Trong căn phòng màu trắng của ngôi biệt thự màu kem không xa trung tâm thành phố.Một cô gái cầm trên tay chiếc bình thủy tinh nhỏ có chứa chất lỏng màu xanh nhạt, lắc lắc vài cái cô đưa cho người trợ lý của mình.
-Đem truyền cho cậu ta đi.
Người trợ lý gật đầu rồi ra ngoài. Tháo gỡ găng tay và chiếc áo blouse treo lên giá, cô bước đi tới cửa sổ ánh mắt nhìn xa xăm. Không biết anh đã quên cô chưa? Anh đã yêu một người nào đó chưa? Người đó có tốt với anh không?
Rời khỏi nơi đó cô bước đi vào lối xuống tầng hầm.
Tay nắm lấy nấm đấm cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa ra. Đến bên giường của người nào đó, cô đưa tay chạm nhẹ vào bên má người ấy.
Nước mắt cô không tự chủ mà tuông ra.
-Em xin lỗi.
Ngồi xuống kế bên anh, cô nắm thật chặt đôi tay ấy. Sao nó lại lạnh đén thế.
....
*Tiin...Tiin...Tiin*
Chiếc máy định vị kêu liên hồi, trên màn hình vẫn đang chạy dòng chữ "Loading".
Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên bị phạt đứng khoanh tay phía góc tường. Cô mặt mày nhăn nhó nài nỉ.
-Hai tha cho em đi mà.
-Minh Minh em im lặng xíu có chết không?- Ngọc Ký cau mày nói.
-Sao mày biết thằng Nhân nó đeo con chip trong người?- Huy hỏi Quốc Minh
-Mày nghĩ nó là ai? Một người như nó mà không đem theo người mới là chuyện lạ đó- Quốc Minh nhết môi.
*Tin*
Chiếc máy định vị kêu lên báo hiệu đã có thông tin. Cả nhóm đều chạy lại xem.
-Nhà....chị Nghi!- Ngọc Anh thốt lên.
-Sao...sao lại thế?- Huy trừng mắt ngạc nhiên.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn nhau chỉ có Quốc Minh là thản nhiên. Thật đúng như anh đoán mà!
-Đi thôi!
Anh cùng mọi người ra xe để đến nhà người quen "đã lâu không gặp".
...
Nhân mơ hồ tỉnh dậy, anh không nhớ mình đã hôn mê trong bao lâu nữa. Nhìn xung quanh, anh không biết mình đang ở đâu nhưng anh có cảm giác nơi này rất quen thuộc.
Phía ngoài cửa, có một cô gái đang nhìn vào qua lỗ nhỏ trên cửa. Quá tốt rồi, thuốc của cô cuối cùng cũng có tác dụng.
Cô mở cửa đi vào, Nhân nghe có tiếng động liền nhắm mắt lại như lúc anh còn hôn mê.
Cô gái bước lại gần chạm lên tóc anh.
-Cuối cùng anh cũng tỉnh.- Nói rồi cô bước đi đến bên cửa sổ và tiếp lời.
-Anh còn nhớ đến em không? Anh đã yêu ai chưa?
Nhân nằm trên giường nhận ra giọng nói quen thuộc liền cố gắng ngồi dậy, khó nhọc bước lại gần cô.
Cô vẫn đứng đó không hay biết anh đã đến gần mình từ lúc nào.
-Em nhớ anh rất nhiều!
-Gia Nghi- Anh vòng tay ôm lấy cô.
Cô giật mình, không lẽ anh đã hồi phục rội, cô chỉ tưởng chừng anh còn hôn mê chỉ là anh mơ màng một lúc thôi.
Cô gạt tay anh ra rồi bước đi.
-Anh chắc chắn là em. Đừng bao giờ trốn anh nữa mà...anh biết hết rồi, anh xin lỗi!
Lời nói của anh làm cô dừng chân, quay lại nhìn anh, hai hàng nước mắt của cô không tự chủ mà lăn dài hai bên má.
Anh bước lại gần cô thật chậm rồi ôm lấy cô như sợ cô sẽ biến mất thêm lần nào nữa.
-Quay về với anh! Em nhé!
Cô vươn tay ôm lấy anh, gật nhẹ đầu.
-Em sẽ không xa anh nữa đâu.
-Tôi nói rồi tiểu thư của tôi không có sống tại đây, mong mọi người về cho, không được xuống đó.
Tiếng bước chân càng dồn dập hơn, đang ngày càng gần tầng hầm.
*Cạch*
Cánh cửa bị mở ra. Phía ngoài có 6 người dần bước vào trong.
-Chị Nghi- Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên cùng đồng thanh.
Ba cô nàng chạy đến đẩy Nhân ra rồi ôm lấy cô cứng ngắc.
-Tụi em nhớ chị quá.
-Tụi em có cần vậy không?- Nhân mếu máo.
-HIẾU NHÂN- Ngọc Ký và Khắc Huy nhảy vào ôm lấy anh.
Khi cả hai đã buông ra thì Quốc Minh bước đến lạnh giọng nói.
-Tao tưởng mày die rồi chứ.
-Mày muốn chết à? Hai thằng bay chắc cũng ngứa tay rồi đúng không?- Nhân làm mặt nham hiểm.
*Crop...crop*
-Uhm.
Ngọc Ký và Khắc Huy bẽ tay.
Nhân nhướng nhướng mày.
-Đập nó.
Cả ba nhảy vào đuổi theo Quốc Minh chạy vòng vòng trong phòng khách rồi chạy vòng lên lầu.
Bốn cô nàng vui vẻ vừa đi vừa nói, khi đến phòng khách mặt ai cũng khác thường. Họ đã thấy một chuyện không tưởng. Ba đuổi một chạy vòng trong nhà Nghi. Quốc Minh chạy đến liền kéo Ngọc Minh ra làm bia ngay phía trước.
Ngọc Minh không ngờ Quốc Minh lại có lúc như thế này.
-Nghỉ...Khó quá cho qua đi.-Quốc Minh thở mạnh nói.
-Xin lỗi đi- Nhân thở hồng hộc.
-Xin lỗi?- Quốc Minh hỏi lại
-Uhm- Nhân gật đầu chắc nịch.
Quốc Minh nhe răng cười rồi lại gần anh.
-Tao nói mày nghe nè.
*Rầm*
Và rồi Nhân đã hưởng một cú đá, nằm sõng soài trên sofa.
-A mày biết tao vừa khỏi bệnh không?
-Mặc xác mi.-Quốc Minh nói xong thì ngồi xuống sofa kế Ngọc Minh.
Họ cứ vậy đó, chia xa rồi lại hội tụ. Dỗi hờn rồi lại làm lành.
...
Quốc Minh đưa Ngọc Minh về nhà còn cái ông anh trời đánh kia chỉ lo chở vk đi chơi bỏ lại cô em gái mỏng manh, yếu đuối như cô đây =='
Khi dừng xe trước cửa thì anh thấy có một người nào đó đang đứng trước nhà cô.
Anh vội quay sang nói chuyện với cô làm cô bị che mất tầm nhìn, với lại lúc naỳ cô lo bấm điện thoại nên không thấy ai kia.
-Em thấy lúc nảy anh đoán hay không?
-Uhm chỉ có anh lá giỏi nhất thôi- Cô vươn tay bẹo má anh.
-Vậy có nên thưởng cho anh gì đó không?- Mặt anh bị tay cô ép vào nên khi nói chuyện trong rất buồn cười.
-Thưởng gì đây?- Cô hỏi mong lung.
-Đây này- Anh chỉ vào môi mình.
Cô nhăn mặt.
-Háo sắc.
-Thôi em vào nhà đi, anh về đây.- Anh lạnh mặt lại.
Cô bật cười, không ngờ anh có lúc lại y như trẻ con ý.
-À em nói anh nghe này.
-Nghe gì?- Anh cau mày.
-Chuyện này không nói lớn được, anh lại gần đây đi.
Anh nhìn cô nghi hoặc nhưng cũng chòm người qua.
Cô mỉm cười rồi hôn thật nhẹ lên môi anh.
-Anh giống con nít quá đi.
Nói xong cô liền mở cửa ra ngoài.
-Ngọc Minh.- Anh gọi cô.
-Dạ?
-Hay là em chuyển sang sống với anh luôn đi!- Anh ôm cô
-Không được đâu- Cô ôm anh- Thôi anh về đi cũng khuya rồi.
-Uhm anh về đây, em phải ngủ sớm biết chưa.- Anh buông cô ra rồi quay lại xe.
Xe anh khởi động rồi chạy đi. Cô đứng phía sau vẫn vãy tay chào anh.
Những hành động của hai người đã được một người nào đó thu vào tầm mắt. Đóa hồng trên tay cậu ta rơi xuống. Mỉm cười chua xót, cậu bước đi trong màn đêm hiu vắng.
Ngọc Minh vừa mở cửa nhà thì nghe có tiếng động. Cô vội nhìn xung quanh, trước mắt cô bây giờ là bóng một người con trai trông rất cô đơn.
-Ai trông giống Sĩ Thành thế nhỉ? Chắc không phải đâu giờ khuya rồi cậu ấy sẽ không tìm mình đâu.
Nói rồi cô quay vào trong đánh một giấc đến sáng.
Mong sao...
+Bình minh ngày mai sẽ mang đến những điều tốt đẹp hơn cho họ.
+Hoàng hôn hôm nay sẽ giữ chặt những quá khứ tồn tại theo họ.
Nhưng rồi ai biết được họ sẽ được hạnh phúc hay...sẽ là đau thương kéo dài vô tận...
-Đem truyền cho cậu ta đi.
Người trợ lý gật đầu rồi ra ngoài. Tháo gỡ găng tay và chiếc áo blouse treo lên giá, cô bước đi tới cửa sổ ánh mắt nhìn xa xăm. Không biết anh đã quên cô chưa? Anh đã yêu một người nào đó chưa? Người đó có tốt với anh không?
Rời khỏi nơi đó cô bước đi vào lối xuống tầng hầm.
Tay nắm lấy nấm đấm cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa ra. Đến bên giường của người nào đó, cô đưa tay chạm nhẹ vào bên má người ấy.
Nước mắt cô không tự chủ mà tuông ra.
-Em xin lỗi.
Ngồi xuống kế bên anh, cô nắm thật chặt đôi tay ấy. Sao nó lại lạnh đén thế.
....
*Tiin...Tiin...Tiin*
Chiếc máy định vị kêu liên hồi, trên màn hình vẫn đang chạy dòng chữ "Loading".
Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên bị phạt đứng khoanh tay phía góc tường. Cô mặt mày nhăn nhó nài nỉ.
-Hai tha cho em đi mà.
-Minh Minh em im lặng xíu có chết không?- Ngọc Ký cau mày nói.
-Sao mày biết thằng Nhân nó đeo con chip trong người?- Huy hỏi Quốc Minh
-Mày nghĩ nó là ai? Một người như nó mà không đem theo người mới là chuyện lạ đó- Quốc Minh nhết môi.
*Tin*
Chiếc máy định vị kêu lên báo hiệu đã có thông tin. Cả nhóm đều chạy lại xem.
-Nhà....chị Nghi!- Ngọc Anh thốt lên.
-Sao...sao lại thế?- Huy trừng mắt ngạc nhiên.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn nhau chỉ có Quốc Minh là thản nhiên. Thật đúng như anh đoán mà!
-Đi thôi!
Anh cùng mọi người ra xe để đến nhà người quen "đã lâu không gặp".
...
Nhân mơ hồ tỉnh dậy, anh không nhớ mình đã hôn mê trong bao lâu nữa. Nhìn xung quanh, anh không biết mình đang ở đâu nhưng anh có cảm giác nơi này rất quen thuộc.
Phía ngoài cửa, có một cô gái đang nhìn vào qua lỗ nhỏ trên cửa. Quá tốt rồi, thuốc của cô cuối cùng cũng có tác dụng.
Cô mở cửa đi vào, Nhân nghe có tiếng động liền nhắm mắt lại như lúc anh còn hôn mê.
Cô gái bước lại gần chạm lên tóc anh.
-Cuối cùng anh cũng tỉnh.- Nói rồi cô bước đi đến bên cửa sổ và tiếp lời.
-Anh còn nhớ đến em không? Anh đã yêu ai chưa?
Nhân nằm trên giường nhận ra giọng nói quen thuộc liền cố gắng ngồi dậy, khó nhọc bước lại gần cô.
Cô vẫn đứng đó không hay biết anh đã đến gần mình từ lúc nào.
-Em nhớ anh rất nhiều!
-Gia Nghi- Anh vòng tay ôm lấy cô.
Cô giật mình, không lẽ anh đã hồi phục rội, cô chỉ tưởng chừng anh còn hôn mê chỉ là anh mơ màng một lúc thôi.
Cô gạt tay anh ra rồi bước đi.
-Anh chắc chắn là em. Đừng bao giờ trốn anh nữa mà...anh biết hết rồi, anh xin lỗi!
Lời nói của anh làm cô dừng chân, quay lại nhìn anh, hai hàng nước mắt của cô không tự chủ mà lăn dài hai bên má.
Anh bước lại gần cô thật chậm rồi ôm lấy cô như sợ cô sẽ biến mất thêm lần nào nữa.
-Quay về với anh! Em nhé!
Cô vươn tay ôm lấy anh, gật nhẹ đầu.
-Em sẽ không xa anh nữa đâu.
-Tôi nói rồi tiểu thư của tôi không có sống tại đây, mong mọi người về cho, không được xuống đó.
Tiếng bước chân càng dồn dập hơn, đang ngày càng gần tầng hầm.
*Cạch*
Cánh cửa bị mở ra. Phía ngoài có 6 người dần bước vào trong.
-Chị Nghi- Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên cùng đồng thanh.
Ba cô nàng chạy đến đẩy Nhân ra rồi ôm lấy cô cứng ngắc.
-Tụi em nhớ chị quá.
-Tụi em có cần vậy không?- Nhân mếu máo.
-HIẾU NHÂN- Ngọc Ký và Khắc Huy nhảy vào ôm lấy anh.
Khi cả hai đã buông ra thì Quốc Minh bước đến lạnh giọng nói.
-Tao tưởng mày die rồi chứ.
-Mày muốn chết à? Hai thằng bay chắc cũng ngứa tay rồi đúng không?- Nhân làm mặt nham hiểm.
*Crop...crop*
-Uhm.
Ngọc Ký và Khắc Huy bẽ tay.
Nhân nhướng nhướng mày.
-Đập nó.
Cả ba nhảy vào đuổi theo Quốc Minh chạy vòng vòng trong phòng khách rồi chạy vòng lên lầu.
Bốn cô nàng vui vẻ vừa đi vừa nói, khi đến phòng khách mặt ai cũng khác thường. Họ đã thấy một chuyện không tưởng. Ba đuổi một chạy vòng trong nhà Nghi. Quốc Minh chạy đến liền kéo Ngọc Minh ra làm bia ngay phía trước.
Ngọc Minh không ngờ Quốc Minh lại có lúc như thế này.
-Nghỉ...Khó quá cho qua đi.-Quốc Minh thở mạnh nói.
-Xin lỗi đi- Nhân thở hồng hộc.
-Xin lỗi?- Quốc Minh hỏi lại
-Uhm- Nhân gật đầu chắc nịch.
Quốc Minh nhe răng cười rồi lại gần anh.
-Tao nói mày nghe nè.
*Rầm*
Và rồi Nhân đã hưởng một cú đá, nằm sõng soài trên sofa.
-A mày biết tao vừa khỏi bệnh không?
-Mặc xác mi.-Quốc Minh nói xong thì ngồi xuống sofa kế Ngọc Minh.
Họ cứ vậy đó, chia xa rồi lại hội tụ. Dỗi hờn rồi lại làm lành.
...
Quốc Minh đưa Ngọc Minh về nhà còn cái ông anh trời đánh kia chỉ lo chở vk đi chơi bỏ lại cô em gái mỏng manh, yếu đuối như cô đây =='
Khi dừng xe trước cửa thì anh thấy có một người nào đó đang đứng trước nhà cô.
Anh vội quay sang nói chuyện với cô làm cô bị che mất tầm nhìn, với lại lúc naỳ cô lo bấm điện thoại nên không thấy ai kia.
-Em thấy lúc nảy anh đoán hay không?
-Uhm chỉ có anh lá giỏi nhất thôi- Cô vươn tay bẹo má anh.
-Vậy có nên thưởng cho anh gì đó không?- Mặt anh bị tay cô ép vào nên khi nói chuyện trong rất buồn cười.
-Thưởng gì đây?- Cô hỏi mong lung.
-Đây này- Anh chỉ vào môi mình.
Cô nhăn mặt.
-Háo sắc.
-Thôi em vào nhà đi, anh về đây.- Anh lạnh mặt lại.
Cô bật cười, không ngờ anh có lúc lại y như trẻ con ý.
-À em nói anh nghe này.
-Nghe gì?- Anh cau mày.
-Chuyện này không nói lớn được, anh lại gần đây đi.
Anh nhìn cô nghi hoặc nhưng cũng chòm người qua.
Cô mỉm cười rồi hôn thật nhẹ lên môi anh.
-Anh giống con nít quá đi.
Nói xong cô liền mở cửa ra ngoài.
-Ngọc Minh.- Anh gọi cô.
-Dạ?
-Hay là em chuyển sang sống với anh luôn đi!- Anh ôm cô
-Không được đâu- Cô ôm anh- Thôi anh về đi cũng khuya rồi.
-Uhm anh về đây, em phải ngủ sớm biết chưa.- Anh buông cô ra rồi quay lại xe.
Xe anh khởi động rồi chạy đi. Cô đứng phía sau vẫn vãy tay chào anh.
Những hành động của hai người đã được một người nào đó thu vào tầm mắt. Đóa hồng trên tay cậu ta rơi xuống. Mỉm cười chua xót, cậu bước đi trong màn đêm hiu vắng.
Ngọc Minh vừa mở cửa nhà thì nghe có tiếng động. Cô vội nhìn xung quanh, trước mắt cô bây giờ là bóng một người con trai trông rất cô đơn.
-Ai trông giống Sĩ Thành thế nhỉ? Chắc không phải đâu giờ khuya rồi cậu ấy sẽ không tìm mình đâu.
Nói rồi cô quay vào trong đánh một giấc đến sáng.
Mong sao...
+Bình minh ngày mai sẽ mang đến những điều tốt đẹp hơn cho họ.
+Hoàng hôn hôm nay sẽ giữ chặt những quá khứ tồn tại theo họ.
Nhưng rồi ai biết được họ sẽ được hạnh phúc hay...sẽ là đau thương kéo dài vô tận...
/81
|