Chương 509. Tớ biết cậu vẫn yêu tớ
Editor: Quỳnh Nguyễn
Từ công viên trò chơi trở về không bao lâu, lệnh điều động cô giáo Cố Anh ngữ bọn họ đã rơi xuống, trường học sắp xếp cô đi dạy Anh ngữ lớp mười một, mà Thân Tử Hạo cũng chính thức trở thành giáo viên Anh ngữ mới lớp học Tiểu Thỏ.
Chẳng qua, không biết từ lúc nào xưng hô các học sinh với Thân Tử Hạo dần dần từ thầy giáo Thân biến thành sư mẫu ( vợ sư phụ- vợ thầy).
Thân Tử Hạo một đại nam nhân mỗi ngày ở trong lớp xuyên qua biệt hiệu sư mẫu, đặc biệt mỗi khi môn tiếng Anh của anh phía sau là giờ dạy học vật lý của Trình Chi Ngôn, đám học sinh kia từng tiếng một "Sư mẫu, sư mẫu" sẽ kêu hô đặc biệt hăng say.
Mỗi khi lúc này, Trình Thi Đồng cũng nhịn không được dắt tay áo Tiểu Thỏ cười nhạo cô nói: "Nhìn xem, nhìn xem, danh hiệu của cậu bị thầy giáo Thân cướp đi rồi."
"Không có việc gì." Tiểu Thỏ vô cùng bình tĩnh nhìn thoáng qua Thân Tử Hạo, thuận miệng trả lời: "Liền xem như mỗi ngày thầy bị nghi thức ngược cẩu đi."
- - - -
Thời gian rất nhanh đi qua, lá cây trên cây càng ngày càng ít, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng lạnh, lúc trận tuyết đầu bay xuống năm 2010, Tiểu Thỏ bọn họ đã thi xong một học kỳ cuối kỳ cao nhất, chuẩn bị nghỉ đông.
Mùng 5 tháng 2 là ngày lễ tổng kết bọn họ, một buổi sáng tinh mơ Tiểu Thỏ liền sớm đi tới trong phòng học, nhìn bộ dáng vẻ mặt vui sướng bạn học chuẩn bị nghỉ đông xung quanh, cô cũng nhịn không được cao hứng trở lại.
Chỉ là Trình Thi Đồng lại một người rầu rĩ ngồi ở trên ghế, nhìn bộ dáng dường như không mấy vui vẻ.
"Đồng Đồng, cậu làm sao vậy? ?" Tiểu Thỏ đi đến bên cạnh Trình Thi Đồng ngồi xuống, đưa tay chọc chọc cánh tay của cô hỏi: "Làm sao giống như mất hứng vậy, thành tích cuộc thi cuối kỳ của cậu không phải rất tốt sao? ?"
" Đúng a. . ." Trình Thi Đồng thở dài một hơi nói: "Nhưng mà tết âm lịch năm nay thật đáng ghét a, là 14 tháng 2, cùng lễ tình nhân cùng một chỗ, cái này có nghĩa là năm nay tớ không thể cùng Cố Ninh Thư nhà chúng tớ cùng nhau qua lễ tình nhân rồi."
". . ." Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt, nói: "Tớ còn tưởng rằng là cái việc hệ trọng gì,cậu liền vì chút việc nhỏ như vậy ở chỗ này mất hứng a."
"Cái gì việc nhỏ a, cậu và chú nhỏ cửa đối diện nhau, nghỉ đông ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng mà nhà tớ cùng Cố Ninh Thư đều đã khó có được nhìn thấy cậu ấy." Trình Thi Đồng rầu rĩ không vui nói.
"Cũng không phải lần đầu tiên nghỉ đông, cậu đến mức thế sao." Tiểu Thỏ có chút buồn cười vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Trước kia từ tiểu học đến sơ trung, nhiều kỳ nghỉ đông nhiều như vậy, cậu đều là như thế nào trải qua a?"
"Trước kia. . ." Trình Thi Đồng hơi run sợ một phen, sau một lúc lâu không nói chuyện, sau một lát rầu rĩ nói: "Nhưng mà tớ cuối cùng cảm thấy được gần đây Cố Ninh Thư như là có chuyện gì gạt tớ."
"Ai?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, chớp chớp mắt nói: "Không thể nào? ? Chuyện gì a? ?"
"Tớ cũng không biết a, hỏi cậu ấy cậu lại không nói." Trình Thi Đồng vẻ mặt buồn bực nhìn cô nói: "Mấu chốt là mấy ngày hôm trước tớ còn đúng lúc nhìn thấy một người nữ sinh lớp bên cạnh thổ lộ cùng cậu ấy..."
"Thổ lộ liền thổ lộ sao. . ." Tiểu Thỏ một bộ coi như không thấy gì nói: "Từ nhỏ đến lớn, số lần Cố Ninh Thư nhà cậu bị thổ lộ, hai cái tay đều đã đếm không hết được chứ."
". . ." Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, nói: "Cậu rốt cuộc có phải tới an ủi tớ hay không?"
/1433
|