Lưu Tố Uyên nghe xong mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Minh Duệ:
- Hắc Nguyệt, ngươi đã gia nhập Tinh Vân Kiếm Tông vậy ta gọi ngươi Hắc Nguyệt sư đệ đi. Về sau, ngươi gọi ta Tố Uyên sư tỷ liền tốt.
Minh Duệ trong lòng kêu to: Tông Môn ngươi còn chưa biết có cho ta gia nhập hay không, ngươi xưng hô thân mật như vậy cũng không khỏi quá sớm một chút đi.
Trong lòng nghĩ là vậy, ở ngoài Minh Duệ tỏ vẻ không quan tâm nói ra:
- Không thành vấn đề. Tố Uyên sư tỷ, ngươi trước tĩnh dưỡng thương thế cho tốt, đợi khi ngươi bình phục hẳn chúng ta nói chuyện tiếp.
Nói xong, hắn hướng ra bên ngoài Huyền Viêm Cốc mà đi, bỏ lại Lưu Tố Uyên cùng hắc bào nhân ở đó.
Minh Duệ tranh thủ lúc nàng chữa thương muốn đi đến dược điền ngoài kia kia phát tài. Ở đó còn có một số dược liệu luyện chế đan dược Dịch Dung Đan tầng một đan đạo, hắn cần phải thu hoạch gấp. Có trời mới biết khi hắn dùng hết Dịch Dung Đan hắc bào nhân đưa hắn, tên kia có còn cho hắn thêm không hay lúc đó cả bóng dáng còn không gặp.
Một tuần sau, Minh Duệ đã thu hết số dược liệu kia. Hắn cũng tại chỗ luyện chế được vài bình Dịch Dung Đan, còn có Thoát Phàm Đan. Không những vậy, tu vi của hắn cũng được đề thăng, hiện tại đã là Ngưng Hồn Đỉnh.
Trên thực tế, lấy tình trạng Minh Duệ hiện giờ, hắn có tin tưởng mình không cần phục dụng Thoát Phàm Đan vẫn có khả năng ngạnh kháng được lôi kiếp. Nhưng để cho an toàn, hắn vẫn là luyện chế nó đi ra.
Hiện tại chỉ cần kiếm một nơi vắng vẻ, phục dụng Luyện Thể Đan còn có Thoát Phàm Đan là có thể độ kiếp. Nhưng đang có hắc bào nhân, Lưu Tố Uyên ở đây, hắn đúng là lâm vào tình trạng bế tắc.
Chợt truyền đến những tiếng bước chân từ bên trong phát ra, theo đó là hắc bào nhân cùng Lưu Tố Uyên đi ra. Khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, Lưu Tố Uyên nhăn mày lại:
- Hắc Nguyệt sư đệ, ngươi lấy hết số dược liệu ở đây?
Minh Duệ đáp lại tỉnh bơ:
- Đúng vậy.
Lưu Tố Uyên nghe vậy, trầm giọng:
- Sư đệ, đây là địa bàn của Địa Huyền Tông Tề Khải trồng dược liệu, ngươi lấy hết dược liệu của hắn, như vậy cũng đồng nghĩa với việc đắc tội triệt để với kẻ này rồi.
Minh Duệ không khỏi nao nao một cái, đầu năm nay sao kết thù kết oán nhiều vậy. Tùy tiện hành động cũng kéo theo một kẻ thù, vậy không bằng ở nhà tu luyện không ra ngoài cho nhanh.
Hắn nhớ tới lúc trước Lưu Tố Uyên cũng nhắc đến cái tên này khi giao thủ với Mai Ngạo Tuyết, liền thuận miệng hỏi:
- Tề Khải là kẻ như thế nào?
Lưu Tố Uyên lộ vẻ kiêng kị, có chút do dự nói ra:
- Tề Khải là đại đệ tử của Địa Huyền Tông, một thân tu vi Chân Vương cảnh. Bốn năm trước ta từng gặp hắn, khi đó hắn đã là Chân Vương Lục Trọng, hiện tại thì ta không rõ. Nhưng cả Địa Huyền Tông và Tinh Vân Kiếm Tông nhìn lại, hắn là kẻ có tu vi cao nhất trong giới trẻ. Điều mà ta muốn nói là, khi trước có một tên của Lăng Gia, một trong tứ đại gia tộc Tinh Vân Thành đến đây phát hiện một đống dược thảo, hắn không chút do dự thu hoạch chúng. Về sau, Tề Khải biết được, hắn nổi giận đùng đùng, chỉ trong một đêm Lăng Gia biến mất khỏi Tinh Vân Thành, bây giờ chỉ còn tam đại gia tộc.
Minh Duệ nghe xong âm thầm tặc lưỡi, tên này cũng quá bá đạo đi. Hắn lại nhớ tới Lăng Tiểu Nghệ kia, xem ra cô bé kia là muốn gia nhập Tinh Vân Kiếm Tông, tăng cao thực lực để báo thù diệt tộc đây. Nhưng vì sao bao vị trưởng lão thực lực cao thâm mạt trắc nàng không chọn, hết lần này tới lần khác lại muốn Lưu Tinh, một kẻ mới chỉ là Chân Sĩ Hậu Kỳ làm sư tôn của mình? Chắc hẳn do tên kia đẹp trai, một phần còn do nàng còn nhỏ, chưa thông sự đời nên mới đưa ra quyết định như vậy đi. Dù là cái nào đi nữa, Minh Duệ hắn đúng là không quan tâm đấy.
Minh Duệ đưa ra thắc mắc:
- Tinh Vân Thành là địa bàn của Tinh Vân Kiếm Tông, vậy tại sao…
Hắn nói đến đây cũng không nói nữa, hắn tin Lưu Tố Uyên hiểu hắn muốn nói gì.
Chỉ nghe Lưu Tố Uyên cười khổ một tiếng, nàng mở miệng giải thích:
- Chúng ta cũng tìm bọn hắn hỏi công đạo, nhưng nhận lại kết quả là Tề Khải bị phạt diện bích ba năm trong cấm địa Địa Huyền Tông không được ra ngoài, một năm sau sẽ hết kì hạn. Trên thực tế ai nhìn vào cũng hiểu được, đây là đang giúp hắn tăng tốc độ tu luyện, đột phá Chân Hoàng cảnh chứ đâu phải cái gì mà phạt hắn diện bích xám hối.
Minh Duệ nghe xong lắc lắc đầu. Chuyện ba, bốn năm trước của Tinh Vân Thành hắn nhưng là không để ý. Hắn đến Tinh Vân Thành cũng mới được hơn hai năm một chút mà thôi. Hắn khi ấy cũng lười đi tìm hiểu, lật lại cái lịch sử của Tinh Vân Thành. Hắn lại tiếp tục hỏi Lưu Tố Uyên:
- Tu vi của hắn cao vậy, lại là đại đệ tử Địa Huyền Tông gì đó nữa, đãi ngộ hắn là không kém gì sư tỷ ngươi đi. Vì sao hắn còn quan tâm một chút này đó dược liệu?
Nghe đến đây, Lưu Tố Uyên nghiêm mặt lại, có chút thán phục nói ra:
- Hắn không chỉ là Chân Vương, còn là một Tam Phẩm Luyện Đan Sư. Ngươi thử nói xem, lí do này đủ hay chưa.
Minh Duệ nghe thế cũng á khẩu, không còn gì để nói.
Trong lòng Minh Duệ thầm nghĩ: “Đắc tội thì đắc tội, lão tử lại sợ ngươi một cái Tề Khải sao? Luyện Đan Sư sao, đợi ta bước vào Vũ Khiếu Cảnh, khi đó Đan Đạo của ta có thể so với Lục Phẩm Đan Sư, thành tựu kia của Tề Khải chẳng có gì để nói.”
Nhưng lúc này, Lưu Tố Uyên lại nói ra suy nghĩ của mình:
- Nhưng Tề Khải sau khi xuất quan, tu vi bước vào Chân Hoàng cảnh thì may ra vẫn giữ được cái danh hiệu đệ nhất của Địa Huyền Tông. Nếu hắn vẫn là Chân Vương cảnh, cho dù là Chân Vương Đỉnh Phong đi nữa, một khi Mai Ngạo Tuyết bước vào Chân Vương Trung Kỳ trong một năm này, nàng có khả năng sẽ vô địch cùng cấp.
Không trách được Lưu Tố Uyên nghĩ như vậy, với Chân Kỹ Thiên Cấp Băng Ngưng không thuộc Địa Huyền Tông kia, nếu nàng bước vào Chân Vương Trung Kỳ, thi triển vài lần Băng Ngưng uy lực còn mạnh hơn lúc trước, cho dù Chân Vương Đỉnh Phong cũng phải chết dưới tay nàng.
Minh Duệ cũng không phản bác lại lời nói của nàng, hắn cũng cho rằng như vậy. Đừng nhìn khi trước hắn ngon lành đỡ được vài mũi kiếm băng kia, trên thực tế khi đó đã là một đòn Hắc Nguyệt Trảm chứa đựng mười phần lực lượng của hắn rồi. Khi đó tay hắn còn run rẩy không ngừng khi uy thế của Băng Ngưng tác động lại hắn ý chứ.
Lưu Tố Uyên, Minh Duệ cũng không nói gì nữa, hai người bọn họ lên đường trở về Tinh Vân Kiếm Tông.
Còn hắc bào nhân thì truyền âm cho Minh Duệ, báo với hắn rằng mình trở về trang viên Tinh Vân Thành, khi nào hắn hết Dịch Dung Đan có thể quay về lấy hoặc hắc bào nhân sẽ tự mình đến Tinh Vân Kiếm Tông.
Minh Duệ nghe vậy cũng mừng rỡ không thôi. Hắn mừng không phải vì được ở một mình với giai nhân, không có kì đà cản mũi, mà hắn mừng vì có thể độ kiếp trước khi đến Tinh Vân Kiếm Tông.
Huyền Viêm Cốc cách Tinh Vân Kiếm Tông khá xa, cho dù hai người chạy hết tốc độ cũng phải mất hơn nửa tháng mới tới nơi.
Lúc này đã là ngày thứ bảy tính từ lúc chia tay hắc bào nhân, hai người đang trên đường từ Huyền Viêm Cốc về Tinh Vân Kiếm Tông. Nhưng do tu vi Minh Duệ ở bề ngoài là Chân Sĩ cảnh, vì vậy hắn chỉ dùng tốc độ nhanh hơn một Chân Sĩ bình thường mà thôi. Vì thế Lưu Tố Uyên cũng phải giảm tốc độ theo hắn, lịch trình cũng chỉ có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian dài.
Sở dĩ hắn làm vậy là có mục đích…
Đột nhiên, Minh Duệ dừng lại cước bộ, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Sư tỷ, ta chợt nhớ ra mình bỏ quên đồ ở Huyền Viêm Cốc sâu bên trong trung tâm, hay là tỷ cho ta phương vị Tông Môn, khi nào lấy xong ta sẽ quay về.
Lưu Tố Uyên nhìn hắn một hồi lâu, sau đó nàng thản nhiên nói:
- Có cần ta đi cùng ngươi không? Ta mang ngươi đi sẽ nhanh hơn, trên đường cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Minh Duệ khoát khoát tay, nói ra:
- Chỉ là việc nhỏ không cần phiền phức sư tỷ ngươi. Ngươi cho ta phương vị Tông Môn liền tốt.
Lưu Tố Uyên trong lòng nghĩ thầm: “Nếu không phải sư tôn hắn đồng ý cho hắn gia nhập tông môn thì biểu hiện của hắn đúng là đáng ngờ. Hay là hắn bỏ quên đồ thật? Hay là bên trong Huyền Viêm Cốc có bảo vật? Hẳn là không đi, nếu có tên Tề Khải kia sao lại nổi lòng tốt không chiếm.”
Nghĩ nghĩ một hồi, Lưu Tố Uyên chỉ thoáng một phát phương vị Tông Môn mình cho Minh Duệ, sau đó chỉ nghe Minh Duệ thề thốt:
- Sư tỷ an tâm, cùng lắm với tốc độ của ta, hai tháng sau sẽ đến được Tinh Vân Kiếm Tông.
Sau khi nói xong, Minh Duệ hướng Huyền Viêm Cốc mà đi, Lưu Tố Uyên cũng về Tinh Vân Kiếm Tông.
- Hắc Nguyệt, ngươi đã gia nhập Tinh Vân Kiếm Tông vậy ta gọi ngươi Hắc Nguyệt sư đệ đi. Về sau, ngươi gọi ta Tố Uyên sư tỷ liền tốt.
Minh Duệ trong lòng kêu to: Tông Môn ngươi còn chưa biết có cho ta gia nhập hay không, ngươi xưng hô thân mật như vậy cũng không khỏi quá sớm một chút đi.
Trong lòng nghĩ là vậy, ở ngoài Minh Duệ tỏ vẻ không quan tâm nói ra:
- Không thành vấn đề. Tố Uyên sư tỷ, ngươi trước tĩnh dưỡng thương thế cho tốt, đợi khi ngươi bình phục hẳn chúng ta nói chuyện tiếp.
Nói xong, hắn hướng ra bên ngoài Huyền Viêm Cốc mà đi, bỏ lại Lưu Tố Uyên cùng hắc bào nhân ở đó.
Minh Duệ tranh thủ lúc nàng chữa thương muốn đi đến dược điền ngoài kia kia phát tài. Ở đó còn có một số dược liệu luyện chế đan dược Dịch Dung Đan tầng một đan đạo, hắn cần phải thu hoạch gấp. Có trời mới biết khi hắn dùng hết Dịch Dung Đan hắc bào nhân đưa hắn, tên kia có còn cho hắn thêm không hay lúc đó cả bóng dáng còn không gặp.
Một tuần sau, Minh Duệ đã thu hết số dược liệu kia. Hắn cũng tại chỗ luyện chế được vài bình Dịch Dung Đan, còn có Thoát Phàm Đan. Không những vậy, tu vi của hắn cũng được đề thăng, hiện tại đã là Ngưng Hồn Đỉnh.
Trên thực tế, lấy tình trạng Minh Duệ hiện giờ, hắn có tin tưởng mình không cần phục dụng Thoát Phàm Đan vẫn có khả năng ngạnh kháng được lôi kiếp. Nhưng để cho an toàn, hắn vẫn là luyện chế nó đi ra.
Hiện tại chỉ cần kiếm một nơi vắng vẻ, phục dụng Luyện Thể Đan còn có Thoát Phàm Đan là có thể độ kiếp. Nhưng đang có hắc bào nhân, Lưu Tố Uyên ở đây, hắn đúng là lâm vào tình trạng bế tắc.
Chợt truyền đến những tiếng bước chân từ bên trong phát ra, theo đó là hắc bào nhân cùng Lưu Tố Uyên đi ra. Khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, Lưu Tố Uyên nhăn mày lại:
- Hắc Nguyệt sư đệ, ngươi lấy hết số dược liệu ở đây?
Minh Duệ đáp lại tỉnh bơ:
- Đúng vậy.
Lưu Tố Uyên nghe vậy, trầm giọng:
- Sư đệ, đây là địa bàn của Địa Huyền Tông Tề Khải trồng dược liệu, ngươi lấy hết dược liệu của hắn, như vậy cũng đồng nghĩa với việc đắc tội triệt để với kẻ này rồi.
Minh Duệ không khỏi nao nao một cái, đầu năm nay sao kết thù kết oán nhiều vậy. Tùy tiện hành động cũng kéo theo một kẻ thù, vậy không bằng ở nhà tu luyện không ra ngoài cho nhanh.
Hắn nhớ tới lúc trước Lưu Tố Uyên cũng nhắc đến cái tên này khi giao thủ với Mai Ngạo Tuyết, liền thuận miệng hỏi:
- Tề Khải là kẻ như thế nào?
Lưu Tố Uyên lộ vẻ kiêng kị, có chút do dự nói ra:
- Tề Khải là đại đệ tử của Địa Huyền Tông, một thân tu vi Chân Vương cảnh. Bốn năm trước ta từng gặp hắn, khi đó hắn đã là Chân Vương Lục Trọng, hiện tại thì ta không rõ. Nhưng cả Địa Huyền Tông và Tinh Vân Kiếm Tông nhìn lại, hắn là kẻ có tu vi cao nhất trong giới trẻ. Điều mà ta muốn nói là, khi trước có một tên của Lăng Gia, một trong tứ đại gia tộc Tinh Vân Thành đến đây phát hiện một đống dược thảo, hắn không chút do dự thu hoạch chúng. Về sau, Tề Khải biết được, hắn nổi giận đùng đùng, chỉ trong một đêm Lăng Gia biến mất khỏi Tinh Vân Thành, bây giờ chỉ còn tam đại gia tộc.
Minh Duệ nghe xong âm thầm tặc lưỡi, tên này cũng quá bá đạo đi. Hắn lại nhớ tới Lăng Tiểu Nghệ kia, xem ra cô bé kia là muốn gia nhập Tinh Vân Kiếm Tông, tăng cao thực lực để báo thù diệt tộc đây. Nhưng vì sao bao vị trưởng lão thực lực cao thâm mạt trắc nàng không chọn, hết lần này tới lần khác lại muốn Lưu Tinh, một kẻ mới chỉ là Chân Sĩ Hậu Kỳ làm sư tôn của mình? Chắc hẳn do tên kia đẹp trai, một phần còn do nàng còn nhỏ, chưa thông sự đời nên mới đưa ra quyết định như vậy đi. Dù là cái nào đi nữa, Minh Duệ hắn đúng là không quan tâm đấy.
Minh Duệ đưa ra thắc mắc:
- Tinh Vân Thành là địa bàn của Tinh Vân Kiếm Tông, vậy tại sao…
Hắn nói đến đây cũng không nói nữa, hắn tin Lưu Tố Uyên hiểu hắn muốn nói gì.
Chỉ nghe Lưu Tố Uyên cười khổ một tiếng, nàng mở miệng giải thích:
- Chúng ta cũng tìm bọn hắn hỏi công đạo, nhưng nhận lại kết quả là Tề Khải bị phạt diện bích ba năm trong cấm địa Địa Huyền Tông không được ra ngoài, một năm sau sẽ hết kì hạn. Trên thực tế ai nhìn vào cũng hiểu được, đây là đang giúp hắn tăng tốc độ tu luyện, đột phá Chân Hoàng cảnh chứ đâu phải cái gì mà phạt hắn diện bích xám hối.
Minh Duệ nghe xong lắc lắc đầu. Chuyện ba, bốn năm trước của Tinh Vân Thành hắn nhưng là không để ý. Hắn đến Tinh Vân Thành cũng mới được hơn hai năm một chút mà thôi. Hắn khi ấy cũng lười đi tìm hiểu, lật lại cái lịch sử của Tinh Vân Thành. Hắn lại tiếp tục hỏi Lưu Tố Uyên:
- Tu vi của hắn cao vậy, lại là đại đệ tử Địa Huyền Tông gì đó nữa, đãi ngộ hắn là không kém gì sư tỷ ngươi đi. Vì sao hắn còn quan tâm một chút này đó dược liệu?
Nghe đến đây, Lưu Tố Uyên nghiêm mặt lại, có chút thán phục nói ra:
- Hắn không chỉ là Chân Vương, còn là một Tam Phẩm Luyện Đan Sư. Ngươi thử nói xem, lí do này đủ hay chưa.
Minh Duệ nghe thế cũng á khẩu, không còn gì để nói.
Trong lòng Minh Duệ thầm nghĩ: “Đắc tội thì đắc tội, lão tử lại sợ ngươi một cái Tề Khải sao? Luyện Đan Sư sao, đợi ta bước vào Vũ Khiếu Cảnh, khi đó Đan Đạo của ta có thể so với Lục Phẩm Đan Sư, thành tựu kia của Tề Khải chẳng có gì để nói.”
Nhưng lúc này, Lưu Tố Uyên lại nói ra suy nghĩ của mình:
- Nhưng Tề Khải sau khi xuất quan, tu vi bước vào Chân Hoàng cảnh thì may ra vẫn giữ được cái danh hiệu đệ nhất của Địa Huyền Tông. Nếu hắn vẫn là Chân Vương cảnh, cho dù là Chân Vương Đỉnh Phong đi nữa, một khi Mai Ngạo Tuyết bước vào Chân Vương Trung Kỳ trong một năm này, nàng có khả năng sẽ vô địch cùng cấp.
Không trách được Lưu Tố Uyên nghĩ như vậy, với Chân Kỹ Thiên Cấp Băng Ngưng không thuộc Địa Huyền Tông kia, nếu nàng bước vào Chân Vương Trung Kỳ, thi triển vài lần Băng Ngưng uy lực còn mạnh hơn lúc trước, cho dù Chân Vương Đỉnh Phong cũng phải chết dưới tay nàng.
Minh Duệ cũng không phản bác lại lời nói của nàng, hắn cũng cho rằng như vậy. Đừng nhìn khi trước hắn ngon lành đỡ được vài mũi kiếm băng kia, trên thực tế khi đó đã là một đòn Hắc Nguyệt Trảm chứa đựng mười phần lực lượng của hắn rồi. Khi đó tay hắn còn run rẩy không ngừng khi uy thế của Băng Ngưng tác động lại hắn ý chứ.
Lưu Tố Uyên, Minh Duệ cũng không nói gì nữa, hai người bọn họ lên đường trở về Tinh Vân Kiếm Tông.
Còn hắc bào nhân thì truyền âm cho Minh Duệ, báo với hắn rằng mình trở về trang viên Tinh Vân Thành, khi nào hắn hết Dịch Dung Đan có thể quay về lấy hoặc hắc bào nhân sẽ tự mình đến Tinh Vân Kiếm Tông.
Minh Duệ nghe vậy cũng mừng rỡ không thôi. Hắn mừng không phải vì được ở một mình với giai nhân, không có kì đà cản mũi, mà hắn mừng vì có thể độ kiếp trước khi đến Tinh Vân Kiếm Tông.
Huyền Viêm Cốc cách Tinh Vân Kiếm Tông khá xa, cho dù hai người chạy hết tốc độ cũng phải mất hơn nửa tháng mới tới nơi.
Lúc này đã là ngày thứ bảy tính từ lúc chia tay hắc bào nhân, hai người đang trên đường từ Huyền Viêm Cốc về Tinh Vân Kiếm Tông. Nhưng do tu vi Minh Duệ ở bề ngoài là Chân Sĩ cảnh, vì vậy hắn chỉ dùng tốc độ nhanh hơn một Chân Sĩ bình thường mà thôi. Vì thế Lưu Tố Uyên cũng phải giảm tốc độ theo hắn, lịch trình cũng chỉ có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian dài.
Sở dĩ hắn làm vậy là có mục đích…
Đột nhiên, Minh Duệ dừng lại cước bộ, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Sư tỷ, ta chợt nhớ ra mình bỏ quên đồ ở Huyền Viêm Cốc sâu bên trong trung tâm, hay là tỷ cho ta phương vị Tông Môn, khi nào lấy xong ta sẽ quay về.
Lưu Tố Uyên nhìn hắn một hồi lâu, sau đó nàng thản nhiên nói:
- Có cần ta đi cùng ngươi không? Ta mang ngươi đi sẽ nhanh hơn, trên đường cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Minh Duệ khoát khoát tay, nói ra:
- Chỉ là việc nhỏ không cần phiền phức sư tỷ ngươi. Ngươi cho ta phương vị Tông Môn liền tốt.
Lưu Tố Uyên trong lòng nghĩ thầm: “Nếu không phải sư tôn hắn đồng ý cho hắn gia nhập tông môn thì biểu hiện của hắn đúng là đáng ngờ. Hay là hắn bỏ quên đồ thật? Hay là bên trong Huyền Viêm Cốc có bảo vật? Hẳn là không đi, nếu có tên Tề Khải kia sao lại nổi lòng tốt không chiếm.”
Nghĩ nghĩ một hồi, Lưu Tố Uyên chỉ thoáng một phát phương vị Tông Môn mình cho Minh Duệ, sau đó chỉ nghe Minh Duệ thề thốt:
- Sư tỷ an tâm, cùng lắm với tốc độ của ta, hai tháng sau sẽ đến được Tinh Vân Kiếm Tông.
Sau khi nói xong, Minh Duệ hướng Huyền Viêm Cốc mà đi, Lưu Tố Uyên cũng về Tinh Vân Kiếm Tông.
/51
|