“Lam Hạ, đêm nay tôi sẽ nhắc cho em nhớ, em thực sự là của ai!”
Ngạo Lăng Cẩn tức giận gầm thét, bàn tay bạo loạn muốn cởi bỏ chiếc quần trên người Lam Hạ. Nhưng có lẽ anh hơi phân tán, cho nên lại sơ suất để cô vùng vẫy, thoát khỏi tay anh.
Lam Hạ vừa hay thoát ra đã vội lao về phía cửa. Nhưng cô còn chưa kịp đưa tay ra thì từ phía sau, Ngạo Lăng Cẩn đã tóm được cô.
Hai cánh tay to lớn ấy hệt như một đoạn xích khổng lồ, siết lấy toàn bộ cơ thể cô, khiến cô dù dùng hết sức cũng chẳng tài nào thoát được.
“Bỏ ra! Cha nuôi, người điên rồi! Bỏ con ra!!!”
Lam Hạ hoảng loạn gào khóc, trên mặt đã tràn ngập sợ hãi.
Chợt từ vành tai truyền đến thứ hơi thở nóng rực, loại hơi thở này nghe qua hệt như âm thanh của thú dữ đang khẽ gầm gừ trong bóng đêm. Hơi thở ấy cường liệt vây lấy tâm trí Lam Hạ, cơ thể không tự chủ liền run lên vài lần.
“Em lại muốn một lần nữa trốn tránh tôi sao Lam Hạ?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm thấp vang lên, mang theo sự ngông cuồng đang cuộn trào như sóng phủ lấy tai Lam Hạ.
Anh siết lấy người Lam Hạ, thuận tiện đặt vào sau gáy cô một cái hôn đầy nhẫn nại.
Mà Lam Hạ lại vô cùng nhạy cảm, căng thẳng cảm nhận một trận tê dại chạy dọc khắp cơ thể.
Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, Ngạo Lăng Cẩn lại có thể chính miệng thốt ra những lời này vơi cô. Chẳng lẽ Ngạo Lăng Cẩn chưa từng nhận ra, cô đã phải khổ sở đến mức nào để cố găng che đậy cảm xúc của bản thân mỗi lần đối diện với anh.
Ngạo Lăng Cẩn trách cô vì sao luôn trốn tránh anh, vậy anh rốt cuộc có hiểu được trốn tránh anh chính là đièu duy nhất mà cô có thể làm để ngăn chặn tình cảm đang không ngừng lớn lên trong tim mình hay không?
Mối quan hệ này có ai mà chấp nhận được, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như thế này là cực kì sai trái.
Lam Hạ không muốn, ngàn lần cũng không bao giờ muốn chứng kiến cảnh cái tên Ngạo Lăng Cẩn sẽ bị người đời chửi rủa và nhục mạ chỉ vì yêu cô.
Nhưng tình cảnh bây giờ cô phải làm sao mới được đây?
Lam Hạ bật khóc, nhất thời bị chính mớ cảm xúc hỗn loạn kia bức đến gục ngã. Tại sao mọi thứ trên đời này lại có thể đối xử với cô theo cái cách khắc nghiệt đến vậy?
Cô yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng tại sao ngày hôm nay khi nghe chính miệng anh nói ra những lời này, cô lại chỉ thấy đau đớn và sai trái vô cùng.
“Bỏ con ra..cha nuôi…con xin người…”
Giọng Lam Hạ nức nở, nghẹn đến khó nghe.
Ngạo Lăng Cẩn tức giận gầm thét, bàn tay bạo loạn muốn cởi bỏ chiếc quần trên người Lam Hạ. Nhưng có lẽ anh hơi phân tán, cho nên lại sơ suất để cô vùng vẫy, thoát khỏi tay anh.
Lam Hạ vừa hay thoát ra đã vội lao về phía cửa. Nhưng cô còn chưa kịp đưa tay ra thì từ phía sau, Ngạo Lăng Cẩn đã tóm được cô.
Hai cánh tay to lớn ấy hệt như một đoạn xích khổng lồ, siết lấy toàn bộ cơ thể cô, khiến cô dù dùng hết sức cũng chẳng tài nào thoát được.
“Bỏ ra! Cha nuôi, người điên rồi! Bỏ con ra!!!”
Lam Hạ hoảng loạn gào khóc, trên mặt đã tràn ngập sợ hãi.
Chợt từ vành tai truyền đến thứ hơi thở nóng rực, loại hơi thở này nghe qua hệt như âm thanh của thú dữ đang khẽ gầm gừ trong bóng đêm. Hơi thở ấy cường liệt vây lấy tâm trí Lam Hạ, cơ thể không tự chủ liền run lên vài lần.
“Em lại muốn một lần nữa trốn tránh tôi sao Lam Hạ?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm thấp vang lên, mang theo sự ngông cuồng đang cuộn trào như sóng phủ lấy tai Lam Hạ.
Anh siết lấy người Lam Hạ, thuận tiện đặt vào sau gáy cô một cái hôn đầy nhẫn nại.
Mà Lam Hạ lại vô cùng nhạy cảm, căng thẳng cảm nhận một trận tê dại chạy dọc khắp cơ thể.
Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, Ngạo Lăng Cẩn lại có thể chính miệng thốt ra những lời này vơi cô. Chẳng lẽ Ngạo Lăng Cẩn chưa từng nhận ra, cô đã phải khổ sở đến mức nào để cố găng che đậy cảm xúc của bản thân mỗi lần đối diện với anh.
Ngạo Lăng Cẩn trách cô vì sao luôn trốn tránh anh, vậy anh rốt cuộc có hiểu được trốn tránh anh chính là đièu duy nhất mà cô có thể làm để ngăn chặn tình cảm đang không ngừng lớn lên trong tim mình hay không?
Mối quan hệ này có ai mà chấp nhận được, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như thế này là cực kì sai trái.
Lam Hạ không muốn, ngàn lần cũng không bao giờ muốn chứng kiến cảnh cái tên Ngạo Lăng Cẩn sẽ bị người đời chửi rủa và nhục mạ chỉ vì yêu cô.
Nhưng tình cảnh bây giờ cô phải làm sao mới được đây?
Lam Hạ bật khóc, nhất thời bị chính mớ cảm xúc hỗn loạn kia bức đến gục ngã. Tại sao mọi thứ trên đời này lại có thể đối xử với cô theo cái cách khắc nghiệt đến vậy?
Cô yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng tại sao ngày hôm nay khi nghe chính miệng anh nói ra những lời này, cô lại chỉ thấy đau đớn và sai trái vô cùng.
“Bỏ con ra..cha nuôi…con xin người…”
Giọng Lam Hạ nức nở, nghẹn đến khó nghe.