Lúc trước nói đến Tiểu Đa Đa cùng Nam Cung Dục trong phòng tân hôn tranh đoạt camera, lại thấy Nam Cung Dục sắp không địch lại được, vì thế….
“Ô ô ô, nương tử là xấu đản, nương tử nói chuyện không giữ lời, ô ô, nương tử khi dễ Dục nhi! Nương tử xấu đản!” Nam Cung Dục ngồi xuống khóc lớn lên. Tiểu Đa Đa nhìn người ngồi dưới đáng yêu như vậy lại khóc rất thê thảm, bỗng nhiên cảm thấy chính mình rất ác, tại sao lại đáng giận như vậy!? “Dục nhi chán ghét nương tử, Dục nhi không bao giờ muốn quan tâm nương tử nữa, ô ô ô! Nương tử là đại phôi đản, khi dễ Dục nhi!”
“Được rồi, được rồi, cho ngươi là được, nhưng mà ngươi không được làm hỏng, chơi xong thì trả cho ta, còn có, nếu ngươi còn khóc thì ta sẽ không cho ngươi!” Tiểu Đa Đa một tay đem camera trước mắt Nam Cung Dục, một tay dỗ hắn.
“Thật sự? Lần này không lừa?” Nam Cung Dục nâng khuôn mặt tuấn tú lên hỏi, nhìn Tiểu Đa Đa đau lòng xoa đầu mình “Oa, nương tử tốt nhất, ta thích nương tử!” Sau đó hưng phấn ôm Tiểu Đa Đa một cái, nàng mặt đầy hắc tuyến, thật đúng là một đứa nhỏ, khóc rồi lại cười, bất quá như vậy thực tốt! Tiểu Đa Đa mỉm cười xoa xoa lưng Nam Cung Dục, vì không có biện pháp sờ tới đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm, Dục nhi nghe lời, đêm đã khuya, ngoan ngoãn ngủ!” Tiểu Đa Đa dỗ Nam Cung Dục, lại nhìn hắn hưng phấn ngắm camera liền hù dọa: “ Nếu Dục nhi không ngoan ngoãn lên giường ngủ thì ta sẽ thu hồi bảo bối này a!”
“Không được! Nương tử sao lại nói như vậy! Ngươi vừa mới nói với ta chỉ cần không phá hư nó thì nó là của ta, ngươi không thể lấy lại a!” Nam Cung Dục vừa nghe Tiểu Đa Đa muốn đổi ý liền nhanh chóng đem camera ôm vào trong ngực, sợ Tiểu Đa Đa đoạt đi.
Tiểu Đa Đa nhìn đôi tinh mâu tràn đầy sợ hãi của hắn thì không khỏi buồn cười “Được rồi, được rồi, ta không đổi ý, Tiểu Đa Đa ta nói chuyện luôn luôn giữ lời, về sau mặc kệ như thế nào ta cũng không lấy, như vậy được không?”
“Đây là ngươi nói a!” Nam Cung Dục cao hứng ôm camera đặt trên bàn tiếp tục quay cảnh động phòng.
“Mau, Dục nhi, lại đây!” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục vẫy vẫy tay.
“Nương tử, tam ca nói, sau khi ta cưới ngươi về thì ngươi kêu ta là tướng công, ta gọi ngươi là nương tử. Ngươi tự xưng là vợ hoặc nô tỳ, ta sẽ tự xưng là vi phu, như vậy mới đúng! Lúc nãy ngươi không kêu ta là tướng công, cũng không tự xưng là vợ, nương tử không ngoan nha!” Nam Cung Dục nghiêm trang dạy cho Tiểu Đa Đa.
“Nha, là như thế này a! Ta cũng không biết, vẫn là Dục nhi thông minh! Nhưng là ngươi có biết là ngươi phải đối với nương tử như thế nào không?” Tiểu Đa Đa hỏi.
“Ta biết! Tam ca nói ta phải đối tốt với nương tử!” Nam Cung Dục hào hứng trả lời.
“Tốt như thế nào?”
“Cái này….” Nam Cung Dục lắc lắc đầu.
“Khụ khụ, nghe này, ta muốn nói, nếu ngươi không làm được như trong lời nói thì ta sẽ không là nương tử ngươi, nghe thấy không?” Tiểu Đa Đa thanh thanh cổ họng “Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi đối tốt với một mình ta. Phải sủng ta, không thể gạt ta. Ngươi phải đáp ứng được yêu cầu của ta, mỗi câu ta giảng đều phải thật tâm. Không được gạt ta, mắng ta, phải quan tâm ta. Người khác khi dễ ta thì trước tiên ngươi phải giúp ta. Ngươi vĩnh viển chỉ thấy ta là người xinh đẹp nhất, ở trong mơ cũng phải nhìn thấy ta, ở trong lòng ngươi cũng chỉ có ta…….Hô ~ mệt chết ta!” Thật dài nha, thực bội phục ta, một hơi nói nhiều như vậy thì không sớm hay muộn cũng chết a~.
“Nương tử, thật dài nha!” Nam Cung Dục cau mày vẻ mặt mướp đắng.
“Vậy ngươi có thể làm được không?” Tiểu Đa Đa vẻ mặt thực sự hỏi “Dục nhi, đây không phải nói giỡn nha! Nếu ngươi đã đáp ứng thì đây là chuyện cả đời nha!”
“Có thể! Chỉ cần nương tử không rời xa Dục nhi thì Dục nhi có thể làm được, nương tử nói cái gì thì cái đó đúng!” Nam Cung Dục cam đoan nói.
“Ân, Dục nhi thực ngoan! Đến đây tướng công, nô tì hầu hạ người đi ngủ!” Tiểu Đa Đa nhéo nhéo hai má Nam Cung Dục, sau đó dìu hắn xuống, đắp cho hắn cái chăn.
“Ha ha ha ha! Nương tử cũng ngủ!” Vừa nghe Tiểu Đa Đa kêu mình là “Tướng công” Nam Cung Dục ngây ngô cười hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên. Lại nhìn thấy Tiểu Đa Đa đắp chăn cho mình, Nam Cung Dục cũng học theo Tiểu Đa Đa đắp chăn cho nàng “Chúng ta cùng nhau ngủ!” Sau đó nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền ngủ, đang ngủ nhưng khóe miệng vẫn cong lên thật to.
Tiểu Đa Đa nhìn đứa ngốc tử ngủ liền si ngốc cười. Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình là nữ chủ xuyên qua thật may mắn: Đầu tiên là xuyên qua trở thành thiên kim tiểu thư mà Thừa tướng yêu thương nhất, có một nhà hạnh phúc. Sau đó lại được gả cho một ngốc tử mà mình mơ ước, mà ngốc tử này cũng rất quan tâm mình. Tuy rằng là một Vương Gia nhưng mà bởi vì là ngốc tử cho nên không bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế… Oa, Tiểu Đa Đa càng nghĩ càng cảm thấy mình may mắn, kích động đến không ngủ được. Nàng muốn làm cho hắn là người vui vẻ nhất!? Aiz, sao mình lại may mắn đến vậy a? Rối rắm nửa đêm cuối cùng cũng ra kết luận, bởi vì nàng là Tiểu Đa Đa người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a~….Thẳng đến thời điểm giờ tý, Tiểu Đa Đa lâm vào tình trạng tự kỷ trầm trọng rốt cục cũng mơ màng ngủ
……Giờ tý……
Trong phòng chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ, Nam Cung Dục ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn Tiểu Đa Đa nằm bên cạnh hơi nhíu nhíu mày. Tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn vào chỗ tối: “Đêm!”
“Chủ tử!” Trong chỗ tối một nam tử mặc đồ dạ hành xuất hiện, quỳ xuống một gối.
“Tình huống hôm nay như thế nào?” Nam Cung Dục nhìn Đêm hỏi tình huống ban ngày. Đêm đành kể lại một lần “Nha? Bảo bối? Lấy đến đây ta xem”
“Là” Đêm đem camera để trên bàn lại, ấn cái nút truyền tin. Sau đó tất cả chuyện từ lúc Tiểu Đa Đa trang điểm ở khuê phòng đến chuyện động phòng ở Vương phủ đều hiện ra trước mắt Nam Cung Dục. Nam Cung Dục như trước mặt không thay đổi nhưng trong đáy mắt lại ngẫu nhiên hiện lên một tia sáng.
“Về sau ngươi giữ cái này, ngươi dùng nó quay lại những tình huống ban ngày, buổi tối ta sẽ xem!” Nam Cung Dục phân phó. Về sau mình không cần nghe Đêm kể lại, không sai!
“Là!”
“Ngươi lui ra đi!” Chờ Đêm ẩn vào trong bóng tối, Nam Cung Dục mới cúi đầu nhìn Tiểu Đa Đa đang ngủ say, nghĩ đến yêu cầu của nàng lúc sáng, trong lòng không hiểu sao xuất hiện một tia rục rịch khác thường. Hắn bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình về sau sẽ không giống với lúc này, về phần sao lại nghĩ như vậy thì chính hắn cũng không biết.
“Ô ô ô, nương tử là xấu đản, nương tử nói chuyện không giữ lời, ô ô, nương tử khi dễ Dục nhi! Nương tử xấu đản!” Nam Cung Dục ngồi xuống khóc lớn lên. Tiểu Đa Đa nhìn người ngồi dưới đáng yêu như vậy lại khóc rất thê thảm, bỗng nhiên cảm thấy chính mình rất ác, tại sao lại đáng giận như vậy!? “Dục nhi chán ghét nương tử, Dục nhi không bao giờ muốn quan tâm nương tử nữa, ô ô ô! Nương tử là đại phôi đản, khi dễ Dục nhi!”
“Được rồi, được rồi, cho ngươi là được, nhưng mà ngươi không được làm hỏng, chơi xong thì trả cho ta, còn có, nếu ngươi còn khóc thì ta sẽ không cho ngươi!” Tiểu Đa Đa một tay đem camera trước mắt Nam Cung Dục, một tay dỗ hắn.
“Thật sự? Lần này không lừa?” Nam Cung Dục nâng khuôn mặt tuấn tú lên hỏi, nhìn Tiểu Đa Đa đau lòng xoa đầu mình “Oa, nương tử tốt nhất, ta thích nương tử!” Sau đó hưng phấn ôm Tiểu Đa Đa một cái, nàng mặt đầy hắc tuyến, thật đúng là một đứa nhỏ, khóc rồi lại cười, bất quá như vậy thực tốt! Tiểu Đa Đa mỉm cười xoa xoa lưng Nam Cung Dục, vì không có biện pháp sờ tới đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm, Dục nhi nghe lời, đêm đã khuya, ngoan ngoãn ngủ!” Tiểu Đa Đa dỗ Nam Cung Dục, lại nhìn hắn hưng phấn ngắm camera liền hù dọa: “ Nếu Dục nhi không ngoan ngoãn lên giường ngủ thì ta sẽ thu hồi bảo bối này a!”
“Không được! Nương tử sao lại nói như vậy! Ngươi vừa mới nói với ta chỉ cần không phá hư nó thì nó là của ta, ngươi không thể lấy lại a!” Nam Cung Dục vừa nghe Tiểu Đa Đa muốn đổi ý liền nhanh chóng đem camera ôm vào trong ngực, sợ Tiểu Đa Đa đoạt đi.
Tiểu Đa Đa nhìn đôi tinh mâu tràn đầy sợ hãi của hắn thì không khỏi buồn cười “Được rồi, được rồi, ta không đổi ý, Tiểu Đa Đa ta nói chuyện luôn luôn giữ lời, về sau mặc kệ như thế nào ta cũng không lấy, như vậy được không?”
“Đây là ngươi nói a!” Nam Cung Dục cao hứng ôm camera đặt trên bàn tiếp tục quay cảnh động phòng.
“Mau, Dục nhi, lại đây!” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục vẫy vẫy tay.
“Nương tử, tam ca nói, sau khi ta cưới ngươi về thì ngươi kêu ta là tướng công, ta gọi ngươi là nương tử. Ngươi tự xưng là vợ hoặc nô tỳ, ta sẽ tự xưng là vi phu, như vậy mới đúng! Lúc nãy ngươi không kêu ta là tướng công, cũng không tự xưng là vợ, nương tử không ngoan nha!” Nam Cung Dục nghiêm trang dạy cho Tiểu Đa Đa.
“Nha, là như thế này a! Ta cũng không biết, vẫn là Dục nhi thông minh! Nhưng là ngươi có biết là ngươi phải đối với nương tử như thế nào không?” Tiểu Đa Đa hỏi.
“Ta biết! Tam ca nói ta phải đối tốt với nương tử!” Nam Cung Dục hào hứng trả lời.
“Tốt như thế nào?”
“Cái này….” Nam Cung Dục lắc lắc đầu.
“Khụ khụ, nghe này, ta muốn nói, nếu ngươi không làm được như trong lời nói thì ta sẽ không là nương tử ngươi, nghe thấy không?” Tiểu Đa Đa thanh thanh cổ họng “Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi đối tốt với một mình ta. Phải sủng ta, không thể gạt ta. Ngươi phải đáp ứng được yêu cầu của ta, mỗi câu ta giảng đều phải thật tâm. Không được gạt ta, mắng ta, phải quan tâm ta. Người khác khi dễ ta thì trước tiên ngươi phải giúp ta. Ngươi vĩnh viển chỉ thấy ta là người xinh đẹp nhất, ở trong mơ cũng phải nhìn thấy ta, ở trong lòng ngươi cũng chỉ có ta…….Hô ~ mệt chết ta!” Thật dài nha, thực bội phục ta, một hơi nói nhiều như vậy thì không sớm hay muộn cũng chết a~.
“Nương tử, thật dài nha!” Nam Cung Dục cau mày vẻ mặt mướp đắng.
“Vậy ngươi có thể làm được không?” Tiểu Đa Đa vẻ mặt thực sự hỏi “Dục nhi, đây không phải nói giỡn nha! Nếu ngươi đã đáp ứng thì đây là chuyện cả đời nha!”
“Có thể! Chỉ cần nương tử không rời xa Dục nhi thì Dục nhi có thể làm được, nương tử nói cái gì thì cái đó đúng!” Nam Cung Dục cam đoan nói.
“Ân, Dục nhi thực ngoan! Đến đây tướng công, nô tì hầu hạ người đi ngủ!” Tiểu Đa Đa nhéo nhéo hai má Nam Cung Dục, sau đó dìu hắn xuống, đắp cho hắn cái chăn.
“Ha ha ha ha! Nương tử cũng ngủ!” Vừa nghe Tiểu Đa Đa kêu mình là “Tướng công” Nam Cung Dục ngây ngô cười hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên. Lại nhìn thấy Tiểu Đa Đa đắp chăn cho mình, Nam Cung Dục cũng học theo Tiểu Đa Đa đắp chăn cho nàng “Chúng ta cùng nhau ngủ!” Sau đó nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền ngủ, đang ngủ nhưng khóe miệng vẫn cong lên thật to.
Tiểu Đa Đa nhìn đứa ngốc tử ngủ liền si ngốc cười. Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình là nữ chủ xuyên qua thật may mắn: Đầu tiên là xuyên qua trở thành thiên kim tiểu thư mà Thừa tướng yêu thương nhất, có một nhà hạnh phúc. Sau đó lại được gả cho một ngốc tử mà mình mơ ước, mà ngốc tử này cũng rất quan tâm mình. Tuy rằng là một Vương Gia nhưng mà bởi vì là ngốc tử cho nên không bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế… Oa, Tiểu Đa Đa càng nghĩ càng cảm thấy mình may mắn, kích động đến không ngủ được. Nàng muốn làm cho hắn là người vui vẻ nhất!? Aiz, sao mình lại may mắn đến vậy a? Rối rắm nửa đêm cuối cùng cũng ra kết luận, bởi vì nàng là Tiểu Đa Đa người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a~….Thẳng đến thời điểm giờ tý, Tiểu Đa Đa lâm vào tình trạng tự kỷ trầm trọng rốt cục cũng mơ màng ngủ
……Giờ tý……
Trong phòng chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ, Nam Cung Dục ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn Tiểu Đa Đa nằm bên cạnh hơi nhíu nhíu mày. Tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn vào chỗ tối: “Đêm!”
“Chủ tử!” Trong chỗ tối một nam tử mặc đồ dạ hành xuất hiện, quỳ xuống một gối.
“Tình huống hôm nay như thế nào?” Nam Cung Dục nhìn Đêm hỏi tình huống ban ngày. Đêm đành kể lại một lần “Nha? Bảo bối? Lấy đến đây ta xem”
“Là” Đêm đem camera để trên bàn lại, ấn cái nút truyền tin. Sau đó tất cả chuyện từ lúc Tiểu Đa Đa trang điểm ở khuê phòng đến chuyện động phòng ở Vương phủ đều hiện ra trước mắt Nam Cung Dục. Nam Cung Dục như trước mặt không thay đổi nhưng trong đáy mắt lại ngẫu nhiên hiện lên một tia sáng.
“Về sau ngươi giữ cái này, ngươi dùng nó quay lại những tình huống ban ngày, buổi tối ta sẽ xem!” Nam Cung Dục phân phó. Về sau mình không cần nghe Đêm kể lại, không sai!
“Là!”
“Ngươi lui ra đi!” Chờ Đêm ẩn vào trong bóng tối, Nam Cung Dục mới cúi đầu nhìn Tiểu Đa Đa đang ngủ say, nghĩ đến yêu cầu của nàng lúc sáng, trong lòng không hiểu sao xuất hiện một tia rục rịch khác thường. Hắn bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình về sau sẽ không giống với lúc này, về phần sao lại nghĩ như vậy thì chính hắn cũng không biết.
/36
|