Ngọt thê động lòng người, bá đạo tổng giám đốc hảo tình thâm
Chương 47: Tên cô ấy, không phải cậu có thể tùy tiện gọi.
/84
|
"Em cũng không phải là không ai thèm lấy, anh với gia gia quá khẩn trương." Lý Nguyên Y khổ ha ha lắc lắc cái đầu nhỏ, "Anh hai, muốn kết, cũng là anh trước, anh cũng không vội, em gấp cái gì?"
Lý Xương Húc nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô, trong lời nói lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ: "Anh đã có Phàm Phàm."
Lý Xương Húc tuổi gần ba mươi, là một ba ba độc thân có con trai năm tuổi. Những năm gần đây, Lý Nguyên Y vẫn đối với mẹ đẻ Phàm Phàm rất là hiếu kỳ, mỗi khi nàng hỏi Lý Xương Húc vấn đề này, miệng của anh cứ giống như vỏ trai, một chút cũng không nguyện ý lộ ra, cuối cùng, cô dứt khoát không hề hỏi tới.
"Chao ôi, nếu Phàm Phàm là con em, chắc chắn rất tốt!" Lý Nguyên Y hơi trề môi, nhớ tiễu bánh bao nhà cô, khóe mắt đuôi mày mênh mông vô tận ấm áp.
"Về sau em cũng sẽ có !" Lý Xương Húc đem vẻ mặt thăm dò trên mặt em gái thu vào đáy mắt, ánh mắt lóe lên, thoáng cái xẹt qua phức tạp tình cảm...
****
Trong bệnh viện, Thẩm Thiên Minh dựa nửa người trên giường bệnh, đùi phải thon dài bị treo giữa không trung, bó đầy thạch cao. Tuy lần này hắn không có bị thương ở đầu, nhưng đùi phải với tay trái đồng thời bị gãy xương, vấn đề này đối với Trầm đại thiếu gia có thói quen hưởng thụ từ trước đến nay mà nói, có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
"Cậu cười cái gì?"
Thẩm Thiên Minh gặm trái táo, mắt phượng trừng người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh hắn đang cong cong khóe môi cười kia, "Tiểu gia đây thê thảm như vậy, cậu còn cười đến vui vẻ như vậy, còn thiên lý sao?"
Đường Diệc Đình không để ý tới hắn, cứ nghịch di động, nhếch miệng lên, vui vẻ ngày càng sâu hơn.
Thẩm Thiên Minh hiếu kỳ muốn chết, đáng tiếc chân bị cố định ở đó, hắn không có biện pháp di động ra đó, đành phải nhẹ cong khóe miệng lên, chua xót hỏi: "Sẽ không phải đang gởi tin nhắn với Lý Nguyên Y chứ?"
Tuy nói hắn có chút tiếc nuối khi buông tha cho Lý đại mỹ nhân, nhưng kể từ khi Thẩm Thiên Minh biết rõ chuyện sáu năm trước của cô cùng Đường Diệc Đình, cũng dần dần bình thường trở lại. Hắn không phải là không phải Lý Nguyên Y thì không thể, nhưng Đường Diệc Đình, phỏng đoán sẽ thật sự là không phải cô không cưới.
Chao ôi, nghĩ đến tương lai hai người, thân là đồng đảng, hắn không khỏi thay bọn họ lo lắng. Đường gia không dễ chọc, đám hỏi với Thẩm gia, tức là gia tộc của hắn, cũng đồng dạng không phải đèn đã cạn dầu, càng đừng nói tới chuyện em họ hắn Thẩm Tâm Nhiên, từ nhỏ đã quyết không phải Đường Diệc Đình không lấy chồng.
Nhắc tới ba chữ "Lý Nguyên Y" này, cuối cùng Đường Diệc Đình cũng ngước mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Tên của cô ấy, không phải cậu có thể tùy tiện gọi được."
"Khốn kiếp!" Thẩm Thiên Minh lập tức trừng mắt, rất muốn cầm trái táo trong tay ném qua, nhưng vừa nghĩ tới đập phá sẽ không được ăn, hắn đành cứng rắn nhịn xuống, không khỏi oán hận nói, "Dầu gì tôi cũng bởi vì ngồi xe của cậu mới nằm ở nơi này, nhìn tiểu gia nhàm chán như vậy, cậu ở trước mặt tôi cứ ân ân ái ái, không sợ tôi chết nhanh hơn?"
"Câm miệng!" Thẩm Thiên Minh không có ném đồ, ngược lại Đường Diệc Đình trực tiếp cầm gối dựa trên ghế sa lon ném tới, chọc cho hắn oa oa kêu to, "Đường Diệc Đình, cậu bạo lực như vậy, Lý Nguyên Y biết không?"
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhẫn tâm đối với cô ấy như vậy sao?" Cuối cùng Đường Diệc Đình cũng đứng lên, sửa sang lại quần áo hơi nhăn, giữa lông mày vui vẻ nhộn nhạo như tắm gió xuân, "Bảo bối của tôi, đương nhiên phải nâng niu trong lòng bàn tay."
"Tôi ói - - "
Thẩm Thiên Minh trợn mắt một cái, thiếu chút nữa bị cậu ta làm ngất xỉu, ai có thể tưởng tượng Hắc đế tư phong vân một cõi ở Âu Mỹ, sa vào tình yêu, lại cũng háo sắc như vậy, thất làm người khác lau mắt mà nhìn!
"Loại người động vật chỉ suy nghĩ bằng nữa thân dưới như cậu, sao có thể hiểu được loại tâm trạng này?" Đối với thái độ lúc nào cũng dạo chơi của Thẩm Thiên Minh, Đường Diệc Đình khinh thường mười phần.
"Được, tôi không suy nghĩ cẩn thận, được chưa." Thẩm Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, thấy cậu ta nện bước chân dài đi ra ngoài, vội vàng kêu to lên, "Uy, cậu đi đâu?"
Đáng tiếc, lưu cho hắn, chỉ có "Ầm" một tiếng đóng cửa...
Lý Xương Húc nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô, trong lời nói lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ: "Anh đã có Phàm Phàm."
Lý Xương Húc tuổi gần ba mươi, là một ba ba độc thân có con trai năm tuổi. Những năm gần đây, Lý Nguyên Y vẫn đối với mẹ đẻ Phàm Phàm rất là hiếu kỳ, mỗi khi nàng hỏi Lý Xương Húc vấn đề này, miệng của anh cứ giống như vỏ trai, một chút cũng không nguyện ý lộ ra, cuối cùng, cô dứt khoát không hề hỏi tới.
"Chao ôi, nếu Phàm Phàm là con em, chắc chắn rất tốt!" Lý Nguyên Y hơi trề môi, nhớ tiễu bánh bao nhà cô, khóe mắt đuôi mày mênh mông vô tận ấm áp.
"Về sau em cũng sẽ có !" Lý Xương Húc đem vẻ mặt thăm dò trên mặt em gái thu vào đáy mắt, ánh mắt lóe lên, thoáng cái xẹt qua phức tạp tình cảm...
****
Trong bệnh viện, Thẩm Thiên Minh dựa nửa người trên giường bệnh, đùi phải thon dài bị treo giữa không trung, bó đầy thạch cao. Tuy lần này hắn không có bị thương ở đầu, nhưng đùi phải với tay trái đồng thời bị gãy xương, vấn đề này đối với Trầm đại thiếu gia có thói quen hưởng thụ từ trước đến nay mà nói, có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
"Cậu cười cái gì?"
Thẩm Thiên Minh gặm trái táo, mắt phượng trừng người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh hắn đang cong cong khóe môi cười kia, "Tiểu gia đây thê thảm như vậy, cậu còn cười đến vui vẻ như vậy, còn thiên lý sao?"
Đường Diệc Đình không để ý tới hắn, cứ nghịch di động, nhếch miệng lên, vui vẻ ngày càng sâu hơn.
Thẩm Thiên Minh hiếu kỳ muốn chết, đáng tiếc chân bị cố định ở đó, hắn không có biện pháp di động ra đó, đành phải nhẹ cong khóe miệng lên, chua xót hỏi: "Sẽ không phải đang gởi tin nhắn với Lý Nguyên Y chứ?"
Tuy nói hắn có chút tiếc nuối khi buông tha cho Lý đại mỹ nhân, nhưng kể từ khi Thẩm Thiên Minh biết rõ chuyện sáu năm trước của cô cùng Đường Diệc Đình, cũng dần dần bình thường trở lại. Hắn không phải là không phải Lý Nguyên Y thì không thể, nhưng Đường Diệc Đình, phỏng đoán sẽ thật sự là không phải cô không cưới.
Chao ôi, nghĩ đến tương lai hai người, thân là đồng đảng, hắn không khỏi thay bọn họ lo lắng. Đường gia không dễ chọc, đám hỏi với Thẩm gia, tức là gia tộc của hắn, cũng đồng dạng không phải đèn đã cạn dầu, càng đừng nói tới chuyện em họ hắn Thẩm Tâm Nhiên, từ nhỏ đã quyết không phải Đường Diệc Đình không lấy chồng.
Nhắc tới ba chữ "Lý Nguyên Y" này, cuối cùng Đường Diệc Đình cũng ngước mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Tên của cô ấy, không phải cậu có thể tùy tiện gọi được."
"Khốn kiếp!" Thẩm Thiên Minh lập tức trừng mắt, rất muốn cầm trái táo trong tay ném qua, nhưng vừa nghĩ tới đập phá sẽ không được ăn, hắn đành cứng rắn nhịn xuống, không khỏi oán hận nói, "Dầu gì tôi cũng bởi vì ngồi xe của cậu mới nằm ở nơi này, nhìn tiểu gia nhàm chán như vậy, cậu ở trước mặt tôi cứ ân ân ái ái, không sợ tôi chết nhanh hơn?"
"Câm miệng!" Thẩm Thiên Minh không có ném đồ, ngược lại Đường Diệc Đình trực tiếp cầm gối dựa trên ghế sa lon ném tới, chọc cho hắn oa oa kêu to, "Đường Diệc Đình, cậu bạo lực như vậy, Lý Nguyên Y biết không?"
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhẫn tâm đối với cô ấy như vậy sao?" Cuối cùng Đường Diệc Đình cũng đứng lên, sửa sang lại quần áo hơi nhăn, giữa lông mày vui vẻ nhộn nhạo như tắm gió xuân, "Bảo bối của tôi, đương nhiên phải nâng niu trong lòng bàn tay."
"Tôi ói - - "
Thẩm Thiên Minh trợn mắt một cái, thiếu chút nữa bị cậu ta làm ngất xỉu, ai có thể tưởng tượng Hắc đế tư phong vân một cõi ở Âu Mỹ, sa vào tình yêu, lại cũng háo sắc như vậy, thất làm người khác lau mắt mà nhìn!
"Loại người động vật chỉ suy nghĩ bằng nữa thân dưới như cậu, sao có thể hiểu được loại tâm trạng này?" Đối với thái độ lúc nào cũng dạo chơi của Thẩm Thiên Minh, Đường Diệc Đình khinh thường mười phần.
"Được, tôi không suy nghĩ cẩn thận, được chưa." Thẩm Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, thấy cậu ta nện bước chân dài đi ra ngoài, vội vàng kêu to lên, "Uy, cậu đi đâu?"
Đáng tiếc, lưu cho hắn, chỉ có "Ầm" một tiếng đóng cửa...
/84
|