Những ngày mang thai buồn tẻ lại tiếp tục, mỗi ngày Lương Hạ lại ưỡn bụng lắc lư trước mặt Quý Trạch Tuấn, lại chỉ được đứngxa xa nhìn mà không được làm gì, Quý Trạch Tuấn luôn phải nắm chặt tay rồi từ từ buông ra (Khổ thân chưa )
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, về sau còn nhiều thời gian, không sợ không được đền bù.
Ngày dự sinh của Lương Hạ sắp đến, cụ Quý còn căng thẳng hơn cả Quý Trạch Tuấn, thiếu chút thì phải đề phòng cả thành phố, thời ngũ đại đồng đường không phải nhà ai cũng có phúc hưởng. Nếu không phải bác sĩ liên tục dặn dò Quý Tăng nói huyết áp của cụ Quý lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối không thể chịu bất kỳ kích thích nào, cũng không được hưng phấn kích động, cụ đã sớm bay về thành phố Y rồi.
Đêm trước ngày dự sinh, Lương Hạ đang ngủ say, Quý Trạch Tuấn đọc báo bên cạnh, Diêu Lệ Cầm muốn ở lại đây nhưng bị Quý Trạch Tuấn khuyên đi về, vì tình trạng của Lương Hạ rất ổn định, chỉ thỉnh thoảng đứa bé đạp thôi.
Đột nhiên một con ong vò vẽ rất to đậu trên tờ báo, Quý Trạch Tuấn lúc đầu chưa kịp phản ứng, đến lúc con ong kích động mới hết hồn, thật mất mặt kêu lên.
Lương Hạ nghe thấy tiếng kêu bị tỉnh dậy, chỉ thấy Quý Trạch Tuấn ôm tờ báo che đầu, hoảng sợ chạy vòng quanh giường,như một tên hề.
“Anh làm gì thế?” Lương Hạ đỡ bụng, khó khăn ngồi dậy.
“Ong vò vẽ”
Lương Hạ đảo mắt một vòng chẳng thấy gì “Bệnh viện cao cấp thế này mà có ong vò vẽ à?”
“Quỷ mới biết” Quý Trạch Tuấn vội vàng thò đầu ra khỏi tờ báo xác nhận vị trí ong vò vẽ, phát hiện không thấy nữa.
“Anh không động vào nó nó cũng chẳng đốt anh” Lương Hạ buồn cười nhìn Quý Trạch Tuấn, anh càng ngày càng thái quá.
“Ai bảo thế” Quý Trạch Tuấn chỉnh lại quần áo “Chồng em lúc nhỏ có lần ngồi ở trong lớp, đột nhiên một con ong vò vẽ bay vào, các bạn khác cũng sợ chạy khắp nơi, kết quả con ong kia bay thẳng đên chỗ chồng em, đốt vào cánh tay, bây giờ vẫn còn dấu vết đây” Dứt lời.” Nói xong giơ cánh tay cho Lương Hạ xem.
“Thật đúng là dấu vết” Lương Hạ bất đắc dĩ lắc đầu “Có thể con ong vò vẽ kia muốn tự tử, không ưa loại người tự cho là thiếu gia thanh cao như anh”
Quý Trạch Tuấn vừa định oán giận lại mấy câu, Lương Hạ đột nhiên cau mày, khổ sở ôm bụng “Em, em…”
Quý Trạch Tuấn lập tức ý thức được có thể Lương Hạ sắp sinh, rung chuông gọi bác sĩ tới.
Lương Hạ cứ thế được đưa vào phòng cấp cứu, trước dự sinh một ngày, mà Quý Hạng Minh và Diêu Lệ Cầm cùng cha mẹ Lương Hạ dù thế nào cũng không nghĩ ra là vì Quý Trạch Tuấn nhát gan, Lương Hạ mới có những phản ứng ban đầu.
Rốt cuộc bánh bao ra lò, là một bánh bao chung, nhà họ Quý và những người khác không giấu nổi vui mừng, chỉ có Quý Trạch Tuấn dùng ánh mắt u oán nhìn thân thể bé bỏng đang nằm trong nôi huơ chân múa tay.
Cuối cùng Lương Hạ cũng nhìn thấy nửa người dưới, như bị kích động, không chú ý chút nào tới sự lạnh lùng của Quý Trạch Tuấn. Nhưng cô ý thức được một chuyện, nhà họ Quý dường như đều là đàn ông.
Những người trước đó không thể vào bệnh viện tặng quà đều xuất hiện, mỗi ngày từ sáng đến tối không dứt, hết lời tán dương đứa bé đáng yêu cỡ nào, cái gì mà mắt giống giáo sư Quý, mũi giống thiếu phu nhân… Lương Hạ chỉ cười phụ họa, theo cô thấy, mặt con nít đỏ ửng, các đường nét chưa có rõ ràng.
Giáo sư Quý đau buồn hơn một tuần lễ, Lương Hạ cuối cùng cũng phát hiện ra “Sao ngày nào anh cũng ra cửa với bộ mặt bí xị, về nhà vẫn bí xị thế, ở trường bị mắng à?”
“Em nói xem sao em lại sinh con? Bây giờ ngày nào nó cũng chiếm cứ em, tương lai càng không phải nói” Quý Trạch Tuấn ngồi bên giường, căm giận nhìn Lương Hạ, và cả đứa con trai đang bú mẹ thun thút.
Vừa dứt lời, Lương Hạ kêu lên 1 tiếng như bị ám sát “Anh nói linh tinh gì thế, đừng làm ảnh hưởng con bú, đi sang một bên”
Thì ra là bánh bao nhỏ thoáng tăng thêm lực mút sữa mẹ.
Quý Trạch Tuấn hận không giật được cái cục thịt trên người Lương Hạ mang ra cho bảo mẫu, anh khổ sở nhịn 10 tháng không được đồng vào một đầu ngón tay của Lương Hạ, bây giờ còn phải nhìn người khác mút chỗ ngọt ngào nhất của vợ anh(Ha ha, bó tay thầy Quý)
“Ngày mai, anh phải đi hội nghị giáo viên ở đại học H, có thể 3 ngày mới về” Quý Trạch Tuấn cố gắng gây chú ý với vợ.
“À, đi đường cẩn thận” Đáng tiếc Lương Hạ chẳng thèm ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn con trai.
Quý Trạch Tuấn nhất thời máu xông lên đầu “Em ba ngày không được gặp anh đấy”
“Em biết rồi” Lương Hạ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Quý Trạch Tuấn sau đó giúp con lau miệng “Em nhìn con cũng như nhìn anh thôi mà”
Quý Trạch Tuấn hung hăng trừng mắt liếc bánh bao nhỏ rồi đi ra ngoài, dù gì anh cũng là ngọc thụ lâm phong, giáo sư học thức uyên bác, cục thịt này lấy gì so sánh với anh?
Thật ra thì trước đây rất lâu Quý Trạch Tuấn đã nghiên cứu kiến thức về phương diện sinh con trai con gái, theo lý thuyết Lương Hạ nên mang thai con gái, như vậy, tương lai anh mới là hàng bán chạy, ai đoán được bây giờ tình tiết hỗn loạn hết cả.
Về tên của bánh bao nhỏ, mọi người thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định mỗi người viết ra một tên, sau đó để bánh bao bốc thăm (Ha ha, chết cười)
Cuối cùng người thắng là Quý Trạch Tuấn, tờ giấy ghi Quý Hữu Hạ của anh được chọn, mặc dù Lương Hạ có thái độ phản đối, nhưng cụ Quý đồng ý chuyện này đã quyết định.
Quý Trạch Tuấn chính là muốn con trai sau này luôn hiểu rõ vị trí của mình, mẹ nó mãi mãi là người của cha nó.
Năm thứ 4 rất ít giờ, Lương Hạ nghỉ đủ tháng rồi nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới đến trường học, trừ Chu Hàn luôn giữ liên lạc với cô, ánh mắt những người khác nhìn cô cũng không tầm thường,nhất là giáo sư Quý thường xuất hiện tại lớp học cùng với Lương Hạ.
Cố Thần đã lâu không gặp Lương Hạ, kể từ khi biết Lương Hạ và mình không có bất kỳ quan hệ gì ngược lại chẳng hề vui mừng,thà Lương Hạ là em gái anh thì nhìn cô ở trong lòng người khác sẽ không khó chịu như thế, nếu không phải là anh đoán mò, bây giờ tất cả có thể đã khác.
Lương Hạ ngược lại hoàn toàn đã không còn nghĩ đến, sau khi tan học gặp Cố Thần ở hành lang cười thoải mái “Đã lâu không gặp”
Mặc dù đã làm mẹ, nhưng nhìn bế ngoài không thể đoán ra, Cố Thần sửng sốt một lát mới đáp lại “Vẫn khỏe chứ?”
“Cô ấy mạnh mẽ như bò ấy, sao không tốt được” Quý Trạch Tuấn đột nhiên nhô ra từ đằng sau, dùng tay nhốt chặt Lương Hạ.
“Ha ha…” Lương Hạ cười xấu hổ.
Cố Thần hiểu bây giờ làm gì cũng không còn ý nghĩa, xoa nhẹ chóp mũi rồi cười nhạt nói “Hẹn gặp lại”
Lương Hạ mặc cho Quý Trạch Tuấn ôm tới nhà để xe, nhìn bốn phía xung quanh không có ai, hung hăng chọc cùi chỏ vào eo Quý Trạch Tuấn “Anh bảo ai giống bò hả?”
Quý Trạch Tuấn bị đau ôm eo mình “Em bây giờ ngày nào chẳng như bò sữa”
“Ấu trĩ”
“Người đàn ông nào cũng trở nên ấu trĩ trước người phụ nữ mình yêu” Quý Trạch Tuấn không những không tỉnh lại, còn cười xấu xa đến ôm Lương Hạ “Em nên tự trách mình bị anh yêu”
Lương Hạ rất không muốn cho Quý Trạch Tuấn được lợi, nhưng không thể không thừa nhận, ngực anh quá mức hấp dẫn.
Quý Hữu Hạ tròn một tuổi, dĩ nhiên không thể thiếu tiệc sinh nhật, Lương Hạ chưa bao giờ mời khách, lần này đương nhiên không thoát được, phàm là có quan hệ với cô, hay si mê giáo sư Quý cũng xung phong nhận việc chạy đến khách sạn.
Đây là lần thứ hai Quý Hữu Hạ bốc thăm, trên bàn bày đầy các đạo cụ, mặc dù chỉ là hình thức, nhưng kết quả vẫn được mọi người mong đợi.
Lương Hạ chỉ điểm cho con nửa ngày, hi vọng con sẽ cầm cái chi phiếu, nhưng cuối cùng, cậu bé lại bắt được một cục tẩy.
Quý Trạch Tuấn là người đầu tiên có phản ứng, nhưng cũng không biểu hiện ra. Những người còn lại suy tư một lúc rồi rối rít nói Quý Hữu Hạ nhất định sẽ là văn hào, giáo sư, vv… nhưng bên cạnh cục tẩy còn có sách có bút, thế nào cũng sát với văn hào hơn.
Lương Hạ nhìn ánh mắt gian tà của Quý Trạch Tuấn cũng biết anh có ý xấu “Anh cười cái gì?”
“Em nhất định là người anh thật sự yêu rồi, chỉ có em thấy anh đang cười” Quý Trạch Tuấn sờ sờ tóc Lương Hạ “Con trai anh tương lai nhất định là một cái lá trong khóm hoa”
“Đây chẳng qua là cục tẩy” Lương Hạ rất nhanh hiểu ngay ý Quý Trạch Tuấn “Làm phiền người cha như anh sau này đầu óc tốt một tí”
“Cũng không chỉ là cục tẩy” Quý Trạch Tuấn nhéo mũi Lương Hạ.
Lương Hạ không muốn lại thảo luận loại truyện đồi trụy này, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng con, lại thấy bảo mẫu ôm Quý Hữu Hạ ngồi ở bàn bên cạnh, mà Hàng Triệt đang làm mặt xấu trêu nó.
“Anh tránh xa con em một chút” Lương Hạ chắn tay trước mặt Hàng Triệt “Dì bế Hạ sang bàn bà đi”
Hàng Triệt dẩu mỏ bất mãn với hành động của Lương Hạ “Sao chứ, anh cũng không phải người xấu”
“Phải, anh không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt, em không muốn con trai từ nhỏ đã cong”
“Em có thành kiến với anh”
“Nào có thành kiến, em ước gì anh và Mạc Tước sẽ hạnh phúc mỹ mãn tới già, nhưng con em anh không được động vào, em sợ anh cho nó bùa mê gì” Lương Hạ cười vô hại “Mạc Tước đâu?Anh ấy không đi cùng anh?”
“Cậu ấy đi toilet” Hàng Triệt gắp một miếng bánh ngọt, trên mặt là nụ cười hạnh phúc “Cậu ấy bây giờ ngày nào cũng ở bên anh”
“Chúc mừng” Lương Hạ làm một tư thế cúng bái “Anh cứ tự nhiên, em còn có việc”
“Ừ, ánh mắt Quý Trạch Tuấn bốc lửa rồi, mau đi đi” Hàng Triệt liếc một cái thấy Quý Trạch Tuấn, nói đùa.
“Anh ấy bị vây đến nước chảy không lọt, còn nhìn thấy gì?”Lương Hạ không dám tin nhìn Hàng Triệt, xung quanh Quý Trạch Tuấn đều là sinh viên, sao thấy được ánh mắt anh.
“Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà” Hàng Triệt gõ đầu Lương Hạ một cái đi về phía Mạc Tước.
Lúc Lương Hạ đang xoa trán tìm Chu Hàn, đã bị người bên cạnh làm cho kinh sợ.
“Không ngờ mình mới đi 2 năm, cậu đã thành mẹ rồi” Lăng Kỳ vẫn ưu nhã thong dong trước sau như một.
Lương Hạ ngây ngốc đứng sững mấy giây mới phản ứng được “Cậu về bao giờ thế? Không phải, rốt cuộc cậu đã đi đâu thế”
Chu Hàn lại thưởng cho Lương Hạ một cái cốc đầu “Cậu chững chạc một chút đi, cũng làm mẹ người ta rồi, Lăng Kỳ mới về hôm qua, lúc cô ấy gọi điện mình đã nói hôm nay có tiệc”
“Mình có được tính là khách không mời không?” Lăng Kỳ mở to hai mắt “Đây là quà cho Quý Hữu Hạ”
“Cảm ơn, mình còn lo là cậu sẽ không trở về” Lương Hạ đột nhiên nghĩ đến Cố Thần hôm nay cũng ở đây, nhưng còn chưa kịp mở miệng Lăng Kỳ đã đoán ra ý của cô.
“Mình đã gặp cậu ấy rồi, không phải lo lắng, mình đã có vị hôn phu” Lăng Kỳ chỉ ra phía sau Lương Hạ.
Lúc Lương Hạ quay đầu lại, thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, đang thưởng thức các món ngon, liên tiếp giơ ngón cái với phục vụ.
“Anh ấy là nhiếp ảnh gia, rất tốt với mình”
“Có thể thấy, cậu vui vẻ hơn trước rất nhiều” Lăng Kỳ ra hiệu vui mừng cho Lương Hạ, vụ án kia dù sao cũng liên quan đến cô.
Mỗi người đều có một kết quả riêng cho mình, Lương Hạ nhìn chu Hàn miệng không ngừng nghỉ bật cười “Đừng ăn nữa, tìm đối tượng nhanh lên”
“Cậu không hưởng ứng chính sách kế hoạch hóa gia đình, kết hôn muộn, tình dục muộn à, mình dù sao cũng phải đền bù thay cậu” Chu Hàn không để ý gì đến lời nói của Lương Hạ.
Sau khi bữa tiệc giải tán, Quý Hữu Hạ ngọ nguậy trong ngực bảo mẫu, giơ tay về phía Lương Hạ, cố gắng nhào vào lòng mẹ, nhưng Quý Trạch Tuấn uống đến say mèm, Lương Hạ cuối cùng phát hiện lương tâm, chọn chăm sóc Quý Trạch Tuấn, để bảo mẫu bế con lên xe bố mẹ chồng.
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, về sau còn nhiều thời gian, không sợ không được đền bù.
Ngày dự sinh của Lương Hạ sắp đến, cụ Quý còn căng thẳng hơn cả Quý Trạch Tuấn, thiếu chút thì phải đề phòng cả thành phố, thời ngũ đại đồng đường không phải nhà ai cũng có phúc hưởng. Nếu không phải bác sĩ liên tục dặn dò Quý Tăng nói huyết áp của cụ Quý lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối không thể chịu bất kỳ kích thích nào, cũng không được hưng phấn kích động, cụ đã sớm bay về thành phố Y rồi.
Đêm trước ngày dự sinh, Lương Hạ đang ngủ say, Quý Trạch Tuấn đọc báo bên cạnh, Diêu Lệ Cầm muốn ở lại đây nhưng bị Quý Trạch Tuấn khuyên đi về, vì tình trạng của Lương Hạ rất ổn định, chỉ thỉnh thoảng đứa bé đạp thôi.
Đột nhiên một con ong vò vẽ rất to đậu trên tờ báo, Quý Trạch Tuấn lúc đầu chưa kịp phản ứng, đến lúc con ong kích động mới hết hồn, thật mất mặt kêu lên.
Lương Hạ nghe thấy tiếng kêu bị tỉnh dậy, chỉ thấy Quý Trạch Tuấn ôm tờ báo che đầu, hoảng sợ chạy vòng quanh giường,như một tên hề.
“Anh làm gì thế?” Lương Hạ đỡ bụng, khó khăn ngồi dậy.
“Ong vò vẽ”
Lương Hạ đảo mắt một vòng chẳng thấy gì “Bệnh viện cao cấp thế này mà có ong vò vẽ à?”
“Quỷ mới biết” Quý Trạch Tuấn vội vàng thò đầu ra khỏi tờ báo xác nhận vị trí ong vò vẽ, phát hiện không thấy nữa.
“Anh không động vào nó nó cũng chẳng đốt anh” Lương Hạ buồn cười nhìn Quý Trạch Tuấn, anh càng ngày càng thái quá.
“Ai bảo thế” Quý Trạch Tuấn chỉnh lại quần áo “Chồng em lúc nhỏ có lần ngồi ở trong lớp, đột nhiên một con ong vò vẽ bay vào, các bạn khác cũng sợ chạy khắp nơi, kết quả con ong kia bay thẳng đên chỗ chồng em, đốt vào cánh tay, bây giờ vẫn còn dấu vết đây” Dứt lời.” Nói xong giơ cánh tay cho Lương Hạ xem.
“Thật đúng là dấu vết” Lương Hạ bất đắc dĩ lắc đầu “Có thể con ong vò vẽ kia muốn tự tử, không ưa loại người tự cho là thiếu gia thanh cao như anh”
Quý Trạch Tuấn vừa định oán giận lại mấy câu, Lương Hạ đột nhiên cau mày, khổ sở ôm bụng “Em, em…”
Quý Trạch Tuấn lập tức ý thức được có thể Lương Hạ sắp sinh, rung chuông gọi bác sĩ tới.
Lương Hạ cứ thế được đưa vào phòng cấp cứu, trước dự sinh một ngày, mà Quý Hạng Minh và Diêu Lệ Cầm cùng cha mẹ Lương Hạ dù thế nào cũng không nghĩ ra là vì Quý Trạch Tuấn nhát gan, Lương Hạ mới có những phản ứng ban đầu.
Rốt cuộc bánh bao ra lò, là một bánh bao chung, nhà họ Quý và những người khác không giấu nổi vui mừng, chỉ có Quý Trạch Tuấn dùng ánh mắt u oán nhìn thân thể bé bỏng đang nằm trong nôi huơ chân múa tay.
Cuối cùng Lương Hạ cũng nhìn thấy nửa người dưới, như bị kích động, không chú ý chút nào tới sự lạnh lùng của Quý Trạch Tuấn. Nhưng cô ý thức được một chuyện, nhà họ Quý dường như đều là đàn ông.
Những người trước đó không thể vào bệnh viện tặng quà đều xuất hiện, mỗi ngày từ sáng đến tối không dứt, hết lời tán dương đứa bé đáng yêu cỡ nào, cái gì mà mắt giống giáo sư Quý, mũi giống thiếu phu nhân… Lương Hạ chỉ cười phụ họa, theo cô thấy, mặt con nít đỏ ửng, các đường nét chưa có rõ ràng.
Giáo sư Quý đau buồn hơn một tuần lễ, Lương Hạ cuối cùng cũng phát hiện ra “Sao ngày nào anh cũng ra cửa với bộ mặt bí xị, về nhà vẫn bí xị thế, ở trường bị mắng à?”
“Em nói xem sao em lại sinh con? Bây giờ ngày nào nó cũng chiếm cứ em, tương lai càng không phải nói” Quý Trạch Tuấn ngồi bên giường, căm giận nhìn Lương Hạ, và cả đứa con trai đang bú mẹ thun thút.
Vừa dứt lời, Lương Hạ kêu lên 1 tiếng như bị ám sát “Anh nói linh tinh gì thế, đừng làm ảnh hưởng con bú, đi sang một bên”
Thì ra là bánh bao nhỏ thoáng tăng thêm lực mút sữa mẹ.
Quý Trạch Tuấn hận không giật được cái cục thịt trên người Lương Hạ mang ra cho bảo mẫu, anh khổ sở nhịn 10 tháng không được đồng vào một đầu ngón tay của Lương Hạ, bây giờ còn phải nhìn người khác mút chỗ ngọt ngào nhất của vợ anh(Ha ha, bó tay thầy Quý)
“Ngày mai, anh phải đi hội nghị giáo viên ở đại học H, có thể 3 ngày mới về” Quý Trạch Tuấn cố gắng gây chú ý với vợ.
“À, đi đường cẩn thận” Đáng tiếc Lương Hạ chẳng thèm ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn con trai.
Quý Trạch Tuấn nhất thời máu xông lên đầu “Em ba ngày không được gặp anh đấy”
“Em biết rồi” Lương Hạ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Quý Trạch Tuấn sau đó giúp con lau miệng “Em nhìn con cũng như nhìn anh thôi mà”
Quý Trạch Tuấn hung hăng trừng mắt liếc bánh bao nhỏ rồi đi ra ngoài, dù gì anh cũng là ngọc thụ lâm phong, giáo sư học thức uyên bác, cục thịt này lấy gì so sánh với anh?
Thật ra thì trước đây rất lâu Quý Trạch Tuấn đã nghiên cứu kiến thức về phương diện sinh con trai con gái, theo lý thuyết Lương Hạ nên mang thai con gái, như vậy, tương lai anh mới là hàng bán chạy, ai đoán được bây giờ tình tiết hỗn loạn hết cả.
Về tên của bánh bao nhỏ, mọi người thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định mỗi người viết ra một tên, sau đó để bánh bao bốc thăm (Ha ha, chết cười)
Cuối cùng người thắng là Quý Trạch Tuấn, tờ giấy ghi Quý Hữu Hạ của anh được chọn, mặc dù Lương Hạ có thái độ phản đối, nhưng cụ Quý đồng ý chuyện này đã quyết định.
Quý Trạch Tuấn chính là muốn con trai sau này luôn hiểu rõ vị trí của mình, mẹ nó mãi mãi là người của cha nó.
Năm thứ 4 rất ít giờ, Lương Hạ nghỉ đủ tháng rồi nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới đến trường học, trừ Chu Hàn luôn giữ liên lạc với cô, ánh mắt những người khác nhìn cô cũng không tầm thường,nhất là giáo sư Quý thường xuất hiện tại lớp học cùng với Lương Hạ.
Cố Thần đã lâu không gặp Lương Hạ, kể từ khi biết Lương Hạ và mình không có bất kỳ quan hệ gì ngược lại chẳng hề vui mừng,thà Lương Hạ là em gái anh thì nhìn cô ở trong lòng người khác sẽ không khó chịu như thế, nếu không phải là anh đoán mò, bây giờ tất cả có thể đã khác.
Lương Hạ ngược lại hoàn toàn đã không còn nghĩ đến, sau khi tan học gặp Cố Thần ở hành lang cười thoải mái “Đã lâu không gặp”
Mặc dù đã làm mẹ, nhưng nhìn bế ngoài không thể đoán ra, Cố Thần sửng sốt một lát mới đáp lại “Vẫn khỏe chứ?”
“Cô ấy mạnh mẽ như bò ấy, sao không tốt được” Quý Trạch Tuấn đột nhiên nhô ra từ đằng sau, dùng tay nhốt chặt Lương Hạ.
“Ha ha…” Lương Hạ cười xấu hổ.
Cố Thần hiểu bây giờ làm gì cũng không còn ý nghĩa, xoa nhẹ chóp mũi rồi cười nhạt nói “Hẹn gặp lại”
Lương Hạ mặc cho Quý Trạch Tuấn ôm tới nhà để xe, nhìn bốn phía xung quanh không có ai, hung hăng chọc cùi chỏ vào eo Quý Trạch Tuấn “Anh bảo ai giống bò hả?”
Quý Trạch Tuấn bị đau ôm eo mình “Em bây giờ ngày nào chẳng như bò sữa”
“Ấu trĩ”
“Người đàn ông nào cũng trở nên ấu trĩ trước người phụ nữ mình yêu” Quý Trạch Tuấn không những không tỉnh lại, còn cười xấu xa đến ôm Lương Hạ “Em nên tự trách mình bị anh yêu”
Lương Hạ rất không muốn cho Quý Trạch Tuấn được lợi, nhưng không thể không thừa nhận, ngực anh quá mức hấp dẫn.
Quý Hữu Hạ tròn một tuổi, dĩ nhiên không thể thiếu tiệc sinh nhật, Lương Hạ chưa bao giờ mời khách, lần này đương nhiên không thoát được, phàm là có quan hệ với cô, hay si mê giáo sư Quý cũng xung phong nhận việc chạy đến khách sạn.
Đây là lần thứ hai Quý Hữu Hạ bốc thăm, trên bàn bày đầy các đạo cụ, mặc dù chỉ là hình thức, nhưng kết quả vẫn được mọi người mong đợi.
Lương Hạ chỉ điểm cho con nửa ngày, hi vọng con sẽ cầm cái chi phiếu, nhưng cuối cùng, cậu bé lại bắt được một cục tẩy.
Quý Trạch Tuấn là người đầu tiên có phản ứng, nhưng cũng không biểu hiện ra. Những người còn lại suy tư một lúc rồi rối rít nói Quý Hữu Hạ nhất định sẽ là văn hào, giáo sư, vv… nhưng bên cạnh cục tẩy còn có sách có bút, thế nào cũng sát với văn hào hơn.
Lương Hạ nhìn ánh mắt gian tà của Quý Trạch Tuấn cũng biết anh có ý xấu “Anh cười cái gì?”
“Em nhất định là người anh thật sự yêu rồi, chỉ có em thấy anh đang cười” Quý Trạch Tuấn sờ sờ tóc Lương Hạ “Con trai anh tương lai nhất định là một cái lá trong khóm hoa”
“Đây chẳng qua là cục tẩy” Lương Hạ rất nhanh hiểu ngay ý Quý Trạch Tuấn “Làm phiền người cha như anh sau này đầu óc tốt một tí”
“Cũng không chỉ là cục tẩy” Quý Trạch Tuấn nhéo mũi Lương Hạ.
Lương Hạ không muốn lại thảo luận loại truyện đồi trụy này, đứng dậy tìm kiếm bóng dáng con, lại thấy bảo mẫu ôm Quý Hữu Hạ ngồi ở bàn bên cạnh, mà Hàng Triệt đang làm mặt xấu trêu nó.
“Anh tránh xa con em một chút” Lương Hạ chắn tay trước mặt Hàng Triệt “Dì bế Hạ sang bàn bà đi”
Hàng Triệt dẩu mỏ bất mãn với hành động của Lương Hạ “Sao chứ, anh cũng không phải người xấu”
“Phải, anh không phải người xấu, nhưng cũng không phải người tốt, em không muốn con trai từ nhỏ đã cong”
“Em có thành kiến với anh”
“Nào có thành kiến, em ước gì anh và Mạc Tước sẽ hạnh phúc mỹ mãn tới già, nhưng con em anh không được động vào, em sợ anh cho nó bùa mê gì” Lương Hạ cười vô hại “Mạc Tước đâu?Anh ấy không đi cùng anh?”
“Cậu ấy đi toilet” Hàng Triệt gắp một miếng bánh ngọt, trên mặt là nụ cười hạnh phúc “Cậu ấy bây giờ ngày nào cũng ở bên anh”
“Chúc mừng” Lương Hạ làm một tư thế cúng bái “Anh cứ tự nhiên, em còn có việc”
“Ừ, ánh mắt Quý Trạch Tuấn bốc lửa rồi, mau đi đi” Hàng Triệt liếc một cái thấy Quý Trạch Tuấn, nói đùa.
“Anh ấy bị vây đến nước chảy không lọt, còn nhìn thấy gì?”Lương Hạ không dám tin nhìn Hàng Triệt, xung quanh Quý Trạch Tuấn đều là sinh viên, sao thấy được ánh mắt anh.
“Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà” Hàng Triệt gõ đầu Lương Hạ một cái đi về phía Mạc Tước.
Lúc Lương Hạ đang xoa trán tìm Chu Hàn, đã bị người bên cạnh làm cho kinh sợ.
“Không ngờ mình mới đi 2 năm, cậu đã thành mẹ rồi” Lăng Kỳ vẫn ưu nhã thong dong trước sau như một.
Lương Hạ ngây ngốc đứng sững mấy giây mới phản ứng được “Cậu về bao giờ thế? Không phải, rốt cuộc cậu đã đi đâu thế”
Chu Hàn lại thưởng cho Lương Hạ một cái cốc đầu “Cậu chững chạc một chút đi, cũng làm mẹ người ta rồi, Lăng Kỳ mới về hôm qua, lúc cô ấy gọi điện mình đã nói hôm nay có tiệc”
“Mình có được tính là khách không mời không?” Lăng Kỳ mở to hai mắt “Đây là quà cho Quý Hữu Hạ”
“Cảm ơn, mình còn lo là cậu sẽ không trở về” Lương Hạ đột nhiên nghĩ đến Cố Thần hôm nay cũng ở đây, nhưng còn chưa kịp mở miệng Lăng Kỳ đã đoán ra ý của cô.
“Mình đã gặp cậu ấy rồi, không phải lo lắng, mình đã có vị hôn phu” Lăng Kỳ chỉ ra phía sau Lương Hạ.
Lúc Lương Hạ quay đầu lại, thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, đang thưởng thức các món ngon, liên tiếp giơ ngón cái với phục vụ.
“Anh ấy là nhiếp ảnh gia, rất tốt với mình”
“Có thể thấy, cậu vui vẻ hơn trước rất nhiều” Lăng Kỳ ra hiệu vui mừng cho Lương Hạ, vụ án kia dù sao cũng liên quan đến cô.
Mỗi người đều có một kết quả riêng cho mình, Lương Hạ nhìn chu Hàn miệng không ngừng nghỉ bật cười “Đừng ăn nữa, tìm đối tượng nhanh lên”
“Cậu không hưởng ứng chính sách kế hoạch hóa gia đình, kết hôn muộn, tình dục muộn à, mình dù sao cũng phải đền bù thay cậu” Chu Hàn không để ý gì đến lời nói của Lương Hạ.
Sau khi bữa tiệc giải tán, Quý Hữu Hạ ngọ nguậy trong ngực bảo mẫu, giơ tay về phía Lương Hạ, cố gắng nhào vào lòng mẹ, nhưng Quý Trạch Tuấn uống đến say mèm, Lương Hạ cuối cùng phát hiện lương tâm, chọn chăm sóc Quý Trạch Tuấn, để bảo mẫu bế con lên xe bố mẹ chồng.
/51
|