Editor: Đầu Gỗ
Cố Niệm không biết cơm Tây ở khách sạn Tinh Nguyệt có ngon hay không, nhưng cô biết dao nĩa ở đây vô cùng chất lượng. Ánh bạc dọc theo thân nĩa bóng loáng, không những soi rõ mặt người đang cầm chúng trên tay, mà ngay cả bóng người cách xa ba mét cũng được phản chiếu rõ ràng.
Lâm Nam Thiên trải xong khăn ăn thì thấy Cố Niệm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái nĩa trên tay, cong môi khinh bỉ:
"Khảm mười lớp bạc như thế cậu có thể thấy được cái gì?"
Cố Niệm: "Phác thảo tỉ lệ cơ thể."
"Phác thảo? So với đánh giá cao lùn mập ốm có giống nhau không?"
"Rất khác. Tỉ lệ vai-eo-mông-chân vô cùng quan trọng, thiếu hoặc nhiều hơn một chút cũng không được."
Lâm Nam Thiên không ngại trêu chọc cô: "Vai-eo-mông-chân? Tớ xem thường cậu quá rồi nữ lưu manh. Cậu khắc nghiệt như vậy có ai đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu không?"
Cố Niệm kiêu ngạo hếch cằm: "Tớ đã thấy qua rồi. Con trai bảo bối của tớ. Còn có tượng điêu khắc David."
"David? Bức tượng khoe thân ở Học viện Mỹ thuật Florencia?"
"..."
Không khí yên lặng vài giây, Cố Niệm mặt lạnh nhìn cô ấy.
"Cậu có thể bôi nhọ nghệ thuật, nhưng không thể bôi nhọ con trai bảo bối của tớ."
Lâm Nam Thiên cười to: "Được rồi được rồi, tớ sai rồi. Nhưng tớ không tin con trai cậu có dáng người như David."
"Là thật đó!"
"Vậy là quá xấu?" . truyện teen hay
"Con, trai, tớ, vô, cùng, đẹp, trai!"
Lâm Nam Thiên lắc ngón tay: "Dáng chuẩn, lớn lên đẹp trai... Chỉ cần hai điều kiện này thôi nếu là người khác thì đã sớm nổi tiếng. Làm thế nào anh ta ngay cả bách khoa toàn thư cấp độ X cùng một tấm ảnh cũng không có?"
"...Tớ cũng muốn biết mà."
Cố Niệm giống như người bị điểm trúng tử huyệt, đắm chìm trong nỗi đau của mẹ già.
Không để Cố Niệm đau buồn quá lâu, đối tượng xem mắt của cô đã quay lại.
Người nọ cao tầm 1m8, mặc bộ âu phục màu xanh lam, mái tóc xoăn nhuộm màu khói, đôi mắt đào hoa quan sát xung quanh.
Cố Niệm không quan tâm lắm, ngoại trừ 'con trai' ra thì cô thật sự không có hứng thú với những người đàn ông khác, trong mắt cô họ cũng không khác chú chim bay ngoài cửa sổ.
Nhân lúc đối phương đang nói chuyện với người phục vụ, Lâm baba thì thầm: "Bà mối quá khiêm tốn rồi, diện mạo như anh ta sao có thể nói là tạm ổn được?"
"Ừm."
"Không lẽ vì quá đẹp trai nên tớ cảm thấy anh ta cười lên trông rất bất cần?"
"Vậy sao?"
Cố Niệm lơ đễnh trả lời, một lúc sau phát hiện người bên cạnh không lên tiếng, trong lòng cô giật thót một cái lập tức hoàn hồn.
Lâm Nam Thiên đăm đăm nhìn cô.
Cô lập tức kéo khóe môi, nở một nụ cười tiên nữ tiêu chuẩn, "Có việc gì sao?"
Lâm Nam Thiên mặt không biểu tình véo tay cô: "Nếu cậu còn dám bày ra vẻ mặt qua loa có lệ này nữa, tớ nhất định đi tìm tiểu minh tinh nhà cậu."
Cố Niệm vô cùng chân thành nắm tay cô ấy, "Tớ phối hợp, nhất định phối hợp với cậu."
Lúc này Lâm Nam Thiên mới gật đầu hài lòng.
Không thể liên lụy đến con trai bảo bối được, cô tự thôi miên bản thân.
Hiền thục, đoan trang, ưu nhã, hiền thục, đoan trang, ưu nhã, hiền thục, đoan trang...
Đến khi cô nhập vai với nụ cười dịu dàng thì đối tượng xem mắt ngồi xuống đối diện. Hai bên bắt đầu trò chuyện.
'Mắt hoa đào' tên là Josh, vừa du học trở về. Sau khi kể vài câu chuyện thú vị khi ở nước ngoài, anh ta không chút để ý hỏi:
"Cố tiểu thư làm công việc gì?"
Cố Niệm rũ mắt, mười phần ôn nhu: "Tôi là biên kịch."
Josh có vẻ bất ngờ, theo bản năng nhìn phía sau Cố Niệm. Nhận ra mình thất thố, Josh nheo đôi mắt đào hoa, trên môi vẫn là nụ cười tùy ý:
"Xin lỗi. Tôi chợt nhớ tới một người bạn nên thất thần."
"Không sao. Bạn của anh cũng là biên kịch à?"
"Không phải." Đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười trên nỗi đau của người khác. "Cậu ấy bị ép vào giới giải trí."
"Ra là vậy."
Nửa giờ trôi qua, chủ đề trò chuyện trên bàn ăn dần chuyển sang 'quan trọng cấp độ 1'.
Josh gấp khăn ăn, nở nụ cười nhìn người đối diện: "Cố tiểu thư, theo như tôi biết thì nghề biên kịch trong nước hiện nay không được tốt lắm?"
Cố Niệm một lần nữa đem ra nụ cười ôn nhu: "Ngài nói đúng."
"Cố tiểu thư muốn đi đến bước nào trong giới biên kịch?"
"Nếu đã bước lên đường băng, không ai không muốn giành cho mình vị trí số một."
Ngữ khí của cô đột nhiên thay đổi khiến Josh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe cô gái trước mặt khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng dường như ngữ khí sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Không biết ai đã nói như thế nhỉ? Tôi không nghĩ vậy, nhưng không còn cách nào, tôi phải làm việc để nuôi bản thân."
Josh hoàn hồn nhướng mày nhìn cô: "Nếu đã nói vậy, Cố tiểu thư có ngại việc từ bỏ công việc để kết hôn, trở thành người phụ nữ quán xuyến gia đình?"
Bàn tay đang dùng thìa múc bánh ngọt dừng lại. Hai giây sau, cô gái ngẩng đầu, trên đôi môi ửng hồng dính một chút bơ, cười y như một đứa trẻ:
"Tất nhiên rồi, tôi là người hướng nội, mơ ước của tôi chính là ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con."
Người đàn ông mỉm cười, "Xem ra vấn đề này tôi và Cố tiểu thư đều có cùng quan điểm."
Cố Niệm cười cười không đáp lại.
Lâm Nam Thiên nhìn một người hỏi một người trả lời chợt có cảm giác 'hai người trò chuyện rất vui vẻ', cô ấy đá chân Cố Niệm sau đó đứng dậy, "Xin lỗi, tớ vào nhà vệ sinh."
"Lâm tiểu thư cứ tự nhiên." Josh gật đầu.
Nhân lúc xoay người Lâm Nam Thiên giơ tay thành nắm đấm, làm khẩu hình 'Bắt lấy anh ta.' Với Cố Niệm.
Cố Niệm lập tức quay về hình tượng tiên nữ dịu dàng: "Nền gạch có chút trơn, cậu đi cẩn thận nha."
"Tớ biết rồi." Lâm baba mãn nguyện rời đi.
Thấy cô ấy rẽ qua hành lang, Cố tiểu thư thục nữ mới thu hồi tầm mắt, một giây sau thoát vai.
Cô chống cằm, giọng nói có chút lười biếng nhìn người đối diện:
"Nhìn ra được ngài Josh cũng không quá mong muốn buổi xem mắt hôm nay. Vấn đề này chúng ta đúng là có cùng quan điểm rồi."
Anh ta ngạc nhiên, sau khi chắc chắn đó không phải là ảo giác mới nén cười nhìn cô.
"Ý của Cố tiểu thư là chúng ta kết thúc ngay bây giờ? Hình như có chút đột ngột, tôi muốn nghe một lý do chính đáng."
"Là tôi không xứng với ngài. Tôi chỉ là một biên kịch nhỏ không danh tiếng. Nghèo đến mức uống gió qua ngày, chỉ thiếu bước xin ăn thôi. Trước giờ tôi chưa từng đến nhà hàng sang trọng như thế này bao giờ, buổi hẹn xem mắt cũng dựa vào bạn thân làm từ thiện."
"Cố tiểu thư đừng đùa nữa."
"Tôi đang nghiêm túc đó."
"Nhưng tôi lại rất hài lòng với Cố tiểu thư."
Cô sững người nhìn anh ta. Có lầm không vậy???
- ---
Lâm Nam Thiên bước vào toilet mới nhận ra đã để quên điện thoại trên bàn. Ở thế kỷ 21, điện thoại là vật bất ly thân cực kỳ quan trọng, nằm mơ cũng phải đem theo. Vậy nên cô ấy chỉ còn cách quay lại lấy điện thoại.
Khi rẽ vào khu vực ăn uống, ánh mắt cô ấy bị bóng ngươi phía sau màn che thu hút. Người đó ngồi sau bọn họ, Lâm Nam Thiên nhớ lại Cố Niệm có nói người đàn ông này trông giống con trai bảo bối của cô ấy, không nhịn được đưa mắt quan sát, kết quả cô ấy giống như bị điểm huyệt.
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, mặc áo sơ mi họa tiết vàng nhạt, cổ áo hơi mở. Tay áo xắn lên một chút như một tác phẩm nghệ thuật.
Trong nhà hàng cao cấp, mọi người đều giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh cùng phép xã giao lịch sự, chỉ có anh ta tùy ý tựa nửa người trên ghế, sườn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chân bắt chéo nhàn nhã ngắm hoa viên ngoài cửa sổ như đang ở nhà.
Trời sinh khí chất, nhóm bạn nhà giàu mới nổi của cô ấy có học đòi đến đâu cả đời cũng không học được.
Lâm Nam Thiên hoàn hồn, chưa kịp quay người thì người kia giống như nhận ra gì đó, đưa mắt nhìn.
Cô ấy bất giác nín thở.
Người nọ ngồi ngược sáng. Mái tóc đen rơi lộn xộn trên trán, trên chiếc mũi cao thẳng là gọng kính vàng tinh tế, một bên kính rũ xuống sợi dây xích vàng mảnh mai khiến làn da anh ta càng thêm trắng pha chút lạnh lùng.
Nhìn ánh mắt có vẻ ôn hòa, lại giống như không muốn bất cứ ai đến gần.
Nhưng hiện tại anh ta giống như đang cười.
Lâm Nam Thiên ngơ ngẩn hồi lâu.
Không biết vì sao nhà hàng ngừng phát nhạc, giọng nói quen thuộc chui vào tai cô ấy.
"Tôi đã nói nhiều như vậy mà ngài Josh vẫn chưa có ý định từ bỏ sao?"
"Cô từ bỏ?"
Cố Niệm: "Không. Còn một chuyện tôi chưa nói với ngài."
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi có một đứa con trai."
Cô gái chưa dừng lại, "Mang thai hai năm."
"Ngài chấp nhận được không?"
"..."
Dây xích vàng lắc nhẹ, một chút ánh sáng xuyên qua gọng kính. Người nọ quay mặt đi, ý cười càng hiện rõ.
- ----
Cố Niệm bị Lâm Nam Thiên dùng móng vuốt mạnh mẽ túm đi, cả đoạn đường chịu đựng áp suất không khí thấp vất vả về đến nhà.
Hai người bọn là bạn từ nhỏ, Lâm Nam Thiên luôn bảo vệ che chở một Cố Niệm nhỏ bé yếu ớt hơn các bạn đồng trang lứa. Lâm Nam Thiên tin chắc nếu không phải nhà cô ấy đột ngột bước vào hàng ngũ nhà giàu mới nổi sau đó chuyển đến thành phố khác, thì hai người bọn họ sẽ cùng học đại học. Như vậy cô ấy cũng sẽ biết lý do đột nhiên Cố Niệm thôi học, cũng sẽ không để bạn thân mình độc thân từ trong bụng mẹ đến nay 22 năm.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này cô ấy đều mang một bụng tức giận. Cố Niệm nhà cô ấy xinh đẹp thuần khuyết, đôi mắt đen như mắt nai con, mũi cao, môi anh đào. Nhan sắc trời ban như vậy nếu không phải Cố Niệm không chịu mở lòng thì làm sao có sự tình như hôm nay?
Cô ấy tức giận kéo ghế ngồi xuống, mặt đen như Bao Công.
"Nói lý do chị đây nghe một chút."
"..."
Cố Niệm cảm thấy nếu hôm nay cô không thể đem ra một lý do khiến Lâm baba hài lòng thì đầu sẽ phải nói tạm biệt với cổ mất.
"Tớ làm như vậy là vì suy xét theo lập trường của hai bên."
"Hai bên?"
Cố Niệm: "Một bên là Josh, cậu xem, anh ta không nói tên thật, khẳng định là không muốn liên quan gì đến tớ cả. Vậy nên tớ muốn cho anh ta một lý do đường đường chính chính."
Lâm Nam Thiên trầm mặc một lát, "Bên còn lại là?"
"Bản thân tớ."
Cố Niệm mở ghi chú lịch đưa cho cô ấy: "Thứ hai tuần sau, ngày mốt, bọn tớ phải đến đoàn phim ở nơi khác. Tớ thật sự không có thời gian yêu đương."
Cô ấy nhìn ghi chú trong điện thoại Cố Niệm,
Lâm Nam Thiên nhíu mày: "Các cậu không ở nhà viết kịch bản, mà còn cùng kẻ cướp danh tiếng Trác Diệc Huyên kia chung tổ biên kịch?!"
"Tổ đạo diễn yêu cầu như thế, bọn tớ không có quyền lên tiếng."
"Kịch bản cần bao lâu mới hoàn thành? Cậu đó, với thành tích của cậu có thể làm biết bao công việc tốt, sao lại chọn công việc cực khổ như vậy chứ!"
"Tớ đâu có thành tích gì đáng nói đâu chứ." Cố Niệm khiêm tốn xua tay.
"Cậu không có? Trạng nguyên Đại học Nghệ thuật năm đó không phải là cậu? Điểm của cậu cao hơn điểm chuẩn bao nhiêu điểm? Đến đại học vẻ vang nổi tiếng..."
"Tớ thôi học."
"..."
Cố Niệm chỉ là thuận miệng, dứt lời mới nhớ đây là hố mìn của Lâm Nam Thiên nên lập tức chữa cháy:
"Thật may bây giờ tớ có thể làm công việc mình yêu thích, tuy rằng có hơi thiếu thốn mệt mỏi nhưng đều là vất vả trong hạnh phúc!"
Cô ấy vẫn trừng mắt. "Vất vả trong hạnh phúc?"
"Chính xác!"
"...Bỏ qua vấn đề đó đi, tớ hỏi cậu một chuyện."
"Sẵn lòng trả lời."
"Tác giả 'Độ ta' nổi tiếng hai năm trước, Manh Chi là cậu đúng không?"
Cố Niệm mắt cũng không chớp: "Không phải. Cậu không thấy trên mạng đều nói mỹ nữ biên kịch Trác Diệc Huyên bút danh 'Dưới ánh đèn xanh' mới là Manh Chi sao?"
Cô ấy hung dữ trừng cô: "Từ khi học cấp hai cậu đã dùng Manh Chi làm bút danh, nghĩ tớ não cá vàng à?"
Cố Niệm tỏ ra vô tội, "Trùng hợp thôi."
"Cậu dám thề không?"
"Tớ sợ gì chứ!"
"Được. Nếu hôm nay cậu nói dối thì diễn viên cậu thích Lạc Tu gì đó cả đời đều không thể nổi tiếng được!"
"!!!"
Cố Niệm suýt chút nữa quỳ xuống van xin, chân thành nắm tay cô ấy: "Đừng mà, cậu đừng làm tổn thương con cháu như vậy chứ."
"..." Bạn tốt của bạn Lâm Nam Thiên đã offline.
"Chiều nay tớ đã gửi bưu kiện giúp cậu rồi nhé Cố Niệm, hóa đơn..."
Giang Hiểu Tình đang đẩy cửa phòng chợt bất động, nhìn Cô Niệm thâm tinh nắm tay Lâm Nam Thiên, cẩn thận hỏi nhỏ:
"Có phải tớ đến không đúng lúc rồi không?"
"Đừng quan tâm cậu ấy." Cố Niệm cầm hóa đơn đặt lên bàn. Cô vừa xoay người đột nhiên dừng lại.
"Hiểu Tình?"
"Sao vậy bảo bối?"
"Cậu chắc chắn là đã gửi bưu kiện của tớ rồi hả?"
"Tất nhiên rồi, hóa đơn không phải đưa cậu rồi sao."
"Nhưng nếu cậu đã gửi rồi..."
Cố Niệm cầm chiếc hộp xinh đẹp được gói gọn gàng trên bàn lên,
"Đây là gì?"
Giang Hiểu Tình ngây người chạy đến, "Cậu nói sổ tay, hóa ra là để trong hộp này?!"
Cố Niệm hóa đá, "Vậy cậu gửi cái gì rồi?"
Giang Hiểu Tình vô tội chỉ góc trái bàn: "Bên đó có một quyển sổ tay màu nâu khá đẹp..."
Cố Niệm quay đầu lại nhìn, góc bàn trống trơn. Ký ức quay về buổi chiều lúc cô quên cất nó vào ngăn kéo, vẻ mặt cô không khác gì bị sét đánh.
Lâm Nam Thiên thờ ơ nhìn một màn này, đợi đến khi Cố Niệm đuổi Giang Hiểu Tình ra ngoài cô ấy mới thắc mắc:
"Cậu để cái gì trên bàn?"
Cố Niệm hơi thở mỏng manh: "Tùy bút của tớ."
"?"
Cô bi tráng nhìn cô ấy, "Tên đầy đủ là"
Lâm Nam Thiên: "..."
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Niệm: Hôm nay có một phần quà gửi đến con trai bảo bối, trong đó là kế hoạch 5 năm chăm sóc bé cưng. Nhưng mà mama không phải biến thái đâu, bé cưng phải tin mẹ đó ahuhu T^T
Lạc Tu: Không sao, tôi mới phải.
Cố Niệm:?
Đầu Gỗ cũng có lời muốn nóiii:
Tớ edit hơi chậm nên lịch đăng tạm thời là 2 ngày/1 chương nha các tình yêu. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Thích ơi là thích luôn áaaa ????
P/s: Không biết nên gọi món quà gửi nhầm của Niệm Niệm là 'minh chứng tình yêu' hay 'bi kịch đời người' nữa =)))
Cố Niệm không biết cơm Tây ở khách sạn Tinh Nguyệt có ngon hay không, nhưng cô biết dao nĩa ở đây vô cùng chất lượng. Ánh bạc dọc theo thân nĩa bóng loáng, không những soi rõ mặt người đang cầm chúng trên tay, mà ngay cả bóng người cách xa ba mét cũng được phản chiếu rõ ràng.
Lâm Nam Thiên trải xong khăn ăn thì thấy Cố Niệm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái nĩa trên tay, cong môi khinh bỉ:
"Khảm mười lớp bạc như thế cậu có thể thấy được cái gì?"
Cố Niệm: "Phác thảo tỉ lệ cơ thể."
"Phác thảo? So với đánh giá cao lùn mập ốm có giống nhau không?"
"Rất khác. Tỉ lệ vai-eo-mông-chân vô cùng quan trọng, thiếu hoặc nhiều hơn một chút cũng không được."
Lâm Nam Thiên không ngại trêu chọc cô: "Vai-eo-mông-chân? Tớ xem thường cậu quá rồi nữ lưu manh. Cậu khắc nghiệt như vậy có ai đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu không?"
Cố Niệm kiêu ngạo hếch cằm: "Tớ đã thấy qua rồi. Con trai bảo bối của tớ. Còn có tượng điêu khắc David."
"David? Bức tượng khoe thân ở Học viện Mỹ thuật Florencia?"
"..."
Không khí yên lặng vài giây, Cố Niệm mặt lạnh nhìn cô ấy.
"Cậu có thể bôi nhọ nghệ thuật, nhưng không thể bôi nhọ con trai bảo bối của tớ."
Lâm Nam Thiên cười to: "Được rồi được rồi, tớ sai rồi. Nhưng tớ không tin con trai cậu có dáng người như David."
"Là thật đó!"
"Vậy là quá xấu?" . truyện teen hay
"Con, trai, tớ, vô, cùng, đẹp, trai!"
Lâm Nam Thiên lắc ngón tay: "Dáng chuẩn, lớn lên đẹp trai... Chỉ cần hai điều kiện này thôi nếu là người khác thì đã sớm nổi tiếng. Làm thế nào anh ta ngay cả bách khoa toàn thư cấp độ X cùng một tấm ảnh cũng không có?"
"...Tớ cũng muốn biết mà."
Cố Niệm giống như người bị điểm trúng tử huyệt, đắm chìm trong nỗi đau của mẹ già.
Không để Cố Niệm đau buồn quá lâu, đối tượng xem mắt của cô đã quay lại.
Người nọ cao tầm 1m8, mặc bộ âu phục màu xanh lam, mái tóc xoăn nhuộm màu khói, đôi mắt đào hoa quan sát xung quanh.
Cố Niệm không quan tâm lắm, ngoại trừ 'con trai' ra thì cô thật sự không có hứng thú với những người đàn ông khác, trong mắt cô họ cũng không khác chú chim bay ngoài cửa sổ.
Nhân lúc đối phương đang nói chuyện với người phục vụ, Lâm baba thì thầm: "Bà mối quá khiêm tốn rồi, diện mạo như anh ta sao có thể nói là tạm ổn được?"
"Ừm."
"Không lẽ vì quá đẹp trai nên tớ cảm thấy anh ta cười lên trông rất bất cần?"
"Vậy sao?"
Cố Niệm lơ đễnh trả lời, một lúc sau phát hiện người bên cạnh không lên tiếng, trong lòng cô giật thót một cái lập tức hoàn hồn.
Lâm Nam Thiên đăm đăm nhìn cô.
Cô lập tức kéo khóe môi, nở một nụ cười tiên nữ tiêu chuẩn, "Có việc gì sao?"
Lâm Nam Thiên mặt không biểu tình véo tay cô: "Nếu cậu còn dám bày ra vẻ mặt qua loa có lệ này nữa, tớ nhất định đi tìm tiểu minh tinh nhà cậu."
Cố Niệm vô cùng chân thành nắm tay cô ấy, "Tớ phối hợp, nhất định phối hợp với cậu."
Lúc này Lâm Nam Thiên mới gật đầu hài lòng.
Không thể liên lụy đến con trai bảo bối được, cô tự thôi miên bản thân.
Hiền thục, đoan trang, ưu nhã, hiền thục, đoan trang, ưu nhã, hiền thục, đoan trang...
Đến khi cô nhập vai với nụ cười dịu dàng thì đối tượng xem mắt ngồi xuống đối diện. Hai bên bắt đầu trò chuyện.
'Mắt hoa đào' tên là Josh, vừa du học trở về. Sau khi kể vài câu chuyện thú vị khi ở nước ngoài, anh ta không chút để ý hỏi:
"Cố tiểu thư làm công việc gì?"
Cố Niệm rũ mắt, mười phần ôn nhu: "Tôi là biên kịch."
Josh có vẻ bất ngờ, theo bản năng nhìn phía sau Cố Niệm. Nhận ra mình thất thố, Josh nheo đôi mắt đào hoa, trên môi vẫn là nụ cười tùy ý:
"Xin lỗi. Tôi chợt nhớ tới một người bạn nên thất thần."
"Không sao. Bạn của anh cũng là biên kịch à?"
"Không phải." Đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười trên nỗi đau của người khác. "Cậu ấy bị ép vào giới giải trí."
"Ra là vậy."
Nửa giờ trôi qua, chủ đề trò chuyện trên bàn ăn dần chuyển sang 'quan trọng cấp độ 1'.
Josh gấp khăn ăn, nở nụ cười nhìn người đối diện: "Cố tiểu thư, theo như tôi biết thì nghề biên kịch trong nước hiện nay không được tốt lắm?"
Cố Niệm một lần nữa đem ra nụ cười ôn nhu: "Ngài nói đúng."
"Cố tiểu thư muốn đi đến bước nào trong giới biên kịch?"
"Nếu đã bước lên đường băng, không ai không muốn giành cho mình vị trí số một."
Ngữ khí của cô đột nhiên thay đổi khiến Josh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe cô gái trước mặt khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng dường như ngữ khí sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Không biết ai đã nói như thế nhỉ? Tôi không nghĩ vậy, nhưng không còn cách nào, tôi phải làm việc để nuôi bản thân."
Josh hoàn hồn nhướng mày nhìn cô: "Nếu đã nói vậy, Cố tiểu thư có ngại việc từ bỏ công việc để kết hôn, trở thành người phụ nữ quán xuyến gia đình?"
Bàn tay đang dùng thìa múc bánh ngọt dừng lại. Hai giây sau, cô gái ngẩng đầu, trên đôi môi ửng hồng dính một chút bơ, cười y như một đứa trẻ:
"Tất nhiên rồi, tôi là người hướng nội, mơ ước của tôi chính là ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con."
Người đàn ông mỉm cười, "Xem ra vấn đề này tôi và Cố tiểu thư đều có cùng quan điểm."
Cố Niệm cười cười không đáp lại.
Lâm Nam Thiên nhìn một người hỏi một người trả lời chợt có cảm giác 'hai người trò chuyện rất vui vẻ', cô ấy đá chân Cố Niệm sau đó đứng dậy, "Xin lỗi, tớ vào nhà vệ sinh."
"Lâm tiểu thư cứ tự nhiên." Josh gật đầu.
Nhân lúc xoay người Lâm Nam Thiên giơ tay thành nắm đấm, làm khẩu hình 'Bắt lấy anh ta.' Với Cố Niệm.
Cố Niệm lập tức quay về hình tượng tiên nữ dịu dàng: "Nền gạch có chút trơn, cậu đi cẩn thận nha."
"Tớ biết rồi." Lâm baba mãn nguyện rời đi.
Thấy cô ấy rẽ qua hành lang, Cố tiểu thư thục nữ mới thu hồi tầm mắt, một giây sau thoát vai.
Cô chống cằm, giọng nói có chút lười biếng nhìn người đối diện:
"Nhìn ra được ngài Josh cũng không quá mong muốn buổi xem mắt hôm nay. Vấn đề này chúng ta đúng là có cùng quan điểm rồi."
Anh ta ngạc nhiên, sau khi chắc chắn đó không phải là ảo giác mới nén cười nhìn cô.
"Ý của Cố tiểu thư là chúng ta kết thúc ngay bây giờ? Hình như có chút đột ngột, tôi muốn nghe một lý do chính đáng."
"Là tôi không xứng với ngài. Tôi chỉ là một biên kịch nhỏ không danh tiếng. Nghèo đến mức uống gió qua ngày, chỉ thiếu bước xin ăn thôi. Trước giờ tôi chưa từng đến nhà hàng sang trọng như thế này bao giờ, buổi hẹn xem mắt cũng dựa vào bạn thân làm từ thiện."
"Cố tiểu thư đừng đùa nữa."
"Tôi đang nghiêm túc đó."
"Nhưng tôi lại rất hài lòng với Cố tiểu thư."
Cô sững người nhìn anh ta. Có lầm không vậy???
- ---
Lâm Nam Thiên bước vào toilet mới nhận ra đã để quên điện thoại trên bàn. Ở thế kỷ 21, điện thoại là vật bất ly thân cực kỳ quan trọng, nằm mơ cũng phải đem theo. Vậy nên cô ấy chỉ còn cách quay lại lấy điện thoại.
Khi rẽ vào khu vực ăn uống, ánh mắt cô ấy bị bóng ngươi phía sau màn che thu hút. Người đó ngồi sau bọn họ, Lâm Nam Thiên nhớ lại Cố Niệm có nói người đàn ông này trông giống con trai bảo bối của cô ấy, không nhịn được đưa mắt quan sát, kết quả cô ấy giống như bị điểm huyệt.
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, mặc áo sơ mi họa tiết vàng nhạt, cổ áo hơi mở. Tay áo xắn lên một chút như một tác phẩm nghệ thuật.
Trong nhà hàng cao cấp, mọi người đều giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh cùng phép xã giao lịch sự, chỉ có anh ta tùy ý tựa nửa người trên ghế, sườn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chân bắt chéo nhàn nhã ngắm hoa viên ngoài cửa sổ như đang ở nhà.
Trời sinh khí chất, nhóm bạn nhà giàu mới nổi của cô ấy có học đòi đến đâu cả đời cũng không học được.
Lâm Nam Thiên hoàn hồn, chưa kịp quay người thì người kia giống như nhận ra gì đó, đưa mắt nhìn.
Cô ấy bất giác nín thở.
Người nọ ngồi ngược sáng. Mái tóc đen rơi lộn xộn trên trán, trên chiếc mũi cao thẳng là gọng kính vàng tinh tế, một bên kính rũ xuống sợi dây xích vàng mảnh mai khiến làn da anh ta càng thêm trắng pha chút lạnh lùng.
Nhìn ánh mắt có vẻ ôn hòa, lại giống như không muốn bất cứ ai đến gần.
Nhưng hiện tại anh ta giống như đang cười.
Lâm Nam Thiên ngơ ngẩn hồi lâu.
Không biết vì sao nhà hàng ngừng phát nhạc, giọng nói quen thuộc chui vào tai cô ấy.
"Tôi đã nói nhiều như vậy mà ngài Josh vẫn chưa có ý định từ bỏ sao?"
"Cô từ bỏ?"
Cố Niệm: "Không. Còn một chuyện tôi chưa nói với ngài."
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi có một đứa con trai."
Cô gái chưa dừng lại, "Mang thai hai năm."
"Ngài chấp nhận được không?"
"..."
Dây xích vàng lắc nhẹ, một chút ánh sáng xuyên qua gọng kính. Người nọ quay mặt đi, ý cười càng hiện rõ.
- ----
Cố Niệm bị Lâm Nam Thiên dùng móng vuốt mạnh mẽ túm đi, cả đoạn đường chịu đựng áp suất không khí thấp vất vả về đến nhà.
Hai người bọn là bạn từ nhỏ, Lâm Nam Thiên luôn bảo vệ che chở một Cố Niệm nhỏ bé yếu ớt hơn các bạn đồng trang lứa. Lâm Nam Thiên tin chắc nếu không phải nhà cô ấy đột ngột bước vào hàng ngũ nhà giàu mới nổi sau đó chuyển đến thành phố khác, thì hai người bọn họ sẽ cùng học đại học. Như vậy cô ấy cũng sẽ biết lý do đột nhiên Cố Niệm thôi học, cũng sẽ không để bạn thân mình độc thân từ trong bụng mẹ đến nay 22 năm.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này cô ấy đều mang một bụng tức giận. Cố Niệm nhà cô ấy xinh đẹp thuần khuyết, đôi mắt đen như mắt nai con, mũi cao, môi anh đào. Nhan sắc trời ban như vậy nếu không phải Cố Niệm không chịu mở lòng thì làm sao có sự tình như hôm nay?
Cô ấy tức giận kéo ghế ngồi xuống, mặt đen như Bao Công.
"Nói lý do chị đây nghe một chút."
"..."
Cố Niệm cảm thấy nếu hôm nay cô không thể đem ra một lý do khiến Lâm baba hài lòng thì đầu sẽ phải nói tạm biệt với cổ mất.
"Tớ làm như vậy là vì suy xét theo lập trường của hai bên."
"Hai bên?"
Cố Niệm: "Một bên là Josh, cậu xem, anh ta không nói tên thật, khẳng định là không muốn liên quan gì đến tớ cả. Vậy nên tớ muốn cho anh ta một lý do đường đường chính chính."
Lâm Nam Thiên trầm mặc một lát, "Bên còn lại là?"
"Bản thân tớ."
Cố Niệm mở ghi chú lịch đưa cho cô ấy: "Thứ hai tuần sau, ngày mốt, bọn tớ phải đến đoàn phim ở nơi khác. Tớ thật sự không có thời gian yêu đương."
Cô ấy nhìn ghi chú trong điện thoại Cố Niệm,
Lâm Nam Thiên nhíu mày: "Các cậu không ở nhà viết kịch bản, mà còn cùng kẻ cướp danh tiếng Trác Diệc Huyên kia chung tổ biên kịch?!"
"Tổ đạo diễn yêu cầu như thế, bọn tớ không có quyền lên tiếng."
"Kịch bản cần bao lâu mới hoàn thành? Cậu đó, với thành tích của cậu có thể làm biết bao công việc tốt, sao lại chọn công việc cực khổ như vậy chứ!"
"Tớ đâu có thành tích gì đáng nói đâu chứ." Cố Niệm khiêm tốn xua tay.
"Cậu không có? Trạng nguyên Đại học Nghệ thuật năm đó không phải là cậu? Điểm của cậu cao hơn điểm chuẩn bao nhiêu điểm? Đến đại học vẻ vang nổi tiếng..."
"Tớ thôi học."
"..."
Cố Niệm chỉ là thuận miệng, dứt lời mới nhớ đây là hố mìn của Lâm Nam Thiên nên lập tức chữa cháy:
"Thật may bây giờ tớ có thể làm công việc mình yêu thích, tuy rằng có hơi thiếu thốn mệt mỏi nhưng đều là vất vả trong hạnh phúc!"
Cô ấy vẫn trừng mắt. "Vất vả trong hạnh phúc?"
"Chính xác!"
"...Bỏ qua vấn đề đó đi, tớ hỏi cậu một chuyện."
"Sẵn lòng trả lời."
"Tác giả 'Độ ta' nổi tiếng hai năm trước, Manh Chi là cậu đúng không?"
Cố Niệm mắt cũng không chớp: "Không phải. Cậu không thấy trên mạng đều nói mỹ nữ biên kịch Trác Diệc Huyên bút danh 'Dưới ánh đèn xanh' mới là Manh Chi sao?"
Cô ấy hung dữ trừng cô: "Từ khi học cấp hai cậu đã dùng Manh Chi làm bút danh, nghĩ tớ não cá vàng à?"
Cố Niệm tỏ ra vô tội, "Trùng hợp thôi."
"Cậu dám thề không?"
"Tớ sợ gì chứ!"
"Được. Nếu hôm nay cậu nói dối thì diễn viên cậu thích Lạc Tu gì đó cả đời đều không thể nổi tiếng được!"
"!!!"
Cố Niệm suýt chút nữa quỳ xuống van xin, chân thành nắm tay cô ấy: "Đừng mà, cậu đừng làm tổn thương con cháu như vậy chứ."
"..." Bạn tốt của bạn Lâm Nam Thiên đã offline.
"Chiều nay tớ đã gửi bưu kiện giúp cậu rồi nhé Cố Niệm, hóa đơn..."
Giang Hiểu Tình đang đẩy cửa phòng chợt bất động, nhìn Cô Niệm thâm tinh nắm tay Lâm Nam Thiên, cẩn thận hỏi nhỏ:
"Có phải tớ đến không đúng lúc rồi không?"
"Đừng quan tâm cậu ấy." Cố Niệm cầm hóa đơn đặt lên bàn. Cô vừa xoay người đột nhiên dừng lại.
"Hiểu Tình?"
"Sao vậy bảo bối?"
"Cậu chắc chắn là đã gửi bưu kiện của tớ rồi hả?"
"Tất nhiên rồi, hóa đơn không phải đưa cậu rồi sao."
"Nhưng nếu cậu đã gửi rồi..."
Cố Niệm cầm chiếc hộp xinh đẹp được gói gọn gàng trên bàn lên,
"Đây là gì?"
Giang Hiểu Tình ngây người chạy đến, "Cậu nói sổ tay, hóa ra là để trong hộp này?!"
Cố Niệm hóa đá, "Vậy cậu gửi cái gì rồi?"
Giang Hiểu Tình vô tội chỉ góc trái bàn: "Bên đó có một quyển sổ tay màu nâu khá đẹp..."
Cố Niệm quay đầu lại nhìn, góc bàn trống trơn. Ký ức quay về buổi chiều lúc cô quên cất nó vào ngăn kéo, vẻ mặt cô không khác gì bị sét đánh.
Lâm Nam Thiên thờ ơ nhìn một màn này, đợi đến khi Cố Niệm đuổi Giang Hiểu Tình ra ngoài cô ấy mới thắc mắc:
"Cậu để cái gì trên bàn?"
Cố Niệm hơi thở mỏng manh: "Tùy bút của tớ."
"?"
Cô bi tráng nhìn cô ấy, "Tên đầy đủ là
Lâm Nam Thiên: "..."
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Niệm: Hôm nay có một phần quà gửi đến con trai bảo bối, trong đó là kế hoạch 5 năm chăm sóc bé cưng. Nhưng mà mama không phải biến thái đâu, bé cưng phải tin mẹ đó ahuhu T^T
Lạc Tu: Không sao, tôi mới phải.
Cố Niệm:?
Đầu Gỗ cũng có lời muốn nóiii:
Tớ edit hơi chậm nên lịch đăng tạm thời là 2 ngày/1 chương nha các tình yêu. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Thích ơi là thích luôn áaaa ????
P/s: Không biết nên gọi món quà gửi nhầm của Niệm Niệm là 'minh chứng tình yêu' hay 'bi kịch đời người' nữa =)))
/58
|