Chương 7: Sự thật sau sự thành công - Reng! reng! reng! - Shizuka đang làm việc, thấy tiếng chuông điện thoại vang lên thì nhắc máy - Alo? - Giọng nói lạnh lùng có thể khiến đối phương phải khiếp sợ. Nhưng người bên kia đầu ống nghe lại là Luka, vì là bạn bè lâu năm nên cô cũng quá quen thuộc với giọng nói của Shizuka rồi.
- Haiz! Là mình, Luka. Mình xin cậu, ngàn vạn lần đừng nói là cậu đang ở tập đoàn làm việc nha!
Shizuka đang chăm chú kí giấy tờ thì chợt ngẩn người, " Đùa sao? Chính bản thân cậu ta gọi vào máy bàn của tập đoàn, mình nghe cũng nghe rồi, vậy mà tỉnh bơ hỏi câu đấy! Rõ hâm! ". Trong ống loa vang lên tiếng nói đằm đằm sát khí:
- Cậu thử nhìn lại xem mình gọi đi đâu đi? Hỏi thừa!
Luka đưa điện thoại ra trước, cô trố mắt khi thấy số điện thoại hiện trên màn hình là số bàn của tập đoàn. " Ai da! Mình sao thế này? Gọi cho cậu ta là bất giác gọi vào số này! Haiz! Còn không phải cậu ta tập cho mình thành thói quen sao? Người gì mà cuồng công việc không biết trời đất! Nhưng cũng khó trách, nếu mình có hoàn cảnh như thế thì e đã đập đầu tự tử rồi!"
- Có chuyện gì? - Shizuka lạnh lùng hỏi, vẻ mất kiên nhẫn.
- Mình chỉ định nhắc nhở cậu 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh! Cậu không phải là đổi ý đó chứ?
- Cậu nghĩ sao? Mình sẽ có mặt tại sân bay đúng giờ!
- Ok! Tạm biệt. Chốc gặp lại.
Sau khi gác máy, Shizuka day huyệt thái dương để xua đi mệt mỏi. Cô đứng lên thu dọn đồ đạc để về nhà. Nhà? Cô cười khẩy với chính mình. Cái gọi là nhà này cô đã không trở về từ lâu lắm rồi. Toàn bộ thời gian của cô đều ở tập đoàn. Những lúc mệt mỏi thì trở về căn hộ dành cho nhân viên cấp cao của tập đoàn. Cứ như thế cũng đã được 3 năm rồi, là từ khi cô tiếp quản tập đoàn từ cha cô. Mẹ cô mất từ 5 năm trước. Cô ở với cha cô không lâu thì cha cô lấy vợ khác, cô cũng không để ý chỉ vì nghĩ đến cha tuổi cũng đã 45, lấy người khác tiện chăm sóc cũng tốt. Nhưng rồi, 3 năm trước ông cũng đã qua đời, giao lại tập đoàn SMG cho cô. Vì cô là con cả, em trai cô thua cô 1 tuổi còn đang học ở nước ngoài. Cô còn có 2 đứa em gái. Một trong đó là em gái khác cha khác mẹ của cô. Vì đó là con riêng của mẹ kế.
Cô mở di động, bấm 1 dãy số quen thuộc. Bên kia rất nhanh chóng nhận máy - Alo? - Một giọng nói trầm thấp cứng cáp thông từ đầu máy bên kia qua - Chị à?
Chương 8: Sự thật sau sự thành công (2)
- Umk! Em đang ở đâu? Nếu chị không lầm thì em đã xuống máy bay từ 1 tiếng trước thì phải? Tốt nhất là nên cho chị 1 câu trả lời thỏa đáng! - Hiếm khi Shizuka lại nói năng nhẹ nhàng như vậy. Điều đó chỉ xảy ra đối với 2 đứa em ruột của cô mà thôi. Khi nói chuyện vói 4 người kia, cô cũng rất ít khi nói nhẹ nhàng lắm.
- Sao chị biết hay vậy? Em đang ở quán cafee trước cửa tập đoàn với Ngô Thiên Bình, Hoàng Kỳ Sơn. Bọn em đã lâu không được gặp nhau. Vừa hay về nước cùng lúc vì các chị gọi nên tụ tập tí.
Giọng nói này chính là của em trai Shizuka - Mạc Tử Hiên. Còn 2 người mà cậu nhắc đến là Ngô Thiên Bình, Hoàng Kỳ Sơn là em trai của Ngô Thiên Doanh ( Ahim ), Hoàng Kỳ Thu ( Mone ). Bọn họ đều bằng tuổi nhau là 19 tuổi. Tuy thế đầu óc kinh doanh không hề thua kém các chị của mình.
- Bớt giả ngu! Chỉ cần là người có mắt, biết suy nghĩ thì cũng không khó để nhận ra em về từ 1 tiếng trước. Em không nên coi thường tài phán đoán của chị em. Còn giờ thì về nhà ngay. Chị đợi em bàn giao lại 1 số công việc. Nghe rõ chưa?
- Yes, sir! Em lập tức có mặt ngay.
- Phải rồi! Nói 2 thằng nhóc kia cũng mau về đi, chắc chị của chúng đang sốt ruột lắm đó! - Shizuka vừa mỉm cười nói, vừa rảo bước đi về phía nhà xe.
- Tuân mệnh chị gái đại nhân!
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Tử Hiên quay lại nói với Ngô Thiên Bình, Hoàng Kỳ Sơn:
- Chị gái đại nhân của tôi nói các cậu lập tức quay về nhà, các chị của cậu đang đợi đó. Tôi cũng phải về đây. Hôm khác đi uống vài ly. Ok?
- Ok! Xem ra chứng sợ chị gái của cậu vẫn không giảm bớt nhỉ? - Ngô Thiên Bình vỗ vai Mạc Tử Hiên chọc ghẹo.
- Muốn không sợ cũng không được! Chị ấy mà nóng lên thì mình sẽ rất thê thảm! Haiz! - Mạc Tử Hiên nhún vai.
- Cậu còn nói hắn. Thử hỏi trong số 3 người chúng ta ai mà không sợ chị gái của mình chứ. Đều là những người chị, ngoài thì xinh đẹp tựa thiên thần, trong thì chứa 1 bồ dao găm - Hoàng Kỳ Sơn vỗ vào vai Ngô Thiên Bình một cái rõ đau, nói.
- Á! Chị Mone, chị đến rồi! - Chợt Mạc Tử Hiên lên tiếng dọa cho Hoàng Kỳ Sơn sợ mất mật.
- Chị! Chị đến lúc nào vậy. Em thề là không có nói chị đâu nha! - Hoàng Kỳ Sơn vừa nói vừa quay đầu lại một cách e dè mà không hề chú ý đến 2 người kia đang mang ý cười đậm trên miệng.
Sau khi quay đầu lại, thì Hoàng Kỳ Sơn mới phát hiện ra ngay cả bóng dáng của chị cũng không có thì quay người định xử 2 tên ranh ma kia. Nhưng mà 2 tên kia đã chạy tận ra cửa, thứ còn xót lại là tiếng cười hả hê của họ. Còn Hoàng Kỳ Sơn lại có cảm giác muốn nổ tung.
--------- Như Song ---------
- Haiz! Là mình, Luka. Mình xin cậu, ngàn vạn lần đừng nói là cậu đang ở tập đoàn làm việc nha!
Shizuka đang chăm chú kí giấy tờ thì chợt ngẩn người, " Đùa sao? Chính bản thân cậu ta gọi vào máy bàn của tập đoàn, mình nghe cũng nghe rồi, vậy mà tỉnh bơ hỏi câu đấy! Rõ hâm! ". Trong ống loa vang lên tiếng nói đằm đằm sát khí:
- Cậu thử nhìn lại xem mình gọi đi đâu đi? Hỏi thừa!
Luka đưa điện thoại ra trước, cô trố mắt khi thấy số điện thoại hiện trên màn hình là số bàn của tập đoàn. " Ai da! Mình sao thế này? Gọi cho cậu ta là bất giác gọi vào số này! Haiz! Còn không phải cậu ta tập cho mình thành thói quen sao? Người gì mà cuồng công việc không biết trời đất! Nhưng cũng khó trách, nếu mình có hoàn cảnh như thế thì e đã đập đầu tự tử rồi!"
- Có chuyện gì? - Shizuka lạnh lùng hỏi, vẻ mất kiên nhẫn.
- Mình chỉ định nhắc nhở cậu 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh! Cậu không phải là đổi ý đó chứ?
- Cậu nghĩ sao? Mình sẽ có mặt tại sân bay đúng giờ!
- Ok! Tạm biệt. Chốc gặp lại.
Sau khi gác máy, Shizuka day huyệt thái dương để xua đi mệt mỏi. Cô đứng lên thu dọn đồ đạc để về nhà. Nhà? Cô cười khẩy với chính mình. Cái gọi là nhà này cô đã không trở về từ lâu lắm rồi. Toàn bộ thời gian của cô đều ở tập đoàn. Những lúc mệt mỏi thì trở về căn hộ dành cho nhân viên cấp cao của tập đoàn. Cứ như thế cũng đã được 3 năm rồi, là từ khi cô tiếp quản tập đoàn từ cha cô. Mẹ cô mất từ 5 năm trước. Cô ở với cha cô không lâu thì cha cô lấy vợ khác, cô cũng không để ý chỉ vì nghĩ đến cha tuổi cũng đã 45, lấy người khác tiện chăm sóc cũng tốt. Nhưng rồi, 3 năm trước ông cũng đã qua đời, giao lại tập đoàn SMG cho cô. Vì cô là con cả, em trai cô thua cô 1 tuổi còn đang học ở nước ngoài. Cô còn có 2 đứa em gái. Một trong đó là em gái khác cha khác mẹ của cô. Vì đó là con riêng của mẹ kế.
Cô mở di động, bấm 1 dãy số quen thuộc. Bên kia rất nhanh chóng nhận máy - Alo? - Một giọng nói trầm thấp cứng cáp thông từ đầu máy bên kia qua - Chị à?
Chương 8: Sự thật sau sự thành công (2)
- Umk! Em đang ở đâu? Nếu chị không lầm thì em đã xuống máy bay từ 1 tiếng trước thì phải? Tốt nhất là nên cho chị 1 câu trả lời thỏa đáng! - Hiếm khi Shizuka lại nói năng nhẹ nhàng như vậy. Điều đó chỉ xảy ra đối với 2 đứa em ruột của cô mà thôi. Khi nói chuyện vói 4 người kia, cô cũng rất ít khi nói nhẹ nhàng lắm.
- Sao chị biết hay vậy? Em đang ở quán cafee trước cửa tập đoàn với Ngô Thiên Bình, Hoàng Kỳ Sơn. Bọn em đã lâu không được gặp nhau. Vừa hay về nước cùng lúc vì các chị gọi nên tụ tập tí.
Giọng nói này chính là của em trai Shizuka - Mạc Tử Hiên. Còn 2 người mà cậu nhắc đến là Ngô Thiên Bình, Hoàng Kỳ Sơn là em trai của Ngô Thiên Doanh ( Ahim ), Hoàng Kỳ Thu ( Mone ). Bọn họ đều bằng tuổi nhau là 19 tuổi. Tuy thế đầu óc kinh doanh không hề thua kém các chị của mình.
- Bớt giả ngu! Chỉ cần là người có mắt, biết suy nghĩ thì cũng không khó để nhận ra em về từ 1 tiếng trước. Em không nên coi thường tài phán đoán của chị em. Còn giờ thì về nhà ngay. Chị đợi em bàn giao lại 1 số công việc. Nghe rõ chưa?
- Yes, sir! Em lập tức có mặt ngay.
- Phải rồi! Nói 2 thằng nhóc kia cũng mau về đi, chắc chị của chúng đang sốt ruột lắm đó! - Shizuka vừa mỉm cười nói, vừa rảo bước đi về phía nhà xe.
- Tuân mệnh chị gái đại nhân!
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Tử Hiên quay lại nói với Ngô Thiên Bình, Hoàng Kỳ Sơn:
- Chị gái đại nhân của tôi nói các cậu lập tức quay về nhà, các chị của cậu đang đợi đó. Tôi cũng phải về đây. Hôm khác đi uống vài ly. Ok?
- Ok! Xem ra chứng sợ chị gái của cậu vẫn không giảm bớt nhỉ? - Ngô Thiên Bình vỗ vai Mạc Tử Hiên chọc ghẹo.
- Muốn không sợ cũng không được! Chị ấy mà nóng lên thì mình sẽ rất thê thảm! Haiz! - Mạc Tử Hiên nhún vai.
- Cậu còn nói hắn. Thử hỏi trong số 3 người chúng ta ai mà không sợ chị gái của mình chứ. Đều là những người chị, ngoài thì xinh đẹp tựa thiên thần, trong thì chứa 1 bồ dao găm - Hoàng Kỳ Sơn vỗ vào vai Ngô Thiên Bình một cái rõ đau, nói.
- Á! Chị Mone, chị đến rồi! - Chợt Mạc Tử Hiên lên tiếng dọa cho Hoàng Kỳ Sơn sợ mất mật.
- Chị! Chị đến lúc nào vậy. Em thề là không có nói chị đâu nha! - Hoàng Kỳ Sơn vừa nói vừa quay đầu lại một cách e dè mà không hề chú ý đến 2 người kia đang mang ý cười đậm trên miệng.
Sau khi quay đầu lại, thì Hoàng Kỳ Sơn mới phát hiện ra ngay cả bóng dáng của chị cũng không có thì quay người định xử 2 tên ranh ma kia. Nhưng mà 2 tên kia đã chạy tận ra cửa, thứ còn xót lại là tiếng cười hả hê của họ. Còn Hoàng Kỳ Sơn lại có cảm giác muốn nổ tung.
--------- Như Song ---------
/72
|