Đột nhiên, hai mắt Minh Duệ chợt lóe tinh mang, hắn nhẹ giọng nói ra:
- Không sao, nếu bọn họ có tới tìm ta đi chăng nữa, ta tin Bảo Linh Cổ Đăng sẽ giúp ta chạy thoát thân. Chí ít có thể giúp ta và Anh Nhi chạy đến cái nơi không gian hồng sắc kia.
Nói xong, hắn lại tràn ngập tự tin, không còn lo lắng. Ta con mẹ nó cùng lắm ở trong không gian kia tu luyện đến Vũ Khiểu Đỉnh Phong là được rồi, dù sao trong đó chân nguyên còn hơn bên ngoài mấy lần cơ mà.
Nhưng nếu không phải tìm hắn đâu nè? Nghe nói đoàn người này đến đây là hộ tống vị nào đó trẻ tuổi của Long Thần Tông. Mà theo hắn lục lại trí nhớ của mình thì hắn đúng là không có đắc tội với tên nào trẻ tuổi của Long Thần Tông. Vì vậy, Minh Duệ không thèm lo nghĩ nữa, hắn bắt đầu xếp bằng tu luyện, mặc kệ đám người Long Thần Tông hay Phượng Thần Tông gì đó ngoài kia.
Nhưng đám người cao tầng của Tinh Vân Kiếm Tông thì khác, bọn hắn nhao nhao chạy đến ngoài sơn môn, chờ đợi nghênh đón đám người Long Thần Tông.
Bên ngoài sơn môn, trung niên nam tử mở miệng hỏi Thái Thượng Tông Chủ:
- Thái Thượng Tông Chủ, ngài có biết vì sao Long Thần Tông lại kéo quân ồ ạt đến Tinh Vân Kiếm Tông chúng ta không?
Thái Thượng Tông Chủ nghe vậy trầm mặc không thôi. Hắn nhìn vị này trung niên một hồi lâu cũng không nói gì.
Bên cạnh trung niên nam tử, một đám người trưởng lão, Lưu Tinh, Lưu Tố Uyên và mấy tên hạch tâm đệ tử cũng đang ở đây. Nhưng kì quái là Dương Anh Nhi ở có trong đám người.
Chắc hẳn nàng không có hứng thú với đám người này chăng?
Đúng lúc này, xa xa trên bầu trời, gần trăm đạo lưu quang phá không bay tới, không bao lâu sau tất cả đều hạ xuống sơn môn Tinh Vân Kiếm Tông.
Cầm đầu là một nữ tử nhìn qua chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo như thiên tiên giáng trần, nước da trắng như tuyết, thân hình đầy đặn đẫy đà. Mấy từ ngữ phàm tục như: Tu Hoa Bế Nguyệt hay Trầm Ngư Lạc Nhạn đều không thể miêu tả hết vẻ đẹp của nữ tử trước mắt này. Thậm chí, nàng còn xinh đẹp hơn Lưu Tố Uyên đang đứng đằng kia mấy phần.
Đám thiên tài Tinh Vân Kiếm Tông thấy nữ tử này đang tiến lại gần, hai mắt sáng lên nhìn không chớp mắt.
Đùa cái gì, người ta thậm chí còn xinh đẹp hơn Thánh Nữ của Tông Môn, có kẻ ngu mới không nhìn nhiều mấy lần.
Đi theo nàng, vị kia trung niên dường như là dẫn đội đám người này hừ lạnh một tiếng, hắn chuẩn bị phóng uy áp với đám người trước mắt.
Nhưng lúc này, nữ tử kia khẽ giơ ngọc thủ ra ngăn hắn, nói:
- Đây là tông môn người ta, không nên làm càn như vậy. Hơn nữa bọn họ đều mang thành ý đi ra tiếp đón chúng ta, thân là khách, chúng ta không nên quá phận.
Vị kia trung niên nghe vậy, lui lại phía sau, không nói lời nào.
Lúc này, đám người Tinh Vân Kiếm Tông đi đến bên cạnh bọn người này, Thái Thượng Tông Chủ chắp tay nói ra:
- Tinh Vân Kiếm Tông hoan nghênh chư vị đạo hữu của Long Thần Tông đến làm khách. Mời chư vị vào trong, chúng ta đã chuẩn bị nguyên tửu, nguyên quả tiếp đãi các vị.
Cầm đầu nữ tử nhìn Thái Thượng Tông Chủ nói ra:
- Vị này chắc là người cầm lái Tinh Vân Kiếm Tông đi. Vãn bối là Lâm Thu Nhã, gặp qua tiền bối.
Thái Thượng Tông Chủ cùng đám người cao tầng sững sờ rồi. Lâm Thu Nhã, cái tên này như sét đánh bên tai, thiên tài Long Thần Tông, mười chín tuổi Chân Tôn Đỉnh Phong. Phạm vi quản hạt của Long Thần Tông ai mà không nghe qua cái tên này.
Thái Thượng Tông Chủ cười ha ha nói:
- Thì ra là Thu Nhã hiền chất, mau, mau, vào trong đại điện nói chuyện.
Đoàn người gần hai trăm người đi vào, nhưng tất cả đều đứng ngoài, chỉ có mấy vị cao tầng Tinh Vân Kiếm Tông và mười tên Chân Đế, một tên Chân Thánh còn cả Lâm Thu Nhã là ngồi trong đại điện. Duy chỉ có Lưu Tinh đang ngồi trong này sắc mặt âm trầm như nước, hắn ngưng mắt nhìn đám người Long Thần Tông.
Lúc này, không đợi Lâm Thu Nhã và đám người Tinh Vân Kiếm Tông nói câu gì, tên trung niên kia đứng dậy, thoáng khom người với Lâm Thu Nhã, sau đó nhìn nàng và đám người trong đại điện nói:
- Ta cũng không dài dòng nữa. Lần này chúng ta đi đến đây là có hai mục đích. Mục đích đầu tiên là điều tra dị tượng hai lân xuất hiện ở Ma Thú Sâm Lâm. Thứ hai rất đơn giản, Tông Chủ Long Thần Tông muốn hủy hôn ước của Lâm Thu Nhã tiểu thư và Thiếu Tông Chủ của quý tông.
Khi lời này vừa nói ra, cả đại điện âm trầm như nước, sắc mặt ai của Tinh Vân Kiếm Tông cũng rất khó coi. Lưu Tinh ngồi một bên song quyền nắm chặt, không nói lời nào.
Lúc này Lâm Thu Nhã mở miệng:
- Long Chiến Thiên.
VỊ kia trung niên quay sang thi lễ với Lâm Thu Nhã, sau đó cung kính nói:
- Thu Nhã tiểu thư, Tông Chủ đã giao toàn quyền cho Chiến Thiên xử lí, còn xin Thu Nhã tiểu thư hiểu cho.
Lúc này, Thái Thượng Tông Chủ trầm mặc lên tiếng:
- Chuyện này là do những vị đại năng của hai tông môn nhiều năm trước đặt ra, quý tông làm vậy cũng không khỏi có chút quá đáng một điểm.
Long Chiến Thiên nghe vậy, nhàn nhạt nói:
- Chư vị có thể an tâm, Long Thần Tông ta tuyệt đối không phải là loại ức hiếp người. Tông chủ chúng ta nói, để đền bù danh dự quý tông, Long Thần Tông sẽ bỏ ra một kiện Thánh Binh, năm kiện Thiên Binh, năm mươi viên đan dược Thập Cấp, ba trăm viện Cửu Cấp Đan Dược.
Đám người Tinh Vân Kiếm Tông nghe vậy hút ngụm khí lạnh, không ngờ Long Thần Tông lại bỏ cái giá lớn vậy.
Thái Thượng Tông Chủ sắc mặt càng lúc càng khó xem, hắn còn muốn nói gì đó, thì đột nhiên:
- Ta đồng ý từ hôn. Thái Thượng Tông Chủ, chư vị Tinh Vân Kiếm Tông, cứ quyết định vậy đi.
Nói xong, Lưu Tinh thẫn thờ đi ra khỏi đại điện Tinh Vân Kiếm Tông.
Long Chiến Thiên nhìn Lưu Tinh, sau đó cười nhạt nói ra:
- Đó là thiếu tông chủ quý tông sao? Đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, biết nên chọn cái gì trong tình cảnh này.
Đám người Tinh Vân Kiếm Tông vẻ mặt rất khó xem, bọn hắn không nghĩ tới chuyện quái dị này lại đến với tông môn mình. Ngay cả phụ thân Lưu Tinh mặt mũi cũng âm trầm, không nói câu nào nhìn nhi tử thẫn thờ đi ra đại điện.
Lâm Thu Nha nhìn Long Chiến Thiên, nói:
- Ta đi giải thích với hắn.
Nói xong, nàng thi lễ cáo từ đám người Tinh Vân Kiếm Tông.
Bên kia, Lưu Tinh không biết vì sao lại thẫn thờ đi qua nơi ở của Minh Duệ. Chỉ nghe hắn lẩm bà lẩm bẩm:
- Long Thần Tông từ hôn, cốt truyện bắt đầu rồi sao. Không… Ta không muốn điều đáng sợ đó xảy ra.
Hắn con mắt lờ đờ, thì thào nói tiếp:
- Ba năm rưỡi sau, Anh Nhi sư tỷ đại chiến nhân vật chính, nàng thua dù đã là Chân Tiên Cảnh…Tinh Vân Kiếm Tông hủy diệt… Không, ta không để điều này xảy ra. Hiện tại có ta, Anh Nhi sư tỷ, còn có Hắc Nguyệt chưa từng xuất hiện trong truyện khi ta đã đọc, khi đó ba người hợp sức, bọn ta sẽ không thua, tên kia tu luyện sau chúng ta gần hai năm, khi đó hắn chỉ là Chân Ma Cảnh… Anh Nhi sư tỷ, ngươi trong ba năm rưỡi nhất định phải bước vào Chân Mệnh cảnh mới được.
Nói xong, hắn lại lẩm bẩm:
- Nếu Tinh Vân Kiếm Tông ta bị diệt… Huyết Nguyệt Ma Triều, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Nói xong, hắn lê thân mình quay về phòng của hắn.
Lúc này, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện tại nơi Lưu Tinh lẩm bẩm, hắn trầm giọng nói:
- Từ hôn? Cốt truyện bắt đầu? Nhân vật chính và Anh Nhi đại chiến? Nàng ba năm rưỡu sau bước vào Chân Tiên? Nàng thua Tinh Vân Kiếm Tông diệt môn? Tên Lưu Tinh này đang nói cái gì vậy? Không lẽ hắn biết trước tương lai sao?
Minh Duệ lắc mạnh đầu, thì thào nói ra:
- Ba năm rưỡi sau nói nàng vào Chân Đế ta tin, Chân Tiên Chân Mệnh gì đó, căn bản là không thể nào.
Lúc này, từ đừng xa, một nữ tử dung mạo tuyệt luân tiến lại gần Minh Duệ. Nàng mở đôi môi anh đào ra, ngọt ngào nói:
- Vị này đạo hữu Tinh Vân Kiếm Tông, ngươi vừa rồi có biết Thiếu Tông Chủ các ngươi đi nơi nào sao?
Minh Duệ nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, cũng không nhìn nhiều. Tuy nàng này xinh đẹp thật, thậm chí còn nhỉnh hơn chút xíu so với Dương Anh Nhi, nhưng hắn không phải loại người kia.
Thế là, Minh Duệ chỉ chỉ hướng nơi ở Lưu Tinh, sau đó thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt nữ tử này.
Nữ tử kia kinh ngạc thoáng cái, nhỏ giọng:
- Người này chỉ là Chân Sư cảnh, nhưng thân thủ của hắn ngay cả ta cũng không nhìn ra. Tốc độ quả thật kinh người. Hơn nữa, hắn không như người khác, nhìn ta với ánh mắt như hổ thèm mồi. Người này thậm chí xem ta cùng những cô gái bình thường giống nhau, không lẽ hắn là lão yêu nào chuyển thế?
Nói xong, nàng lại bắt đầu đuổi theo Lưu Tinh.
Minh Duệ không biết hắn vô tình lại để lại một cái ấn tượng trong mắt giai nhân. Hắn thực ra cũng chẳng thèm để ý đến nhan sắc của nàng. Hắn đoán, người này hẳn là đến từ hôn Lưu Tinh như trong lời hắn nói đi. Vì thế, hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều với nàng ta. Bây giờ hắn còn đang vội nâng cao tu vi đây này. Nếu ba năm rưỡi sau mọi thứ là thật, vậy hắn với tiến độ hiện tại sao có thể bảo vệ Anh Nhi được đây?
………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Hết quyển 1: Tiền Truyện.
- Không sao, nếu bọn họ có tới tìm ta đi chăng nữa, ta tin Bảo Linh Cổ Đăng sẽ giúp ta chạy thoát thân. Chí ít có thể giúp ta và Anh Nhi chạy đến cái nơi không gian hồng sắc kia.
Nói xong, hắn lại tràn ngập tự tin, không còn lo lắng. Ta con mẹ nó cùng lắm ở trong không gian kia tu luyện đến Vũ Khiểu Đỉnh Phong là được rồi, dù sao trong đó chân nguyên còn hơn bên ngoài mấy lần cơ mà.
Nhưng nếu không phải tìm hắn đâu nè? Nghe nói đoàn người này đến đây là hộ tống vị nào đó trẻ tuổi của Long Thần Tông. Mà theo hắn lục lại trí nhớ của mình thì hắn đúng là không có đắc tội với tên nào trẻ tuổi của Long Thần Tông. Vì vậy, Minh Duệ không thèm lo nghĩ nữa, hắn bắt đầu xếp bằng tu luyện, mặc kệ đám người Long Thần Tông hay Phượng Thần Tông gì đó ngoài kia.
Nhưng đám người cao tầng của Tinh Vân Kiếm Tông thì khác, bọn hắn nhao nhao chạy đến ngoài sơn môn, chờ đợi nghênh đón đám người Long Thần Tông.
Bên ngoài sơn môn, trung niên nam tử mở miệng hỏi Thái Thượng Tông Chủ:
- Thái Thượng Tông Chủ, ngài có biết vì sao Long Thần Tông lại kéo quân ồ ạt đến Tinh Vân Kiếm Tông chúng ta không?
Thái Thượng Tông Chủ nghe vậy trầm mặc không thôi. Hắn nhìn vị này trung niên một hồi lâu cũng không nói gì.
Bên cạnh trung niên nam tử, một đám người trưởng lão, Lưu Tinh, Lưu Tố Uyên và mấy tên hạch tâm đệ tử cũng đang ở đây. Nhưng kì quái là Dương Anh Nhi ở có trong đám người.
Chắc hẳn nàng không có hứng thú với đám người này chăng?
Đúng lúc này, xa xa trên bầu trời, gần trăm đạo lưu quang phá không bay tới, không bao lâu sau tất cả đều hạ xuống sơn môn Tinh Vân Kiếm Tông.
Cầm đầu là một nữ tử nhìn qua chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo như thiên tiên giáng trần, nước da trắng như tuyết, thân hình đầy đặn đẫy đà. Mấy từ ngữ phàm tục như: Tu Hoa Bế Nguyệt hay Trầm Ngư Lạc Nhạn đều không thể miêu tả hết vẻ đẹp của nữ tử trước mắt này. Thậm chí, nàng còn xinh đẹp hơn Lưu Tố Uyên đang đứng đằng kia mấy phần.
Đám thiên tài Tinh Vân Kiếm Tông thấy nữ tử này đang tiến lại gần, hai mắt sáng lên nhìn không chớp mắt.
Đùa cái gì, người ta thậm chí còn xinh đẹp hơn Thánh Nữ của Tông Môn, có kẻ ngu mới không nhìn nhiều mấy lần.
Đi theo nàng, vị kia trung niên dường như là dẫn đội đám người này hừ lạnh một tiếng, hắn chuẩn bị phóng uy áp với đám người trước mắt.
Nhưng lúc này, nữ tử kia khẽ giơ ngọc thủ ra ngăn hắn, nói:
- Đây là tông môn người ta, không nên làm càn như vậy. Hơn nữa bọn họ đều mang thành ý đi ra tiếp đón chúng ta, thân là khách, chúng ta không nên quá phận.
Vị kia trung niên nghe vậy, lui lại phía sau, không nói lời nào.
Lúc này, đám người Tinh Vân Kiếm Tông đi đến bên cạnh bọn người này, Thái Thượng Tông Chủ chắp tay nói ra:
- Tinh Vân Kiếm Tông hoan nghênh chư vị đạo hữu của Long Thần Tông đến làm khách. Mời chư vị vào trong, chúng ta đã chuẩn bị nguyên tửu, nguyên quả tiếp đãi các vị.
Cầm đầu nữ tử nhìn Thái Thượng Tông Chủ nói ra:
- Vị này chắc là người cầm lái Tinh Vân Kiếm Tông đi. Vãn bối là Lâm Thu Nhã, gặp qua tiền bối.
Thái Thượng Tông Chủ cùng đám người cao tầng sững sờ rồi. Lâm Thu Nhã, cái tên này như sét đánh bên tai, thiên tài Long Thần Tông, mười chín tuổi Chân Tôn Đỉnh Phong. Phạm vi quản hạt của Long Thần Tông ai mà không nghe qua cái tên này.
Thái Thượng Tông Chủ cười ha ha nói:
- Thì ra là Thu Nhã hiền chất, mau, mau, vào trong đại điện nói chuyện.
Đoàn người gần hai trăm người đi vào, nhưng tất cả đều đứng ngoài, chỉ có mấy vị cao tầng Tinh Vân Kiếm Tông và mười tên Chân Đế, một tên Chân Thánh còn cả Lâm Thu Nhã là ngồi trong đại điện. Duy chỉ có Lưu Tinh đang ngồi trong này sắc mặt âm trầm như nước, hắn ngưng mắt nhìn đám người Long Thần Tông.
Lúc này, không đợi Lâm Thu Nhã và đám người Tinh Vân Kiếm Tông nói câu gì, tên trung niên kia đứng dậy, thoáng khom người với Lâm Thu Nhã, sau đó nhìn nàng và đám người trong đại điện nói:
- Ta cũng không dài dòng nữa. Lần này chúng ta đi đến đây là có hai mục đích. Mục đích đầu tiên là điều tra dị tượng hai lân xuất hiện ở Ma Thú Sâm Lâm. Thứ hai rất đơn giản, Tông Chủ Long Thần Tông muốn hủy hôn ước của Lâm Thu Nhã tiểu thư và Thiếu Tông Chủ của quý tông.
Khi lời này vừa nói ra, cả đại điện âm trầm như nước, sắc mặt ai của Tinh Vân Kiếm Tông cũng rất khó coi. Lưu Tinh ngồi một bên song quyền nắm chặt, không nói lời nào.
Lúc này Lâm Thu Nhã mở miệng:
- Long Chiến Thiên.
VỊ kia trung niên quay sang thi lễ với Lâm Thu Nhã, sau đó cung kính nói:
- Thu Nhã tiểu thư, Tông Chủ đã giao toàn quyền cho Chiến Thiên xử lí, còn xin Thu Nhã tiểu thư hiểu cho.
Lúc này, Thái Thượng Tông Chủ trầm mặc lên tiếng:
- Chuyện này là do những vị đại năng của hai tông môn nhiều năm trước đặt ra, quý tông làm vậy cũng không khỏi có chút quá đáng một điểm.
Long Chiến Thiên nghe vậy, nhàn nhạt nói:
- Chư vị có thể an tâm, Long Thần Tông ta tuyệt đối không phải là loại ức hiếp người. Tông chủ chúng ta nói, để đền bù danh dự quý tông, Long Thần Tông sẽ bỏ ra một kiện Thánh Binh, năm kiện Thiên Binh, năm mươi viên đan dược Thập Cấp, ba trăm viện Cửu Cấp Đan Dược.
Đám người Tinh Vân Kiếm Tông nghe vậy hút ngụm khí lạnh, không ngờ Long Thần Tông lại bỏ cái giá lớn vậy.
Thái Thượng Tông Chủ sắc mặt càng lúc càng khó xem, hắn còn muốn nói gì đó, thì đột nhiên:
- Ta đồng ý từ hôn. Thái Thượng Tông Chủ, chư vị Tinh Vân Kiếm Tông, cứ quyết định vậy đi.
Nói xong, Lưu Tinh thẫn thờ đi ra khỏi đại điện Tinh Vân Kiếm Tông.
Long Chiến Thiên nhìn Lưu Tinh, sau đó cười nhạt nói ra:
- Đó là thiếu tông chủ quý tông sao? Đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, biết nên chọn cái gì trong tình cảnh này.
Đám người Tinh Vân Kiếm Tông vẻ mặt rất khó xem, bọn hắn không nghĩ tới chuyện quái dị này lại đến với tông môn mình. Ngay cả phụ thân Lưu Tinh mặt mũi cũng âm trầm, không nói câu nào nhìn nhi tử thẫn thờ đi ra đại điện.
Lâm Thu Nha nhìn Long Chiến Thiên, nói:
- Ta đi giải thích với hắn.
Nói xong, nàng thi lễ cáo từ đám người Tinh Vân Kiếm Tông.
Bên kia, Lưu Tinh không biết vì sao lại thẫn thờ đi qua nơi ở của Minh Duệ. Chỉ nghe hắn lẩm bà lẩm bẩm:
- Long Thần Tông từ hôn, cốt truyện bắt đầu rồi sao. Không… Ta không muốn điều đáng sợ đó xảy ra.
Hắn con mắt lờ đờ, thì thào nói tiếp:
- Ba năm rưỡi sau, Anh Nhi sư tỷ đại chiến nhân vật chính, nàng thua dù đã là Chân Tiên Cảnh…Tinh Vân Kiếm Tông hủy diệt… Không, ta không để điều này xảy ra. Hiện tại có ta, Anh Nhi sư tỷ, còn có Hắc Nguyệt chưa từng xuất hiện trong truyện khi ta đã đọc, khi đó ba người hợp sức, bọn ta sẽ không thua, tên kia tu luyện sau chúng ta gần hai năm, khi đó hắn chỉ là Chân Ma Cảnh… Anh Nhi sư tỷ, ngươi trong ba năm rưỡi nhất định phải bước vào Chân Mệnh cảnh mới được.
Nói xong, hắn lại lẩm bẩm:
- Nếu Tinh Vân Kiếm Tông ta bị diệt… Huyết Nguyệt Ma Triều, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Nói xong, hắn lê thân mình quay về phòng của hắn.
Lúc này, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện tại nơi Lưu Tinh lẩm bẩm, hắn trầm giọng nói:
- Từ hôn? Cốt truyện bắt đầu? Nhân vật chính và Anh Nhi đại chiến? Nàng ba năm rưỡu sau bước vào Chân Tiên? Nàng thua Tinh Vân Kiếm Tông diệt môn? Tên Lưu Tinh này đang nói cái gì vậy? Không lẽ hắn biết trước tương lai sao?
Minh Duệ lắc mạnh đầu, thì thào nói ra:
- Ba năm rưỡi sau nói nàng vào Chân Đế ta tin, Chân Tiên Chân Mệnh gì đó, căn bản là không thể nào.
Lúc này, từ đừng xa, một nữ tử dung mạo tuyệt luân tiến lại gần Minh Duệ. Nàng mở đôi môi anh đào ra, ngọt ngào nói:
- Vị này đạo hữu Tinh Vân Kiếm Tông, ngươi vừa rồi có biết Thiếu Tông Chủ các ngươi đi nơi nào sao?
Minh Duệ nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, cũng không nhìn nhiều. Tuy nàng này xinh đẹp thật, thậm chí còn nhỉnh hơn chút xíu so với Dương Anh Nhi, nhưng hắn không phải loại người kia.
Thế là, Minh Duệ chỉ chỉ hướng nơi ở Lưu Tinh, sau đó thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt nữ tử này.
Nữ tử kia kinh ngạc thoáng cái, nhỏ giọng:
- Người này chỉ là Chân Sư cảnh, nhưng thân thủ của hắn ngay cả ta cũng không nhìn ra. Tốc độ quả thật kinh người. Hơn nữa, hắn không như người khác, nhìn ta với ánh mắt như hổ thèm mồi. Người này thậm chí xem ta cùng những cô gái bình thường giống nhau, không lẽ hắn là lão yêu nào chuyển thế?
Nói xong, nàng lại bắt đầu đuổi theo Lưu Tinh.
Minh Duệ không biết hắn vô tình lại để lại một cái ấn tượng trong mắt giai nhân. Hắn thực ra cũng chẳng thèm để ý đến nhan sắc của nàng. Hắn đoán, người này hẳn là đến từ hôn Lưu Tinh như trong lời hắn nói đi. Vì thế, hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều với nàng ta. Bây giờ hắn còn đang vội nâng cao tu vi đây này. Nếu ba năm rưỡi sau mọi thứ là thật, vậy hắn với tiến độ hiện tại sao có thể bảo vệ Anh Nhi được đây?
………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Hết quyển 1: Tiền Truyện.
/51
|