“Hạ Dương à, giờ nhà còn mỗi mình cháu, bố mẹ bây giờ có xích mích cãi vã nhau thì cháu đứng giữa, cháu phải là người giảng hòa cả 2 bên. Cậu cũng ko bênh vực gì ai, nhưng mẹ cháu cũng nóng tính, động một tí là phát ra như núi lửa, khi nào ko có bố thì cháu hãy lựa lời nói với mẹ, mà khi nào ko có mẹ ở nhà thì liệu gặp bố nói chuyện khuyên giải, chứ để mẹ mày quyết ý làm liều, gia đình tan nát thì ai cũng khổ. Cháu thì cậu ko nói, chứ bây giờ để bố mẹ li hôn, ko nói đến bị thiên hạ người ta cười chê, mà mẹ cháu sẽ ko có chỗ ở, đất là đất của nhà nội, ko lẽ mẹ mày xẻ ra được à? Về trên ngoại ở cũng ko phải lâu dài, thế nên cậu cũng ko để mẹ cháu ở mãi đâu, các bác các cậu đều trông mong vào cháu, nhiều khi bên ngoại tham gia vào cũng ko được, cháu hiểu ý cậu ko?...”
Hạ Dương nhớ lại lời cậu Tú dặn dò mình sau khi an táng cho ông ngoại thở dài. Đã 1 tuần trôi qua rồi, mẹ nàng cũng mới trở về được vài ngày nay, nàng vẫn chưa có cơ hội để tâm sự cùng mẹ. Từ ngày đó đến giờ, mẹ càng ngày càng lạnh nhat với cuộc sống gia đình, mẹ ko chăm lo đến từng bữa cơm của nàng như trước, đêm cũng ko về nhà mà ngủ lại tại quán, nhìn thấy mặt bố nàng thì tránh, ko tránh được thì cũng ko thèm tiếp chuyện, ko cười ko nói…, sống trong không khí gia đình như vậy khiến nàng luôn cảm thấy nghẹt thở.
- Mẹ à, mẹ rảnh nói chuyện với con một chút nha.
- À, học về rồi hả con? Thế nào, con gái sắp lấy chồng ko muốn xa mẹ định tâm sự gì hả? Bà Xuân vẫn cười nói đon đả trêu chọc nàng, vừa nói vừa đi ra bàn ngồi.
- Mẹ này…, Hạ Dương nàng ngại ngùng, cũng may là giờ này trong quán vắng hoe, ko có ai nghe thấy hết đó.
- Mà sao mẹ có thể nhẫn tâm đem “bán con” đi khi còn chưa đủ 18 vậy hả? Thật là… Nàng ngồi xuống giả giọng trách cứ.
- Này, học sinh giỏi văn, có học “Tắt đèn” của Nam Cao chưa hả? Chị Dậu đem bán con từ khi nó còn bé xíu hà, mẹ mày nuôi đến bây giờ mới bán thì phải cảm thấy may mắn chứ? Ko biết ơn thì thôi còn trách à? Bà Xuân trề môi nói.
- Phì. Nàng sặc, ừ thì con cảm ơn mẹ vì đã nuôi con béo tốt như thế này, báo hại con ko có ai thích đó, may còn chưa phát phì ra ý, nhưng mà mẹ đọc Tắt đèn của Nam Cao ở đâu ra thế? Con chỉ biết mỗi 1 truyện Tắt đèn của Ngô Tất Tố thôi. Hạ Dương thập phần đủng đỉnh ung dung đắc ý đính chính lời bà Xuân.
- Ôi dào, của ai thì của, mẹ ko quan tâm. Thế có chuyện gì hả? Nói ko nhanh tí mẹ đóng cửa đi chơi đấy.
- Hả? Mẹ đi đâu à?
- Ừ, chú Khoa hẹn mẹ đi gặp mấy người bạn cùng học ngày xưa, chà, mấy chục năm nay mới hẹn nhau được cái, ko thể ko đi, bao nhiêu năm cống hiến hết cho gia đình nhà chồng, đến bạn bè cũng đã quên hết nhau rồi.
- Dạ, nàng gật gù ko nói gì, đừng nghĩ nàng ko nhận ra, mẹ dạo này rất hay nói về chú Khoa, hở ra tí là nhắc đến tên chú ý liền, nàng cũng ko thích điều này lắm nhưng mà nó là tự do quan hệ của mẹ, nàng ko nên mà cũng ko được can thiệp quá sâu. Chuyện con muốn nói là về bố…..
- ….
- ….
- Này, con về đưa cho bố con cái này, mẹ hỏi cô hàng rau ngoài chợ đó, cô cũng đi cắt trĩ và khỏi rồi đó.
Câu chuyện của 2 mẹ con kéo dài thật dài, cho đến khi chú Khoa đến mới dừng lại. Nhìn theo bước chân của mẹ ko còn khập khiễng vì đau nữa, Hạ Dương nàng tự hỏi, vết thương da thịt sẽ có ngày liền sẹo, vậy còn vết thương lòng thì sao? Có thể lành lặn hay ko?...
Nàng cũng đã nói những suy nghĩ của mình cho mẹ, nói cho mẹ biết bệnh trĩ của bố lại tái phát, máu chảy ra rất nhiều, ngồi đâu là ở đấy dính toàn máu khiến nàng cảm thấy rất “kinh dị” khi phải lau nhà, lau ghế, giặt đồ…, nói cho mẹ biết rằng mẹ cũng hơi thái quá, có thể nguyên nhân là do 2 mẹ con đã thiếu quan tâm đến ổng trong những ngày bệnh tật…
Tóm lại là, nàng nói nhiều lắm, mẹ nàng cũng chịu khó ngồi nghe nàng nói hết, mẹ cũng nói cho nàng biết những điều ông nội và anh trai đã nói khi mẹ đi gọi hồn ông và anh, mẹ cũng nói thêm những lo lắng sợ hãi của mẹ về lời phán của cụ Giời ở bên Bắc Giang,..tất cả những chuyện được nói ra bởi những người “ko thuộc về thế giới này” dường như đều khẳng định chuyện bố nàng ngoại tình, tuy nhiên, ko ai nói cho mẹ biết tương lai sẽ như thế nào, mẹ nên làm gì để tránh đổ vỡ.
Cầm trên tay tờ giấy ghi địa chỉ của phòng khám tư trên đường Thụy Khuê, nàng khẽ mỉm cười, có lẽ mẹ đã lựa chọn chịu đựng, lựa chọn chấp nhận đi hết con đường đời còn lại trong đau khổ.
Mẹ à, con thực sự rất cảm ơn mẹ. Mẹ là người mẹ vĩ đại nhất.
Thế nhưng, Hạ Dương nàng đã ngây thơ nghĩ mình sẽ hạnh phúc vui vẻ bên bố mẹ như xưa chỉ bằng vài câu nói đó thôi mà ko biết đến, cổ nhân nói “Con giun xéo mãi cũng quằn”. Giông bão còn ở phía trước xa xôi, những ngày nắng đẹp chỉ là hiện tại ngắn ngủi.
- Bà xã à, đã ăn gì chưa?
- Ai ui! Hạ Dương thót tim vỗ ngực la lớn, nhìn đến bộ mặt của Như Phong mới định thần, lại còn bày đặt vỗ vai người ta, sợ chết khiếp.
- Làm gì khuất tất mà sợ bị phát hiện thế? Có bồ nhí ỏ trong kia à? Như Phong hất hàm chỉ về phía phòng hát karaoke.
- Anh mới là người nuôi bồ nhí đó, Hạ Dương trợn mắt, nàng gần đây chuyển sang dị ứng với mấy cái từ đại loại như vậy lắm. Tự nhiên anh xuất hiện ở đây làm gì hả?
- Xùy, còn làm gì được nữa, nhớ bà xã nên phải chạy đến đó. Như Phong vòng tay ôm chặt nàng từ phía sau, ngăn cản nàng bước tiếp.
- Này, làm cái gì đó, đây là quán…
- Yên tâm, anh đóng cửa rồi. Như Phong gác cằm mình lên vai nàng, yêu đương lén lút, kết hôn cũng lén lút, cảm giác cũng ko tệ lắm, tăng tính hồi hộp kích thích lên nhiều thì phải.
Hạ Dương bất lực chẳng thể cấu véo tách gọng kìm ở eo mình, cam chịu đứng yên một chỗ cho chàng ôm.
Cũng may là, chưa đầy 3 phút sau, bụng nàng đã ọt ọt biểu tình dữ dội:
- Chà, xem ra vắng chồng nên vợ bỏ bữa rồi? Như Phong chủ động buông nàng ra, xoay người nàng đối diện với mình, nhìn vào mắt nàng chiều chuộng, cùng đi ăn đi, anh cũng đói lắm đây.
- Ờ. Từ ngày giữ số hộ khẩu nhà nàng trong tay, Như Phong đã tăng cấp biến thái vô duyên trơ trẽn bì ổi lên hàng đệ nhất vô địch thiên hạ rồi. Chỉ cần ko có ai ở cạnh là lập tức phun ra mấy cái từ nhõng nhẽo ghê rợn đó, eo ui, sao lại thấy giống giọng cợt nhả của anh Ngọc vậy nhỉ? Huhu đúng là ông già học đòi dân teen mà.
- Mà này, em đã lấy chứng minh thư từ đời nào rồi cơ mà? Dám nói dối anh là chưa nhận được hả? Như Phong đang dắt tay nàng đi chợt quay sang hỏi.
- À, bị lộ rồi, nàng than thầm trong lòng, nếu mà để ổng giật được luôn chứng minh thư thì nàng sẽ xuống “mồ” sớm thôi. Thế anh cần chứng minh thư của em làm gì chứ? Nàng bĩu môi phụng phịu giả bộ nai vàng ngơ ngác.
Như Phong nhún vai thư thái:
- Anh ko có nói anh cần chứng minh của em mà? Em định đưa cho anh à? Tốt thôi, anh sẵn sàng nhận 24/24. Tiện thể sau đó lôi em đi đăng kí nhỉ?
- Xí, nàng nguýt dài. Chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.
- À, đúng rồi, 30/4,1/5 tới có định đi đâu ko? Hay là tham gia họp lớp cấp 3 của anh đi?
- Cũng chưa biết được, em ko nhận lời đâu, có khi hôm đó lại xuất hiện hoàng tử đẹp giai mời em đi dự tiệc, em lại đổi ý mất.
- Này, em dám….Như Phong nghiến răng ken két, dọa nàng một phen chạy tứ tung…
Hà hà, là giả vờ đó thôi, nam chính với nữ chính diễn kịch với nhau đó mà.
Chỉ có điều, cái kết của vở kịch lại ko phải 2 tiếng “giả vờ”.
Hạ Dương nhớ lại lời cậu Tú dặn dò mình sau khi an táng cho ông ngoại thở dài. Đã 1 tuần trôi qua rồi, mẹ nàng cũng mới trở về được vài ngày nay, nàng vẫn chưa có cơ hội để tâm sự cùng mẹ. Từ ngày đó đến giờ, mẹ càng ngày càng lạnh nhat với cuộc sống gia đình, mẹ ko chăm lo đến từng bữa cơm của nàng như trước, đêm cũng ko về nhà mà ngủ lại tại quán, nhìn thấy mặt bố nàng thì tránh, ko tránh được thì cũng ko thèm tiếp chuyện, ko cười ko nói…, sống trong không khí gia đình như vậy khiến nàng luôn cảm thấy nghẹt thở.
- Mẹ à, mẹ rảnh nói chuyện với con một chút nha.
- À, học về rồi hả con? Thế nào, con gái sắp lấy chồng ko muốn xa mẹ định tâm sự gì hả? Bà Xuân vẫn cười nói đon đả trêu chọc nàng, vừa nói vừa đi ra bàn ngồi.
- Mẹ này…, Hạ Dương nàng ngại ngùng, cũng may là giờ này trong quán vắng hoe, ko có ai nghe thấy hết đó.
- Mà sao mẹ có thể nhẫn tâm đem “bán con” đi khi còn chưa đủ 18 vậy hả? Thật là… Nàng ngồi xuống giả giọng trách cứ.
- Này, học sinh giỏi văn, có học “Tắt đèn” của Nam Cao chưa hả? Chị Dậu đem bán con từ khi nó còn bé xíu hà, mẹ mày nuôi đến bây giờ mới bán thì phải cảm thấy may mắn chứ? Ko biết ơn thì thôi còn trách à? Bà Xuân trề môi nói.
- Phì. Nàng sặc, ừ thì con cảm ơn mẹ vì đã nuôi con béo tốt như thế này, báo hại con ko có ai thích đó, may còn chưa phát phì ra ý, nhưng mà mẹ đọc Tắt đèn của Nam Cao ở đâu ra thế? Con chỉ biết mỗi 1 truyện Tắt đèn của Ngô Tất Tố thôi. Hạ Dương thập phần đủng đỉnh ung dung đắc ý đính chính lời bà Xuân.
- Ôi dào, của ai thì của, mẹ ko quan tâm. Thế có chuyện gì hả? Nói ko nhanh tí mẹ đóng cửa đi chơi đấy.
- Hả? Mẹ đi đâu à?
- Ừ, chú Khoa hẹn mẹ đi gặp mấy người bạn cùng học ngày xưa, chà, mấy chục năm nay mới hẹn nhau được cái, ko thể ko đi, bao nhiêu năm cống hiến hết cho gia đình nhà chồng, đến bạn bè cũng đã quên hết nhau rồi.
- Dạ, nàng gật gù ko nói gì, đừng nghĩ nàng ko nhận ra, mẹ dạo này rất hay nói về chú Khoa, hở ra tí là nhắc đến tên chú ý liền, nàng cũng ko thích điều này lắm nhưng mà nó là tự do quan hệ của mẹ, nàng ko nên mà cũng ko được can thiệp quá sâu. Chuyện con muốn nói là về bố…..
- ….
- ….
- Này, con về đưa cho bố con cái này, mẹ hỏi cô hàng rau ngoài chợ đó, cô cũng đi cắt trĩ và khỏi rồi đó.
Câu chuyện của 2 mẹ con kéo dài thật dài, cho đến khi chú Khoa đến mới dừng lại. Nhìn theo bước chân của mẹ ko còn khập khiễng vì đau nữa, Hạ Dương nàng tự hỏi, vết thương da thịt sẽ có ngày liền sẹo, vậy còn vết thương lòng thì sao? Có thể lành lặn hay ko?...
Nàng cũng đã nói những suy nghĩ của mình cho mẹ, nói cho mẹ biết bệnh trĩ của bố lại tái phát, máu chảy ra rất nhiều, ngồi đâu là ở đấy dính toàn máu khiến nàng cảm thấy rất “kinh dị” khi phải lau nhà, lau ghế, giặt đồ…, nói cho mẹ biết rằng mẹ cũng hơi thái quá, có thể nguyên nhân là do 2 mẹ con đã thiếu quan tâm đến ổng trong những ngày bệnh tật…
Tóm lại là, nàng nói nhiều lắm, mẹ nàng cũng chịu khó ngồi nghe nàng nói hết, mẹ cũng nói cho nàng biết những điều ông nội và anh trai đã nói khi mẹ đi gọi hồn ông và anh, mẹ cũng nói thêm những lo lắng sợ hãi của mẹ về lời phán của cụ Giời ở bên Bắc Giang,..tất cả những chuyện được nói ra bởi những người “ko thuộc về thế giới này” dường như đều khẳng định chuyện bố nàng ngoại tình, tuy nhiên, ko ai nói cho mẹ biết tương lai sẽ như thế nào, mẹ nên làm gì để tránh đổ vỡ.
Cầm trên tay tờ giấy ghi địa chỉ của phòng khám tư trên đường Thụy Khuê, nàng khẽ mỉm cười, có lẽ mẹ đã lựa chọn chịu đựng, lựa chọn chấp nhận đi hết con đường đời còn lại trong đau khổ.
Mẹ à, con thực sự rất cảm ơn mẹ. Mẹ là người mẹ vĩ đại nhất.
Thế nhưng, Hạ Dương nàng đã ngây thơ nghĩ mình sẽ hạnh phúc vui vẻ bên bố mẹ như xưa chỉ bằng vài câu nói đó thôi mà ko biết đến, cổ nhân nói “Con giun xéo mãi cũng quằn”. Giông bão còn ở phía trước xa xôi, những ngày nắng đẹp chỉ là hiện tại ngắn ngủi.
- Bà xã à, đã ăn gì chưa?
- Ai ui! Hạ Dương thót tim vỗ ngực la lớn, nhìn đến bộ mặt của Như Phong mới định thần, lại còn bày đặt vỗ vai người ta, sợ chết khiếp.
- Làm gì khuất tất mà sợ bị phát hiện thế? Có bồ nhí ỏ trong kia à? Như Phong hất hàm chỉ về phía phòng hát karaoke.
- Anh mới là người nuôi bồ nhí đó, Hạ Dương trợn mắt, nàng gần đây chuyển sang dị ứng với mấy cái từ đại loại như vậy lắm. Tự nhiên anh xuất hiện ở đây làm gì hả?
- Xùy, còn làm gì được nữa, nhớ bà xã nên phải chạy đến đó. Như Phong vòng tay ôm chặt nàng từ phía sau, ngăn cản nàng bước tiếp.
- Này, làm cái gì đó, đây là quán…
- Yên tâm, anh đóng cửa rồi. Như Phong gác cằm mình lên vai nàng, yêu đương lén lút, kết hôn cũng lén lút, cảm giác cũng ko tệ lắm, tăng tính hồi hộp kích thích lên nhiều thì phải.
Hạ Dương bất lực chẳng thể cấu véo tách gọng kìm ở eo mình, cam chịu đứng yên một chỗ cho chàng ôm.
Cũng may là, chưa đầy 3 phút sau, bụng nàng đã ọt ọt biểu tình dữ dội:
- Chà, xem ra vắng chồng nên vợ bỏ bữa rồi? Như Phong chủ động buông nàng ra, xoay người nàng đối diện với mình, nhìn vào mắt nàng chiều chuộng, cùng đi ăn đi, anh cũng đói lắm đây.
- Ờ. Từ ngày giữ số hộ khẩu nhà nàng trong tay, Như Phong đã tăng cấp biến thái vô duyên trơ trẽn bì ổi lên hàng đệ nhất vô địch thiên hạ rồi. Chỉ cần ko có ai ở cạnh là lập tức phun ra mấy cái từ nhõng nhẽo ghê rợn đó, eo ui, sao lại thấy giống giọng cợt nhả của anh Ngọc vậy nhỉ? Huhu đúng là ông già học đòi dân teen mà.
- Mà này, em đã lấy chứng minh thư từ đời nào rồi cơ mà? Dám nói dối anh là chưa nhận được hả? Như Phong đang dắt tay nàng đi chợt quay sang hỏi.
- À, bị lộ rồi, nàng than thầm trong lòng, nếu mà để ổng giật được luôn chứng minh thư thì nàng sẽ xuống “mồ” sớm thôi. Thế anh cần chứng minh thư của em làm gì chứ? Nàng bĩu môi phụng phịu giả bộ nai vàng ngơ ngác.
Như Phong nhún vai thư thái:
- Anh ko có nói anh cần chứng minh của em mà? Em định đưa cho anh à? Tốt thôi, anh sẵn sàng nhận 24/24. Tiện thể sau đó lôi em đi đăng kí nhỉ?
- Xí, nàng nguýt dài. Chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.
- À, đúng rồi, 30/4,1/5 tới có định đi đâu ko? Hay là tham gia họp lớp cấp 3 của anh đi?
- Cũng chưa biết được, em ko nhận lời đâu, có khi hôm đó lại xuất hiện hoàng tử đẹp giai mời em đi dự tiệc, em lại đổi ý mất.
- Này, em dám….Như Phong nghiến răng ken két, dọa nàng một phen chạy tứ tung…
Hà hà, là giả vờ đó thôi, nam chính với nữ chính diễn kịch với nhau đó mà.
Chỉ có điều, cái kết của vở kịch lại ko phải 2 tiếng “giả vờ”.
/86
|