm đạo héo tàn, hảo kiếm khó tìm. Thân là Phu tử, đương nhiên không thể đành lòng nhìn các ngươi hai bàn tay trắng đi tập luyện, vì tiền đồ rộng mở của các ngươi, ta đành phải nhịn đau cắt thịt.
Bọn người hầu ngây người như phỗng.
Các công tử tiểu thư ngốc như gà gỗ.
Kiếm này tên là Tuyết Lưu Anh, dài hai thước bảy tấc, nặng mười hai cân bốn lạng, do danh tượng chế tạo! Thân kiếm ửng đỏ, như phấn anh đào hòa trong tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết, đem tu luyện kiếm thuật, làm ít mà hiệu quả nhiều. Hơn nữa, kiếm này chính là bội kiếm của đại sư kiếm thuật đầu tiên của Ngũ Hành Thiên ta Côn Luân Chân Nhân. Chân nhân đàm kiếm luận đạo với ta, trong lòng vui mừng lấy kiếm này đem tặng.
Cái gọi là sư đạo, chính là truyền đạo trao binh giải nghi hoặc! So với tiền đồ của các ngươi, một thanh kiếm có là cái gì? Đương nhiên, trọng khí không thể khinh nhẹ, thần binh cỡ này, người thành tâm mới chiếm được. Giá quy định ba trăm thiên huân, cũng có thể đổi bằng các loại tinh nguyên đậu, đồng ý lấy vật đổi vật, tuyệt học, bảo vật, thiên binh đều có thể!
Cả diễn võ trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Các công tử tiểu thư mặt cứng đờ.
Giọng nói ung dung thong thả nhưng vào tai họ lại lạnh thấu xương.
Theo ta học kiếm, quan trọng nhất chính là phải thành tâm. Cái gọi là kiếm đạo, tâm thành thì kiếm mới thành! Nếu không thành tâm thì học kiếm làm gì? Còn muốn có tiền đồ, vậy cứ về nhà đi!
Tiền đồ. . . về nhà. . .
Mọi người giật mình, mấy chữ này, làm họ tỉnh lại.
Tuy họ không rõ vì sao Diệp phu nhân muốn họ học kiếm thuật, nhưng đây là phu nhân yêu cầu, vậy họ nhất định phải học! Nếu rời khỏi trang viên, vậy thì họ đã mất tư cách, tiền đồ sẽ rơi vào tăm tối.
Nhưng đây rốt cuộc là ý của Sở phu tử, hay là ý của phu nhân? Không lẽ đây là một thử thách phu nhân dành cho họ?
Đúng! Nhất định là thử thách của phu nhân!
Quế Hổ lên tiếng trước: Phu tử, Quế Hổ là người có thành tâm nhất! Ba trăm điểm thiên huân! Thỉnh Phu tử giao thần binh cho đệ tử!
Những người này ai mà chẳng lớn lên từ trong thùng nhuộm đầy âm mưu quỷ kế?
Đâu có ai ngu đâu?
Ba trăm điểm mà muốn được Phu tử chân truyền? Ngươi coi Phu tử là cái gì? Phu tử, đệ tử còn thành tâm hơn, bốn trăm điểm thiên huân!
Đấy là thành tâm của các ngươi! Thực là nhìn không thuận mắt, Phu tử, đệ tử nguyện lấy ra một cái áo giáp thiên binh!
***
Tiêu Thục Nhân ngơ ngác nhìn cảnh quái gở trước mắt.
/948
|