Các cụ dạy rằng: “Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”. Xem ra cuộc đời “quần hoa” nhà ta đang tiến gần đến giai đoạn “thối tai” à nhầm “thái lai” rồi.
Bởi vụ bỏ nhà đi bụi của hai cái răng cửa đã gây hệ lụy nghiêm trọng đến nhan sắc và tâm sinh lý của “quần hoa”, bên cạnh đó còn ảnh hưởng tiêu cực đến tình hình “trị an” trong trường do các bạn nữ sinh lũ lượt kéo nhau về 11A2 chiêm ngưỡng dung nhan tụt dốc của “soái ca móm” đông nghịt như xếp hàng mua đồ giảm giá ngày “Black Friday”. Vô cùng quan ngại trước hiểm họa trên, cộng thêm việc nhà chẳng có gì ngoài điều kiện, Quân đã đi trồng lại hai cái răng cửa, nhân tiện bọc sứ cả hàm luôn. Đương nhiên sau khi trùng tu, nhan sắc lại thăng hoa gấp bội và dù bị điểm kém môn Văn, “quần hoa” vẫn nở nụ cười sáng chóe.
Học kỳ hai sắp kết thúc, bọn học trò như chúng tôi cả ngày chỉ có hai việc: Ăn và vục mặt vào sách vở. Những ngày này, hình ảnh dễ bắt gặp nhất là: các cô cậu học sinh, tay ôm chồng sách cao ngập mặt, hai mắt thâm đen, dáng đi uể oải, vật vờ trong thư viện như những âm hồn bất tán. Hoài An tôi cũng gia nhập vào bình đoàn “hồn ma”, bon chen mãi mới tìm được một cái bàn trống trong thư viện, tôi đặt sách vở sang bên cạnh, chống lại cơn buồn ngủ đang dồn dập xâm lấn bằng một cái ngáp dài. Trong đầu có một giọng nói du dương êm ái vang lên:
“Ngủ đi nào, Hoài An...Ngủ đi nào...
Mặt bàn mới êm ái làm sao...Cái cặp kia mà gối đầu thì hết ý...
Ngủ đi...Ngoan...”
Đầu tôi tự giác gật gù mấy cái “Có lý lắm”, nhưng rồi tôi giật nảy mình bởi tiếng quát tháo the thé của lý trí:
“Mở to mắt ra...Tỉnh táo lại...Học bài..Học bài...
Bài tập Đại số, 5 đề Hóa, 4 đề lý, một bài tập làm văn...
Cô mà ngủ thì ai xử lý cái đống ấy? Hả? Hả?”
Tôi lắc mạnh đầu, cố giữ hai mắt mở to nhưng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của mặt bàn, bên tai lảng vảng tiếng lý trí và nội tâm cãi nhau ỏm củ tỏi:
“Ngủ đi...Ngoan nào...Nghe lời thằng Trí làm gì?”
“Ngoan con khỉ, không chịu học hành mai kia cạp đất mà ăn à. Con “Tâm” kia, đừng có mà “xúi trẻ con ăn cứt gà sát” nhé!”
“Ngủ đi...”
“Học bài..”
“Ngủ đi...”
Lỗ tai tôi ngày một ù đặc đi, không được, thực sự không thể chịu đựng thêm được, tôi vục mặt vào balo, ngủ vùi...
Trong cơn ngủ chập chờn, tôi cảm giác đầu tôi được khẽ nâng lên sau đó nhẹ nhàng đặt xuống thứ gì mềm mại lắm, tôi khẽ dụi đầu vào thứ “êm êm” ấy, mãn nguyện nở nụ cười. Đột nhiên, có hơi thở ấm nóng của ai phả lên gương mặt tôi, và trên đôi má, có thứ gì vừa rơi xuống, mềm mại và ngứa ngáy. Tôi mặc kệ cả thế giới, lao vào ngủ quên trời quên đất. Cho đến khi...
“CHÁY...ỐI LÀNG NƯỚC ƠI...CHÁY...
CHÁY TO QUÁ...CHÚNG TA SẮP BỊ NƯỚNG CHÍN RỒI...”
Tiếng ai đó gào lên, tiếng bước chân dồn dập. Ồn ào quá. Tôi khẽ nhăn mặt. Cháy cái gì mà cháy...Hả? Cháy? Là cháy nhà sao?
Tôi bật dậy như cái lò xo, vơ đại cái balo, bổ quáng bổ quàng tháo chạy ra ngoài, miệng kinh hãi:
“Cháy...Cháy rồi...Cửa? Cửa ở chỗ nào?”
Đôi mắt nhòe nhoẹt nước không nhìn rõ một thứ gì, tôi đánh liều lao bừa về một hướng, nghe cái “Bộp” một cái. Đầu tôi đụng trúng giá sách gần đấy,té ngửa ra sau. A ui đầu sắp nứt đôi rồi, nhưng tôi chả còn thời gian để tâm, phải chạy trước đã. Tôi liền chụp lấy cái balo, lồm cồm bò dậy, phi theo một hướng khác nhưng thân hình bị hai cánh tay bền chắc giữ chặt lấy. Tôi hoảng hốt gào lên:
“A...Bỏ tôi ra, tôi không muốn chết...Tôi còn chưa có bạn trai...Tôi không muốn làm bà cô Tổ. A...bỏ ra...”
Đang lúc tôi còn cố sống cố chết vùng vẫy, nghe trên đầu ai đó cười sằng sặc. Ban đầu chỉ là mấy tiếng khùng khục trong cổ họng, sau ngày càng to dần, cả thân người phía sau theo giọng cười mà rung lên bần bật. Tôi khôi phục lại chút lý trí, phát hiện chung quanh mọi người đang chằm chằm nhìn tôi như thể bệnh nhân trốn trại, chẳng có đám cháy nào, cũng chẳng có ai bị nướng chín. Tôi cảm giác mặt mình nóng bừng lên, tôi chầm chậm quay đầu, và khi thấy gương mặt nham nhở của “quần hoa” ở phía sau, tôi mới chân chính hiểu rõ thế nào là “bùng nổ”.
Tôi đẩy mạnh “quần hoa” làm cậu ta mất đà lùi lại vài bước, chưa hả giận, tôi co giò song phi cho hắn hai cước. Xong xuôi, tôi vớ lấy chồng sách trên mặt bàn và cái áo của Bảo (thì ra đấy chính là thứ “mềm mềm” hồi nãy), một mạch phi ra cửa. Sau lưng, tiếng mè nheo của Quân còn lảng vảng trong tai: “Hoài An, giận rồi à? Thôi nào...”
“Bốp”. Tôi không do dự phang nguyên chồng sách vào đầu tên lưu manh phía sau, quay đít đi thẳng. Đùa kiểu gì vậy? Hại tôi mất hết cả hình tượng, chưa kịp chết cháy đã chết vì nhồi máu cơ tim rồi.
Quân đuổi với theo sau tôi, giọng cậu ta lanh lảnh cuộn vào trong tai:
“Hoài An, Hoài An chờ tôi với...”
Quân vượt lên chặn trước người tôi, câu nói của hắn đứt quãng giữa những làn hơi hổn hển:
“Đừng giận...Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi mà...”
Giúp? Giúp cái mốc gì...Tính giơ tay phang cho hắn một phát nữa thì đã thấy Quân nhắm tịt mắt, ôm đầu gào lên:
“Hoài An thối, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng đó. Không phải cậu đã hết buồn ngủ rồi sao?”
Ờ nhỉ, bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo, và còn có thể đánh người rất sung nữa. Nhưng mà có ty tỷ cách, có cần dùng phương pháp vừa điên khùng vừa đau tim thế này không? Tôi hừ mũi lạnh nhạt, mặt vênh một góc 45 độ, trực tiếp bỏ qua. Quân níu chặt lấy tay tôi, mặt hề hề đáng thương:
“Thôi mà...Hoài An đừng giận nữa. Mà thi cuối kỳ xong, cậu có đi du lịch với lớp không? Đi nhé, cậu nhất định phải đi đấy...”
“Tại sao?”
“À ờ...” Quân gãi gãi đầu “Ham chơi như cậu sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.” Nói xong còn nhe hàm răng trắng ra cười phớ lớ “Thế nhé...Cậu không đi là tôi đến tận nhà xách cổ đi đấy.”
Bởi vụ bỏ nhà đi bụi của hai cái răng cửa đã gây hệ lụy nghiêm trọng đến nhan sắc và tâm sinh lý của “quần hoa”, bên cạnh đó còn ảnh hưởng tiêu cực đến tình hình “trị an” trong trường do các bạn nữ sinh lũ lượt kéo nhau về 11A2 chiêm ngưỡng dung nhan tụt dốc của “soái ca móm” đông nghịt như xếp hàng mua đồ giảm giá ngày “Black Friday”. Vô cùng quan ngại trước hiểm họa trên, cộng thêm việc nhà chẳng có gì ngoài điều kiện, Quân đã đi trồng lại hai cái răng cửa, nhân tiện bọc sứ cả hàm luôn. Đương nhiên sau khi trùng tu, nhan sắc lại thăng hoa gấp bội và dù bị điểm kém môn Văn, “quần hoa” vẫn nở nụ cười sáng chóe.
Học kỳ hai sắp kết thúc, bọn học trò như chúng tôi cả ngày chỉ có hai việc: Ăn và vục mặt vào sách vở. Những ngày này, hình ảnh dễ bắt gặp nhất là: các cô cậu học sinh, tay ôm chồng sách cao ngập mặt, hai mắt thâm đen, dáng đi uể oải, vật vờ trong thư viện như những âm hồn bất tán. Hoài An tôi cũng gia nhập vào bình đoàn “hồn ma”, bon chen mãi mới tìm được một cái bàn trống trong thư viện, tôi đặt sách vở sang bên cạnh, chống lại cơn buồn ngủ đang dồn dập xâm lấn bằng một cái ngáp dài. Trong đầu có một giọng nói du dương êm ái vang lên:
“Ngủ đi nào, Hoài An...Ngủ đi nào...
Mặt bàn mới êm ái làm sao...Cái cặp kia mà gối đầu thì hết ý...
Ngủ đi...Ngoan...”
Đầu tôi tự giác gật gù mấy cái “Có lý lắm”, nhưng rồi tôi giật nảy mình bởi tiếng quát tháo the thé của lý trí:
“Mở to mắt ra...Tỉnh táo lại...Học bài..Học bài...
Bài tập Đại số, 5 đề Hóa, 4 đề lý, một bài tập làm văn...
Cô mà ngủ thì ai xử lý cái đống ấy? Hả? Hả?”
Tôi lắc mạnh đầu, cố giữ hai mắt mở to nhưng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của mặt bàn, bên tai lảng vảng tiếng lý trí và nội tâm cãi nhau ỏm củ tỏi:
“Ngủ đi...Ngoan nào...Nghe lời thằng Trí làm gì?”
“Ngoan con khỉ, không chịu học hành mai kia cạp đất mà ăn à. Con “Tâm” kia, đừng có mà “xúi trẻ con ăn cứt gà sát” nhé!”
“Ngủ đi...”
“Học bài..”
“Ngủ đi...”
Lỗ tai tôi ngày một ù đặc đi, không được, thực sự không thể chịu đựng thêm được, tôi vục mặt vào balo, ngủ vùi...
Trong cơn ngủ chập chờn, tôi cảm giác đầu tôi được khẽ nâng lên sau đó nhẹ nhàng đặt xuống thứ gì mềm mại lắm, tôi khẽ dụi đầu vào thứ “êm êm” ấy, mãn nguyện nở nụ cười. Đột nhiên, có hơi thở ấm nóng của ai phả lên gương mặt tôi, và trên đôi má, có thứ gì vừa rơi xuống, mềm mại và ngứa ngáy. Tôi mặc kệ cả thế giới, lao vào ngủ quên trời quên đất. Cho đến khi...
“CHÁY...ỐI LÀNG NƯỚC ƠI...CHÁY...
CHÁY TO QUÁ...CHÚNG TA SẮP BỊ NƯỚNG CHÍN RỒI...”
Tiếng ai đó gào lên, tiếng bước chân dồn dập. Ồn ào quá. Tôi khẽ nhăn mặt. Cháy cái gì mà cháy...Hả? Cháy? Là cháy nhà sao?
Tôi bật dậy như cái lò xo, vơ đại cái balo, bổ quáng bổ quàng tháo chạy ra ngoài, miệng kinh hãi:
“Cháy...Cháy rồi...Cửa? Cửa ở chỗ nào?”
Đôi mắt nhòe nhoẹt nước không nhìn rõ một thứ gì, tôi đánh liều lao bừa về một hướng, nghe cái “Bộp” một cái. Đầu tôi đụng trúng giá sách gần đấy,té ngửa ra sau. A ui đầu sắp nứt đôi rồi, nhưng tôi chả còn thời gian để tâm, phải chạy trước đã. Tôi liền chụp lấy cái balo, lồm cồm bò dậy, phi theo một hướng khác nhưng thân hình bị hai cánh tay bền chắc giữ chặt lấy. Tôi hoảng hốt gào lên:
“A...Bỏ tôi ra, tôi không muốn chết...Tôi còn chưa có bạn trai...Tôi không muốn làm bà cô Tổ. A...bỏ ra...”
Đang lúc tôi còn cố sống cố chết vùng vẫy, nghe trên đầu ai đó cười sằng sặc. Ban đầu chỉ là mấy tiếng khùng khục trong cổ họng, sau ngày càng to dần, cả thân người phía sau theo giọng cười mà rung lên bần bật. Tôi khôi phục lại chút lý trí, phát hiện chung quanh mọi người đang chằm chằm nhìn tôi như thể bệnh nhân trốn trại, chẳng có đám cháy nào, cũng chẳng có ai bị nướng chín. Tôi cảm giác mặt mình nóng bừng lên, tôi chầm chậm quay đầu, và khi thấy gương mặt nham nhở của “quần hoa” ở phía sau, tôi mới chân chính hiểu rõ thế nào là “bùng nổ”.
Tôi đẩy mạnh “quần hoa” làm cậu ta mất đà lùi lại vài bước, chưa hả giận, tôi co giò song phi cho hắn hai cước. Xong xuôi, tôi vớ lấy chồng sách trên mặt bàn và cái áo của Bảo (thì ra đấy chính là thứ “mềm mềm” hồi nãy), một mạch phi ra cửa. Sau lưng, tiếng mè nheo của Quân còn lảng vảng trong tai: “Hoài An, giận rồi à? Thôi nào...”
“Bốp”. Tôi không do dự phang nguyên chồng sách vào đầu tên lưu manh phía sau, quay đít đi thẳng. Đùa kiểu gì vậy? Hại tôi mất hết cả hình tượng, chưa kịp chết cháy đã chết vì nhồi máu cơ tim rồi.
Quân đuổi với theo sau tôi, giọng cậu ta lanh lảnh cuộn vào trong tai:
“Hoài An, Hoài An chờ tôi với...”
Quân vượt lên chặn trước người tôi, câu nói của hắn đứt quãng giữa những làn hơi hổn hển:
“Đừng giận...Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi mà...”
Giúp? Giúp cái mốc gì...Tính giơ tay phang cho hắn một phát nữa thì đã thấy Quân nhắm tịt mắt, ôm đầu gào lên:
“Hoài An thối, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng đó. Không phải cậu đã hết buồn ngủ rồi sao?”
Ờ nhỉ, bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo, và còn có thể đánh người rất sung nữa. Nhưng mà có ty tỷ cách, có cần dùng phương pháp vừa điên khùng vừa đau tim thế này không? Tôi hừ mũi lạnh nhạt, mặt vênh một góc 45 độ, trực tiếp bỏ qua. Quân níu chặt lấy tay tôi, mặt hề hề đáng thương:
“Thôi mà...Hoài An đừng giận nữa. Mà thi cuối kỳ xong, cậu có đi du lịch với lớp không? Đi nhé, cậu nhất định phải đi đấy...”
“Tại sao?”
“À ờ...” Quân gãi gãi đầu “Ham chơi như cậu sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.” Nói xong còn nhe hàm răng trắng ra cười phớ lớ “Thế nhé...Cậu không đi là tôi đến tận nhà xách cổ đi đấy.”
/80
|