Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Chương 27: Cái phức tạp của sự đơn giản

/35


Phương Đăng đứng trước khung cửa sổ chấm đất trong phòng làm việc của Phó Kính Thù nhìn ra ngoài. Cùng một góc độ, nhưng những gì cô trông thấy nơi đây so với nhìn thấy từ cái cửa sổ bé con nơi gác xép năm xưa hoàn toàn khác hẳn. Từ đây nhìn ra, đảo Qua Âm và gần như cả thành phố đều dưới chân mình. Không rõ mỗi lần phóng tầm mắt ra xa, trong lòng Phó Thất thấy ung dung mãn nguyện, hay lo sợ bất an?

Cô thư ký đang định mang đồ uống vào, liền bị A Chiếu cản lại. A Chiếu đưa ly cà phê cho Phương Đăng, tự mình ngồi lên mép bàn, lim dim cười nói: “Chị, chỗ này được đấy nhỉ?”

Phương Đăng quay lại nói: “Anh em nhà cậu tay chân lanh lẹ lắm, trong thời gian ngắn mà kiếm được nơi như thế này, văn phòng cũng thu xếp đâu vào đấy.

“Phải thế chứ! Có tiền mua tiên cũng được mà chị.” A Chiếu nghênh mặt đắc ý, cứ như Phương Đăng đang khen mình nó. Sau khi theo Phó Kính Thù làm việc, cuộc sống của nó thay đổi hoàn toàn. Nó quá sùng bái Phó Kính Thù, mỗi một lần hắn đạt được thành tựu, nó đều vì đó mà cảm thấy vinh hạnh lây.

“Chị đến mà không báo một tiếng, chiều nay anh Bảy phải đi họp. Anh bảo chị cứ nghỉ ngơi ở văn phòng, hội nghị kết thúc anh sẽ về ngay.” A Chiếu nói.

Phương Đăng gật đầu, ngồi vào ghế của Phó Kính Thù, nói với A Chiếu: “Cậu có việc cứ đi đi, để kệ chị.”

“Chẳng mấy khi chị đến, việc của chị mới là quan trọng nhất.” Miệng lưỡi A Chiếu cứ như quết mật, thấy Phương Đăng chỉ cười cười không nói, nó nhích lại gần thêm một chút, hào hứng nói: “Chị, em bảo cái này. Gần đây em giựt được con bồ của Phó Chí Thời, lần này nó tức hộc máu thì thôi.”

Phương Đăng nghe xong hơi ngạc nhiên, “Cậu lại lằng nhằng với cái thằng ấy làm gì?”

“Nhưng mà nó làm em ngứa mắt. Nó không thoải mái, em mới thoải mái.”

“Kể cả như vậy, cậu làm gì chẳng làm, sao nhất quyết phải gây chuyện đánh ghen, kéo một cô gái vào cuộc?”

A Chiếu bĩu môi, “Dù gì cũng là do con bé đấy tự dâng mỡ lên miệng mèo. Chị, chị yên tâm, em biết giới hạn chứ, có làm gì nó đâu, chỉ cho nó chống mắt lên mà xem thôi. Tóm lại những kẻ đã từng bắt nạt mình, mình phải khiến nó khốn đốn lao đao mới hả.”

Phương Đăng nghe A Chiếu nói vậy, vẫn cảm thấy không ổn, bèn cảnh cáo: “Đừng có nhố nhăng. Bị chó cắn một phát, cậu lại muốn học nó cắn lại?”

A Chiếu hứng chí chạy đến khoe công trạng, ai ngờ bị Phương Đăng cho một bài, hậm hực nói: “Chị, ngày xưa chị có thế này đâu. Lúc đầu chính chị dạy em, đối phó với bọn hèn hạ phải đánh dồn đập, đánh dữ dội, đánh cho nó xin tha mới thôi, không được sợ, không được mềm lòng. Sao bây giờ chị lại õng ẹo như mấy bà thím thế?”

Phương Đăng tiện tay ném con dao rọc giấy về phía A Chiếu, “Đừng nói linh tinh. Chị nhắc lại một lần nữa, không được chọc phá quá đà, cẩn thận mà chó cùng rứt giậu.”

A Chiếu như bị tạt gáo nước lạnh, mặt hẵng còn ấm ức, nhưng không dám cãi cố, đành sầm mặt đi ra. Phương Đăng thả người trên ghế suy nghĩ xuất thần. Những điều ấy thực sự là do cô dạy cho A Chiếu ư? Cô khiến một đứa bé yếu đuối đáng thương trở thành gã thanh niên ngang tàng không sợ trời không sợ đất, còn mình lại càng lúc càng nhát gan ư? Có lẽ cô đã chán ngán phải sinh tổn trong lỗ đất bùn lầy, phải liều mạng mà vươn lên, không từ thủ đoạn mà giành lấy quyền sống. Người đã quen đứng trong bóng tối, càng thắp sáng đèn thì càng dễ mất cảnh giác với những hiểm nguy sau lưng, còn kẻ đã quen với ánh nắng, chỉ cần họ tin rằng mặt trời luôn mọc lên mỗi ngày, là đã cảm thấy yên tâm, thoả mãn rồi. Sao con người ta không thể sống giản đơn một chút, tha thứ cho bản thân nhiều hơn một chút. Cội rễ của hạnh phúc là ở đó, giống như... Lục Nhất.

Phương Đăng nhắm mắt lại, đầu vẫn còn chút choáng váng, là do trận say tối qua. Sớm nay tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang nằm trên ghế sô pha, nhà bếp vọng ra tiếng máy xay sinh tố. Chủ nhà thấy cô ngồi dậy, bèn rót một cốc nước gì đó màu sắc hơi kỳ dị.

“Mệt không? Uống hết cái này là đỡ thôi.” Trông anh có vẻ khá là tỉnh táo minh mẫn.

Phương Đăng thấy đầu nặng trịch, cúi xuống hớp một ngụm, suýt tí nữa thì nôn ộc ra, “Cái quái gì thế này?”

Lục Nhất nói: “Trong này có chuối, cần tây, sữa tươi và một ít hành. Đây là thuốc giải rượu bí truyền của nhà tôi, đảm bảo công hiệu.”

“Thuốc giải rượu bí truyền nhà anh là mang hết mấy thứ bỏ đi trong thùng rác xay nhuyễn rồi uống?” Phương Đăng bị thứ mùi vị kỳ quặc khó tả kia làm cho kích động, lại hoá tỉnh ra mấy phần, lầu bầu: “Nhưng bảo công hiệu cũng đúng, trông anh tỉnh thế kia cơ mà!”

Lục Nhất đưa cho cô một chiếc khăn ấm, “Rượu mà ngon quá quyết không phải điều hay.”

Phương Đăng ôm đầu nói: “Thôi chết, bộ dạng tôi bây giờ chắc như con ma. Tôi về sửa soạn lại đã, kẻo khiến anh sợ chết khiếp.”

Cô đứng dậy định đi ngay, chợt nghe ai gọi tới từ sau lưng.

“Phương Đăng, cô cứ thế mà đi ư?”

Phương Đăng quay lại nói: “Thời cơ mượn rượu làm càn qua mất rồi, mà tôi chắc không phải chịu trách nhiệm với anh đấy chứ.”

Lục Nhất bật cười, “Cô vẫn chưa lấy được thứ cô cần mà?”

Phương Đăng tưởng có một số chuyện sẽ tan biến cùng với hơi rượu, nhưng xem ra cô đã nhầm.

“Sao cơ?” Cô giả vờ khó hiểu.

Lục Nhất là người không biết cách vòng vo, anh nói một cách dứt khoát: “Tối qua cô có nói muốn lấy thứ gì đó ở chỗ tôi, đó cũng là mục đích cô tiếp cận tôi.”

Trông anh chẳng có vẻ gì đang đùa, chuyện đã tới nước này, Phương Đăng cũng không muốn giả vờ thêm. Cô ngồi xuống bên anh, nửa như cười nửa như không mà nói: “Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào? Làm sao để tôi lấy được thứ tôi cần.”

“Nói ra.” Lục Nhất đáp gọn.

“Cái gì?” Phương Đăng nhất thời chưa hiểu ý của anh.

Lục Nhất lại cười, “Cô không nói ra, làm sao tôi biết là cái gì mà đưa?”

Anh nói như thể cô đang hỏi xin một tờ giấy loại, hay một cái kẹo, chỉ cần là có, anh sẵn sàng đem tặng không. Phương Đăng cảm thấy thật mơ hồ. Cô không rõ con người này là đồ ngốc, hay lòng dạ quá sâu cay.

Thà rằng cô tin vào vế sau, nhưng dù thế nào, cô cũng phải đánh cược một phen.

“Tôi cần một tờ văn kiện trong số di vật cha anh để lại.”

“Văn kiện?” Lục Nhất ngẫm nghĩ một lát, đứng dậy đi vào phòng làm việc, mở ngăn kéo thứ nhất, lấy ra một chiếc hộp. “Cha tôi chẳng để lại nhiều. Căn nhà do mẹ kế tôi thừa kế, tiền và trợ cấp đền bù tôi giữ một phần, quần áo và sách của ông đa phần đem quyên góp, những giấy tờ và tài liệu liên quan đến công việc đều thuộc quyền quản lý của công ty, do cộng sự của cha tiếp nhận. Nếu là di vật, thì chỉ có thứ này.”

Anh đẩy tới trước mặt Phương Đăng một cái hộp chẳng có gì bắt mắt, “Trong này là những thứ cha tôi mang theo bên mình khi tai nạn xảy ra, phía cảnh sát đã niêm phong lại và gửi về gia đình, nhưng mẹ kế tôi không muốn cầm. Tôi nghĩ, giữ lại làm kỷ niệm cũng hay dù gì những thứ này đã tiễn cha tôi chặng đường cuối.”

Phương Đăng đờ đẫn cầm cái hộp lên, đây chẳng phải là chiếc hộp cất mấy tấm ảnh của cô đó sao? Lần đó cô chỉ chú ý tìm kiếm những nơi bí mật, chiếc hộp này nằm ngay vị trí đưa tay ra là lấy được, bên trong lại để toàn ảnh chụp cô, trong lúc gấp rút cô chẳng buồn xem kỹ. Bây giờ mới phát hiện trong ngăn dưới của hộp có một tấm hộ chiếu quá hạn, bức ảnh chụp cả gia đình đã ố vàng, chứng minh thư, ví, bật lửa và mấy tờ giấy mỏng tang. Cô mở mấy tờ giấy nhăn nhúm ấy ra, một tờ trong số ấy chính là kết quả xét nghiệm máu của Phó Kính Thù, giống y hệt tờ cô đã tiêu huỷ trong vụ tai nạn. Ngoài ra còn có một giấy biên nhận chuyển khoản, số tiền không lớn, người nhận là nhân viên hoá nghiệm đã mất. Có lẽ Lục Ninh Hải đã nhét các giấy tờ này vào túi mang theo bên mình, cô chỉ lục soát túi tài liệu, mà cứ tưởng bản thân đã tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ. Ai mà ngờ những vật này sau khi chuyện xảy ra vô tình được bảo quản, người sở hữu lại tuỳ tiện cất nó ở nơi quá lộ liễu, mà cô nhìn không ra.

Lục Nhất thấy ánh nhìn của Phương Đăng dừng lại trên mảnh giấy, bèn tò mò hỏi: “Phó Kính Thù là ai? Người quen của cô ư?”

Phương Đăng vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh sau sự việc bất ngờ này, chỉ gật gật đầu.

“Quan trọng với cô lắm ư?” Lục Nhất lại hỏi.

Kỳ thực Phương Đăng không rõ anh đang hỏi về mấy tờ văn kiện hay là Phó Kính Thù, nhưng dù là gì, đáp án vẫn chỉ có thể là sự khẳng định. Cô nắm chặt hai tờ giấy trong tay, gắng sức lấy lại tinh thần, cô hỏi vặn: “Đúng! Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào đây?”

Lục Nhất không rõ vì sao bỗng bật cười, “Thế nào là thế nào? Nếu cô cần thì cứ mang đi. Những tờ giấy kia đối với tôi chỉ là giấy loại thôi.”

“Tôi muốn là anh đưa? Anh đừng tự coi mình như thánh cứu thế được không, làm ra vẻ cao thượng mãi không mệt à? Nếu đã là giấy loại sao anh không vứt đi? Anh cứ thế tôi thấy giả tạo lắm, chi bằng nói thẳng điều kiện ra với nhau cho rồi!” Phương Đăng chẳng buồn khách sáo nói. Tận sâu trong lòng cô không tin trên đời có người chỉ muốn cho đi mà không cần báo đáp. Ai mà chẳng có dục vọng và lòng tham riêng, dù ít dù nhiều, dù vô hại hay đáng sợ, kẻ ác theo đuổi danh lợi mỹ sắc, người hiền lương mong được tôn trọng và yên ổn trong lòng, dù cao sang hay thấp hèn, chẳng ai dám nói mình không có dục vọng.

Lục Nhất bị cô chỉ trích, gương mặt lộ vẻ bối rối, anh cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay, chần chừ giờ lâu mới nói: “Không phải tôi cao thượng hay không mưu cầu điều gì. Phương Đăng, nói thật lòng khi tôi biết bên mình có thứ cô muốn, thêm nữa thứ đó đối với cô lại rất quan trọng, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Trước đó tôi luôn rất nghi ngờ, tại sao bỗng dưng cô qua lại thân mật với tôi như thế? Từ lần đầu cô đặt chân vào căn nhà này, tôi bắt đầu sống trong lo lắng bất an, bởi tôi biết cô sẽ không thích tôi, và tôi sợ bản thân mình kém cỏi, không thể mang lại cho cô những gì cô cần, tới lúc đó cô sẽ phải thất vọng.”

Nói đến đây anh mới ngẩng lên nhìn thẳng vào Phương Đăng, vẻ bối rối vẫn còn đó, nhưng ánh mắt đã trở nên thản nhiên, “Bây giờ thì tôi biết, cô đến với tôi là có lý do, nhưng tôi chẳng cảm thấy bị thiệt thòi chút nào. Nếu không nhờ mấy tờ giấy kia, sợ rằng cả đời này tôi chỉ có thể lén lút nhìn trộm cô từ phía sau. Giờ đây ít nhất tôi cũng thu được một khoảng cách ký ức hạnh phúc, cho dù bây giờ cô lập tức biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện. Tôi muốn giả vờ thoải mái một chút, độ lượng một chút, để sau này mỗi khi nhớ đến tôi, cô sẽ nói, đúng là thằng ngốc, nhưng thằng ngốc này không tồi chút nào. Không ngờ có mỗi thế mà tôi cũng làm không xong, đúng là ngốc hết thuốc chữa. Duy có một chuyện tôi có thể vỗ ngực đảm bảo, tôi không hề có ý đồ gì với cô, hoàn toàn không. Cô cứ nghĩ thế này, một ông tỷ phú sẽ chẳng thấy buồn nếu phụ nữ yêu tiền của ông ta, một tên khố rách áo ôm dám liều bán quả thận để nuôi vợ. Vì người mình yêu, đàn ông không ngại hiến dâng tất cả những gì có thể. Được làm gì đó vì người mình yêu, người ấy cũng muốn như vậy, còn gì đẹp hơn nữa. Bây giờ cô chỉ lấy đi của tôi mấy tờ giấy, tôi có gì phải đắn đo cơ chứ?”

Phương Đăng không biết nên đáp lời ra sao, chỉ cảm thấy đầu mình như bị phỏng rộp vì hơi rượu đang đau nhức, cả cơ thể quay cuồng khôn tả, mọi thứ xung quanh dường như đảo ngược. Lục Nhất thấy tình trạng cô không ổn, đưa tay định đỡ, liền bị gạt ra một cách cảnh giác. Anh lúng túng thu tay về, gương mặt như hiểu ra, càng như lạc lõng.

“Phương Đăng, nếu tôi nói, thật ra tôi có một điều kiện, cô có thấy tôi hèn hạ không?”

“Nói đi!” Phương Đăng đáp một cách gấp gáp.

“Sau khi lấy mấy thứ này đi, cô có thể vẫn qua lại với tôi được không? Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn thi thoảng cùng ăn cơm, nhỡ có gặp mặt cũng ngồi xuống hỏi thăm vài câu, giả vờ coi như tôi là một người bạn...”

“Đừng nói nữa.” Phương Đăng hốt hoảng cầm theo thứ mình muốn rời đi, cô sợ chỉ chậm một bước nữa thôi, cô sẽ ngã quỵ vì sự tồi tệ của bản thân mình.

Cà phê không khiến đầu Phương Đăng bớt đau buốt, cô tựa mình trên ghế của Phó Kính Thù, mơ màng nửa thiếp đi, nửa tỉnh nửa mê. Cô nhớ như in gương mặt Lục Nhất khi cô bỏ chạy khỏi nhà anh vào sáng nay. Giờ đây gương mặt đó cứ không ngừng loang rộng bao trùm lấy tâm trí cô... Cô cảm giác đó không phải Lục Nhất, mà chính là Lục Ninh Hải đang nhìn theo cô. Dung mạo hai cha con họ có nhiều đường nét tương đồng, nhưng không hoàn toàn giống hệt. Bất cứ ai cô từng tiếp xúc trong những năm qua đều rất khác nhau. Bỗng nhiên cô muốn uống thêm một ngụm thứ thuốc giải rượu mùi vị quái lạ của anh, không chừng như thế sẽ dễ chịu hơn.

Trong lúc mơ màng, Phương Đăng cảm thấy có thứ gì đó phủ lên người, lập tức cô mở choàng mắt. Phó Kính Thù đứng đó, đang tháo cravat, đắp trên người cô là chiếc áo khoác của hắn.

“Đêm qua không ngủ đủ giấc à? Sắc mặt em tệ quá, nếu mệt thì chợp mắt thêm một lát đi.” Hắn ngồi xuống bàn tiếp khách, chuẩn bị ký xấp giấy tờ để sẵn. Cảm nhận thấy Phương Đăng bước tới bên mình, đang định ngẩng đầu lên, hắn chợt thấy hai tờ giấy ố vàng được đẩy tới trước mặt mình.

Phó Kính Thù đưa tay nhặt lên, mở ra lia mắt hai lượt, nụ cười trên khoé môi dần dần tan biến, vẻ mặt hắn trở nên chăm chú và tập trung.

“Đúng thứ anh nói chưa?” Đây là lần đầu tiên Phương Đăng mở miệng trong lần gặp mặt này.

“Em lấy được bằng cách nào?”

Phương Đăng lùi về sau mấy bước, dựa lưng vào bàn làm việc, lạnh nhạt nói: “Lục Nhất cho em.”

“Ồ?” Hắn chỉ thốt ra một chữ, nhưng đủ cho Phương Đăng nhìn ra tất cả những nghi ngờ và khó hiểu bên trong.

“Em mở lời xin, và hắn cho em.”

“Em xin thế nào, và anh ta trả lời ra sao?”

“Em nói tôi muốn tìm mấy thứ trong số di vật của cha anh, sau đó lấy ra hai tờ giấy này trong đống đồ đạc đó. Ngoài ra, anh ta chẳng hỏi gì nữa cả.”

“Hắn đã xem tờ kết quả giám định và biên nhận chuyển khoản này chưa?”

“Có lẽ rồi. Anh ta không cố tình giấu những vật này đi, chỉ để chung nó cùng vài vật tuỳ thân khác khi còn sống của Lục Ninh Hải, coi như vật kỷ niệm thông thường.”

“Vậy à...” Phó Kính Thù kéo dài giọng như thể tự nói với chính mình. Hắn không truy vấn đến cùng, nhưng Phương Đăng biết trong lòng hắn nhất định còn rất nhiều ngờ vực.

Làm sao cô có thể hỏi xin một cách đơn giản như vậy?

Sao Lục Nhất lại hào phóng cho không? Chẳng lý do gì anh ta lại không hỏi câu nào.

Nếu đã không cố tính cất giấu, sao từ trước đến nay Phương Đăng tìm mãi không thấy?

Khi đọc giấy kết quả kiểm định này, Lục Nhất sẽ nghĩ gì...

Phương Đăng cũng muốn nói cho rõ ràng, nhưng chuyện này thực sự chỉ có thế, giản dị tới độ khiến người ta khó hiểu.

“Anh đã lấy được thứ anh cần, chuyện này có thể kết thúc ở đây được chưa?” Phương Đăng hỏi dò.

Phó Kính Thù đáp không do dự: “Dĩ nhiên là thế. Giữa anh và em, câu cảm ơn chỉ là vô dụng. Anh lại nợ em thêm lần nữa... Hy vọng em sẽ tha thứ cho anh.”

“Tha với thứ cái gì, đó là tự em muốn làm.”

“Anh cứ hay tự mâu thuẫn với mình. Một mặt muốn cho em cuộc sống tốt nhất, bất kể em muốn nó như thế nào, nhưng có những việc trừ em, anh không thể tìm ra ai đủ để đặt lòng tin. Cho dù thế nào, đây là lần cuối cùng, Phương Đăng, những việc em làm vì anh đã quá nhiều rồi, giờ đến lúc anh sẽ vì em mà...”

“Anh không cần làm gì cho em.” Phương Đăng dường như nắm bắt được vài thứ trong lời nói của hắn, cô là một người nhạy cảm. Hắn chỉ nói sứ mệnh của cô đã hoàn thành, mà không hề nhắc đến Lục Nhất, “Cho dù Lục Nhất từng xem mấy tờ văn kiện này, nhưng anh ta chẳng biết gì cả, cũng không quan tâm, nên anh không cần lo về anh ta đâu.” Cô lựa lời khuyên.

Phó Kính Thù đặt tay lên hai tờ văn kiện, nói thẳng: “Anh không thể tin hắn được.”

“Tại sao? Vì anh ta đã xem di vật của cha mình? Hay vì anh ta chưa ngủ với em, mà đã quá dễ dàng cho thứ này đi?” Phương Đăng nói giọng mỉa mai.

“Ý anh không phải thế.” Phó Kính Thù không đếm xỉa đến cái nhìn sắc bén của Phương Đăng, nói một cách từ tốn, “Em phải hiểu việc này đối với anh rất trọng đại, anh không thể không thận trọng.”

“Anh định thế nào?” Phương Đăng cảnh giác hỏi.

“Em đừng lo, sắc mặt em thực sự rất kém. Nghe lời anh, về ngủ một giấc cho ngon. Nếu Lục Nhất làm phiền, em cứ dọn nhà đi chỗ khác. Hay nhân cơ hội em đi chơi đâu đó một thời gian? Chờ anh giải quyết xong mấy việc này là được rảnh tay đi cùng em rồi.”

Phương Đăng khăng khăng nói: “Lục Nhất chỉ là một người giản dị bình thường, anh ta chẳng thể gây áp lực gì cho anh đâu.”

Phó Kính Thù nói: “Giản dị hay không, vẫn chưa thể kết luận lúc này được.”

Phương Đăng cười khổ, cô và hắn về bản chất quá giống nhau, mãi mãi cảnh giác với xung quanh, không bao giờ tin vào lòng tốt thuần khiết. Cô bước đến bên Phó Kính Thù, khom lưng hỏi: “Muốn anh tin trên đời này thực sự tồn tại thứ tình cảm giản đơn, vô mục đích khó vậy sao?”

Phó Kính Thù cười, “Vậy em có tin không? Em có nhìn thấy tất cả những gì em nói? Nếu dễ dãi cho đi niềm tin, chúng ta chắc chắn không thể có ngày hôm nay!”

Phương Đăng nói rành rọt từng chữ một: “Nếu em không có lòng tin đó, anh cũng không thể có ngày hôm nay!”

Phó Kính Thù nghe xong, dường như hơi dao động, giọng nói dịu dàng hơn nhiều, nhưng có lẽ hắn sẽ chỉ nói điều này với riêng Phương Đăng, “Cho nên anh tin em, không tin hắn.”

“Em tin anh ta! Em có thể bảo đảm thay anh ta.”

“Chúng ta chỉ làm chứng cho chính mình được thôi. Em mới ở bên hắn mấy ngày, em hiểu về hắn bao nhiêu?”

Phương Đăng bỏ cuộc. Trước hắn, không hiểu sao cô dễ trở nên ấu trĩ và nóng nảy đến thế.

“Phó Thất, em nói cho anh biết, không được đụng đến anh ta.” Phương Đăng cắn răng nói.

Phó Kính Thù hơi kinh ngạc, có lẽ không ngờ cô lại lưu tâm đến cái gã Lục Nhất đến vậy. Gương mặt vốn luôn bình thản ung dung hơi có phần bực bội.

“Hắn là cái thá gì?”

“Anh ta chẳng là cái gì, nhưng nếu anh ta gặp chuyện, em sẽ không tha thứ cho anh!” Phương Đăng liều nói.

Phó Kính Thù lạnh mặt hồi lâu không nói, dường như đang kháng cự với cơn giận lạ lẫm tích tụ nãy giờ. Hắn cúi đầu tiếp tục xem tập giấy tờ trên bàn, thờ ơ nói: “Em về đi, anh không muốn vì người ngoài mà cãi nhau với em.”

Phương Đăng ngoảnh mặt đi thẳng. Tiếng cánh cửa sập lại nặng nề. Phó Kính Thù không kiềm chế được nữa, bực bội xô đổ tất thảy mọi thứ trên chiếc bàn uống trà. Mất một lúc, hắn mới thở ra một hơi dài đằng đẵng, lặng lẽ nhặt hai mảnh giấy cô để lại, cúi xuống xem kỹ thêm lần nữa.

/35

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status