“Ding… ding… ding”
Thánh đường nơi cuối con phố chậm rãi đánh lên một nhịp chuông đồng, âm thanh trong trẻo ngân vang khắp các con ngõ sâu dài hun hút. Ở trong khoảnh khắc ấy những đốm sao mờ chợt tắt lịm đi và bóng trăng nhạt nhòa cũng dần khuất dạng sau rặng mây đen kịt. Để lại cho nơi đây một màn trời u huyền tịch mịch cùng những tòa nhà chọc trời đứng lặng trong đêm.
Con xe mui trần lao vút đi trên đường quốc lộ rộng thênh, mạnh mẽ cán qua những vạch kẻ đường bằng sơn trắng xóa.
Người con trai vừa nghe một cuộc điện thoại vừa lái xe, những ngón tay thon dài đặt trên vô-lăng thi thoảng lại nhẹ run một nhịp.
Trời đêm lộng gió, mưa bụi giăng giăng, hoa tuyết bám đầy trên chiếc áo khoát đen, cái lạnh thấm vào tận trong xương tủy.
Ngọn đèn pha của mui xe chiếu sáng mặt đường, hắt đến gương mặt anh vài tia trắng nhợt, vừa đủ để ta nhìn thấy lờ mờ dung mạo tuấn tú khôi ngô, nhưng không đủ để trông rõ bao nhiêu cảm xúc hỗn độn đang đan xen trong đáy mắt.
“Kítttt!”
Xe đột nhiên thắng mạnh làm người anh hơi xốc về phía trước, đôi đồng tử màu đen ánh lên vệt sáng mờ khi trông thấy một bóng người cao ráo chặn ngang phía trước.
Người kia bận chiếc xáo măng-tô màu xám bạc có mũ trùm đầu, đôi mắt màu nâu sẫm của hắn có nhiều vòng xoáy miên man bất tận. Hắn lặng yên đứng giữa đêm huyền tăm tối, bất chợt cánh tay vung lên, và rồi từ đó một tấm Car phóng ra thẳng tắp.
“Phập!”
Chiếc ghế cạnh anh bị tấm Car gâm vào, lớp da thú in hằn vết cắt. Dương Dạ Vũ nhíu mày nghi hoặc, lực tay của con người có thể mạnh đến vậy hay sao?
Không! Khoảnh khắc rút tấm Car ra anh đã nhận thấy tiểu xảo lừa người của hắn, đó chính là bốn cạnh kim loại được mài sắt như dao. Nhưng sự việc này không hề đơn giản, bởi đó là lời cảnh cáo cho kẻ dám -bám –đuôi! Nói rằng, nếu anh còn truy tìm hắn thì tấm Car này sẽ cắt đứt cổ anh!
Dương Dạ Vũ nhẹ miết chặt cái vật bén nhọn trong tay rồi nhanh chóng rời xe để đuổi theo con người đó –hắn –Bóng Ma Bất Tử của giới Underworld –I.G (Immortal ghosts).
Trời vẫn mưa nhẹ, đất ẩm lưu lại những dấu chân, Dương Dạ Vũ vừa đuổi theo vừa cẩn trọng ghi nhớ con đường mình đã đi qua, anh phải tỉnh táo để mà lật tẩy bộ mặt bí ẩn kia. Để xem hắn có phải là Diệp Thuần hay chính là ai khác!
Chẳng rõ bao lâu trôi qua nhưng trước mắt anh chợt thấp thoáng xuất hiện một gian nhà gỗ nhỏ, Dương Dạ Vũ men theo con đường mòn đã có người mở lối để tiến lại gần hơn.
Khoảnh khắc trông thấy căn nhà nằm cheo leo bên vách đá không khỏi tái hiện trong anh một khung kí ức cũ mờ.
“Mười ba năm trước… hòn đảo Genius…
Căn nhà gỗ- Căn cứ bí mật của anh và cô…
Bãi cát trắng trong buổi hoàng hôn nhuộm màu của máu, sóng biển xô bờ làm thấm ướt những tảng đá phủ rêu xanh.
Từ phía xa xa thấp thoáng một bóng trẻ con lanh lợi, hắn nhanh chân chạy về phía căn nhà, khuôn mặt háo hức niềm vui mà sâu thẳm trong đáy mắt lại là khoảng trời u tối.
Hắn chạy nhanh, mồ hôi thấm ướt trên gương mặt, tóc bết vào trán, sợi tóc màu nâu tuyệt đẹp.
Căn nhà khóa kín không giống với thường khi khiến cho cậu nhóc một phen hụt hẫng.
Gió thổi mạnh, nắng chiếu đến người cậu làm cái bóng nhỏ dát lên nền cát, mờ ảo và huyễn hoặc.
Bất chợt từ ô cửa sổ khép hờ rơi ra mảnh giấy, ở trên đó là con chữ nghiêng nghiêng thanh tú của Diệp Ly: “Thích nhất là Vũ!”
Tờ giấy bị bóp nhàu, những đốt tay nhỏ co cụm lại, trắng nhợt.
Cậu nhóc lấy trong túi ra mảnh giấy vuông, nheo mắt đọc từng dòng một: “Chiều nay đi ca –nô đến đảo Kinna, đến được đó thì tôi sẽ nhường Diệp Ly cho cậu.” Mấy dòng chữ đập vào mắt, cậu nhóc lẩm bẩm lặp lại nó thật nhiều lần, có lẽ là đang phân vân, bởi kẻ gửi bức thư này vô cùng xảo quyệt. Như là cậu vậy! Vì chính mình mà không kể thủ đoạn nào. Mà hắn, có khi hắn muốn thay Diệp Ly loại trừ vật cản.
Diệp Thuần không ngốc, cậu cũng không vì một người con gái mà đánh mất lí trí của mình, nhưng còn tự tôn, một đứa con mang dòng máu của Leading Underword thì không được cho phép mình hèn kém.
Có một chiếc ca-nô màu trắng ngọc được neo bên gian nhà gỗ nhỏ, Diệp Thuần nhìn nó, lại đắn đo, cuối cùng dây neo được thả ra, cậu –chấp –nhận –thách –đấu!
Trời tối dần, ca-nô rẽ sóng lao đi, mảnh giấy vuông vức bị thả trôi, thấm ướt.
Ngày hôm đó, biển đêm nổi sóng, bọt nước trắng xóa phủ đầu, Thiếu chủ của tập đoàn Diệp thị bất hạnh bị nhấn chìm giữa đại dương bao la rộng lớn.
Một tai nạn vô tình mà hữu ý!
Ai biết đâu thiết bị định vị đã bị tháo đi, ai biết rằng áo phao đã bị xả xì trước đó.
Chính là một tay anh tạo nên –một tay Dương Dạ Vũ dựng ra tất thảy.
Bởi lẽ, ngày đó nếu anh không làm như vậy, thì ngày sau Diệp Ly sẽ bị hắn tổn thương, như thể cái việc hắn cấu kết với Dĩnh Tứ để rồi gián tiếp hại chết mẹ mình!
Diệp Ly cư nhiên không biết, anh nghĩ cô không cần phải biết, cô có bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm cô không như vậy!”
...
Dương Dạ Vũ nhìn kiến trúc của ngôi nhà thì càng thêm chắc chắn về thân phận của I.G, kẻ đó muốn trả thù anh, muốn bắt anh nếm trải lại nỗi đau của hắn trong quá khứ.
Bất quá, tại sao hắn lại hạ thủ Diệp Ly, người con gái ấy là vô –tội.
Dương Dạ Vũ chạm tay vào chuôi súng bằng bạc, cái cảm giác hàn lạnh của kim loại giúp anh an tâm, vững vàng tiến về phía căn nhà gỗ nhỏ.
“Két!”
Cánh cửa bị chạm nhẹ thì đã bật tung, mở ra một khoảng không gian đen tuyền u ám.
Dương Dạ Vũ không cảm thấy sợ, mạch máu trong người đang căng lên, tay súng đã sẵn sàng, nhưng anh chỉ lo một điều, đó là hắn sẽ -không –xuất –hiện! Bởi đây là một cái bẫy quá rõ ràng, hắn muốn đùa với anh, và Dương Dạ Vũ thì không phải là con người ngu ngốc, anh đang đợi, đợi một –cái –gì đó mà hắn muốn gửi cho anh.
- Không, đừng làm hại tôi!
Tiếng nói run rẫy từ trong cổ họng cố gắng bật thốt ra, ai đó, có một kẻ khác ở trong gian nhà này, nghe tiếng thật quen!
Dương Dạ Vũ đem súng trả về túi áo, đèn pin cầm tay bật lên, một vùng được chiếu sáng. Anh thấy rõ cái người kia, là một cô gái xinh xắn có thân hình đẹp như ma quỷ -Anna!
Thấy cô, Dương Dạ Vũ không kinh ngạc, bởi từ lần đầu chạm mặt, anh đã đọc được trong mắt cô một sự bất thường, anh đoán rằng, trên con đường phía trước đây cô gái này sẽ vừa là bạn và vừa là địch!
Anna bật khóc, giọng khản đặc:
- Anh không phải là người xấu! Tại sao lại bắt tôi?
Dương Dạ Vũ thoáng nhíu mày rồi mở trói giúp cô, anh thấy cô gái này không giả tạo, cô ấy có điểm tài năng, diễn xuất đạt, và còn một điều khác nữa, nếu đây không phải người của I.G thì anh cũng không phải là Dương Dạ Vũ. Anh khẳng định bởi vì cú điện thoại lúc đang đi xe đã cho anh những thông tin cần thiết: “Nửa năm trước tập đoàn BO đang bên bờ phá sản, và có người đã chi tiền để vực dậy nó khỏi cảnh diệt vong”. Anh đoán ra kẻ đó, và anh cũng đoán được mục đích hắn chọn cô gái này.
- Có người dẫn tôi đến đây. Đi thôi.
Anh nói dứt lời thì cả hai nhanh chóng rời khỏi căn nhà, men theo con đường nhỏ để ra quốc lộ.
Và trên suốt chặng đường còn lại cũng chẳng ai muốn mở lời, có lẽ mỗi người đều đang chìm trong suy nghĩ, hoặc chẳng biết phải nói gì.
…
Ngoại ô thành phố -tòa biệt thự phủ trên mình lớp sơn màu lam thanh nhã, hai bên lối vào là một vườn hoa cỏ xanh tươi.
Con xe mui trần lao vút qua cánh cổng lớn có viền vân cổ rồi dừng xịch lại trước khu đại sảnh sáng rực ánh đèn.
Người con trai vội vã rời xe, cô gái trẻ theo sau, những bước chân vồn vã của anh nện xuống sàn làm khuấy động sự tĩnh lặng của bốn bề khung cảnh.
Dương tổng ngồi trên chiếc ghế sô-pha, lặng yên lau súng. Nhìn đến ông khiến người ta sợ hãi, mặc dù chẳng rõ tại vì sao.
Dương Dạ Vũ đến trước linh đường, anh sững nhìn hòm băng bằng thủy tinh trong suốt, sững nhìn người phụ nữ yêu kiều đang say ngủ, đó –là mẹ của anh!
Có thể rằng trong lòng đang rất đau, nhưng nước mắt đã hóa giá băng lạnh lẽo, đã khô cứng mất rồi. Anh không khóc và cũng không thể khóc, phải nói rằng -uất nghẹn.
Anna ngây ngốc nhìn thi thể của người phụ nữ ấy, trong lòng không khỏi rung động, không khỏi cảm thấy tội lỗi!
Trong không gian thanh tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nói, giọng trầm đục, khàn đi:
- Ai?
Những người hầu thoáng khẽ rùng mình, trải qua một hồi định thần, cuối cùng quản gia cung kính đáp:
- Thưa cậu, theo camera trong 3 giây thu được thì đó là một người con trai, cao, gầy, tóc nâu và có một con dao có chuôi bằng ngọc. Qua giám định thì phỏng đoán đó có thể là I.G.
Một luồn suy nghĩ vút qua, nơi đáy mắt của Dương Dạ Vũ lưu lại một tia sáng âm u lạnh lẽo.
…
Trời nổi một trận gió to, những tán lá của cây xao động, lấp loáng xuất hiện một bóng người bận áo măng-tô, và vệt sáng kim loại lóe lên sau vòm lá.
Một khắc trôi đi, ánh đèn điện từ gian phòng nhỏ hắt ra vườn, chiếu vào đôi đồng tử màu caffe xoáy mạnh, trông như vực thẳm.
Rồi trận gió nổi lên, chiếc bóng lay động, mất tung.
Thánh đường nơi cuối con phố chậm rãi đánh lên một nhịp chuông đồng, âm thanh trong trẻo ngân vang khắp các con ngõ sâu dài hun hút. Ở trong khoảnh khắc ấy những đốm sao mờ chợt tắt lịm đi và bóng trăng nhạt nhòa cũng dần khuất dạng sau rặng mây đen kịt. Để lại cho nơi đây một màn trời u huyền tịch mịch cùng những tòa nhà chọc trời đứng lặng trong đêm.
Con xe mui trần lao vút đi trên đường quốc lộ rộng thênh, mạnh mẽ cán qua những vạch kẻ đường bằng sơn trắng xóa.
Người con trai vừa nghe một cuộc điện thoại vừa lái xe, những ngón tay thon dài đặt trên vô-lăng thi thoảng lại nhẹ run một nhịp.
Trời đêm lộng gió, mưa bụi giăng giăng, hoa tuyết bám đầy trên chiếc áo khoát đen, cái lạnh thấm vào tận trong xương tủy.
Ngọn đèn pha của mui xe chiếu sáng mặt đường, hắt đến gương mặt anh vài tia trắng nhợt, vừa đủ để ta nhìn thấy lờ mờ dung mạo tuấn tú khôi ngô, nhưng không đủ để trông rõ bao nhiêu cảm xúc hỗn độn đang đan xen trong đáy mắt.
“Kítttt!”
Xe đột nhiên thắng mạnh làm người anh hơi xốc về phía trước, đôi đồng tử màu đen ánh lên vệt sáng mờ khi trông thấy một bóng người cao ráo chặn ngang phía trước.
Người kia bận chiếc xáo măng-tô màu xám bạc có mũ trùm đầu, đôi mắt màu nâu sẫm của hắn có nhiều vòng xoáy miên man bất tận. Hắn lặng yên đứng giữa đêm huyền tăm tối, bất chợt cánh tay vung lên, và rồi từ đó một tấm Car phóng ra thẳng tắp.
“Phập!”
Chiếc ghế cạnh anh bị tấm Car gâm vào, lớp da thú in hằn vết cắt. Dương Dạ Vũ nhíu mày nghi hoặc, lực tay của con người có thể mạnh đến vậy hay sao?
Không! Khoảnh khắc rút tấm Car ra anh đã nhận thấy tiểu xảo lừa người của hắn, đó chính là bốn cạnh kim loại được mài sắt như dao. Nhưng sự việc này không hề đơn giản, bởi đó là lời cảnh cáo cho kẻ dám -bám –đuôi! Nói rằng, nếu anh còn truy tìm hắn thì tấm Car này sẽ cắt đứt cổ anh!
Dương Dạ Vũ nhẹ miết chặt cái vật bén nhọn trong tay rồi nhanh chóng rời xe để đuổi theo con người đó –hắn –Bóng Ma Bất Tử của giới Underworld –I.G (Immortal ghosts).
Trời vẫn mưa nhẹ, đất ẩm lưu lại những dấu chân, Dương Dạ Vũ vừa đuổi theo vừa cẩn trọng ghi nhớ con đường mình đã đi qua, anh phải tỉnh táo để mà lật tẩy bộ mặt bí ẩn kia. Để xem hắn có phải là Diệp Thuần hay chính là ai khác!
Chẳng rõ bao lâu trôi qua nhưng trước mắt anh chợt thấp thoáng xuất hiện một gian nhà gỗ nhỏ, Dương Dạ Vũ men theo con đường mòn đã có người mở lối để tiến lại gần hơn.
Khoảnh khắc trông thấy căn nhà nằm cheo leo bên vách đá không khỏi tái hiện trong anh một khung kí ức cũ mờ.
“Mười ba năm trước… hòn đảo Genius…
Căn nhà gỗ- Căn cứ bí mật của anh và cô…
Bãi cát trắng trong buổi hoàng hôn nhuộm màu của máu, sóng biển xô bờ làm thấm ướt những tảng đá phủ rêu xanh.
Từ phía xa xa thấp thoáng một bóng trẻ con lanh lợi, hắn nhanh chân chạy về phía căn nhà, khuôn mặt háo hức niềm vui mà sâu thẳm trong đáy mắt lại là khoảng trời u tối.
Hắn chạy nhanh, mồ hôi thấm ướt trên gương mặt, tóc bết vào trán, sợi tóc màu nâu tuyệt đẹp.
Căn nhà khóa kín không giống với thường khi khiến cho cậu nhóc một phen hụt hẫng.
Gió thổi mạnh, nắng chiếu đến người cậu làm cái bóng nhỏ dát lên nền cát, mờ ảo và huyễn hoặc.
Bất chợt từ ô cửa sổ khép hờ rơi ra mảnh giấy, ở trên đó là con chữ nghiêng nghiêng thanh tú của Diệp Ly: “Thích nhất là Vũ!”
Tờ giấy bị bóp nhàu, những đốt tay nhỏ co cụm lại, trắng nhợt.
Cậu nhóc lấy trong túi ra mảnh giấy vuông, nheo mắt đọc từng dòng một: “Chiều nay đi ca –nô đến đảo Kinna, đến được đó thì tôi sẽ nhường Diệp Ly cho cậu.” Mấy dòng chữ đập vào mắt, cậu nhóc lẩm bẩm lặp lại nó thật nhiều lần, có lẽ là đang phân vân, bởi kẻ gửi bức thư này vô cùng xảo quyệt. Như là cậu vậy! Vì chính mình mà không kể thủ đoạn nào. Mà hắn, có khi hắn muốn thay Diệp Ly loại trừ vật cản.
Diệp Thuần không ngốc, cậu cũng không vì một người con gái mà đánh mất lí trí của mình, nhưng còn tự tôn, một đứa con mang dòng máu của Leading Underword thì không được cho phép mình hèn kém.
Có một chiếc ca-nô màu trắng ngọc được neo bên gian nhà gỗ nhỏ, Diệp Thuần nhìn nó, lại đắn đo, cuối cùng dây neo được thả ra, cậu –chấp –nhận –thách –đấu!
Trời tối dần, ca-nô rẽ sóng lao đi, mảnh giấy vuông vức bị thả trôi, thấm ướt.
Ngày hôm đó, biển đêm nổi sóng, bọt nước trắng xóa phủ đầu, Thiếu chủ của tập đoàn Diệp thị bất hạnh bị nhấn chìm giữa đại dương bao la rộng lớn.
Một tai nạn vô tình mà hữu ý!
Ai biết đâu thiết bị định vị đã bị tháo đi, ai biết rằng áo phao đã bị xả xì trước đó.
Chính là một tay anh tạo nên –một tay Dương Dạ Vũ dựng ra tất thảy.
Bởi lẽ, ngày đó nếu anh không làm như vậy, thì ngày sau Diệp Ly sẽ bị hắn tổn thương, như thể cái việc hắn cấu kết với Dĩnh Tứ để rồi gián tiếp hại chết mẹ mình!
Diệp Ly cư nhiên không biết, anh nghĩ cô không cần phải biết, cô có bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm cô không như vậy!”
...
Dương Dạ Vũ nhìn kiến trúc của ngôi nhà thì càng thêm chắc chắn về thân phận của I.G, kẻ đó muốn trả thù anh, muốn bắt anh nếm trải lại nỗi đau của hắn trong quá khứ.
Bất quá, tại sao hắn lại hạ thủ Diệp Ly, người con gái ấy là vô –tội.
Dương Dạ Vũ chạm tay vào chuôi súng bằng bạc, cái cảm giác hàn lạnh của kim loại giúp anh an tâm, vững vàng tiến về phía căn nhà gỗ nhỏ.
“Két!”
Cánh cửa bị chạm nhẹ thì đã bật tung, mở ra một khoảng không gian đen tuyền u ám.
Dương Dạ Vũ không cảm thấy sợ, mạch máu trong người đang căng lên, tay súng đã sẵn sàng, nhưng anh chỉ lo một điều, đó là hắn sẽ -không –xuất –hiện! Bởi đây là một cái bẫy quá rõ ràng, hắn muốn đùa với anh, và Dương Dạ Vũ thì không phải là con người ngu ngốc, anh đang đợi, đợi một –cái –gì đó mà hắn muốn gửi cho anh.
- Không, đừng làm hại tôi!
Tiếng nói run rẫy từ trong cổ họng cố gắng bật thốt ra, ai đó, có một kẻ khác ở trong gian nhà này, nghe tiếng thật quen!
Dương Dạ Vũ đem súng trả về túi áo, đèn pin cầm tay bật lên, một vùng được chiếu sáng. Anh thấy rõ cái người kia, là một cô gái xinh xắn có thân hình đẹp như ma quỷ -Anna!
Thấy cô, Dương Dạ Vũ không kinh ngạc, bởi từ lần đầu chạm mặt, anh đã đọc được trong mắt cô một sự bất thường, anh đoán rằng, trên con đường phía trước đây cô gái này sẽ vừa là bạn và vừa là địch!
Anna bật khóc, giọng khản đặc:
- Anh không phải là người xấu! Tại sao lại bắt tôi?
Dương Dạ Vũ thoáng nhíu mày rồi mở trói giúp cô, anh thấy cô gái này không giả tạo, cô ấy có điểm tài năng, diễn xuất đạt, và còn một điều khác nữa, nếu đây không phải người của I.G thì anh cũng không phải là Dương Dạ Vũ. Anh khẳng định bởi vì cú điện thoại lúc đang đi xe đã cho anh những thông tin cần thiết: “Nửa năm trước tập đoàn BO đang bên bờ phá sản, và có người đã chi tiền để vực dậy nó khỏi cảnh diệt vong”. Anh đoán ra kẻ đó, và anh cũng đoán được mục đích hắn chọn cô gái này.
- Có người dẫn tôi đến đây. Đi thôi.
Anh nói dứt lời thì cả hai nhanh chóng rời khỏi căn nhà, men theo con đường nhỏ để ra quốc lộ.
Và trên suốt chặng đường còn lại cũng chẳng ai muốn mở lời, có lẽ mỗi người đều đang chìm trong suy nghĩ, hoặc chẳng biết phải nói gì.
…
Ngoại ô thành phố -tòa biệt thự phủ trên mình lớp sơn màu lam thanh nhã, hai bên lối vào là một vườn hoa cỏ xanh tươi.
Con xe mui trần lao vút qua cánh cổng lớn có viền vân cổ rồi dừng xịch lại trước khu đại sảnh sáng rực ánh đèn.
Người con trai vội vã rời xe, cô gái trẻ theo sau, những bước chân vồn vã của anh nện xuống sàn làm khuấy động sự tĩnh lặng của bốn bề khung cảnh.
Dương tổng ngồi trên chiếc ghế sô-pha, lặng yên lau súng. Nhìn đến ông khiến người ta sợ hãi, mặc dù chẳng rõ tại vì sao.
Dương Dạ Vũ đến trước linh đường, anh sững nhìn hòm băng bằng thủy tinh trong suốt, sững nhìn người phụ nữ yêu kiều đang say ngủ, đó –là mẹ của anh!
Có thể rằng trong lòng đang rất đau, nhưng nước mắt đã hóa giá băng lạnh lẽo, đã khô cứng mất rồi. Anh không khóc và cũng không thể khóc, phải nói rằng -uất nghẹn.
Anna ngây ngốc nhìn thi thể của người phụ nữ ấy, trong lòng không khỏi rung động, không khỏi cảm thấy tội lỗi!
Trong không gian thanh tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nói, giọng trầm đục, khàn đi:
- Ai?
Những người hầu thoáng khẽ rùng mình, trải qua một hồi định thần, cuối cùng quản gia cung kính đáp:
- Thưa cậu, theo camera trong 3 giây thu được thì đó là một người con trai, cao, gầy, tóc nâu và có một con dao có chuôi bằng ngọc. Qua giám định thì phỏng đoán đó có thể là I.G.
Một luồn suy nghĩ vút qua, nơi đáy mắt của Dương Dạ Vũ lưu lại một tia sáng âm u lạnh lẽo.
…
Trời nổi một trận gió to, những tán lá của cây xao động, lấp loáng xuất hiện một bóng người bận áo măng-tô, và vệt sáng kim loại lóe lên sau vòm lá.
Một khắc trôi đi, ánh đèn điện từ gian phòng nhỏ hắt ra vườn, chiếu vào đôi đồng tử màu caffe xoáy mạnh, trông như vực thẳm.
Rồi trận gió nổi lên, chiếc bóng lay động, mất tung.
/21
|