Lên năm tuổi, Chương Chi Vi sống ở Bắc Giác khu Đông đảo Hồng Kông.
Trước kia, người dân sinh sống ở nơi này đều là dân nhập cư Thượng Hải. Giọng quê là một điều thật thần kỳ, dù mai này có đi tha hương cầu thực, giọng nói địa phương quen thuộc vẫn kéo mọi người tụ hợp cùng nhau. Chương Chi Vi nghe nói, nhà văn nổi tiếng Trương Ái Linh từng đến và sống ở đây.
Cô đoán bà ấy chắc chắn là người giàu có, chắc chắn sẽ không giống bố mẹ cô, sống trong căn nhà trọ chật chội, dùng chung nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt hay rửa rau cũng phải xếp hàng trước vòi nước.
Ký ức còn mới như thuở nào, nơi đó chính là địa bàn của người Phúc Kiến. Những người Thượng Hải năm xưa đã lục tục chuyển đi. Phúc Kiến là một tỉnh có dân nhập cư lớn thứ hai ở Hồng Kông, trong tổng số dân sống ở Hồng Kông thì người có gốc gác Phúc Kiến chiếm tới một phần sáu.
Một số người chuyển thẳng từ Phúc Kiến đến Bắc Giác, nhưng có một số thì lưu lạc đến nơi này khi làn sóng bài trừ người Hoa ở Đông Nam Á lên đến đỉnh điểm.
Bố mẹ của Chương Chi Vi thuộc kiểu người thứ hai.
Phúc Kiến, Malaysia, Hồng Kông, đời đời phiêu bạt như thân lục bình không rễ, gió vừa nổi lên, họ sẽ bị dòng chảy của thời đại cuốn đi. Họ chưa bao giờ được làm chủ cuộc đời, việc cơm no áo ấm đều phải dựa vào ơn phước của ông trời, hoặc phải xem chính sách của nhà nước. Khi tình hình rối ren, họ suốt ngày sống trong lo sợ.
Khi Chương Chi Vi còn thơ bé, cô không hề biết đến những chuyện này.
Cô ghét đám người Anh đội khăn voăn trùm đầu, thu tiền trên khu phố của mình. Người Phúc Kiến hầu hết đều tiết kiệm, vượt biển di cư đến Hồng Kông chẳng qua cũng chỉ cầu có một căn nhà, làm lụng vất vả hoặc mở một cửa hàng nhỏ, buôn bán nhỏ lẻ. Sau đó còn phải nộp tiền định kỳ cho đám người Anh này, không đưa tiền thì lo sợ họ đến gây phiền phức bất cứ lúc nào.
Chương Chi Vi thấy họ chướng mắt, có ngày đã gây ra tai hoạ. Cô dùng một cái túi bóng để đựng con cá vàng mà một người chú cho cô mang về nhà, không may vấp ngã rồi đụng phải một người Anh, cả con cá vàng lẫn nước hắt hết lên người ông ta.
Tay người Anh kia nổi giận, đuổi theo định đánh cô, Chương Chi Vi cậy thân thể nhanh nhẹn, quẹo trái quẹo phải, nấp vào trong căn nhà thấp trong ngõ nhỏ.
Trốn cho tới khi trời tối, cô cũng không dám ra ngoài. Chương Chi Vi sợ mình đắc tội với đối phương, sợ lão người Anh sẽ trả thù bố mẹ; lại sợ mình chạy ra ngoài, bị đám người Anh bắt vào tù.
Cô mới năm tuổi, chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết sợ, biết khuất nhục.
Cuối cùng là mẹ cầm đèn pin, gọi khàn cả giọng mới tìm thấy Chương Chi Vi.
“Vi Vi, Vi Vi...”
Ánh đèn pin chói lóa chiếu lên người cô, Chương Chi Vi đang nấp trong góc khuất bật khóc, sà vào lòng mẹ: "Mẹ!”
Ánh mặt trời chói lóa chiếu lên người cô, Chương Chi Vi sau một đêm lẩn trốn bật khóc nhìn Lục Đình Trấn.
Cô không nói năng gì.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn vươn tay ra: "Qua đây, Vi Vi, đừng sợ, tôi đến rồi.”
Chương Chi Vi nhấc tay lên, và rồi cuối cùng cô đã chạm vào tay của anh.
Ấm áp, cứng cáp.
Khi nhìn thấy mẹ, nhìn thấy Lục Đình Trấn, tuyến lệ của cô hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt chảy giàn giụa.
Trái tim sau một đêm mệt rã rời cuối cùng cũng quay lại vị trí cũ.
Thế giới bên ngoài phòng xưng tội đã sáng choang. Lục Đình Trấn cầm tay Chương Chi Vi, khom lưng lau sạch vết máu đã khô dưới mí mắt cô.
Thấp thỏm chờ đợi hai đêm, lúc này nhìn thấy anh, Chương Chi Vi chẳng tài nào kiểm soát được chính mình, cô lặng thinh, chỉ có nước mắt tuôn rơi lã chã. Lục Đình Trấn ôm cô gái toàn thân lấm lem vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Chương Chi Vi qua lớp áo, một lúc lâu sau mới thở phào.
Nơi này không thể ở lại lâu.
Hai người cần phải rời đây nhanh nhất có thể.
Lục Đình Trấn cúi đầu, nhìn thấy đôi chân của Chương Chi Vi. Cô vẫn không lên tiếng, đôi chân vẫn còn bất giác run rẩy. Chẳng cần nhiều lời, Lục Đình Trấn đã biết cô đã trải qua cuộc lẩn trốn nguy hiểm thế nào.
Mặt Chương Chi Vi tái nhợt: "Tôi không chạy nổi nữa...”
Chân cô rất đau.
Lục Đình Trấn nói: “Tôi bế em.”
Lục Đình Trấn cởi chiếc áo dạ dính bùn đất của Chương Chi Vi ra rồi khoác áo khoác sạch sẽ của mình cho cô. Nhiệt lượng trong người anh dồi dào, mùa đông cũng có thể bơi trong nước lạnh. Đôi chân của Chương Chi Vi đã mềm nhũn, bây giờ chắc chắn không thể chạy được, thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, lạnh run cầm cập.
Tối qua cô liều mình chạy trốn chỉ đơn thuần là bất chấp mạng sống để gắng gượng. Bây giờ dù có muốn liều mạng thì cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chạy.
Lục Đình Trấn bế cô lên, sải bước lớn, rời khỏi đây từ cánh cửa nhỏ khác.
Chương Chi Vi hỏi: “Không chào cha xứ kia một tiếng sao?”
“Không.” Lục Đình Trấn trả lời ngắn gọn: "Đám người kia đã mua chuộc cảnh sát ở Thirsk, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tìm đến đây.”
Chương Chi Vi hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
“Họ lo liệu giải quyết hậu quả, ngăn chặn đối phương.” Lục Đình Trấn nói: "Tôi đưa em đi trước.”
Chương Chi Vi không nói nữa, cô vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, hoàn toàn không thể xốc lại tinh thần. Nếu Lục Đình Trấn không đến đây, tương lai của cô cũng vô định, không biết cô có thể bỏ trốn trót lọt hay không.
Cô sẽ không đặt ra giả thiết nữa, vì sự thật là Lục Đình Trấn đã tìm được cô trước đám người kia và anh có thể đưa cô thoát khỏi đây.
Xe của Lục Đình Trấn đỗ trên con đường vắng vẻ sau nhà thờ, anh đặt Chương Chi Vi lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô. Trên xe có bánh mì và sữa, một túi thịt bò viên cứng ngắc, một túi mực khô dai nhai mỏi răng. Chương Chi Vi cắn bánh mì, vươn tay xé gói bọc thì lại nhìn thấy một gói kẹo trái cây, là loại mà cô thường mua ở Coventry.
“Có cả kẹo nữa cơ.” Chương Chi Vi reo kên: "Sao chú lại mua cái này!”
“Em dễ bị váng đầu mà.” Lục Đình Trấn nói: "Mua để phòng hờ.”
Đã lâu lắm rồi Chương Chi Vi không bị váng đầu.
Hồi bé cô suy dinh dưỡng, lúc vừa đến nhà họ Lục, đi đường hay bị té ngã, hoa mắt chóng mặt. Sau khi kiểm tra kỹ càng, họ không phát hiện ra bệnh gì nghiêm trọng, một bác sĩ nước ngoài khuyên rằng nên mang theo kẹo bên người, lúc nào choáng váng thì ăn một cái.
Nhiều năm rồi Chương Chi Vi không còn bị váng đầu nữa.
Nhưng Lục Đình Trấn vẫn chuẩn bị kẹo, chuẩn bị như một thói quen, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Lục Đình Trấn đóng cửa xe, lái xe thật nhanh.
Khi xe lao ra từ trong ngõ, quả nhiên có người giơ súng tấn công, đạn sượt qua thân xe, cửa sổ xe cũng vỡ toang.
Lục Đình Trấn hô to: “Vi Vi, nằm úp xuống, cúi đầu!”
Mảnh kính tung tóe và lực xung kích cùng tràn vào trong xe, rơi loảng xoảng lên đùi và chân Chương Chi Vi.
Cô mau chóng cúi đầu xuống, bên tai chỉ còn tiếng kính cửa xe vỡ loảng xoảng. Lục Đình Trấn là người lái xe nên không thể cúi đầu xuống, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vỗ nhẹ lên đầu Chương Chi Vi để trấn an.
Lục Đình Trấn không nói một câu nào, trên người anh có súng, hoàn toàn có thể bắn trả, nhưng giờ đây bên cạnh anh còn có Vi Vi.
Trong tiếng súng vang lên không ngớt, Lục Đình Trấn quả quyết lái xe vững vàng, tăng tốc độ, bất chấp súng đạn mà lao vụt đi.
Chương Chi Vi cúi đầu, bánh mì nướng mềm mịn, còn có bò viên. Mặc dù cùng là bánh mì, nhưng so với thứ mà cô ăn mấy ngày trước thì đây đã được coi là cao lương mĩ vị rồi. Cô ngoạm từng miếng lớn, nhai nuốt, ra sức mà ăn, bởi vì cô muốn mình mau chóng lấy lại thể lực - Cô đã nhìn thấy súng của Lục Đình Trấn, nhưng tiếc là thứ này không có quá nhiều tác dụng đối với cô.
Lục Đình Trấn không mong mai này cô là đóa hoa úa tàn nơi đường cùng, anh chỉ dạy cô đọc sách học hành, dạy cô nhân tình thế thái, chưa từng dạy cô đánh đấm, cũng chưa từng dạy cô cách dùng súng.
Lục Đình Trấn chỉ mong cô một đời suôn sẻ, mong cô làm những việc đứng đắn, chưa từng chia sẻ cho cô về con đường bạt mạng.
Lục Đình Trấn chỉ mặc áo sơ mi đen, bên cạnh anh là Chương Chi Vi khoác áo khoác của anh. Trong xe, dưới sự che chở của Lục Đình Trấn, cuối cùng Chương Chi Vi cũng có thể an lòng mà ăn, bổ sung thể lực. Ngoài cửa xe không biết có bao nhiêu kẻ địch, đạn sượt qua mang tai, cánh tay, Lục Đình Trấn chẳng rên lấy một tiếng, cảm giác bỏng rát có chút đau đớn, vậy mà anh làm như không cảm nhận được, vẫn điều khiển chiếc xe đi xuyên qua quảng trường trung tâm rải đầy sỏi trắng, đi thẳng về hướng York.
Thirsk có diện tích không lớn, nhân khẩu chưa tới chín ngàn người. Ở một thị trấn nhỏ như vậy lại xảy ra một sự việc ác liệt thế này, cảnh sát cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, một toán cảnh sát đã bắt đầu đuổi theo kẻ nổ súng, có xe cảnh sát bám sát xe của Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn đánh tay lái, anh đã đổi ý, không đi trên con đường lớn dẫn thẳng đến York nữa mà ngoặt vào đường Cowgate cổ kính. Chiếc xe mà Lục Đình Trấn lái tới đây là kiểu xe việt dã, đi trên đường bùn đất hay bãi cỏ cũng chẳng cần lo bị trật bánh, chiếc xe vẫn chạy băng băng trên con đường toàn đất đá. Xe cảnh sát truyền thống ở Thirsk vẫn là kiểu xe con nhỏ gầm thấp, chỉ thích hợp đi trên địa hình thông thường. Thấy Lục Đình Trấn lao vào khu vực hoang dã, đám cảnh sát không muốn bị lật xe nên đành dừng lại bên đường, nhìn theo chiếc xe mà thở dài.
Có người không cam lòng, bắn mấy phát súng chỉ thiên.
Chương Chi Vi vẫn cúi đầu, mảnh kính vỡ rơi đầy trên áo khoác của cô. Lục Đình Trấn lái xe bằng tay trái, giơ tay phải lên nhẹ nhàng phủi người cô mấy cái, bất cẩn bị mảnh kính cọ rách tay, bụng ngón tay rỉ máu.
Anh vẫn phủi sạch mảnh kính vỡ trên người cô: "Vi Vi, có thể ngẩng đầu lên rồi.”
Chương Chi Vi thở phào nhẹ nhõm, vừa này cô ăn bánh mì quá vội, miệng hơi khô. Cô vặn nắp chai nước, tu ừng ực mấy ngụm.
“Mấy tên nước ngoài ban nãy kêu như con tinh tinh vậy.” Chương Chi Vi nói: "Quả nhiên là tôi vẫn ghét cái lũ cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Lục Đình Trấn chỉ khẽ cười, cánh tay trái đang cầm vô lăng của anh hơi run lên, anh lẳng lặng đổi tay phải điều khiển tay lái, tập trung nhìn cảnh vật ở phía trước. Ô cửa kính hai bên đều bị đạn bắn vỡ, những mảnh kính vỡ hắt ra ánh nắng mai rực rỡ. Lục Đình Trấn dựa vào ánh mặt trời để phân biệt phương hướng, điều khiển phương hướng của chiếc xe, vẫn lái về phía York.
“Uống chậm thôi.” Lục Đình Trấn nói: "Đến York sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn.”
Chương Chi Vi giơ bò viên lên: "Đây đã là bữa ăn thịnh soạn rồi.”
Lục Đình Trấn lặng lẽ cười, lồng ngực phập phồng khiến vết thương trên tay trái đau theo. Anh chợt cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc áo đen, không phải lo để lộ sơ hở trước mặt Vi Vi.
Chương Chi Vi khoác áo của anh, không có cửa kính che chắn, lúc xe đi với tốc độ cao, không khí lạnh cắt da cắt thịt.
Quần áo bên trong cô cũng đã lấm bẩn, đến giờ chỉ cậy vào chiếc áo khoác của anh để xua tan cái lạnh, nhưng cô vẫn không chịu được cảm giác lạnh lẽo, cơ thể run lên cầm cập.
Lục Đình Trấn không nỡ nhìn cô khó chịu như thế, anh nói: “Hay là đi mua quần áo nhé.”
Rồi anh hạ giọng: “Xem kìa, lạnh như chú chim cánh cụt con vậy.”
Chương Chi Vi quấn chặt áo cũng chẳng ngăn được cơn run rẩy.
Lạ thật, đêm qua chạy trốn rõ ràng còn lạnh buốt và mệt mỏi hơn bây giờ, thế mà cô cũng chẳng thấy tủi thân. Giờ nghe Lục Đình Trấn nói như vậy, cõi lòng cô bắt đầu ngập tràn trong cảm giác ấm ức.
Trẻ con không khóc khi tự mình té ngã, vì chúng biết khóc cũng chẳng được gì. Nhưng lúc bố mẹ ở bên cạnh, dù chỉ vấp nhẹ một cái cũng phải khóc đến khi nước mắt nước mũi tèm lèm, đòi bố mẹ bế bồng.
“Ừm.” Chương Chi Vi quấn kín áo khoác, cô ăn một viên bò viên, đáp lại: “Vâng.”
Nhưng tiếc là hai người không thể đến được York.
Xe dừng lại ở chỗ cách trạm xăng không xa, Chương Chi Vi phơi nắng, uống nước.
Lục Đình Trấn thở dài, day huyệt thái dương: "Không đủ xăng.”
Chương Chi Vi chỉ tay về phía trước: “Phía trước có trạm xăng kìa.”
Lục Đình Trấn khựng lại, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Vi Vi, trên người em có tiền không?”
Chương Chi Vi ngẩn ra một lúc, ôm bụng cười to: “Không phải chứ? Chú Lục, chú mà cũng có lúc thiếu tiền sao? Ha ha ha ha...”
Dường như mọi áp lực đều được giải phóng ra ngoài theo tiếng cười.
Lục Đình Trấn tiền nhiều đến mức có thể lấp cả biển, thế mà ở nơi xứ người lại không một xu dính túi, còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này không?
Chương Chi Vi cười chảy cả nước mắt, cô tỏ ra cực kỳ hào phóng, thò tay vào túi áo, nói bằng giọng kiêu ngạo: "Tôi mang theo tiền trên người…”
Nhưng tay lại sờ vào không khí.
Nụ cười của Chương Chi Vi lập tức vụt tắt.
Chương Chi Vi nhìn Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn mỉm cười nhìn lại cô.
Chương Chi Vi sờ vào cái túi trống huơ trống hoác: "... Áo dạ bị tôi vứt lại ở nhà thờ rồi.”
Trước kia, người dân sinh sống ở nơi này đều là dân nhập cư Thượng Hải. Giọng quê là một điều thật thần kỳ, dù mai này có đi tha hương cầu thực, giọng nói địa phương quen thuộc vẫn kéo mọi người tụ hợp cùng nhau. Chương Chi Vi nghe nói, nhà văn nổi tiếng Trương Ái Linh từng đến và sống ở đây.
Cô đoán bà ấy chắc chắn là người giàu có, chắc chắn sẽ không giống bố mẹ cô, sống trong căn nhà trọ chật chội, dùng chung nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt hay rửa rau cũng phải xếp hàng trước vòi nước.
Ký ức còn mới như thuở nào, nơi đó chính là địa bàn của người Phúc Kiến. Những người Thượng Hải năm xưa đã lục tục chuyển đi. Phúc Kiến là một tỉnh có dân nhập cư lớn thứ hai ở Hồng Kông, trong tổng số dân sống ở Hồng Kông thì người có gốc gác Phúc Kiến chiếm tới một phần sáu.
Một số người chuyển thẳng từ Phúc Kiến đến Bắc Giác, nhưng có một số thì lưu lạc đến nơi này khi làn sóng bài trừ người Hoa ở Đông Nam Á lên đến đỉnh điểm.
Bố mẹ của Chương Chi Vi thuộc kiểu người thứ hai.
Phúc Kiến, Malaysia, Hồng Kông, đời đời phiêu bạt như thân lục bình không rễ, gió vừa nổi lên, họ sẽ bị dòng chảy của thời đại cuốn đi. Họ chưa bao giờ được làm chủ cuộc đời, việc cơm no áo ấm đều phải dựa vào ơn phước của ông trời, hoặc phải xem chính sách của nhà nước. Khi tình hình rối ren, họ suốt ngày sống trong lo sợ.
Khi Chương Chi Vi còn thơ bé, cô không hề biết đến những chuyện này.
Cô ghét đám người Anh đội khăn voăn trùm đầu, thu tiền trên khu phố của mình. Người Phúc Kiến hầu hết đều tiết kiệm, vượt biển di cư đến Hồng Kông chẳng qua cũng chỉ cầu có một căn nhà, làm lụng vất vả hoặc mở một cửa hàng nhỏ, buôn bán nhỏ lẻ. Sau đó còn phải nộp tiền định kỳ cho đám người Anh này, không đưa tiền thì lo sợ họ đến gây phiền phức bất cứ lúc nào.
Chương Chi Vi thấy họ chướng mắt, có ngày đã gây ra tai hoạ. Cô dùng một cái túi bóng để đựng con cá vàng mà một người chú cho cô mang về nhà, không may vấp ngã rồi đụng phải một người Anh, cả con cá vàng lẫn nước hắt hết lên người ông ta.
Tay người Anh kia nổi giận, đuổi theo định đánh cô, Chương Chi Vi cậy thân thể nhanh nhẹn, quẹo trái quẹo phải, nấp vào trong căn nhà thấp trong ngõ nhỏ.
Trốn cho tới khi trời tối, cô cũng không dám ra ngoài. Chương Chi Vi sợ mình đắc tội với đối phương, sợ lão người Anh sẽ trả thù bố mẹ; lại sợ mình chạy ra ngoài, bị đám người Anh bắt vào tù.
Cô mới năm tuổi, chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết sợ, biết khuất nhục.
Cuối cùng là mẹ cầm đèn pin, gọi khàn cả giọng mới tìm thấy Chương Chi Vi.
“Vi Vi, Vi Vi...”
Ánh đèn pin chói lóa chiếu lên người cô, Chương Chi Vi đang nấp trong góc khuất bật khóc, sà vào lòng mẹ: "Mẹ!”
Ánh mặt trời chói lóa chiếu lên người cô, Chương Chi Vi sau một đêm lẩn trốn bật khóc nhìn Lục Đình Trấn.
Cô không nói năng gì.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn vươn tay ra: "Qua đây, Vi Vi, đừng sợ, tôi đến rồi.”
Chương Chi Vi nhấc tay lên, và rồi cuối cùng cô đã chạm vào tay của anh.
Ấm áp, cứng cáp.
Khi nhìn thấy mẹ, nhìn thấy Lục Đình Trấn, tuyến lệ của cô hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt chảy giàn giụa.
Trái tim sau một đêm mệt rã rời cuối cùng cũng quay lại vị trí cũ.
Thế giới bên ngoài phòng xưng tội đã sáng choang. Lục Đình Trấn cầm tay Chương Chi Vi, khom lưng lau sạch vết máu đã khô dưới mí mắt cô.
Thấp thỏm chờ đợi hai đêm, lúc này nhìn thấy anh, Chương Chi Vi chẳng tài nào kiểm soát được chính mình, cô lặng thinh, chỉ có nước mắt tuôn rơi lã chã. Lục Đình Trấn ôm cô gái toàn thân lấm lem vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Chương Chi Vi qua lớp áo, một lúc lâu sau mới thở phào.
Nơi này không thể ở lại lâu.
Hai người cần phải rời đây nhanh nhất có thể.
Lục Đình Trấn cúi đầu, nhìn thấy đôi chân của Chương Chi Vi. Cô vẫn không lên tiếng, đôi chân vẫn còn bất giác run rẩy. Chẳng cần nhiều lời, Lục Đình Trấn đã biết cô đã trải qua cuộc lẩn trốn nguy hiểm thế nào.
Mặt Chương Chi Vi tái nhợt: "Tôi không chạy nổi nữa...”
Chân cô rất đau.
Lục Đình Trấn nói: “Tôi bế em.”
Lục Đình Trấn cởi chiếc áo dạ dính bùn đất của Chương Chi Vi ra rồi khoác áo khoác sạch sẽ của mình cho cô. Nhiệt lượng trong người anh dồi dào, mùa đông cũng có thể bơi trong nước lạnh. Đôi chân của Chương Chi Vi đã mềm nhũn, bây giờ chắc chắn không thể chạy được, thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, lạnh run cầm cập.
Tối qua cô liều mình chạy trốn chỉ đơn thuần là bất chấp mạng sống để gắng gượng. Bây giờ dù có muốn liều mạng thì cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chạy.
Lục Đình Trấn bế cô lên, sải bước lớn, rời khỏi đây từ cánh cửa nhỏ khác.
Chương Chi Vi hỏi: “Không chào cha xứ kia một tiếng sao?”
“Không.” Lục Đình Trấn trả lời ngắn gọn: "Đám người kia đã mua chuộc cảnh sát ở Thirsk, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tìm đến đây.”
Chương Chi Vi hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
“Họ lo liệu giải quyết hậu quả, ngăn chặn đối phương.” Lục Đình Trấn nói: "Tôi đưa em đi trước.”
Chương Chi Vi không nói nữa, cô vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, hoàn toàn không thể xốc lại tinh thần. Nếu Lục Đình Trấn không đến đây, tương lai của cô cũng vô định, không biết cô có thể bỏ trốn trót lọt hay không.
Cô sẽ không đặt ra giả thiết nữa, vì sự thật là Lục Đình Trấn đã tìm được cô trước đám người kia và anh có thể đưa cô thoát khỏi đây.
Xe của Lục Đình Trấn đỗ trên con đường vắng vẻ sau nhà thờ, anh đặt Chương Chi Vi lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô. Trên xe có bánh mì và sữa, một túi thịt bò viên cứng ngắc, một túi mực khô dai nhai mỏi răng. Chương Chi Vi cắn bánh mì, vươn tay xé gói bọc thì lại nhìn thấy một gói kẹo trái cây, là loại mà cô thường mua ở Coventry.
“Có cả kẹo nữa cơ.” Chương Chi Vi reo kên: "Sao chú lại mua cái này!”
“Em dễ bị váng đầu mà.” Lục Đình Trấn nói: "Mua để phòng hờ.”
Đã lâu lắm rồi Chương Chi Vi không bị váng đầu.
Hồi bé cô suy dinh dưỡng, lúc vừa đến nhà họ Lục, đi đường hay bị té ngã, hoa mắt chóng mặt. Sau khi kiểm tra kỹ càng, họ không phát hiện ra bệnh gì nghiêm trọng, một bác sĩ nước ngoài khuyên rằng nên mang theo kẹo bên người, lúc nào choáng váng thì ăn một cái.
Nhiều năm rồi Chương Chi Vi không còn bị váng đầu nữa.
Nhưng Lục Đình Trấn vẫn chuẩn bị kẹo, chuẩn bị như một thói quen, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Lục Đình Trấn đóng cửa xe, lái xe thật nhanh.
Khi xe lao ra từ trong ngõ, quả nhiên có người giơ súng tấn công, đạn sượt qua thân xe, cửa sổ xe cũng vỡ toang.
Lục Đình Trấn hô to: “Vi Vi, nằm úp xuống, cúi đầu!”
Mảnh kính tung tóe và lực xung kích cùng tràn vào trong xe, rơi loảng xoảng lên đùi và chân Chương Chi Vi.
Cô mau chóng cúi đầu xuống, bên tai chỉ còn tiếng kính cửa xe vỡ loảng xoảng. Lục Đình Trấn là người lái xe nên không thể cúi đầu xuống, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vỗ nhẹ lên đầu Chương Chi Vi để trấn an.
Lục Đình Trấn không nói một câu nào, trên người anh có súng, hoàn toàn có thể bắn trả, nhưng giờ đây bên cạnh anh còn có Vi Vi.
Trong tiếng súng vang lên không ngớt, Lục Đình Trấn quả quyết lái xe vững vàng, tăng tốc độ, bất chấp súng đạn mà lao vụt đi.
Chương Chi Vi cúi đầu, bánh mì nướng mềm mịn, còn có bò viên. Mặc dù cùng là bánh mì, nhưng so với thứ mà cô ăn mấy ngày trước thì đây đã được coi là cao lương mĩ vị rồi. Cô ngoạm từng miếng lớn, nhai nuốt, ra sức mà ăn, bởi vì cô muốn mình mau chóng lấy lại thể lực - Cô đã nhìn thấy súng của Lục Đình Trấn, nhưng tiếc là thứ này không có quá nhiều tác dụng đối với cô.
Lục Đình Trấn không mong mai này cô là đóa hoa úa tàn nơi đường cùng, anh chỉ dạy cô đọc sách học hành, dạy cô nhân tình thế thái, chưa từng dạy cô đánh đấm, cũng chưa từng dạy cô cách dùng súng.
Lục Đình Trấn chỉ mong cô một đời suôn sẻ, mong cô làm những việc đứng đắn, chưa từng chia sẻ cho cô về con đường bạt mạng.
Lục Đình Trấn chỉ mặc áo sơ mi đen, bên cạnh anh là Chương Chi Vi khoác áo khoác của anh. Trong xe, dưới sự che chở của Lục Đình Trấn, cuối cùng Chương Chi Vi cũng có thể an lòng mà ăn, bổ sung thể lực. Ngoài cửa xe không biết có bao nhiêu kẻ địch, đạn sượt qua mang tai, cánh tay, Lục Đình Trấn chẳng rên lấy một tiếng, cảm giác bỏng rát có chút đau đớn, vậy mà anh làm như không cảm nhận được, vẫn điều khiển chiếc xe đi xuyên qua quảng trường trung tâm rải đầy sỏi trắng, đi thẳng về hướng York.
Thirsk có diện tích không lớn, nhân khẩu chưa tới chín ngàn người. Ở một thị trấn nhỏ như vậy lại xảy ra một sự việc ác liệt thế này, cảnh sát cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, một toán cảnh sát đã bắt đầu đuổi theo kẻ nổ súng, có xe cảnh sát bám sát xe của Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn đánh tay lái, anh đã đổi ý, không đi trên con đường lớn dẫn thẳng đến York nữa mà ngoặt vào đường Cowgate cổ kính. Chiếc xe mà Lục Đình Trấn lái tới đây là kiểu xe việt dã, đi trên đường bùn đất hay bãi cỏ cũng chẳng cần lo bị trật bánh, chiếc xe vẫn chạy băng băng trên con đường toàn đất đá. Xe cảnh sát truyền thống ở Thirsk vẫn là kiểu xe con nhỏ gầm thấp, chỉ thích hợp đi trên địa hình thông thường. Thấy Lục Đình Trấn lao vào khu vực hoang dã, đám cảnh sát không muốn bị lật xe nên đành dừng lại bên đường, nhìn theo chiếc xe mà thở dài.
Có người không cam lòng, bắn mấy phát súng chỉ thiên.
Chương Chi Vi vẫn cúi đầu, mảnh kính vỡ rơi đầy trên áo khoác của cô. Lục Đình Trấn lái xe bằng tay trái, giơ tay phải lên nhẹ nhàng phủi người cô mấy cái, bất cẩn bị mảnh kính cọ rách tay, bụng ngón tay rỉ máu.
Anh vẫn phủi sạch mảnh kính vỡ trên người cô: "Vi Vi, có thể ngẩng đầu lên rồi.”
Chương Chi Vi thở phào nhẹ nhõm, vừa này cô ăn bánh mì quá vội, miệng hơi khô. Cô vặn nắp chai nước, tu ừng ực mấy ngụm.
“Mấy tên nước ngoài ban nãy kêu như con tinh tinh vậy.” Chương Chi Vi nói: "Quả nhiên là tôi vẫn ghét cái lũ cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Lục Đình Trấn chỉ khẽ cười, cánh tay trái đang cầm vô lăng của anh hơi run lên, anh lẳng lặng đổi tay phải điều khiển tay lái, tập trung nhìn cảnh vật ở phía trước. Ô cửa kính hai bên đều bị đạn bắn vỡ, những mảnh kính vỡ hắt ra ánh nắng mai rực rỡ. Lục Đình Trấn dựa vào ánh mặt trời để phân biệt phương hướng, điều khiển phương hướng của chiếc xe, vẫn lái về phía York.
“Uống chậm thôi.” Lục Đình Trấn nói: "Đến York sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn.”
Chương Chi Vi giơ bò viên lên: "Đây đã là bữa ăn thịnh soạn rồi.”
Lục Đình Trấn lặng lẽ cười, lồng ngực phập phồng khiến vết thương trên tay trái đau theo. Anh chợt cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc áo đen, không phải lo để lộ sơ hở trước mặt Vi Vi.
Chương Chi Vi khoác áo của anh, không có cửa kính che chắn, lúc xe đi với tốc độ cao, không khí lạnh cắt da cắt thịt.
Quần áo bên trong cô cũng đã lấm bẩn, đến giờ chỉ cậy vào chiếc áo khoác của anh để xua tan cái lạnh, nhưng cô vẫn không chịu được cảm giác lạnh lẽo, cơ thể run lên cầm cập.
Lục Đình Trấn không nỡ nhìn cô khó chịu như thế, anh nói: “Hay là đi mua quần áo nhé.”
Rồi anh hạ giọng: “Xem kìa, lạnh như chú chim cánh cụt con vậy.”
Chương Chi Vi quấn chặt áo cũng chẳng ngăn được cơn run rẩy.
Lạ thật, đêm qua chạy trốn rõ ràng còn lạnh buốt và mệt mỏi hơn bây giờ, thế mà cô cũng chẳng thấy tủi thân. Giờ nghe Lục Đình Trấn nói như vậy, cõi lòng cô bắt đầu ngập tràn trong cảm giác ấm ức.
Trẻ con không khóc khi tự mình té ngã, vì chúng biết khóc cũng chẳng được gì. Nhưng lúc bố mẹ ở bên cạnh, dù chỉ vấp nhẹ một cái cũng phải khóc đến khi nước mắt nước mũi tèm lèm, đòi bố mẹ bế bồng.
“Ừm.” Chương Chi Vi quấn kín áo khoác, cô ăn một viên bò viên, đáp lại: “Vâng.”
Nhưng tiếc là hai người không thể đến được York.
Xe dừng lại ở chỗ cách trạm xăng không xa, Chương Chi Vi phơi nắng, uống nước.
Lục Đình Trấn thở dài, day huyệt thái dương: "Không đủ xăng.”
Chương Chi Vi chỉ tay về phía trước: “Phía trước có trạm xăng kìa.”
Lục Đình Trấn khựng lại, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Vi Vi, trên người em có tiền không?”
Chương Chi Vi ngẩn ra một lúc, ôm bụng cười to: “Không phải chứ? Chú Lục, chú mà cũng có lúc thiếu tiền sao? Ha ha ha ha...”
Dường như mọi áp lực đều được giải phóng ra ngoài theo tiếng cười.
Lục Đình Trấn tiền nhiều đến mức có thể lấp cả biển, thế mà ở nơi xứ người lại không một xu dính túi, còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này không?
Chương Chi Vi cười chảy cả nước mắt, cô tỏ ra cực kỳ hào phóng, thò tay vào túi áo, nói bằng giọng kiêu ngạo: "Tôi mang theo tiền trên người…”
Nhưng tay lại sờ vào không khí.
Nụ cười của Chương Chi Vi lập tức vụt tắt.
Chương Chi Vi nhìn Lục Đình Trấn.
Lục Đình Trấn mỉm cười nhìn lại cô.
Chương Chi Vi sờ vào cái túi trống huơ trống hoác: "... Áo dạ bị tôi vứt lại ở nhà thờ rồi.”
/56
|