MỘT ĐÔI BÁCH HỢP MỘT CẶP ĐAM.
Cô bé trước mặt đang hoang mang nhìn Xích Hàn Y, phản chiếu nơi cặp mắt trong veo ấy là dáng vẻ có phần nanh ác của nàng.
Cũng bởi cảm xúc dao động giữa lúc bị thương nặng, vảy đỏ đã lại hiện ra trên tay Xích Hàn Y. Giang Nguyệt nhát gan thế mà không sợ, lạ lùng thay. Không những thế, khi thấy vị tiền bối hiền lành này mím môi chăm chăm nhìn mình, khoé miệng rướm máu, cô bé còn lấy làm lo lắng.
Tiền bối bị thương nặng vậy, không sao thật ư?
“Hối Nguyệt!” Xích Hàn Y cố nén thốt lên, ngón tay buông thõng hơi co. Sự hối tiếc, đau đớn, và giận dữ sau khi hay tin Mục gia bị quây, chạy đến nơi lại phát hiện ra rằng tất cả mọi người đã chết năm xưa như hiển hiện trong lòng.
Người nàng yêu táng mạng bởi bọn tham lam kia, biết bao nhiêu kẻ trong bè lũ vây công nhà họ Mục đã đích thân hoặc có bạn bè từng chịu ơn Mục Hối Nguyệt, thế mà đang tâm giết chết nàng ngốc ấy chỉ vì tham vọng của chính mình.
Xích Hàn Y thì khác hẳn, nàng có thù tất báo, ra tay không nể mặt ai, nàng cũng cho rằng Mục Hối Nguyệt khờ khạo biết bao, song thay vì giễu nhại, nàng lại thấy vô cùng bất đắc dĩ và… lòng đầy luyến thương. Không đành để một người như thế phải bơ vơ, Xích Hàn Y bèn chữa thói quen độc lai độc vãng, quấn quýt bên Mục Hối Nguyệt. Đi theo nàng, bảo vệ nàng, bầu bạn cùng nàng, không để bất cứ kẻ nào chế giễu làm nhục nàng ngốc ấy.
Hễ thấy ai gặp nạn là Mục Hối Nguyệt sẽ giang tay giúp đỡ, thiệt thân cũng chỉ cười xoà, dịu dàng an ủi Xích Hàn Y lạnh lùng ra mặt, bảo rằng mình không tủi đâu.
Xích Hàn Y chỉ thấy Mục Hối Nguyệt giận dữ đúng một lần duy nhất trong đời, đấy là dạo nàng cùng Mục Hối Nguyệt ra ngoài, gặp một tu sĩ tông môn lớn đang định bức bách một nữ tu, chèn ép tông môn nhỏ của nữ tu ấy. Họ ra tay giúp đỡ, lại bị tu sĩ tông môn lớn nọ gọi hội đến quây. Được bảo vệ bởi Xích Hàn Y nên Mục Hối Nguyệt không hề hấn gì, còn nàng thì bị gã tu sĩ có tu vi cao hơn ba bậc ấy đánh trọng thương, một dạo phải hoá về nguyên hình là một con rắn nhỏ để dưỡng thương.
Khi ấy Mục Hối Nguyệt nuôi nàng trong lòng bàn tay mình, vắng hẳn nụ cười trên gương mặt luôn tươi vui. Sau đấy toàn thể Mục gia không xem bói cho bất cứ kẻ nào có liên quan đến gia tộc của tên tu sĩ đã làm Xích Hàn Y bị thương nữa. Thuở đó, địa vị họ Mục vẫn cao ngất ngưỡng, người lành tính nổi giận đáng sợ vô cùng, những kẻ muốn cầu cạnh Mục Hối Nguyệt bói quẻ cho mình ắt sẽ xuôi theo, thành thử tông môn của gã kia bị cô lập khá lâu, tổn thất cực nhiều.
Song cũng bởi thế mà Mục Hối Nguyệt sẽ không giết hại ai bừa bãi, sự nhún nhường ấy khiến kẻ thù ghen ghét, đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến Mục gia vì sở hữu thần khí mà bị đánh chiếm năm ấy, chính gia tộc của kẻ từng khiến Xích Hàn Y bị thương làm Mục Hối Nguyệt nổi giận đã ra chiêu công kích đầu tiên.
Bao nhiêu năm rồi, Xích Hàn Y vẫn luôn đau thấu tim gan mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, nàng sống lay lắt vất vưởng, không còn lý do tồn tại gì khác ngoài truy lùng rồi giết sạch bọn đã ép Mục Hối Nguyệt vào chỗ chết thuở xưa.
Xích Hàn Y chằng màng đến đại kiếp đất trời, số người chết có nhiều hơn thế cũng chả liên can gì nàng, người âu sầu vì chuyện này đã qua đời từ lâu rồi. Nhưng khi nhận được miếng ngọc bội trăng và lời Mục Hối Nguyệt để lại năm nào, Xích Hàn Y vẫn không thể để người đã khuất thất vọng, nàng sẽ thay Mục Hối Nguyệt hoàn thành tất cả những việc mà nàng ấy muốn nhưng không kịp làm. Bấy mới nên cơ sự hôm nay.
Thông tin quan trọng trong miếng ngọc bội trắng hình trăng ấy là thứ mà Mục Hối Nguyệt đã dùng gần trọn tu vi của mình ra để đổi lấy, ngàn năm sau, họ Mục sẽ có con cháu mang thể chất thuần âm, cơ thể ấy khi tròn mười sáu sẽ đón nhận một linh hồn từ cõi khác, đấy là linh hồn của thần, có thể giữ yên cột chống trời, chỉ cần tìm được người nọ thì thế giới loạn lạc rối ren này sẽ an lành.
Mục Hối Nguyệt đã tiêu tốn tu vi và tuổi thọ của mình vì thông tin ấy, thế nên nhà họ Mục mới tàn bại nhanh như vậy trước đòn vây công kia. Nàng ấy một lòng muốn cứu thế gian, rốt lại chết cũng bởi “thế gian” mà mình giang tay che chở, nực cười xiết bao.
Song dẫu có nực cười cách mấy, Xích Hàn Y vẫn sẽ thay nàng hoàn thành trọng trách. Kẻ gửi miếng ngọc bội cho Xích Hàn Y tự xưng là hậu nhân cuối cùng của nhà họ Mục, nhưng y lại không tiết lộ người có thể chất thuần âm được nhắc đến là ai. Có lẽ y không biết người nọ đang ở đâu, hoặc y biết nhưng không muốn nói vì một số lý do nào đó.
Nếu muốn bảo vệ người nọ, y sẽ không trao lại ngọc bội cho nàng, còn bằng không, y đã báo tên họ người nọ ra rồi. Xích Hàn Y không rõ cũng không định truy tra xem người đưa thư gặp phải vấn đề nan giải gì, bởi nàng chỉ định hoàn thành tâm nguyện của Mục Hối Nguyệt bằng cách báo tin cho người mình tín nhiệm, để họ tự tìm người, còn tìm được hay không thì nàng không quan tâm.
Mấy năm nay Xích Hàn Y đã giết khá nhiều người, kết thù vô số, chỉ mỗi Thượng Vân tự và Vô Cực đạo quán chưa từng dính líu đến, cho nên nàng cũng chỉ có thể báo tin cho hai nơi này thôi.
Trước đó Xích Hàn Y đã nghĩ thế đấy, bảo cô bé này dắt người tới đây, báo tin quan trọng cho người nọ xong sẽ rời đi. Nhưng nay nàng lại tìm được kiếp sau của Mục Hối Nguyệt, linh khí Thuấn Hoa Luyện của Mục Hối Nguyệt phản ứng như vậy nghĩa là cô bé kiếp sau này không tầm thường, xưa kia nàng ấy ắt đã can dự vào sự chuyển sinh của chính mình.
Nàng không thể để Mục Hối Nguyệt xa lìa mình được, tìm kiếm rồi tuyệt vọng và đau khổ biết bao nhiêu năm như thế, không thể nào để nàng ấy lại rời đi.
“Em tên là gì?”
Giang Nguyệt thấy vị tiền bối trước mặt rốt đã buông mình ra, trông cũng bình tĩnh hơn mới thầm thở phào, đáp: “Tôi là Giang Nguyệt.”
“Giang Nguyệt.” Xích Hàn Y rũ mi lặp lại, buông lời: “Ta là Xích Hàn Y của đảo Ngân Hoàn, ta muốn nhận em làm đồ đệ, em thấy sao?”
“Ơ?” Giang Nguyệt nghe đoạn lắc đầu xua tay lia lịa, thành thực từ chối nàng, “Xin lỗi tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi, sư phụ sư huynh và các sư bá sư tổ tốt lắm, tôi không muốn bái ai khác làm thầy đâu ạ.”
Xích Hàn Y nghe thế thì mím đôi môi đỏ, hơi không vui. Nàng đắn đo đôi chút rồi ngắc ngứ hỏi: “Thế, em có bằng lòng kết duyên đạo lữ cùng ta không? Ta sẽ bảo vệ em, không để em chịu đau hay bị ai bắt nạt, không khiến em phải buồn, dùng chính mạng này để thành toàn tất thảy nguyện vọng của em, trung thành với em, đến khi hồn phách tan biến khỏi thế gian này.”
Giang Nguyệt… nghe mà ngơ ngẩn.
Mình hãy còn là con nít, à không lộn, tuy cơ thể chưa trưởng thành nhưng hồn phách đã không còn nhỏ nữa. Nhưng trước mắt người đời thì mình vẫn còn là trẻ con, sao tự dưng có người dạm hỏi vậy? Giang Nguyệt hồi tưởng lại thái độ xa cách lãnh đạm lúc đầu của vị tiền bối này, sao đột nhiên… Giang Nguyệt nhìn mảnh trăng khuyết đang lượn quanh cổ tay mình, nhớ lại cái tên mà tiền bối buột miệng thốt lên kia, chừng như sáng tỏ điều gì.
Giang Nguyệt không khờ, cô bé đã lờ mờ đoán ra. Nhưng cô bé không đồng ý được. “Tiền bối, tôi và người đều là nữ cả, tôi thích nam cơ.” Tuy có dạo Giang Nguyệt từng thương thầm một người mà nay đã quên mặt, song cô bé biết người đấy là đàn ông.
Xích Hàn Y chầm chậm chớp mắt, hơi bất ngờ bởi câu trả lời này. Năm ấy nàng và Mục Hối Nguyệt bên nhau lâu rồi thành đôi, cả hai chưa từng thương ai khác, nước chảy xuôi dòng, chẳng vấn đề chi. Mà nay Giang Nguyệt lại bảo mình yêu đàn ông.
Xích Hàn Y cau mày, nghiêm túc suy ngẫm một chốc, bảo: “Em đã thích đàn ông thì ta sẽ thử đi tìm, chưa chừng sẽ có cách hoá thành nam.”
Giang Nguyệt ngờ vực, “Nữ hoá nam được ạ?”
Xích Hàn Y nghiêm túc đáp: “Trước kia đã từng nghe nói, hình như khó lắm, cũng ít ai thành công, có khi lại thành lôi kiếp. Cơ mà nếu em thích đàn ông thì ta sẽ thử xem sao, thành công rồi thì nên duyên cùng ta nhé.”
Giang Nguyệt do dự: “Nghe có vẻ nguy hiểm quá, thôi khỏi đi.”
Xích Hàn Y: “Không sao, ta sẽ thử.”
Giang Nguyệt: “Không không không, tiền bối dưỡng lành thương hẵng đã, chuyện này bàn sau.”
Xích Hàn Y: “Em nên gọi ta là Hàn Y.”
Giang Nguyệt: “Nhưng tiền bối…”
Xích Hàn Y bụm miệng, bỗng ho ra một búng máu.
Giang Nguyệt: “Thôi được, … Hàn Y… tiền bối.”
Xích Hàn Y lại phun ra bụm máu nữa.
Giang Nguyệt: “Hàn Y.”
Xích Hàn Y nhấc tay áo lau vết máu bên mép, thoắt cái đã lại lạnh lùng, buông tiếng: “Thế chúng ta bàn chuyện đạo lữ tiếp thôi.”
Giang Nguyệt: “…” Chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng trào cảm xúc bất đắc dĩ nhàn nhạt mà quen thuộc.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa bất chợt vang vọng khiến cả hai hoảng hốt, Giang Nguyệt ngước lên nhìn, thấy sư huynh nhà mình ngược sáng đứng trước cửa.
Phong Hữu Chỉ tựa khung cửa, hắn lo cho cô sư muội ngốc nghếch nên mới sang xem thử, ai hay lại nghe Xích Hàn Y tình tang Giang Nguyệt, dẫu lòng dạ Phong Hữu Chỉ có thâm sâu cách mấy cũng chẳng ngờ nổi điều này, khựng lại một chốc. Sư muội mới bây xíu đã bị người ta ngấp nghé, một người năm trăm tuổi lẻ như hắn đủ làm ông tổ con bé, lại thêm hằng ngày dạy dỗ kèm cặp sát bên, thình lình biết chuyện cháu chắt nhà mình bị kẻ còn già hơn mình rất nhiều tán tỉnh thì thực sự, rất khó chấp nhận.
Hắn câm nín nghe hai người đối đáp một lúc rồi lại cảm thấy mình quá ư nhẹ tay trong công cuộc dạy dỗ sư muội, xem cái sự mềm yếu của nó kìa, toàn bị người ta dắt mũi không à. Hắn quả đã xem thường cô nàng Xích Hàn Y đấy rồi, nàng ta trông lạnh nhạt thế mà rõ là hiểu Giang Nguyệt, toàn nhắm vào đúng chỗ hiểm thôi, con nhóc ấy làm gì có cửa trả đòn.
Phong Hữu Chỉ âm thầm cười lạnh song không để lộ ra, chỉ thong dong nhắc Xích Hàn Y, “Tiền bối ạ, tạm không nhắc tới câu chuyện đạo lữ buồn cười kia, trước đấy tiền bối chẳng đã muốn nhờ con bé Giang Nguyệt này đi đưa tin cho ai à, chắc là chuyện quan trọng đấy nhỉ, đã thế thì đừng làm lỡ nữa, để nó lên đường ngay thôi.”
Xích Hàn Y rốt cũng đã nhớ ra chuyện suýt đã quên bẵng, song nàng đâu thể để Giang Nguyệt xa lìa mình nữa, thế là bèn bảo Phong Hữu Chỉ: “Chuyện đưa thư này mệt lắm, Giang Nguyệt không đi được, ngươi đi đi. Đến Vô Cực đạo quán hoặc Thượng Vân tự, tìm bừa đệ tử nào đấy báo rằng có cách để hoá giải đại kiếp đất trời rồi dắt một người có vai vế về đây.”
Phong Hữu Chỉ: “…” Hắn giang tay tỏ ý mình quá cồng kềnh vì mớ băng kín mít, “Ta thế này không tiện ra ngoài.”
Xích Hàn Y đâu muốn phí thời gian với người lạ, thế là Giang Nguyệt chỉ thấy trước mặt nổi gió, tiền bối và sư huynh biến mất, vội vã chạy tới cổng thì thấy Xích Hàn Y vừa tiễn sư huynh ra ngoài, dặn: “Nhanh lên.” Rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Nguyệt hộc tốc lao sang định mở cửa dìu sư huynh “yếu ớt” về, bị Xích Hàn Y kéo lại.
Giang Nguyệt hơi khó chịu, cô bé chưa kịp nói gì thì Xích Hàn Y đã đứng đắn buông lời: “Sư huynh của em trông không được khoẻ, da thịt nhễu nhão, nếu cứ nằm một chỗ thì chưa đầy hai năm nữa sẽ về trời, hắn lại không muốn sống nữa, để thế mãi không tốt đâu.”
Giang Nguyệt nghe đoạn dừng chân, căng thẳng siết tay áo Xích Hàn Y, “Vậy phải làm sao đây?”
Xích Hàn Y bỗng loạng choạng, máu tươi chảy xuôi từ cánh tay xuống ngón tay, nhỏ lên tay Giang Nguyệt. Cô bé vừa trông thấy máu đã lại choàng tỉnh, vội sang dìu nàng, Xích Hàn Y đâu còn lạnh nhạt giữ khoảng cách, cũng chẳng quyết tuyệt thẳng lưng chực chiến thêm một trận như ban đầu nữa, giờ nàng tự nhiên tựa nhẹ vào người Giang Nguyệt, được cô bé dìu ngồi xuống, ánh mắt nhuộm ý cười.
Yên vị rồi giấu hẳn nét vui vẻ ấy đi, Xích Hàn Y phơi bày vết thương bắt đầu chảy máu, ôm ngực cau mày, đau đớn cất tiếng: “Ta có ý tốt mới bảo sư huynh em ra ngoài, hắn trông thông minh thế kia thì chẳng thể nào gặp rắc rối trên cái đất Hoa Nguyên này được. Sân viện này có ba người, ta thương nặng đang bị kẻ khác đuổi giết, không đi đâu nổi, ban nãy linh lực dao động, nội tức rối loạn thành ra vết thương càng nặng hơn, muốn nhờ em băng bó giúp, sư huynh em quấn kín cả người chỉ e không làm nổi, bởi thế bảo hắn ra ngoài đưa tin là hợp nhất rồi. Với cả ta không biết kẻ truy sát mình có lần được đến đây không, hắn đi đưa tin trái lại an toàn hơn.”
Xích Hàn Y nói y như thật, Giang Nguyệt… Giang Nguyệt cứ thế tin luôn, cô bé chừng bừng tỉnh ngộ, bắt đầu băng bó cho Xích Hàn Y.
“Sư huynh tôi sẽ về nhanh thôi nhỉ? Lát nữa huynh ấy không về thì tôi sẽ đi tìm huynh ấy.”
“Được.” Xích Hàn Y ngắm Giang Nguyệt vùi đầu chăm sóc vết thương cho mình, tủm tỉm cười.
Cô bé trước mặt đang hoang mang nhìn Xích Hàn Y, phản chiếu nơi cặp mắt trong veo ấy là dáng vẻ có phần nanh ác của nàng.
Cũng bởi cảm xúc dao động giữa lúc bị thương nặng, vảy đỏ đã lại hiện ra trên tay Xích Hàn Y. Giang Nguyệt nhát gan thế mà không sợ, lạ lùng thay. Không những thế, khi thấy vị tiền bối hiền lành này mím môi chăm chăm nhìn mình, khoé miệng rướm máu, cô bé còn lấy làm lo lắng.
Tiền bối bị thương nặng vậy, không sao thật ư?
“Hối Nguyệt!” Xích Hàn Y cố nén thốt lên, ngón tay buông thõng hơi co. Sự hối tiếc, đau đớn, và giận dữ sau khi hay tin Mục gia bị quây, chạy đến nơi lại phát hiện ra rằng tất cả mọi người đã chết năm xưa như hiển hiện trong lòng.
Người nàng yêu táng mạng bởi bọn tham lam kia, biết bao nhiêu kẻ trong bè lũ vây công nhà họ Mục đã đích thân hoặc có bạn bè từng chịu ơn Mục Hối Nguyệt, thế mà đang tâm giết chết nàng ngốc ấy chỉ vì tham vọng của chính mình.
Xích Hàn Y thì khác hẳn, nàng có thù tất báo, ra tay không nể mặt ai, nàng cũng cho rằng Mục Hối Nguyệt khờ khạo biết bao, song thay vì giễu nhại, nàng lại thấy vô cùng bất đắc dĩ và… lòng đầy luyến thương. Không đành để một người như thế phải bơ vơ, Xích Hàn Y bèn chữa thói quen độc lai độc vãng, quấn quýt bên Mục Hối Nguyệt. Đi theo nàng, bảo vệ nàng, bầu bạn cùng nàng, không để bất cứ kẻ nào chế giễu làm nhục nàng ngốc ấy.
Hễ thấy ai gặp nạn là Mục Hối Nguyệt sẽ giang tay giúp đỡ, thiệt thân cũng chỉ cười xoà, dịu dàng an ủi Xích Hàn Y lạnh lùng ra mặt, bảo rằng mình không tủi đâu.
Xích Hàn Y chỉ thấy Mục Hối Nguyệt giận dữ đúng một lần duy nhất trong đời, đấy là dạo nàng cùng Mục Hối Nguyệt ra ngoài, gặp một tu sĩ tông môn lớn đang định bức bách một nữ tu, chèn ép tông môn nhỏ của nữ tu ấy. Họ ra tay giúp đỡ, lại bị tu sĩ tông môn lớn nọ gọi hội đến quây. Được bảo vệ bởi Xích Hàn Y nên Mục Hối Nguyệt không hề hấn gì, còn nàng thì bị gã tu sĩ có tu vi cao hơn ba bậc ấy đánh trọng thương, một dạo phải hoá về nguyên hình là một con rắn nhỏ để dưỡng thương.
Khi ấy Mục Hối Nguyệt nuôi nàng trong lòng bàn tay mình, vắng hẳn nụ cười trên gương mặt luôn tươi vui. Sau đấy toàn thể Mục gia không xem bói cho bất cứ kẻ nào có liên quan đến gia tộc của tên tu sĩ đã làm Xích Hàn Y bị thương nữa. Thuở đó, địa vị họ Mục vẫn cao ngất ngưỡng, người lành tính nổi giận đáng sợ vô cùng, những kẻ muốn cầu cạnh Mục Hối Nguyệt bói quẻ cho mình ắt sẽ xuôi theo, thành thử tông môn của gã kia bị cô lập khá lâu, tổn thất cực nhiều.
Song cũng bởi thế mà Mục Hối Nguyệt sẽ không giết hại ai bừa bãi, sự nhún nhường ấy khiến kẻ thù ghen ghét, đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến Mục gia vì sở hữu thần khí mà bị đánh chiếm năm ấy, chính gia tộc của kẻ từng khiến Xích Hàn Y bị thương làm Mục Hối Nguyệt nổi giận đã ra chiêu công kích đầu tiên.
Bao nhiêu năm rồi, Xích Hàn Y vẫn luôn đau thấu tim gan mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, nàng sống lay lắt vất vưởng, không còn lý do tồn tại gì khác ngoài truy lùng rồi giết sạch bọn đã ép Mục Hối Nguyệt vào chỗ chết thuở xưa.
Xích Hàn Y chằng màng đến đại kiếp đất trời, số người chết có nhiều hơn thế cũng chả liên can gì nàng, người âu sầu vì chuyện này đã qua đời từ lâu rồi. Nhưng khi nhận được miếng ngọc bội trăng và lời Mục Hối Nguyệt để lại năm nào, Xích Hàn Y vẫn không thể để người đã khuất thất vọng, nàng sẽ thay Mục Hối Nguyệt hoàn thành tất cả những việc mà nàng ấy muốn nhưng không kịp làm. Bấy mới nên cơ sự hôm nay.
Thông tin quan trọng trong miếng ngọc bội trắng hình trăng ấy là thứ mà Mục Hối Nguyệt đã dùng gần trọn tu vi của mình ra để đổi lấy, ngàn năm sau, họ Mục sẽ có con cháu mang thể chất thuần âm, cơ thể ấy khi tròn mười sáu sẽ đón nhận một linh hồn từ cõi khác, đấy là linh hồn của thần, có thể giữ yên cột chống trời, chỉ cần tìm được người nọ thì thế giới loạn lạc rối ren này sẽ an lành.
Mục Hối Nguyệt đã tiêu tốn tu vi và tuổi thọ của mình vì thông tin ấy, thế nên nhà họ Mục mới tàn bại nhanh như vậy trước đòn vây công kia. Nàng ấy một lòng muốn cứu thế gian, rốt lại chết cũng bởi “thế gian” mà mình giang tay che chở, nực cười xiết bao.
Song dẫu có nực cười cách mấy, Xích Hàn Y vẫn sẽ thay nàng hoàn thành trọng trách. Kẻ gửi miếng ngọc bội cho Xích Hàn Y tự xưng là hậu nhân cuối cùng của nhà họ Mục, nhưng y lại không tiết lộ người có thể chất thuần âm được nhắc đến là ai. Có lẽ y không biết người nọ đang ở đâu, hoặc y biết nhưng không muốn nói vì một số lý do nào đó.
Nếu muốn bảo vệ người nọ, y sẽ không trao lại ngọc bội cho nàng, còn bằng không, y đã báo tên họ người nọ ra rồi. Xích Hàn Y không rõ cũng không định truy tra xem người đưa thư gặp phải vấn đề nan giải gì, bởi nàng chỉ định hoàn thành tâm nguyện của Mục Hối Nguyệt bằng cách báo tin cho người mình tín nhiệm, để họ tự tìm người, còn tìm được hay không thì nàng không quan tâm.
Mấy năm nay Xích Hàn Y đã giết khá nhiều người, kết thù vô số, chỉ mỗi Thượng Vân tự và Vô Cực đạo quán chưa từng dính líu đến, cho nên nàng cũng chỉ có thể báo tin cho hai nơi này thôi.
Trước đó Xích Hàn Y đã nghĩ thế đấy, bảo cô bé này dắt người tới đây, báo tin quan trọng cho người nọ xong sẽ rời đi. Nhưng nay nàng lại tìm được kiếp sau của Mục Hối Nguyệt, linh khí Thuấn Hoa Luyện của Mục Hối Nguyệt phản ứng như vậy nghĩa là cô bé kiếp sau này không tầm thường, xưa kia nàng ấy ắt đã can dự vào sự chuyển sinh của chính mình.
Nàng không thể để Mục Hối Nguyệt xa lìa mình được, tìm kiếm rồi tuyệt vọng và đau khổ biết bao nhiêu năm như thế, không thể nào để nàng ấy lại rời đi.
“Em tên là gì?”
Giang Nguyệt thấy vị tiền bối trước mặt rốt đã buông mình ra, trông cũng bình tĩnh hơn mới thầm thở phào, đáp: “Tôi là Giang Nguyệt.”
“Giang Nguyệt.” Xích Hàn Y rũ mi lặp lại, buông lời: “Ta là Xích Hàn Y của đảo Ngân Hoàn, ta muốn nhận em làm đồ đệ, em thấy sao?”
“Ơ?” Giang Nguyệt nghe đoạn lắc đầu xua tay lia lịa, thành thực từ chối nàng, “Xin lỗi tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi, sư phụ sư huynh và các sư bá sư tổ tốt lắm, tôi không muốn bái ai khác làm thầy đâu ạ.”
Xích Hàn Y nghe thế thì mím đôi môi đỏ, hơi không vui. Nàng đắn đo đôi chút rồi ngắc ngứ hỏi: “Thế, em có bằng lòng kết duyên đạo lữ cùng ta không? Ta sẽ bảo vệ em, không để em chịu đau hay bị ai bắt nạt, không khiến em phải buồn, dùng chính mạng này để thành toàn tất thảy nguyện vọng của em, trung thành với em, đến khi hồn phách tan biến khỏi thế gian này.”
Giang Nguyệt… nghe mà ngơ ngẩn.
Mình hãy còn là con nít, à không lộn, tuy cơ thể chưa trưởng thành nhưng hồn phách đã không còn nhỏ nữa. Nhưng trước mắt người đời thì mình vẫn còn là trẻ con, sao tự dưng có người dạm hỏi vậy? Giang Nguyệt hồi tưởng lại thái độ xa cách lãnh đạm lúc đầu của vị tiền bối này, sao đột nhiên… Giang Nguyệt nhìn mảnh trăng khuyết đang lượn quanh cổ tay mình, nhớ lại cái tên mà tiền bối buột miệng thốt lên kia, chừng như sáng tỏ điều gì.
Giang Nguyệt không khờ, cô bé đã lờ mờ đoán ra. Nhưng cô bé không đồng ý được. “Tiền bối, tôi và người đều là nữ cả, tôi thích nam cơ.” Tuy có dạo Giang Nguyệt từng thương thầm một người mà nay đã quên mặt, song cô bé biết người đấy là đàn ông.
Xích Hàn Y chầm chậm chớp mắt, hơi bất ngờ bởi câu trả lời này. Năm ấy nàng và Mục Hối Nguyệt bên nhau lâu rồi thành đôi, cả hai chưa từng thương ai khác, nước chảy xuôi dòng, chẳng vấn đề chi. Mà nay Giang Nguyệt lại bảo mình yêu đàn ông.
Xích Hàn Y cau mày, nghiêm túc suy ngẫm một chốc, bảo: “Em đã thích đàn ông thì ta sẽ thử đi tìm, chưa chừng sẽ có cách hoá thành nam.”
Giang Nguyệt ngờ vực, “Nữ hoá nam được ạ?”
Xích Hàn Y nghiêm túc đáp: “Trước kia đã từng nghe nói, hình như khó lắm, cũng ít ai thành công, có khi lại thành lôi kiếp. Cơ mà nếu em thích đàn ông thì ta sẽ thử xem sao, thành công rồi thì nên duyên cùng ta nhé.”
Giang Nguyệt do dự: “Nghe có vẻ nguy hiểm quá, thôi khỏi đi.”
Xích Hàn Y: “Không sao, ta sẽ thử.”
Giang Nguyệt: “Không không không, tiền bối dưỡng lành thương hẵng đã, chuyện này bàn sau.”
Xích Hàn Y: “Em nên gọi ta là Hàn Y.”
Giang Nguyệt: “Nhưng tiền bối…”
Xích Hàn Y bụm miệng, bỗng ho ra một búng máu.
Giang Nguyệt: “Thôi được, … Hàn Y… tiền bối.”
Xích Hàn Y lại phun ra bụm máu nữa.
Giang Nguyệt: “Hàn Y.”
Xích Hàn Y nhấc tay áo lau vết máu bên mép, thoắt cái đã lại lạnh lùng, buông tiếng: “Thế chúng ta bàn chuyện đạo lữ tiếp thôi.”
Giang Nguyệt: “…” Chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng trào cảm xúc bất đắc dĩ nhàn nhạt mà quen thuộc.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa bất chợt vang vọng khiến cả hai hoảng hốt, Giang Nguyệt ngước lên nhìn, thấy sư huynh nhà mình ngược sáng đứng trước cửa.
Phong Hữu Chỉ tựa khung cửa, hắn lo cho cô sư muội ngốc nghếch nên mới sang xem thử, ai hay lại nghe Xích Hàn Y tình tang Giang Nguyệt, dẫu lòng dạ Phong Hữu Chỉ có thâm sâu cách mấy cũng chẳng ngờ nổi điều này, khựng lại một chốc. Sư muội mới bây xíu đã bị người ta ngấp nghé, một người năm trăm tuổi lẻ như hắn đủ làm ông tổ con bé, lại thêm hằng ngày dạy dỗ kèm cặp sát bên, thình lình biết chuyện cháu chắt nhà mình bị kẻ còn già hơn mình rất nhiều tán tỉnh thì thực sự, rất khó chấp nhận.
Hắn câm nín nghe hai người đối đáp một lúc rồi lại cảm thấy mình quá ư nhẹ tay trong công cuộc dạy dỗ sư muội, xem cái sự mềm yếu của nó kìa, toàn bị người ta dắt mũi không à. Hắn quả đã xem thường cô nàng Xích Hàn Y đấy rồi, nàng ta trông lạnh nhạt thế mà rõ là hiểu Giang Nguyệt, toàn nhắm vào đúng chỗ hiểm thôi, con nhóc ấy làm gì có cửa trả đòn.
Phong Hữu Chỉ âm thầm cười lạnh song không để lộ ra, chỉ thong dong nhắc Xích Hàn Y, “Tiền bối ạ, tạm không nhắc tới câu chuyện đạo lữ buồn cười kia, trước đấy tiền bối chẳng đã muốn nhờ con bé Giang Nguyệt này đi đưa tin cho ai à, chắc là chuyện quan trọng đấy nhỉ, đã thế thì đừng làm lỡ nữa, để nó lên đường ngay thôi.”
Xích Hàn Y rốt cũng đã nhớ ra chuyện suýt đã quên bẵng, song nàng đâu thể để Giang Nguyệt xa lìa mình nữa, thế là bèn bảo Phong Hữu Chỉ: “Chuyện đưa thư này mệt lắm, Giang Nguyệt không đi được, ngươi đi đi. Đến Vô Cực đạo quán hoặc Thượng Vân tự, tìm bừa đệ tử nào đấy báo rằng có cách để hoá giải đại kiếp đất trời rồi dắt một người có vai vế về đây.”
Phong Hữu Chỉ: “…” Hắn giang tay tỏ ý mình quá cồng kềnh vì mớ băng kín mít, “Ta thế này không tiện ra ngoài.”
Xích Hàn Y đâu muốn phí thời gian với người lạ, thế là Giang Nguyệt chỉ thấy trước mặt nổi gió, tiền bối và sư huynh biến mất, vội vã chạy tới cổng thì thấy Xích Hàn Y vừa tiễn sư huynh ra ngoài, dặn: “Nhanh lên.” Rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Nguyệt hộc tốc lao sang định mở cửa dìu sư huynh “yếu ớt” về, bị Xích Hàn Y kéo lại.
Giang Nguyệt hơi khó chịu, cô bé chưa kịp nói gì thì Xích Hàn Y đã đứng đắn buông lời: “Sư huynh của em trông không được khoẻ, da thịt nhễu nhão, nếu cứ nằm một chỗ thì chưa đầy hai năm nữa sẽ về trời, hắn lại không muốn sống nữa, để thế mãi không tốt đâu.”
Giang Nguyệt nghe đoạn dừng chân, căng thẳng siết tay áo Xích Hàn Y, “Vậy phải làm sao đây?”
Xích Hàn Y bỗng loạng choạng, máu tươi chảy xuôi từ cánh tay xuống ngón tay, nhỏ lên tay Giang Nguyệt. Cô bé vừa trông thấy máu đã lại choàng tỉnh, vội sang dìu nàng, Xích Hàn Y đâu còn lạnh nhạt giữ khoảng cách, cũng chẳng quyết tuyệt thẳng lưng chực chiến thêm một trận như ban đầu nữa, giờ nàng tự nhiên tựa nhẹ vào người Giang Nguyệt, được cô bé dìu ngồi xuống, ánh mắt nhuộm ý cười.
Yên vị rồi giấu hẳn nét vui vẻ ấy đi, Xích Hàn Y phơi bày vết thương bắt đầu chảy máu, ôm ngực cau mày, đau đớn cất tiếng: “Ta có ý tốt mới bảo sư huynh em ra ngoài, hắn trông thông minh thế kia thì chẳng thể nào gặp rắc rối trên cái đất Hoa Nguyên này được. Sân viện này có ba người, ta thương nặng đang bị kẻ khác đuổi giết, không đi đâu nổi, ban nãy linh lực dao động, nội tức rối loạn thành ra vết thương càng nặng hơn, muốn nhờ em băng bó giúp, sư huynh em quấn kín cả người chỉ e không làm nổi, bởi thế bảo hắn ra ngoài đưa tin là hợp nhất rồi. Với cả ta không biết kẻ truy sát mình có lần được đến đây không, hắn đi đưa tin trái lại an toàn hơn.”
Xích Hàn Y nói y như thật, Giang Nguyệt… Giang Nguyệt cứ thế tin luôn, cô bé chừng bừng tỉnh ngộ, bắt đầu băng bó cho Xích Hàn Y.
“Sư huynh tôi sẽ về nhanh thôi nhỉ? Lát nữa huynh ấy không về thì tôi sẽ đi tìm huynh ấy.”
“Được.” Xích Hàn Y ngắm Giang Nguyệt vùi đầu chăm sóc vết thương cho mình, tủm tỉm cười.
/165
|