Editor: Kỳ Giản Niệm
Sáng sớm, lúc Mục Lăng Thành tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót “chiêm chiếp, chiêm chiếp”.
Một con chim sẻ mập mạp nghịch ngợm rơi vào bệ cửa sổ, xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng cậu, vẫy vẫy cánh giống như khiêu khích, lại đột nhiên xoay người sang chỗ khác, cất cánh bay mất.
Mục Lăng Thành tâm tình tốt, bắt đầu mặc quần áo rửa mặt.
Mẹ Mục đã làm xong bữa sáng, nghe được động tĩnh bên này liền kêu lên: “Tiểu Thành, mau xuống ăn cơm!”
“Vâng ạ.”
Mục Lăng Thành vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra nhìn hiệu trưởng Mục đang ngồi ở trên ban công đọc sách, cậu đi qua chào một tiếng “Ba.”
Hiệu trưởng Mục khép sách lại, lấy mắt kính xuống, cùng cậu đi về phía bàn ăn: “Nam Nam vừa mới chuyển trường, có nhiều cái chưa thích ứng được, con bình thường chiếu cố con bé một chút.”
Mục Lăng Thành gật đầu: “Ba, con biết rồi.”
“Đứa bé này tuổi còn nhỏ đã không có ba, cũng thật đáng thương.” Mẹ Mục thở dài, sau đó cười một tiếng, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Sáng nay mẹ dậy sớm làm bánh bao chiên, lát nữa con đi học nhớ mang một ít cho Nam Năm đấy.”
____
Lúc Mục Lăng Thành đến lớp đã thấy Tưởng Nam Khanh ngồi tại chỗ, đang nghiêm túc luyện đề môn Toán.
Mục Lăng Thành liếc mắt nhìn một chút, đáp án gần như là đúng hết, hoàn toàn không giống người học kém.
Lúc Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu, Mục Lăng Thành đưa bánh bao chiên trong tay tới, sau đó đi vòng qua người cô ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này vẫn còn sớm, trong lớp không có nhiều người.
Thấy Mục Lăng Thành vừa ngồi xuống liền bắt đầu bận bịu làm đề, cũng không giải thích gì, Tưởng Nam Khanh không hiểu nhìn mấy cái bánh bao chiên kia, lại nhìn Mục Lăng Thành: “Này…Tôi ăn sáng rồi.”
Mục Lăng Thành cúi đầu làm bài: “Mẹ tôi tự mình làm, nếu như cậu không thích thì tự mình đi trả bà ấy.”
Tưởng Nam Khanh hơi kinh ngạc, thì ra là dì Mục làm.
Cô cầm lấy cắn thử một miếng, nhân thịt bò tươi ngon, bên ngoài thì giòn, bên trong lại mềm, so với bánh bao hấp cô ăn sáng nay ngon hơn nhiều.
Tưởng Nam Khanh đang ăn say sưa ngon lành, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang bước từ bên ngoài vào, Lưu Minh Triết ngồi xuống chỗ của mình liền quay đầu lại: “Oa, món gì thơm như vậy? Mình cũng muốn ăn một cái.”
Lưu Minh Triết với Tưởng Nam Khanh cũng coi như thân thiết, trực tiếp duỗi tay ra.
Tưởng Nam Khanh cũng không so đo, lại chủ động cho Trần Thiếu Ngang một cái, nhưng mà Trần Thiếu Ngang không ăn, nhường cho Lưu Minh Triết: “Không ăn thì cho mình, dù sao sáng nay mình cũng chưa ăn no. Lại nói bánh bao chiên này mùi vị không tệ, cậu mua ở đâu thế, căng tin trường chúng ta không có món này mà?”
Tưởng Nam Khanh cười không đáp.
Bởi vì trước đó đã ăn sáng, cho nên bây giờ Tưởng Nam Khanh ăn xong hai cái liền không ăn được nữa. Lưu Minh Triết rất không khách khí, cắn một hai miếng đã tiêu diệt sạch sẽ mấy cái bánh bao chiên.
Cậu ta ợ một tiếng, lau tay, sau đó chắp tay với Tưởng Nam Khanh: “Đa tạ nữ hiệp ban thưởng!”
“Không cần khách khí.” Tưởng Nam Khanh tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Trông thấy Tưởng Nam Khanh làm bài tập, Lưu Minh Triết vỗ trán một cái: “Ấy chết, ta bài tập Toán của mình chưa có làm.” Lại ngẩng đầu nhìn thời khoá biểu, tiết thứ nhất học Toán Đại.
Cậu ta quay đầu nhìn Mục Lăng Thành nói: “Lão đại, giang hồ nguy cấp, cậu cho mình mượn bài tập chép một chút đi.”
“Không cho.” Mục Lăng Thành ngữ khí lãnh đạm, sắc mặt âm u dáng vẻ không dễ chọc.
Lưu Minh Triết quay sang nhìn Trần Thiếu Ngang, không hiểu có chuyện gì. Từ lúc bước vào lớp đến giờ, cậu ta không có đắc tội với Mục Lăng Thành mà.
Trần Thiếu Ngang nghĩ đến lúc nãy ở sân trường nhìn thấy Mục Lăng Thành cầm theo bánh bao chiên vào lớp, cậu công môi cười, đem bài tập của mình ném cho Lưu Minh Triết.
Đằng sau, Tưởng Nam Khanh làm xong câu cuối cùng, thở dài nhẹ nhõm, khép vở lại. Cô cầm cây bút xoay quanh các đầu ngón tay, cẩn thận từng li từng tí chạm vào người Mục Lăng Thành ngồi bên cạnh, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu bận sao?”
Mục Lăng Thành dừng lại động tác viết chữ, quay đầu nhìn qua.
Tưởng Nam Khanh híp mắt cười: “Mình muốn cùng cậu thương lượng một chuyện.”
Mục Lăng Thành nhíu mày.
Tưởng Nam Khanh dừng lại mấy giây, lưu loát mở miệng: “Ảnh chân dụng của cậu, có thể cho tôi sử dụng không?”
Mục Lăng Thành nghĩ đến chuyện hôm qua, lười biếng tựa người vào tường, như có điều suy nghĩ nhìn cô. Cậu giương khóe môi lên, dáng vẻ tự do thoải mái, cùng với hình ảnh trên sẫn bóng rổ ngày hôm qua không có khác biệt.
Tưởng Nam Khanh si mê nhìn một hồi, gương mặt có chút đỏ, lại rất nhanh bị cô gạt sang một bên, nói tiếp: “Cậu là Chủ tịch Hội học sinh, sẽ không cần nhọc lòng về chuyện này chứ?”
Mục Lăng Thành buồn cười nhìn cô: “Cậu đây là đang thừa nhận hôm qua chụp lén tôi?”
Tưởng Nam Khanh chững chạc đàng hoàng: “Bạn học Mục xin chú ý ngôn từ, mình chỉ là đang tìm kiếm linh cảm.”
Mục Lăng Thành nhìn cô, không nói lời nào.
Tưởng Nam Khanh: “Hoạt động trang trí bảng đen là do Hội học sinh các cậu đề ra, chủ đề cũng là Hội học sinh các cậu quyết định đúng không? Người người đều biết Chủ tịch Hội học sinh học lớp 11-1, vậy lớp chúng ta vì mặt mũi của cậu, có phải hay không nên coi trọng hoạt động này? Nếu như có thể cầm giải thứ nhất vậy không phải là rất có mặt mũi sao.”
“Cẩn thận phân tích như vậy, tôi cảm thấy chính mình hoàn toàn là vì cậu mà suy nghĩ nha! Bạn học Mục Lăng Thành, tôi vì bản mặt mo của cậu mà bỏ công bỏ sức, vậy nên dùng ảnh chân dung của cậu một chút cũng không phải là quá phận chứ?”
“Thì ra là vì bản mặt mo này, làm cho tôi thật sự cảm động.” Cậu cười như không cười.
Tưởng Nam Khanh khoát tay: “Không cần khách khí, bạn học giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.”
“Chỉ là…” Mục Lăng Thành lộ vẻ khó xử, “Tôi rất lo lắng về khả năng hội họa của cậu.”
Tưởng Nam Khanh vỗ ngực: “Nếu làm cậu không hài lòng, tôi đem đầu của tôi cho cậu!”
Mục Lăng Thành nâng cằm lên dò xét cô một hồi, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Đầu thì không cần, đến lúc đó cậu cao tóc đi là được.”
Tưởng Nam Khanh vô ý thức sờ sờ đỉnh đầu của mình, quyết định chắc chắn: “Thành giao!”
____
Được Mục Lăng Thành đáp ứng, ngày hôm đó Tưởng Nam Khanh liền bắt tay vào làm, vừa đến giờ nghỉ liền đi xuống cuối lớp chuẩn bị vẽ lên bảng đen, nhưng đứng đó cả một ngày, cô vẫn không vẽ được cái gì.
Lúc tan học buổi chiều, Mục Lăng Thành tốt bụng nhắc nhở: “Hôm nay là thứ năm, bình chọn bảng đen vào buổi trưa ngày thứ sáu đấy.”
Đại diện ban chấp hành cũng chạy tới thúc giục: “Tưởng Nam Khanh, cậu đến cùng là có làm được hay không vậy?”
Quách Mậu Tuyết thu thập đồ đạc xong, đang chuẩn bị rời đi, nghe nói như vậy liền quay đầu nhìn qua, trên mặt tỏ vẻ khinh thường cười: “Không được thì đừng có khoe khoang, đến lúc đó lại làm liên lụy thầy Trần bị trách phạt.”
Tưởng Nam Khanh nhìn cũng không nhìn Quách Mậu Tuyết, khép sách giáo khoa lại, nhìn đại diện ban chấp hành cười nói: “Yên tâm đi, tiết tự học buổi tối nhất định sẽ xong!”
Đại diện ban chấp hành lúc này mới yên lòng rời đi.
Thời điểm bạn học trong lớp đã đi gần hết, trong lớp chẳng còn mấy người, Mục Lăng Thành nhìn về phía cô: “Có cần hỗ trợ không?”
Tưởng Nam Khanh cười lắc đầu: “Cảm ơn cậu, nhưng mà không cần đâu, một mình tôi có thể giải quyết được.”
Mục Lăng Thành cũng không nói thêm gì, thu dọn đồ đạc đồ g liền rời đi.
Khúc Kỳ lại không chịu về nhà, nhất định phải đi theo Tưởng Nam Khanh giúp đỡ, Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ, đành để mặc cô tùy ý.
Về phần Tề Duy Duy thì phụ trách đi mua cơm cho hai người.
Lúc Tề Duy Duy trở về, Tưởng Nam Khanh đã bắt đầu vẽ, cô ấy ngửa đầu nhìn một hồi, nhịn không được tán dương: “Cậu được đấy Nam Khanh, có phải lúc trước từng học vẽ rồi không?”
Khúc Kỳ ở bên cạnh hí hửng mở miệng: “Cậu không biết đâu, Nam Khanh vẽ tranh rất lợi hại, thời điểm học sơ trung còn cầm không ít giải thưởng.”
Tề Duy Duy một mặt sùng bái: “Con gái âm hiểu nghệ thuật có khí chất nhất!”
____
Quách Mậu Tuyết khi về nhà tâm tình rất tốt, trên đường đi cứ ngân nga mãi một khúc nhạc. Tài xế lái xe phía trước nhịn không được quay đầu hỏi: “Tuyết nhi hôm nay có chuyện gì sao, vui vẻ như vậy?”
Quách Mậu Tuyết cười: “Không có gì đâu chú Lý.”
Chú Lý nhìn ý cười trên mặt cô ngày càng đậm: “Nhìn cháu vui như vậy, chú Lý không ngại nói cho cháu một tin tức tốt.”
Quách Mậu Tuyết đảo con mắt: “Tin tức tốt gì vậy? Cha cháu mua cho cháu quà sao?”
“Có quà, nhưng mà không phải cha cháu mua, mà là anh trai cháu.”
“Anh trai cháu?” Quách Mậu Tuyết ở phía sau thiếu chút nữa là đứng lên, kích động rướn người lên phía trước, “Anh trai cháu trở về rồi?”
Chú Lý gật đầu: “Buổi chiều vừa mới trở về, Quách tiên sinh đã làm thủ tục cho cậu ấy nhập học trường Đại học Cần Nam, chuẩn bị đi học.”
Nghĩ đến ba năm không gặp anh trai, Quách Mậu Tuyết không thể chờ đợi thêm nữa: “Chú Lý, chú lái nhanh một chút đi, nhanh lên một chút!”
____
Bởi vì Quách Mậu Duệ trở về, tâm trạng của Quách Mậu Tuyết đã tốt càng thêm tốt hơn. Ngày hôm sau, lúc ăn sáng liền lôi kéo anh hỏi lung tung này kia.
Trên đường đến trường học, nghĩ đến Tưởng Nam Khanh không hoàn thành tốt việc trang trí bảng đen, cô càng cao hứng hơn, còn có chút chờ mong.
Buổi trưa hôm nay bắt đầu bình chọn rồi, cô ngược lại là muốn nhìn xem Tưởng Nam Khanh có năng lực lớn đến đâu.
Nếu như vẽ không tốt, cô cũng không ngại bận bịu giúp cô ta chỉnh sửa một chút, cho dù cuối cùng không lấy được giải thưởng, cũng là do Tưởng Nam Khanh làm trễ nải thời gian, không có quan hệ gì với cô. Chỉ cần hình cô sửa tốt hơn so với hình ban đầu Tưởng Nam Khanh vẽ, như vậy Tưởng Nam Khanh liền không bằng cô.
Đến trường học, Quách Mậu Tuyết đi đến chỗ rẽ ở hành lang thì gặp được Mục Lăng Thành.
Hôm nay cậu mặc bộ áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, dáng người cao, chi lan ngọc thụ*, ăn nói lễ phép, trên mặt lúc này mang theo vài phần thoải mái dễ chịu, cả người tinh thần sảng khoái.
*Chi lan ngọc thụ: chỉ con em ưu tú
“Mục Lăng Thành!” Quách Mậu Tuyết cười tiến lên chào hỏi, “Nhà cậu cách trường học gần như vậy, sao cậu dậy sớm thế?”
Mục Lăng Thành dừng lại nhìn cô, thần sắc trở lại dáng vẻ đạm mạc* trước đây: “Có việc?”
*Đạm mạc: thờ ơ, lạnh nhạt
Quách Mậu Tuyết ngây ra một lúc: “Không có gì, vừa vặn mình cũng đi đến lớp, có thể cùng nhau đi.”
Mục Lăng Thành không để ý tới cô, tiếp tục đi lên phía trước.
Quách Mậu Tuyết mỉm cười theo sau, lúc lên lầu, giống như tùy ý nói: “Cậu nói xem bạn cùng bàn của cậu sẽ trang trí bảng đen thế nào, cậu ta từ Tam Trung chuyển tới, khẳng định là đa tài đa nghệ, nói không chừng hôm nay còn có thể nhận giải nhất.”
Hai người vừa tới tầng bốn, đã thấy Lưu Minh Triết vội vội vàng vàng chạy tới, khoa tay múa chân với Mục Lăng Thành: “Nhanh đi nhìn nhanh đi nhìn, bảng đen lớp chúng ta…”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến cửa lớp học, ngoài cửa lớp có rất nhiều học sinh vây quanh, ba tầng trong ba tầng ngoài, ai ai cũng dốc sức ngó đầu vào xem, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mục Lăng Thành nhíu mày, có chút hoang mang, liếc nhìn Lưu Minh Triết: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Minh Triết nhún vai: “Còn có thể xảy ra chuyện gì, bạn cùng bàn của cậu đúng là một nhân tài, còn chưa đến giờ bình chọn, bảng đen của lớp chúng ta đã trở nên hot rồi!”
Nói xong lại thần thần bí bí nhìn về phía Mục Lăng Thành, “Có muốn biết cậu ấy vẽ cái gì không?”
Mục Lăng Thành tiến về phía trước, vỗ vai một bạn học đang cố gắng chen chúc trong đám người, bạn học kia theo bản năng quay đầu, sửng sốt mấy giây: “Mục, Mục Lăng Thành…”
Thanh âm của cậu ta không phải là quá lớn, nhưng mà mấy người xung quanh đều nghe được, mọi người nhất thời quên mất phải xem bảng đen, cùng nhau quay lại nhìn.
Mục Lăng Thành thần sắc nhàn nhạt, cả người toát lên khí thế của Chủ tịch Hội học sinh: “Sắp đến giờ học rồi, mọi người trở về lớp của mình đi.”
Không lâu sau, cửa lớp 11-1 an tĩnh trở lại.
Mục Lăng Thành bước vào, bạn học cùng lớp ngẩng đầu nhìn cậu, mà cậu lain vô thức nhìn về phía bảng đen cuối lớp. Có người to gan trêu chọc: “Mục Lăng Thành, bạn cùng bàn của cậu đúng là nhân tài, bức tranh này vẽ rất giống cậu!”
Các bạn học trong lớp cũng trở nên ồn ào theo.
Chẳng trách mọi người đều kinh ngạc, đến cả Mục Lăng Thành lúc này cũng phải ngây ngẩn cả người. Trên bảng đen là hình ảnh cậu chơi bóng chiều hôm đoa. Dưới ánh hoàng hôn, một đám người chạy trên sân, các bạn học vây quanh đang reo hò, thậm chí là hình ảnh chim sẻ đậu trên cành liễu, tất cả đều trở nên sinh động dưới nét vẽ kia.
Tất cả mọi người đều chỉ vẽ bóng lưng, nhưng mà ở giữa khung hình, một thiếu niên đang nhảy lên, tay hất bóng vào rổ, lộ ra một bên mặt, chính là Mục Lăng Thành.
Nhìn bức vẽ xong, Mục Lăng Thành lại liếc nhìn chỗ Tưởng Nam Khanh ngồi…
Trong khi câc bạn học đang kinh ngạc nhìn bưc tranh kia, chủ nhân của nó lại gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.
Mục Lăng Thành đi qua gõ bàn một cái, Tưởng Nam Khanh mơ mơ màng màng mở mắt nhìn lên, sau đó không tình nguyện dịch ghế của mình, rồi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Mục Lăng Thành ngồi vào chỗ của mình, nhìn bạn cùng bàn nằm ngủ như vậy liền không nhịn được hỏi: “Cậu không phải là vẽ cả đêm hôm qua đấy chứ?”
Tưởng Nam Khanh mắt cũng không buồn mở: “Không có, hơn 1 giờ liền vẽ xong.”
“Hơn 1 giờ?” Mục Lăng Thành kinh ngạc nhìn cô, “Lớp học mười giờ rưỡi đã bắt đầu khoá cửa, vì vậy buổi tối hôm qua… cậu không trở về ký túc xá?”
“Ừ.” Tưởng Nam Khanh tùy ý đấp, ngáp một cái, “Lúc đầu dự định là sáng hôm nay đến lớp rồi vẽ tiếp, nhưng mà lúc đó đang cao hứng, nên không nỡ dừng lại. Bác bảo vệ còn đi lên nhắc nhở mấy lần, tôi không thể làm gì khác ngoài việc tắt đèn để lừa bác ấy đi, chờ bác ấy khoá cửa rồi mới tiếp tục vẽ.”
“Bạn cùng bàn, cậu có áo khoác không? Có thể hay không cho tôi mượn mặc một chút, tôi hơi lạnh.”
Mục Lăng Thành nghe giọng nói của Tưởng Nam Khanh có chỗ không thích hợp, liền đặt tay lên trán cô kiểm tra, nhíu mày: “Cậu phát sốt rồi.”
“Hả?” Tưởng Nam Khanh cau mày, tự đặt tay lên trán, ngữ khí lười biếng, “Hình như sốt thật rồi.”
“Cậu có áo khoác không?” Tưởng Nam Khanh thật sự cảm thấy lạnh.
“Không có.”
Tưởng Nam Khanh có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì, nằm xuống ngủ tiếp.
Một lát sau, Mục Lăng Thành lắc lắc vai cô: “Cậu khoản hẵng ngủ, tôi dẫn cậu đi phòng y tế.”
“Tôi không muốn đi, mọi người đều nói bác sĩ trường học toàn là bác sĩ thú y.”
“…”
Mục Lăng Thành nhìn cô mặc dù đang ngủ, nhưng dáng vẻ lại không an ổn chút nào, do dự một hồi, cuối cùng chủ động kéo cô đứng dậy: “Bác sĩ thú y có thể chữa bệnh cho chó, mèo, nói không chừng cũng có thể chữa bệnh cho cậu.”
Sức lực của cậu rất lớn, Tưởng Nam Khanh không tình nguyện bị cậu dắt ra khỏi lớp trước báo còn mắt tò mò của các bạn học.
Hai người vừa đi, tất cả mọi người liền trở nên xôn xao.
“Hai cậu ấy có chuyện gì thế?”
“Có giản tình, có giãn tình” Có người bát quái trực tiếp đuổi theo hai người, thẳng đến khi nhìn người đi vào phòng y tế, mới chạy về thông báo tình hình.
Đại diện ban chấp hành mặt đầy cảm kích đi đến bên cạnh Quách Mậu Tuyết: “Quách Mậu Tuyết, thật sự cảm ơn cậu đã đề cử, không nghĩ tới Tưởng Nam Khanh lại lợi hại như vậy. Đúng rồi, sao cậu biết Tưởng Nam Khanh có năng khiếu hội hoạ vậy? Với khả năng này của cậu ấy, chúng ta chắc chắn có thể dành được giải nhất đó.”
Quách Mậu Tuyết như bị cái gì đó chân trong cổ họng, tức giận mà không có chỗ bộc phát, chỉ có mỉm cười với đại diện ban chấp hành.
____
Bác sĩ phòng y tế là một người phụ nữ, tầm 30 tuổi, họ Lý, nhìn rất ôn nhu, nhẹ nhàng.
Cô ấy thu nhiệt kế, nhìn Tưởng Nam Khanh cười nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ thôi, uống thuốc hạ sốt là được, bình thường uống nhiều nước, đừng có thức đêm.”
Mục Lăng Thành nhận lấy thuốc bác sĩ đưa tới, tay cầm cốc nước, hỏi: “Cô, có thể để cậu ấy ở lại đây nghỉ ngơi một chút được không, có thể là vì buổi tối hôm qua ngủ không ngon mới bị phát sốt.”
Cô? Tưởng Nam Khanh bất ngờ nhìn nữ bác sĩ trước mặt, lại nghĩ đến lúc nãy bản thân nói với Mục Lăng Thành bác sĩ của trường đều là bác sĩ thú y, hai tai cô đều đỏ lên.
Nhưng mà thật sự không nghĩ tới, chẳng lẽ mọi người trong trường đều có quan hệ thân thích với nhà Mục Lăng Thành?
Bác sĩ Lý cười nói: “Đương nhiên là không có vấn đề, bên kia có giường ngủ, con dìu cô bé đi qua đó đi.”
Tưởng Nam Khanh muốn cự tuyệt, nhưng cả người đã bị Mục Lăng Thành kéo lên giường.
Mục Lăng Thành đưa thuốc và nước ấm cho cô, thấy cố không uống, cậu nhíu mày: “Yên tâm đi, cô của tôi xuất thân từ trường Đại học Y thành phố Cần Nam, không phải là lang băm, càng không phải là bác sĩ thú y.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Sau khi uống thuốc dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi thật sự không xóa chuyện gì, không cần nghỉ ngơi.”
Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà hai tiết đầu là học Ngữ Văn.”
Tưởng Nam Khanh trầm mặc ba giây: “Vậy cậu giúp tôi xin phép nghỉ, cám ơn!”
Giờ học Ngữ Văn, cô thường xuyên ngủ gật, tiết học đầu tiên đã bị giáo viên nhìn chằm chằm, cứ thích chọn lúc cô ngủ gà ngủ gật để gọi đứng lên trả lời.
____
Tưởng Nam Khanh uống thuốc xong liền thoải mái nằm ngủ hết hai tiết học, tỉnh lại thì cảm thấy cả người sinh long hoạt hổ.
*Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào.
Sau khi trở lại phòng học, Tề Duy Duy cùng Khúc Kỳ vây quanh cô lọ lắng hỏi thăm tình hình.
Khúc Kỳ: “Nam Khanh, buổi sáng mình đến lớp liền nghe nói cậu bị ngã bệnh, xảy ra chuyện gì vậy, có nghiêm trọng không?”
“Đúng vậy, cả đêm hôm qua cậu không có trở về phòng ngủ, có phải ở lại lớp nên mới bị cảm không?” Tề Duy Duy đưa tay sờ trán Tưởng Nam Khanh xem thử.
Hai người này tối hôm qua hỗ trợ Tưởng Nam Khanh đến rất muộn, sau đó bị cô đuổi về phòng ngủ, Khúc Kỳ buổi tối hôm qua ở lại trường, ngủ trên giường của Tưởng Nam Khanh.
Nhìn hai cô lo lắng như vậy, Tưởng Nam Khanh đành lên tiếng chặn ngang: “Yên tâm đi, hiện tại đã không sao rồi, mình mỗi ngày đều chạy bộ, thân thể nào có gầy yếu như vậy.”
Tề Duy Duy cùng Khúc Kỳ nhìn khí sắc của cô tươi tắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Kỳ cười nói: “Nam Khanh, cậu không biết đâu, hôm nay giáo viên Ngữ Văn khen cậu trang trí bảng đen rất đẹp.”
Tưởng Nam Khanh cười cười, nghiêng đầu nhìn Mục Lăng Thành đang nghiêm túc đọc sách, nhỏ giọng hỏi: “Bạn cùng bàn, tôi được khen như vậy, có tính là đang bảo vệ tốt bản mặt mo này của ngài không? Ngài nói xem có hài lòng không?”
Mục Lăng Thành tùy ý gật đầu: “Không sai, làm cho Mục gia ta vẻ vang vô cùng.”
Lời này vừa nói ra, hai người đều là sững sờ.
Mục Lăng Thành sờ sờ mũi: “Ý tôi là, cậu có thể bảo vệ được tóc của mình rồi.”
“Nhất định phải giữ được.” Tưởng Nam Khanh cong môi cười một tiếng, đôi mắt thụy phượng càng thêm động lòng người.
Mục Lăng Thành thất thần mấy giây, lại giống như tùy ý mở miệng: “Con người cậu cũng thật kỳ quái, chỉ là trang trí bảng đen thôi, đáng để ở lại phòng học cả đêm sao? Cậu đã lớn như thế rồi, lại không biết phân biệt cái gì nặng cái gì nhẹ à? Chẳng lẽ cậu sợ thua tôi, sợ phải cạo đầu?”
Mục Lăng Thành vốn là nói đùa, không nghĩ tới Tưởng Nam Khanh thế mà nghiêm túc suy nghĩ một lát mới trả lời: “Thật ra cũng không phải, mỗi lần tôi vẽ tranh đều sẽ nhịn không được đắm chìm trong đó. Có lẽ ba tôi nói đúng, linh họa hợp nhất* là một loại cảnh giới, mặc kệ làm chuyện gì, đều phải dùng tâm hồn và tất cả sự nỗ lực mới có thể chạm đến trái tim người khác, nếu không, dù đẹp đến đâu cũng chỉ là cái xác không hồn.”
*Linh hoạ hợp nhất: bức tranh và linh hồn hoà làm 1
“Ba tôi vẽ tranh rất đẹp, từ nhỏ tôi đã theo ông ấy học vẽ, ông ấy còn khen tôi có thiên phú, nói rằng tương lai có thể đi theo con đường nghệ thuật. Nhưng mà kể từ bà năm trươc đây khi ông ấy mất, tôi liền không thể nào cầm bút vẽ.” Ánh mắt Tưởng Nam Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên im lặng.
Mục Lăng Thành nhìn cô, gõ bàn một cái, nói: “Tưởng Nam Khanh, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Tưởng Nam Khanh hoàn hồn: “Chuyện gì?”
Mục Lăng Thành cả người toả ra khí thế đưa mặt lại gần, thanh âm rất nhỏ, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Tôi muốn biết, lúc cậu vẽ tôi có linh hoạ hợp nhất không?”
Sáng sớm, lúc Mục Lăng Thành tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót “chiêm chiếp, chiêm chiếp”.
Một con chim sẻ mập mạp nghịch ngợm rơi vào bệ cửa sổ, xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng cậu, vẫy vẫy cánh giống như khiêu khích, lại đột nhiên xoay người sang chỗ khác, cất cánh bay mất.
Mục Lăng Thành tâm tình tốt, bắt đầu mặc quần áo rửa mặt.
Mẹ Mục đã làm xong bữa sáng, nghe được động tĩnh bên này liền kêu lên: “Tiểu Thành, mau xuống ăn cơm!”
“Vâng ạ.”
Mục Lăng Thành vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra nhìn hiệu trưởng Mục đang ngồi ở trên ban công đọc sách, cậu đi qua chào một tiếng “Ba.”
Hiệu trưởng Mục khép sách lại, lấy mắt kính xuống, cùng cậu đi về phía bàn ăn: “Nam Nam vừa mới chuyển trường, có nhiều cái chưa thích ứng được, con bình thường chiếu cố con bé một chút.”
Mục Lăng Thành gật đầu: “Ba, con biết rồi.”
“Đứa bé này tuổi còn nhỏ đã không có ba, cũng thật đáng thương.” Mẹ Mục thở dài, sau đó cười một tiếng, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Sáng nay mẹ dậy sớm làm bánh bao chiên, lát nữa con đi học nhớ mang một ít cho Nam Năm đấy.”
____
Lúc Mục Lăng Thành đến lớp đã thấy Tưởng Nam Khanh ngồi tại chỗ, đang nghiêm túc luyện đề môn Toán.
Mục Lăng Thành liếc mắt nhìn một chút, đáp án gần như là đúng hết, hoàn toàn không giống người học kém.
Lúc Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu, Mục Lăng Thành đưa bánh bao chiên trong tay tới, sau đó đi vòng qua người cô ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này vẫn còn sớm, trong lớp không có nhiều người.
Thấy Mục Lăng Thành vừa ngồi xuống liền bắt đầu bận bịu làm đề, cũng không giải thích gì, Tưởng Nam Khanh không hiểu nhìn mấy cái bánh bao chiên kia, lại nhìn Mục Lăng Thành: “Này…Tôi ăn sáng rồi.”
Mục Lăng Thành cúi đầu làm bài: “Mẹ tôi tự mình làm, nếu như cậu không thích thì tự mình đi trả bà ấy.”
Tưởng Nam Khanh hơi kinh ngạc, thì ra là dì Mục làm.
Cô cầm lấy cắn thử một miếng, nhân thịt bò tươi ngon, bên ngoài thì giòn, bên trong lại mềm, so với bánh bao hấp cô ăn sáng nay ngon hơn nhiều.
Tưởng Nam Khanh đang ăn say sưa ngon lành, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang bước từ bên ngoài vào, Lưu Minh Triết ngồi xuống chỗ của mình liền quay đầu lại: “Oa, món gì thơm như vậy? Mình cũng muốn ăn một cái.”
Lưu Minh Triết với Tưởng Nam Khanh cũng coi như thân thiết, trực tiếp duỗi tay ra.
Tưởng Nam Khanh cũng không so đo, lại chủ động cho Trần Thiếu Ngang một cái, nhưng mà Trần Thiếu Ngang không ăn, nhường cho Lưu Minh Triết: “Không ăn thì cho mình, dù sao sáng nay mình cũng chưa ăn no. Lại nói bánh bao chiên này mùi vị không tệ, cậu mua ở đâu thế, căng tin trường chúng ta không có món này mà?”
Tưởng Nam Khanh cười không đáp.
Bởi vì trước đó đã ăn sáng, cho nên bây giờ Tưởng Nam Khanh ăn xong hai cái liền không ăn được nữa. Lưu Minh Triết rất không khách khí, cắn một hai miếng đã tiêu diệt sạch sẽ mấy cái bánh bao chiên.
Cậu ta ợ một tiếng, lau tay, sau đó chắp tay với Tưởng Nam Khanh: “Đa tạ nữ hiệp ban thưởng!”
“Không cần khách khí.” Tưởng Nam Khanh tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Trông thấy Tưởng Nam Khanh làm bài tập, Lưu Minh Triết vỗ trán một cái: “Ấy chết, ta bài tập Toán của mình chưa có làm.” Lại ngẩng đầu nhìn thời khoá biểu, tiết thứ nhất học Toán Đại.
Cậu ta quay đầu nhìn Mục Lăng Thành nói: “Lão đại, giang hồ nguy cấp, cậu cho mình mượn bài tập chép một chút đi.”
“Không cho.” Mục Lăng Thành ngữ khí lãnh đạm, sắc mặt âm u dáng vẻ không dễ chọc.
Lưu Minh Triết quay sang nhìn Trần Thiếu Ngang, không hiểu có chuyện gì. Từ lúc bước vào lớp đến giờ, cậu ta không có đắc tội với Mục Lăng Thành mà.
Trần Thiếu Ngang nghĩ đến lúc nãy ở sân trường nhìn thấy Mục Lăng Thành cầm theo bánh bao chiên vào lớp, cậu công môi cười, đem bài tập của mình ném cho Lưu Minh Triết.
Đằng sau, Tưởng Nam Khanh làm xong câu cuối cùng, thở dài nhẹ nhõm, khép vở lại. Cô cầm cây bút xoay quanh các đầu ngón tay, cẩn thận từng li từng tí chạm vào người Mục Lăng Thành ngồi bên cạnh, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu bận sao?”
Mục Lăng Thành dừng lại động tác viết chữ, quay đầu nhìn qua.
Tưởng Nam Khanh híp mắt cười: “Mình muốn cùng cậu thương lượng một chuyện.”
Mục Lăng Thành nhíu mày.
Tưởng Nam Khanh dừng lại mấy giây, lưu loát mở miệng: “Ảnh chân dụng của cậu, có thể cho tôi sử dụng không?”
Mục Lăng Thành nghĩ đến chuyện hôm qua, lười biếng tựa người vào tường, như có điều suy nghĩ nhìn cô. Cậu giương khóe môi lên, dáng vẻ tự do thoải mái, cùng với hình ảnh trên sẫn bóng rổ ngày hôm qua không có khác biệt.
Tưởng Nam Khanh si mê nhìn một hồi, gương mặt có chút đỏ, lại rất nhanh bị cô gạt sang một bên, nói tiếp: “Cậu là Chủ tịch Hội học sinh, sẽ không cần nhọc lòng về chuyện này chứ?”
Mục Lăng Thành buồn cười nhìn cô: “Cậu đây là đang thừa nhận hôm qua chụp lén tôi?”
Tưởng Nam Khanh chững chạc đàng hoàng: “Bạn học Mục xin chú ý ngôn từ, mình chỉ là đang tìm kiếm linh cảm.”
Mục Lăng Thành nhìn cô, không nói lời nào.
Tưởng Nam Khanh: “Hoạt động trang trí bảng đen là do Hội học sinh các cậu đề ra, chủ đề cũng là Hội học sinh các cậu quyết định đúng không? Người người đều biết Chủ tịch Hội học sinh học lớp 11-1, vậy lớp chúng ta vì mặt mũi của cậu, có phải hay không nên coi trọng hoạt động này? Nếu như có thể cầm giải thứ nhất vậy không phải là rất có mặt mũi sao.”
“Cẩn thận phân tích như vậy, tôi cảm thấy chính mình hoàn toàn là vì cậu mà suy nghĩ nha! Bạn học Mục Lăng Thành, tôi vì bản mặt mo của cậu mà bỏ công bỏ sức, vậy nên dùng ảnh chân dung của cậu một chút cũng không phải là quá phận chứ?”
“Thì ra là vì bản mặt mo này, làm cho tôi thật sự cảm động.” Cậu cười như không cười.
Tưởng Nam Khanh khoát tay: “Không cần khách khí, bạn học giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.”
“Chỉ là…” Mục Lăng Thành lộ vẻ khó xử, “Tôi rất lo lắng về khả năng hội họa của cậu.”
Tưởng Nam Khanh vỗ ngực: “Nếu làm cậu không hài lòng, tôi đem đầu của tôi cho cậu!”
Mục Lăng Thành nâng cằm lên dò xét cô một hồi, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Đầu thì không cần, đến lúc đó cậu cao tóc đi là được.”
Tưởng Nam Khanh vô ý thức sờ sờ đỉnh đầu của mình, quyết định chắc chắn: “Thành giao!”
____
Được Mục Lăng Thành đáp ứng, ngày hôm đó Tưởng Nam Khanh liền bắt tay vào làm, vừa đến giờ nghỉ liền đi xuống cuối lớp chuẩn bị vẽ lên bảng đen, nhưng đứng đó cả một ngày, cô vẫn không vẽ được cái gì.
Lúc tan học buổi chiều, Mục Lăng Thành tốt bụng nhắc nhở: “Hôm nay là thứ năm, bình chọn bảng đen vào buổi trưa ngày thứ sáu đấy.”
Đại diện ban chấp hành cũng chạy tới thúc giục: “Tưởng Nam Khanh, cậu đến cùng là có làm được hay không vậy?”
Quách Mậu Tuyết thu thập đồ đạc xong, đang chuẩn bị rời đi, nghe nói như vậy liền quay đầu nhìn qua, trên mặt tỏ vẻ khinh thường cười: “Không được thì đừng có khoe khoang, đến lúc đó lại làm liên lụy thầy Trần bị trách phạt.”
Tưởng Nam Khanh nhìn cũng không nhìn Quách Mậu Tuyết, khép sách giáo khoa lại, nhìn đại diện ban chấp hành cười nói: “Yên tâm đi, tiết tự học buổi tối nhất định sẽ xong!”
Đại diện ban chấp hành lúc này mới yên lòng rời đi.
Thời điểm bạn học trong lớp đã đi gần hết, trong lớp chẳng còn mấy người, Mục Lăng Thành nhìn về phía cô: “Có cần hỗ trợ không?”
Tưởng Nam Khanh cười lắc đầu: “Cảm ơn cậu, nhưng mà không cần đâu, một mình tôi có thể giải quyết được.”
Mục Lăng Thành cũng không nói thêm gì, thu dọn đồ đạc đồ g liền rời đi.
Khúc Kỳ lại không chịu về nhà, nhất định phải đi theo Tưởng Nam Khanh giúp đỡ, Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ, đành để mặc cô tùy ý.
Về phần Tề Duy Duy thì phụ trách đi mua cơm cho hai người.
Lúc Tề Duy Duy trở về, Tưởng Nam Khanh đã bắt đầu vẽ, cô ấy ngửa đầu nhìn một hồi, nhịn không được tán dương: “Cậu được đấy Nam Khanh, có phải lúc trước từng học vẽ rồi không?”
Khúc Kỳ ở bên cạnh hí hửng mở miệng: “Cậu không biết đâu, Nam Khanh vẽ tranh rất lợi hại, thời điểm học sơ trung còn cầm không ít giải thưởng.”
Tề Duy Duy một mặt sùng bái: “Con gái âm hiểu nghệ thuật có khí chất nhất!”
____
Quách Mậu Tuyết khi về nhà tâm tình rất tốt, trên đường đi cứ ngân nga mãi một khúc nhạc. Tài xế lái xe phía trước nhịn không được quay đầu hỏi: “Tuyết nhi hôm nay có chuyện gì sao, vui vẻ như vậy?”
Quách Mậu Tuyết cười: “Không có gì đâu chú Lý.”
Chú Lý nhìn ý cười trên mặt cô ngày càng đậm: “Nhìn cháu vui như vậy, chú Lý không ngại nói cho cháu một tin tức tốt.”
Quách Mậu Tuyết đảo con mắt: “Tin tức tốt gì vậy? Cha cháu mua cho cháu quà sao?”
“Có quà, nhưng mà không phải cha cháu mua, mà là anh trai cháu.”
“Anh trai cháu?” Quách Mậu Tuyết ở phía sau thiếu chút nữa là đứng lên, kích động rướn người lên phía trước, “Anh trai cháu trở về rồi?”
Chú Lý gật đầu: “Buổi chiều vừa mới trở về, Quách tiên sinh đã làm thủ tục cho cậu ấy nhập học trường Đại học Cần Nam, chuẩn bị đi học.”
Nghĩ đến ba năm không gặp anh trai, Quách Mậu Tuyết không thể chờ đợi thêm nữa: “Chú Lý, chú lái nhanh một chút đi, nhanh lên một chút!”
____
Bởi vì Quách Mậu Duệ trở về, tâm trạng của Quách Mậu Tuyết đã tốt càng thêm tốt hơn. Ngày hôm sau, lúc ăn sáng liền lôi kéo anh hỏi lung tung này kia.
Trên đường đến trường học, nghĩ đến Tưởng Nam Khanh không hoàn thành tốt việc trang trí bảng đen, cô càng cao hứng hơn, còn có chút chờ mong.
Buổi trưa hôm nay bắt đầu bình chọn rồi, cô ngược lại là muốn nhìn xem Tưởng Nam Khanh có năng lực lớn đến đâu.
Nếu như vẽ không tốt, cô cũng không ngại bận bịu giúp cô ta chỉnh sửa một chút, cho dù cuối cùng không lấy được giải thưởng, cũng là do Tưởng Nam Khanh làm trễ nải thời gian, không có quan hệ gì với cô. Chỉ cần hình cô sửa tốt hơn so với hình ban đầu Tưởng Nam Khanh vẽ, như vậy Tưởng Nam Khanh liền không bằng cô.
Đến trường học, Quách Mậu Tuyết đi đến chỗ rẽ ở hành lang thì gặp được Mục Lăng Thành.
Hôm nay cậu mặc bộ áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, dáng người cao, chi lan ngọc thụ*, ăn nói lễ phép, trên mặt lúc này mang theo vài phần thoải mái dễ chịu, cả người tinh thần sảng khoái.
*Chi lan ngọc thụ: chỉ con em ưu tú
“Mục Lăng Thành!” Quách Mậu Tuyết cười tiến lên chào hỏi, “Nhà cậu cách trường học gần như vậy, sao cậu dậy sớm thế?”
Mục Lăng Thành dừng lại nhìn cô, thần sắc trở lại dáng vẻ đạm mạc* trước đây: “Có việc?”
*Đạm mạc: thờ ơ, lạnh nhạt
Quách Mậu Tuyết ngây ra một lúc: “Không có gì, vừa vặn mình cũng đi đến lớp, có thể cùng nhau đi.”
Mục Lăng Thành không để ý tới cô, tiếp tục đi lên phía trước.
Quách Mậu Tuyết mỉm cười theo sau, lúc lên lầu, giống như tùy ý nói: “Cậu nói xem bạn cùng bàn của cậu sẽ trang trí bảng đen thế nào, cậu ta từ Tam Trung chuyển tới, khẳng định là đa tài đa nghệ, nói không chừng hôm nay còn có thể nhận giải nhất.”
Hai người vừa tới tầng bốn, đã thấy Lưu Minh Triết vội vội vàng vàng chạy tới, khoa tay múa chân với Mục Lăng Thành: “Nhanh đi nhìn nhanh đi nhìn, bảng đen lớp chúng ta…”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến cửa lớp học, ngoài cửa lớp có rất nhiều học sinh vây quanh, ba tầng trong ba tầng ngoài, ai ai cũng dốc sức ngó đầu vào xem, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mục Lăng Thành nhíu mày, có chút hoang mang, liếc nhìn Lưu Minh Triết: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Minh Triết nhún vai: “Còn có thể xảy ra chuyện gì, bạn cùng bàn của cậu đúng là một nhân tài, còn chưa đến giờ bình chọn, bảng đen của lớp chúng ta đã trở nên hot rồi!”
Nói xong lại thần thần bí bí nhìn về phía Mục Lăng Thành, “Có muốn biết cậu ấy vẽ cái gì không?”
Mục Lăng Thành tiến về phía trước, vỗ vai một bạn học đang cố gắng chen chúc trong đám người, bạn học kia theo bản năng quay đầu, sửng sốt mấy giây: “Mục, Mục Lăng Thành…”
Thanh âm của cậu ta không phải là quá lớn, nhưng mà mấy người xung quanh đều nghe được, mọi người nhất thời quên mất phải xem bảng đen, cùng nhau quay lại nhìn.
Mục Lăng Thành thần sắc nhàn nhạt, cả người toát lên khí thế của Chủ tịch Hội học sinh: “Sắp đến giờ học rồi, mọi người trở về lớp của mình đi.”
Không lâu sau, cửa lớp 11-1 an tĩnh trở lại.
Mục Lăng Thành bước vào, bạn học cùng lớp ngẩng đầu nhìn cậu, mà cậu lain vô thức nhìn về phía bảng đen cuối lớp. Có người to gan trêu chọc: “Mục Lăng Thành, bạn cùng bàn của cậu đúng là nhân tài, bức tranh này vẽ rất giống cậu!”
Các bạn học trong lớp cũng trở nên ồn ào theo.
Chẳng trách mọi người đều kinh ngạc, đến cả Mục Lăng Thành lúc này cũng phải ngây ngẩn cả người. Trên bảng đen là hình ảnh cậu chơi bóng chiều hôm đoa. Dưới ánh hoàng hôn, một đám người chạy trên sân, các bạn học vây quanh đang reo hò, thậm chí là hình ảnh chim sẻ đậu trên cành liễu, tất cả đều trở nên sinh động dưới nét vẽ kia.
Tất cả mọi người đều chỉ vẽ bóng lưng, nhưng mà ở giữa khung hình, một thiếu niên đang nhảy lên, tay hất bóng vào rổ, lộ ra một bên mặt, chính là Mục Lăng Thành.
Nhìn bức vẽ xong, Mục Lăng Thành lại liếc nhìn chỗ Tưởng Nam Khanh ngồi…
Trong khi câc bạn học đang kinh ngạc nhìn bưc tranh kia, chủ nhân của nó lại gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.
Mục Lăng Thành đi qua gõ bàn một cái, Tưởng Nam Khanh mơ mơ màng màng mở mắt nhìn lên, sau đó không tình nguyện dịch ghế của mình, rồi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Mục Lăng Thành ngồi vào chỗ của mình, nhìn bạn cùng bàn nằm ngủ như vậy liền không nhịn được hỏi: “Cậu không phải là vẽ cả đêm hôm qua đấy chứ?”
Tưởng Nam Khanh mắt cũng không buồn mở: “Không có, hơn 1 giờ liền vẽ xong.”
“Hơn 1 giờ?” Mục Lăng Thành kinh ngạc nhìn cô, “Lớp học mười giờ rưỡi đã bắt đầu khoá cửa, vì vậy buổi tối hôm qua… cậu không trở về ký túc xá?”
“Ừ.” Tưởng Nam Khanh tùy ý đấp, ngáp một cái, “Lúc đầu dự định là sáng hôm nay đến lớp rồi vẽ tiếp, nhưng mà lúc đó đang cao hứng, nên không nỡ dừng lại. Bác bảo vệ còn đi lên nhắc nhở mấy lần, tôi không thể làm gì khác ngoài việc tắt đèn để lừa bác ấy đi, chờ bác ấy khoá cửa rồi mới tiếp tục vẽ.”
“Bạn cùng bàn, cậu có áo khoác không? Có thể hay không cho tôi mượn mặc một chút, tôi hơi lạnh.”
Mục Lăng Thành nghe giọng nói của Tưởng Nam Khanh có chỗ không thích hợp, liền đặt tay lên trán cô kiểm tra, nhíu mày: “Cậu phát sốt rồi.”
“Hả?” Tưởng Nam Khanh cau mày, tự đặt tay lên trán, ngữ khí lười biếng, “Hình như sốt thật rồi.”
“Cậu có áo khoác không?” Tưởng Nam Khanh thật sự cảm thấy lạnh.
“Không có.”
Tưởng Nam Khanh có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì, nằm xuống ngủ tiếp.
Một lát sau, Mục Lăng Thành lắc lắc vai cô: “Cậu khoản hẵng ngủ, tôi dẫn cậu đi phòng y tế.”
“Tôi không muốn đi, mọi người đều nói bác sĩ trường học toàn là bác sĩ thú y.”
“…”
Mục Lăng Thành nhìn cô mặc dù đang ngủ, nhưng dáng vẻ lại không an ổn chút nào, do dự một hồi, cuối cùng chủ động kéo cô đứng dậy: “Bác sĩ thú y có thể chữa bệnh cho chó, mèo, nói không chừng cũng có thể chữa bệnh cho cậu.”
Sức lực của cậu rất lớn, Tưởng Nam Khanh không tình nguyện bị cậu dắt ra khỏi lớp trước báo còn mắt tò mò của các bạn học.
Hai người vừa đi, tất cả mọi người liền trở nên xôn xao.
“Hai cậu ấy có chuyện gì thế?”
“Có giản tình, có giãn tình” Có người bát quái trực tiếp đuổi theo hai người, thẳng đến khi nhìn người đi vào phòng y tế, mới chạy về thông báo tình hình.
Đại diện ban chấp hành mặt đầy cảm kích đi đến bên cạnh Quách Mậu Tuyết: “Quách Mậu Tuyết, thật sự cảm ơn cậu đã đề cử, không nghĩ tới Tưởng Nam Khanh lại lợi hại như vậy. Đúng rồi, sao cậu biết Tưởng Nam Khanh có năng khiếu hội hoạ vậy? Với khả năng này của cậu ấy, chúng ta chắc chắn có thể dành được giải nhất đó.”
Quách Mậu Tuyết như bị cái gì đó chân trong cổ họng, tức giận mà không có chỗ bộc phát, chỉ có mỉm cười với đại diện ban chấp hành.
____
Bác sĩ phòng y tế là một người phụ nữ, tầm 30 tuổi, họ Lý, nhìn rất ôn nhu, nhẹ nhàng.
Cô ấy thu nhiệt kế, nhìn Tưởng Nam Khanh cười nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ thôi, uống thuốc hạ sốt là được, bình thường uống nhiều nước, đừng có thức đêm.”
Mục Lăng Thành nhận lấy thuốc bác sĩ đưa tới, tay cầm cốc nước, hỏi: “Cô, có thể để cậu ấy ở lại đây nghỉ ngơi một chút được không, có thể là vì buổi tối hôm qua ngủ không ngon mới bị phát sốt.”
Cô? Tưởng Nam Khanh bất ngờ nhìn nữ bác sĩ trước mặt, lại nghĩ đến lúc nãy bản thân nói với Mục Lăng Thành bác sĩ của trường đều là bác sĩ thú y, hai tai cô đều đỏ lên.
Nhưng mà thật sự không nghĩ tới, chẳng lẽ mọi người trong trường đều có quan hệ thân thích với nhà Mục Lăng Thành?
Bác sĩ Lý cười nói: “Đương nhiên là không có vấn đề, bên kia có giường ngủ, con dìu cô bé đi qua đó đi.”
Tưởng Nam Khanh muốn cự tuyệt, nhưng cả người đã bị Mục Lăng Thành kéo lên giường.
Mục Lăng Thành đưa thuốc và nước ấm cho cô, thấy cố không uống, cậu nhíu mày: “Yên tâm đi, cô của tôi xuất thân từ trường Đại học Y thành phố Cần Nam, không phải là lang băm, càng không phải là bác sĩ thú y.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Sau khi uống thuốc dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi thật sự không xóa chuyện gì, không cần nghỉ ngơi.”
Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà hai tiết đầu là học Ngữ Văn.”
Tưởng Nam Khanh trầm mặc ba giây: “Vậy cậu giúp tôi xin phép nghỉ, cám ơn!”
Giờ học Ngữ Văn, cô thường xuyên ngủ gật, tiết học đầu tiên đã bị giáo viên nhìn chằm chằm, cứ thích chọn lúc cô ngủ gà ngủ gật để gọi đứng lên trả lời.
____
Tưởng Nam Khanh uống thuốc xong liền thoải mái nằm ngủ hết hai tiết học, tỉnh lại thì cảm thấy cả người sinh long hoạt hổ.
*Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào.
Sau khi trở lại phòng học, Tề Duy Duy cùng Khúc Kỳ vây quanh cô lọ lắng hỏi thăm tình hình.
Khúc Kỳ: “Nam Khanh, buổi sáng mình đến lớp liền nghe nói cậu bị ngã bệnh, xảy ra chuyện gì vậy, có nghiêm trọng không?”
“Đúng vậy, cả đêm hôm qua cậu không có trở về phòng ngủ, có phải ở lại lớp nên mới bị cảm không?” Tề Duy Duy đưa tay sờ trán Tưởng Nam Khanh xem thử.
Hai người này tối hôm qua hỗ trợ Tưởng Nam Khanh đến rất muộn, sau đó bị cô đuổi về phòng ngủ, Khúc Kỳ buổi tối hôm qua ở lại trường, ngủ trên giường của Tưởng Nam Khanh.
Nhìn hai cô lo lắng như vậy, Tưởng Nam Khanh đành lên tiếng chặn ngang: “Yên tâm đi, hiện tại đã không sao rồi, mình mỗi ngày đều chạy bộ, thân thể nào có gầy yếu như vậy.”
Tề Duy Duy cùng Khúc Kỳ nhìn khí sắc của cô tươi tắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Kỳ cười nói: “Nam Khanh, cậu không biết đâu, hôm nay giáo viên Ngữ Văn khen cậu trang trí bảng đen rất đẹp.”
Tưởng Nam Khanh cười cười, nghiêng đầu nhìn Mục Lăng Thành đang nghiêm túc đọc sách, nhỏ giọng hỏi: “Bạn cùng bàn, tôi được khen như vậy, có tính là đang bảo vệ tốt bản mặt mo này của ngài không? Ngài nói xem có hài lòng không?”
Mục Lăng Thành tùy ý gật đầu: “Không sai, làm cho Mục gia ta vẻ vang vô cùng.”
Lời này vừa nói ra, hai người đều là sững sờ.
Mục Lăng Thành sờ sờ mũi: “Ý tôi là, cậu có thể bảo vệ được tóc của mình rồi.”
“Nhất định phải giữ được.” Tưởng Nam Khanh cong môi cười một tiếng, đôi mắt thụy phượng càng thêm động lòng người.
Mục Lăng Thành thất thần mấy giây, lại giống như tùy ý mở miệng: “Con người cậu cũng thật kỳ quái, chỉ là trang trí bảng đen thôi, đáng để ở lại phòng học cả đêm sao? Cậu đã lớn như thế rồi, lại không biết phân biệt cái gì nặng cái gì nhẹ à? Chẳng lẽ cậu sợ thua tôi, sợ phải cạo đầu?”
Mục Lăng Thành vốn là nói đùa, không nghĩ tới Tưởng Nam Khanh thế mà nghiêm túc suy nghĩ một lát mới trả lời: “Thật ra cũng không phải, mỗi lần tôi vẽ tranh đều sẽ nhịn không được đắm chìm trong đó. Có lẽ ba tôi nói đúng, linh họa hợp nhất* là một loại cảnh giới, mặc kệ làm chuyện gì, đều phải dùng tâm hồn và tất cả sự nỗ lực mới có thể chạm đến trái tim người khác, nếu không, dù đẹp đến đâu cũng chỉ là cái xác không hồn.”
*Linh hoạ hợp nhất: bức tranh và linh hồn hoà làm 1
“Ba tôi vẽ tranh rất đẹp, từ nhỏ tôi đã theo ông ấy học vẽ, ông ấy còn khen tôi có thiên phú, nói rằng tương lai có thể đi theo con đường nghệ thuật. Nhưng mà kể từ bà năm trươc đây khi ông ấy mất, tôi liền không thể nào cầm bút vẽ.” Ánh mắt Tưởng Nam Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên im lặng.
Mục Lăng Thành nhìn cô, gõ bàn một cái, nói: “Tưởng Nam Khanh, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Tưởng Nam Khanh hoàn hồn: “Chuyện gì?”
Mục Lăng Thành cả người toả ra khí thế đưa mặt lại gần, thanh âm rất nhỏ, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Tôi muốn biết, lúc cậu vẽ tôi có linh hoạ hợp nhất không?”
/60
|