Cuối cùng ngày lên tòa cũng đến, Lâm Giai Ý mệt mỏi ngồi dậy trong đống chăn rối bời. Tám giờ phải có mặt ở tòa nên cô vội vàng vệ sinh cá nhân rồi đi ngay đến đó mà không kịp ăn sáng.
Bước vào bên trong cô đã thấy Vương Dịch Thành có mặt ở đây từ khi nào, cố nén tiếng thở dài bình tĩnh bước vào ngồi dãy ghế kế bên. Ánh mắt Vương Dịch Thành dõi theo từng hành động của cô gái nhỏ, nhìn phong thái bình thản của cô khiến anh càng thêm hụt hẫng.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong, từ bây giờ Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành chính thức ly hôn. Lúc ra về Vương Dịch Thành có ý muốn mời cô ăn cơm nhưng cô từ chối vì bảo có việc bận.
Vương Dịch Thành trở về Vương thị, vậy là từ nay anh và cô đã không còn mối quan hệ gì nữa. Lòng anh nặng nề đến khó chịu, ngồi làm việc nhưng tâm trí hoàn toàn ở nơi đâu. Tống Thiệu Quân nhìn thấy Vương Dịch Thành như vậy mà thở dài.
Lâm Giai Ý cũng không khá hơn gì mấy, rời khỏi tòa án cô ghé mua cho ông ít sữa và Yến rồi đến Vương gia thăm Vương Văn Khiêm. Thấy Lâm Giai Ý đến ông không khỏi vui mừng, ông hỏi:
- Cháu đến sau không báo ông biết để ông còn kêu thím Trương chuẩn bị món ngon.
Lâm Giai Ý cười:
- Không cần đâu ạ! Cháu đến thăm ông một chút rồi cháu về Lâm gia ạ.
Vương Văn Khiêm:
- Cháu về thăm Lâm gia sao, để ông bảo Dịch Thành đưa cháu về.
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Không cần phiền anh ấy đâu ạ cháu tự đi được, vả lại cháu và Dịch Thành….chính thức ly hôn rồi ạ ….
Vương Văn Khiêm thở dài:
- Kết quả vẫn không thể thay đổi sao, hai đứa có thể tìm hướng giải quyết khác cơ mà….
Lâm Giai Ý:
- Có nhiều chuyện dù cố gắng như thế nào thì vẫn không thể có kết quả đâu ông ạ. Cháu và Dịch Thành ly hôn chính là hướng giải quyết tốt cho cả hai. Dù cháu và anh ấy ly hôn nhưng cháu hứa sẽ đến thăm ông, ăn cơm cùng ông mà.
Nét buồn hiện trên mặt Vương Văn Khiêm, ánh mắt nhìn Lâm Giai Ý ông nói:
- Được rồi, cháu hứa rồi đấy không được thất hứa với ông đâu đấy.
Trưa hôm đó Lâm Giai Ý cố gắng nán lại ăn cơm trưa cùng ông, Vương Dịch Thành hôm nay không có tâm trạng về ăn trưa nên Lâm Giai Ý cũng đỡ phải đối mặt với anh.
Ăn cơm trưa ở Vương gia xong Lâm Giai Ý liền bắt taxi về Lâm gia, lâu rồi không về nên cũng muốn tranh thủ về sớm phụ Châu Hoa.
Bước xuống xe vẫn là khung cảnh quen thuộc này, hít lấy một hơi thật sâu khiến tâm trạng cô thoải mái hơn đôi chút sau đó đi vào trong. Mở cửa bước vào Châu Hoa nhìn thấy cô với tươi cười bước đến hỏi cô:
- Cháu về rồi sao? Mau mau vào nhà đi … đi nắng mệt rồi phải không,thím có chuẩn bị nước ép dưa lưới mà cháu thích đấy.
Lâm Giai Ý tròn mắt nhìn Châu Hoa, lần đầu tiên thấy Châu Hoa đối tốt với mình trong lòng có chút gì đó khó tả.
Vừa kéo Lâm Giai Ý ngồi xuống bàn Châu Hoa vào tủ lạnh lấy cho cô ly nước ép thơm mát:
- Hôm trước thím nghe Định Duật nói hôm nay cháu sẽ về nên thím cố ý làm nhiều món cháu thích. Cháu lên phòng nghỉ chút đi thím nấu sắp xong rồi.
Lâm Giai Ý cười:
- Cháu không mệt ạ, cháu muốn phụ thím một tay nhiều món như vậy một mình thím thì làm lâu lắm ạ. Với lại thím bao cháu nghỉ ngơi thì khác nào thím xem cháu là khách.
Châu Hoa cười:
- Được rồi con bé này,vậy phụ thím một tay Đình Duật và chú cũng sắp về rồi….
Không gian bếp trở nên nhộn nhịp hơn, Lâm Giai Ý cũng nhìn thấy được sự thay đổi của Châu Hoa. Châu Hoa không còn khắc khe với cô nữa thậm chí đối tốt với cô hơn, dù chuyện bếp núc không có gì lớn lao nhưng lúc nào cũng nhắc cô cẩn thận. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Lâm Giai Ý vui vẻ, trong lòng lâng lâng cảm giác hạnh phúc.
Bước vào bên trong cô đã thấy Vương Dịch Thành có mặt ở đây từ khi nào, cố nén tiếng thở dài bình tĩnh bước vào ngồi dãy ghế kế bên. Ánh mắt Vương Dịch Thành dõi theo từng hành động của cô gái nhỏ, nhìn phong thái bình thản của cô khiến anh càng thêm hụt hẫng.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong, từ bây giờ Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành chính thức ly hôn. Lúc ra về Vương Dịch Thành có ý muốn mời cô ăn cơm nhưng cô từ chối vì bảo có việc bận.
Vương Dịch Thành trở về Vương thị, vậy là từ nay anh và cô đã không còn mối quan hệ gì nữa. Lòng anh nặng nề đến khó chịu, ngồi làm việc nhưng tâm trí hoàn toàn ở nơi đâu. Tống Thiệu Quân nhìn thấy Vương Dịch Thành như vậy mà thở dài.
Lâm Giai Ý cũng không khá hơn gì mấy, rời khỏi tòa án cô ghé mua cho ông ít sữa và Yến rồi đến Vương gia thăm Vương Văn Khiêm. Thấy Lâm Giai Ý đến ông không khỏi vui mừng, ông hỏi:
- Cháu đến sau không báo ông biết để ông còn kêu thím Trương chuẩn bị món ngon.
Lâm Giai Ý cười:
- Không cần đâu ạ! Cháu đến thăm ông một chút rồi cháu về Lâm gia ạ.
Vương Văn Khiêm:
- Cháu về thăm Lâm gia sao, để ông bảo Dịch Thành đưa cháu về.
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Không cần phiền anh ấy đâu ạ cháu tự đi được, vả lại cháu và Dịch Thành….chính thức ly hôn rồi ạ ….
Vương Văn Khiêm thở dài:
- Kết quả vẫn không thể thay đổi sao, hai đứa có thể tìm hướng giải quyết khác cơ mà….
Lâm Giai Ý:
- Có nhiều chuyện dù cố gắng như thế nào thì vẫn không thể có kết quả đâu ông ạ. Cháu và Dịch Thành ly hôn chính là hướng giải quyết tốt cho cả hai. Dù cháu và anh ấy ly hôn nhưng cháu hứa sẽ đến thăm ông, ăn cơm cùng ông mà.
Nét buồn hiện trên mặt Vương Văn Khiêm, ánh mắt nhìn Lâm Giai Ý ông nói:
- Được rồi, cháu hứa rồi đấy không được thất hứa với ông đâu đấy.
Trưa hôm đó Lâm Giai Ý cố gắng nán lại ăn cơm trưa cùng ông, Vương Dịch Thành hôm nay không có tâm trạng về ăn trưa nên Lâm Giai Ý cũng đỡ phải đối mặt với anh.
Ăn cơm trưa ở Vương gia xong Lâm Giai Ý liền bắt taxi về Lâm gia, lâu rồi không về nên cũng muốn tranh thủ về sớm phụ Châu Hoa.
Bước xuống xe vẫn là khung cảnh quen thuộc này, hít lấy một hơi thật sâu khiến tâm trạng cô thoải mái hơn đôi chút sau đó đi vào trong. Mở cửa bước vào Châu Hoa nhìn thấy cô với tươi cười bước đến hỏi cô:
- Cháu về rồi sao? Mau mau vào nhà đi … đi nắng mệt rồi phải không,thím có chuẩn bị nước ép dưa lưới mà cháu thích đấy.
Lâm Giai Ý tròn mắt nhìn Châu Hoa, lần đầu tiên thấy Châu Hoa đối tốt với mình trong lòng có chút gì đó khó tả.
Vừa kéo Lâm Giai Ý ngồi xuống bàn Châu Hoa vào tủ lạnh lấy cho cô ly nước ép thơm mát:
- Hôm trước thím nghe Định Duật nói hôm nay cháu sẽ về nên thím cố ý làm nhiều món cháu thích. Cháu lên phòng nghỉ chút đi thím nấu sắp xong rồi.
Lâm Giai Ý cười:
- Cháu không mệt ạ, cháu muốn phụ thím một tay nhiều món như vậy một mình thím thì làm lâu lắm ạ. Với lại thím bao cháu nghỉ ngơi thì khác nào thím xem cháu là khách.
Châu Hoa cười:
- Được rồi con bé này,vậy phụ thím một tay Đình Duật và chú cũng sắp về rồi….
Không gian bếp trở nên nhộn nhịp hơn, Lâm Giai Ý cũng nhìn thấy được sự thay đổi của Châu Hoa. Châu Hoa không còn khắc khe với cô nữa thậm chí đối tốt với cô hơn, dù chuyện bếp núc không có gì lớn lao nhưng lúc nào cũng nhắc cô cẩn thận. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Lâm Giai Ý vui vẻ, trong lòng lâng lâng cảm giác hạnh phúc.
/69
|