Đám người xung quanh nghe thấy vậy, cũng trầm mặc không nói gì. Dù trong lời Minh Duệ nói bao hàm tất cả bọn họ, nhưng người ra mặt là Sơn Nhạc Bang, bọn hắn là không cần đi lên động thủ làm gì. Ở trong mắt bọn họ, để thanh niên kia cùng Sơn Nhạc Bang đám người này cá chết lưới rách, như vậy Sơn Nhạc Bang cũng sẽ tổn thất một phần thực lực. Bọn hắn ở đây không phải những kẻ não phẳng, hễ bị người ta nói động đến, bao hàm mình vào mà nhảy ra đứng mũi chịu sào, để Sơn Nhạc Bang vô duyên vô cớ kết lên một cái địch nhân không phải tốt hơn sao?
Đám người Hoa Linh Bang càng là không nói câu nào, bọn họ còn đang ước gì đám người Sơn Nhạc Bang nổi điên, đi lên đại chiến mấy trăm hiệp cùng nam tử này, sau đó toàn quân bị diệt.
Hán tử cầm đầu Sơn Nhạc Bang cũng biết rõ mấy cái thế lực kia đang nghĩ cái gì, đứng được ở đây không kẻ nào là kẻ ngu, đều là hồ ly một dạng, hán tử Sơn Nhạc Bang tròng mắt xoay chuyển, ha ha cười lớn tiếng:
- Chư vị, Đại Mạc Trấn có quy củ của Đại Mạc Trấn, phàm là kẻ nào từ bên ngoài đến, xen vào tranh chấp các thế lực Đại Mạc Trấn, những thế lực có liên quan đều có nghĩa vụ chém giết ngoại nhân thích chen chân vào việc của người khác này, không lẽ các ngươi đã quên rồi hay sao?
Hắn dám chắc Minh Duệ là từ bên ngoài đi tới, nếu là người của Đại Mạc Trấn há lại không hiểu quy củ của Đại Mạc Trấn?
Nghe được lời của tên tráng hán kia, lão giả cầm đầu một trong hai Dong Binh Đoàn cười khẩy một tiếng:
- Nhạc Bất Phàm, dù quy củ là vậy nhưng người khởi xướng ra tay với vị tiểu huynh đệ kia là Sơn Nhạc Bang các ngươi, hơn nữa, kẻ bị tiểu huynh đệ kia giết là người của Sơn Nhạc Bang, không liên quan tới chúng ta. Chẳng lẽ nói, Sơn Nhạc Bang các ngươi lại không đối phó được vị huynh đệ này? Còn nữa, chắc gì người ta là người ngoài mà ngươi lại chắc như đinh đóng cột, nói ra được lời này.
Tráng hán kia nghe xong, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại hừ hừ hai tiếng:
- Hừ hừ, một đám chuột nhắt, sợ đầu sợ đuôi.
Sau đó hắn nhìn qua Minh Duệ, chợt trong lòng mừng như điên, tiểu tử, ngươi giả thần giả quỷ cái gì, chỉ là Chân Sư Sơ Kỳ mà thôi, lão tử đã là Chân Sư Trung Kỳ rồi, không lẽ lại không làm thịt được mao đầu tiểu quỷ nhà ngươi.
Hắn cười lạnh, kiêu ngạo nhìn xem Minh Duệ như xem kẻ chết giống như, cuồng tiếu một câu:
- Tiểu quỷ, bây giờ ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái xin ta tha mạng, bổn đại gia lưu ngươi toàn thây.
Minh Duệ đang khí thế ngút trời, nghe xong tráng hán thốt lên một tiếng cũng không tự chủ lảo đảo một cái. Mẹ nó, quỳ xuống dập đầu xin tha mạng xong ngươi chỉ lưu lại toàn thây, ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc giống ngươi hả?
Minh Duệ không thèm phí lời với tên ngu ngốc này, rút ra trường kiếm kia ra, quát lớn:
- Hắc Nguyệt Trảm.
Một đạo hào quang bay ra, rất nhanh lao đến hán tử Chân Sư Trung Kỳ kia, chỉ nghe “rầm” một tiếng, tráng hán còn không kịp phản ứng đã lăn đùng ra mà chết, xung quanh mấy tên Sơn Nhạc Bang đứng gần tráng hán này cũng bị dư ba làm trọng thương, thậm chí một số kẻ không tự chủ được còn cuồng phun vài búng máu.
Cũng vào thời điểm này, trường kiếm trên tay Minh Duệ phát ra thanh âm “rắc rắc” không lâu sau liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Dù sao, trường kiếm này cũng không phải Chân Binh, khi trước nó đã sứt mẻ rồi, sao có thể chịu được Minh Duệ sử xuất Vũ Kỹ Hắc Nguyệt Trảm.
Minh Duệ nhìn chỉ còn lại chuôi kiếm trên tay, thở dài:
- Đúng là vũ khí bất nhập lưu đều không chống cự được bao lâu.
Hắn âm thầm cảm thán, nếu là Chân Binh thì mấy kẻ bị dư ba ảnh hưởng cũng đã chết rồi, đâu chỉ có bị thương nhẹ đơn giản như thế.
Còn nếu là Hắc Nguyệt Kiếm, hắn tin một chiêu vừa rồi của mình toàn bộ đám người Sơn Nhạc Bang phải chết không thể nghi ngờ.
Dù sao, thực lực hắn tăng lên, độ thuần thục của Hắc Nguyệt Trảm cũng gia tăng đáng kể. Uy lực của nó cũng không phải đơn giản dừng chân lại, ngang bằng với một Chân Kỹ Hoàng Giai Trung Cấp.
Nhưng muốn thấy được toàn bộ uy lực của Vũ Kỹ là phải dùng Hồn Khí Bản Mệnh của hắn mới được. Nếu sử dụng Chân Binh của Hoành Không Đại Lục, tối đa chỉ phát huy được bảy thành là hết cỡ.
Lúc này, phía bên Hoa Linh Bang đám người cũng đang ngây ra như phỗng, bọn hắn không ngờ tên cầm đầu đám người Sơn Nhạc Bang một phút trước còn hùng hổ dọa người, cao cao tại thượng hướng Minh Duệ, bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha mạng. Vậy mà một phút sau, tráng hán kia đã lăn đùng ra chết.
Hoa Thương Tử nhìn qua Minh Duệ đang thở dài, lại nhìn xuống xác chết tráng hán, lùi lại ba bốn bước không dám tin nói ra:
- Một… Một chiêu, trong khi Nhạc Bất Phàm là Chân Sư Trung Kỳ, cảnh giới cùng ta không sai biệt lắm. Điều đó chẳng phải nói, thanh niên nhìn qua rất vô tội trước mặt này có thể trong nháy mắt miểu sát mình. Hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh ướt sũng trên trán, cũng may vừa rồi mình cũng không có làm gì đắc tội vị sát nhân này, nếu không kết quả của hắn cũng không khá hơn Nhạc Bất Phàm là bao.
Đám người Dong Binh Đoàn nội tâm cũng đâu có khác Hoa Thương Tử là mấy. Ngay cả lão giả vừa nói lúc trước của Dong Binh Đoàn kia sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Dù hắn Chân Sư Đỉnh cũng không dám chắc mình có thể đỡ lại một chiêu của Minh Duệ mà không tổn thương chút nào.
Nhưng ở đây, sắc mặt khó coi nhất vẫn là đám người Sơn Nhạc Bang. Đầu lĩnh dẫn đội của bọn họ bị người ta một chiêu miêu sát, không những vậy, dư chấn của một kiếm kia còn đánh trọng thương một vài kẻ đứng gần đó, điều này khiến bọn họ không dám manh động, liều lĩnh chạy lên tìm chết.
Trong đám người Sơn Nhạc Bang, một tên xem ra có tu vi cao thứ hai chỉ sau Nhạc Bất Phàm đi ra, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn Minh Duệ:
- Tiểu tử, để lại tên tuổi, ngươi đã kết thù triệt để với Sơn Nhạc Bang ta, hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng của Sơn Nhạc Bang đi.
Minh Duệ liếc hắn một cái, cũng không thèm nhìn lâu nói ra:
- Ta mỏi mắt chờ đợi. Còn tên ta…
Minh Duệ dừng lại một lúc sau đó thản nhiên lên tiếng:
- Ngươi không xứng biết đến.
Dù sao cũng giết người của Bang Phái người ta rồi, còn khách khách khí khí nói chuyện tử tế cũng tổ lãng phí thời gian.
Tên kia Sơn Nhạc Bang nghe xong, hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng lớn tiếng:
- Tốt, tốt. Chúng ta đi.
Hắn đối với đám người sau lưng quát một tiếng, sau đó cầm đầu rời đi.
Thấy một màn này, mấy cái thế lực kia cũng không nói châm chọc câu nào, Hoa Linh Bang càng không nói gì. Mục đích của họ đã thành, nhiều lời vô nghĩa.
Lúc này, đám người Dong Binh Đoàn cũng không có tranh chấp gì nữa, tất cả đều giải tán, rất nhanh rời khỏi nơi đây.
Minh Duệ cũng chuẩn bị đi tìm tửu điếm, dự định nghỉ chân lâu dài ở đây thì một tiếng gọi khiến hắn dừng lại bước chân.
- Vị công tử này, ngươi là từ bên ngoài đến? Không bằng như vậy, ta làm chủ, mời công tử đến Hoa Linh Bang làm khách. Không biết ý vị công tử này thế nào?
Một tiếng nói thanh thúy từ phía sau vọng lại. Chỉ thấy một nữ tử dung mạo xuất chúng, tuổi tác cũng không hơn Minh Duệ là bao từ đằng sau chậm rãi đi đến bên người Minh Duệ.
Nhìn thấy nữ tử, đám người Hoa Thương Tử khom người thi lễ:
- Tham kiến Phó Bang Chủ.
Nữ tử gật gật đầu đáp lại, sau đó lại nhìn về Minh Duệ, đợi chờ câu trả lời của hắn.
Minh Duệ lúc này xoay người lại, dung mạo thanh tú của nữ tử Phó Bang Chủ này hiện lên trong tầm mắt hắn, một mùi hương nhè nhẹ toát ra xông vào mũi Minh Duệ, hắn âm thầm cảm thán: Thật thơm.
Nhưng Minh Duệ cũng không để ý nhiều, hắn gặp qua Lưu Tố Uyên, Mai Ngạo Tuyết đám người, hơn nữa còn có Dương Anh Nhi cái kia ở cùng hắn một thời gian dài. Cái nào không phải mỹ nữ, tuyệt sắc giai nhân? Nữ tử trước mặt này cũng thuộc dạng xinh đẹp, nhưng so với bọn người Lưu Tố Uyên vẫn còn kém chút điểm. Vì vậy Minh Duệ hắn cũng không có động dung trước vẻ đẹp nữ nhân này.
- Nếu Phó Bang Chủ đây có thành ý vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Vị nữ tử này nghe xong, không khỏi cười nhạt một tiếng. Ở nàng xem ra, thực lực của Minh Duệ bày ra ở đó, ắt hẳn là một vị thiên tài không thể nghi ngờ. Còn có một ý nghĩ khác đồng thời xuất hiện trong đầu nàng đó là công pháp mà Minh Duệ tu luyện chắc chắn là Địa Cấp, Thiên Cấp trở lên.
Trường hợp bất khả tư nghị hơn là, thanh niên nam tử trước mặt này có thể có một thế lực khác đứng sau lưng chống đỡ, vì vậy trong đầu của nàng là không có cái ý nghĩ giết người đoạt bảo.
Đám người Hoa Linh Bang càng là không nói câu nào, bọn họ còn đang ước gì đám người Sơn Nhạc Bang nổi điên, đi lên đại chiến mấy trăm hiệp cùng nam tử này, sau đó toàn quân bị diệt.
Hán tử cầm đầu Sơn Nhạc Bang cũng biết rõ mấy cái thế lực kia đang nghĩ cái gì, đứng được ở đây không kẻ nào là kẻ ngu, đều là hồ ly một dạng, hán tử Sơn Nhạc Bang tròng mắt xoay chuyển, ha ha cười lớn tiếng:
- Chư vị, Đại Mạc Trấn có quy củ của Đại Mạc Trấn, phàm là kẻ nào từ bên ngoài đến, xen vào tranh chấp các thế lực Đại Mạc Trấn, những thế lực có liên quan đều có nghĩa vụ chém giết ngoại nhân thích chen chân vào việc của người khác này, không lẽ các ngươi đã quên rồi hay sao?
Hắn dám chắc Minh Duệ là từ bên ngoài đi tới, nếu là người của Đại Mạc Trấn há lại không hiểu quy củ của Đại Mạc Trấn?
Nghe được lời của tên tráng hán kia, lão giả cầm đầu một trong hai Dong Binh Đoàn cười khẩy một tiếng:
- Nhạc Bất Phàm, dù quy củ là vậy nhưng người khởi xướng ra tay với vị tiểu huynh đệ kia là Sơn Nhạc Bang các ngươi, hơn nữa, kẻ bị tiểu huynh đệ kia giết là người của Sơn Nhạc Bang, không liên quan tới chúng ta. Chẳng lẽ nói, Sơn Nhạc Bang các ngươi lại không đối phó được vị huynh đệ này? Còn nữa, chắc gì người ta là người ngoài mà ngươi lại chắc như đinh đóng cột, nói ra được lời này.
Tráng hán kia nghe xong, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại hừ hừ hai tiếng:
- Hừ hừ, một đám chuột nhắt, sợ đầu sợ đuôi.
Sau đó hắn nhìn qua Minh Duệ, chợt trong lòng mừng như điên, tiểu tử, ngươi giả thần giả quỷ cái gì, chỉ là Chân Sư Sơ Kỳ mà thôi, lão tử đã là Chân Sư Trung Kỳ rồi, không lẽ lại không làm thịt được mao đầu tiểu quỷ nhà ngươi.
Hắn cười lạnh, kiêu ngạo nhìn xem Minh Duệ như xem kẻ chết giống như, cuồng tiếu một câu:
- Tiểu quỷ, bây giờ ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái xin ta tha mạng, bổn đại gia lưu ngươi toàn thây.
Minh Duệ đang khí thế ngút trời, nghe xong tráng hán thốt lên một tiếng cũng không tự chủ lảo đảo một cái. Mẹ nó, quỳ xuống dập đầu xin tha mạng xong ngươi chỉ lưu lại toàn thây, ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc giống ngươi hả?
Minh Duệ không thèm phí lời với tên ngu ngốc này, rút ra trường kiếm kia ra, quát lớn:
- Hắc Nguyệt Trảm.
Một đạo hào quang bay ra, rất nhanh lao đến hán tử Chân Sư Trung Kỳ kia, chỉ nghe “rầm” một tiếng, tráng hán còn không kịp phản ứng đã lăn đùng ra mà chết, xung quanh mấy tên Sơn Nhạc Bang đứng gần tráng hán này cũng bị dư ba làm trọng thương, thậm chí một số kẻ không tự chủ được còn cuồng phun vài búng máu.
Cũng vào thời điểm này, trường kiếm trên tay Minh Duệ phát ra thanh âm “rắc rắc” không lâu sau liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Dù sao, trường kiếm này cũng không phải Chân Binh, khi trước nó đã sứt mẻ rồi, sao có thể chịu được Minh Duệ sử xuất Vũ Kỹ Hắc Nguyệt Trảm.
Minh Duệ nhìn chỉ còn lại chuôi kiếm trên tay, thở dài:
- Đúng là vũ khí bất nhập lưu đều không chống cự được bao lâu.
Hắn âm thầm cảm thán, nếu là Chân Binh thì mấy kẻ bị dư ba ảnh hưởng cũng đã chết rồi, đâu chỉ có bị thương nhẹ đơn giản như thế.
Còn nếu là Hắc Nguyệt Kiếm, hắn tin một chiêu vừa rồi của mình toàn bộ đám người Sơn Nhạc Bang phải chết không thể nghi ngờ.
Dù sao, thực lực hắn tăng lên, độ thuần thục của Hắc Nguyệt Trảm cũng gia tăng đáng kể. Uy lực của nó cũng không phải đơn giản dừng chân lại, ngang bằng với một Chân Kỹ Hoàng Giai Trung Cấp.
Nhưng muốn thấy được toàn bộ uy lực của Vũ Kỹ là phải dùng Hồn Khí Bản Mệnh của hắn mới được. Nếu sử dụng Chân Binh của Hoành Không Đại Lục, tối đa chỉ phát huy được bảy thành là hết cỡ.
Lúc này, phía bên Hoa Linh Bang đám người cũng đang ngây ra như phỗng, bọn hắn không ngờ tên cầm đầu đám người Sơn Nhạc Bang một phút trước còn hùng hổ dọa người, cao cao tại thượng hướng Minh Duệ, bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha mạng. Vậy mà một phút sau, tráng hán kia đã lăn đùng ra chết.
Hoa Thương Tử nhìn qua Minh Duệ đang thở dài, lại nhìn xuống xác chết tráng hán, lùi lại ba bốn bước không dám tin nói ra:
- Một… Một chiêu, trong khi Nhạc Bất Phàm là Chân Sư Trung Kỳ, cảnh giới cùng ta không sai biệt lắm. Điều đó chẳng phải nói, thanh niên nhìn qua rất vô tội trước mặt này có thể trong nháy mắt miểu sát mình. Hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh ướt sũng trên trán, cũng may vừa rồi mình cũng không có làm gì đắc tội vị sát nhân này, nếu không kết quả của hắn cũng không khá hơn Nhạc Bất Phàm là bao.
Đám người Dong Binh Đoàn nội tâm cũng đâu có khác Hoa Thương Tử là mấy. Ngay cả lão giả vừa nói lúc trước của Dong Binh Đoàn kia sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Dù hắn Chân Sư Đỉnh cũng không dám chắc mình có thể đỡ lại một chiêu của Minh Duệ mà không tổn thương chút nào.
Nhưng ở đây, sắc mặt khó coi nhất vẫn là đám người Sơn Nhạc Bang. Đầu lĩnh dẫn đội của bọn họ bị người ta một chiêu miêu sát, không những vậy, dư chấn của một kiếm kia còn đánh trọng thương một vài kẻ đứng gần đó, điều này khiến bọn họ không dám manh động, liều lĩnh chạy lên tìm chết.
Trong đám người Sơn Nhạc Bang, một tên xem ra có tu vi cao thứ hai chỉ sau Nhạc Bất Phàm đi ra, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn Minh Duệ:
- Tiểu tử, để lại tên tuổi, ngươi đã kết thù triệt để với Sơn Nhạc Bang ta, hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng của Sơn Nhạc Bang đi.
Minh Duệ liếc hắn một cái, cũng không thèm nhìn lâu nói ra:
- Ta mỏi mắt chờ đợi. Còn tên ta…
Minh Duệ dừng lại một lúc sau đó thản nhiên lên tiếng:
- Ngươi không xứng biết đến.
Dù sao cũng giết người của Bang Phái người ta rồi, còn khách khách khí khí nói chuyện tử tế cũng tổ lãng phí thời gian.
Tên kia Sơn Nhạc Bang nghe xong, hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng lớn tiếng:
- Tốt, tốt. Chúng ta đi.
Hắn đối với đám người sau lưng quát một tiếng, sau đó cầm đầu rời đi.
Thấy một màn này, mấy cái thế lực kia cũng không nói châm chọc câu nào, Hoa Linh Bang càng không nói gì. Mục đích của họ đã thành, nhiều lời vô nghĩa.
Lúc này, đám người Dong Binh Đoàn cũng không có tranh chấp gì nữa, tất cả đều giải tán, rất nhanh rời khỏi nơi đây.
Minh Duệ cũng chuẩn bị đi tìm tửu điếm, dự định nghỉ chân lâu dài ở đây thì một tiếng gọi khiến hắn dừng lại bước chân.
- Vị công tử này, ngươi là từ bên ngoài đến? Không bằng như vậy, ta làm chủ, mời công tử đến Hoa Linh Bang làm khách. Không biết ý vị công tử này thế nào?
Một tiếng nói thanh thúy từ phía sau vọng lại. Chỉ thấy một nữ tử dung mạo xuất chúng, tuổi tác cũng không hơn Minh Duệ là bao từ đằng sau chậm rãi đi đến bên người Minh Duệ.
Nhìn thấy nữ tử, đám người Hoa Thương Tử khom người thi lễ:
- Tham kiến Phó Bang Chủ.
Nữ tử gật gật đầu đáp lại, sau đó lại nhìn về Minh Duệ, đợi chờ câu trả lời của hắn.
Minh Duệ lúc này xoay người lại, dung mạo thanh tú của nữ tử Phó Bang Chủ này hiện lên trong tầm mắt hắn, một mùi hương nhè nhẹ toát ra xông vào mũi Minh Duệ, hắn âm thầm cảm thán: Thật thơm.
Nhưng Minh Duệ cũng không để ý nhiều, hắn gặp qua Lưu Tố Uyên, Mai Ngạo Tuyết đám người, hơn nữa còn có Dương Anh Nhi cái kia ở cùng hắn một thời gian dài. Cái nào không phải mỹ nữ, tuyệt sắc giai nhân? Nữ tử trước mặt này cũng thuộc dạng xinh đẹp, nhưng so với bọn người Lưu Tố Uyên vẫn còn kém chút điểm. Vì vậy Minh Duệ hắn cũng không có động dung trước vẻ đẹp nữ nhân này.
- Nếu Phó Bang Chủ đây có thành ý vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Vị nữ tử này nghe xong, không khỏi cười nhạt một tiếng. Ở nàng xem ra, thực lực của Minh Duệ bày ra ở đó, ắt hẳn là một vị thiên tài không thể nghi ngờ. Còn có một ý nghĩ khác đồng thời xuất hiện trong đầu nàng đó là công pháp mà Minh Duệ tu luyện chắc chắn là Địa Cấp, Thiên Cấp trở lên.
Trường hợp bất khả tư nghị hơn là, thanh niên nam tử trước mặt này có thể có một thế lực khác đứng sau lưng chống đỡ, vì vậy trong đầu của nàng là không có cái ý nghĩ giết người đoạt bảo.
/51
|