Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi ở trên giường.
Cô giống như một cái cây nhú lên khỏi đại dương màu lục sẫm, xinh đẹp kiên cường, tràn trề sức sống.
Anh biết cô thông minh.
Lần đầu nhìn thấy cô là khi Lục Đình Trấn rảnh rỗi không có việc gì làm, đến xem cô con gái nuôi mà A Man vẫn nhớ nhung trước khi chết.
Khi ấy cô vẫn là một cô bé gầy guộc, nhìn như một thân cây sắp sửa chết khô, ấy vậy mà trên nhánh cây lại nảy nở chồi non có sức sống kiên cường, tựa như nó có thể ngay lập tức phá bỏ sự kìm kẹp mà điên cuồng sinh trưởng. Ban đầu ông chủ Lục không muốn nhận nuôi cô, bởi vì bản mệnh của đứa trẻ này quá cứng, liên tiếp khắc chết mấy người thân. Người làm ăn kiêng kỵ những điều này, bởi vậy ban đầu ông ấy định đưa cô đến một gia đình nào đó, cho thêm chút tiền, cũng coi như báo đáp ân tình của A Man.
Lục Đình Trấn cảm thấy cô đáng thương, cũng thấy thú vị, sau đó đã sửa tên cho cô, thuyết phục bố mình.
“Tìm đại sư tính xem.” Lục Đình Trấn nói: "Thạch tín của người, mật ngọt của ta*, có khi cô bé này sẽ mang lại may mắn cho chúng ta.”
*Có nghĩa là mỗi người đều có những cảm nhận khác nhau về một sự vật, sự việc nào đó. Chất độc đối với người này lại có thể là mật ngọt của người khác.
Ông chủ Lục suy nghĩ rất lâu, cho rằng anh nói cũng có lý - Chuyện đã được quyết định như vậy, Chương Chi Vi được đổi tên, cái tên chứa đựng sự dẻo dai, cũng hợp với cô hơn.
Lục Đình Trấn dạy cho cô cách đối nhân xử thế, dạy cô phép tắc lễ nghi, phân biệt phải trái.
Và rồi có được cô.
Lục Đình Trấn không hút thuốc, anh dạy bảo Chương Chi Vi nghiêm khắc, không cho cô hút thuốc hay uống rượu, càng không được đụng vào những thứ độc hại khác. Ảnh hưởng từ gia đình với một người cực kỳ quan trọng, Lục Đình Trấn chỉ mong sao cô không đi theo vết xe đổ của A Man, yên phận làm một người trong sạch.
Dạy người, ắt phải lấy mình làm gương.
Lục Đình Trấn tuyệt đối không hà khắc với người khác, anh nghiêm khắc với chính mình nhưng lại đối xử khoan dung với người khác. Anh làm gương tốt cho Chương Chi Vi, gạt bỏ những sở thích không lành mạnh. Cũng giống như lúc này, anh chỉ đặt điếu thuốc dưới mũi mà ngửi, rồi lại để lại chỗ cũ.
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Chương Chi Vi, nét mặt của cô thành kính như vậy, thành kính đến mức khiến người ta không nỡ cho cô biết sự thật. Thông minh là chuyện tốt, nhưng giây phút này Lục Đình Trấn lại mong cô ngốc hơn một chút.
Lục Đình Trấn nói: “Chẳng ai có thể mãi mãi ở bên một người khác.”
Anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chương Chi Vi hơi tối đi, cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét bi thương. Chắc hẳn cô không dễ chịu, cơ thể cô như ngọn cỏ đầu xuân dẻo dai trên đồng cỏ xanh sẫm.
Chương Chi Vi: “Đúng vậy.”
Hồi còn thơ bé mẹ hôn trán cô, hứa hẹn sẽ ở bên cô đến khi trưởng thành, bố muốn dắt tay cô, đưa cô đi thử váy cưới; lần đầu tiên A Man mặc áo vest, nghiêm nghị nói trong tiếng hô hào của đám bạn bè giang hồ, sau này sẽ gả Chương Chi Vi cho luật sư hoặc bác sĩ, lương vừa cao lại còn vẻ vang.
Bọn họ đều không thể mãi mãi ở bên Chương Chi Vi.
Cô nhìn Lục Đình Trấn đang đi về phía mình.
Chương Chi Vi cảm thấy mình thật sự vô dụng, rõ ràng cô đang tức giận vì lời lẽ của anh, nhưng lúc này cô vẫn chẳng thể rời mắt khỏi anh, đến hít thở cũng trở nên khẽ khàng.
Không tài nào rời mắt khỏi người anh, cô thật sự nhu nhược.
Lục Đình Trấn cúi xuống, hôn lên trán cô: "Trân trọng hiện tại.”
Đúng vậy, trân trọng hiện tại.
Chương Chi Vi không từ chối sự động chạm và cử chỉ thân mật của anh, cô nhìn Lục Đình Trấn không chớp mắt. Những ký ức vui vẻ vào đêm qua và sáng sớm hôm nay đang đánh thức thần kinh của cô, để mặc đối phương dễ dàng tách rộng hai chân. Cô nhiệt tình dùng răng cảm nhận cúc vỏ sò trên áo sơ mi anh, chạm vào mái tóc xoăn của anh, ngửa cổ ra sau.
Hai người đã bắt đầu mối tình thầm kín không mấy bí mật một cách dễ dàng như thế.
Trong mắt người ngoài, họ vẫn là mối quan hệ trong sạch, tôn trọng và lễ phép, nhưng sau lưng họ lại quấn quýt chẳng rời. Tình cảm không thể giấu diếm, bình thường ăn cơm cùng ông chủ Lục và bà Lục, Chương Chi Vi thường cố tình đánh rơi đũa, lúc cúi xuống gầm bàn để nhặt, mượn sự che chắn của chiếc bàn, cô chạm vào đầu gối của anh, in dấu những chiếc hôn ướt át lên quần tây của anh.
Lục Đình Trấn không ngăn cấm hành động bạo dạn của cô, anh thò tay vào trong tấm khăn trải bàn, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Vú Trương đã biết “hành động vụng trộm” của hai người từ lâu. Không thể qua mắt bà ta, vì dù sao động tĩnh lộ liễu như vậy, Chương Chi Vi cũng cần có người ở bên hầu hạ. Vú Trương không phải người ngu xuẩn, bà ta giữ kín như bưng về chuyện này, duy trì trạng thái câm như hến.
- -
Trong phòng của Lục Đình Trấn và cô được trải một tấm thảm nhung mềm mại, tấm cũ đã bị làm bẩn, lại thay tấm khác. Trên bàn học, trong phòng ngủ đều để những bình hoa thủy tinh to bằng bắp tay Chương Chi Vi, bên trong mãi luôn là từng chùm hoa trắng muốt nở rộ. Hoa dành dành, hoa quỳnh, hoa nhài, hoa hồng trắng, v.v… Những loài hoa nhiều không thể kể hết, giống như hương nước hoa mà Lục Đình Trấn tặng cho cô, chính là cả bó hoa trắng trong bình thủy tinh dưới ánh nắng.
Lục Đình Trấn thích những bông hoa trắng muốt, có thể là vì màu sắc này tượng trưng cho sự thanh thuần vô hại.
Vào cuối tuần, thỉnh thoảng Lục Đình Trấn sẽ cho vú Trần nghỉ phép, để bà đến Nguyên Lãng thăm một số bạn bè và anh em thân thích không quá gần gũi. Mỗi lần như vậy, bữa trưa hai người chỉ có thể gọi món cơm gà lạp xưởng nấu nồi đất, hoặc ngỗng quay nguyên con, gà sốt dầu hoa hồng. Hai người điên cuồng ân ái giữa ban ngày, như những tín đồ cuồng tín. Thi thoảng họ sẽ ăn hoành thánh nhân tôm tươi, nhưng Chương Chi Vi thường bị bỏ lại phía sau trong khoản ăn uống, bởi vì cô thường xuyên ngồi trong lòng đối phương, bên trên thì ăn hoành thánh nhân tôm ngọt mềm, bên dưới nếm trải “khẩu đại bác” uy phong.
Trải qua một năm mới náo nhiệt, thư mời nhập học của Chương Chi Vi cũng nhanh chóng được gửi đến, Đại học Malaysia chào mừng cô nhập học. Để chúc mừng chuyện vui này, lúc Lục Đình Trấn đến Ma Cao làm việc, anh cũng đưa cả Chương Chi Vi theo mình.
Anh muốn khen ngợi Chương Chi Vi đã nghiêm túc học hành trong năm ngoái, cũng sẵn lòng đưa cô đi giải khuây, ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn. Khác với những bậc phụ huynh chỉ ước gì con em mình cầm sách giáo khoa học ngày học đêm, Lục Đình Trấn cho rằng trường học chỉ là nơi dạy Chương Chi Vi tri thức, còn muốn khám phá đại dương sâu hơn thì vẫn phải tự mình xuống nước cảm nhận.
Lục Đình Trấn không hề keo kiệt với Chương Chi Vi, để cô có thể đi chơi với dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy, Lục Đình Trấn đã mua cho cô bộ váy dài đen trắng đơn giản của Chanel. Anh có mắt thẩm mỹ, còn Chương Chi Vi lại có khí chất, ban ngày mặc cho vợ chồng ông bà Lục khen ngợi, tối về phục trên bàn học, nghe thấy tiếng Lục Đình Trấn cởi dây thắt lưng, cô chỉ biết cắn vào tay mình.
Rơi vào bể tình là một chuyện quá đỗi dễ dàng.
Huống hồ từ lâu Chương Chi Vi đã yêu anh, kính trọng anh, sùng bái anh, tựa như thiên đường đã ném xuống dưới một sợi dây mây, Chương Chi Vi nắm lấy nó chẳng hề do dự, chẳng thèm bận tâm sợi dây ấy sẽ đưa cô lên thiên đường hay ném cô xuống vực thẳm.
Lục Đình Trấn là người có tâm tư kín kẽ, không thích chia sẻ những suy tư mang nặng tâm sự. Anh chưa từng kể cho Chương Chi Vi về những chuyện trong việc làm ăn, cũng hiếm khi giãi bày nỗi lòng, nói mấy lời nhớ em, yêu em hay phải lòng em. Chương Chi Vi không bận tâm về chuyện này, cô nhiệt tình lại cởi mở, lời nhiều mà tình cũng nhiều, không ngại chia cho anh một nửa. Hai người sánh đôi với nhau, vừa vặn bổ sung cho nhau.
Chương Chi Vi vui vẻ chịu đựng điều này.
Đến Ma Cao thì không thể rời xa cờ bạc. Chương Chi Vi từng học môn lịch sử, biết rằng điều này không khỏi dính dáng đến những cuộc buôn bán cu li vào thế kỷ mười chín. Những tên buôn người cấu kết với đám lưu manh sắp canh bạc, dụ dỗ những công nhân người Hoa đến đặt cược, đợi đến khi họ thua sạch tiền, mới dỗ ngon dỗ ngọt lừa họ lên tàu - bán ra nước ngoài làm cu li. Lãnh đạo chính quyền Ma Cao - Bồ Đào Nha thì thu phí người lao động nước ngoài, đám buôn người thì thu thêm “Phí đầu người”. Người khổ chỉ có những công nhân người Hoa bị lột sạch tiền rồi lừa ra nước ngoài, bị bào sạch sức lao động giống như mỡ bị nước kiềm rửa trôi, còn bị gọi là “đồ con heo”.
Chính vì lẽ đó, Chương Chi Vi vô cùng chán ghét chuyện cờ bạc. Huống hồ cô còn nhỏ tuổi, Lục Đình Trấn cũng không định dẫn cô vào sòng bạc, mỗi khi đi ăn cơm bàn chuyện làm ăn anh cũng đưa cô đi cùng, lúc giới thiệu thì bảo là cháu gái của mình.
“Cho ra ngoài mở mang tầm mắt.” Lục Đình Trấn đã giới thiệu về cô như vậy. Anh mỉm cười rồi nói: “Hè này cháu nó sẽ đi du học, không yên tâm nên phải đưa con bé tìm hiểu tình hình bên ngoài.”
Chương Chi Vi chẳng thèm ngó ngàng tới mấy chuyện này, cô chỉ mải mê ăn uống. Ma Cao có món ăn Bồ Đào Nha truyền thống như gà sốt Bồ Đào Nha, là sự kết hợp giữa nước cốt dừa và bột nghệ khiến thịt gà thấm đượm gia vị thơm nức, cơm Minchi nấu từ thịt heo và khoai tây thái hạt lựu, cà ri, sốt tôm, bánh pudding mòn cưa, v.v… Cô hoàn toàn không có hứng thứ với chuyện làm ăn của Lục Đình Trấn, chỉ mải nghĩ những món ăn ở trước mặt có thể ngon đến mức khiến cô ăn một bữa thỏa thuê mà chẳng cần để ý đến vóc dáng hay không. Chương Chi Vi cũng không thích nghe cách nói chuyện lập lờ, bóng gió trên bàn rượu của họ, nghe còn hại não hơn cả đọc và cảm nhận “Hồng lâu mộng”.
Ngoài đồ ăn ngon lành ra, Chương Chi Vi còn phát hiện vẻ ngoài của người Ma Cao gốc Bồ quả thực rất đẹp, đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da hơi rám nắng, đôi mắt đượm tình cuốn hút, lúc cười lên lại có nét quyến rũ, có vẻ trường thành sớm và đa tình. Một hôm nọ họ gặp một cô gái người Bồ rất quyến rũ, trò chuyện với nhau xong mới biết đối phương bằng tuổi Chương Chi Vi, thậm chí còn nhỏ hơn cô hai tháng.
Hoàn toàn không thể nhìn ra.
Thứ mà Lục Đình Trấn dạy Chương Chi Vi nhiều nhất vẫn là cách đối nhân xử thế. Ăn cơm uống trà, gặp được người quen thì nhất định phải chào hỏi. Cũng không cần phải nói nhiều, ba câu “Dạo này khỏe không”: "Lâu rồi không gặp” và “Hôm khác liên lạc sau” là đủ để ứng xử trong mọi trường hợp.
Chương Chi Vi không hiểu: "Mấy lời vô nghĩa này chỉ tốn thời gian, ngoại trừ làm bánh tart Bồ Đào Nha của cháu nguội đi thì chẳng được tích sự gì.”
Lúc nói câu này, một tay cô đang cầm chai nước có ga mua trong cửa hàng tiện lợi, tay khác cầm chiếc bánh tart vừa mới mua, vừa thưởng thức bánh ngon vừa tranh luận với Lục Đình Trấn: “Mấy câu xã giao vô dụng kia liệu có nên bỏ đi không nhỉ.”
Lục Đình Trấn không phản đối cũng chẳng đồng tình: "Chỉ ba câu thôi mà, có ích cho việc kết nối, tạo thiện cảm.”
Chương Chi Vi cắn một miếng bánh tart, cô không phục, đang định tranh luận tiếp thì Lục Đình Trấn đã giữ lấy gáy cô, cướp mất miếng bánh tart trong miệng cô. Sau khi thưởng thức xong, anh lại giảng đạo lý với Chương Chi Vi khi cô còn đang đỏ mặt tía tai: "Xem kìa, chú đã nếm được mùi vị chiếc bánh tart của cháu, sau ba câu nói, nó vẫn còn nóng đấy thôi.”
Mặt Chương Chi Vi càng nóng hơn.
Cô quay mặt đi, nhìn người đẹp uể oải đứng ở phía không xa, khẽ nói: “Suy cho cùng chú Lục luôn luôn đúng.”
Chương Chi Vi cũng phải miễn cưỡng thừa nhận là người lớn không thể thiếu được những màn xã giao vô dụng như thế này. Gặp nhau trên bàn rượu hay trong quán trà cũng phải đi qua ngồi với nhau một lúc, kiêng kỵ ngồi lâu, nói ba câu khách sáo xong là đi ngay. Có điều đúng là Lục Đình Trấn “mong con thành tài”, anh cho rằng cô nhất định có thừa khả năng xử lý những chuyện này.
Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, có một số việc phải đến sòng bạc bàn bạc, Chương Chi Vi dĩ nhiên sẽ không đi theo. Chưa vội nói đến tuổi của cô, mà là vì Lục Đình Trấn cũng không muốn cho cô đến những nơi vàng thau lẫn lộn như vậy. Lần này qua đó, Lục Đình Trấn dẫn theo thuộc hạ thân tín, để lại lão Tứ và Gà Đen hộ tống cô đi chơi.
Nói là hộ tống nhưng còn giống giám hộ hơn, tránh để cô ham chơi chạy lung tung. Ma Cao không giống Hồng Kông, không phải địa bàn của nhà họ Lục, lỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tìm được người cũng là một chuyện tốn công tốn sức.
Chương Chi Vi buồn chán, uể oải làm tổ trên sofa xem tivi, uống trà sữa, ăn bánh mì nướng kiểu Pháp. Đây là những món ăn vặt thích hợp nhất vào bữa ăn nhẹ buổi chiều, có điều để đến tối ăn dường như đã mất đi hương vị ban đầu, không biết là do tài nấu nướng của nhân viên trong quán cà phê của khách sạn không giỏi, hay là do cô thích ăn những thứ rẻ tiền hơn. Nếm đi nếm lại vẫn thấy không ngon bằng món ăn của các quán ăn nằm trong góc phố chật hẹp.
Cô chỉ ăn mấy miếng rồi ném sang một bên, hỏi Gà Đen: “Sòng bạc có gì vui không?”
“Có chứ.” Gà Đen vô cùng hào hứng, kể cho cô nghe: “Khi nào đói hoặc khát, sẽ có dịch vụ phục vụ “bất kể ngày đêm”, món Trung cũng được, món Tây cũng được, tùy cô chủ chọn, mở cửa 24h. Lúc nào thấy mệt thì còn có hồ mát xa, bồn tắm hơi, giường mát xa, nữ nhân viên mát xa ấy hả, chậc chậc chậc, thân hình bốc lửa, còn biết dụ dỗ người khác bằng ánh mắt đấy.”
Chương Chi Vi giơ hai tay chống má, hỏi anh ấy: “Anh Gà Đen, còn có trò giải khuây khác không?”
“Tất nhiên là có.” Gà Đen tỏ ra thần bí: "Trên hành lang còn có những cô ả chốn làng chơi bắt chuyện, huýt sáo, đá lông nheo với cô chủ... Họ hiểu quy tắc, không thể động tay động chân kéo khách. Nếu ưng ý, có thể đưa họ lên phòng khách trên tầng…"
“Gà Đen!”
Lão Tứ mang nước hoa quả vào phòng, tình cờ nghe thấy lời của Gà Đen, lập tức quát anh ấy: “Chú mày nói mấy chuyện này với cô chủ làm gì?”
“Không sao.” Chương Chi Vi nói: “Cháu muốn nghe.”
Cô muốn nghe nhưng Gà Đen không dám kể nữa. Sắc mặt lão Tứ khó coi, bảo anh ấy đi ra ngoài, định nói chuyện riêng với anh ấy.
Chương Chi Vi đọc báo, càng đọc càng thấy đau đầu, hình như có thứ gì đó đang xuyên qua não cô. Lồng ngực bức bối khó chịu, biết rõ là Lục Đình Trấn đã đến đó bao nhiêu lần, mà dù có đến đó cũng chưa chắc đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng cảnh tượng mà Gà Đen miêu tả khiến Chương Chi Vi không vui, rất không vui. Nhất là khi Gà Đen còn nói bằng cái giọng chẳng còn lạ gì với chuyện đó. Từ lâu Chương Chi Vi đã biết họ là người như thế nào, cũng giống như A Man ngày xưa, đều là “Hôm nay có rượu, hôm nay say”, họ đã sống mãi thành quen với cách sống buông thả thối nát như vậy, hoặc là tính mạng bấp bênh, họ cũng chẳng trông chờ gì vào tương lai, chứ nói gì đến chuyện lấy vợ sinh con.
Chương Chi Vi đều hiểu cả, chỉ là cô thấy khó chịu và bực bội, không thể tìm ra nguyên nhân khiến cô buồn bực.
Còn đang thấp thỏm, Chương Chi Vi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô lập tức nhào qua, rơi mất một chiếc giày cũng chẳng buồn cúi xuống nhìn, một chân đứng trên sàn nhà, cầm ống nghe lên, mừng rỡ gọi: “Chú Lục…"
“Cô chủ?”
Không phải Lục Đình Trấn, nghe giọng nói trong ống nghe có vẻ không thật, Chương Chi Vi im lặng mấy giây mới nhận ra giọng nói của người đó: “Vú Trương.”
Là vú Trương ở biệt thự nhà họ Lục.
Bà ta không mặn không nhạt hỏi: “Cậu Lục đâu rồi?”
Chương Chi Vi đáp: “Ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người khác.”
“Bao giờ về?”
“Tôi không biết.”
“Vậy cô chủ chuyển lời cho cậu chủ.” Vú Trương nói: "Ông chủ muốn cậu chủ gọi lại ngay.”
“Vâng, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trước khi đặt ống nghe xuống, Chương Chi Vi nghe thấy bà ta khẽ lẩm bẩm một câu, rất khẽ.
“Con đ* nhỏ của thằng tay trong cũ.”
Cô giống như một cái cây nhú lên khỏi đại dương màu lục sẫm, xinh đẹp kiên cường, tràn trề sức sống.
Anh biết cô thông minh.
Lần đầu nhìn thấy cô là khi Lục Đình Trấn rảnh rỗi không có việc gì làm, đến xem cô con gái nuôi mà A Man vẫn nhớ nhung trước khi chết.
Khi ấy cô vẫn là một cô bé gầy guộc, nhìn như một thân cây sắp sửa chết khô, ấy vậy mà trên nhánh cây lại nảy nở chồi non có sức sống kiên cường, tựa như nó có thể ngay lập tức phá bỏ sự kìm kẹp mà điên cuồng sinh trưởng. Ban đầu ông chủ Lục không muốn nhận nuôi cô, bởi vì bản mệnh của đứa trẻ này quá cứng, liên tiếp khắc chết mấy người thân. Người làm ăn kiêng kỵ những điều này, bởi vậy ban đầu ông ấy định đưa cô đến một gia đình nào đó, cho thêm chút tiền, cũng coi như báo đáp ân tình của A Man.
Lục Đình Trấn cảm thấy cô đáng thương, cũng thấy thú vị, sau đó đã sửa tên cho cô, thuyết phục bố mình.
“Tìm đại sư tính xem.” Lục Đình Trấn nói: "Thạch tín của người, mật ngọt của ta*, có khi cô bé này sẽ mang lại may mắn cho chúng ta.”
*Có nghĩa là mỗi người đều có những cảm nhận khác nhau về một sự vật, sự việc nào đó. Chất độc đối với người này lại có thể là mật ngọt của người khác.
Ông chủ Lục suy nghĩ rất lâu, cho rằng anh nói cũng có lý - Chuyện đã được quyết định như vậy, Chương Chi Vi được đổi tên, cái tên chứa đựng sự dẻo dai, cũng hợp với cô hơn.
Lục Đình Trấn dạy cho cô cách đối nhân xử thế, dạy cô phép tắc lễ nghi, phân biệt phải trái.
Và rồi có được cô.
Lục Đình Trấn không hút thuốc, anh dạy bảo Chương Chi Vi nghiêm khắc, không cho cô hút thuốc hay uống rượu, càng không được đụng vào những thứ độc hại khác. Ảnh hưởng từ gia đình với một người cực kỳ quan trọng, Lục Đình Trấn chỉ mong sao cô không đi theo vết xe đổ của A Man, yên phận làm một người trong sạch.
Dạy người, ắt phải lấy mình làm gương.
Lục Đình Trấn tuyệt đối không hà khắc với người khác, anh nghiêm khắc với chính mình nhưng lại đối xử khoan dung với người khác. Anh làm gương tốt cho Chương Chi Vi, gạt bỏ những sở thích không lành mạnh. Cũng giống như lúc này, anh chỉ đặt điếu thuốc dưới mũi mà ngửi, rồi lại để lại chỗ cũ.
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Chương Chi Vi, nét mặt của cô thành kính như vậy, thành kính đến mức khiến người ta không nỡ cho cô biết sự thật. Thông minh là chuyện tốt, nhưng giây phút này Lục Đình Trấn lại mong cô ngốc hơn một chút.
Lục Đình Trấn nói: “Chẳng ai có thể mãi mãi ở bên một người khác.”
Anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chương Chi Vi hơi tối đi, cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét bi thương. Chắc hẳn cô không dễ chịu, cơ thể cô như ngọn cỏ đầu xuân dẻo dai trên đồng cỏ xanh sẫm.
Chương Chi Vi: “Đúng vậy.”
Hồi còn thơ bé mẹ hôn trán cô, hứa hẹn sẽ ở bên cô đến khi trưởng thành, bố muốn dắt tay cô, đưa cô đi thử váy cưới; lần đầu tiên A Man mặc áo vest, nghiêm nghị nói trong tiếng hô hào của đám bạn bè giang hồ, sau này sẽ gả Chương Chi Vi cho luật sư hoặc bác sĩ, lương vừa cao lại còn vẻ vang.
Bọn họ đều không thể mãi mãi ở bên Chương Chi Vi.
Cô nhìn Lục Đình Trấn đang đi về phía mình.
Chương Chi Vi cảm thấy mình thật sự vô dụng, rõ ràng cô đang tức giận vì lời lẽ của anh, nhưng lúc này cô vẫn chẳng thể rời mắt khỏi anh, đến hít thở cũng trở nên khẽ khàng.
Không tài nào rời mắt khỏi người anh, cô thật sự nhu nhược.
Lục Đình Trấn cúi xuống, hôn lên trán cô: "Trân trọng hiện tại.”
Đúng vậy, trân trọng hiện tại.
Chương Chi Vi không từ chối sự động chạm và cử chỉ thân mật của anh, cô nhìn Lục Đình Trấn không chớp mắt. Những ký ức vui vẻ vào đêm qua và sáng sớm hôm nay đang đánh thức thần kinh của cô, để mặc đối phương dễ dàng tách rộng hai chân. Cô nhiệt tình dùng răng cảm nhận cúc vỏ sò trên áo sơ mi anh, chạm vào mái tóc xoăn của anh, ngửa cổ ra sau.
Hai người đã bắt đầu mối tình thầm kín không mấy bí mật một cách dễ dàng như thế.
Trong mắt người ngoài, họ vẫn là mối quan hệ trong sạch, tôn trọng và lễ phép, nhưng sau lưng họ lại quấn quýt chẳng rời. Tình cảm không thể giấu diếm, bình thường ăn cơm cùng ông chủ Lục và bà Lục, Chương Chi Vi thường cố tình đánh rơi đũa, lúc cúi xuống gầm bàn để nhặt, mượn sự che chắn của chiếc bàn, cô chạm vào đầu gối của anh, in dấu những chiếc hôn ướt át lên quần tây của anh.
Lục Đình Trấn không ngăn cấm hành động bạo dạn của cô, anh thò tay vào trong tấm khăn trải bàn, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Vú Trương đã biết “hành động vụng trộm” của hai người từ lâu. Không thể qua mắt bà ta, vì dù sao động tĩnh lộ liễu như vậy, Chương Chi Vi cũng cần có người ở bên hầu hạ. Vú Trương không phải người ngu xuẩn, bà ta giữ kín như bưng về chuyện này, duy trì trạng thái câm như hến.
- -
Trong phòng của Lục Đình Trấn và cô được trải một tấm thảm nhung mềm mại, tấm cũ đã bị làm bẩn, lại thay tấm khác. Trên bàn học, trong phòng ngủ đều để những bình hoa thủy tinh to bằng bắp tay Chương Chi Vi, bên trong mãi luôn là từng chùm hoa trắng muốt nở rộ. Hoa dành dành, hoa quỳnh, hoa nhài, hoa hồng trắng, v.v… Những loài hoa nhiều không thể kể hết, giống như hương nước hoa mà Lục Đình Trấn tặng cho cô, chính là cả bó hoa trắng trong bình thủy tinh dưới ánh nắng.
Lục Đình Trấn thích những bông hoa trắng muốt, có thể là vì màu sắc này tượng trưng cho sự thanh thuần vô hại.
Vào cuối tuần, thỉnh thoảng Lục Đình Trấn sẽ cho vú Trần nghỉ phép, để bà đến Nguyên Lãng thăm một số bạn bè và anh em thân thích không quá gần gũi. Mỗi lần như vậy, bữa trưa hai người chỉ có thể gọi món cơm gà lạp xưởng nấu nồi đất, hoặc ngỗng quay nguyên con, gà sốt dầu hoa hồng. Hai người điên cuồng ân ái giữa ban ngày, như những tín đồ cuồng tín. Thi thoảng họ sẽ ăn hoành thánh nhân tôm tươi, nhưng Chương Chi Vi thường bị bỏ lại phía sau trong khoản ăn uống, bởi vì cô thường xuyên ngồi trong lòng đối phương, bên trên thì ăn hoành thánh nhân tôm ngọt mềm, bên dưới nếm trải “khẩu đại bác” uy phong.
Trải qua một năm mới náo nhiệt, thư mời nhập học của Chương Chi Vi cũng nhanh chóng được gửi đến, Đại học Malaysia chào mừng cô nhập học. Để chúc mừng chuyện vui này, lúc Lục Đình Trấn đến Ma Cao làm việc, anh cũng đưa cả Chương Chi Vi theo mình.
Anh muốn khen ngợi Chương Chi Vi đã nghiêm túc học hành trong năm ngoái, cũng sẵn lòng đưa cô đi giải khuây, ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn. Khác với những bậc phụ huynh chỉ ước gì con em mình cầm sách giáo khoa học ngày học đêm, Lục Đình Trấn cho rằng trường học chỉ là nơi dạy Chương Chi Vi tri thức, còn muốn khám phá đại dương sâu hơn thì vẫn phải tự mình xuống nước cảm nhận.
Lục Đình Trấn không hề keo kiệt với Chương Chi Vi, để cô có thể đi chơi với dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy, Lục Đình Trấn đã mua cho cô bộ váy dài đen trắng đơn giản của Chanel. Anh có mắt thẩm mỹ, còn Chương Chi Vi lại có khí chất, ban ngày mặc cho vợ chồng ông bà Lục khen ngợi, tối về phục trên bàn học, nghe thấy tiếng Lục Đình Trấn cởi dây thắt lưng, cô chỉ biết cắn vào tay mình.
Rơi vào bể tình là một chuyện quá đỗi dễ dàng.
Huống hồ từ lâu Chương Chi Vi đã yêu anh, kính trọng anh, sùng bái anh, tựa như thiên đường đã ném xuống dưới một sợi dây mây, Chương Chi Vi nắm lấy nó chẳng hề do dự, chẳng thèm bận tâm sợi dây ấy sẽ đưa cô lên thiên đường hay ném cô xuống vực thẳm.
Lục Đình Trấn là người có tâm tư kín kẽ, không thích chia sẻ những suy tư mang nặng tâm sự. Anh chưa từng kể cho Chương Chi Vi về những chuyện trong việc làm ăn, cũng hiếm khi giãi bày nỗi lòng, nói mấy lời nhớ em, yêu em hay phải lòng em. Chương Chi Vi không bận tâm về chuyện này, cô nhiệt tình lại cởi mở, lời nhiều mà tình cũng nhiều, không ngại chia cho anh một nửa. Hai người sánh đôi với nhau, vừa vặn bổ sung cho nhau.
Chương Chi Vi vui vẻ chịu đựng điều này.
Đến Ma Cao thì không thể rời xa cờ bạc. Chương Chi Vi từng học môn lịch sử, biết rằng điều này không khỏi dính dáng đến những cuộc buôn bán cu li vào thế kỷ mười chín. Những tên buôn người cấu kết với đám lưu manh sắp canh bạc, dụ dỗ những công nhân người Hoa đến đặt cược, đợi đến khi họ thua sạch tiền, mới dỗ ngon dỗ ngọt lừa họ lên tàu - bán ra nước ngoài làm cu li. Lãnh đạo chính quyền Ma Cao - Bồ Đào Nha thì thu phí người lao động nước ngoài, đám buôn người thì thu thêm “Phí đầu người”. Người khổ chỉ có những công nhân người Hoa bị lột sạch tiền rồi lừa ra nước ngoài, bị bào sạch sức lao động giống như mỡ bị nước kiềm rửa trôi, còn bị gọi là “đồ con heo”.
Chính vì lẽ đó, Chương Chi Vi vô cùng chán ghét chuyện cờ bạc. Huống hồ cô còn nhỏ tuổi, Lục Đình Trấn cũng không định dẫn cô vào sòng bạc, mỗi khi đi ăn cơm bàn chuyện làm ăn anh cũng đưa cô đi cùng, lúc giới thiệu thì bảo là cháu gái của mình.
“Cho ra ngoài mở mang tầm mắt.” Lục Đình Trấn đã giới thiệu về cô như vậy. Anh mỉm cười rồi nói: “Hè này cháu nó sẽ đi du học, không yên tâm nên phải đưa con bé tìm hiểu tình hình bên ngoài.”
Chương Chi Vi chẳng thèm ngó ngàng tới mấy chuyện này, cô chỉ mải mê ăn uống. Ma Cao có món ăn Bồ Đào Nha truyền thống như gà sốt Bồ Đào Nha, là sự kết hợp giữa nước cốt dừa và bột nghệ khiến thịt gà thấm đượm gia vị thơm nức, cơm Minchi nấu từ thịt heo và khoai tây thái hạt lựu, cà ri, sốt tôm, bánh pudding mòn cưa, v.v… Cô hoàn toàn không có hứng thứ với chuyện làm ăn của Lục Đình Trấn, chỉ mải nghĩ những món ăn ở trước mặt có thể ngon đến mức khiến cô ăn một bữa thỏa thuê mà chẳng cần để ý đến vóc dáng hay không. Chương Chi Vi cũng không thích nghe cách nói chuyện lập lờ, bóng gió trên bàn rượu của họ, nghe còn hại não hơn cả đọc và cảm nhận “Hồng lâu mộng”.
Ngoài đồ ăn ngon lành ra, Chương Chi Vi còn phát hiện vẻ ngoài của người Ma Cao gốc Bồ quả thực rất đẹp, đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da hơi rám nắng, đôi mắt đượm tình cuốn hút, lúc cười lên lại có nét quyến rũ, có vẻ trường thành sớm và đa tình. Một hôm nọ họ gặp một cô gái người Bồ rất quyến rũ, trò chuyện với nhau xong mới biết đối phương bằng tuổi Chương Chi Vi, thậm chí còn nhỏ hơn cô hai tháng.
Hoàn toàn không thể nhìn ra.
Thứ mà Lục Đình Trấn dạy Chương Chi Vi nhiều nhất vẫn là cách đối nhân xử thế. Ăn cơm uống trà, gặp được người quen thì nhất định phải chào hỏi. Cũng không cần phải nói nhiều, ba câu “Dạo này khỏe không”: "Lâu rồi không gặp” và “Hôm khác liên lạc sau” là đủ để ứng xử trong mọi trường hợp.
Chương Chi Vi không hiểu: "Mấy lời vô nghĩa này chỉ tốn thời gian, ngoại trừ làm bánh tart Bồ Đào Nha của cháu nguội đi thì chẳng được tích sự gì.”
Lúc nói câu này, một tay cô đang cầm chai nước có ga mua trong cửa hàng tiện lợi, tay khác cầm chiếc bánh tart vừa mới mua, vừa thưởng thức bánh ngon vừa tranh luận với Lục Đình Trấn: “Mấy câu xã giao vô dụng kia liệu có nên bỏ đi không nhỉ.”
Lục Đình Trấn không phản đối cũng chẳng đồng tình: "Chỉ ba câu thôi mà, có ích cho việc kết nối, tạo thiện cảm.”
Chương Chi Vi cắn một miếng bánh tart, cô không phục, đang định tranh luận tiếp thì Lục Đình Trấn đã giữ lấy gáy cô, cướp mất miếng bánh tart trong miệng cô. Sau khi thưởng thức xong, anh lại giảng đạo lý với Chương Chi Vi khi cô còn đang đỏ mặt tía tai: "Xem kìa, chú đã nếm được mùi vị chiếc bánh tart của cháu, sau ba câu nói, nó vẫn còn nóng đấy thôi.”
Mặt Chương Chi Vi càng nóng hơn.
Cô quay mặt đi, nhìn người đẹp uể oải đứng ở phía không xa, khẽ nói: “Suy cho cùng chú Lục luôn luôn đúng.”
Chương Chi Vi cũng phải miễn cưỡng thừa nhận là người lớn không thể thiếu được những màn xã giao vô dụng như thế này. Gặp nhau trên bàn rượu hay trong quán trà cũng phải đi qua ngồi với nhau một lúc, kiêng kỵ ngồi lâu, nói ba câu khách sáo xong là đi ngay. Có điều đúng là Lục Đình Trấn “mong con thành tài”, anh cho rằng cô nhất định có thừa khả năng xử lý những chuyện này.
Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, có một số việc phải đến sòng bạc bàn bạc, Chương Chi Vi dĩ nhiên sẽ không đi theo. Chưa vội nói đến tuổi của cô, mà là vì Lục Đình Trấn cũng không muốn cho cô đến những nơi vàng thau lẫn lộn như vậy. Lần này qua đó, Lục Đình Trấn dẫn theo thuộc hạ thân tín, để lại lão Tứ và Gà Đen hộ tống cô đi chơi.
Nói là hộ tống nhưng còn giống giám hộ hơn, tránh để cô ham chơi chạy lung tung. Ma Cao không giống Hồng Kông, không phải địa bàn của nhà họ Lục, lỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tìm được người cũng là một chuyện tốn công tốn sức.
Chương Chi Vi buồn chán, uể oải làm tổ trên sofa xem tivi, uống trà sữa, ăn bánh mì nướng kiểu Pháp. Đây là những món ăn vặt thích hợp nhất vào bữa ăn nhẹ buổi chiều, có điều để đến tối ăn dường như đã mất đi hương vị ban đầu, không biết là do tài nấu nướng của nhân viên trong quán cà phê của khách sạn không giỏi, hay là do cô thích ăn những thứ rẻ tiền hơn. Nếm đi nếm lại vẫn thấy không ngon bằng món ăn của các quán ăn nằm trong góc phố chật hẹp.
Cô chỉ ăn mấy miếng rồi ném sang một bên, hỏi Gà Đen: “Sòng bạc có gì vui không?”
“Có chứ.” Gà Đen vô cùng hào hứng, kể cho cô nghe: “Khi nào đói hoặc khát, sẽ có dịch vụ phục vụ “bất kể ngày đêm”, món Trung cũng được, món Tây cũng được, tùy cô chủ chọn, mở cửa 24h. Lúc nào thấy mệt thì còn có hồ mát xa, bồn tắm hơi, giường mát xa, nữ nhân viên mát xa ấy hả, chậc chậc chậc, thân hình bốc lửa, còn biết dụ dỗ người khác bằng ánh mắt đấy.”
Chương Chi Vi giơ hai tay chống má, hỏi anh ấy: “Anh Gà Đen, còn có trò giải khuây khác không?”
“Tất nhiên là có.” Gà Đen tỏ ra thần bí: "Trên hành lang còn có những cô ả chốn làng chơi bắt chuyện, huýt sáo, đá lông nheo với cô chủ... Họ hiểu quy tắc, không thể động tay động chân kéo khách. Nếu ưng ý, có thể đưa họ lên phòng khách trên tầng…"
“Gà Đen!”
Lão Tứ mang nước hoa quả vào phòng, tình cờ nghe thấy lời của Gà Đen, lập tức quát anh ấy: “Chú mày nói mấy chuyện này với cô chủ làm gì?”
“Không sao.” Chương Chi Vi nói: “Cháu muốn nghe.”
Cô muốn nghe nhưng Gà Đen không dám kể nữa. Sắc mặt lão Tứ khó coi, bảo anh ấy đi ra ngoài, định nói chuyện riêng với anh ấy.
Chương Chi Vi đọc báo, càng đọc càng thấy đau đầu, hình như có thứ gì đó đang xuyên qua não cô. Lồng ngực bức bối khó chịu, biết rõ là Lục Đình Trấn đã đến đó bao nhiêu lần, mà dù có đến đó cũng chưa chắc đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng cảnh tượng mà Gà Đen miêu tả khiến Chương Chi Vi không vui, rất không vui. Nhất là khi Gà Đen còn nói bằng cái giọng chẳng còn lạ gì với chuyện đó. Từ lâu Chương Chi Vi đã biết họ là người như thế nào, cũng giống như A Man ngày xưa, đều là “Hôm nay có rượu, hôm nay say”, họ đã sống mãi thành quen với cách sống buông thả thối nát như vậy, hoặc là tính mạng bấp bênh, họ cũng chẳng trông chờ gì vào tương lai, chứ nói gì đến chuyện lấy vợ sinh con.
Chương Chi Vi đều hiểu cả, chỉ là cô thấy khó chịu và bực bội, không thể tìm ra nguyên nhân khiến cô buồn bực.
Còn đang thấp thỏm, Chương Chi Vi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô lập tức nhào qua, rơi mất một chiếc giày cũng chẳng buồn cúi xuống nhìn, một chân đứng trên sàn nhà, cầm ống nghe lên, mừng rỡ gọi: “Chú Lục…"
“Cô chủ?”
Không phải Lục Đình Trấn, nghe giọng nói trong ống nghe có vẻ không thật, Chương Chi Vi im lặng mấy giây mới nhận ra giọng nói của người đó: “Vú Trương.”
Là vú Trương ở biệt thự nhà họ Lục.
Bà ta không mặn không nhạt hỏi: “Cậu Lục đâu rồi?”
Chương Chi Vi đáp: “Ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người khác.”
“Bao giờ về?”
“Tôi không biết.”
“Vậy cô chủ chuyển lời cho cậu chủ.” Vú Trương nói: "Ông chủ muốn cậu chủ gọi lại ngay.”
“Vâng, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trước khi đặt ống nghe xuống, Chương Chi Vi nghe thấy bà ta khẽ lẩm bẩm một câu, rất khẽ.
“Con đ* nhỏ của thằng tay trong cũ.”
/56
|