“Không…không phải!”
Lam Hạ bối rối, muốn kéo chăn lên thì Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược giữ chặt.
Anh nhíu mày nhìn cô: “Vậy tại sao phải tránh mặt ta?”
Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã bốc hết tim gan cô ra, nhưng không thể để lộ lên trên mặt được.
Lắc đầu, Lam Hạ cố chối: “Không có!”
“Vậy à!?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm xuống.
Thấy Lam Hạ gật gật, anh mới nói: “Vậy thì tốt! Vài giây trước ta còn nghĩ, liệu ta có làm gì khiến con sợ hãi đến mức phải né tránh như vậy hay không?”
Lời mà Ngạo Lăng Cẩn vừa nói hệt như một hồi chuông lớn vang lên trong đầu Lam Hạ. Bao nhiêu hình ảnh nóng bỏng đêm ấy đều một lúc ùa về, cả mùi vị nam tính kia dường như vẫn còn đọng lại trên môi cô.
Bất giác Lam Hạ đỏ mặt, vội cúi xuống, giọng nhỏ xíu.
“Cha nuôi, người cần gặp con là có chuyện gì sao?”
Nhận ra sự ngượng ngùng của cô, Ngạo Lăng Cẩn thích thú trong lòng, thông qua ánh mắt trầm lặng mà nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nói: “Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là ta có chút thắc mắc, không hiểu tại sao áo khoác của con lại ở trong phòng ta?”
“Áo…áo của con!?”
Lam Hạ giật mình ngẩng đầu, trước mắt đã thấy Ngạo Lăng Cẩn cầm trong tay chiếc áo voan của mình.
Nhớ lại đêm hôm trước,trong lòng liền chấn động, cả người suýt không giữ được bình tĩnh mà run lên.
Nhìn vào thứ Ngạo Lăng Cẩn đang cầm, Lam Hạ gượng cười: “Phải…phải rồi! Sao áo của con lại ở trong phòng của cha nuôi được nhỉ?”
Ngớ ngẫn hỏi như vậy nhưng làm sao Lam Hạ không nhớ, chiếc áo này do chính tay Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược cởi xuống từ trên người cô.
Càng nghĩ càng rối, trên mặt đã sắp không che được mà muốn lộ tẩy hết cả rồi.
Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn lúc này cơ hồ tối sầm, giữa trán đã hằn lên sự nhẫn nại.
“Còn trẻ như con mà trí nhớ đã kém như vậy! Ta không nhớ, con cũng không nhớ nốt! Chiếc áo này chắc là do tự thân bay sang nằm trong góc phòng của ta rồi.”
Lam Hạ nghe qua câu nói của Ngạo Lăng Cẩn, liền có chút mơ hồ.
Anh nói anh không nhớ lí do vì sao chiếc áo xuất hiện ở phòng anh.
Vậy chẳng lẽ đúng như những gì cô đã suy diễn mấy ngày nay.
Rằng đêm đó Ngạo Lăng Cẩn uống quá say, cho nên mới hành động hồ đồ như vậy!
Nhưng quái lạ, tại sao khi Lam Hạ nghe chính miệng Ngạo Lăng Cẩn nói anh không nhớ được gì thì cô lại thấy khó chịu thế này?
Lẽ nào cô đang thấy ấm ức khi Ngạo Lăng Cẩn một lời “phủi sạch” những việc tồi tệ mà anh đã gây ra với cô hay sao chứ?
Thật quá đáng!
Lam Hạ nghĩ mà cả đầu lông mày cũng xô lại nhau.
Ngạo Lăng Cẩn đoán được sự bất mãn trong lòng cô, bản thân lại càng trở nên đắc thắng.
Anh nhếch môi, trong mắt toàn là gian ý.
“Bỏ đi! Ta cũng không cần biết lí do để làm gì. Vốn dĩ chỉ muốn trả lại áo cho con, trả xong rồi thì thôi vậy.”
Đặt chiếc áo lên giường, Ngạo Lăng Cẩn chợt nhớ ra điều gì đó.
Liền hỏi: “Phải rồi, khi nãy ta thấy con đổ rất nhiều mồ hôi, trong khi lại chẳng sốt chẳng ốm. Sao vậy, gặp ác mộng à?”
Nhắc đến việc này, Lam Hạ vẫn chưa gạt bỏ được hình ảnh bí hiểm của người đàn ông trong giấc mơ.
Sắc mặt Lam Hạ lập tức thay đổi, cả giọng cũng trở nên khá khẩn trương.
Cô gật đầu: “Phải! Vừa rồi con mơ một giấc mơ rất kì lạ. Trong giấc mơ đó có một gia đình, thoat đầu rất hạnh phúc nhưng sau đó…”
Lam Hạ bối rối, muốn kéo chăn lên thì Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược giữ chặt.
Anh nhíu mày nhìn cô: “Vậy tại sao phải tránh mặt ta?”
Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã bốc hết tim gan cô ra, nhưng không thể để lộ lên trên mặt được.
Lắc đầu, Lam Hạ cố chối: “Không có!”
“Vậy à!?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn trầm xuống.
Thấy Lam Hạ gật gật, anh mới nói: “Vậy thì tốt! Vài giây trước ta còn nghĩ, liệu ta có làm gì khiến con sợ hãi đến mức phải né tránh như vậy hay không?”
Lời mà Ngạo Lăng Cẩn vừa nói hệt như một hồi chuông lớn vang lên trong đầu Lam Hạ. Bao nhiêu hình ảnh nóng bỏng đêm ấy đều một lúc ùa về, cả mùi vị nam tính kia dường như vẫn còn đọng lại trên môi cô.
Bất giác Lam Hạ đỏ mặt, vội cúi xuống, giọng nhỏ xíu.
“Cha nuôi, người cần gặp con là có chuyện gì sao?”
Nhận ra sự ngượng ngùng của cô, Ngạo Lăng Cẩn thích thú trong lòng, thông qua ánh mắt trầm lặng mà nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nói: “Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là ta có chút thắc mắc, không hiểu tại sao áo khoác của con lại ở trong phòng ta?”
“Áo…áo của con!?”
Lam Hạ giật mình ngẩng đầu, trước mắt đã thấy Ngạo Lăng Cẩn cầm trong tay chiếc áo voan của mình.
Nhớ lại đêm hôm trước,trong lòng liền chấn động, cả người suýt không giữ được bình tĩnh mà run lên.
Nhìn vào thứ Ngạo Lăng Cẩn đang cầm, Lam Hạ gượng cười: “Phải…phải rồi! Sao áo của con lại ở trong phòng của cha nuôi được nhỉ?”
Ngớ ngẫn hỏi như vậy nhưng làm sao Lam Hạ không nhớ, chiếc áo này do chính tay Ngạo Lăng Cẩn đã ngang ngược cởi xuống từ trên người cô.
Càng nghĩ càng rối, trên mặt đã sắp không che được mà muốn lộ tẩy hết cả rồi.
Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn lúc này cơ hồ tối sầm, giữa trán đã hằn lên sự nhẫn nại.
“Còn trẻ như con mà trí nhớ đã kém như vậy! Ta không nhớ, con cũng không nhớ nốt! Chiếc áo này chắc là do tự thân bay sang nằm trong góc phòng của ta rồi.”
Lam Hạ nghe qua câu nói của Ngạo Lăng Cẩn, liền có chút mơ hồ.
Anh nói anh không nhớ lí do vì sao chiếc áo xuất hiện ở phòng anh.
Vậy chẳng lẽ đúng như những gì cô đã suy diễn mấy ngày nay.
Rằng đêm đó Ngạo Lăng Cẩn uống quá say, cho nên mới hành động hồ đồ như vậy!
Nhưng quái lạ, tại sao khi Lam Hạ nghe chính miệng Ngạo Lăng Cẩn nói anh không nhớ được gì thì cô lại thấy khó chịu thế này?
Lẽ nào cô đang thấy ấm ức khi Ngạo Lăng Cẩn một lời “phủi sạch” những việc tồi tệ mà anh đã gây ra với cô hay sao chứ?
Thật quá đáng!
Lam Hạ nghĩ mà cả đầu lông mày cũng xô lại nhau.
Ngạo Lăng Cẩn đoán được sự bất mãn trong lòng cô, bản thân lại càng trở nên đắc thắng.
Anh nhếch môi, trong mắt toàn là gian ý.
“Bỏ đi! Ta cũng không cần biết lí do để làm gì. Vốn dĩ chỉ muốn trả lại áo cho con, trả xong rồi thì thôi vậy.”
Đặt chiếc áo lên giường, Ngạo Lăng Cẩn chợt nhớ ra điều gì đó.
Liền hỏi: “Phải rồi, khi nãy ta thấy con đổ rất nhiều mồ hôi, trong khi lại chẳng sốt chẳng ốm. Sao vậy, gặp ác mộng à?”
Nhắc đến việc này, Lam Hạ vẫn chưa gạt bỏ được hình ảnh bí hiểm của người đàn ông trong giấc mơ.
Sắc mặt Lam Hạ lập tức thay đổi, cả giọng cũng trở nên khá khẩn trương.
Cô gật đầu: “Phải! Vừa rồi con mơ một giấc mơ rất kì lạ. Trong giấc mơ đó có một gia đình, thoat đầu rất hạnh phúc nhưng sau đó…”