Đã ba ngày trôi qua kể từ cuộc “chạy trốn”.
Chương Chi Vi cũng “trốn” mấy tiết học, cô thành thật xin lỗi thầy cô, cho họ biết cô không có ý trốn tiết. Và tất nhiên cô không thể sử dụng lí do bị bắt cóc như câu chuyện “ngàn lẻ một đêm”, Chương Chi Vi đã giải thích giống như những gì đã nói với bạn cùng nhà rằng cô bị giật túi, phải đi nhờ xe của người tốt bụng mới quay về Coventry suôn sẻ.
Không một ai nghi ngờ lời cô nói, Chương Chi Vi sở hữu một khuôn mặt có vẻ không biết lừa người.
Anh chàng thiên thần Ryan hết sức quan tâm đến tình hình của cô, lo lắng nói với cô rằng người châu Á hiện nay rất dễ bị ức hiếp. Họ cho rằng việc phân biệt chủng tộc hoàn toàn sai trái, đáng tiếc là họ không thể khiến những kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc ngạo mạn kia hiểu được những điều này.
Năm năm trước, một loạt các đợt cắt giảm ngân sách bắt đầu ở Hoa Kỳ đã làm cho trẻ em da màu sống trong vòng nghèo đói càng khốn khổ hơn, nhưng hầu hết người da trắng, đặc biệt là “dân Rednecks”* lại coi chuyện này chẳng có vấn đề gì.
*Rednecks là một từ mang hàm nghĩa phân biệt chủng tộc, thường dùng để chỉ người dân miền Nam nước Mỹ, theo truyền thống có gáy đỏ vì công việc đồng áng.
Ryan không thể hiểu cách phân biệt chủng tộc “tốt và xấu” theo màu da này, mặc dù cậu ấy là người da trắng, cậu ấy vẫn ghét nguyên tắc “Người da trắng thượng đẳng”. Đáng tiếc là sức mạnh cá nhân thật sự quá yếu và nhỏ bé, thật khó để cải thiện hoàn cảnh chung này chỉ bằng sự kiên trì của một số ít người.
Cho dù thế nào, Chương Chi Vi vẫn chân thành cảm ơn cậu ấy, đồng thời từ chối đề nghị hẹn hò của cậu ấy.
“Xin lỗi.” Chương Chi Vi cho cậu ấy biết: "Mình đã quyết định sẽ hẹn hò với bạn trai cũ rồi.”
“Thế à?” Ryan nhìn cô, hỏi: “Bạn không thể hẹn hò với mình cùng một lúc sao?”
Chương Chi Vi đáp: “... Ừm, nền giáo dục mà chúng ta tiếp nhận có chút khác biệt về văn hóa, à ừm, thông thường chúng mình không hẹn hò với nhiều người cùng một lúc.”
“Tiếc quá.” Ryan hỏi với vẻ hụt hẫng: “Vậy bạn có ngại có thêm một người lúc hẹn hò không?”
“Hả?”
Cuối cùng Chương Chi Vi vẫn từ chối đề nghị thân thiện của Ryan.
Thực tế thì dạo này Chương Chi Vi cũng chẳng có quá nhiều thời gian “hẹn hò” với Lục Đình Trấn. Cô đã bỏ lỡ mấy tiết học nên cần phải học bù. Ai cũng biết toán là một môn khoa học cần sự chặt chẽ, không thể có một chút sai lầm nhỏ nhặt. Chương Chi Vi không ở lỳ trong thư viện thì cũng nằm nhoài trên bàn học của mình để học bài.
Cô không tìm công việc mới, muốn đạt được điểm cao ở đại học Warwick không hề dễ dàng. Chương Chi Vi quyết định đợi đến nghỉ hè mới đi làm thêm, hầu hết thời gian lúc bình thường cô dành cho việc học, cô nghĩ mình có thể xin học bổng. Công bằng mà nói thì vấn nạn phân biệt chủng tộc trong trường đại học không quá nghiêm trọng.
Vết thương trên cánh tay Lục Đình Trấn không quá nặng, Gà Đen và lão Tứ vẫn khỏe... Duy chỉ có Ruồi Đen.
Tên nhỏ con bắn chệch, viên đạn xuyên qua tai phải của Ruồi Đen, còn anh ta bắn gãy chân của đối phương.
Sau đó.
Gà Đen bồi thêm một phát súng.
Ruồi Đen sống sót nhưng mất một bên tai phải. Anh ta không muốn ở lại Anh làm việc nữa, chỉ mong quay về Phúc kiến, rời xa Hồng Kông, an phận quay về quê hương cũ, nơi anh ta từng mò cua bắt cá.
“Tôi đã nhận lời cậu ta.” Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi, dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, anh mặc chiếc áo sơ mi cao cấp, mái tóc xoăn bóng mượt: "Sau khi đưa cậu ta về Hồng Kông, cho cậu ta ít tiền, làm thẻ hồi hương cho cậu ta, tôi đã đưa cậu ta về Phúc Kiến.”
Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn chú.”
Ngập ngừng một lát, cô lại hỏi: “Chú không truy cứu thật sao?”
“Thật. Lần trước náo loạn đến mức Gà Đen bỏ trốn chẳng ra thể thống gì cả. Dù sao cũng chẳng có mấy người nhớ cậu ta, cho về quê là được rồi.”
Chương Chi Vi có vẻ đang nghĩ gì đó. Cô cúi đầu, cắn một miếng há cảo căng mướt ngon lành. Nhà hàng này có một vị đầu bếp người Triều Sán, biết làm há cảo vùng Triều Châu bằng bột sắn, rau hẹ, đậu phộng và tôm nõn.
Lục Đình Trấn kiên nhẫn chờ tận một phút vẫn thấy Chương Chi Vi rề rà không bắt lời. Anh không nhịn được, lựa lời hỏi cô: “Vi Vi, em không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?”
Chương Chi Vi ngơ ngác: "Chuyện khác á? Có chứ.”
Lục Đình Trấn chờ đợi.
“Gà Đen mới lấy vợ chưa được bao lâu nhỉ...” Chương Chi Vi nói: "Chú dẫn anh ấy ra ngoài thế này, còn làm chuyện nguy hiểm như thế... chắc chị Ngọc Quỳnh sẽ buồn nhỉ.”
Lục Đình Trấn hụt hẫng: "Chỉ có mỗi chuyện này?”
Chương Chi Vi nhíu mày: "Sao lại nói là chỉ có mỗi chuyện này hả chú Lục. Đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Vừa mới kết hôn đã phải ở riêng, chú không thấy, ừm, có chút vô nhân đạo sao?”
“Không thấy.”
“Hả?”
“Đã ba ngày rồi...” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, tôi vẫn chưa được ôm em. Hơn ba năm em chỉ ôm tôi mỗi một lần, đừng nói tôi vô nhân đạo với cậu ta, cứ tiếp tục thế này, tôi nghĩ một số người sắp yếu sinh lý đến nơi rồi đấy.”
Chương Chi Vi nói: “Sao chú lại thẳng thắn thế nhỉ? Nhiều người đàn ông vừa nhắc đến chuyện yếu sinh lý là nổi giận ngay rồi.”
Lục Đình Trấn đáp: “Chắc là họ bị yếu sinh lý thật, bị em nói trúng tim đen thôi.”
Sau khi nói như vậy, Lục Đình Trấn nhìn xung quanh một lượt. Sau khi chắc chắn xung quanh không có thực khách nào, anh lại lắc đầu: "Không nên nói mấy chuyện này ở nơi công cộng.”
Trong xương tủy của anh vẫn có chút bảo thủ, chẳng hạn như trước đây anh không tán thành việc Chương Chi Vi không mặc áo ngực, chỉ mặc áo cộc chạy long nhong. Nói về mặt ý nghĩa nhất định, anh vẫn có một số tính cách truyền thống - Nhưng may mắn anh không phải tuýp người cho rằng đàn ông là nhất, cổ hủ đến mức nhất định phải nối dõi tông đường. Không, vế thứ hai không thể gọi là cổ hủ, mà phải là vô tích sự.
Chương Chi Vi tiếp tục ăn cơm. Lục Đình Trấn uống mấy hớp nước mới nói tiếp: “Qua lại với nhau ba ngày rồi, chúng ta vẫn chưa nắm tay…”
Chương Chi Vi hỏi: “Ai bảo chúng ta đang qua lại?”
Lục Đình Trấn lấy làm lạ: "Chẳng lẽ không phải yêu lại từ đầu sao?”
“Đúng vậy, yêu lại từ đầu.” Chương Chi Vi chỉ vào mình: "Em, Chương Chi Vi, là sinh viên đang học đại học.”
Rồi lại chỉ vào anh: "Chú, Lục Đình Trấn, ừm, người làm ăn.”
Lục Đình Trấn hỏi: “Chẳng lẽ hẹn hò không phải đang qua lại sao?”
“Không phải.” Chương Chi Vi vắt chéo hai tay, tạo thành hình dấu X: "Chú Lục, chú cần phải học một số kiến thức mới. Ở Anh, nam nữ qua lại với nhau chưa chắc đã là hẹn hò, đây chỉ là bước đầu trước khi qua lại chính thức thôi.”
Lục Đình Trấn ngẫm nghĩ: "Giống như thực tập sinh?”
Chương Chi Vi đáp: “Chính xác.”
Lục Đình Trấn bật cười: "Nghe có vẻ hay ho đấy… Vi Vi, lúc em nói chuyện với tôi, tay và bả vai hoạt động hơi bị nhiều đấy.”
“Thế ạ?” Chương Chi Vi nhìn tay mình, đoán mò: “Chắc là vì trong số những người bạn cùng phòng của em có một người Ý chăng?”
Tính tình của Lục Đình Trấn đã tốt hơn rất nhiều, anh thậm chí không so đo bất cứ chuyện gì, dứt khoát chấp nhận yêu lại từ đầu, bắt đầu từ chuyện “hẹn hò”. Chẳng bao lâu nữa anh phải về Hồng Kông để giải quyết nốt những chuyện còn lại. Anh đưa Chương Chi Vi đến dưới nhà trong buổi tối có gió lạnh.
Trước khi anh đi, Chương Chi Vi đột nhiên kéo áo anh lại: "Chú Lục.”
Lục Đình Trấn dừng bước, xoay người lại, Chương Chi Vi kéo cà vạt của anh, nhón chân hôn lên má anh. Chỉ hôn một cái cô đã thả tay ra ngay, tươi cười lùi ra sau: "Đây là nụ hôn má mang tính lịch sự.”
Lục Đình Trấn chạm tay lên má, anh nghiêng người định đáp lễ thì Chương Chi Vi bịt miệng anh lại, lắc đầu: "Dạy cho chú một lần là đủ rồi, lần sau hãy trả cho em.”
Lần sau?
Lục Đình Trấn bật cười, đập tay với cô: "Hứa rồi đấy nhé.”
Chương Chi Vi áp bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay anh: "Ừm hứa!”
Chương Chi Vi không tiễn Lục Đình Trấn ra sân bay, cô còn phải lên lớp đi học.
Ngày Lục Đình Trấn về nước, thời tiết ở Coventry không đẹp lắm, không có mặt trời, bầu trời xám xịt, tựa như người đẹp che mặt nơi khuê các.
Cái gì mới được xem là yêu lại từ đầu? Trong mắt Chương Chi Vi, cô không thể tiếp tục chấp nhận “sự cung phụng” của Lục Đình Trấn mà không hề có gánh nặng tâm lý, cũng không thể duy trì mối quan hệ giữa “người chú và cháu gái nuôi”. Cô đã tiếp nhận một nền văn hóa khác, không phải quan niệm “Đàn ông là nhất”, cũng không phải là “Vợ quý nhờ chồng” hay “Mẹ quý nhờ con”.
Cô đã quen gọi anh là “chú Lục”, chưa thể sửa xưng hô ngay được. Tuy miệng thì gọi vậy nhưng lòng cô thì đã khác. Chương Chi Vi thừa nhận mình không thể nào cắt đứt tình nghĩa bao năm qua... Nhưng ít ra cô có thể giữ mình tỉnh táo và bình đẳng ở trong mối tình vừa được bắt đầu lại này.
Lục Đình Trấn chấp nhận mọi chuyện, kể cả những yêu cầu mà cô đề ra…
“Dù sau này chúng ta kết hôn, em cũng không muốn mang họ của chú đâu. Em không muốn làm bà Lục Chương, cũng không muốn làm bà Lục. Trên luận văn, giấy tờ và tất cả giấy chứng nhận của em đều được ký tên Chương Chi Vi, chứ không phải Lục Chương Chi Vi.”
Lục Đình Trấn không chớp mắt lấy một lần: "Nghe theo em hết.”
Với tiền đề này, Chương Chi Vi mới bắt đầu thử qua lại với Lục Đình Trấn.
Giá vé máy bay khứ hồi giữa Hồng Kông và Anh Quốc không hề thấp, ít ra đối với Chương Chi Vi mà nói, đây không phải một vấn đề có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Lục Đình Trấn thì hoàn toàn có thể cáng đáng được, còn Chương Chi Vi thì không. Cô không rõ Lục Đình Trấn xử lý những chuyện còn lại sau vụ bắt cóc thế nào, cô chỉ biết rằng, khi nói chuyện điện thoại với nhau, Lục Đình Trấn vẫn bình thản bảo cô không cần phải lo chuyện tương tự xảy ra nữa.
Anh đã diệt trừ tận gốc những nhân tố tiềm ẩn ở lần bắt cóc này.
Chương Chi Vi không biết Lục Đình Trấn đang làm chuyện gì, cô đoán có lẽ không phải chuyện tốt lành gì, nhưng cô không thể khuyên anh một lòng hướng thiện. Hướng thiện thế nào? Cũng giống như đi trên cây cầu độc mộc giữa vực sâu, không đi tiếp thì rơi xuống vực, thể nào cũng phải có một người tan xương nát thịt.
Cô không phải thần thánh, chỉ mong rằng Lục Đình Trấn có thể chiến thắng.
Khi Lục Đình Trấn quay lại Anh Quốc thì đã là chuyện của hai tháng sau. Anh đã nói trước cho Chương Chi Vi biết, kể cả thời gian dự kiến. Tối hôm đó có buổi tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp, Chương Chi Vi đã hứa với Lục Đình Trấn là sẽ về nhà sau khi đợi người bạn kia thổi nến sinh nhật.
Chương Chi Vi chưa từng tham dự tiệc mừng sinh nhật của bạn cùng lớp, chờ đến khi người bạn kia cắt bánh xong, cô vội vàng quay về căn hộ. Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, cô bước thật mau, không dừng lại lấy một lúc nào. Mái tóc được nhuộm màu trước đây đã được cắt ngắn, tóc mới mọc có màu đen, vừa che phủ mang tai. Để bảo vệ bản thân, Chương Chi Vi mặc quần áo rộng thùng thình, che kín cả mặt. Dẫu vậy, sau khi Chương Chi Vi vội vàng đi được một đoạn, cô vẫn nhận ra có chiếc xe đang từ từ bám theo cô.
Chương Chi Vi nổi lòng cảnh giác, cô cúi đầu giả vở quàng lại khăn. Y như rằng, chiếc xe kia cũng dừng lại, Chương Chi Vi nhặt hòn đá trên bãi cỏ, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô tức khắc ném mạnh qua hướng đó: "F*ck you!”
Hòn đá bị đối phương bắt gọn.
Lục Đình Trấn sau bao lâu không gặp, tay phải bắt lấy hòn đá, ngạc nhiên nhìn Chương Chi Vi, không khỏi tức cười.
Anh dang hai tay với dáng vẻ hết sức thoải mái và tao nhã: "Vi Vi, em muốn làm lúc nào? Tôi đã chuẩn bị xong rồi này.”
Lục Đình Trấn nhìn cô bằng ánh mắt hân hoan: "Ba năm rồi, rốt cuộc tôi cũng đợi được đến khi em nói câu này.”
Chương Chi Vi cũng “trốn” mấy tiết học, cô thành thật xin lỗi thầy cô, cho họ biết cô không có ý trốn tiết. Và tất nhiên cô không thể sử dụng lí do bị bắt cóc như câu chuyện “ngàn lẻ một đêm”, Chương Chi Vi đã giải thích giống như những gì đã nói với bạn cùng nhà rằng cô bị giật túi, phải đi nhờ xe của người tốt bụng mới quay về Coventry suôn sẻ.
Không một ai nghi ngờ lời cô nói, Chương Chi Vi sở hữu một khuôn mặt có vẻ không biết lừa người.
Anh chàng thiên thần Ryan hết sức quan tâm đến tình hình của cô, lo lắng nói với cô rằng người châu Á hiện nay rất dễ bị ức hiếp. Họ cho rằng việc phân biệt chủng tộc hoàn toàn sai trái, đáng tiếc là họ không thể khiến những kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc ngạo mạn kia hiểu được những điều này.
Năm năm trước, một loạt các đợt cắt giảm ngân sách bắt đầu ở Hoa Kỳ đã làm cho trẻ em da màu sống trong vòng nghèo đói càng khốn khổ hơn, nhưng hầu hết người da trắng, đặc biệt là “dân Rednecks”* lại coi chuyện này chẳng có vấn đề gì.
*Rednecks là một từ mang hàm nghĩa phân biệt chủng tộc, thường dùng để chỉ người dân miền Nam nước Mỹ, theo truyền thống có gáy đỏ vì công việc đồng áng.
Ryan không thể hiểu cách phân biệt chủng tộc “tốt và xấu” theo màu da này, mặc dù cậu ấy là người da trắng, cậu ấy vẫn ghét nguyên tắc “Người da trắng thượng đẳng”. Đáng tiếc là sức mạnh cá nhân thật sự quá yếu và nhỏ bé, thật khó để cải thiện hoàn cảnh chung này chỉ bằng sự kiên trì của một số ít người.
Cho dù thế nào, Chương Chi Vi vẫn chân thành cảm ơn cậu ấy, đồng thời từ chối đề nghị hẹn hò của cậu ấy.
“Xin lỗi.” Chương Chi Vi cho cậu ấy biết: "Mình đã quyết định sẽ hẹn hò với bạn trai cũ rồi.”
“Thế à?” Ryan nhìn cô, hỏi: “Bạn không thể hẹn hò với mình cùng một lúc sao?”
Chương Chi Vi đáp: “... Ừm, nền giáo dục mà chúng ta tiếp nhận có chút khác biệt về văn hóa, à ừm, thông thường chúng mình không hẹn hò với nhiều người cùng một lúc.”
“Tiếc quá.” Ryan hỏi với vẻ hụt hẫng: “Vậy bạn có ngại có thêm một người lúc hẹn hò không?”
“Hả?”
Cuối cùng Chương Chi Vi vẫn từ chối đề nghị thân thiện của Ryan.
Thực tế thì dạo này Chương Chi Vi cũng chẳng có quá nhiều thời gian “hẹn hò” với Lục Đình Trấn. Cô đã bỏ lỡ mấy tiết học nên cần phải học bù. Ai cũng biết toán là một môn khoa học cần sự chặt chẽ, không thể có một chút sai lầm nhỏ nhặt. Chương Chi Vi không ở lỳ trong thư viện thì cũng nằm nhoài trên bàn học của mình để học bài.
Cô không tìm công việc mới, muốn đạt được điểm cao ở đại học Warwick không hề dễ dàng. Chương Chi Vi quyết định đợi đến nghỉ hè mới đi làm thêm, hầu hết thời gian lúc bình thường cô dành cho việc học, cô nghĩ mình có thể xin học bổng. Công bằng mà nói thì vấn nạn phân biệt chủng tộc trong trường đại học không quá nghiêm trọng.
Vết thương trên cánh tay Lục Đình Trấn không quá nặng, Gà Đen và lão Tứ vẫn khỏe... Duy chỉ có Ruồi Đen.
Tên nhỏ con bắn chệch, viên đạn xuyên qua tai phải của Ruồi Đen, còn anh ta bắn gãy chân của đối phương.
Sau đó.
Gà Đen bồi thêm một phát súng.
Ruồi Đen sống sót nhưng mất một bên tai phải. Anh ta không muốn ở lại Anh làm việc nữa, chỉ mong quay về Phúc kiến, rời xa Hồng Kông, an phận quay về quê hương cũ, nơi anh ta từng mò cua bắt cá.
“Tôi đã nhận lời cậu ta.” Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi, dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, anh mặc chiếc áo sơ mi cao cấp, mái tóc xoăn bóng mượt: "Sau khi đưa cậu ta về Hồng Kông, cho cậu ta ít tiền, làm thẻ hồi hương cho cậu ta, tôi đã đưa cậu ta về Phúc Kiến.”
Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn chú.”
Ngập ngừng một lát, cô lại hỏi: “Chú không truy cứu thật sao?”
“Thật. Lần trước náo loạn đến mức Gà Đen bỏ trốn chẳng ra thể thống gì cả. Dù sao cũng chẳng có mấy người nhớ cậu ta, cho về quê là được rồi.”
Chương Chi Vi có vẻ đang nghĩ gì đó. Cô cúi đầu, cắn một miếng há cảo căng mướt ngon lành. Nhà hàng này có một vị đầu bếp người Triều Sán, biết làm há cảo vùng Triều Châu bằng bột sắn, rau hẹ, đậu phộng và tôm nõn.
Lục Đình Trấn kiên nhẫn chờ tận một phút vẫn thấy Chương Chi Vi rề rà không bắt lời. Anh không nhịn được, lựa lời hỏi cô: “Vi Vi, em không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?”
Chương Chi Vi ngơ ngác: "Chuyện khác á? Có chứ.”
Lục Đình Trấn chờ đợi.
“Gà Đen mới lấy vợ chưa được bao lâu nhỉ...” Chương Chi Vi nói: "Chú dẫn anh ấy ra ngoài thế này, còn làm chuyện nguy hiểm như thế... chắc chị Ngọc Quỳnh sẽ buồn nhỉ.”
Lục Đình Trấn hụt hẫng: "Chỉ có mỗi chuyện này?”
Chương Chi Vi nhíu mày: "Sao lại nói là chỉ có mỗi chuyện này hả chú Lục. Đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Vừa mới kết hôn đã phải ở riêng, chú không thấy, ừm, có chút vô nhân đạo sao?”
“Không thấy.”
“Hả?”
“Đã ba ngày rồi...” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, tôi vẫn chưa được ôm em. Hơn ba năm em chỉ ôm tôi mỗi một lần, đừng nói tôi vô nhân đạo với cậu ta, cứ tiếp tục thế này, tôi nghĩ một số người sắp yếu sinh lý đến nơi rồi đấy.”
Chương Chi Vi nói: “Sao chú lại thẳng thắn thế nhỉ? Nhiều người đàn ông vừa nhắc đến chuyện yếu sinh lý là nổi giận ngay rồi.”
Lục Đình Trấn đáp: “Chắc là họ bị yếu sinh lý thật, bị em nói trúng tim đen thôi.”
Sau khi nói như vậy, Lục Đình Trấn nhìn xung quanh một lượt. Sau khi chắc chắn xung quanh không có thực khách nào, anh lại lắc đầu: "Không nên nói mấy chuyện này ở nơi công cộng.”
Trong xương tủy của anh vẫn có chút bảo thủ, chẳng hạn như trước đây anh không tán thành việc Chương Chi Vi không mặc áo ngực, chỉ mặc áo cộc chạy long nhong. Nói về mặt ý nghĩa nhất định, anh vẫn có một số tính cách truyền thống - Nhưng may mắn anh không phải tuýp người cho rằng đàn ông là nhất, cổ hủ đến mức nhất định phải nối dõi tông đường. Không, vế thứ hai không thể gọi là cổ hủ, mà phải là vô tích sự.
Chương Chi Vi tiếp tục ăn cơm. Lục Đình Trấn uống mấy hớp nước mới nói tiếp: “Qua lại với nhau ba ngày rồi, chúng ta vẫn chưa nắm tay…”
Chương Chi Vi hỏi: “Ai bảo chúng ta đang qua lại?”
Lục Đình Trấn lấy làm lạ: "Chẳng lẽ không phải yêu lại từ đầu sao?”
“Đúng vậy, yêu lại từ đầu.” Chương Chi Vi chỉ vào mình: "Em, Chương Chi Vi, là sinh viên đang học đại học.”
Rồi lại chỉ vào anh: "Chú, Lục Đình Trấn, ừm, người làm ăn.”
Lục Đình Trấn hỏi: “Chẳng lẽ hẹn hò không phải đang qua lại sao?”
“Không phải.” Chương Chi Vi vắt chéo hai tay, tạo thành hình dấu X: "Chú Lục, chú cần phải học một số kiến thức mới. Ở Anh, nam nữ qua lại với nhau chưa chắc đã là hẹn hò, đây chỉ là bước đầu trước khi qua lại chính thức thôi.”
Lục Đình Trấn ngẫm nghĩ: "Giống như thực tập sinh?”
Chương Chi Vi đáp: “Chính xác.”
Lục Đình Trấn bật cười: "Nghe có vẻ hay ho đấy… Vi Vi, lúc em nói chuyện với tôi, tay và bả vai hoạt động hơi bị nhiều đấy.”
“Thế ạ?” Chương Chi Vi nhìn tay mình, đoán mò: “Chắc là vì trong số những người bạn cùng phòng của em có một người Ý chăng?”
Tính tình của Lục Đình Trấn đã tốt hơn rất nhiều, anh thậm chí không so đo bất cứ chuyện gì, dứt khoát chấp nhận yêu lại từ đầu, bắt đầu từ chuyện “hẹn hò”. Chẳng bao lâu nữa anh phải về Hồng Kông để giải quyết nốt những chuyện còn lại. Anh đưa Chương Chi Vi đến dưới nhà trong buổi tối có gió lạnh.
Trước khi anh đi, Chương Chi Vi đột nhiên kéo áo anh lại: "Chú Lục.”
Lục Đình Trấn dừng bước, xoay người lại, Chương Chi Vi kéo cà vạt của anh, nhón chân hôn lên má anh. Chỉ hôn một cái cô đã thả tay ra ngay, tươi cười lùi ra sau: "Đây là nụ hôn má mang tính lịch sự.”
Lục Đình Trấn chạm tay lên má, anh nghiêng người định đáp lễ thì Chương Chi Vi bịt miệng anh lại, lắc đầu: "Dạy cho chú một lần là đủ rồi, lần sau hãy trả cho em.”
Lần sau?
Lục Đình Trấn bật cười, đập tay với cô: "Hứa rồi đấy nhé.”
Chương Chi Vi áp bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay anh: "Ừm hứa!”
Chương Chi Vi không tiễn Lục Đình Trấn ra sân bay, cô còn phải lên lớp đi học.
Ngày Lục Đình Trấn về nước, thời tiết ở Coventry không đẹp lắm, không có mặt trời, bầu trời xám xịt, tựa như người đẹp che mặt nơi khuê các.
Cái gì mới được xem là yêu lại từ đầu? Trong mắt Chương Chi Vi, cô không thể tiếp tục chấp nhận “sự cung phụng” của Lục Đình Trấn mà không hề có gánh nặng tâm lý, cũng không thể duy trì mối quan hệ giữa “người chú và cháu gái nuôi”. Cô đã tiếp nhận một nền văn hóa khác, không phải quan niệm “Đàn ông là nhất”, cũng không phải là “Vợ quý nhờ chồng” hay “Mẹ quý nhờ con”.
Cô đã quen gọi anh là “chú Lục”, chưa thể sửa xưng hô ngay được. Tuy miệng thì gọi vậy nhưng lòng cô thì đã khác. Chương Chi Vi thừa nhận mình không thể nào cắt đứt tình nghĩa bao năm qua... Nhưng ít ra cô có thể giữ mình tỉnh táo và bình đẳng ở trong mối tình vừa được bắt đầu lại này.
Lục Đình Trấn chấp nhận mọi chuyện, kể cả những yêu cầu mà cô đề ra…
“Dù sau này chúng ta kết hôn, em cũng không muốn mang họ của chú đâu. Em không muốn làm bà Lục Chương, cũng không muốn làm bà Lục. Trên luận văn, giấy tờ và tất cả giấy chứng nhận của em đều được ký tên Chương Chi Vi, chứ không phải Lục Chương Chi Vi.”
Lục Đình Trấn không chớp mắt lấy một lần: "Nghe theo em hết.”
Với tiền đề này, Chương Chi Vi mới bắt đầu thử qua lại với Lục Đình Trấn.
Giá vé máy bay khứ hồi giữa Hồng Kông và Anh Quốc không hề thấp, ít ra đối với Chương Chi Vi mà nói, đây không phải một vấn đề có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Lục Đình Trấn thì hoàn toàn có thể cáng đáng được, còn Chương Chi Vi thì không. Cô không rõ Lục Đình Trấn xử lý những chuyện còn lại sau vụ bắt cóc thế nào, cô chỉ biết rằng, khi nói chuyện điện thoại với nhau, Lục Đình Trấn vẫn bình thản bảo cô không cần phải lo chuyện tương tự xảy ra nữa.
Anh đã diệt trừ tận gốc những nhân tố tiềm ẩn ở lần bắt cóc này.
Chương Chi Vi không biết Lục Đình Trấn đang làm chuyện gì, cô đoán có lẽ không phải chuyện tốt lành gì, nhưng cô không thể khuyên anh một lòng hướng thiện. Hướng thiện thế nào? Cũng giống như đi trên cây cầu độc mộc giữa vực sâu, không đi tiếp thì rơi xuống vực, thể nào cũng phải có một người tan xương nát thịt.
Cô không phải thần thánh, chỉ mong rằng Lục Đình Trấn có thể chiến thắng.
Khi Lục Đình Trấn quay lại Anh Quốc thì đã là chuyện của hai tháng sau. Anh đã nói trước cho Chương Chi Vi biết, kể cả thời gian dự kiến. Tối hôm đó có buổi tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp, Chương Chi Vi đã hứa với Lục Đình Trấn là sẽ về nhà sau khi đợi người bạn kia thổi nến sinh nhật.
Chương Chi Vi chưa từng tham dự tiệc mừng sinh nhật của bạn cùng lớp, chờ đến khi người bạn kia cắt bánh xong, cô vội vàng quay về căn hộ. Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, cô bước thật mau, không dừng lại lấy một lúc nào. Mái tóc được nhuộm màu trước đây đã được cắt ngắn, tóc mới mọc có màu đen, vừa che phủ mang tai. Để bảo vệ bản thân, Chương Chi Vi mặc quần áo rộng thùng thình, che kín cả mặt. Dẫu vậy, sau khi Chương Chi Vi vội vàng đi được một đoạn, cô vẫn nhận ra có chiếc xe đang từ từ bám theo cô.
Chương Chi Vi nổi lòng cảnh giác, cô cúi đầu giả vở quàng lại khăn. Y như rằng, chiếc xe kia cũng dừng lại, Chương Chi Vi nhặt hòn đá trên bãi cỏ, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô tức khắc ném mạnh qua hướng đó: "F*ck you!”
Hòn đá bị đối phương bắt gọn.
Lục Đình Trấn sau bao lâu không gặp, tay phải bắt lấy hòn đá, ngạc nhiên nhìn Chương Chi Vi, không khỏi tức cười.
Anh dang hai tay với dáng vẻ hết sức thoải mái và tao nhã: "Vi Vi, em muốn làm lúc nào? Tôi đã chuẩn bị xong rồi này.”
Lục Đình Trấn nhìn cô bằng ánh mắt hân hoan: "Ba năm rồi, rốt cuộc tôi cũng đợi được đến khi em nói câu này.”
/56
|