Vậy cũng tốt, các ngươi tranh thủ thời gian trở về phòng tắm đi, thúi chết người rồi. Thượng Quan Tây Nguyệt che miệng cười trêu.
Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói, các nàng mới ngửi thấy mùi thối trên người mình.
A, thối quá, ta trở về phòng đây.
Ta cũng vậy, tiểu thư, ta đi trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu buồn cười nhìn hai người bối rối rời đi, quay người đi vào bên trong.
Tuy rằng nàng không hề nghỉ ngơi, thế nhưng tinh thần lại rất tốt, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, nàng ngồi xuống giường, nhắm mắt vận khí tu luyện.
Cứ như vậy, đảo mắt đã qua bốn ngày, Thượng Quan Tây Nguyệt rốt cục cũng tấn cấp lên Địa Linh đỉnh phong.
Chỉ trong bốn ngày, từ Địa Linh cao cấp tấn cấp lên Địa Linh đỉnh phong, tốc độ tu luyện quả thực làm người ta kinh ngạc không thôi.
Những ngày này, nàng cũng trắng đêm không ngủ, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên nhớ tới trước khi Lạc Lạc rời đi đã nói nàng phải đi khảo thí Tinh Thần lực.
Thế nhưng, mấy ngày qua lại không hề đi ra ngoài, cuối cùng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng quyết định ra ngoài.
Tiểu thư, ngươi rốt cục đi ra rồi. Tiểu Ngôn và Bích Ngọc canh giữ trước cửa nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra, nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù, tiểu thư nhà mình nói các nàng không được quấy rầy, nhưng các nàng không nhịn được mà lo lắng.
Đúng vậy, mấy ngày nay ngồi trong phòng muốn mốc meo rồi. Thượng Quan Tây Nguyệt đứng trước cửa duỗi lưng một cái.
Nguyệt nhi, ngươi nhìn ngươi xem, sao lại không có chút́ hình tượng như thế. Xa xa, Khương ma ma vừa nhìn thấy động tác bất nhã của Thượng Quan Tây Nguyệt, oán trách tiến lên kéo cánh tay nàng xuống.
Được rồi. Ma ma, đừng trách ta nữa, mấy ngày không thấy, ta nhớ ngươi muốn chết rồi. Thượng Quan Tây Nguyệt nũng nịu lung lay cánh tay Khương ma ma.
Ngươi nha, mấy ngày nay đã gầy đi rồi, đợi chút nữa ma ma thu xếp bồi bổ cho ngươi. Khương ma ma nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của Thượng Quan Tây Nguyệt, đau lòng sờ lên.
Không cần đâu, ma ma, hôm nay ta có việc muốn ra ngoài một chút.
Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đi kiểm tra năng lực của mình rốt cục đã mạnh lên bao nhiêu.
Bích Ngọc, ngươi biết nơi nào có thể giúp ta khảo thí thiên phú không?
Ừm, từ cửa phủ quẹo phải đi khoảng một khắc đồng hồ có Thông Thiên Các, chuyên giúp mọi người khảo nghiệm miễn phí. Bích Ngọc nói toàn bộ những gì mình biết cho nàng.
Tiểu thư, ngươi hỏi cái này làm gì. Tiểu Ngôn đứng ở một bên không hiểu hỏi.
Ta chỉ là...
Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa nói xong, A Văn đi đến.
Đại tiểu thư, Thần vương ở bên ngoài náo loạn nói muốn gặp ngươi.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, liền choáng váng nhức đầu.
Ngươi nói với hắn, hôm nay ta không rảnh...
Tỷ tỷ, ta tới tìm ngươi chơi. Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa nói hết, Bách Lý Thần đột nhiên xông vào cắt ngang lời của nàng.
Hắn hưng phấn vọt tới trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
Ngươi đi xuống đi. Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần đã vào tới nơi, cũng không thể nói mình không rảnh.
Được
Tỷ tỷ, ngươi không chào đón ta sao? Bách Lý Thần nhìn thấy biểu hiện của Thượng Quan Tây Nguyệt không nhiệt tình, khổ sở hỏi.
Dĩ nhiên không phải, ta vui còn không kịp. Thượng Quan Tây Nguyệt vội vàng phủ nhận, nàng không muốn nhìn thấy một tên nam nhân lớn hơn mình khóc.
Thế nhưng, vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy tỷ tỷ nói không muốn gặp ta. Bách Lý Thần cúi đầu, trong mắt liền lóe lên ý cười.
Không có, ngươi nghe lầm rồi.
Thật sao? Ta biết tỷ tỷ thích ta mà. Bách Lý Thần lại khôi phục bộ dáng cao hứng bừng bừng.
Đúng rồi, hôm nay ngươi tìm ta có việc gì sao? Thượng Quan Tây Nguyệt còn phải đi khảo thí, cho nên hỏi hắn.
Tỷ tỷ, ngươi quên rồi sao? Là ngươi nói ta có thể tới tìm ngươi chơi a.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe hắn nói, nghĩ tới lời nói lần trước, ảo não vỗ vỗ đầu mình, thật ngốc, hứa bậy mà không suy nghĩ.
Thế nhưng... Hôm nay ta thật sự có việc, bằng không...
Bách Lý Thần nghe Thượng Quan Tây Nguyệt muốn cự tuyệt, lập tức đứng một bên la hét.
Ta mặc kệ, hôm nay ta muốn tỷ tỷ chơi với ta.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bộ dáng hắn nếu không đồng ý sẽ ở lỳ không đi, đành phải thỏa hiệp.
Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói, các nàng mới ngửi thấy mùi thối trên người mình.
A, thối quá, ta trở về phòng đây.
Ta cũng vậy, tiểu thư, ta đi trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu buồn cười nhìn hai người bối rối rời đi, quay người đi vào bên trong.
Tuy rằng nàng không hề nghỉ ngơi, thế nhưng tinh thần lại rất tốt, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, nàng ngồi xuống giường, nhắm mắt vận khí tu luyện.
Cứ như vậy, đảo mắt đã qua bốn ngày, Thượng Quan Tây Nguyệt rốt cục cũng tấn cấp lên Địa Linh đỉnh phong.
Chỉ trong bốn ngày, từ Địa Linh cao cấp tấn cấp lên Địa Linh đỉnh phong, tốc độ tu luyện quả thực làm người ta kinh ngạc không thôi.
Những ngày này, nàng cũng trắng đêm không ngủ, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên nhớ tới trước khi Lạc Lạc rời đi đã nói nàng phải đi khảo thí Tinh Thần lực.
Thế nhưng, mấy ngày qua lại không hề đi ra ngoài, cuối cùng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng quyết định ra ngoài.
Tiểu thư, ngươi rốt cục đi ra rồi. Tiểu Ngôn và Bích Ngọc canh giữ trước cửa nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra, nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù, tiểu thư nhà mình nói các nàng không được quấy rầy, nhưng các nàng không nhịn được mà lo lắng.
Đúng vậy, mấy ngày nay ngồi trong phòng muốn mốc meo rồi. Thượng Quan Tây Nguyệt đứng trước cửa duỗi lưng một cái.
Nguyệt nhi, ngươi nhìn ngươi xem, sao lại không có chút́ hình tượng như thế. Xa xa, Khương ma ma vừa nhìn thấy động tác bất nhã của Thượng Quan Tây Nguyệt, oán trách tiến lên kéo cánh tay nàng xuống.
Được rồi. Ma ma, đừng trách ta nữa, mấy ngày không thấy, ta nhớ ngươi muốn chết rồi. Thượng Quan Tây Nguyệt nũng nịu lung lay cánh tay Khương ma ma.
Ngươi nha, mấy ngày nay đã gầy đi rồi, đợi chút nữa ma ma thu xếp bồi bổ cho ngươi. Khương ma ma nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của Thượng Quan Tây Nguyệt, đau lòng sờ lên.
Không cần đâu, ma ma, hôm nay ta có việc muốn ra ngoài một chút.
Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đi kiểm tra năng lực của mình rốt cục đã mạnh lên bao nhiêu.
Bích Ngọc, ngươi biết nơi nào có thể giúp ta khảo thí thiên phú không?
Ừm, từ cửa phủ quẹo phải đi khoảng một khắc đồng hồ có Thông Thiên Các, chuyên giúp mọi người khảo nghiệm miễn phí. Bích Ngọc nói toàn bộ những gì mình biết cho nàng.
Tiểu thư, ngươi hỏi cái này làm gì. Tiểu Ngôn đứng ở một bên không hiểu hỏi.
Ta chỉ là...
Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa nói xong, A Văn đi đến.
Đại tiểu thư, Thần vương ở bên ngoài náo loạn nói muốn gặp ngươi.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, liền choáng váng nhức đầu.
Ngươi nói với hắn, hôm nay ta không rảnh...
Tỷ tỷ, ta tới tìm ngươi chơi. Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa nói hết, Bách Lý Thần đột nhiên xông vào cắt ngang lời của nàng.
Hắn hưng phấn vọt tới trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
Ngươi đi xuống đi. Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần đã vào tới nơi, cũng không thể nói mình không rảnh.
Được
Tỷ tỷ, ngươi không chào đón ta sao? Bách Lý Thần nhìn thấy biểu hiện của Thượng Quan Tây Nguyệt không nhiệt tình, khổ sở hỏi.
Dĩ nhiên không phải, ta vui còn không kịp. Thượng Quan Tây Nguyệt vội vàng phủ nhận, nàng không muốn nhìn thấy một tên nam nhân lớn hơn mình khóc.
Thế nhưng, vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy tỷ tỷ nói không muốn gặp ta. Bách Lý Thần cúi đầu, trong mắt liền lóe lên ý cười.
Không có, ngươi nghe lầm rồi.
Thật sao? Ta biết tỷ tỷ thích ta mà. Bách Lý Thần lại khôi phục bộ dáng cao hứng bừng bừng.
Đúng rồi, hôm nay ngươi tìm ta có việc gì sao? Thượng Quan Tây Nguyệt còn phải đi khảo thí, cho nên hỏi hắn.
Tỷ tỷ, ngươi quên rồi sao? Là ngươi nói ta có thể tới tìm ngươi chơi a.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe hắn nói, nghĩ tới lời nói lần trước, ảo não vỗ vỗ đầu mình, thật ngốc, hứa bậy mà không suy nghĩ.
Thế nhưng... Hôm nay ta thật sự có việc, bằng không...
Bách Lý Thần nghe Thượng Quan Tây Nguyệt muốn cự tuyệt, lập tức đứng một bên la hét.
Ta mặc kệ, hôm nay ta muốn tỷ tỷ chơi với ta.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bộ dáng hắn nếu không đồng ý sẽ ở lỳ không đi, đành phải thỏa hiệp.
/146
|