“Ngạo tiên sinh, có phiền không nếu tôi thay mặt số đông dư luận được phép hỏi ngài một câu?”
Nam MC gượng cười nói, trên mặt rõ ràng không có chút thoải mái. Người đàn ông ngồi trước mặt anh ta, ngay từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nở một nụ cười thiện chí nào cả. Trên mặt Ngạo Lăng Cẩn chỉ tồn tại một loại lạnh lùng đến mức khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cách xa.
Tuy nhiên, dường như Ngạo Lăng Cẩn đã ngầm dự đoán được điều gì đó, cho nên anh mới dễ dàng chấp nhận lời của nam MC.
“Được!”
Âm thanh rất ngắn gọn, trầm đến mức khiến Lam Hạ ngồi ở đối diện cũng phải vô thức rùng mình.
Chẳng rõ là do đâu mà trong lòng Lam Hạ lại đột nhiên cảm thấy bất an một cách kì lạ.
Cô nhìn sang, đã thấy ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn đang nhìn mình. Vẫn không có gì thay đổi, vẫn là loại ánh mắt mang theo sự khắc nghiệt tuyệt đối mà anh đã luôn dành cho cô bấy lâu nay.
Nhìn sâu vào đôi mắt ngang tàn ấy, Lam Hạ vốn không thể nào đoán được suy nghĩ của Ngạo Lăng Cẩn. Chỉ có cô, vô dụng để cho anh nhìn thấu cả nội tâm hết lần này đến lần khác.
Đối diện với ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ căn bản chưa có lấy một lần đủ can đảm để nhìn vào nó lâu hơn cô muốn. Áp lực Ngạo Lăng Cẩn tạo ra hệt như một vỏ bọc phủ kín toàn bộ con người anh.
Áp lực ấy tựa như một loại ám ảnh, trỗi dậy trong lòng Lam Hạ như một sự phản xạ đầy tự nhiên, cô có muốn cản cũng không được.
Ngay khi cảm giác hồi họp bên trong Lam Hạ càng lớn thì cũng là lúc nam MC kia bắt đầu đặt câu hỏi.
Là câu hỏi mà Lam Hạ không bao giờ muốn nghe thấy!
“Ngạo tiên sinh, chắc hẳn ngài cũng biết ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhièu lời bàn tán kể từ khi ngài quyết định công nhận tiểu thư Lam Hạ là con gái nuôi của mình. Đã có rất nhiều người mang cùng một thắc mắc, cho nên ngày hôm nay họ muốn nhân cơ hội ngài và tiểu thư Lam Hạ cùng nhau xuất hiện trước truyền thông, muốn hỏi ngài một chuyện!”
Nói đến đây, nam MC chợt dừng lại một chút. Anh ta nhìn sang phía Lam Hạ, tiếp tuc nói:
“Ngài và tiểu thư làm sao lại trở thành cha con nuôi vậy? Và dường như mối quan hệ của cả hai có vẻ rất tốt?”
Câu hỏi mà nam MC vừa nói, đối với người khác có lẽ là hoàn toàn bình thường. Nhưng đối với bản thân Lam Hạ lại là một điều vô cùng tế nhị. Cô cảm thấy mình như một kẻ lén lút làm việc gì sai trái rồi vô tình bị phát hiện. Thực sự khó chịu trong lòng!
Lam Hạ không giấu được, bao nhiêu cảm xúc cứ bị dồn hết lên trên mặt. Nhìn nét mặt này của cô, Ngạo Lăng Cẩn biết cô đang căng thẳng đến mức nào. Có chăng chính là do cụm từ “mối quan hệ có vẻ rất tốt” ấy đã vô tình gợi cho cô một vài chuyện không nên nhớ trong lúc này.
Phải! Mối quan hệ giữa anh và Lam Hạ quả thực tốt hơn cả ngoài dự tính ban đầu.
Là một mối quan hệ tốt đến mức, chính bản thân anh cũng không ngờ được!
Nghĩ một lúc, Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên bật ra tiếng cười, âm thanh ngắn gọn ấy lọt đến tai Lam Hạ, khiến cô vô thức siết chặt cả hai tay lại với nhau.
Không thể hiểu nổi, nụ cười đó của Ngạo Lăng Cẩn rốt cuộc có ý gì?
Cô vừa căng thẳng nhìn sang nơi khác, Ngạo Lăng Cẩn liền nói:
“Đúng vậy! Mối quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt!”
Ngay lập tức, Lam Hạ giật mình nhìn lại. Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô, trên môi mơ hồ mỉm cười.
Hỏi: “Có đúng vậy không, Lam Hạ?”
Lam Hạ vì thái độ này của Ngạo Lăng Cẩn mà ngẫn người vài giây. Cô hoảng loạn nhìn chằm chằm vào gương măt thản nhiên của anh, rõ ràng anh đang cố ý làm khó cô ngay trước mặt mọi người.
Có phải là vì Nguỵ Thái Văn, nên cô đã chọc giận người đàn ông nguy hiểm này hay không?
Lam Hạ cứ ngập ngừng trong miệng, không biết có nên trả lời câu hỏi này của Ngạo Lăng Cẩn hay không?
Mối quan hệ này thực sự tốt ư?
Tốt đến mức khiến cô ám ảnh sâu vào từng giấc ngủ, tốt đến mức khiến lòng dạ cô rung chuyển không ngừng mỗi lần phải đối diện.
Sau tất cả những gì mà Ngạo Lăng Cẩn đã làm, anh vẫn có thể bình thản ngồi ở đây và tự tin bảo rằng mọi thứ rất tốt sao chứ?
Lam Hạ không trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt chất đầy nghi hoặc mà nhìn đối phương.
Nghe đến đây, nam MC mới cười nói: “Vậy tiểu thư Lam Hạ trở thành con gái nuôi của ngài chắc hẳn là chuyện rất đặc biệt!”
Một lần nữa, Ngạo Lăng Cẩn lại bật cười, giọng nói vẫn bí hiểm như vậy.
Nam MC gượng cười nói, trên mặt rõ ràng không có chút thoải mái. Người đàn ông ngồi trước mặt anh ta, ngay từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nở một nụ cười thiện chí nào cả. Trên mặt Ngạo Lăng Cẩn chỉ tồn tại một loại lạnh lùng đến mức khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cách xa.
Tuy nhiên, dường như Ngạo Lăng Cẩn đã ngầm dự đoán được điều gì đó, cho nên anh mới dễ dàng chấp nhận lời của nam MC.
“Được!”
Âm thanh rất ngắn gọn, trầm đến mức khiến Lam Hạ ngồi ở đối diện cũng phải vô thức rùng mình.
Chẳng rõ là do đâu mà trong lòng Lam Hạ lại đột nhiên cảm thấy bất an một cách kì lạ.
Cô nhìn sang, đã thấy ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn đang nhìn mình. Vẫn không có gì thay đổi, vẫn là loại ánh mắt mang theo sự khắc nghiệt tuyệt đối mà anh đã luôn dành cho cô bấy lâu nay.
Nhìn sâu vào đôi mắt ngang tàn ấy, Lam Hạ vốn không thể nào đoán được suy nghĩ của Ngạo Lăng Cẩn. Chỉ có cô, vô dụng để cho anh nhìn thấu cả nội tâm hết lần này đến lần khác.
Đối diện với ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ căn bản chưa có lấy một lần đủ can đảm để nhìn vào nó lâu hơn cô muốn. Áp lực Ngạo Lăng Cẩn tạo ra hệt như một vỏ bọc phủ kín toàn bộ con người anh.
Áp lực ấy tựa như một loại ám ảnh, trỗi dậy trong lòng Lam Hạ như một sự phản xạ đầy tự nhiên, cô có muốn cản cũng không được.
Ngay khi cảm giác hồi họp bên trong Lam Hạ càng lớn thì cũng là lúc nam MC kia bắt đầu đặt câu hỏi.
Là câu hỏi mà Lam Hạ không bao giờ muốn nghe thấy!
“Ngạo tiên sinh, chắc hẳn ngài cũng biết ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhièu lời bàn tán kể từ khi ngài quyết định công nhận tiểu thư Lam Hạ là con gái nuôi của mình. Đã có rất nhiều người mang cùng một thắc mắc, cho nên ngày hôm nay họ muốn nhân cơ hội ngài và tiểu thư Lam Hạ cùng nhau xuất hiện trước truyền thông, muốn hỏi ngài một chuyện!”
Nói đến đây, nam MC chợt dừng lại một chút. Anh ta nhìn sang phía Lam Hạ, tiếp tuc nói:
“Ngài và tiểu thư làm sao lại trở thành cha con nuôi vậy? Và dường như mối quan hệ của cả hai có vẻ rất tốt?”
Câu hỏi mà nam MC vừa nói, đối với người khác có lẽ là hoàn toàn bình thường. Nhưng đối với bản thân Lam Hạ lại là một điều vô cùng tế nhị. Cô cảm thấy mình như một kẻ lén lút làm việc gì sai trái rồi vô tình bị phát hiện. Thực sự khó chịu trong lòng!
Lam Hạ không giấu được, bao nhiêu cảm xúc cứ bị dồn hết lên trên mặt. Nhìn nét mặt này của cô, Ngạo Lăng Cẩn biết cô đang căng thẳng đến mức nào. Có chăng chính là do cụm từ “mối quan hệ có vẻ rất tốt” ấy đã vô tình gợi cho cô một vài chuyện không nên nhớ trong lúc này.
Phải! Mối quan hệ giữa anh và Lam Hạ quả thực tốt hơn cả ngoài dự tính ban đầu.
Là một mối quan hệ tốt đến mức, chính bản thân anh cũng không ngờ được!
Nghĩ một lúc, Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên bật ra tiếng cười, âm thanh ngắn gọn ấy lọt đến tai Lam Hạ, khiến cô vô thức siết chặt cả hai tay lại với nhau.
Không thể hiểu nổi, nụ cười đó của Ngạo Lăng Cẩn rốt cuộc có ý gì?
Cô vừa căng thẳng nhìn sang nơi khác, Ngạo Lăng Cẩn liền nói:
“Đúng vậy! Mối quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt!”
Ngay lập tức, Lam Hạ giật mình nhìn lại. Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô, trên môi mơ hồ mỉm cười.
Hỏi: “Có đúng vậy không, Lam Hạ?”
Lam Hạ vì thái độ này của Ngạo Lăng Cẩn mà ngẫn người vài giây. Cô hoảng loạn nhìn chằm chằm vào gương măt thản nhiên của anh, rõ ràng anh đang cố ý làm khó cô ngay trước mặt mọi người.
Có phải là vì Nguỵ Thái Văn, nên cô đã chọc giận người đàn ông nguy hiểm này hay không?
Lam Hạ cứ ngập ngừng trong miệng, không biết có nên trả lời câu hỏi này của Ngạo Lăng Cẩn hay không?
Mối quan hệ này thực sự tốt ư?
Tốt đến mức khiến cô ám ảnh sâu vào từng giấc ngủ, tốt đến mức khiến lòng dạ cô rung chuyển không ngừng mỗi lần phải đối diện.
Sau tất cả những gì mà Ngạo Lăng Cẩn đã làm, anh vẫn có thể bình thản ngồi ở đây và tự tin bảo rằng mọi thứ rất tốt sao chứ?
Lam Hạ không trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt chất đầy nghi hoặc mà nhìn đối phương.
Nghe đến đây, nam MC mới cười nói: “Vậy tiểu thư Lam Hạ trở thành con gái nuôi của ngài chắc hẳn là chuyện rất đặc biệt!”
Một lần nữa, Ngạo Lăng Cẩn lại bật cười, giọng nói vẫn bí hiểm như vậy.