“May quá, vẫn kịp”, Ngọc tự nhủ bản thân mình khi nhìn thấy từng lượt học sinh ồ ạt dắt xe ra khỏi trung tâm, vội vàng rút điện thoại gọi cho “bà xã”:
- Alo. Tiếng Hạ Dương cuối cũng cũng vang lên.
- Trời đất, anh tưởng em không cầm điện thoại nữa, gọi 2 cuộc rồi đấy có biết không?
- Hì, xin lỗi nhé, tại em để rung nên không biết.
- Lần sau cấm không được phép không nghe điện thoại của anh đấy, biết chưa? Thế lớp em được tan chưa?
- Rồi ạ, vừa mới nghỉ.
- Ồ, may quá, em ra đi, anh đang đợi ở ngoài cổng này.
- Ừm. Em xuống đây.
Vì là vừa tan hoc, mấy cô cậu học trò vô cùng thoải mái, ai cũng vội vội vàng vàng, Hạ Dương cố gắng len qua từng người trong lối cầu thang bộ chật hẹp, đây không phải thói quen của nàng nhưng nàng không muốn anh phải đợi quá lâu.
Thâm tâm tự nhủ, “dù sao thì người ta đã vì mày mà tới tận đây rồi, chen lấn một chút cũng đáng”
Không khó khăn để nàng nhìn thấy Ngọc bởi anh thật sự trông rất “chối mắt”. Hạ Dương cười cười, người ta không biết lại nghĩ anh ấy là ăn xin chứ chẳng chơi.
Hạ Dương dắt xe đạp của mình tới cạnh Ngọc:
- Má ơi, anh mặc cái mốt gì thế này? Nàng tròn mắt.
- Hả? Ngọc có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhìn lại mình, một đôi dép lê cọc cạch, không cái nào vào cái nào, tay áo xắn đến khuỷu tay, cái áo sơ mi xộc xệch, quần âu đen giờ chuyển sang màu nâu nâu vàng vàng vì bị phủ một lớp bụi bẩn, xong rồi, mất điểm rồi. Vừa từ chỗ mẹ bắt xe ra đây, hơi vội một tí. Ngọc vừa giải thích vừa chỉnh trang lại.
Hạ Dương biết Ngọc giúp mẹ mình làm việc, không ghẹo anh nữa, nhẹ nhàng nói:
- Sao anh không ngồi tạm vào quán nước tí, đứng giữa trưa nắng thế này cũng không đủ để làm em cảm động đâu. Nàng cười hì hì nói.
Ngọc cũng nhoẻn miệng cười, đưa cho nàng hộp trà sữa vị sô-cô-la:
- Tất cả hi sinh vì phục vụ người đẹp.
Nụ cười của anh Ngọc thật sự rất đẹp, chiếc răng duyên được khoe mình dưới cái nắng tháng năm càng làm cho nụ cười ấy tươi sáng rực rỡ hơn khiến Hạ Dương hơi bần thần mất mấy giây.
“Bệnh nghề nghiệp” ấy mà, hám giai đẹp là một thứ bệnh khó chữa.
Hạ Dương tự cười với suy nghĩ của mình, nhìn hộp trà sữa từ chối:
- Anh uống đi, em uống nước lọc thôi.
- Sao thế? Anh còn nhớ em rất thích trà sữa vị sô-cô-la mà? Ngọc có chút ngạc nhiên, hơi thất vọng tí xíu vì đã không làm nàng vui.
“Vì nó gợi lại em cho em những ký ức đau buồn hơn tất thảy”, câu nói đó nàng không thốt ra lời, nghiêm mặt nhìn khuôn mặt anh đang ỉu xìu như bánh đa gặp nước:
- Anh không xem trên thời sự à? Trà sữa trân châu có chất làm nhựa polymer đó, có thể gây ung thư, em chưa muốn chết nên phải bỏ thôi.
- À, vậy cơ à, về anh sẽ tìm hiểu, mấy ngày nay có biết mặt cái ti vi là gì đâu mà tin với chả tức. Đi, lên xe đi.
Ngồi trên xe đạp, Hạ Dương một tay cầm ô che nắng cho cả 2, một tay túm áo Ngọc:
- Tưởng hôm nay anh về quê mà? Sao còn chưa đi?
- Không đi nữa, quyết định ở lại Hà Nội với người yêu rồi. Ngọc te tởn cười dù biết nàng không nhìn thấy.
- Hà hà, vì em thật đấy hả? Hạ Dương nhớ lại tin nhắn mình gửi đêm qua cho anh, ngại ngần giả bộ cười, em có nên cảm động không nhỉ?
- Được chứ, trừ khi em thấy không cảm động ra. Hehe… ai ui… làm gì thế
Hạ Dương nhéo vào eo Ngọc một cái thật đau:
- Hình phạt cho cái tội hay nói cụt, toàn chặn họng em. Anh nói vậy thì em còn nói gì được nữa.
- Ừ, không cần nói gì nữa đâu, hành động là đủ rồi. Ngọc tiếp tục cười nhăn nhở.
- Xì.
- Không thấy à? Người yêu đạp xe đạp đưa em về thế này, lãng mạn thế mà chẳng thèm ôm người ta lấy một cái.
Nghe giọng điệu của anh Ngọc có hơi giận dỗi, Hạ Dương mới nhận ra tay mình vẫn đang bấu vào áo Ngọc, nhếch môi cười buồn, “nếu là Như Phong, kiểu gì anh ấy cũng sẽ cầm tay mình rồi bắt ôm…”
Vòng tay của Hạ Dương choàng qua, Ngọc cười mãn nguyện cảm thấy thật hạnh phúc.
Người yêu bé nhỏ của anh đấy.
Đến tận khi Ngọc dừng xe trước cửa tiệm café Kim Xuân, Hạ Dương mới buông tay trên bụng Ngọc nói:
- Không ổn lắm, anh giảm cân đi, bụng to quá, một tay em ôm không xuể.
- Haha, hôm qua vừa nói bụng to ôm mới thích mà?
- Hứ, ai nói hả? Anh chứ có phải em đâu?
- Ai chả như nhau, người yêu mà, tuy hai mà một. Ngọc vẫn cười để mặc Hạ Dương phụng phịu phía sau, đi vào trong quán tìm bà Xuân.
- U ơi.
- Đây, đây, bà Xuân vừa đi ra vừa lau tay, về rồi hả? Ở ăn cơm đã chứ?
- Dạ thôi ạ, con lấy cái xe nhá.
- Ừ, đi chơi vui vẻ ha. Bà Xuân vỗ vỗ vai Ngọc, chàng trai này bà vẫn quý như con đẻ của mình vậy, nhìn hai anh em thân thiết vậy bà rất vui, dù sao cũng tốt cho Hạ Dương hơn.
- Con đi nha mẹ. Hạ Dương ngồi trên xe giơ tay chào bà Xuân, đúng lúc Ngọc rồ ga phóng đi khiến nàng bật ngửa, này, lái xe kiểu gì đấy, muốn em chết à?
- Không đâu, nhắc em ôm anh thật chặt đấy thôi.
- Phì. Hạ Dương không tranh luận gì với anh nữa, vòng 2 tay ôm lấy eo anh, đầu ngả trên vai Ngọc.
- Không thèm hỏi anh đưa em đi đâu à? Ngọc có vẻ không hài lòng khi tư nhiên nàng lại giữ im lặng thế này.
- Bán em sang Trung Quốc là cùng chứ gì? Em chả sợ, mà em biết thừa, anh không làm thế đâu vì…
- Vì sao? Sao không nói nốt đi.
- “Vì anh là anh trai em mà” Đó thực tế là câu nàng muốn nói, thế nhưng ngược lại, Hạ Dương lắc đầu, vì em là người yêu anh mà, bán em đi anh sẽ yêu ai chứ? Hihi
- Chậc, lý do hợp lý, chấp nhận. Ngọc cười cười rồi cũng giải thích với nàng, nay tranh thủ đưa em đi hẹn hò, nhân tiện gặp một số người.
- Ai vậy?
- Đoán thử xem.
- Mẹ anh à? Nói xong mới thấy mình ngu, nhưng hối hận đã không kịp rồi.
- Mẹ anh còn đang ở quê, gặp cái gì mà gặp, mà em nóng lòng gặp mẹ chồng tương lai thế à? Hay là mình phi xe về quê nhé? Mất tầm 3, 4 tiếng thôi.
- Xùy, em có điên đâu, thế định cho em gặp ai vậy? Người yêu cũ của anh à?
- Tư duy của em có vấn đề nhỉ?
- Phì, Hạ Dương cười, sao anh không nói là anh có ma nào nó thèm yêu, lấy đâu ra ngươi yêu cũ? Nói thế người ta mới cảm động mà ôm anh chặt hơn chứ?
- Khỏi, tiếng Ngọc rất dứt khoát bác bỏ, để anh xem em có ôm chặt hay không nhá.
Vừa dứt lời, Hạ Dương đã cảm thấy bên tai mình ù đi vì tiếng giò rít quá mạnh.
Trời đất ạ, lái xe “điên tình” hay sao thế? 70km/h cơ à? Hạ Dương liếc mắt nhìn, quả nhiện tim phát run mà ôm chặt Ngọc hơn. Đây rõ ràng là âm mưu của anh rồi.
- Đường Hạ Nội đấy nhé, cẩn thận không nó phạt cho “lòi trĩ”. Nàng có ý nhắc nhở.
- Vô tư đi, anh không có tiền, với lại đây là xe đi mượn đấy chứ. Haha Ngọc cười sảng khoái, tiếng cười vang vọng trong không gian.
Với cái tốc độ tàu lượn của Ngọc, chẳng mấy chốc mà từng con đường bị lạc mất, đến lúc thấy xe máy đi hết đường Lê Văn Lương rồi rẽ vào ngõ nàng mới hỏi:
- Còn xa nữa không anh? Ngồi sau mỏi lưng quá. Nàng than thở, thật sự là nàng không quen giữ tư thế này, ngồi xe ôm anh khiến nửa người trên bị dốc về phía trước rất khó chịu.
- Sắp tới nơi rồi, chịu khó tí nhé. Ngọc an ủi, anh cũng hiểu nguyên nhân vì sao nhưng bản thân lại rất tham lam vòng tay của nàng, vì thế mà không cho phép nàng được buông tay ra để ngồi thẳng lưng lên.
Hạ Dương cũng đoán được ý định của Ngọc, mặc dù biết giữa trời nắng ba mươi mấy độ mà ôm anh thế này cũng chẳng phải bình thường cho lắm, nhưng với mưu đồ để cho anh Ngọc nóng chết đi, chịu không được nữa phải cầu xin mình buông tay ra, nàng ra sức ôm chặt hơn.
Hôm nay mới nghĩ đến, “định luật ôm” cũng có cái hay hay.
Cái kiểu trả thù mang tính có lợi cho đối phương như thế này làm Hạ Dương lỗ to, vì đến tận khi Ngọc tắt máy, nàng cũng không nghe thấy Ngọc kêu than lời nào.
Được rồi, đành phải chấp nhận mình bị thiệt, coi như sức chịu đựng của con trai nó dẻo dai hơn mình là được rồi.
Hạ Dương không quá thất vọng vì mưu đồ bị đổ vỡ, vừa xuống xe cái là lắc lắc cái đầu, xoay bả vai mỏi như của mình rồi mới bắt đầu cởi áo chống nắng ra.
- Hi, em tưởng anh đi đón ai, em chào chị. Một cậu thanh niên, trẻ hơn anh Ngọc một tý, mở cổng nhìn thấy nàng tươi cười chào.
Hạ Dương bẽn lẽn, không biết đây là ai, hơi ngượng ngùng liếc nhìn sang Ngọc, thấy anh ta tỉnh bơ đi vào, chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo:
- Em chào anh.
Nơi mà nàng đi vào là một lối cổng rất nhỏ, vì cậu “em trai” kia đã dắt xe đi trước nên không còn chỗ mà đi, nàng đành phải lui lại phía sau nhường đường.
Lúc đi đến cửa phòng trọ đầu tiên, nàng vô tình nhìn vào, thấy một chị gái mặc bộ đồ ở nhà khá mát mẻ, da rất trắng, chẳng biết có phải là người quen của Ngọc không nên đành phải chui vào phòng thứ 2 gọi Ngọc:
- Anh làm gì thế?
- Rửa mặt mũi tí, bụi quá, em cũng vào đi. Ngọc ở trong toilet nói với nàng.
Hạ Dương cũng không nể nang, đi vào, dựa người vào cửa nhà tắm:
- Cái chị bên cạnh có phải là ai đấy? Em phải chào thế nào đây?
- Em chào chị. Em tên là Thủy nha.
Ngọc chưa kịp tiếp lời thì nàng đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của chị gái xinh đẹp kia, cũng không biết phải làm gì, ngượng ngùng đáp lại:
- Em chào chị.
- Hì hì, em là em gái của anh Ngọc đấy, chị đừng gọi em là chị, tổn thọ lắm.
- Dạ, em còn ít tuổi hơn cả chị đấy, chị gọi em thế em mới là người tổn thọ ý.
- Chị là bạn gái anh Ngọc mà. Hihi
- Thôi nào, đừng có mà linh tinh, Ngọc đã rửa ráy xong xuôi, đi ra giải nguy giúp nàng, em vào rửa mặt mũi chân tay đi.
Khi nàng đi ra, Ngọc vẫn ngồi ngoài giường đợi nàng:
- Làm gì lâu thế?
- Xì, nhu cầu mà. Hehe, tưởng đưa em đi đâu, có gì bí mật, thì ra gặp anh em nhà anh, em gái anh xinh nhỉ?
- Ừ, chuyện, em gái anh mà, em có mà xách dép.
- Xí, đứng lại coi, chê người ta như thế hả???
Đuổi theo Ngọc sang phòng bên cạnh, thấy mọi người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem phim chưởng, Hạ Dương chẳng biết phải ngồi chỗ nào, nhìn quanh quẩn không nói.
Cũng may Ngọc phát hiện ra, không quá để ý để tứ, anh gọi nàng lại ngồi trên giường cùng xem.
- Em mệt, em muốn đi ngủ. Hạ Dương thì thầm vào tai Ngọc. Hôm qua em thức khuya quá.
- Ừ, đợi chút nhé, ăn xong thì ngủ. Nói với nàng xong, Ngọc quay ra nhìn em trai, này, hôm nay chiêu đãi anh món gì đây?
- Chưa biết, em có biết chị ý thích ăn gì đâu? Anh đi chợ đi, về em chế biến cho.
- Ờ, cũng được.
Loanh qua loanh quanh thì Hạ Dương nàng cũng bị tóm đi cũng với Ngọc đi chợ. Nàng vốn dĩ không giỏi chợ búa, nãy đã muốn trốn nhưng không được, đành phải cam chịu ngồi sau xe Ngọc.
- Chợ gì mà xa thế? Hạ Dương có phần sốt ruột, mắt nàng díu lại không mở nổi nữa đây này.
- Ừ, thì đi xa mới có đồ ngon, hihi, em thích ăn những món gì ấy nhỉ?
- Gì cũng được, à, em không ăn thịt mỡ.
- Ừ, cái này anh biết, không thích cái gì đặc biệt à? Ngọc muốn cho nàng nếm thử tài nghệ của Duy nên rất nhiệt tình hỏi thăm.
Hạ Dương không trả lời, thấy Ngọc đi vào một con ngõ nhỏ, toàn nhà là nhà, chẳng giống đường ra chợ lớn gì cả, vừa đi vừa quay ngang quay ngửa nhìn đường nên hơi nghi ngờ:
- Lạc đường à?
- Không, rõ ràng ở đây có mà, sao không thấy nhỉ? Ngọc lẩm bẩm.
- Sao thế? Không họp chợ hả anh?
- Không.
Tiếp tục lòng vòng đi một hồi:
- Anh có đi nhầm đường không? Có phải hỏi thăm không?
- Không, anh nhớ mà.
- Nghi lắm, thấy anh cứ nhìn 2 bên đường hoài.
- Ừ thì anh đang tìm nhà nghỉ mà.
Hai tiếng “nhà nghỉ” tựa hồ là nỗi đau mơ hồ đối với Hạ Dương, nàng có chút run run, tay buông khỏi eo của Ngọc, rồi rất nhanh trấn tĩnh lại tươi cười:
- Anh mệt à? Hay là không đi chợ nữa, quay về nhà nghỉ đi?
- Giả bộ hiểu những từ nhạy cảm thành một từ có nghĩa trong sáng luôn là sở trường của nàng. Hạ Dương miệng nói, đầu suy nghĩ tính toán, đến đoạn cua kia Ngọc đi chậm hơn chút sẽ nhảy khỏi xe, không nhớ đường về lắm thì có thể gọi xe.
Thực tế thì nàng đã quá lo lắng rồi, bởi sau đó Ngọc cười rất hiền:
- Không, anh mệt mỏi gì, tìm nhà nghỉ cho em đấy chứ, sợ em nằm ở nhà không thoải mái.
- À…, nàng thở phào nhẹ nhõm, không sao đâu, ăn xong là em ngủ tít mít ấy mà. Anh mau đi ra chợ đi.
- Ưm.
Bữa cơm kết thúc cũng đã gần 2h trưa, Ngọc để em gái dọn dẹp bát đũa rồi đẩy Hạ Dương sang phòng bên cạnh:
- Em nằm ngủ tạm ở đây nhé.
Hạ Dương nhìn cái giường, hơn một nửa đã bị mấy thùng carton to đùng chiếm chỗ, ở góc nhỏ có trải một chiếc chiếu đơn với cái gối, khá tạm bợ. Dù hơi tiếc cái giường ở phòng bên cạnh, nàng cũng không ý kiến gì vì biết Duy với Thủy đang cùng nằm xem phim bên đó, đành leo lên nằm, miệng vẫn tươi cười:
- Ngủ ở đâu chẳng được, may là không phải ra đường. Em ngủ luôn nhé, không khách sao đâu, nói thật, mệt lắm rồi ý.
Ngọc mỉm cười trìu mến:
- Ngủ đi.
- Ơ, anh khép cửa làm gì thế? Nhận thấy Ngọc đóng cửa phòng trong khi anh vẫn ở đây, cùng không gian nhỏ hẹp với mình, Hạ Dương có chút e dè hỏi. Đúng ra phải nói là nàng đang sợ. Kí ức ngày nào vẫn còn khiến nàng khủng hoảng.
- Hì, cho đỡ sáng, sợ em chói mắt không ngủ được.
- À, ừm, anh thật tốt.
Hạ Dương không nói gì nữa, nhắm mắt giả bộ ngủ trong khi tai vẫn tích cực vểnh lên xem Ngọc có những hành động gì đen tối hay không.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân Ngọc tiến lại gần nàng hơn, rồi tiếng cót két của cái phản giường kêu lên khi anh mới trèo lên, Hạ Dương co mình lại, trán lấm tấm mồ hôi, trời mới biết, lưng áo nàng đã ướt đẫm.
Thâm tâm tự nhủ mình can đảm lên, cũng không phải chưa bị lừa bao giờ, nàng giờ phút này thật thấm thía câu nói “thằng đàn ông nào chẳng đểu, chỉ là đểu ít hay đểu nhiều mà thôi”.
- Alo. Tiếng Hạ Dương cuối cũng cũng vang lên.
- Trời đất, anh tưởng em không cầm điện thoại nữa, gọi 2 cuộc rồi đấy có biết không?
- Hì, xin lỗi nhé, tại em để rung nên không biết.
- Lần sau cấm không được phép không nghe điện thoại của anh đấy, biết chưa? Thế lớp em được tan chưa?
- Rồi ạ, vừa mới nghỉ.
- Ồ, may quá, em ra đi, anh đang đợi ở ngoài cổng này.
- Ừm. Em xuống đây.
Vì là vừa tan hoc, mấy cô cậu học trò vô cùng thoải mái, ai cũng vội vội vàng vàng, Hạ Dương cố gắng len qua từng người trong lối cầu thang bộ chật hẹp, đây không phải thói quen của nàng nhưng nàng không muốn anh phải đợi quá lâu.
Thâm tâm tự nhủ, “dù sao thì người ta đã vì mày mà tới tận đây rồi, chen lấn một chút cũng đáng”
Không khó khăn để nàng nhìn thấy Ngọc bởi anh thật sự trông rất “chối mắt”. Hạ Dương cười cười, người ta không biết lại nghĩ anh ấy là ăn xin chứ chẳng chơi.
Hạ Dương dắt xe đạp của mình tới cạnh Ngọc:
- Má ơi, anh mặc cái mốt gì thế này? Nàng tròn mắt.
- Hả? Ngọc có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhìn lại mình, một đôi dép lê cọc cạch, không cái nào vào cái nào, tay áo xắn đến khuỷu tay, cái áo sơ mi xộc xệch, quần âu đen giờ chuyển sang màu nâu nâu vàng vàng vì bị phủ một lớp bụi bẩn, xong rồi, mất điểm rồi. Vừa từ chỗ mẹ bắt xe ra đây, hơi vội một tí. Ngọc vừa giải thích vừa chỉnh trang lại.
Hạ Dương biết Ngọc giúp mẹ mình làm việc, không ghẹo anh nữa, nhẹ nhàng nói:
- Sao anh không ngồi tạm vào quán nước tí, đứng giữa trưa nắng thế này cũng không đủ để làm em cảm động đâu. Nàng cười hì hì nói.
Ngọc cũng nhoẻn miệng cười, đưa cho nàng hộp trà sữa vị sô-cô-la:
- Tất cả hi sinh vì phục vụ người đẹp.
Nụ cười của anh Ngọc thật sự rất đẹp, chiếc răng duyên được khoe mình dưới cái nắng tháng năm càng làm cho nụ cười ấy tươi sáng rực rỡ hơn khiến Hạ Dương hơi bần thần mất mấy giây.
“Bệnh nghề nghiệp” ấy mà, hám giai đẹp là một thứ bệnh khó chữa.
Hạ Dương tự cười với suy nghĩ của mình, nhìn hộp trà sữa từ chối:
- Anh uống đi, em uống nước lọc thôi.
- Sao thế? Anh còn nhớ em rất thích trà sữa vị sô-cô-la mà? Ngọc có chút ngạc nhiên, hơi thất vọng tí xíu vì đã không làm nàng vui.
“Vì nó gợi lại em cho em những ký ức đau buồn hơn tất thảy”, câu nói đó nàng không thốt ra lời, nghiêm mặt nhìn khuôn mặt anh đang ỉu xìu như bánh đa gặp nước:
- Anh không xem trên thời sự à? Trà sữa trân châu có chất làm nhựa polymer đó, có thể gây ung thư, em chưa muốn chết nên phải bỏ thôi.
- À, vậy cơ à, về anh sẽ tìm hiểu, mấy ngày nay có biết mặt cái ti vi là gì đâu mà tin với chả tức. Đi, lên xe đi.
Ngồi trên xe đạp, Hạ Dương một tay cầm ô che nắng cho cả 2, một tay túm áo Ngọc:
- Tưởng hôm nay anh về quê mà? Sao còn chưa đi?
- Không đi nữa, quyết định ở lại Hà Nội với người yêu rồi. Ngọc te tởn cười dù biết nàng không nhìn thấy.
- Hà hà, vì em thật đấy hả? Hạ Dương nhớ lại tin nhắn mình gửi đêm qua cho anh, ngại ngần giả bộ cười, em có nên cảm động không nhỉ?
- Được chứ, trừ khi em thấy không cảm động ra. Hehe… ai ui… làm gì thế
Hạ Dương nhéo vào eo Ngọc một cái thật đau:
- Hình phạt cho cái tội hay nói cụt, toàn chặn họng em. Anh nói vậy thì em còn nói gì được nữa.
- Ừ, không cần nói gì nữa đâu, hành động là đủ rồi. Ngọc tiếp tục cười nhăn nhở.
- Xì.
- Không thấy à? Người yêu đạp xe đạp đưa em về thế này, lãng mạn thế mà chẳng thèm ôm người ta lấy một cái.
Nghe giọng điệu của anh Ngọc có hơi giận dỗi, Hạ Dương mới nhận ra tay mình vẫn đang bấu vào áo Ngọc, nhếch môi cười buồn, “nếu là Như Phong, kiểu gì anh ấy cũng sẽ cầm tay mình rồi bắt ôm…”
Vòng tay của Hạ Dương choàng qua, Ngọc cười mãn nguyện cảm thấy thật hạnh phúc.
Người yêu bé nhỏ của anh đấy.
Đến tận khi Ngọc dừng xe trước cửa tiệm café Kim Xuân, Hạ Dương mới buông tay trên bụng Ngọc nói:
- Không ổn lắm, anh giảm cân đi, bụng to quá, một tay em ôm không xuể.
- Haha, hôm qua vừa nói bụng to ôm mới thích mà?
- Hứ, ai nói hả? Anh chứ có phải em đâu?
- Ai chả như nhau, người yêu mà, tuy hai mà một. Ngọc vẫn cười để mặc Hạ Dương phụng phịu phía sau, đi vào trong quán tìm bà Xuân.
- U ơi.
- Đây, đây, bà Xuân vừa đi ra vừa lau tay, về rồi hả? Ở ăn cơm đã chứ?
- Dạ thôi ạ, con lấy cái xe nhá.
- Ừ, đi chơi vui vẻ ha. Bà Xuân vỗ vỗ vai Ngọc, chàng trai này bà vẫn quý như con đẻ của mình vậy, nhìn hai anh em thân thiết vậy bà rất vui, dù sao cũng tốt cho Hạ Dương hơn.
- Con đi nha mẹ. Hạ Dương ngồi trên xe giơ tay chào bà Xuân, đúng lúc Ngọc rồ ga phóng đi khiến nàng bật ngửa, này, lái xe kiểu gì đấy, muốn em chết à?
- Không đâu, nhắc em ôm anh thật chặt đấy thôi.
- Phì. Hạ Dương không tranh luận gì với anh nữa, vòng 2 tay ôm lấy eo anh, đầu ngả trên vai Ngọc.
- Không thèm hỏi anh đưa em đi đâu à? Ngọc có vẻ không hài lòng khi tư nhiên nàng lại giữ im lặng thế này.
- Bán em sang Trung Quốc là cùng chứ gì? Em chả sợ, mà em biết thừa, anh không làm thế đâu vì…
- Vì sao? Sao không nói nốt đi.
- “Vì anh là anh trai em mà” Đó thực tế là câu nàng muốn nói, thế nhưng ngược lại, Hạ Dương lắc đầu, vì em là người yêu anh mà, bán em đi anh sẽ yêu ai chứ? Hihi
- Chậc, lý do hợp lý, chấp nhận. Ngọc cười cười rồi cũng giải thích với nàng, nay tranh thủ đưa em đi hẹn hò, nhân tiện gặp một số người.
- Ai vậy?
- Đoán thử xem.
- Mẹ anh à? Nói xong mới thấy mình ngu, nhưng hối hận đã không kịp rồi.
- Mẹ anh còn đang ở quê, gặp cái gì mà gặp, mà em nóng lòng gặp mẹ chồng tương lai thế à? Hay là mình phi xe về quê nhé? Mất tầm 3, 4 tiếng thôi.
- Xùy, em có điên đâu, thế định cho em gặp ai vậy? Người yêu cũ của anh à?
- Tư duy của em có vấn đề nhỉ?
- Phì, Hạ Dương cười, sao anh không nói là anh có ma nào nó thèm yêu, lấy đâu ra ngươi yêu cũ? Nói thế người ta mới cảm động mà ôm anh chặt hơn chứ?
- Khỏi, tiếng Ngọc rất dứt khoát bác bỏ, để anh xem em có ôm chặt hay không nhá.
Vừa dứt lời, Hạ Dương đã cảm thấy bên tai mình ù đi vì tiếng giò rít quá mạnh.
Trời đất ạ, lái xe “điên tình” hay sao thế? 70km/h cơ à? Hạ Dương liếc mắt nhìn, quả nhiện tim phát run mà ôm chặt Ngọc hơn. Đây rõ ràng là âm mưu của anh rồi.
- Đường Hạ Nội đấy nhé, cẩn thận không nó phạt cho “lòi trĩ”. Nàng có ý nhắc nhở.
- Vô tư đi, anh không có tiền, với lại đây là xe đi mượn đấy chứ. Haha Ngọc cười sảng khoái, tiếng cười vang vọng trong không gian.
Với cái tốc độ tàu lượn của Ngọc, chẳng mấy chốc mà từng con đường bị lạc mất, đến lúc thấy xe máy đi hết đường Lê Văn Lương rồi rẽ vào ngõ nàng mới hỏi:
- Còn xa nữa không anh? Ngồi sau mỏi lưng quá. Nàng than thở, thật sự là nàng không quen giữ tư thế này, ngồi xe ôm anh khiến nửa người trên bị dốc về phía trước rất khó chịu.
- Sắp tới nơi rồi, chịu khó tí nhé. Ngọc an ủi, anh cũng hiểu nguyên nhân vì sao nhưng bản thân lại rất tham lam vòng tay của nàng, vì thế mà không cho phép nàng được buông tay ra để ngồi thẳng lưng lên.
Hạ Dương cũng đoán được ý định của Ngọc, mặc dù biết giữa trời nắng ba mươi mấy độ mà ôm anh thế này cũng chẳng phải bình thường cho lắm, nhưng với mưu đồ để cho anh Ngọc nóng chết đi, chịu không được nữa phải cầu xin mình buông tay ra, nàng ra sức ôm chặt hơn.
Hôm nay mới nghĩ đến, “định luật ôm” cũng có cái hay hay.
Cái kiểu trả thù mang tính có lợi cho đối phương như thế này làm Hạ Dương lỗ to, vì đến tận khi Ngọc tắt máy, nàng cũng không nghe thấy Ngọc kêu than lời nào.
Được rồi, đành phải chấp nhận mình bị thiệt, coi như sức chịu đựng của con trai nó dẻo dai hơn mình là được rồi.
Hạ Dương không quá thất vọng vì mưu đồ bị đổ vỡ, vừa xuống xe cái là lắc lắc cái đầu, xoay bả vai mỏi như của mình rồi mới bắt đầu cởi áo chống nắng ra.
- Hi, em tưởng anh đi đón ai, em chào chị. Một cậu thanh niên, trẻ hơn anh Ngọc một tý, mở cổng nhìn thấy nàng tươi cười chào.
Hạ Dương bẽn lẽn, không biết đây là ai, hơi ngượng ngùng liếc nhìn sang Ngọc, thấy anh ta tỉnh bơ đi vào, chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo:
- Em chào anh.
Nơi mà nàng đi vào là một lối cổng rất nhỏ, vì cậu “em trai” kia đã dắt xe đi trước nên không còn chỗ mà đi, nàng đành phải lui lại phía sau nhường đường.
Lúc đi đến cửa phòng trọ đầu tiên, nàng vô tình nhìn vào, thấy một chị gái mặc bộ đồ ở nhà khá mát mẻ, da rất trắng, chẳng biết có phải là người quen của Ngọc không nên đành phải chui vào phòng thứ 2 gọi Ngọc:
- Anh làm gì thế?
- Rửa mặt mũi tí, bụi quá, em cũng vào đi. Ngọc ở trong toilet nói với nàng.
Hạ Dương cũng không nể nang, đi vào, dựa người vào cửa nhà tắm:
- Cái chị bên cạnh có phải là ai đấy? Em phải chào thế nào đây?
- Em chào chị. Em tên là Thủy nha.
Ngọc chưa kịp tiếp lời thì nàng đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của chị gái xinh đẹp kia, cũng không biết phải làm gì, ngượng ngùng đáp lại:
- Em chào chị.
- Hì hì, em là em gái của anh Ngọc đấy, chị đừng gọi em là chị, tổn thọ lắm.
- Dạ, em còn ít tuổi hơn cả chị đấy, chị gọi em thế em mới là người tổn thọ ý.
- Chị là bạn gái anh Ngọc mà. Hihi
- Thôi nào, đừng có mà linh tinh, Ngọc đã rửa ráy xong xuôi, đi ra giải nguy giúp nàng, em vào rửa mặt mũi chân tay đi.
Khi nàng đi ra, Ngọc vẫn ngồi ngoài giường đợi nàng:
- Làm gì lâu thế?
- Xì, nhu cầu mà. Hehe, tưởng đưa em đi đâu, có gì bí mật, thì ra gặp anh em nhà anh, em gái anh xinh nhỉ?
- Ừ, chuyện, em gái anh mà, em có mà xách dép.
- Xí, đứng lại coi, chê người ta như thế hả???
Đuổi theo Ngọc sang phòng bên cạnh, thấy mọi người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem phim chưởng, Hạ Dương chẳng biết phải ngồi chỗ nào, nhìn quanh quẩn không nói.
Cũng may Ngọc phát hiện ra, không quá để ý để tứ, anh gọi nàng lại ngồi trên giường cùng xem.
- Em mệt, em muốn đi ngủ. Hạ Dương thì thầm vào tai Ngọc. Hôm qua em thức khuya quá.
- Ừ, đợi chút nhé, ăn xong thì ngủ. Nói với nàng xong, Ngọc quay ra nhìn em trai, này, hôm nay chiêu đãi anh món gì đây?
- Chưa biết, em có biết chị ý thích ăn gì đâu? Anh đi chợ đi, về em chế biến cho.
- Ờ, cũng được.
Loanh qua loanh quanh thì Hạ Dương nàng cũng bị tóm đi cũng với Ngọc đi chợ. Nàng vốn dĩ không giỏi chợ búa, nãy đã muốn trốn nhưng không được, đành phải cam chịu ngồi sau xe Ngọc.
- Chợ gì mà xa thế? Hạ Dương có phần sốt ruột, mắt nàng díu lại không mở nổi nữa đây này.
- Ừ, thì đi xa mới có đồ ngon, hihi, em thích ăn những món gì ấy nhỉ?
- Gì cũng được, à, em không ăn thịt mỡ.
- Ừ, cái này anh biết, không thích cái gì đặc biệt à? Ngọc muốn cho nàng nếm thử tài nghệ của Duy nên rất nhiệt tình hỏi thăm.
Hạ Dương không trả lời, thấy Ngọc đi vào một con ngõ nhỏ, toàn nhà là nhà, chẳng giống đường ra chợ lớn gì cả, vừa đi vừa quay ngang quay ngửa nhìn đường nên hơi nghi ngờ:
- Lạc đường à?
- Không, rõ ràng ở đây có mà, sao không thấy nhỉ? Ngọc lẩm bẩm.
- Sao thế? Không họp chợ hả anh?
- Không.
Tiếp tục lòng vòng đi một hồi:
- Anh có đi nhầm đường không? Có phải hỏi thăm không?
- Không, anh nhớ mà.
- Nghi lắm, thấy anh cứ nhìn 2 bên đường hoài.
- Ừ thì anh đang tìm nhà nghỉ mà.
Hai tiếng “nhà nghỉ” tựa hồ là nỗi đau mơ hồ đối với Hạ Dương, nàng có chút run run, tay buông khỏi eo của Ngọc, rồi rất nhanh trấn tĩnh lại tươi cười:
- Anh mệt à? Hay là không đi chợ nữa, quay về nhà nghỉ đi?
- Giả bộ hiểu những từ nhạy cảm thành một từ có nghĩa trong sáng luôn là sở trường của nàng. Hạ Dương miệng nói, đầu suy nghĩ tính toán, đến đoạn cua kia Ngọc đi chậm hơn chút sẽ nhảy khỏi xe, không nhớ đường về lắm thì có thể gọi xe.
Thực tế thì nàng đã quá lo lắng rồi, bởi sau đó Ngọc cười rất hiền:
- Không, anh mệt mỏi gì, tìm nhà nghỉ cho em đấy chứ, sợ em nằm ở nhà không thoải mái.
- À…, nàng thở phào nhẹ nhõm, không sao đâu, ăn xong là em ngủ tít mít ấy mà. Anh mau đi ra chợ đi.
- Ưm.
Bữa cơm kết thúc cũng đã gần 2h trưa, Ngọc để em gái dọn dẹp bát đũa rồi đẩy Hạ Dương sang phòng bên cạnh:
- Em nằm ngủ tạm ở đây nhé.
Hạ Dương nhìn cái giường, hơn một nửa đã bị mấy thùng carton to đùng chiếm chỗ, ở góc nhỏ có trải một chiếc chiếu đơn với cái gối, khá tạm bợ. Dù hơi tiếc cái giường ở phòng bên cạnh, nàng cũng không ý kiến gì vì biết Duy với Thủy đang cùng nằm xem phim bên đó, đành leo lên nằm, miệng vẫn tươi cười:
- Ngủ ở đâu chẳng được, may là không phải ra đường. Em ngủ luôn nhé, không khách sao đâu, nói thật, mệt lắm rồi ý.
Ngọc mỉm cười trìu mến:
- Ngủ đi.
- Ơ, anh khép cửa làm gì thế? Nhận thấy Ngọc đóng cửa phòng trong khi anh vẫn ở đây, cùng không gian nhỏ hẹp với mình, Hạ Dương có chút e dè hỏi. Đúng ra phải nói là nàng đang sợ. Kí ức ngày nào vẫn còn khiến nàng khủng hoảng.
- Hì, cho đỡ sáng, sợ em chói mắt không ngủ được.
- À, ừm, anh thật tốt.
Hạ Dương không nói gì nữa, nhắm mắt giả bộ ngủ trong khi tai vẫn tích cực vểnh lên xem Ngọc có những hành động gì đen tối hay không.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân Ngọc tiến lại gần nàng hơn, rồi tiếng cót két của cái phản giường kêu lên khi anh mới trèo lên, Hạ Dương co mình lại, trán lấm tấm mồ hôi, trời mới biết, lưng áo nàng đã ướt đẫm.
Thâm tâm tự nhủ mình can đảm lên, cũng không phải chưa bị lừa bao giờ, nàng giờ phút này thật thấm thía câu nói “thằng đàn ông nào chẳng đểu, chỉ là đểu ít hay đểu nhiều mà thôi”.
/86
|