"Cha nuôi..."
Lam Hạ khẽ gọi, đôi mắt tràn ngập sợ hãi ngước nhìn Ngạo Lăng Cẩn.
Áp sát vào người Lam Hạ, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn vẫn còn giữ lấy khuôn mặt cô.
Trong phút chốc dùng lực siết lại, làm cô khẽ nhíu mày vì đau.
"Con sợ sao?"
Giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn trầm mặc cất lên, hoà trong gió đêm như mang theo sự lạnh lẽo tột cùng.
Lam Hạ tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không giấu được căng thẳng mà lấp bấp.
"Sợ..."
Đáp lại Lam Hạ, ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ tối đi vài phần.
Dưới ánh đèn đang rọi xuống từ trên cao, dáng hình của anh lại càng trở nên cao lớn đến mức đáng sợ.
Bởi vì ngược sáng, cho nên mọi đường nét trên gương mặt anh càng trở nên âm u một cách kì lạ.
Như vừa nóng giận lại vừa kiên nhẫn.
Từ thân người cao lớn, Ngạo Lăng Cẩn đem đến cho Lam Hạ một loại sức ép bức người.
Đến mức cô nhất thời cảm thấy mình không thở được.
Nhưng trớ trêu thay, Lam Hạ lại năm lần bảy lượt bị chính loại sức ép này cuốn hút.
Trong sự đe doạ lại như chất đầy cám dỗ, bắt buộc người khác dù sợ hãi nhưng vẫn không ngăn được mà liều mạng say mê.
Nội tâm mới lớn của Lam Hạ không may lại vấp phải loại mê hoặc nam tính này. Cho nên mới không thể đủ sức mà kháng cự nó đang dần dần chi phối cả đầu óc.
Ở gần Ngạo Lăng Cẩn như thế này, Lam Hạ lại một lần nữa ngửi được mùi hương tản ra từ trên người anh.
Mà loại mùi hương này lại vô cùng được phái nữ ưa chuộng.
Có lẽ không chỉ riêng Lam Hạ mới bị thứ mùi hương này mê hoặc mà bất kì cô gái nào ở gần anh, đều sẽ khó lòng mà chối bỏ.
Đó chính là mùi hương của sự nam tính mạnh mẽ, là mùi hương của người đàn ông trưởng thành, đỉnh đạt và đầy bá khí.
Ngạo Lăng Cẩn nghe câu trả lời của Lam Hạ, lại có vẻ không mấy hài lòng mà ra tay mạnh hơn.
Giận dữ nói: "Lam Hạ, ta đã từng dạy con, trẻ nhỏ không được nói dối. Nếu không sẽ bị phạt thật nặng!"
"Con nhớ chứ?"
Lam Hạ cau mày, trong phút chốc to gan phản biện.
"Không! Con không phải trẻ nhỏ. Con mười tám tuổi rồi, người đừng mãi xem con chỉ là một đứa trẻ có được không?"
Lời nói của Lam Hạ vô tình thắp lên trong mắt Ngạo Lăng Cẩn một mồi lửa đỏ.
Loại ánh mắt này liên tục nhìn chằm chằm vào cô, trong sâu thẳm lại dâng lên sự khắc nghiệt tuyệt đối.
Ngạo Lăng Cẩn không cần nhiều lời cũng dễ dàng thông qua ánh mắt mà dày vò đối phương đến ngạt thở.
Sự phản đối trong lòng Lam Hạ một lúc bị anh nhấn chìm, bắt đầu muốn trốn tránh.
Nhưng ngay khi Lam Hạ vừa muốn mở miệng, Ngạo Lăng Cẩn lại đột nhiên nhíu mày. Vẻ mặt cũng đồng thời mang đầy ẩn ý.
Anh nói: "Ta suýt chút thì quên mất, con đã không còn là đứa con gái bé bỏng ngày trước nữa. Nhưng bây giờ dù con đã lớn, thì khi phạm lỗi vẫn phải bị trách phạt!"
"Không...không được! Lớn rồi thì ai mà bị phạt chứ?"
Lam Hạ phản đối, cánh môi bị Ngạo Lăng Cẩn bóp đến cong tròn như chữ O.
Nhìn cô, Ngạo Lăng Cẩn nghiêm khắc nói: “Trẻ nhỏ có cách phạt của trẻ nhỏ. Người lớn đương nhiên cũng có cách phạt của người lớn. Lam Hạ, con nói con không còn là trẻ nhỏ nữa. Vậy, ta sẽ phạt con theo cách mà người lớn phải phạt.”
Lời nói mang đầy ẩn ý của Ngạo Lăng Cẩn làm Lam Hạ hoảng đến ngây ngốc cả người. Nhất thời chưa kịp phản ứng thì anh lại tiếp tục.
“Nhưng ta chỉ e rằng, cách phạt của người lớn, con sẽ không chịu được!”
Sức lực giữ ở miệng Lam Hạ bỗng chốc vơi đi, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn bắt đầu di chuyển. Ngón tay trượt qua cánh môi Lam Hạ, sau đó thấp xuống mà giữ lấy cằm cô.
Trong lòng Lam Hạ mơ hồ dâng lên loại đe doạ đầy kinh khủng, cô nhận ra, loại đe doạ này dường như cô đã từng bị ép buộc phải trải qua nó.
Ngột ngạt, căng thẳng là tất cả những gì mà cô có thể cảm nhận được trong lúc này.
Cánh tay cô bất giác đưa lên, nắm chặt lấy vai Ngạo Lăng Cẩn mà dùng sức đẩy anh ra. Hình như có gì đó không đúng sau câu nói đó của anh.
Lam Hạ khẽ gọi, đôi mắt tràn ngập sợ hãi ngước nhìn Ngạo Lăng Cẩn.
Áp sát vào người Lam Hạ, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn vẫn còn giữ lấy khuôn mặt cô.
Trong phút chốc dùng lực siết lại, làm cô khẽ nhíu mày vì đau.
"Con sợ sao?"
Giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn trầm mặc cất lên, hoà trong gió đêm như mang theo sự lạnh lẽo tột cùng.
Lam Hạ tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không giấu được căng thẳng mà lấp bấp.
"Sợ..."
Đáp lại Lam Hạ, ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ tối đi vài phần.
Dưới ánh đèn đang rọi xuống từ trên cao, dáng hình của anh lại càng trở nên cao lớn đến mức đáng sợ.
Bởi vì ngược sáng, cho nên mọi đường nét trên gương mặt anh càng trở nên âm u một cách kì lạ.
Như vừa nóng giận lại vừa kiên nhẫn.
Từ thân người cao lớn, Ngạo Lăng Cẩn đem đến cho Lam Hạ một loại sức ép bức người.
Đến mức cô nhất thời cảm thấy mình không thở được.
Nhưng trớ trêu thay, Lam Hạ lại năm lần bảy lượt bị chính loại sức ép này cuốn hút.
Trong sự đe doạ lại như chất đầy cám dỗ, bắt buộc người khác dù sợ hãi nhưng vẫn không ngăn được mà liều mạng say mê.
Nội tâm mới lớn của Lam Hạ không may lại vấp phải loại mê hoặc nam tính này. Cho nên mới không thể đủ sức mà kháng cự nó đang dần dần chi phối cả đầu óc.
Ở gần Ngạo Lăng Cẩn như thế này, Lam Hạ lại một lần nữa ngửi được mùi hương tản ra từ trên người anh.
Mà loại mùi hương này lại vô cùng được phái nữ ưa chuộng.
Có lẽ không chỉ riêng Lam Hạ mới bị thứ mùi hương này mê hoặc mà bất kì cô gái nào ở gần anh, đều sẽ khó lòng mà chối bỏ.
Đó chính là mùi hương của sự nam tính mạnh mẽ, là mùi hương của người đàn ông trưởng thành, đỉnh đạt và đầy bá khí.
Ngạo Lăng Cẩn nghe câu trả lời của Lam Hạ, lại có vẻ không mấy hài lòng mà ra tay mạnh hơn.
Giận dữ nói: "Lam Hạ, ta đã từng dạy con, trẻ nhỏ không được nói dối. Nếu không sẽ bị phạt thật nặng!"
"Con nhớ chứ?"
Lam Hạ cau mày, trong phút chốc to gan phản biện.
"Không! Con không phải trẻ nhỏ. Con mười tám tuổi rồi, người đừng mãi xem con chỉ là một đứa trẻ có được không?"
Lời nói của Lam Hạ vô tình thắp lên trong mắt Ngạo Lăng Cẩn một mồi lửa đỏ.
Loại ánh mắt này liên tục nhìn chằm chằm vào cô, trong sâu thẳm lại dâng lên sự khắc nghiệt tuyệt đối.
Ngạo Lăng Cẩn không cần nhiều lời cũng dễ dàng thông qua ánh mắt mà dày vò đối phương đến ngạt thở.
Sự phản đối trong lòng Lam Hạ một lúc bị anh nhấn chìm, bắt đầu muốn trốn tránh.
Nhưng ngay khi Lam Hạ vừa muốn mở miệng, Ngạo Lăng Cẩn lại đột nhiên nhíu mày. Vẻ mặt cũng đồng thời mang đầy ẩn ý.
Anh nói: "Ta suýt chút thì quên mất, con đã không còn là đứa con gái bé bỏng ngày trước nữa. Nhưng bây giờ dù con đã lớn, thì khi phạm lỗi vẫn phải bị trách phạt!"
"Không...không được! Lớn rồi thì ai mà bị phạt chứ?"
Lam Hạ phản đối, cánh môi bị Ngạo Lăng Cẩn bóp đến cong tròn như chữ O.
Nhìn cô, Ngạo Lăng Cẩn nghiêm khắc nói: “Trẻ nhỏ có cách phạt của trẻ nhỏ. Người lớn đương nhiên cũng có cách phạt của người lớn. Lam Hạ, con nói con không còn là trẻ nhỏ nữa. Vậy, ta sẽ phạt con theo cách mà người lớn phải phạt.”
Lời nói mang đầy ẩn ý của Ngạo Lăng Cẩn làm Lam Hạ hoảng đến ngây ngốc cả người. Nhất thời chưa kịp phản ứng thì anh lại tiếp tục.
“Nhưng ta chỉ e rằng, cách phạt của người lớn, con sẽ không chịu được!”
Sức lực giữ ở miệng Lam Hạ bỗng chốc vơi đi, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn bắt đầu di chuyển. Ngón tay trượt qua cánh môi Lam Hạ, sau đó thấp xuống mà giữ lấy cằm cô.
Trong lòng Lam Hạ mơ hồ dâng lên loại đe doạ đầy kinh khủng, cô nhận ra, loại đe doạ này dường như cô đã từng bị ép buộc phải trải qua nó.
Ngột ngạt, căng thẳng là tất cả những gì mà cô có thể cảm nhận được trong lúc này.
Cánh tay cô bất giác đưa lên, nắm chặt lấy vai Ngạo Lăng Cẩn mà dùng sức đẩy anh ra. Hình như có gì đó không đúng sau câu nói đó của anh.