Di động trong tay cứ liên tục rung mãi, hết lần này đến lần khác khiến tim gan Lam Hạ một chốc muốn xoắn hết lại.
Cô hiểu tính khí của Ngạo Lăng Cẩn, cho nên mới do dự mãi không dám nghe máy.
Nhưng nếu cô không nghe, chắc chắn Ngạo Lăng Cẩn sẽ càng nổi trận lôi đình.
Nghĩ đến khuôn mặt lúc mang đầy tức giận đó của anh đã làm Lam Hạ sợ đến xanh mặt.
Nuốt một hơi nước bọt, Lam Hạ mới lấy hết can đảm mà bắt máy.
Bên kia, giọng Ngạo Lăng Cẩn nóng giận vang lên.
“Con đang ở đâu?”
“Cha nuôi, con…con xin lỗi…con chỉ muốn đi dạo một chút..”
Lam Hạ lúng túng muốn giải thích, nhưng Ngạo Lăng Cẩn thực sự không còn đủ nhẫn nại để tỏ ra mềm mỏng với cô.
Giọng càng lúc càng trở nên gay gắt.
“Đừng nhiều lời! Trả lời ta, con đang ở đâu, mau quay về đây ngay!”
Chỉ cách một cuộc gọi, Lam Hạ nghe qua khẩu khí kia cũng đoán được phần nào vẻ mặt đáng sợ của Ngạo Lăng Cẩn hiện giờ.
Cô nhìn quanh, thực sự không biết bản thân đang đứng ở đâu.
Nhưng vẫn cố nói: “Con sẽ quay về phòng ngay thưa cha!”
“Không cần!”
Lam Hạ vừa tính bước đi đã bị câu nói ngắn gọn của Ngạo Lăng Cẩn làm cho dừng lại.
Phía bên kia, giọng Ngạo Lăng Cẩn vẫn trầm khàn như vậy.
Theo thói quen nói như ra lệnh: “Đến đại sảnh ngay lập tức!”
Nói xong liền lạnh lùng ngắt máy, để lại Lam Hạ với gương mặt ngây ra như tượng.
Nhìn vào màn hình di động vừa tắt, cô nghĩ ngợi về Ngạo Lăng Cẩn thêm vài phút nữa rồi mới chạy đi thật nhanh.
Gấp đến mức, cô chẳng còn nhớ đến lời mà Nguỵ Thái Văn đã nói với cô vài phút trước đó.
Cô không chờ Nguỵ Thái Văn được, chỉ có thể một lòng mà chạy về phía Ngạo Lăng Cẩn.
Từ đầu đến cuối, trong lòng Lam Hạ căn bản vẫn nghĩ lời của Nguỵ Thái Văn chỉ là nói đùa.
Lam Hạ không rành đường lối nơi này, loay hoay mãi một lúc mới có thể tìm được đúng hướng.
Bàn chân bị chèn ép trong giày cao gót phút chốc ê ẩm, bước xuống cầu thang đã sơ ý suýt ngã.
“A…chân của mình…”
Bám vào tường, Lam Hạ khổ sở nhìn xuống.
Bên dưới, bàn chân đã lần lượt đỏ tấy, cô chắc chắn nếu cứ tiếp tục ép nó chui vào hai chiếc giày cao gót chật chội kia mà chạy thì sẽ hỏng mất.
Lam Hạ cũng không còn thơi gian để chậm trễ nữa, không do dự liền tháo giày cao gót mà đi chân trần, trên tay vẫn không quên mang đôi giày ấy theo bên mình.
Khu vực đại sảnh hiện giờ đã tập trung rất đông người. Các tay phóng viên, nhà báo hầu như vây kín xung quanh, liên tục chỉa máy ảnh vào những nhân vật có danh tiếng nhất ở đây.
Hiển nhiên, Ngạo Lăng Cẩn chính là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất, cho nên sự chú ý cũng vì vậy mà đều đổ hết về phía anh.
Bản thân Ngạo Lăng Cẩn từ lâu đã làm quen và sống chung với những việc này đến mức nhàm chán. Không một chút để tâm, chỉ chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày một cái, trên mặt đã chất đầy nhẫn nại.
Anh trông Lam Hạ, trông đến lòng dạ sôi lên như lửa. Vốn dĩ muốn mở đầu buổi tiệc nhỏ, anh sẽ đem cô hoá thành trọng điểm nổi bật nhất đêm nay.
Nhưng có vẻ quá muộn, Lam Hạ còn chưa thấy thì toàn bộ đèn ở đại sảnh đã vụt tắt.
Cùng lúc đó, Lam Hạ vừa đến được khu vực thảm đỏ bên ngoài đã phải dừng lại vì xung quanh tối đen như mực.
Phía trên sân khấu, giọng của nam MC đã hào hứng vang lên.
“Chào mừng tất cả các vị khách quý đang có mặt tại buổi tối ngày hôm nay. Tôi là Trần Hoán Đông, là người sẽ tiếp dẫn buổi hội nghị tối nay của chúng ta. Thay mặt cho Ngạo tiên sinh và Nguỵ tổng, tôi rất biết ơn vì sự có mặt của mọi người. Mở đầu, tất cả chúng ta hãy cùng nhau hoà mình vào một giai điệu nhẹ nhàng mà tràn đầy tình cảm.”
“Can’t smile without you qua bàn tay vàng của nghệ sĩ dương cầm Ngỗ Tịnh Cơ!”
Một tràn vỗ tay đồng loạt truyền đến của đám đông bên dưới, ngay sau đó, âm thanh nghệ thuật kia đã bắt đầu nổi lên.
Lam Hạ đứng trơ người vài giây, ngơ ngác nhìn quang cảnh đang chìm trong bóng tối mà có chút căng thẳng.
Xung quanh chỉ còn có ánh đèn trắng xanh đang lần lượt lướt qua.
Cô ngây người, siết chặt đôi giày trong tay mà lẩm bẩm.
“Hỏng rồi! Mình biết tìm cha nuôi ở đâu kia chứ?”
Cô cố căng mắt nhìn thật kĩ, đám đông phía trước hầu như ai cũng đều tay trong tay với bạn nhảy của mình, thoải mái cùng nhau đắm chìm vào giai điệu du dương phía trên kia.
Trong đầu chỉ có thể nghĩ mỗi việc tìm cho được Ngạo Lăng Cẩn, đến cả giày cũng không nhớ để mang lại.
Lam Hạ cứ thế chân trần, tay cầm giày cao gót đi vào giữa đại sảnh lúc nào cũng không hay.
Còn Ngạo Lăng Cẩn, anh thực sự bị không gian này làm cho khó chịu.
Trong mắt chẳng hề có chút thú vị, hoàn toàn đã chiếm hết mười phần lãnh đạm.
Những người xung quanh hiện giờ đều đeo mặt nạ hoa, chỉ riêng Ngạo Lăng Cẩn cảm thấy việc này hết sức nhảm nhí mới không muốn động đến cái thứ chết tiệt ấy.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn quanh, đỏ mắt cố tìm xem bóng dáng Lam Hạ hiện đang có ở đây hay không?
Mở đầu buổi tiệc thế này, cô thực sự đã muộn một bước. Nhưng nếu bây giờ xuất hiện, anh vẫn có thể đem cô trở thành người được chú ý nhất đêm nay ngay bên cạnh anh.
Cô hiểu tính khí của Ngạo Lăng Cẩn, cho nên mới do dự mãi không dám nghe máy.
Nhưng nếu cô không nghe, chắc chắn Ngạo Lăng Cẩn sẽ càng nổi trận lôi đình.
Nghĩ đến khuôn mặt lúc mang đầy tức giận đó của anh đã làm Lam Hạ sợ đến xanh mặt.
Nuốt một hơi nước bọt, Lam Hạ mới lấy hết can đảm mà bắt máy.
Bên kia, giọng Ngạo Lăng Cẩn nóng giận vang lên.
“Con đang ở đâu?”
“Cha nuôi, con…con xin lỗi…con chỉ muốn đi dạo một chút..”
Lam Hạ lúng túng muốn giải thích, nhưng Ngạo Lăng Cẩn thực sự không còn đủ nhẫn nại để tỏ ra mềm mỏng với cô.
Giọng càng lúc càng trở nên gay gắt.
“Đừng nhiều lời! Trả lời ta, con đang ở đâu, mau quay về đây ngay!”
Chỉ cách một cuộc gọi, Lam Hạ nghe qua khẩu khí kia cũng đoán được phần nào vẻ mặt đáng sợ của Ngạo Lăng Cẩn hiện giờ.
Cô nhìn quanh, thực sự không biết bản thân đang đứng ở đâu.
Nhưng vẫn cố nói: “Con sẽ quay về phòng ngay thưa cha!”
“Không cần!”
Lam Hạ vừa tính bước đi đã bị câu nói ngắn gọn của Ngạo Lăng Cẩn làm cho dừng lại.
Phía bên kia, giọng Ngạo Lăng Cẩn vẫn trầm khàn như vậy.
Theo thói quen nói như ra lệnh: “Đến đại sảnh ngay lập tức!”
Nói xong liền lạnh lùng ngắt máy, để lại Lam Hạ với gương mặt ngây ra như tượng.
Nhìn vào màn hình di động vừa tắt, cô nghĩ ngợi về Ngạo Lăng Cẩn thêm vài phút nữa rồi mới chạy đi thật nhanh.
Gấp đến mức, cô chẳng còn nhớ đến lời mà Nguỵ Thái Văn đã nói với cô vài phút trước đó.
Cô không chờ Nguỵ Thái Văn được, chỉ có thể một lòng mà chạy về phía Ngạo Lăng Cẩn.
Từ đầu đến cuối, trong lòng Lam Hạ căn bản vẫn nghĩ lời của Nguỵ Thái Văn chỉ là nói đùa.
Lam Hạ không rành đường lối nơi này, loay hoay mãi một lúc mới có thể tìm được đúng hướng.
Bàn chân bị chèn ép trong giày cao gót phút chốc ê ẩm, bước xuống cầu thang đã sơ ý suýt ngã.
“A…chân của mình…”
Bám vào tường, Lam Hạ khổ sở nhìn xuống.
Bên dưới, bàn chân đã lần lượt đỏ tấy, cô chắc chắn nếu cứ tiếp tục ép nó chui vào hai chiếc giày cao gót chật chội kia mà chạy thì sẽ hỏng mất.
Lam Hạ cũng không còn thơi gian để chậm trễ nữa, không do dự liền tháo giày cao gót mà đi chân trần, trên tay vẫn không quên mang đôi giày ấy theo bên mình.
Khu vực đại sảnh hiện giờ đã tập trung rất đông người. Các tay phóng viên, nhà báo hầu như vây kín xung quanh, liên tục chỉa máy ảnh vào những nhân vật có danh tiếng nhất ở đây.
Hiển nhiên, Ngạo Lăng Cẩn chính là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất, cho nên sự chú ý cũng vì vậy mà đều đổ hết về phía anh.
Bản thân Ngạo Lăng Cẩn từ lâu đã làm quen và sống chung với những việc này đến mức nhàm chán. Không một chút để tâm, chỉ chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày một cái, trên mặt đã chất đầy nhẫn nại.
Anh trông Lam Hạ, trông đến lòng dạ sôi lên như lửa. Vốn dĩ muốn mở đầu buổi tiệc nhỏ, anh sẽ đem cô hoá thành trọng điểm nổi bật nhất đêm nay.
Nhưng có vẻ quá muộn, Lam Hạ còn chưa thấy thì toàn bộ đèn ở đại sảnh đã vụt tắt.
Cùng lúc đó, Lam Hạ vừa đến được khu vực thảm đỏ bên ngoài đã phải dừng lại vì xung quanh tối đen như mực.
Phía trên sân khấu, giọng của nam MC đã hào hứng vang lên.
“Chào mừng tất cả các vị khách quý đang có mặt tại buổi tối ngày hôm nay. Tôi là Trần Hoán Đông, là người sẽ tiếp dẫn buổi hội nghị tối nay của chúng ta. Thay mặt cho Ngạo tiên sinh và Nguỵ tổng, tôi rất biết ơn vì sự có mặt của mọi người. Mở đầu, tất cả chúng ta hãy cùng nhau hoà mình vào một giai điệu nhẹ nhàng mà tràn đầy tình cảm.”
“Can’t smile without you qua bàn tay vàng của nghệ sĩ dương cầm Ngỗ Tịnh Cơ!”
Một tràn vỗ tay đồng loạt truyền đến của đám đông bên dưới, ngay sau đó, âm thanh nghệ thuật kia đã bắt đầu nổi lên.
Lam Hạ đứng trơ người vài giây, ngơ ngác nhìn quang cảnh đang chìm trong bóng tối mà có chút căng thẳng.
Xung quanh chỉ còn có ánh đèn trắng xanh đang lần lượt lướt qua.
Cô ngây người, siết chặt đôi giày trong tay mà lẩm bẩm.
“Hỏng rồi! Mình biết tìm cha nuôi ở đâu kia chứ?”
Cô cố căng mắt nhìn thật kĩ, đám đông phía trước hầu như ai cũng đều tay trong tay với bạn nhảy của mình, thoải mái cùng nhau đắm chìm vào giai điệu du dương phía trên kia.
Trong đầu chỉ có thể nghĩ mỗi việc tìm cho được Ngạo Lăng Cẩn, đến cả giày cũng không nhớ để mang lại.
Lam Hạ cứ thế chân trần, tay cầm giày cao gót đi vào giữa đại sảnh lúc nào cũng không hay.
Còn Ngạo Lăng Cẩn, anh thực sự bị không gian này làm cho khó chịu.
Trong mắt chẳng hề có chút thú vị, hoàn toàn đã chiếm hết mười phần lãnh đạm.
Những người xung quanh hiện giờ đều đeo mặt nạ hoa, chỉ riêng Ngạo Lăng Cẩn cảm thấy việc này hết sức nhảm nhí mới không muốn động đến cái thứ chết tiệt ấy.
Ngạo Lăng Cẩn nhìn quanh, đỏ mắt cố tìm xem bóng dáng Lam Hạ hiện đang có ở đây hay không?
Mở đầu buổi tiệc thế này, cô thực sự đã muộn một bước. Nhưng nếu bây giờ xuất hiện, anh vẫn có thể đem cô trở thành người được chú ý nhất đêm nay ngay bên cạnh anh.