"Tiểu thư chạy mau!" Hạ Liên quát.
"Hạ Liên!" Đàm Ngu Cơ hoảng sợ kêu lên. Chỉ thấy người kia vung quyền đánh ngã Hạ Liên, bay thẳng đến chỗ nàng, đại đao sáng loáng chói mắt tiến tới gần, nháy mắt sau đó lại có người đụng vào nàng.
Một dòng máu tươi phun ra, sau đó Tiết Ánh Tuyết ngã ầm xuống đất, cả cánh tay đẫm máu.
"Ánh Tuyết?" Đàm Ngu Cơ trợn to hai mắt. Nàng ta..... Nàng ta lại có thể ngăn đao thay nàng?!
"Tiết Ánh Tuyết!" Hạ Liên bò dậy, nhấc tảng đá bên vườn lên rồi giơ cao nhào tới sau lưng Trương Nhân, dùng sức nện xuống gáy hắn.
"Cộp" một tiếng vang lên. Trương Nhân nổi điên hét lớn, xoay người giơ đao chém xuống.
Đàm Ngu Cơ hoảng sợ bò dậy, cũng học Hạ Liên nhấc một tảng đá lên đập Trương Nhân.
Trương Nhân choáng váng, tay cầm đao vung chém lung tung, bổ búi tóc của nàng ra, mái tóc đen nhánh tán loạn rũ xuống trong nháy mắt.
Đàm Ngu Cơ ngã ngồi trên đất, đại đao bổ về phía nàng, lần này khó có thể tránh khỏi ——
"Cơ Nhi!" Hỏa Ngọc Hành tung người bay tới, ôm lấy cả người nàng lui về phía sau, thoát khỏi phạm vi chém giết của chiếc đao kia.
Hắn ôm nàng vào ngực rồi đánh ra một chưởng, Trương Nhân trúng phải văng ra ngoài, đụng phải hòn giả sơn trong vườn, xụi lơ hôn mê trên mặt đất.
"Bắt lấy hắn, không được để cho hắn chết!" Hỏa Ngọc Hành tức giận hạ lệnh. Hắn muốn lăng trì hắn ta, muốn hắn ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Mấy tên binh lính nhanh chóng giữ chặt Trương Nhân, cả Trương Dũng và Trương Nghĩa canh giữ ở bên ngoài cũng đều chịu trói.
"Ngọc Hành? Ngọc Hành! Ánh Tuyết muội ấy......" Đàm Ngu Cơ kinh hoảng kêu lên, đẩy hắn ra, xông về phía Tiết Ánh Tuyết. "Ánh Tuyết, muội sao rồi? Ánh Tuyết!"
Hỏa Ngọc Hành đứng bên người nàng ta, đưa tay điểm huyệt đạo trên người nàng ta để cầm máu rồi sai người đi mời đại phu.
"Hì hì, Cơ Nhi tỷ tỷ......" Mặt Tiết Ánh Tuyết trắng bệch nhưng vẫn cười.
"Tiết Ánh Tuyết. . . . . ." Hạ Liên cũng bò tới, khuôn mặt sưng đỏ nhếch nhác.
"Hạ Liên, có thể coi bây giờ là đời sau của ta, đừng giận ta nữa có được không?" Nàng ta cười khúc khích.
"Được rồi, nhưng ngươi đừng tưởng như vậy là xong!" Hạ Liên quệt nước mắt, cố ý hận thù nói: "Đời sau còn rất dài, nếu ngươi dám. . . . . . Ngươi dám bỏ trốn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Tốt lắm, bắt được cả ba người, ta. . . . . . Ánh Tuyết?" Tiết Từ Phong chạy từ bên ngoài vào, vốn còn muốn báo cáo thành tích nhưng không ngờ lại nhìn thấy muội muội mình bị thương.
"Ca, Hạ Liên không giận muội, huynh đừng lấy lý do là vì muội mà không theo đuổi được người ta nữa đấy." Tiết Ánh Tuyết tiếp tục cười hì hì.
"Tiết Ánh Tuyết!" Tiết Từ Phong mặt đỏ lên.
"Tiết Ánh Tuyết!" Hạ Liên đỏ bừng mặt.
"Hì hì. . . . . ." Nhắm mắt lại, Tiết Ánh Tuyết mềm mại dựa vào trong ngực Hỏa Ngọc Hành. "Ừm, muội có chút choáng váng rồi. . . . . ."
Hỏa Ngọc Hành vịn nàng ta: "Cám ơn ngươi, Ánh Tuyết."
Tiết Ánh Tuyết len lén rớt một giọt lệ, lòng chua xót nhưng lại rất vui vẻ, sau đó thật sự té xỉu.
*********
Rất may là vết thương của Tiết Ánh Tuyết không động đến gân cốt, chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể hồi phục, chỉ có điều sẽ lưu lại một vết sẹo.
Về phần Trương Nhân, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, còn Trương Dũng và Trương Nghĩa, hắn nói chỉ cần họ thú nhận rằng Hứa Tông Lượng mắc tội, hắn sẽ xử lý bọn họ thật nhẹ nhàng.
Vì vậy, Trương Dũng cùng Trương Nghĩa không chút suy tính thú nhận.
Khi tất cả đều đã kết thúc, màn đêm buông xuống, vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm cao.
Trong phòng, Hỏa Ngọc Hành ôm thật chặt Đàm Ngu Cơ, chuyện đã kết thúc hắn nói bắt đầu cảm thấy sợ.
"Ngọc Hành, thiếp không sao, bọn thiếp đều rất cố gắng tự giải thoát, thiếp chưa từng quên lời hứa chúng ta sẽ làm bạn đến già, rất già." Đàm Ngu Cơ dựa vào trong ngực hắn, cảm nhận được hắn khẽ run rẩy liền dịu dàng trấn an.
Hỏa Ngọc Hành thở dài một hơi.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ làm bạn đến già, rất già."
"Ngọc Hành, sáng sớm ngày mai chàng sẽ phải lên đường." Nàng nhẹ giọng nói.
"Ừ." Hắn ôm chặt nàng.
"Đồng ý với thiếp, chàng nhất định phải bình an trở về."
"Ta biết, ta sẽ để lại hai người làm hộ vệ cho nàng, như vậy ta mới có thể yên tâm."
"Được, tất cả đều nghe theo chàng."
"Cơ Nhi. . . . . ." Giọng nói của Hỏa Ngọc Hành khàn khàn, nâng cằm của nàng lên, cúi người hôn lên cánh môi êm ái của nàng. "Ta thật sự không thể rời khỏi nàng được."
Đàm Ngu Cơ giơ tay vòng lên gáy hắn, gò má ửng hồng, mặt e lệ, thân thể mềm mại dựa vào người hắn.
"Vậy. . . . . . Tối nay đừng rời khỏi thiếp." Nàng khẽ run, thẹn thùng nói nhỏ.
Hỏa Ngọc Hành chấn động, cho là mình nghe lầm, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
"Cơ Nhi, nàng. . . . . . Đồng ý?"
Vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực hắn, nàng đã xấu hổ đến không nói ra lời mà hắn vẫn còn hỏi nàng như thế.
Vậy mà, không cần nàng trả lời, hắn càng ôm chặt thân thể mềm mại đã cho nàng đáp án.
Hắn khó nén kích tình nâng mặt của nàng lên, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, dịu dàng đặt thân thể mềm mại của nàng lên trên giường, đưa tay vuốt thân thể mềm mại.
"Ngọc. . . . . . Ngọc Hành. . . . . ." Thân thể nhạy cảm của Đàm Ngu Cơ khẽ run, không tự chủ được kêu lên.
Quần áo trên người từng cái từng cái bay xuống dưới giường, môi của hắn di chuyển trên từng tấc da thịt trắng nõn mềm mại mềm mại của nàng, lỗ tai nghe tiếng nức nở của nàng, để dục vọng của hắn càng thêm bộc phát.
Hắn ngồi xổm dậy, nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống, khi hai thân thể trần trụi kề nhau, hai người đồng thời thở dài.
"Đừng sợ!" Khi dục vọng cứng rắn của hắn chống đỡ lại sự mềm mại của nàng thì hắn phát hiện nàng khẽ run, liền dịu dàng, thâm tình nói nhỏ.
Đàm Ngu Cơ mở đôi mắt nhuốm màu dục vọng ra, nhìn giọt mồ hôi chảy trên trán hắn, bộ dạng nhẫn nhịn dục vọng.
"Thiếp không sợ. . . . . ." Giơ tay lên ôm lấy hắn, nàng dịu dàng nói nhỏ, "Yêu thiếp. . . . . ."
Nghe thấy một tiếng gầm nhẹ của hắn, ngay sau đó hắn thẳng lưng lấp đầy nàng.
"Ta yêu nàng. . . . . ." Cả đời, vĩnh viễn không thay đổi.
"Hạ Liên!" Đàm Ngu Cơ hoảng sợ kêu lên. Chỉ thấy người kia vung quyền đánh ngã Hạ Liên, bay thẳng đến chỗ nàng, đại đao sáng loáng chói mắt tiến tới gần, nháy mắt sau đó lại có người đụng vào nàng.
Một dòng máu tươi phun ra, sau đó Tiết Ánh Tuyết ngã ầm xuống đất, cả cánh tay đẫm máu.
"Ánh Tuyết?" Đàm Ngu Cơ trợn to hai mắt. Nàng ta..... Nàng ta lại có thể ngăn đao thay nàng?!
"Tiết Ánh Tuyết!" Hạ Liên bò dậy, nhấc tảng đá bên vườn lên rồi giơ cao nhào tới sau lưng Trương Nhân, dùng sức nện xuống gáy hắn.
"Cộp" một tiếng vang lên. Trương Nhân nổi điên hét lớn, xoay người giơ đao chém xuống.
Đàm Ngu Cơ hoảng sợ bò dậy, cũng học Hạ Liên nhấc một tảng đá lên đập Trương Nhân.
Trương Nhân choáng váng, tay cầm đao vung chém lung tung, bổ búi tóc của nàng ra, mái tóc đen nhánh tán loạn rũ xuống trong nháy mắt.
Đàm Ngu Cơ ngã ngồi trên đất, đại đao bổ về phía nàng, lần này khó có thể tránh khỏi ——
"Cơ Nhi!" Hỏa Ngọc Hành tung người bay tới, ôm lấy cả người nàng lui về phía sau, thoát khỏi phạm vi chém giết của chiếc đao kia.
Hắn ôm nàng vào ngực rồi đánh ra một chưởng, Trương Nhân trúng phải văng ra ngoài, đụng phải hòn giả sơn trong vườn, xụi lơ hôn mê trên mặt đất.
"Bắt lấy hắn, không được để cho hắn chết!" Hỏa Ngọc Hành tức giận hạ lệnh. Hắn muốn lăng trì hắn ta, muốn hắn ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Mấy tên binh lính nhanh chóng giữ chặt Trương Nhân, cả Trương Dũng và Trương Nghĩa canh giữ ở bên ngoài cũng đều chịu trói.
"Ngọc Hành? Ngọc Hành! Ánh Tuyết muội ấy......" Đàm Ngu Cơ kinh hoảng kêu lên, đẩy hắn ra, xông về phía Tiết Ánh Tuyết. "Ánh Tuyết, muội sao rồi? Ánh Tuyết!"
Hỏa Ngọc Hành đứng bên người nàng ta, đưa tay điểm huyệt đạo trên người nàng ta để cầm máu rồi sai người đi mời đại phu.
"Hì hì, Cơ Nhi tỷ tỷ......" Mặt Tiết Ánh Tuyết trắng bệch nhưng vẫn cười.
"Tiết Ánh Tuyết. . . . . ." Hạ Liên cũng bò tới, khuôn mặt sưng đỏ nhếch nhác.
"Hạ Liên, có thể coi bây giờ là đời sau của ta, đừng giận ta nữa có được không?" Nàng ta cười khúc khích.
"Được rồi, nhưng ngươi đừng tưởng như vậy là xong!" Hạ Liên quệt nước mắt, cố ý hận thù nói: "Đời sau còn rất dài, nếu ngươi dám. . . . . . Ngươi dám bỏ trốn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Tốt lắm, bắt được cả ba người, ta. . . . . . Ánh Tuyết?" Tiết Từ Phong chạy từ bên ngoài vào, vốn còn muốn báo cáo thành tích nhưng không ngờ lại nhìn thấy muội muội mình bị thương.
"Ca, Hạ Liên không giận muội, huynh đừng lấy lý do là vì muội mà không theo đuổi được người ta nữa đấy." Tiết Ánh Tuyết tiếp tục cười hì hì.
"Tiết Ánh Tuyết!" Tiết Từ Phong mặt đỏ lên.
"Tiết Ánh Tuyết!" Hạ Liên đỏ bừng mặt.
"Hì hì. . . . . ." Nhắm mắt lại, Tiết Ánh Tuyết mềm mại dựa vào trong ngực Hỏa Ngọc Hành. "Ừm, muội có chút choáng váng rồi. . . . . ."
Hỏa Ngọc Hành vịn nàng ta: "Cám ơn ngươi, Ánh Tuyết."
Tiết Ánh Tuyết len lén rớt một giọt lệ, lòng chua xót nhưng lại rất vui vẻ, sau đó thật sự té xỉu.
*********
Rất may là vết thương của Tiết Ánh Tuyết không động đến gân cốt, chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể hồi phục, chỉ có điều sẽ lưu lại một vết sẹo.
Về phần Trương Nhân, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, còn Trương Dũng và Trương Nghĩa, hắn nói chỉ cần họ thú nhận rằng Hứa Tông Lượng mắc tội, hắn sẽ xử lý bọn họ thật nhẹ nhàng.
Vì vậy, Trương Dũng cùng Trương Nghĩa không chút suy tính thú nhận.
Khi tất cả đều đã kết thúc, màn đêm buông xuống, vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm cao.
Trong phòng, Hỏa Ngọc Hành ôm thật chặt Đàm Ngu Cơ, chuyện đã kết thúc hắn nói bắt đầu cảm thấy sợ.
"Ngọc Hành, thiếp không sao, bọn thiếp đều rất cố gắng tự giải thoát, thiếp chưa từng quên lời hứa chúng ta sẽ làm bạn đến già, rất già." Đàm Ngu Cơ dựa vào trong ngực hắn, cảm nhận được hắn khẽ run rẩy liền dịu dàng trấn an.
Hỏa Ngọc Hành thở dài một hơi.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ làm bạn đến già, rất già."
"Ngọc Hành, sáng sớm ngày mai chàng sẽ phải lên đường." Nàng nhẹ giọng nói.
"Ừ." Hắn ôm chặt nàng.
"Đồng ý với thiếp, chàng nhất định phải bình an trở về."
"Ta biết, ta sẽ để lại hai người làm hộ vệ cho nàng, như vậy ta mới có thể yên tâm."
"Được, tất cả đều nghe theo chàng."
"Cơ Nhi. . . . . ." Giọng nói của Hỏa Ngọc Hành khàn khàn, nâng cằm của nàng lên, cúi người hôn lên cánh môi êm ái của nàng. "Ta thật sự không thể rời khỏi nàng được."
Đàm Ngu Cơ giơ tay vòng lên gáy hắn, gò má ửng hồng, mặt e lệ, thân thể mềm mại dựa vào người hắn.
"Vậy. . . . . . Tối nay đừng rời khỏi thiếp." Nàng khẽ run, thẹn thùng nói nhỏ.
Hỏa Ngọc Hành chấn động, cho là mình nghe lầm, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
"Cơ Nhi, nàng. . . . . . Đồng ý?"
Vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực hắn, nàng đã xấu hổ đến không nói ra lời mà hắn vẫn còn hỏi nàng như thế.
Vậy mà, không cần nàng trả lời, hắn càng ôm chặt thân thể mềm mại đã cho nàng đáp án.
Hắn khó nén kích tình nâng mặt của nàng lên, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, dịu dàng đặt thân thể mềm mại của nàng lên trên giường, đưa tay vuốt thân thể mềm mại.
"Ngọc. . . . . . Ngọc Hành. . . . . ." Thân thể nhạy cảm của Đàm Ngu Cơ khẽ run, không tự chủ được kêu lên.
Quần áo trên người từng cái từng cái bay xuống dưới giường, môi của hắn di chuyển trên từng tấc da thịt trắng nõn mềm mại mềm mại của nàng, lỗ tai nghe tiếng nức nở của nàng, để dục vọng của hắn càng thêm bộc phát.
Hắn ngồi xổm dậy, nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống, khi hai thân thể trần trụi kề nhau, hai người đồng thời thở dài.
"Đừng sợ!" Khi dục vọng cứng rắn của hắn chống đỡ lại sự mềm mại của nàng thì hắn phát hiện nàng khẽ run, liền dịu dàng, thâm tình nói nhỏ.
Đàm Ngu Cơ mở đôi mắt nhuốm màu dục vọng ra, nhìn giọt mồ hôi chảy trên trán hắn, bộ dạng nhẫn nhịn dục vọng.
"Thiếp không sợ. . . . . ." Giơ tay lên ôm lấy hắn, nàng dịu dàng nói nhỏ, "Yêu thiếp. . . . . ."
Nghe thấy một tiếng gầm nhẹ của hắn, ngay sau đó hắn thẳng lưng lấp đầy nàng.
"Ta yêu nàng. . . . . ." Cả đời, vĩnh viễn không thay đổi.
/30
|