Mưa xuân tí tách rơi cả đêm trong Kinh Thành, sau khi Thuận Đức từ phủ quốc sư quay về phủ mình, liền ngồi cả đêm trên ghế đại điện, máu trên mặt thấm ướt cả tóc nhưng nàng ta không hề xử lý.
Cho đến khi Chu Lăng tiến vào trong điện. Hắn nhìn thấy nàng ta chật vật ngồi trên vương vị, bước chân khẽ dừng lại chút, lập tức khẩn trương bước đến, nhất thời không kiêng kỵ thân phận khác biệt, hai bước bước đến, hắn khom gối, đặt tay lên mặt Thuận Đức công chúa, lại tức thời ngừng lại.
Hắn muốn thu tay về nhưng Thuận Đức lại nắm lấy tay hắn, đem gò má dán trên bàn tay đầy vết phồng rộp thật dày của hắn.
Mặt của nàng ta cọ sát với lòng bàn tay hắn, khiến tay hắn cũng cọ thành một mảng máu thịt mơ hồ.
"Công chúa......" Chu Lăng sửng sốt "Vết thương của người......"
"Chu Lăng, ta không thể giết sư phụ."
Lời nói của nàng khiến hắn càng thêm kinh ngạc: "Đại quốc sư......"
"Hắn không phạt ta. Chỉ là rút hết toàn bộ sức mạnh của ta đi." Nàng đem mặt mình càng dính sát vào lòng bàn tay Chu Lăng hơi một chút, "Thân phận, địa vị, sức mạnh, đều là hắn cho ta, mạng cũng là hắn cho ta, Chu Lăng, ngoại trừ gương mặt này, hắn không có cần gì ở ta cả, bây giờ ta cũng không còn gì rồi......" Nàng ta trừng mắt, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn đại điện trống tuếch:
"Thử nhiều thuốc như thế, vết sẹo trên mặt cũng không mất đi, sự nhẫn nại của hắn vẫn được bao lâu? Một tháng, hai tháng? Hay một năm? Hai năm? Đến khi hắn bỏ cuộc rồi, ta sẽ trở thành phế vật bị hắn tùy ý ném đi, hệt những kẻ bên ngoài kia, có gì bất đồng chứ?"
Trong mắt Thuận Đức công chúa bỗng lóe lên ánh sáng điên cuồng, nàng ta xoay đầu nhìn Chu Lăng: "Chi bằng, ta sẽ lấy cái chết để trừng phạt hắn, hắn muốn gương mặt này, ta không cho hắn. Để hắn không thể sống tốt."
"Công chúa......" Chu Lăng nhìn thần sắc có chút điên cuồng của Thuận Đức, "Công chúa hà tất phải nản lòng, thuộc hạ đến đây muốn báo với công chúa, Lâm Hạo Thanh quay về rồi."
"Lâm Hạo Thanh?" Thuận Đức công chúa cười nhạt "Hắn vẫn dám về ư? Chu Lăng, vì sao ngươi không giúp ta giết hắn?"
"Lâm Hạo Thanh nói, hắn có cách giúp công chúa."
"Giúp ta? Hắn có thể giúp ta chuyện gì?"
"Giết đại quốc sư."
Cả người Thuận Đức khẽ khựng lại, sau thoáng trầm mặc, nàng ta xoay đầu nhìn Chu Lăng, ánh mắt oán độc: "Để hắn đến gặp bổn cung."
..
Ps: Chương này có 3 cảnh, ngày mai sẽ up cảnh cute giữa Hòa và Ý~
Cho đến khi Chu Lăng tiến vào trong điện. Hắn nhìn thấy nàng ta chật vật ngồi trên vương vị, bước chân khẽ dừng lại chút, lập tức khẩn trương bước đến, nhất thời không kiêng kỵ thân phận khác biệt, hai bước bước đến, hắn khom gối, đặt tay lên mặt Thuận Đức công chúa, lại tức thời ngừng lại.
Hắn muốn thu tay về nhưng Thuận Đức lại nắm lấy tay hắn, đem gò má dán trên bàn tay đầy vết phồng rộp thật dày của hắn.
Mặt của nàng ta cọ sát với lòng bàn tay hắn, khiến tay hắn cũng cọ thành một mảng máu thịt mơ hồ.
"Công chúa......" Chu Lăng sửng sốt "Vết thương của người......"
"Chu Lăng, ta không thể giết sư phụ."
Lời nói của nàng khiến hắn càng thêm kinh ngạc: "Đại quốc sư......"
"Hắn không phạt ta. Chỉ là rút hết toàn bộ sức mạnh của ta đi." Nàng đem mặt mình càng dính sát vào lòng bàn tay Chu Lăng hơi một chút, "Thân phận, địa vị, sức mạnh, đều là hắn cho ta, mạng cũng là hắn cho ta, Chu Lăng, ngoại trừ gương mặt này, hắn không có cần gì ở ta cả, bây giờ ta cũng không còn gì rồi......" Nàng ta trừng mắt, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn đại điện trống tuếch:
"Thử nhiều thuốc như thế, vết sẹo trên mặt cũng không mất đi, sự nhẫn nại của hắn vẫn được bao lâu? Một tháng, hai tháng? Hay một năm? Hai năm? Đến khi hắn bỏ cuộc rồi, ta sẽ trở thành phế vật bị hắn tùy ý ném đi, hệt những kẻ bên ngoài kia, có gì bất đồng chứ?"
Trong mắt Thuận Đức công chúa bỗng lóe lên ánh sáng điên cuồng, nàng ta xoay đầu nhìn Chu Lăng: "Chi bằng, ta sẽ lấy cái chết để trừng phạt hắn, hắn muốn gương mặt này, ta không cho hắn. Để hắn không thể sống tốt."
"Công chúa......" Chu Lăng nhìn thần sắc có chút điên cuồng của Thuận Đức, "Công chúa hà tất phải nản lòng, thuộc hạ đến đây muốn báo với công chúa, Lâm Hạo Thanh quay về rồi."
"Lâm Hạo Thanh?" Thuận Đức công chúa cười nhạt "Hắn vẫn dám về ư? Chu Lăng, vì sao ngươi không giúp ta giết hắn?"
"Lâm Hạo Thanh nói, hắn có cách giúp công chúa."
"Giúp ta? Hắn có thể giúp ta chuyện gì?"
"Giết đại quốc sư."
Cả người Thuận Đức khẽ khựng lại, sau thoáng trầm mặc, nàng ta xoay đầu nhìn Chu Lăng, ánh mắt oán độc: "Để hắn đến gặp bổn cung."
..
Ps: Chương này có 3 cảnh, ngày mai sẽ up cảnh cute giữa Hòa và Ý~
/118
|