Bóng đêm dày đặc.
Trong phòng KTV phía nam của tầng 3, tiếng hát lúc này rất lớn và cuồng nhiệt.
Sau khi Tưởng Nam Khanh bị lôi kéo hát một bài, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, vì vậy một mình đi đến cửa sổ ở cuối hành lang để hóng gió.
Khách sạn về đêm yên tĩnh hơn nhiều, trước cửa khách sạn có một đài phun nước lớn, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn neon.
Tưởng Nam Khanh chống cằm nhìn cảnh tượng bên ngoài đến ngẩn người, bỗng nhiên có người vỗ vai cô, nghiêng đầu lại thì thấy Cookie.
“Sao không hát nữa?”
Cookie đứng sóng vai với cô, cùng nhau hóng gió: “Hơi chán.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Cậu thích hát như vậy, có phải là vì không có Trần Thiếu Ngang ở đây nên cảm thấy chán không.”
Đêm nay ngoài Mục Lăng Thành thì còn có Trần Thiếu Ngang quay về phòng sớm.
Con người Trần Thiếu Ngang rất tẻ nhạt, không thích những môi trường ầm ĩ náo nhiệt như này, bởi vậy lúc anh nói không đi mọi người cũng không giữ lại.
Cookie ngượng ngùng mím môi cười, nhìn thấy bên dưới có người đi dạo xung quanh đài phun nước, cô nói: “Hai chúng ta cũng xuống dưới đi dạo đi.”
Tưởng Nam Khanh không phản đối, nắm tay cô ấy đi xuống dưới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vnCookie ngửa đầu nhìn bầu trời: “Phong cảnh ở đây thật đẹp, mặt trăng ở đây so với thành phố thì sáng hơn, còn có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao.”
“Đúng vậy, đèn ở trong thành phố quá nhiều, cho nên không thấy rõ được sao.” Tưởng Nam Khanh cũng ngẩng đầu nhìn, tâm trạng có vẻ không tệ.
“Đúng rồi, gần đây cậu có liên lạc với Tề Duy Duy không?” Cookie đột nhiên hỏi, “Nghe nói cậu ấy có bạn trai, nhưng mà chưa đến một tuần đã chia tay.”
“Vì sao thế?” Tưởng Nam Khanh ngạc nhiên hỏi.
Cookie lắc đầu: “Mình không biết, có lẽ cảm thấy không hợp.”
“Thật ra…” Tưởng Nam Khanh suy nghĩ, không nói tiếp.
Cookie khó hiểu nhìn cô: “Sao thế? Có phải cậu biết gì không?”
Tưởng Nam Khanh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Năm cấp 3 Tề Duy Duy và Lưu Minh Triết từng yêu nhau, sau đó hình như chia tay. Cụ thể thế nào mình cũng không rõ lắm, chỉ là có lần vô tình nhìn thấy hai cậu ấy.”
“Hả?” Cookie hoàn toàn sửng sốt, “Chuyện lớn như vậy mà mình lại không biết. Tề Duy Duy cũng thật là, sao lại giấu diếm chúng ta thế. Cậu có nói xem, Quách Mậu Tuyết có biết không?”
Tưởng Nam Khanh nhún vai: “Không rõ lắm, nhưng mà đến cậu cũng không biết chuyện này, mình đoán Quách Mậu Tuyết cũng không biết đâu.”
“Đã ở bên nhau rồi, tại sao lại chia tay? Khi nào có cơ hội mình phải thẩm vấn cậu ấy mới được!”
Hai người vừa đi vừa nói, bỗng nhiên Tưởng Nam Khanh dừng lại, chỉ vào chàng trai mặc áo trắng ngồi trên dãy ghế phía xá: “Ê, đấy không phải Trần Thiếu Ngang của cậu à, sao lại ngồi một mình thế.”
Người này thật đúng là rất thích yên tĩnh.
Nhìn thấy Trần Thiếu Ngang, Cookie liền ném chuyện của Tề Duy Duy và Lưu Minh Triết ra một bên, mấp máy môi, đang định đi qua đó, lại nhìn thấy một cô gái ngồi xuống cạnh Trần Thiếu Ngang, sau đó cười cười nói nói với anh cái gì đó.
Bước chân của Cookie dừng lại, ngẩn người.
Đúng lúc này Trần Thiếu Ngang ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt của Cookie.
Anh ngây ra một lúc, sau đó nói gì đó với cô gái bên cạnh, không bao lâu sau cô ấy liền đứng dậy dời đi, chỉ còn lại một mình Trần Thiếu Ngang ngồi đó.
Anh đeo tai nghe, dường như đang nghe nhạc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn“Nam Khanh, cậu nói xem cô gái kia nói gì với cậu ấy thế?”
“Muốn biết à?” Tưởng Nam Khanh liếc mắt nhìn cô ấy.
Cookie gật đầu liên tục, con mắt nhìn chằm chằm Trần Thiếu Ngang, trái tim dần loạn nhịp, trong đầu có vô số cảnh tượng hiện lên.
Tưởng Nam Khanh khoác vai cô ấy: “Muốn biết thì cậu qua đó hỏi xem, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ lỡ?”
“Hả?” Cookie nhìn cô, có chút do dự, không dám đi qua đó.
Tưởng Nam Khanh cảm thấy đau đầu: “Tính tình nhút nhát này của cậu mà còn đòi thầm mến người ta, cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì Trần Thiếu Ngang cũng bị đoạt mất.”
Câu nói này có tác dụng rất lớn với Cookie, cô cũng quên mất tạm biệt Tưởng Nam Khanh, dường như là dùng hết sức chạy về phía Trần Thiếu Ngang.
Trần Thiếu Ngang nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, Cookie đang đứng trước mặt anh, gương mặt đỏ bừng, đôi môi mỏng mím thành một đường, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngượng ngùng cười: “Mình, mình, thật trùng hợp, không ngờ đi dạo cũng gặp được cậu.”
“Ừ.”
Anh nhàn nhạt đáp lời khiến lưng Cookie run lên, câu kế tiếp cũng không nói ra được, nhất thời tiến không được mà lùi cũng không xong, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Cô nắm lấy tay áo, cúi đầu thấp xuống, trong lòng có chút hối hận.
Cô còn chưa chuẩn bị kỹ đã xông ra, thật sự là quá kích động rồi!
“Có việc?” Trần Thiếu Ngang lại ngước mắt nhìn cô lần nữa.
Cookie nhắm mắt lại, tim đập thình thịch: “… Mình chỉ muốn hỏi một chút, cậu quen biết cô gái vừa rồi sao? Nếu là bạn của cậu thì giới thiệu cho mọi người quen biết với.”
Nói xong, hai gò má cô không kìm được đỏ lên, ra sức nắm lấy tay áo khiến nó nhăn nhúm lại.
Trần Thiếu Ngang hiếm khi nhướng mày, trả lời: “Cô ấy cũng học Đại học C, là bạn cùng lớp với mình.”
“Vậy, hai cậu rất thân sao?”
Trần Thiếu Ngang: “Không tính là thân, cô ấy chỉ nói muốn kết bạn với mình, làm quen một chút.”
Trái tim Cookie rơi xuống, Đại học C, còn cùng lớp với Trần Thiếu Ngang, dáng người cũng không tệ, vậy cô ấy muốn kết bạn với Trần Thiếu Ngang, thì chẳng phải là gần quan được ban lộc sao?
Thế thì cô phải làm sao bây giờ?
Sống mũi Cookie chợt cay, hốc mắt đỏ lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn“Sao cậu lại khóc?” Trần Thiếu Ngang nhíu mày nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần ân cần.
Cookie lau nước mắt: “Trần Thiếu Ngang, nếu như cậu đồng ý kết bạn với cô ấy, vậy chúng ta, chúng ta không cần làm bạn nữa.”
“Vì sao?”
Nghe anh hỏi vậy, Cookie thật sự không nhịn được nữa, càng khóc càng thảm: “Hôm trước cậu nói chúng ta làm bạn bè, mình còn tưởng rằng cơ hội đến rồi, bây giờ cậu lại kết bạn với cô gái khác, vậy có phải mình sẽ trở thành lốp xe dự phòng không?”
“Cậu nói cơ hội gì?”
Cookie có chút tức giận, nhìn chằm chằm anh: “Rốt cuộc là cậu không biết hay giả vờ không biết?”
Trần Thiếu Ngang nhìn đôi mắt cô đỏ như thỏ con, cái miệng nhỏ khẽ cong lên, vẻ mặt thì tức giận, trông rất đáng yêu.
Anh nhìn không được bật cười.
Cookie sững sờ nhìn anh, có chút mơ màng.
Thì ra Trần Thiếu Ngang cũng biết cười, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy anh cười, lúc anh cười lên càng đẹp trai hơn!
Nhưng mà một giây sau liền không đẹp nữa.
“Biết cái gì?” Anh nghiêm túc nhìn cô, hỏi.
Cookie: “…”
Thấy khuôn mặt cô đã đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói gì, Trần Thiếu Ngang cũng không đùa cô nữa, anh lại hỏi: “Cậu có biết lúc nãy mình nói gì với cô ấy không?”
Cookie còn chưa kịp hoàn hồn, sững sờ ngẩng đầu: “Hả?”
Anh chỉ vào gốc cây cách đó không xa: “Vừa nãy mình đã nhìn thấy cậu và Tưởng Nam Khanh đứng đó. Mình nói với cô ấy, ngại quá, bạn gái tôi ở bên kia.”
Miệng của Cookie khẽ nhếch, cả người như hóa đá.
Bạn gái trong miệng anh chắc không phải Nam Khanh đây, vậy, chẳng lẽ…
—
Sau khi Tưởng Nam Khanh quay lại KTV, dưới lời mời gọi của Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm, cô đành tiếp tục ca hát với mọi người.
Còn về Mục Lăng Thành, cái người một mình quay về phòng, lúc này đang lăn qua lăn lại trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh đang hối hận phát điên đi được, sớm biết thế thì đã không nói buồn ngủ, bây giờ thì hay rồi, cho Tưởng Nam Khanh có lý do chạy mất.
Tối nay có thật sự ở phòng Chu Yến và Cookie sao?
Càng nghĩ, trong lòng Mục Lăng Thành càng không thoải mái, dứt khoát đứng lên đi giày vào, đến KTV tìm người.
Lúc anh đẩy cửa ra, cả đám đang chơi rất vui vẻ, thấy anh tiến vào, Lưu Minh Triết đứng lên khoác vai anh: “Không phải cậu mệt à, sao không ngủ thêm một lát?”
“Tỉnh ngủ.” Anh nhàn nhạt tra lời, hất tay anh ta ra, ánh mắt rơi vào micro trên tay Tưởng Nam Khanh.
Vu Thiến Thiến đột nhiên đề nghị: “Học trưởng tới thật đúng lúc, cậu và Tưởng Nam Khanh song ca một bài đi, tụi này rất muốn nghe học trưởng hát đó.”
“Đúng thế, đúng thế!” Trương Xuân Phàm và Chu Yến cũng vô tay theo, “Học trưởng hát một bài đi.”
Mục Lăng Thành có chút ngượng ngùng: “Tôi, không biết hát.”
“Làm sao có thể chứ, học trưởng không được gạt tụi mình đâu.” Vu Thiến Thiến không vui nói.
Tưởng Nam Khanh nhíu mày nhìn anh: “Bạn học Mục à, mau đến đây, em cũng chưa từng nghe anh hát, mau đến đây cho em mở rộng tầm mắt đi.”
Mục Lăng Thành bình tĩnh đi đến bên cạnh Tưởng Nam Khanh, thấp giọng nói: “Anh không biết…”
“Thì ra học bá của chúng ta không biết hát!” Tưởng Nam Khanh nháy mắt, nhìn anh đầy trêu chọc, trong mắt mang theo mấy phần gian xảo.
“Đừng nháo.” Mục Lăng Thành ho nhẹ vài tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Thế anh tới đây làm gì?” Tưởng Nam Khanh tiếp tục cười tủm tỉm nhìn anh.
“Tới đón em về đi ngủ.” Anh nói xong, trực tiếp cầm lấy tay Tưởng Nam Khanh, nói với mọi người, “Mọi người cứ chơi tiếp đi, chúng tôi về trước đây.”
Quách Vân Dã và Trần Tiểu Ngũ chặn cửa lại không cho hai người đi.
“Cậu còn chưa hát đâu, lát nữa ngủ tiếp cũng được.” Trần Tiểu Ngũ cợt nhả nói, nhìn thấy ánh mắt của Mục Lăng Thành anh ta nhanh chóng sửa lại, “Dĩ nhiên, đi ngủ mới là chuyện lớn, anh Mục và chị dâu cứ bận bịu đi, mình hát thay cậu cho!”
Đám người: “…”
Trên đường bị túm về, Tưởng Nam Khanh không ngừng đòi anh hát cho mình nghe, Mục Lăng Thành lại không thèm để ý cô.
Trở về phòng, Tưởng Nam Khanh chặn cửa phòng ngủ lại: “Em ngủ ở trong, anh ngủ phòng khách.”
“Dựa vào cái gì?” Mục Lăng Thành không vui, “Ghế sofa ở phòng khách quá nhỏ, anh không ngủ được.”
“Vậy thì.” Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một lát, “Vậy thì anh hát cho em nghe đi, em sẽ cho anh ngủ ở trong.”
Khóe miệng Mục Lăng Thành giật một cái, trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi Tưởng Nam Khanh ngáp ngắn ngáp dài, anh mới ấp úng nói: “Được, có một ca khúc thường xuyên được phát trên phố, anh sẽ hát vài câu, mà không, hát hai câu thôi.”
Tưởng Nam Khanh vô cùng hứng thú: “Anh mau hát đi, nhanh lên.”
Mục Lăng Thành hắng giọng, ngây ngô hát: “Em là trái táo, trái táo nhỏ của anh, sao yêu em mãi cũng không chán nhỉ, gương mặt hồng hồng bé nhỏ sưởi ấm trái tim anh…”
Tưởng Nam Khanh nghe anh hát thì suýt nữa phun một ngụm máu.
/60
|