Có lẽ nó sẽ nghe lén cuộc nói chuyện đó.
Biết đó là một việc làm không tốt đẹp gì, nhưng bản thân Vương Nghị có tốt đẹp đâu mà nó cần thứ tốt đẹp đó. Không , vì báo thù cho gia đình họ Hàn … nghe lén chỉ là một việc quá nhỏ , không đáng để tâm.
Nhưng nó không biết rằng , nó coi nghe lén là việc nhỏ thì sau này nó sẽ có thể làm nhiều việc hổ thẹn chỉ để thỏa mãn mục tiêu duy nhất là hủy diệt Vương gia. ( sau này Khả Nhi có còn là một cô gái dễ thương hay trở thành một làn mây nhuốm màu đen vĩnh cửu?)
Khả Nhi từ từ bước chân theo Hàn Phong. Tiếng bước chân rón rén khẽ nhẹ tựa gió lướt qua…
Hắn không để ý gì tới đàng sau, dĩ nhiên bước thẳng vào phòng Vương Nghị đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.
‘’Đóng cửa lại!!!’’
Con ngươi vẫn không chịu rời những hàng chữ nhỏ trên tờ báo, giọng hắn nhỏ nhưng mang một âm sắc mạnh.
‘’Vâng’’
Hàn Phong hiểu ý , nhanh chóng đóng cửa lại.
‘’sầm’’
Cánh cửa nhẹ đóng … một bóng đen tiến lại gần rồi dán chặt vào đó…nhìn qua , người ta cứ tưởng có một chiếc bóng đang in hình trên tấm cửa .
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện gương mặt người ba đang chăm chú xem báo.
Một hồi lâu mà ba vẫn không nói gì, sự kiên nhẫn trong người khiến hắn phải nhíu mày.
‘’ba có chuyện gì cần nói với con sao?’’
…
‘’ba…’’
‘’Ta có dạy con sự mất kiên nhẫn nhanh chóng như vậy sao?’’- Vương Nghị không hề ngước đầu lên, buông ra một câu đầy tức giận.
‘’Không…nhưng…’’
‘’làm việc gì cũng phải đầy kiên nhẫn…kiên nhẫn với lạnh lùng sẽ thành nhẫn tâm- mà trong thế giới hiện nay, cái đó giúp con người mới có thể sống sót được…’’
‘’ yếu đuối với ta mà nói…chỉ là một thứ bỏ đi…ở trong xã hội đầy rẫy những hiểm nguy…kẻ yếu đuối tựa như con kiến ….sống vờ vật , nhỏ bé rồi bị người ta giẫm phải lúc nào không hay…và ta ghét những kẻ yếu đuối …’’
Phía ngoài , Khả Nhi đang cố áp tai sát vào tấm cửa gỗ rất dày.
Nhưng tiếng nó nghe thấy cũng rất nhỏ, mơ hồ, lúc có lúc không…
Bất giác, làn mi khẽ rung nhẹ…’’ta ghét những kẻ yếu đuối’’ như xuyên qua cả màng nhĩ …bắn thẳng vào trái tim của nó…Vương Nghị đã nói rất lớn và đầy hận ý , âm lãnh tưởng chừng làm băng giá cả người nó.
‘’Ghét kẻ yếu đuối?’’
‘’Ha…ha…ông tưởng tôi yếu đuối sao…từ từ ông sẽ được nếm mùi vị của tôi … rồi có ngày ông sẽ phải yếu đuối mà cầu xin tôi…tôi sẽ biến ông trở thành kẻ ông ghét nhất’’
Ánh mắt Khả Nhi sắc bén , rồi sáng lên theo dòng suy nghĩ…ánh mắt đó như muốn cắt đôi tấm cửa , như chói rọi vào sâu trong căn phòng.
Từng dòng chữ , câu nói của Vương Nghi như đang hằn sâu trong tâm nó- cứ chờ sẽ biết …kẻ lạnh đến sắt đá như ông có tồn tại được lâu trong xã hội này không?
‘’…’’
Hàn Phong vẫn lắng nghe, lòng chợt cảm thấy khó hiểu.
Hắn đã học từ ba hắn sự lạnh lùng , vô tâm từ lúc còn bé…những câu nói vừa rồi , hắn đã nghe đến nỗi nhàm chán…vì trước khi dạy hắn học chữ, Vương Nghị đã dạy hắn cách sống tàn nhẫn và vô cảm….
Bây giờ gọi hắn đến chỉ vì những câu nói nhắc đi nhắc lại đó sao?
‘’ba gọi con đến chỉ vì những lời dạy này?’’- vẻ chán ngán lộ rõ qua từng âm tiết nói ra.
‘’Hừ…ta bảo con phải kiên nhẫn cơ mà…bao lâu nay không học được từ ta sự kiên nhẫn nào sao?’’
Vương Nghị rời mắt khỏi tờ báo , chuyển hướng tới đứa con trai đang ngồi trước mặt…
‘’ta biết vì sao con ngang bằng Kid mà không thể vượt qua hắn rồi!’’
‘’Kid? Sao tự nhiên ba nhắc đến hắn?’’
‘’vậy là trước đến giờ con coi thường Kid?’’
…
Ánh mắt Vương Nghị xoáy sâu vào con ngươi lạnh đãm của Hàn Phong.
‘’Nhìn con ta hiểu… coi thường người khác là không sai, nhưng nên coi thường những kẻ quá tầm thường và hơi chút chú ý đến những kẻ ngang bằng?’’ ( ‘’hơi chút?’’)
Dừng một chút nhưng không để Phong Nhi kịp nói , hắn tiếp:
‘’Kid là một kẻ nguy hiểm!!!’’
‘’Kid là một kẻ nguy hiểm?’’
Hàn Phong hơi chút hoang mang và bất ngờ hỏi lại.
‘’Con đã quá coi thường hắn…’’
‘’Hắn là một kẻ rất đáng chú ý …rất lạnh lùng và tàn nhẫn không khác gì con…ba của hắn nhiều hay ít cũng hơn hẳn ta……’’
‘’Ba hắn ?’’
‘’Đúng vậy, ông ta tên Johbefr …từng là bạn rất thân của ta…nhưng…’’
‘’ông ta đã rời Việt Nam để về Mĩ từ năm 25 tuổi…hiện nay đang nắm trong tay rất nhiều quyền lực…là kẻ đứng đầu thế giới Blackstealing…đến con trai của Jonhbefr…’’
Vừa nói , hắn vừa giơ từ từ tờ báo đang đọc lên…đập vào mắt Vương Hàn Phong là hình ảnh kẻ đang mặc một bộ vest màu trắng, ở ngón tay giữa hắn đang đeo là một chiếc nhẫn màu đen có đính kim cương…rất giống Kid…nhưng ở đây lại mang cái tên…
‘’Hoàng Tử Bạch Thần?!’’
Hàn Phong mất bình tĩnh …ra tiếng ngờ vực- không lẽ nào…
Bóng dáng nhỏ đang dán chặt lên tấm cửa cũng khẽ nhíu mày…hắn đã biết…còn biết hơn cả mình…tờ báo ấy…mình đã đọc được trước đây…là do Vương Nghị thu thập về?!
Nó không hiểu rằng…Kid là con trai của kẻ đứng đầu thế giới quyền lực thì không bao giờ bị lộ rõ trước thế giới thực…tờ báo kia chỉ phát hành trong nội bộ Blackstealing mà Vương Nghị cũng là một thành viên.
‘’Hoàng tử bạch thần chính là Kid…con trai độc nhất của kẻ đứng đầu thế giới quyền lực…’’
‘’Bạch thần…không có nghĩa là kẻ mặc áo trắng…mà còn ý chỉ kẻ vô hồn ( vô tâm) …’'
Biết đó là một việc làm không tốt đẹp gì, nhưng bản thân Vương Nghị có tốt đẹp đâu mà nó cần thứ tốt đẹp đó. Không , vì báo thù cho gia đình họ Hàn … nghe lén chỉ là một việc quá nhỏ , không đáng để tâm.
Nhưng nó không biết rằng , nó coi nghe lén là việc nhỏ thì sau này nó sẽ có thể làm nhiều việc hổ thẹn chỉ để thỏa mãn mục tiêu duy nhất là hủy diệt Vương gia. ( sau này Khả Nhi có còn là một cô gái dễ thương hay trở thành một làn mây nhuốm màu đen vĩnh cửu?)
Khả Nhi từ từ bước chân theo Hàn Phong. Tiếng bước chân rón rén khẽ nhẹ tựa gió lướt qua…
Hắn không để ý gì tới đàng sau, dĩ nhiên bước thẳng vào phòng Vương Nghị đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.
‘’Đóng cửa lại!!!’’
Con ngươi vẫn không chịu rời những hàng chữ nhỏ trên tờ báo, giọng hắn nhỏ nhưng mang một âm sắc mạnh.
‘’Vâng’’
Hàn Phong hiểu ý , nhanh chóng đóng cửa lại.
‘’sầm’’
Cánh cửa nhẹ đóng … một bóng đen tiến lại gần rồi dán chặt vào đó…nhìn qua , người ta cứ tưởng có một chiếc bóng đang in hình trên tấm cửa .
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện gương mặt người ba đang chăm chú xem báo.
Một hồi lâu mà ba vẫn không nói gì, sự kiên nhẫn trong người khiến hắn phải nhíu mày.
‘’ba có chuyện gì cần nói với con sao?’’
…
‘’ba…’’
‘’Ta có dạy con sự mất kiên nhẫn nhanh chóng như vậy sao?’’- Vương Nghị không hề ngước đầu lên, buông ra một câu đầy tức giận.
‘’Không…nhưng…’’
‘’làm việc gì cũng phải đầy kiên nhẫn…kiên nhẫn với lạnh lùng sẽ thành nhẫn tâm- mà trong thế giới hiện nay, cái đó giúp con người mới có thể sống sót được…’’
‘’ yếu đuối với ta mà nói…chỉ là một thứ bỏ đi…ở trong xã hội đầy rẫy những hiểm nguy…kẻ yếu đuối tựa như con kiến ….sống vờ vật , nhỏ bé rồi bị người ta giẫm phải lúc nào không hay…và ta ghét những kẻ yếu đuối …’’
Phía ngoài , Khả Nhi đang cố áp tai sát vào tấm cửa gỗ rất dày.
Nhưng tiếng nó nghe thấy cũng rất nhỏ, mơ hồ, lúc có lúc không…
Bất giác, làn mi khẽ rung nhẹ…’’ta ghét những kẻ yếu đuối’’ như xuyên qua cả màng nhĩ …bắn thẳng vào trái tim của nó…Vương Nghị đã nói rất lớn và đầy hận ý , âm lãnh tưởng chừng làm băng giá cả người nó.
‘’Ghét kẻ yếu đuối?’’
‘’Ha…ha…ông tưởng tôi yếu đuối sao…từ từ ông sẽ được nếm mùi vị của tôi … rồi có ngày ông sẽ phải yếu đuối mà cầu xin tôi…tôi sẽ biến ông trở thành kẻ ông ghét nhất’’
Ánh mắt Khả Nhi sắc bén , rồi sáng lên theo dòng suy nghĩ…ánh mắt đó như muốn cắt đôi tấm cửa , như chói rọi vào sâu trong căn phòng.
Từng dòng chữ , câu nói của Vương Nghi như đang hằn sâu trong tâm nó- cứ chờ sẽ biết …kẻ lạnh đến sắt đá như ông có tồn tại được lâu trong xã hội này không?
‘’…’’
Hàn Phong vẫn lắng nghe, lòng chợt cảm thấy khó hiểu.
Hắn đã học từ ba hắn sự lạnh lùng , vô tâm từ lúc còn bé…những câu nói vừa rồi , hắn đã nghe đến nỗi nhàm chán…vì trước khi dạy hắn học chữ, Vương Nghị đã dạy hắn cách sống tàn nhẫn và vô cảm….
Bây giờ gọi hắn đến chỉ vì những câu nói nhắc đi nhắc lại đó sao?
‘’ba gọi con đến chỉ vì những lời dạy này?’’- vẻ chán ngán lộ rõ qua từng âm tiết nói ra.
‘’Hừ…ta bảo con phải kiên nhẫn cơ mà…bao lâu nay không học được từ ta sự kiên nhẫn nào sao?’’
Vương Nghị rời mắt khỏi tờ báo , chuyển hướng tới đứa con trai đang ngồi trước mặt…
‘’ta biết vì sao con ngang bằng Kid mà không thể vượt qua hắn rồi!’’
‘’Kid? Sao tự nhiên ba nhắc đến hắn?’’
‘’vậy là trước đến giờ con coi thường Kid?’’
…
Ánh mắt Vương Nghị xoáy sâu vào con ngươi lạnh đãm của Hàn Phong.
‘’Nhìn con ta hiểu… coi thường người khác là không sai, nhưng nên coi thường những kẻ quá tầm thường và hơi chút chú ý đến những kẻ ngang bằng?’’ ( ‘’hơi chút?’’)
Dừng một chút nhưng không để Phong Nhi kịp nói , hắn tiếp:
‘’Kid là một kẻ nguy hiểm!!!’’
‘’Kid là một kẻ nguy hiểm?’’
Hàn Phong hơi chút hoang mang và bất ngờ hỏi lại.
‘’Con đã quá coi thường hắn…’’
‘’Hắn là một kẻ rất đáng chú ý …rất lạnh lùng và tàn nhẫn không khác gì con…ba của hắn nhiều hay ít cũng hơn hẳn ta……’’
‘’Ba hắn ?’’
‘’Đúng vậy, ông ta tên Johbefr …từng là bạn rất thân của ta…nhưng…’’
‘’ông ta đã rời Việt Nam để về Mĩ từ năm 25 tuổi…hiện nay đang nắm trong tay rất nhiều quyền lực…là kẻ đứng đầu thế giới Blackstealing…đến con trai của Jonhbefr…’’
Vừa nói , hắn vừa giơ từ từ tờ báo đang đọc lên…đập vào mắt Vương Hàn Phong là hình ảnh kẻ đang mặc một bộ vest màu trắng, ở ngón tay giữa hắn đang đeo là một chiếc nhẫn màu đen có đính kim cương…rất giống Kid…nhưng ở đây lại mang cái tên…
‘’Hoàng Tử Bạch Thần?!’’
Hàn Phong mất bình tĩnh …ra tiếng ngờ vực- không lẽ nào…
Bóng dáng nhỏ đang dán chặt lên tấm cửa cũng khẽ nhíu mày…hắn đã biết…còn biết hơn cả mình…tờ báo ấy…mình đã đọc được trước đây…là do Vương Nghị thu thập về?!
Nó không hiểu rằng…Kid là con trai của kẻ đứng đầu thế giới quyền lực thì không bao giờ bị lộ rõ trước thế giới thực…tờ báo kia chỉ phát hành trong nội bộ Blackstealing mà Vương Nghị cũng là một thành viên.
‘’Hoàng tử bạch thần chính là Kid…con trai độc nhất của kẻ đứng đầu thế giới quyền lực…’’
‘’Bạch thần…không có nghĩa là kẻ mặc áo trắng…mà còn ý chỉ kẻ vô hồn ( vô tâm) …’'
/28
|