Lương Hạ cũng không để cho Quý Trạch Tuấn cơ hội thể hiện, kết thúc lời xin lỗi của mình phủi mông một cái liền đứng lên, sau đó ngồi trang nghiêm ở vị trí vừa nãy.
Quý Hạng Minh gắn máy theo dõi để giám thị các luật sư không có hành vi nhận tiền lì xì khi nói chuyện với khách hàng. Do nhóm người ở văn phòng luật nhân cách hơi cao, vì vậy máy theo dõi cho đến nay chỉ là để làm cảnh, Quý Hạng Minh cũng rất ít khi nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng vừa rồi có chút nhức đầu, liền tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát vô tình lướt qua màn hình máy theo dõi.
Loại hành vi này không tốt lắm, nhưng mình nên dạy bảo con dâu và con trai như thế nào đây? Không ngờ con dâu nhiệt tình phục vụ con trai ông như vậy, con trai ông thế nào không chút biểu tình, có thể tính tình bị lãnh cảm hay không? Quan trọnghơn là con dâu đứng lên nhanh như vậy, có phải đối với con trai ông hết sức thất vọng? Suy nghĩ đến những thứ này đầu Quý Hạng Minh càng thêm đau nhức.
Quý Trạch Tuấn vẫn phải chịu cơn đau của một người bị thương,Lương Hạ len lén giơ ngón tay giữa lên làm mặt quỷ một cái, sau đó bắt chéo chân, ngồi đâu vào đấy mở cặp hồ sơ ra, dùng loại giọng điệu nữ cường nhân với Quý Trạch Tuấn nói: “Đừng lãng phí thời gian! Rốt cuộc anh muốn yêu cầu tôi cái gì?”.
Quý Trạch Tuấn luôn luôn đòi hỏi tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt lúc này là lần đầu tiên trong thời gian làm việc lãng phí năm phút đồng hồ xoa nhẹ lên vết thương, nhưng rất nhanh đã quay trở về hiện thực tàn khốc: “Tôi muốn cô đi tìm Lăng Kỳ làm nhân chứng”.
“Phụt”. Lương Hạ không thể tưởng tượng nổi nhìn Quý Trạch Tuấn: “Nghĩ rằng thắng vụ kiện cũng không thể như thế này nhá, đây là mơ mộng hão huyền, người ta không giúp bố của mình lại có thể đến giúp anh sao?!”.
“Tôi cảm thấy việc này có khả năng”. Quý Trạch Tuấn thoáng ngừng lại, chìa tay tách chân Lương Hạ ra, sau đó tiếp tục: “Năm xưa mẹ đẻ Lăng Kì bị uất ức mà chết, bởi vì Lăng Bách Thảo ở bên ngoài có tình nhân, bây giờ cũng chính là mẹ kế trên danh nghĩa của Lăng Kì tên La Thư”.
Lương Hạ đối với Lăng Kì chỉ hiểu biết vẻn vẹn về tình địch của mình, so sánh mọi mặt của cô ta đều xuất sắc, đối với thân thế bối cảnh hoàn toàn không hề biết: “Cho nên ý của anh là, lấy tình để cảm động, lấy lí lẽ nói rõ, khuyên Lăng Kì ra ngoài làm nhân chứng chống lại bố mình?”.
“Đúng, nhưng tôi đi tìm cô ta thì quá đường đột, cần cô làm trung gian”.
“Tôi tìm cô ta cũng rất đường đột nha!”. Lương Hạ cong miệng lên giả bộ đáng thương: “Hơn nữa báo chí đều nói cô ta ở nhà không bước ra khỏi cửa!”. Dĩ nhiên đây đều là lấy cớ, cô thật sự tận mắt nhìn thấy Lăng Kì ra ngoài hẹn gặp Cố Thần.
“Ai nói cô ta không ra khỏi cửa”. Quý Trạch Tuấn lấy điện thoại di động ra xoay nghịch hai lần, sau đó thả đến trước mặt Lương Hạ: “Nữ thần còn đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt”.
Điện thoại di động hiện lên rõ ràng hình Cố Thần và Lăng Kì hôn môi, phía dưới phóng viên Diệu Bút Sinh Hoa còn khuyếch đại thêm, phần lớn bị xé ra, cái gì mà scandal gia đình đánh không lại được sức mạnh tình yêu, nếu độ dài có thể viết thêm một chút cô sẽ viết đã từng theo đuổi một con lợn đực, nhưng con lợn đực dứt khoát quyết định chọn con lợn cái.
“Tôi dùng lí do gì để tìm gặp cô ta?”. Lương Hạ kéo quai hàm trầm ngâm suy nghĩ.
“Cô với nam sinh Cố Thần này cùng lớp hả? Hình như Lăng Kì là bạn cùng phòng với Chu Hàn?”. Quý Trạch Tuấn lấy lại điện thoại di động. Tà ác nhìn chăm chú Lương Hạ.
“Anh điều tra tôi?”. Lương Hạ giống như nữ chính trong tất cả các phim thần tượng phát hiện mình bị nam chính theo dõi rồi đặt câu hỏi về chàng trai khác, tức giận nhìn chằm chằm Quý Trạch Tuấn.
“Đối với vợ mình điều cơ bản cần thiết nhất là phải hiểu rõ, cái này gọi là quan tâm”. Quý Trạch Tuấn không chút hoang mang giải thích rõ.
“Nói thật là dễ nghe”. Lương Hạ bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng hỏi thăm qua cả nhà tên khốn này một lần.
“Vì vậy cô sẽ có cách hẹn gặp Lăng Kì ra ngoài, đây là sự tin tưởng của một người chồng đối với một người vợ”. Quý Trạch Tuấn dùng hơn ** nụ cười trả lời Lương Hạ.
“Cám ơn”. Lương Hạ cắn răng. Đi ra cửa đồng thời xõa mái tóc xuống. Nhưng mà thời gian Quý Trạch Tuấn ở chung với Lương Hạ tương đối ngắn, cũng không biết khi tâm trạng Lương Hạ không tốt tóc tai sẽ bù xù.
Đến giờ cơm trưa rồi, Lương Hạ có thể nghênh ngang trước mặt Quý Trạch Tuấn bước ra khỏi phòng làm việc, bởi vì có nhiệm vụ.
Ra cửa liền đi đến hướng đại học O, nếu muốn tìm Lăng Kì còn phải tìm Chu Hàn.
Rất ít giới truyền thông trong thành phố biết tin tức đời thứ tư nhà họ Quý đã kết hôn, bởi vì không phỏng vấn bất kỳ nội dung nào, cũng không có biết bài báo, nói lời sai sẽ khiến cho ông chủ giới truyền thông nghi ngờ về chuyên môn. Nói một cách khác, ở thành Y không có người biết đến chuyện như vậy, mặc dù người của nhà họ Quý giữ bí mật công việc tương đối tốt, nhưng cũng không có người nào cảnh cáo Lương Hạ không được nói sự thật là đã kết hôn với bạn bè.
Chu Hàn nhất định sẽ truy hỏi đến cùng nguyên nhân vì sao cô tìm Lăng Kì, nếu như ăn ngay nói thật, tương đương với tự vả vào miệng mình, dù sao hôm qua cũng xả một đống lời nói dối giấu diếm, ngoài ra còn phương diện lấy một đồn trăm, mặc dù không quan tâm đến cái nhìn của kẻ khác, nhưng Cố Thần, cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng.
Từ trên tổng hợp lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bịa lí do.
Khi Lương Hạ đến tiệm bánh ngọt, Chu Hàn đang nói chuyệnphiếm với Thi Ân, đột nhiên nhìn thấy người quen cũ thật sự kích động, nhiệt tình như lửa mà kéo Lương Hạ đến quầy hàng.
“Mới một ngày không gặp liền nhớ đến bổn cung hả?”. Chu Hàn lẳng lơ đá lông nheo.
“Ngày hôm qua ngủ cũng không ngon giấc, chính vì quá nhớ Hoàng hậu!”. Lương Hạ tâng bốc nịnh hót, có việc cầu người nhất định trước tiên, phải adua nịnh hót!
“Hai cậu là hoàn châu hay là Chân Huyền thế hả?”. Thi Ân khinh bỉ nhìn chằm chằm hai người trước mặt, còn thể loại nàng với trẫm.
“Không buôn bán làm ăn à! Lại còn ở đấy cười!”. Bà chủ đột nhiên từ phía sau lao ra, vốn là hung thần ác sát nhìn thấy Lương Hạ đã lâu không gặp đang đầy mây chuyển thành trời quang đãng: “Chao ôi tiểu tâm can của ta, cháu đến cũng không nói với ta một tiếng!”.
“Cháu mới đến được phút thôi, hơn nữa ngộ nhỡ bác với ông chủ ở phía sau làm việc gì kia, sẽ thẹn thùng nha!”. Lương Hạ tiến lên ôm lấy bà chủ, trước khi nghỉ việc cũng không tự mình đến nói, bình thường bà chủ đối xử đối với cô cũng không tệ, vẫn lại là rất áy náy.
“Ba hoa! Muốn ăn cái gì bác mời cháu?”. Bà chủ xoa nắn gương mặt Lương Hạ, đồng thời phát hiện Lương Hạ không buộc tóc lên, : “Chậc chậc, Hạ Hạ tâm tình cháu hôm nay không tốt?”.
“Trời, bà chủ không nói cháu cũng không nghĩ đến!”. Chu Hàn cũng rất lo âu nhìn Lương Hạ.
Ở đây chỉ có Thi Ân đầu nổi đầy sao, đây chính là nghe không hiểu kết quả, đành phải hậm hực đi ra phía sau gói bánh với ông chủ.
“Bà chủ, cháu có chút việc muốn nhờ Tiểu Hàn giúp một tay á……, có thể cho cháu mang cô ấy mượn đi một lúc được không? Rất nhanh sẽ trả lại cho bác!”. Lương Hạ suy sụp tinh thần nhìn bà chủ.
Dĩ nhiên bà chủ là bị bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Lương Hạ làm rung động, quan tâm nói: “Mang đi dùng tùy ý, bác cho Tiểu Hàn nghỉ nửa ngày!”.
Vì sao không hỏi ý kiến của tôi?! Nhân quyền đều đã thành gỗ?!Chu Hàn phồng phồng quai hàm, âm thầm oán trách đôi câu,nhưng mà cô thích nhất tình nghĩa của Lương Hạ, chịu ơn một giọt nước khẳng định tương lai báo đáp cả dòng suối, dự đoán Lương Hạ sẽ được gả vào nhà giàu nha!
Đổi sang quán trà sữa yên tĩnh, Lương Hạ chủ động mời Chu Hàn uống trà đậu đỏ ướp lạnh, hừ hừ hôm qua mới mời muối tổ hôm nay lại mời, lỗ vốn quá.
“Nói đi”. Chu Hàn nhàn nhã uống nước đá, đúng là uống đồ miễn phí hương vị ngon nhất.
“Giúp tớ tìm cớ hẹn gặp Lăng Kì ra ngoài”. Lương Hạ nói ra những lời này rất trôi chảy, Chu Hàn giống như cổ họng bị đóng băng cứng đờ.
Nói được lời này thật là có tài nghệ, Lương Hạ không khỏi đắc chí, đi thẳng vào chủ đề lộ ra thành ý mười phần, đem vấn đề hẹn gặp Lăng Kì thế nào giao cho Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn nửa ngày cũng không có phản ứng, Lương Hạ đành phải bổ sung một câu: “Tớ muốn nhờ cậu vì cậu là bạn cùng phòng với Lăng Kì”.
“Cậu định làm gì?”. Chu Hàn biết giữa Lương Hạ và Lăng Kì không có liên hệ gì, nhưng Lương Hạ muốn làm cái gì cô cũng không đoán được, chẳng lẽ biến mất mười lăm ngày để đi ra ngoài nuôi dưỡng dũng khí? Chuẩn bị cạnh tranh với nữ thần?
“Thì, thì, muốn xem cô ta so với tớ, so với tớ mạnh mẽ hơn bao nhiêu ah!”. Lương Hạ chột dạ nói qua quít, chỉ sợ phun ra Quý Trạch Tuấn.
“Ọe! Cậu không phải là không muốn chịu thua nên muốn cùng nữ thần đánh nhau chứ hả?”. Vẻ mặt Chu Hàn sùng bái, Lương Hạ âm thầm muốn đột kích chọi lại sao?
“Cậu muốn nói như thế nào cũng được, miễn hẹn cô ta ló mặt ra là được!”. Lương Hạ vẫn tự tin Chu Hàn sẽ giúp mình.
“Nhưng nhà cô ta đang xảy ra chuyện, bây giờ cậu cùng cô ta tuyên chiến có thể không công bằng hay không hả? Mà cô ta đi ra khỏi cửa đều có phóng viên bám theo, hẳn là tớ không có sứcquyến rũ kêu cô ta xuất hiện được!’. Chu Hàn cũng rất khó xử, nhưng hai mắt đột nhiên sáng lên: “Cô ta sẽ đi ra tìm Cố Thần!”.
“Cố Thần?”. Lương Hạ do dự, Chu Hàn nói cũng không phải là không có đạo lý, có khả năng hấp dẫn Lăng Kì chỉ có Cố Thần mà thôi.
“Bụng của tớ đau, tớ đi trước một bước nhá!”. Chu Hàn đột nhiên ôm bụng kêu đau, cũng không đợi Lương Hạ kịp phản ứng liền chạy.
Đây là chính là bạn bè tốt hả, Lương Hạ thở dài, được rồi, chỉ có đi tìm Cố Thần.
Thành phố Y rất lớn, tìm người rất khó, trời rất nóng cũng không chịu được lăn qua lăn lại, thật may là khoa học kỹ thuật phát triển, có một loại đồ vật được gọi là điện thoại di động.
Ở trong danh sách liên lạc tìm được Cố Thần, gọi hay là không gọi, đây là một vấn đề, bởi vì Lương Hạ chưa từng gọi đến số của Cố Thần, đây là len lén lấy từ danh sách điện thoại của Thi Ân.
“Alô”. Suy đi nghĩ lại vẫn nên gọi điện, rất nhanh liền kết nối.
“Ai vậy?” Giọng nói Cố Thần ôn hòa nhẹ nhàng truyền tới, thật lòng có một loại cảm giác giống uống cà phê.
“Là tớ, Lương Hạ”.
Đối phương dừng lại mấy giây mới trả lời: “Có việc gì thế?”.
“Không có việc thì tìm cậu làm gì, cậu đang ở đâu?”. Mặc dù Lương Hạ không nhìn được biểu cảm Cố Thần, nhưng mà có thể đoán được anh chắc chắn sẽ không vui mừng.
“Trong nhà, cậu đến đây đi”.
Coi như ngươi thức thời, Lương Hạ rất hài lòng với câu trả lời của Cố Thần: “Nhà cậu ở đâu?”. Lương Hạ chưa biết được Cố Thần có chuyển nhà hay không.
“Vẫn ở chỗ cũ”.
“A, tớ đến liền”.
Nhà Cố Thần cũng là hàng xóm sát vách trước đây của nhàLương Hạ, Ngồi xe cách đại học O đúng một tiếng đồng hồ,thuộc về trung tâm khu vực hạ lưu san phẳng của thành phố Y.
Đã lâu không có đến nơi này, các cụ già cũng rất ít, qua giữa trưa thì càng không có bóng dáng một ai, chỉ biết líu ríu gọi không ngừng. Lương Hạ đi dọc theo hàng cây ngô đồng, càng chạy nhịp tim càng nhanh, bởi vì cảnh tượng càng ngày càng quen thuộc, hồi ức dần dần dâng lên tràn ngập.
Quẹo vào một cái ngõ nhỏ, đây chính là cổng lớn từ thuở xưa, rất nhanh liền thấy sân hai nhà.
Nhà của Lương Hạ đã sớm bán cho người khác, vì vậy cũng không có cách nào đi vào nhớ chuyện xưa, không thể làm gì khác là đi vào sân nhà Cố Thần. Bây giờ nhìn lên trên ngọn cây cảm thấy nó rất thấp, lúc nhỏ nhìn lên đều muốn gãy cả cổ.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?”
Bây giờ đàn ông đều thích đứng ở sau lưng người khác nói chuyện, muốn dọa cho bệnh tim tái phát, Lương Hạ vỗ vỗ chính mình thở xuôi khí, sau đó xoay người đối mặt với Cố Thần. Đã lâu không gặp nhìn anh giống như ánh mắt trời rực rỡ chiếu xuống, diện mạo khí chất tuyệt đối là tình nhân trong mộng.
“Nhìn cây sơn trà, đã nhiều năm không nhìn thấy rồi”.
“Mới mười năm mà thôi, vào đi”. Cố Thần xoay người vào trong phòng.
Lương Hạ chỉ nghe được “Mới…….mà thôi”. Đoán được quả nhiên cố Thần đối với cô không có một chút cảm giác nào, lại xem nhẹ ‘ mười năm’, ý nghĩa hai chữ này ngày cô rời đi Cố Thần nhớ rất rõ ràng.
Quý Hạng Minh gắn máy theo dõi để giám thị các luật sư không có hành vi nhận tiền lì xì khi nói chuyện với khách hàng. Do nhóm người ở văn phòng luật nhân cách hơi cao, vì vậy máy theo dõi cho đến nay chỉ là để làm cảnh, Quý Hạng Minh cũng rất ít khi nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng vừa rồi có chút nhức đầu, liền tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát vô tình lướt qua màn hình máy theo dõi.
Loại hành vi này không tốt lắm, nhưng mình nên dạy bảo con dâu và con trai như thế nào đây? Không ngờ con dâu nhiệt tình phục vụ con trai ông như vậy, con trai ông thế nào không chút biểu tình, có thể tính tình bị lãnh cảm hay không? Quan trọnghơn là con dâu đứng lên nhanh như vậy, có phải đối với con trai ông hết sức thất vọng? Suy nghĩ đến những thứ này đầu Quý Hạng Minh càng thêm đau nhức.
Quý Trạch Tuấn vẫn phải chịu cơn đau của một người bị thương,Lương Hạ len lén giơ ngón tay giữa lên làm mặt quỷ một cái, sau đó bắt chéo chân, ngồi đâu vào đấy mở cặp hồ sơ ra, dùng loại giọng điệu nữ cường nhân với Quý Trạch Tuấn nói: “Đừng lãng phí thời gian! Rốt cuộc anh muốn yêu cầu tôi cái gì?”.
Quý Trạch Tuấn luôn luôn đòi hỏi tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt lúc này là lần đầu tiên trong thời gian làm việc lãng phí năm phút đồng hồ xoa nhẹ lên vết thương, nhưng rất nhanh đã quay trở về hiện thực tàn khốc: “Tôi muốn cô đi tìm Lăng Kỳ làm nhân chứng”.
“Phụt”. Lương Hạ không thể tưởng tượng nổi nhìn Quý Trạch Tuấn: “Nghĩ rằng thắng vụ kiện cũng không thể như thế này nhá, đây là mơ mộng hão huyền, người ta không giúp bố của mình lại có thể đến giúp anh sao?!”.
“Tôi cảm thấy việc này có khả năng”. Quý Trạch Tuấn thoáng ngừng lại, chìa tay tách chân Lương Hạ ra, sau đó tiếp tục: “Năm xưa mẹ đẻ Lăng Kì bị uất ức mà chết, bởi vì Lăng Bách Thảo ở bên ngoài có tình nhân, bây giờ cũng chính là mẹ kế trên danh nghĩa của Lăng Kì tên La Thư”.
Lương Hạ đối với Lăng Kì chỉ hiểu biết vẻn vẹn về tình địch của mình, so sánh mọi mặt của cô ta đều xuất sắc, đối với thân thế bối cảnh hoàn toàn không hề biết: “Cho nên ý của anh là, lấy tình để cảm động, lấy lí lẽ nói rõ, khuyên Lăng Kì ra ngoài làm nhân chứng chống lại bố mình?”.
“Đúng, nhưng tôi đi tìm cô ta thì quá đường đột, cần cô làm trung gian”.
“Tôi tìm cô ta cũng rất đường đột nha!”. Lương Hạ cong miệng lên giả bộ đáng thương: “Hơn nữa báo chí đều nói cô ta ở nhà không bước ra khỏi cửa!”. Dĩ nhiên đây đều là lấy cớ, cô thật sự tận mắt nhìn thấy Lăng Kì ra ngoài hẹn gặp Cố Thần.
“Ai nói cô ta không ra khỏi cửa”. Quý Trạch Tuấn lấy điện thoại di động ra xoay nghịch hai lần, sau đó thả đến trước mặt Lương Hạ: “Nữ thần còn đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt”.
Điện thoại di động hiện lên rõ ràng hình Cố Thần và Lăng Kì hôn môi, phía dưới phóng viên Diệu Bút Sinh Hoa còn khuyếch đại thêm, phần lớn bị xé ra, cái gì mà scandal gia đình đánh không lại được sức mạnh tình yêu, nếu độ dài có thể viết thêm một chút cô sẽ viết đã từng theo đuổi một con lợn đực, nhưng con lợn đực dứt khoát quyết định chọn con lợn cái.
“Tôi dùng lí do gì để tìm gặp cô ta?”. Lương Hạ kéo quai hàm trầm ngâm suy nghĩ.
“Cô với nam sinh Cố Thần này cùng lớp hả? Hình như Lăng Kì là bạn cùng phòng với Chu Hàn?”. Quý Trạch Tuấn lấy lại điện thoại di động. Tà ác nhìn chăm chú Lương Hạ.
“Anh điều tra tôi?”. Lương Hạ giống như nữ chính trong tất cả các phim thần tượng phát hiện mình bị nam chính theo dõi rồi đặt câu hỏi về chàng trai khác, tức giận nhìn chằm chằm Quý Trạch Tuấn.
“Đối với vợ mình điều cơ bản cần thiết nhất là phải hiểu rõ, cái này gọi là quan tâm”. Quý Trạch Tuấn không chút hoang mang giải thích rõ.
“Nói thật là dễ nghe”. Lương Hạ bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng hỏi thăm qua cả nhà tên khốn này một lần.
“Vì vậy cô sẽ có cách hẹn gặp Lăng Kì ra ngoài, đây là sự tin tưởng của một người chồng đối với một người vợ”. Quý Trạch Tuấn dùng hơn ** nụ cười trả lời Lương Hạ.
“Cám ơn”. Lương Hạ cắn răng. Đi ra cửa đồng thời xõa mái tóc xuống. Nhưng mà thời gian Quý Trạch Tuấn ở chung với Lương Hạ tương đối ngắn, cũng không biết khi tâm trạng Lương Hạ không tốt tóc tai sẽ bù xù.
Đến giờ cơm trưa rồi, Lương Hạ có thể nghênh ngang trước mặt Quý Trạch Tuấn bước ra khỏi phòng làm việc, bởi vì có nhiệm vụ.
Ra cửa liền đi đến hướng đại học O, nếu muốn tìm Lăng Kì còn phải tìm Chu Hàn.
Rất ít giới truyền thông trong thành phố biết tin tức đời thứ tư nhà họ Quý đã kết hôn, bởi vì không phỏng vấn bất kỳ nội dung nào, cũng không có biết bài báo, nói lời sai sẽ khiến cho ông chủ giới truyền thông nghi ngờ về chuyên môn. Nói một cách khác, ở thành Y không có người biết đến chuyện như vậy, mặc dù người của nhà họ Quý giữ bí mật công việc tương đối tốt, nhưng cũng không có người nào cảnh cáo Lương Hạ không được nói sự thật là đã kết hôn với bạn bè.
Chu Hàn nhất định sẽ truy hỏi đến cùng nguyên nhân vì sao cô tìm Lăng Kì, nếu như ăn ngay nói thật, tương đương với tự vả vào miệng mình, dù sao hôm qua cũng xả một đống lời nói dối giấu diếm, ngoài ra còn phương diện lấy một đồn trăm, mặc dù không quan tâm đến cái nhìn của kẻ khác, nhưng Cố Thần, cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng.
Từ trên tổng hợp lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bịa lí do.
Khi Lương Hạ đến tiệm bánh ngọt, Chu Hàn đang nói chuyệnphiếm với Thi Ân, đột nhiên nhìn thấy người quen cũ thật sự kích động, nhiệt tình như lửa mà kéo Lương Hạ đến quầy hàng.
“Mới một ngày không gặp liền nhớ đến bổn cung hả?”. Chu Hàn lẳng lơ đá lông nheo.
“Ngày hôm qua ngủ cũng không ngon giấc, chính vì quá nhớ Hoàng hậu!”. Lương Hạ tâng bốc nịnh hót, có việc cầu người nhất định trước tiên, phải adua nịnh hót!
“Hai cậu là hoàn châu hay là Chân Huyền thế hả?”. Thi Ân khinh bỉ nhìn chằm chằm hai người trước mặt, còn thể loại nàng với trẫm.
“Không buôn bán làm ăn à! Lại còn ở đấy cười!”. Bà chủ đột nhiên từ phía sau lao ra, vốn là hung thần ác sát nhìn thấy Lương Hạ đã lâu không gặp đang đầy mây chuyển thành trời quang đãng: “Chao ôi tiểu tâm can của ta, cháu đến cũng không nói với ta một tiếng!”.
“Cháu mới đến được phút thôi, hơn nữa ngộ nhỡ bác với ông chủ ở phía sau làm việc gì kia, sẽ thẹn thùng nha!”. Lương Hạ tiến lên ôm lấy bà chủ, trước khi nghỉ việc cũng không tự mình đến nói, bình thường bà chủ đối xử đối với cô cũng không tệ, vẫn lại là rất áy náy.
“Ba hoa! Muốn ăn cái gì bác mời cháu?”. Bà chủ xoa nắn gương mặt Lương Hạ, đồng thời phát hiện Lương Hạ không buộc tóc lên, : “Chậc chậc, Hạ Hạ tâm tình cháu hôm nay không tốt?”.
“Trời, bà chủ không nói cháu cũng không nghĩ đến!”. Chu Hàn cũng rất lo âu nhìn Lương Hạ.
Ở đây chỉ có Thi Ân đầu nổi đầy sao, đây chính là nghe không hiểu kết quả, đành phải hậm hực đi ra phía sau gói bánh với ông chủ.
“Bà chủ, cháu có chút việc muốn nhờ Tiểu Hàn giúp một tay á……, có thể cho cháu mang cô ấy mượn đi một lúc được không? Rất nhanh sẽ trả lại cho bác!”. Lương Hạ suy sụp tinh thần nhìn bà chủ.
Dĩ nhiên bà chủ là bị bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Lương Hạ làm rung động, quan tâm nói: “Mang đi dùng tùy ý, bác cho Tiểu Hàn nghỉ nửa ngày!”.
Vì sao không hỏi ý kiến của tôi?! Nhân quyền đều đã thành gỗ?!Chu Hàn phồng phồng quai hàm, âm thầm oán trách đôi câu,nhưng mà cô thích nhất tình nghĩa của Lương Hạ, chịu ơn một giọt nước khẳng định tương lai báo đáp cả dòng suối, dự đoán Lương Hạ sẽ được gả vào nhà giàu nha!
Đổi sang quán trà sữa yên tĩnh, Lương Hạ chủ động mời Chu Hàn uống trà đậu đỏ ướp lạnh, hừ hừ hôm qua mới mời muối tổ hôm nay lại mời, lỗ vốn quá.
“Nói đi”. Chu Hàn nhàn nhã uống nước đá, đúng là uống đồ miễn phí hương vị ngon nhất.
“Giúp tớ tìm cớ hẹn gặp Lăng Kì ra ngoài”. Lương Hạ nói ra những lời này rất trôi chảy, Chu Hàn giống như cổ họng bị đóng băng cứng đờ.
Nói được lời này thật là có tài nghệ, Lương Hạ không khỏi đắc chí, đi thẳng vào chủ đề lộ ra thành ý mười phần, đem vấn đề hẹn gặp Lăng Kì thế nào giao cho Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn nửa ngày cũng không có phản ứng, Lương Hạ đành phải bổ sung một câu: “Tớ muốn nhờ cậu vì cậu là bạn cùng phòng với Lăng Kì”.
“Cậu định làm gì?”. Chu Hàn biết giữa Lương Hạ và Lăng Kì không có liên hệ gì, nhưng Lương Hạ muốn làm cái gì cô cũng không đoán được, chẳng lẽ biến mất mười lăm ngày để đi ra ngoài nuôi dưỡng dũng khí? Chuẩn bị cạnh tranh với nữ thần?
“Thì, thì, muốn xem cô ta so với tớ, so với tớ mạnh mẽ hơn bao nhiêu ah!”. Lương Hạ chột dạ nói qua quít, chỉ sợ phun ra Quý Trạch Tuấn.
“Ọe! Cậu không phải là không muốn chịu thua nên muốn cùng nữ thần đánh nhau chứ hả?”. Vẻ mặt Chu Hàn sùng bái, Lương Hạ âm thầm muốn đột kích chọi lại sao?
“Cậu muốn nói như thế nào cũng được, miễn hẹn cô ta ló mặt ra là được!”. Lương Hạ vẫn tự tin Chu Hàn sẽ giúp mình.
“Nhưng nhà cô ta đang xảy ra chuyện, bây giờ cậu cùng cô ta tuyên chiến có thể không công bằng hay không hả? Mà cô ta đi ra khỏi cửa đều có phóng viên bám theo, hẳn là tớ không có sứcquyến rũ kêu cô ta xuất hiện được!’. Chu Hàn cũng rất khó xử, nhưng hai mắt đột nhiên sáng lên: “Cô ta sẽ đi ra tìm Cố Thần!”.
“Cố Thần?”. Lương Hạ do dự, Chu Hàn nói cũng không phải là không có đạo lý, có khả năng hấp dẫn Lăng Kì chỉ có Cố Thần mà thôi.
“Bụng của tớ đau, tớ đi trước một bước nhá!”. Chu Hàn đột nhiên ôm bụng kêu đau, cũng không đợi Lương Hạ kịp phản ứng liền chạy.
Đây là chính là bạn bè tốt hả, Lương Hạ thở dài, được rồi, chỉ có đi tìm Cố Thần.
Thành phố Y rất lớn, tìm người rất khó, trời rất nóng cũng không chịu được lăn qua lăn lại, thật may là khoa học kỹ thuật phát triển, có một loại đồ vật được gọi là điện thoại di động.
Ở trong danh sách liên lạc tìm được Cố Thần, gọi hay là không gọi, đây là một vấn đề, bởi vì Lương Hạ chưa từng gọi đến số của Cố Thần, đây là len lén lấy từ danh sách điện thoại của Thi Ân.
“Alô”. Suy đi nghĩ lại vẫn nên gọi điện, rất nhanh liền kết nối.
“Ai vậy?” Giọng nói Cố Thần ôn hòa nhẹ nhàng truyền tới, thật lòng có một loại cảm giác giống uống cà phê.
“Là tớ, Lương Hạ”.
Đối phương dừng lại mấy giây mới trả lời: “Có việc gì thế?”.
“Không có việc thì tìm cậu làm gì, cậu đang ở đâu?”. Mặc dù Lương Hạ không nhìn được biểu cảm Cố Thần, nhưng mà có thể đoán được anh chắc chắn sẽ không vui mừng.
“Trong nhà, cậu đến đây đi”.
Coi như ngươi thức thời, Lương Hạ rất hài lòng với câu trả lời của Cố Thần: “Nhà cậu ở đâu?”. Lương Hạ chưa biết được Cố Thần có chuyển nhà hay không.
“Vẫn ở chỗ cũ”.
“A, tớ đến liền”.
Nhà Cố Thần cũng là hàng xóm sát vách trước đây của nhàLương Hạ, Ngồi xe cách đại học O đúng một tiếng đồng hồ,thuộc về trung tâm khu vực hạ lưu san phẳng của thành phố Y.
Đã lâu không có đến nơi này, các cụ già cũng rất ít, qua giữa trưa thì càng không có bóng dáng một ai, chỉ biết líu ríu gọi không ngừng. Lương Hạ đi dọc theo hàng cây ngô đồng, càng chạy nhịp tim càng nhanh, bởi vì cảnh tượng càng ngày càng quen thuộc, hồi ức dần dần dâng lên tràn ngập.
Quẹo vào một cái ngõ nhỏ, đây chính là cổng lớn từ thuở xưa, rất nhanh liền thấy sân hai nhà.
Nhà của Lương Hạ đã sớm bán cho người khác, vì vậy cũng không có cách nào đi vào nhớ chuyện xưa, không thể làm gì khác là đi vào sân nhà Cố Thần. Bây giờ nhìn lên trên ngọn cây cảm thấy nó rất thấp, lúc nhỏ nhìn lên đều muốn gãy cả cổ.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?”
Bây giờ đàn ông đều thích đứng ở sau lưng người khác nói chuyện, muốn dọa cho bệnh tim tái phát, Lương Hạ vỗ vỗ chính mình thở xuôi khí, sau đó xoay người đối mặt với Cố Thần. Đã lâu không gặp nhìn anh giống như ánh mắt trời rực rỡ chiếu xuống, diện mạo khí chất tuyệt đối là tình nhân trong mộng.
“Nhìn cây sơn trà, đã nhiều năm không nhìn thấy rồi”.
“Mới mười năm mà thôi, vào đi”. Cố Thần xoay người vào trong phòng.
Lương Hạ chỉ nghe được “Mới…….mà thôi”. Đoán được quả nhiên cố Thần đối với cô không có một chút cảm giác nào, lại xem nhẹ ‘ mười năm’, ý nghĩa hai chữ này ngày cô rời đi Cố Thần nhớ rất rõ ràng.
/51
|