“Thả tôi ra! Bọn khốn!!!”
Lam Hạ bị tên ngoại quốc lôi kéo dưới sàn, da đầu phía trên đã bị hắn thô bạo làm cho đau rát.
Hắn kéo cô, ném ra trước mặt tên đang ngồi chễm chệ ở ghế sofa.
Phấn khích nói: “Ông chủ, xem đi! Có phải lần này rất tuyệt hay không?”
Lam Hạ ngẩng mặt, nhìn lên đã thấy nét mặt tên được gọi là ông chủ đang nheo mắt ngắm cô rất kĩ. Hắn ta có mái tóc vàng hoe đặc trưng, gương mặt góc cạnh cùng ánh mắt mang đầy ác cảm đối với người đối diện.
Hắn là Brian - một thương gia giàu có và quyền lực bậc nhất tại thành phố này. Hắn sở hữu trong tay hàng chục quán bar lớn nhỏ tại thành phố, là đầu xỏ của những vụ cưỡng hiếp đã được bưng bít một cách hoàn hảo bằng những lần hối lộ khổng lồ với bọn cảnh sát cấp cao.
Hoặc là hắn tận mắt chọn được một cô gái nào đó, hoặc là để cho bọn đàn em tự do hành động. Brian - hắn chỉ cần một tay có tiền, một tay có gái đẹp đã đủ khiến con người tha hoá như hắn mãn nguyện rồi.
Và bây giờ, chính dung mạo cuốn hút của Lam Hạ chính là thứ làm hắn mãn nguyện nhất trong buổi tối hôm nay!
Brian nhìn Lam Hạ thêm vài giây, sau đó trên môi liền nở nụ cười ác nghiệt.
Thích thú nói: “Còn hơn cả tuyệt mới đúng chứ! Người đẹp, em tên gì?”
Nói xong một câu, hắn liền đưa tay sờ cằm Lam Hạ, muốn nâng mặt cô lên cao thêm một chút thì cô lại ngang bướng né tránh.
Giận dữ mắng: “Tên con mẹ các người! Mau thả tôi ra! Động đến tôi, các người động nhầm người rồi!”
“Ồ!”
Brian ngạc nhiên thốt lên một tiếng thật ngắn, sự cứng đầu cùng lời nói của Lam Hạ thoáng làm hắn và cả đám đồng bọn càng thêm tò mò.
Brian bật cười, mạnh tay bóp mạnh khuôn măt Lam Hạ, kéo cô sát về phía hắn.
Giọng nói khàn đặc lần nữa thì thầm vào tai cô.
“Rất có cá tính nhỉ? Nhưng ổn thôi người đẹp, tôi cá chắc rằng em không biết tôi là ai đâu! Em mạnh miệng như vậy, xem ra thân thế có vẻ cũng khong tầm thường nhỉ? Hai chúng ta như vậy...thật xứng đôi!”
“Không!!! Đừng chạm vào tôi!”
Lam Hạ bàng hoàng la hét, Brian vừa nói xong lại bất ngờ ôm chặt lấy cô. Tay hắn thô bạo xé rách phần thân dưới của chiếc váy, đôi chân trắng noãn nhanh chóng lộ ra dưới tầm mắt dục vọng của hắn, càng khiến hắn không nhịn được, yết hầu cũng vì thế mà trượt xuống không ngừng.
“Cực phẩm!”
Brian khẽ nói như khen ngợi, sau đó đã nôn nóng muốn xé bỏ toàn bộ trang phục trên người Lam Hạ.
Lam Hạ điên cuồng giữ chặt cơ thể mình, cố gắng chống cự mà gào khóc khản cổ.
“Đừng!!! Tên khốn!!!”
Nhưng dường như Lam Hạ càng phản kháng mãnh liệt, càng mắng chửi gắt gỏng thì Brian càng lấy đó mà làm hứng thú. Hắn ghì chặt tóc Lam Hạ, gương mặt mang theo hơi thở tàn ác hơi sát lại.
Hắn bật cười: “Chửi hay lắm! Cô gái nào vào tay tôi thoạt đầu đều mang vẻ mặt y như em vậy! Nhưng chỉ một chút nưa thôi, ai nấy cũng đều ngoan ngoãn như một con cún nhỏ. Nghe tôi gọi là liền vẫy đuôi chạy đến!”
Lam Hạ căng thẳng nhìn Brian, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đôt nhiên hắn đã bóp chặt miệng cô, khiến hai cánh môi nhỏ vì thế mà cong lên, mở ra một chút.
Ngay lập tức, Brian đã rất nhanh nhét vào miệng cô một viên thuốc màu hồng. Mặc cho Lam Hạ có cố gắng cắn chặt răng đến đâu, ngón tay cuả hắn cũng thuần thục cạy lấy miệng cô, viên thuốc chết tiệt kia đã dễ dàng bị hắn đẩy trôi xuống tận cổ họng.
Bỗng nhiên, Brian buông Lam Hạ ra, nhưng lại mạnh tay mà ném cô ngã nhào xuống sàn. Cô nằm lết dưới chân hắn, ôm cổ mà ho lên khù khụ từng tiếng.
Vừa rồi cô đã cảm nhận được viên thuốc kia trôi xuống bên trong cổ họng mình, cô thực sự kinh hãi, không dám nghĩ đến thứ mà tên khốn kia vừa ép cô uống là thuốc gì.
“Các người...a...!!!”
Lam Hạ khó khăn nói không hết câu, chợt thấy tù bên trong cơ thể trào dâng một loại cảm giác khác lạ. Nó khiến cô nhất thời không thích nghi được, cửa miệng bắt buộc kêu lên một tiếng đầy xấu hổ.
“A...tên khốn...bọn khốn các người...hm...”
Lam Hạ bị tên ngoại quốc lôi kéo dưới sàn, da đầu phía trên đã bị hắn thô bạo làm cho đau rát.
Hắn kéo cô, ném ra trước mặt tên đang ngồi chễm chệ ở ghế sofa.
Phấn khích nói: “Ông chủ, xem đi! Có phải lần này rất tuyệt hay không?”
Lam Hạ ngẩng mặt, nhìn lên đã thấy nét mặt tên được gọi là ông chủ đang nheo mắt ngắm cô rất kĩ. Hắn ta có mái tóc vàng hoe đặc trưng, gương mặt góc cạnh cùng ánh mắt mang đầy ác cảm đối với người đối diện.
Hắn là Brian - một thương gia giàu có và quyền lực bậc nhất tại thành phố này. Hắn sở hữu trong tay hàng chục quán bar lớn nhỏ tại thành phố, là đầu xỏ của những vụ cưỡng hiếp đã được bưng bít một cách hoàn hảo bằng những lần hối lộ khổng lồ với bọn cảnh sát cấp cao.
Hoặc là hắn tận mắt chọn được một cô gái nào đó, hoặc là để cho bọn đàn em tự do hành động. Brian - hắn chỉ cần một tay có tiền, một tay có gái đẹp đã đủ khiến con người tha hoá như hắn mãn nguyện rồi.
Và bây giờ, chính dung mạo cuốn hút của Lam Hạ chính là thứ làm hắn mãn nguyện nhất trong buổi tối hôm nay!
Brian nhìn Lam Hạ thêm vài giây, sau đó trên môi liền nở nụ cười ác nghiệt.
Thích thú nói: “Còn hơn cả tuyệt mới đúng chứ! Người đẹp, em tên gì?”
Nói xong một câu, hắn liền đưa tay sờ cằm Lam Hạ, muốn nâng mặt cô lên cao thêm một chút thì cô lại ngang bướng né tránh.
Giận dữ mắng: “Tên con mẹ các người! Mau thả tôi ra! Động đến tôi, các người động nhầm người rồi!”
“Ồ!”
Brian ngạc nhiên thốt lên một tiếng thật ngắn, sự cứng đầu cùng lời nói của Lam Hạ thoáng làm hắn và cả đám đồng bọn càng thêm tò mò.
Brian bật cười, mạnh tay bóp mạnh khuôn măt Lam Hạ, kéo cô sát về phía hắn.
Giọng nói khàn đặc lần nữa thì thầm vào tai cô.
“Rất có cá tính nhỉ? Nhưng ổn thôi người đẹp, tôi cá chắc rằng em không biết tôi là ai đâu! Em mạnh miệng như vậy, xem ra thân thế có vẻ cũng khong tầm thường nhỉ? Hai chúng ta như vậy...thật xứng đôi!”
“Không!!! Đừng chạm vào tôi!”
Lam Hạ bàng hoàng la hét, Brian vừa nói xong lại bất ngờ ôm chặt lấy cô. Tay hắn thô bạo xé rách phần thân dưới của chiếc váy, đôi chân trắng noãn nhanh chóng lộ ra dưới tầm mắt dục vọng của hắn, càng khiến hắn không nhịn được, yết hầu cũng vì thế mà trượt xuống không ngừng.
“Cực phẩm!”
Brian khẽ nói như khen ngợi, sau đó đã nôn nóng muốn xé bỏ toàn bộ trang phục trên người Lam Hạ.
Lam Hạ điên cuồng giữ chặt cơ thể mình, cố gắng chống cự mà gào khóc khản cổ.
“Đừng!!! Tên khốn!!!”
Nhưng dường như Lam Hạ càng phản kháng mãnh liệt, càng mắng chửi gắt gỏng thì Brian càng lấy đó mà làm hứng thú. Hắn ghì chặt tóc Lam Hạ, gương mặt mang theo hơi thở tàn ác hơi sát lại.
Hắn bật cười: “Chửi hay lắm! Cô gái nào vào tay tôi thoạt đầu đều mang vẻ mặt y như em vậy! Nhưng chỉ một chút nưa thôi, ai nấy cũng đều ngoan ngoãn như một con cún nhỏ. Nghe tôi gọi là liền vẫy đuôi chạy đến!”
Lam Hạ căng thẳng nhìn Brian, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đôt nhiên hắn đã bóp chặt miệng cô, khiến hai cánh môi nhỏ vì thế mà cong lên, mở ra một chút.
Ngay lập tức, Brian đã rất nhanh nhét vào miệng cô một viên thuốc màu hồng. Mặc cho Lam Hạ có cố gắng cắn chặt răng đến đâu, ngón tay cuả hắn cũng thuần thục cạy lấy miệng cô, viên thuốc chết tiệt kia đã dễ dàng bị hắn đẩy trôi xuống tận cổ họng.
Bỗng nhiên, Brian buông Lam Hạ ra, nhưng lại mạnh tay mà ném cô ngã nhào xuống sàn. Cô nằm lết dưới chân hắn, ôm cổ mà ho lên khù khụ từng tiếng.
Vừa rồi cô đã cảm nhận được viên thuốc kia trôi xuống bên trong cổ họng mình, cô thực sự kinh hãi, không dám nghĩ đến thứ mà tên khốn kia vừa ép cô uống là thuốc gì.
“Các người...a...!!!”
Lam Hạ khó khăn nói không hết câu, chợt thấy tù bên trong cơ thể trào dâng một loại cảm giác khác lạ. Nó khiến cô nhất thời không thích nghi được, cửa miệng bắt buộc kêu lên một tiếng đầy xấu hổ.
“A...tên khốn...bọn khốn các người...hm...”