Giờ ngọ, Hoa Lân một thân một mình ngồi ăn trưa tại Thanh Nguyệt đình. Mấy tháng trở lại đây hắn đã quen với sự cô độc, trừ Diệp Thanh chiều nào cũng đến thăm hắn ra, các sư huynh đệ khác đều xem như không có sự tồn tại của hắn. Hoa Lân cũng không thèm để ý đến thái độ của họ, bản thân đường đường là thế tập tử tước, hắn việc gì phải quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về mình?
Nếu muốn tới Lăng Vân điện thì buộc phải đi qua Thanh Nguyệt đình, cạnh đó là một con đường lát đá trải dài tít tắp về phía bắc, hai bên đường bày những hòn giả sơn rất đẹp mắt. Lúc này Hoa Lân đang xoay lưng về phía đường ngồi dùng cơm bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh mà nhẹ nhàng từ xa truyền lại, chính là người hắn đang đợi…
Hắn vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Mẹ nó chứ! Tại sao ai cũng thích Diệp Thanh sư muội đến mức phải tranh giành đánh lộn muốn chết vậy nhỉ? Thật chẳng có phong độ gì cả!”
Thiếu niên sau lưng hắn chính là con trai duy nhất của Hạng chưởng môn – Hạng Tiêu Vân. Gã nghe thấy có người đang nhắc đến Diệp sư muội mà mình đem lòng mến mộ nên đương nhiên phải dừng chân.
Hoa Lân nhổ ra một miếng thịt mỡ rồi lại lẩm bẩm nói: “Lại còn ăn trộm áo của người ta nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ!”
Hạng Tiêu Vân cuối cùng cũng không nhịn được phải tiến vào Thanh Nguyệt đình, vỗ nhẹ lên vai Hoa Lân hỏi: “Hoa sư đệ…Đệ vừa nói gì vậy?”
Hoa Lân giật mình nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng vì bị sặc cơm cuống quýt nói: “Không…không có gì. Sao cơ…nói cái…cái gì?”
Hạng Tiêu Vân lạnh lùng nói: “Hình như ta nghe thấy đệ đang nói gì đó đến Diệp sư muội.”
Hoa Lân hoảng hốt một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại. Sau đó hắn rề rà nói: “Hạng sư huynh! Chuyện này…thôi được rồi, đệ sẽ kể cho huynh biết! Nhưng từ nay về sau huynh nhất định phải bảo vệ đệ, đồng ý không?” Thấy Hạng Tiêu Vân gật đầu, hắn mới cẩn thận ghé vào tai gã nói nhỏ: “Hôm kia sư huynh nói chuyện với Diệp Thanh đã bị người khác chú ý, đêm nay sẽ có người mai phục tại Thanh Nguyệt đình…”
Hoa Lân và Hạng Tiêu Vân thầm thì một hồi lâu rồi mới rời khỏi đó.
Hoa Lân bưng phần cơm còn thừa đi đến bên bờ hồ trong xanh, vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, hắn đổ đồ ăn xuống hồ, chẳng mấy chốc đã thấy một đàn cá bơi đến. Hắn nhìn những con cá dưới hồ đang tung tăng bơi lội nhảy lên khỏi mặt nước, nghĩ đến mưu kế hoàn mỹ của mình, không nhịn được cười lên ha hả.
Đúng lúc đó có hai vị sư tỷ đi ngang qua, nhìn thấy Hoa Lân đang cười ngốc nghếch một mình, vị tiểu sư muội kiều diễm cười chế giễu nói: “Vân tỷ tỷ! Tỷ xem tên ngốc đó đang chơi vui chưa kìa! Tự nhiên ngồi đây cười một mình, thảo nào người ta đều bảo là hắn…”
Vân tỷ tỷ ngắt lời nói: “Phong Linh muội muội, muốn đánh giá một người không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bên ngoài được!”
Vị Vân tỷ tỷ đó chính là đóa hoa mới của Thiên Sơn – Nam Cung Vân, mười sáu tuổi, lớn hơn Diệp Thanh một chút. Do nàng dậy thì sớm nên trông rất thành thục, bộ y phục bằng lụa mỏng bó sát vào người làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ và đầy đặn, đôi mắt ôn nhu như mặt nước không một gợn sóng khiến nhiều thiếu niên phải điên đảo thần hồn. Hơn nữa với tư chất cực cao, nàng được Phiêu miễu kiếm La Tử Linh vô cùng yêu mến.
Tiểu sư muội yêu kiều bên cạnh tên là Dương Phong Linh, thật ra rất quen thuộc đối với Hoa Lân. Đặc điểm dễ nhận thấy nhất của nàng là khả ái tinh nghịch, chính là đồ đệ của Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh.
Hoa Lân nghe thấy có người cười cợt hắn, nhìn ra thì thấy hai vị sư tỷ xinh đẹp nên hắn nào dám có ý kiến gì, chỉ làm mặt xấu với Dương Phong Linh.
Hai vị sư tỷ chậm rãi bước tới, nhìn thấy trong hồ có bầy cá đang chơi đùa, Dương Phong Linh hớn hở chạy đến lấy tay nghịch nước cười hi hi thích thú, lũ cá bị dọa hoảng sợ tỏa ra tứ phía bơi toán loạn.
Nam Cung Vân mỉm cười với Hoa Lân, dịu dàng hỏi: “Tiểu sư đệ ngồi đây một mình để nuôi cá à? Sao không thấy đệ đến thao trường luyện công?”
Hoa Lân đang tuổi trưởng thành, mắt nhìn chằm chằm vào đồi ngực vun đầy của nàng như muốn xuyên qua lớp y phục, hắn nghĩ: “Hai cái tiểu màn thầu của Thanh Thanh khi nào đạt tới trình độ này thì đẹp lắm đây.” Hắn lại không hề biết rằng Diệp Thanh tuy mới chỉ mười bốn tuổi nhưng thân hình của nàng sớm đã khiến cho đại đa số các thiếu niên đồng môn say mê đến phát cuồng.
Nam Cung Vân hơi lúng túng, sắc mặt dần đỏ lựng, quát nhẹ: “Người ta đang hỏi đệ kìa!”
Hoa Lân như bừng tỉnh, gãi đầu gãi tai hỏi: “Tỷ vừa nói gì vậy?”
Dương Phong Linh không giữ được vẻ nghiêm túc, bật cười khanh khách.
Nam Cung Vân ngượng chín người nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao không thấy đệ đến thao trường luyện công?”
Hoa Lân thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng thì cảm thấy rất thích thú, hắn cười nói: “Tỷ đợi đệ ở thao trường sao?...Tỷ hỏi như vậy sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó!”
“Đệ…” Nam Cung Vân day day chân rồi kéo Dương Phong Linh bỏ đi luôn. Họ đi xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng Dương Phong Linh trêu đùa: “Hi hi…đây chính là người mà tỷ bảo rằng không thể đánh giá dựa vào vẻ bề ngoài sao?”
Hoa Lân nhìn theo bóng dáng họ xa dần rồi cũng nhấc mình rời khỏi đó đi về nhà, lại vừa đi vừa huýt sáo.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, từng trận dao động dữ dội truyền lại. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy hai thân ảnh bạch sắc đang ngự kiếm đứng trên bầu trời phía trên thao trường, dưới đất còn vang vọng những tiếng chưởng thanh. Có người ngự kiếm tỷ võ thì có gì lạ đâu? Nhưng nếu là Thượng Quan Linh đang động thủ thì lại là chuyện khác! Do đó Hoa Lân liền vứt cả bát đũa lại để chạy vội đến đó.
Chỉ thấy Thượng Quan Linh đang thí chiêu cùng chưởng môn phu nhân Lưu Linh, thân hình bọn họ phiêu dật giữa không trung ưu nhã như tiên nữ. Từ xa nhìn lại, vạt áo dài tha thướt, đai áo thắt ngang lưng phất phơ theo gió, mọi người đều chăm chú theo dõi đến hoa mắt, thân ảnh lướt qua lướt lại như thoi đưa mỹ lệ tựa hồ điệp khiến chúng nhân dưới đất ngây ngất như say như mê…
Lúc Hoa Lân đến nơi, chỉ thấy chưởng môn phu nhân huy kiếm tỏa ra tinh quang đầy trời, hơi nước giữa trời nhanh chóng ngưng tụ lại thành bảy cây băng chùy, rít lên bắn thẳng vào thân người bên phải Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh vung ống tay áo trái ra nghênh đón băng chùy, hô lên một tiếng đánh bay băng chùy lăng lệ sắc bén, đồng thời chuyển mình, thân ảnh thần tốc vươn tới trước, ống tay áo phải lay động bắn ra một đạo kiếm khí bằng nước đánh vào eo của Lưu Linh.
Lưu Linh ngự kiếm phi lên cao mấy trượng, thét khẽ một tiếng, vẫy ra bảy đóa liên hoa trùm xuống người Thượng Quan Linh. Chỉ thấy bảy đóa liên hoa đó ngày càng to dần sinh ra tiếng rít cực lớn, chính là Thất Tinh Kiếm Quyết của Thiên Sơn phái.
Dưới đất tiếng kinh hô lại vang lên từng chập, có thể ngự kiếm thi triển Thất Tinh Kiếm Quyết quả thật kinh thế hãi tục. Phải biết rằng ngự kiếm phi hành vốn đã thập phần gian khó, còn phải thi triển kiếm pháp với lực công kích cường đại thì lại càng không dễ dàng gì.
Không ngờ Thượng Quan Linh chỉ khẽ giơ hữu thủ chắn trên đỉnh đầu, bày bố một tầng phòng hộ trong suốt, bảy đóa kiếm quang đó đập vào làm sản sinh ra từng gợn sóng lăn tăn, giống như ném đá xuống mặt nước tĩnh lặng, sau đó bỗng vang lên những tiếng nổ ầm ĩ như sấm rền.
Thất Tinh Kiếm Quyết của Lưu Linh có vẻ rất lợi hại nhưng những đóa kiếm hoa được khuếch đại đó có biểu hiện không đủ chân khí, nhờ vậy Thượng Quan Linh mới có thể chỉ dùng một tay mà trực tiếp đối đầu được.
Lưu Linh ngưng khí cử kiếm, hét lên: ‘Thiên, Kiếm, Trảm…”
Không khí xung quanh cấp tốc hội tụ lại trên thân kiếm, ẩn ước có thể nhìn thấy một thanh thiên kiếm khổng lồ, kiếm quang lăng lợi nhanh chóng bổ thẳng xuống như rạch đứt bầu trời, thanh thế đó thật đáng sợ kinh người.
Thượng Quan Linh chỉ có thể né tránh kiếm khí sắc nhọn này. Những người đang theo dõi dưới đất cũng sợ hãi vội vàng tản ra để nhường cho nàng một thông đạo, chỉ thấy kiếm khi cứa vào những tảng đá dưới đất tạo thành những vết nứt sâu rộng rồi lại tiếp tục bắn thẳng ra xa…
Hai đại cao thủ quá chiêu trên không, những đệ tử đứng quan chiến dưới mặt đất đều cảm thấy từng trận cương phong quét ngang qua đỉnh đầu, những kẻ công lực yếu kém đều bị đẩy lui đến mấy chục trượng.
Bản thân ngự kiếm thuật không hề có lực công kích mạnh mà chỉ giúp chiếm được địa hình thuận lợi, không những có thể tránh được những đòn tấn công từ phía dưới, hơn nữa ở trên không còn có thể phát động công kích địch nhân từ bất kì góc độ nào. Đương nhiên điểm hữu ích nhất của ngự kiếm thuật chính là dễ tìm đường chạy trốn.
Nếu chỉ so về kiếm pháp, kỳ thực Thượng Quan Linh vẫn cao minh hơn một bậc. Cùng lúc ngự kiếm phi hành, hai ống tay áo của nàng còn có thể phát ra kiếm khí sắc bén lăng lệ, một thân công lực đó thực kinh thế hãi nhân, thậm chí có khi không hề thua kém chưởng môn nhân. Những đệ tử đứng dưới đều si si ngốc ngốc vọng nhìn lên thiên không, là do chấn động bởi tuyệt thế võ công ? Hay ngây ngất trước dung nhan tuyệt thế của Thượng Quan Linh? Những người khác thì không biết thế nào, nhưng riêng Hoa Lân thì nhất định là bị thân hình tuyệt mỹ của Thượng Quan Linh cuốn hút đến không thể nhấc chân khỏi chỗ.
Bạch y như tuyết phiêu hốt bất định, mỗi lần Thượng Quan Linh xoay mình đều khiến hắn như si như dại. Thân thể yêu kiều lững lỡ bay lượn phiêu dật giữa không trung, phong thái tuyệt thế đó lúc bình thường làm sao có thể thấy được? Do đó, khi trận đấu đã chấm dứt, các đệ tử cũng bắt đầu rời khỏi thao trường, Hoa Lân vẫn ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
Không biết vì sao mà mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Linh hắn đều cảm thấy nàng rất thân quen nhưng không thể nhớ ra là đã từng gặp ở đâu. Mỹ nữ tuyệt thế như vậy bất kì ai dù chỉ nhìn qua một lần đều không thể nào quên được, vậy hắn thật sự đã từng gặp nàng chưa? Hoa Lân không dám khẳng định.
Rất lâu sau, Hoa Lân quay lại thực tại sau một hồi miên man suy nghĩ, hắn bực bội trở về Thạch Hiên Cư. Nhưng đột nhiên nhớ đến cuộc đối thoại của Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy, vị tiểu sư thúc đó thường đả tọa trên Bích Vân Phong, không biết liệu nàng có lại tới đó không? Nghĩ đến hình ảnh của Thượng Quan Linh, trong lòng hắn bỗng rung động.
Bất tri bất giác, Hoa Lân đã đi tới chân núi Bích Vân Phong, hắn sững người nhìn lên đỉnh núi tuyết cao vút lên tận mây xanh. Hắn bỗng kinh hãi tỉnh lại, lấy tay gõ mạnh vào đầu mấy cái lẩm bẩm nói: “Tại sao ta lại đến đây?” Sắc mặt đỏ hồng, hắn vội tự biện minh: “Hề hề, nhất định là do không có việc gì làm nên mới dẫn đến việc tinh thần hoảng hốt, ngày mai ta phải bắt đầu ra sức luyện kiếm thôi!...Nhưng không có ai dạy ta kiếm pháp, thế thì phải học với ai bây giờ? Sư tôn Kiều Truy Phong thì hình như không thể rời khỏi vò rượu rồi…Ái dà, đúng rồi! Kiếm thuật của Thượng Quan Linh quán tuyệt Thiên Sơn, bây giờ ta sẽ lên đỉnh Bích Vân để xin nàng dạy cho!....Hê hê, hay lắm hay lắm!” Đúng là khi người ta muốn viện cớ cho hành động của mình thì có đến hàng ngàn hàng vạn lý do.
Hoa Lân gần như kiệt sức mới có thể lên được tới đỉnh Bích Vân, nhưng hắn thất vọng nhận ra trên đỉnh tuyết phong căn bản không có lấy một bóng người. Hắn hoài nghi hay mình đã mắc mưu Trần Kiệt? Cái này gọi là cả ngày rình bắn diều hâu lại bị diều hâu mổ mù mắt…
Bích Vân Phong vươn lên nổi bật giữa quần sơn, chỉ có Thiên Nhận Phong ở đối diện là có thể sáng ngang. Trên đỉnh núi này quanh năm đều trắng xóa một màu tuyết, khí hậu có thể nói là tích thủy thành băng. Nếu người bình thường mà lên đây thì chẳng mấy chốc sẽ bị đóng băng, nhưng hắn là Hoa Lân độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Chỉ thấy hắn tung chân đá tuyết rồi lớn tiếng chửi: “Mẹ kiếp! Tên Trần Kiệt chó chết, dám lừa ta à. Đợi lão tử xuống núi rồi xem có hành hạ ngươi đến chết không?”
Hắn đang định đi xuống thì mới phát hiện ra lên thì dễ mà xuống thì khó! Lúc lên núi hắn có thể bám tay vào vách núi mà leo lên, nhưng khi xuống núi mặt tuyết trơn bóng thế này nhất định sẽ đoạt mất cái tiểu mạng của hắn! Hắn thử vài lần nhưng suýt chút nữa đã bị rơi xuống dưới, lúc này hắn mới biết rằng mình đã lâm vào tuyệt cảnh.
Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống phía tây, hắn đứng tại nơi cao nhất này vô tình lại là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh mặt trời lặn, nhưng giờ phút này hắn đâu còn tâm trí nào để thưởng ngoạn? Bầu trời đã bắt đầu tối dần, hôm nay không thể xuống núi được mất, nếu đêm nay mà trời nổi gió thì thảm rồi, hay là đi tìm một nơi tránh gió trước nhỉ?
Hoa Lân chọn một nơi khuất gió ở góc núi để tọa vị, hắn ngước nhìn bầu trời đầy sao cảm thấy hôm nay là lần được gần với thiên không nhất, phảng phất như chỉ vươn tay ra là có thể nắm lấy những ngôi sao trên trời. Nhưng xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo, không biết làm thế nào hắn đành vận thần công trong cơ thể để chống lại cái lạnh. Nhưng chút ít công lực này của hắn làm sao có thể chống cự được lâu dài? Chưa đến nửa giờ công lực toàn thân hắn đã tiêu hao gần hết, trong cơ thể đột nhiên bùng lên một đoàn khí lưu nóng như lửa đốt, toàn thân dần tán phát hồng quang mờ mờ, nguồn nội công liên miên bất tận đó dường như không bao giờ hết, hắn không khỏi chấn động tinh thần! Chẳng lẽ…
Rất lâu sau, một đạo nhân ảnh trắng như tuyết dáng vẻ ung dung nhàn nhã bay lên đỉnh Bích Vân, bạch y phiêu dật tung bay theo gió, dưới trời sao tuyết trắng trông vô cùng thanh lệ thoát tục.
Nàng ta vừa lên tới nơi thì bỗng sững người lại! Nàng ngàn vạn lần cũng không nghĩ dến chuyện có người đoạt mất “địa bàn” của mình, hơn nữa vòng hồng quang đó sao lại quen thuộc như vậy.
Thượng Quan Linh lướt trên mặt tuyết, nhẹ nhàng dừng lại sau lưng Hoa Lân, do dự một lúc rồi cuối cùng đôi môi anh đào hé mở hỏi: “Đúng là cậu sao? Cậu lên đây làm gì?”
Hoa Lân đang vận công kháng hàn, giật mình đến suýt bị tán khí. Nhưng thấy có người lên Bích Vân Phong, hắn cao hứng tới mức nhảy cẫng lên nói: “A…Cuối cùng cô đã tới rồi!”
Thượng Quan Linh sững sờ, có vẻ hơi ngượng nói: “Cậu đợi ta ở đây à?”
Hoa Lân gật mạnh đầu nói: “Tôi…tôi muốn nhờ cô dạy tôi kiếm pháp!”
Thượng Quan Linh hơi bất ngờ, mỉm cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này sao?”
Hoa Lân nhìn đôi mắt sáng rỡ của nàng, không khỏi nổi lòng hươu dạ vượn, gật đầu liên hồi. Hắn cứ ngẩn người nhìn xuống đất, không dám ngước lên nhìn nàng nữa. Trong lòng hắn thầm mắng chửi: “Người ta nhìn thấy Thượng Quan Linh ai cũng đều bị phong tư tuyệt thế của nàng chế trụ, nhưng tại sao bản thiếu gia nhìn thấy nàng cũng không thể kiềm chế được? Ài, xem ra định lực của ta vẫn còn quá kém…”
Dù cúi thấp đầu nhưng Hoa Lân lại bị chiếc quần lụa quét trên mặt đất của Thượng Quan Linh hấp dẫn. Người trong võ lâm mà mặc quần dài như thế này nếu không có khinh công tuyệt đỉnh và võ công tuyệt thế thì đây sẽ là điểm yếu chí mệnh. Ngược lại, nếu võ công cao cường tuyệt đỉnh thì nó lại rất có khả năng ẩn tàng sát cơ. Nhưng sát cơ đoạt mệnh nguy hiểm nhất không phải nằm trên thân kiếm mà chính là nụ cười rực rỡ của nàng. Được chết dưới nụ cười của nàng e là có chết cũng cam lòng.
Hoa Lân tuy mới mười bốn tuổi nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện, vì vậy hắn không dám ngẩng đầu lên. Nhưng định lực của hắn thật sự có vấn đề, cúi đầu nhìn thấy xiêm quần của Thượng Quan Linh mà cũng suýt nữa không khống chế được bản thân. Chiếc quần làm bằng vải lụa mỏng manh, tuy được dệt bằng những sợi tơ trắng như tuyết nhưng toàn thân nàng đều được bao bọc bởi những sợi tơ mềm mại đó còn làm tăng thêm vẻ tuyệt mỹ. Vòng eo thon nhỏ được buộc quanh bởi một giải đai lưng, nhục cảm hiển hiện trước mắt đó khiến dục hỏa của hắn bốc lên hừng hực! Hoa Lân đột nhiên cảm thấy mũi mình rất nóng, sờ vào thì thấy may là chưa chảy máu mũi (kỳ thực đã bị đông cứng). Hắn bỗng ngẩng đầu cười nói: “Cô thật sự rất đẹp, không hề lạnh lùng chút nào!”
Thượng Quan Linh tức giận nói: “Cậu…không ngờ cậu còn ít tuổi mà đã không đơn thuần như vậy, ta là sư thúc của cậu, biết không?”
Hoa Lân nói: “Đơn…đơn thuần? Tôi không cần! Tôi muốn cô…dạy tôi kiếm pháp!...Sư tôn chỉ thích uống rượu, không để ý gì đến người ta cả!”
Thượng Quan Linh nhận thấy cách nói chuyện của hắn rất thú vị, cười nói: “Cậu…thực sư chỉ vì muốn học kiếm pháp mới leo lên đỉnh Bích Vân à?”
Hoa Lân cảm thấy mỗi lần nàng mỉm cười đều có thể trực tiếp sát nhân! Hắn chỉ có thể dùng hết sức gật đầu!
Thượng Quan Linh bóng gió nói: “Ta còn cho rằng cậu nhớ ra ta cơ….Thôi được rồi! Cậu đã cứu ta nên ta sẽ dạy cậu kiếm pháp!”
Hoa Lân nghi hoặc nói: “Tôi đã từng cứu cô sao?” Thấy nàng không giống như đang nói đùa, hắn lại nói tiếp: “Nhất định là cô nhớ lầm người rồi!...Tuy tôi có cảm giác cô rất thân quen nhưng tôi khẳng định là chưa từng cứu cô! Nếu vì nhận lầm người mà cô mới bằng lòng dạy tôi kiếm pháp thì tôi tuyệt không muốn học!”
Thượng Quan Linh thấy hắn rất có cốt khí, cười yêu kiều nói: “Được rồi! Coi như là ta tình nguyện dạy cho cậu. Ta rất muốn xem xem kiếm pháp của ta mà để cho một nam nhân cao lớn luyện tập thì trông sẽ thế nào đây. Ha ha ha…”
Hoa Lân: “Không phải chứ?”
Thượng Quan Linh: “Muốn học kiếm pháp, đầu tiên phải hiểu kiếm là gì!”
Hoa Lân: “Hả? Kiếm là gì?”
Thượng Quan Linh chậm rãi xoay người vọng nhìn màn đêm xa xăm nói: ‘Kiếm giả! Tổ tông của mọi binh khí, luyện thì dễ, tinh mới khó....Có người đã từng viết: sử kiếm buộc phải dĩ tâm quán thông, dĩ thân tùy hình. Nhưng ta không tán đồng với cảnh giới nhân kiếm hợp nhất !...Ta cho rằng vạn vật đều có thể là kiếm, trong tâm không có kiếm, dĩ khí ngự kiếm, kiếm phát theo ý. Một cây gậy gỗ nói không chừng cũng có thể dùng làm kiếm! Cậu nghĩ sao?’
Hoa Lân nhìn dáng vẻ tuyệt mỹ của nàng, cảm giác như đang bay bổng, chỉ biết nói: “Cao…cao kiến!”
Thượng Quan Linh hòa nhã cười nói: “Thiên Sơn có bản Thiên Sơn Quyết, đó là quyển sổ ghi chép về tất cả các loại kiếm pháp! Khi cậu luyện thành Thiên Tinh Kiếm Quyết sẽ có thể tới Thiên Sơn cấm địa để tham quan học tập….Sở dĩ vì vậy mà kiếm pháp của mỗi người ở Thiên Sơn đều không giống nhau, đó là do tự bản thân lĩnh ngộ ra. Kiếm pháp của sư phụ Kiều Truy Phong của cậu thuộc loại cao cường nhất Thiên Sơn, nhưng ta luôn cảm thấy kiếm pháp của huynh ấy rất khó coi!...Hi hi! Cậu học của ta trước cũng tốt, có thể học được cơ bản, đợi khi nào cậu luyện thành Thất Tinh Liên Hoành thì có thể tự mình tới cấm địa mà học tập.”
Hoa Lân nghi hoặc nói: “Thất Tinh Kiếm Quyết chẳng lẽ còn khó hơn kiếm pháp của cô sao?”
Thượng Quan Linh lắc đầu: “Thất Tinh Kiếm Quyết chỉ là một thứ kiếm pháp cơ bản nhất của Thiên Sơn, mục đích là để huấn luyện sự chuẩn xác và tốc độ xuất kiếm. Phải đạt tới trình độ một kiếm phát ra bảy đóa kiếm hoa thì mới được coi là hợp cách…Như thế này này!” nói xong trong tay nàng đột nhiên lộ ra một thanh đoản kiếm, vẫy ra một màn kiếm hoa chói mắt trước mặt Hoa Lân.
Hoa Lân chỉ cảm thấy tinh quang loang loáng trước mắt, tuy hàn khí bức nhân nhưng hắn không hề chớp mắt, thản nhiên nói: “Hình như có mười sáu đóa kiếm hoa. Tại sao lại gọi là Thất Tinh Kiếm Quyết vậy?”
Hết chương 4
Nếu muốn tới Lăng Vân điện thì buộc phải đi qua Thanh Nguyệt đình, cạnh đó là một con đường lát đá trải dài tít tắp về phía bắc, hai bên đường bày những hòn giả sơn rất đẹp mắt. Lúc này Hoa Lân đang xoay lưng về phía đường ngồi dùng cơm bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh mà nhẹ nhàng từ xa truyền lại, chính là người hắn đang đợi…
Hắn vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Mẹ nó chứ! Tại sao ai cũng thích Diệp Thanh sư muội đến mức phải tranh giành đánh lộn muốn chết vậy nhỉ? Thật chẳng có phong độ gì cả!”
Thiếu niên sau lưng hắn chính là con trai duy nhất của Hạng chưởng môn – Hạng Tiêu Vân. Gã nghe thấy có người đang nhắc đến Diệp sư muội mà mình đem lòng mến mộ nên đương nhiên phải dừng chân.
Hoa Lân nhổ ra một miếng thịt mỡ rồi lại lẩm bẩm nói: “Lại còn ăn trộm áo của người ta nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ!”
Hạng Tiêu Vân cuối cùng cũng không nhịn được phải tiến vào Thanh Nguyệt đình, vỗ nhẹ lên vai Hoa Lân hỏi: “Hoa sư đệ…Đệ vừa nói gì vậy?”
Hoa Lân giật mình nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng vì bị sặc cơm cuống quýt nói: “Không…không có gì. Sao cơ…nói cái…cái gì?”
Hạng Tiêu Vân lạnh lùng nói: “Hình như ta nghe thấy đệ đang nói gì đó đến Diệp sư muội.”
Hoa Lân hoảng hốt một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại. Sau đó hắn rề rà nói: “Hạng sư huynh! Chuyện này…thôi được rồi, đệ sẽ kể cho huynh biết! Nhưng từ nay về sau huynh nhất định phải bảo vệ đệ, đồng ý không?” Thấy Hạng Tiêu Vân gật đầu, hắn mới cẩn thận ghé vào tai gã nói nhỏ: “Hôm kia sư huynh nói chuyện với Diệp Thanh đã bị người khác chú ý, đêm nay sẽ có người mai phục tại Thanh Nguyệt đình…”
Hoa Lân và Hạng Tiêu Vân thầm thì một hồi lâu rồi mới rời khỏi đó.
Hoa Lân bưng phần cơm còn thừa đi đến bên bờ hồ trong xanh, vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, hắn đổ đồ ăn xuống hồ, chẳng mấy chốc đã thấy một đàn cá bơi đến. Hắn nhìn những con cá dưới hồ đang tung tăng bơi lội nhảy lên khỏi mặt nước, nghĩ đến mưu kế hoàn mỹ của mình, không nhịn được cười lên ha hả.
Đúng lúc đó có hai vị sư tỷ đi ngang qua, nhìn thấy Hoa Lân đang cười ngốc nghếch một mình, vị tiểu sư muội kiều diễm cười chế giễu nói: “Vân tỷ tỷ! Tỷ xem tên ngốc đó đang chơi vui chưa kìa! Tự nhiên ngồi đây cười một mình, thảo nào người ta đều bảo là hắn…”
Vân tỷ tỷ ngắt lời nói: “Phong Linh muội muội, muốn đánh giá một người không thể chỉ nhìn vào biểu hiện bên ngoài được!”
Vị Vân tỷ tỷ đó chính là đóa hoa mới của Thiên Sơn – Nam Cung Vân, mười sáu tuổi, lớn hơn Diệp Thanh một chút. Do nàng dậy thì sớm nên trông rất thành thục, bộ y phục bằng lụa mỏng bó sát vào người làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ và đầy đặn, đôi mắt ôn nhu như mặt nước không một gợn sóng khiến nhiều thiếu niên phải điên đảo thần hồn. Hơn nữa với tư chất cực cao, nàng được Phiêu miễu kiếm La Tử Linh vô cùng yêu mến.
Tiểu sư muội yêu kiều bên cạnh tên là Dương Phong Linh, thật ra rất quen thuộc đối với Hoa Lân. Đặc điểm dễ nhận thấy nhất của nàng là khả ái tinh nghịch, chính là đồ đệ của Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh.
Hoa Lân nghe thấy có người cười cợt hắn, nhìn ra thì thấy hai vị sư tỷ xinh đẹp nên hắn nào dám có ý kiến gì, chỉ làm mặt xấu với Dương Phong Linh.
Hai vị sư tỷ chậm rãi bước tới, nhìn thấy trong hồ có bầy cá đang chơi đùa, Dương Phong Linh hớn hở chạy đến lấy tay nghịch nước cười hi hi thích thú, lũ cá bị dọa hoảng sợ tỏa ra tứ phía bơi toán loạn.
Nam Cung Vân mỉm cười với Hoa Lân, dịu dàng hỏi: “Tiểu sư đệ ngồi đây một mình để nuôi cá à? Sao không thấy đệ đến thao trường luyện công?”
Hoa Lân đang tuổi trưởng thành, mắt nhìn chằm chằm vào đồi ngực vun đầy của nàng như muốn xuyên qua lớp y phục, hắn nghĩ: “Hai cái tiểu màn thầu của Thanh Thanh khi nào đạt tới trình độ này thì đẹp lắm đây.” Hắn lại không hề biết rằng Diệp Thanh tuy mới chỉ mười bốn tuổi nhưng thân hình của nàng sớm đã khiến cho đại đa số các thiếu niên đồng môn say mê đến phát cuồng.
Nam Cung Vân hơi lúng túng, sắc mặt dần đỏ lựng, quát nhẹ: “Người ta đang hỏi đệ kìa!”
Hoa Lân như bừng tỉnh, gãi đầu gãi tai hỏi: “Tỷ vừa nói gì vậy?”
Dương Phong Linh không giữ được vẻ nghiêm túc, bật cười khanh khách.
Nam Cung Vân ngượng chín người nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao không thấy đệ đến thao trường luyện công?”
Hoa Lân thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng thì cảm thấy rất thích thú, hắn cười nói: “Tỷ đợi đệ ở thao trường sao?...Tỷ hỏi như vậy sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó!”
“Đệ…” Nam Cung Vân day day chân rồi kéo Dương Phong Linh bỏ đi luôn. Họ đi xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng Dương Phong Linh trêu đùa: “Hi hi…đây chính là người mà tỷ bảo rằng không thể đánh giá dựa vào vẻ bề ngoài sao?”
Hoa Lân nhìn theo bóng dáng họ xa dần rồi cũng nhấc mình rời khỏi đó đi về nhà, lại vừa đi vừa huýt sáo.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, từng trận dao động dữ dội truyền lại. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy hai thân ảnh bạch sắc đang ngự kiếm đứng trên bầu trời phía trên thao trường, dưới đất còn vang vọng những tiếng chưởng thanh. Có người ngự kiếm tỷ võ thì có gì lạ đâu? Nhưng nếu là Thượng Quan Linh đang động thủ thì lại là chuyện khác! Do đó Hoa Lân liền vứt cả bát đũa lại để chạy vội đến đó.
Chỉ thấy Thượng Quan Linh đang thí chiêu cùng chưởng môn phu nhân Lưu Linh, thân hình bọn họ phiêu dật giữa không trung ưu nhã như tiên nữ. Từ xa nhìn lại, vạt áo dài tha thướt, đai áo thắt ngang lưng phất phơ theo gió, mọi người đều chăm chú theo dõi đến hoa mắt, thân ảnh lướt qua lướt lại như thoi đưa mỹ lệ tựa hồ điệp khiến chúng nhân dưới đất ngây ngất như say như mê…
Lúc Hoa Lân đến nơi, chỉ thấy chưởng môn phu nhân huy kiếm tỏa ra tinh quang đầy trời, hơi nước giữa trời nhanh chóng ngưng tụ lại thành bảy cây băng chùy, rít lên bắn thẳng vào thân người bên phải Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh vung ống tay áo trái ra nghênh đón băng chùy, hô lên một tiếng đánh bay băng chùy lăng lệ sắc bén, đồng thời chuyển mình, thân ảnh thần tốc vươn tới trước, ống tay áo phải lay động bắn ra một đạo kiếm khí bằng nước đánh vào eo của Lưu Linh.
Lưu Linh ngự kiếm phi lên cao mấy trượng, thét khẽ một tiếng, vẫy ra bảy đóa liên hoa trùm xuống người Thượng Quan Linh. Chỉ thấy bảy đóa liên hoa đó ngày càng to dần sinh ra tiếng rít cực lớn, chính là Thất Tinh Kiếm Quyết của Thiên Sơn phái.
Dưới đất tiếng kinh hô lại vang lên từng chập, có thể ngự kiếm thi triển Thất Tinh Kiếm Quyết quả thật kinh thế hãi tục. Phải biết rằng ngự kiếm phi hành vốn đã thập phần gian khó, còn phải thi triển kiếm pháp với lực công kích cường đại thì lại càng không dễ dàng gì.
Không ngờ Thượng Quan Linh chỉ khẽ giơ hữu thủ chắn trên đỉnh đầu, bày bố một tầng phòng hộ trong suốt, bảy đóa kiếm quang đó đập vào làm sản sinh ra từng gợn sóng lăn tăn, giống như ném đá xuống mặt nước tĩnh lặng, sau đó bỗng vang lên những tiếng nổ ầm ĩ như sấm rền.
Thất Tinh Kiếm Quyết của Lưu Linh có vẻ rất lợi hại nhưng những đóa kiếm hoa được khuếch đại đó có biểu hiện không đủ chân khí, nhờ vậy Thượng Quan Linh mới có thể chỉ dùng một tay mà trực tiếp đối đầu được.
Lưu Linh ngưng khí cử kiếm, hét lên: ‘Thiên, Kiếm, Trảm…”
Không khí xung quanh cấp tốc hội tụ lại trên thân kiếm, ẩn ước có thể nhìn thấy một thanh thiên kiếm khổng lồ, kiếm quang lăng lợi nhanh chóng bổ thẳng xuống như rạch đứt bầu trời, thanh thế đó thật đáng sợ kinh người.
Thượng Quan Linh chỉ có thể né tránh kiếm khí sắc nhọn này. Những người đang theo dõi dưới đất cũng sợ hãi vội vàng tản ra để nhường cho nàng một thông đạo, chỉ thấy kiếm khi cứa vào những tảng đá dưới đất tạo thành những vết nứt sâu rộng rồi lại tiếp tục bắn thẳng ra xa…
Hai đại cao thủ quá chiêu trên không, những đệ tử đứng quan chiến dưới mặt đất đều cảm thấy từng trận cương phong quét ngang qua đỉnh đầu, những kẻ công lực yếu kém đều bị đẩy lui đến mấy chục trượng.
Bản thân ngự kiếm thuật không hề có lực công kích mạnh mà chỉ giúp chiếm được địa hình thuận lợi, không những có thể tránh được những đòn tấn công từ phía dưới, hơn nữa ở trên không còn có thể phát động công kích địch nhân từ bất kì góc độ nào. Đương nhiên điểm hữu ích nhất của ngự kiếm thuật chính là dễ tìm đường chạy trốn.
Nếu chỉ so về kiếm pháp, kỳ thực Thượng Quan Linh vẫn cao minh hơn một bậc. Cùng lúc ngự kiếm phi hành, hai ống tay áo của nàng còn có thể phát ra kiếm khí sắc bén lăng lệ, một thân công lực đó thực kinh thế hãi nhân, thậm chí có khi không hề thua kém chưởng môn nhân. Những đệ tử đứng dưới đều si si ngốc ngốc vọng nhìn lên thiên không, là do chấn động bởi tuyệt thế võ công ? Hay ngây ngất trước dung nhan tuyệt thế của Thượng Quan Linh? Những người khác thì không biết thế nào, nhưng riêng Hoa Lân thì nhất định là bị thân hình tuyệt mỹ của Thượng Quan Linh cuốn hút đến không thể nhấc chân khỏi chỗ.
Bạch y như tuyết phiêu hốt bất định, mỗi lần Thượng Quan Linh xoay mình đều khiến hắn như si như dại. Thân thể yêu kiều lững lỡ bay lượn phiêu dật giữa không trung, phong thái tuyệt thế đó lúc bình thường làm sao có thể thấy được? Do đó, khi trận đấu đã chấm dứt, các đệ tử cũng bắt đầu rời khỏi thao trường, Hoa Lân vẫn ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
Không biết vì sao mà mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Linh hắn đều cảm thấy nàng rất thân quen nhưng không thể nhớ ra là đã từng gặp ở đâu. Mỹ nữ tuyệt thế như vậy bất kì ai dù chỉ nhìn qua một lần đều không thể nào quên được, vậy hắn thật sự đã từng gặp nàng chưa? Hoa Lân không dám khẳng định.
Rất lâu sau, Hoa Lân quay lại thực tại sau một hồi miên man suy nghĩ, hắn bực bội trở về Thạch Hiên Cư. Nhưng đột nhiên nhớ đến cuộc đối thoại của Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy, vị tiểu sư thúc đó thường đả tọa trên Bích Vân Phong, không biết liệu nàng có lại tới đó không? Nghĩ đến hình ảnh của Thượng Quan Linh, trong lòng hắn bỗng rung động.
Bất tri bất giác, Hoa Lân đã đi tới chân núi Bích Vân Phong, hắn sững người nhìn lên đỉnh núi tuyết cao vút lên tận mây xanh. Hắn bỗng kinh hãi tỉnh lại, lấy tay gõ mạnh vào đầu mấy cái lẩm bẩm nói: “Tại sao ta lại đến đây?” Sắc mặt đỏ hồng, hắn vội tự biện minh: “Hề hề, nhất định là do không có việc gì làm nên mới dẫn đến việc tinh thần hoảng hốt, ngày mai ta phải bắt đầu ra sức luyện kiếm thôi!...Nhưng không có ai dạy ta kiếm pháp, thế thì phải học với ai bây giờ? Sư tôn Kiều Truy Phong thì hình như không thể rời khỏi vò rượu rồi…Ái dà, đúng rồi! Kiếm thuật của Thượng Quan Linh quán tuyệt Thiên Sơn, bây giờ ta sẽ lên đỉnh Bích Vân để xin nàng dạy cho!....Hê hê, hay lắm hay lắm!” Đúng là khi người ta muốn viện cớ cho hành động của mình thì có đến hàng ngàn hàng vạn lý do.
Hoa Lân gần như kiệt sức mới có thể lên được tới đỉnh Bích Vân, nhưng hắn thất vọng nhận ra trên đỉnh tuyết phong căn bản không có lấy một bóng người. Hắn hoài nghi hay mình đã mắc mưu Trần Kiệt? Cái này gọi là cả ngày rình bắn diều hâu lại bị diều hâu mổ mù mắt…
Bích Vân Phong vươn lên nổi bật giữa quần sơn, chỉ có Thiên Nhận Phong ở đối diện là có thể sáng ngang. Trên đỉnh núi này quanh năm đều trắng xóa một màu tuyết, khí hậu có thể nói là tích thủy thành băng. Nếu người bình thường mà lên đây thì chẳng mấy chốc sẽ bị đóng băng, nhưng hắn là Hoa Lân độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Chỉ thấy hắn tung chân đá tuyết rồi lớn tiếng chửi: “Mẹ kiếp! Tên Trần Kiệt chó chết, dám lừa ta à. Đợi lão tử xuống núi rồi xem có hành hạ ngươi đến chết không?”
Hắn đang định đi xuống thì mới phát hiện ra lên thì dễ mà xuống thì khó! Lúc lên núi hắn có thể bám tay vào vách núi mà leo lên, nhưng khi xuống núi mặt tuyết trơn bóng thế này nhất định sẽ đoạt mất cái tiểu mạng của hắn! Hắn thử vài lần nhưng suýt chút nữa đã bị rơi xuống dưới, lúc này hắn mới biết rằng mình đã lâm vào tuyệt cảnh.
Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống phía tây, hắn đứng tại nơi cao nhất này vô tình lại là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh mặt trời lặn, nhưng giờ phút này hắn đâu còn tâm trí nào để thưởng ngoạn? Bầu trời đã bắt đầu tối dần, hôm nay không thể xuống núi được mất, nếu đêm nay mà trời nổi gió thì thảm rồi, hay là đi tìm một nơi tránh gió trước nhỉ?
Hoa Lân chọn một nơi khuất gió ở góc núi để tọa vị, hắn ngước nhìn bầu trời đầy sao cảm thấy hôm nay là lần được gần với thiên không nhất, phảng phất như chỉ vươn tay ra là có thể nắm lấy những ngôi sao trên trời. Nhưng xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo, không biết làm thế nào hắn đành vận thần công trong cơ thể để chống lại cái lạnh. Nhưng chút ít công lực này của hắn làm sao có thể chống cự được lâu dài? Chưa đến nửa giờ công lực toàn thân hắn đã tiêu hao gần hết, trong cơ thể đột nhiên bùng lên một đoàn khí lưu nóng như lửa đốt, toàn thân dần tán phát hồng quang mờ mờ, nguồn nội công liên miên bất tận đó dường như không bao giờ hết, hắn không khỏi chấn động tinh thần! Chẳng lẽ…
Rất lâu sau, một đạo nhân ảnh trắng như tuyết dáng vẻ ung dung nhàn nhã bay lên đỉnh Bích Vân, bạch y phiêu dật tung bay theo gió, dưới trời sao tuyết trắng trông vô cùng thanh lệ thoát tục.
Nàng ta vừa lên tới nơi thì bỗng sững người lại! Nàng ngàn vạn lần cũng không nghĩ dến chuyện có người đoạt mất “địa bàn” của mình, hơn nữa vòng hồng quang đó sao lại quen thuộc như vậy.
Thượng Quan Linh lướt trên mặt tuyết, nhẹ nhàng dừng lại sau lưng Hoa Lân, do dự một lúc rồi cuối cùng đôi môi anh đào hé mở hỏi: “Đúng là cậu sao? Cậu lên đây làm gì?”
Hoa Lân đang vận công kháng hàn, giật mình đến suýt bị tán khí. Nhưng thấy có người lên Bích Vân Phong, hắn cao hứng tới mức nhảy cẫng lên nói: “A…Cuối cùng cô đã tới rồi!”
Thượng Quan Linh sững sờ, có vẻ hơi ngượng nói: “Cậu đợi ta ở đây à?”
Hoa Lân gật mạnh đầu nói: “Tôi…tôi muốn nhờ cô dạy tôi kiếm pháp!”
Thượng Quan Linh hơi bất ngờ, mỉm cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này sao?”
Hoa Lân nhìn đôi mắt sáng rỡ của nàng, không khỏi nổi lòng hươu dạ vượn, gật đầu liên hồi. Hắn cứ ngẩn người nhìn xuống đất, không dám ngước lên nhìn nàng nữa. Trong lòng hắn thầm mắng chửi: “Người ta nhìn thấy Thượng Quan Linh ai cũng đều bị phong tư tuyệt thế của nàng chế trụ, nhưng tại sao bản thiếu gia nhìn thấy nàng cũng không thể kiềm chế được? Ài, xem ra định lực của ta vẫn còn quá kém…”
Dù cúi thấp đầu nhưng Hoa Lân lại bị chiếc quần lụa quét trên mặt đất của Thượng Quan Linh hấp dẫn. Người trong võ lâm mà mặc quần dài như thế này nếu không có khinh công tuyệt đỉnh và võ công tuyệt thế thì đây sẽ là điểm yếu chí mệnh. Ngược lại, nếu võ công cao cường tuyệt đỉnh thì nó lại rất có khả năng ẩn tàng sát cơ. Nhưng sát cơ đoạt mệnh nguy hiểm nhất không phải nằm trên thân kiếm mà chính là nụ cười rực rỡ của nàng. Được chết dưới nụ cười của nàng e là có chết cũng cam lòng.
Hoa Lân tuy mới mười bốn tuổi nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện, vì vậy hắn không dám ngẩng đầu lên. Nhưng định lực của hắn thật sự có vấn đề, cúi đầu nhìn thấy xiêm quần của Thượng Quan Linh mà cũng suýt nữa không khống chế được bản thân. Chiếc quần làm bằng vải lụa mỏng manh, tuy được dệt bằng những sợi tơ trắng như tuyết nhưng toàn thân nàng đều được bao bọc bởi những sợi tơ mềm mại đó còn làm tăng thêm vẻ tuyệt mỹ. Vòng eo thon nhỏ được buộc quanh bởi một giải đai lưng, nhục cảm hiển hiện trước mắt đó khiến dục hỏa của hắn bốc lên hừng hực! Hoa Lân đột nhiên cảm thấy mũi mình rất nóng, sờ vào thì thấy may là chưa chảy máu mũi (kỳ thực đã bị đông cứng). Hắn bỗng ngẩng đầu cười nói: “Cô thật sự rất đẹp, không hề lạnh lùng chút nào!”
Thượng Quan Linh tức giận nói: “Cậu…không ngờ cậu còn ít tuổi mà đã không đơn thuần như vậy, ta là sư thúc của cậu, biết không?”
Hoa Lân nói: “Đơn…đơn thuần? Tôi không cần! Tôi muốn cô…dạy tôi kiếm pháp!...Sư tôn chỉ thích uống rượu, không để ý gì đến người ta cả!”
Thượng Quan Linh nhận thấy cách nói chuyện của hắn rất thú vị, cười nói: “Cậu…thực sư chỉ vì muốn học kiếm pháp mới leo lên đỉnh Bích Vân à?”
Hoa Lân cảm thấy mỗi lần nàng mỉm cười đều có thể trực tiếp sát nhân! Hắn chỉ có thể dùng hết sức gật đầu!
Thượng Quan Linh bóng gió nói: “Ta còn cho rằng cậu nhớ ra ta cơ….Thôi được rồi! Cậu đã cứu ta nên ta sẽ dạy cậu kiếm pháp!”
Hoa Lân nghi hoặc nói: “Tôi đã từng cứu cô sao?” Thấy nàng không giống như đang nói đùa, hắn lại nói tiếp: “Nhất định là cô nhớ lầm người rồi!...Tuy tôi có cảm giác cô rất thân quen nhưng tôi khẳng định là chưa từng cứu cô! Nếu vì nhận lầm người mà cô mới bằng lòng dạy tôi kiếm pháp thì tôi tuyệt không muốn học!”
Thượng Quan Linh thấy hắn rất có cốt khí, cười yêu kiều nói: “Được rồi! Coi như là ta tình nguyện dạy cho cậu. Ta rất muốn xem xem kiếm pháp của ta mà để cho một nam nhân cao lớn luyện tập thì trông sẽ thế nào đây. Ha ha ha…”
Hoa Lân: “Không phải chứ?”
Thượng Quan Linh: “Muốn học kiếm pháp, đầu tiên phải hiểu kiếm là gì!”
Hoa Lân: “Hả? Kiếm là gì?”
Thượng Quan Linh chậm rãi xoay người vọng nhìn màn đêm xa xăm nói: ‘Kiếm giả! Tổ tông của mọi binh khí, luyện thì dễ, tinh mới khó....Có người đã từng viết: sử kiếm buộc phải dĩ tâm quán thông, dĩ thân tùy hình. Nhưng ta không tán đồng với cảnh giới nhân kiếm hợp nhất !...Ta cho rằng vạn vật đều có thể là kiếm, trong tâm không có kiếm, dĩ khí ngự kiếm, kiếm phát theo ý. Một cây gậy gỗ nói không chừng cũng có thể dùng làm kiếm! Cậu nghĩ sao?’
Hoa Lân nhìn dáng vẻ tuyệt mỹ của nàng, cảm giác như đang bay bổng, chỉ biết nói: “Cao…cao kiến!”
Thượng Quan Linh hòa nhã cười nói: “Thiên Sơn có bản Thiên Sơn Quyết, đó là quyển sổ ghi chép về tất cả các loại kiếm pháp! Khi cậu luyện thành Thiên Tinh Kiếm Quyết sẽ có thể tới Thiên Sơn cấm địa để tham quan học tập….Sở dĩ vì vậy mà kiếm pháp của mỗi người ở Thiên Sơn đều không giống nhau, đó là do tự bản thân lĩnh ngộ ra. Kiếm pháp của sư phụ Kiều Truy Phong của cậu thuộc loại cao cường nhất Thiên Sơn, nhưng ta luôn cảm thấy kiếm pháp của huynh ấy rất khó coi!...Hi hi! Cậu học của ta trước cũng tốt, có thể học được cơ bản, đợi khi nào cậu luyện thành Thất Tinh Liên Hoành thì có thể tự mình tới cấm địa mà học tập.”
Hoa Lân nghi hoặc nói: “Thất Tinh Kiếm Quyết chẳng lẽ còn khó hơn kiếm pháp của cô sao?”
Thượng Quan Linh lắc đầu: “Thất Tinh Kiếm Quyết chỉ là một thứ kiếm pháp cơ bản nhất của Thiên Sơn, mục đích là để huấn luyện sự chuẩn xác và tốc độ xuất kiếm. Phải đạt tới trình độ một kiếm phát ra bảy đóa kiếm hoa thì mới được coi là hợp cách…Như thế này này!” nói xong trong tay nàng đột nhiên lộ ra một thanh đoản kiếm, vẫy ra một màn kiếm hoa chói mắt trước mặt Hoa Lân.
Hoa Lân chỉ cảm thấy tinh quang loang loáng trước mắt, tuy hàn khí bức nhân nhưng hắn không hề chớp mắt, thản nhiên nói: “Hình như có mười sáu đóa kiếm hoa. Tại sao lại gọi là Thất Tinh Kiếm Quyết vậy?”
Hết chương 4
/362
|