Hội hoa đăng đã qua mấy ngày, Cố Thanh Kiều vẫn chưa gặp lại Đoàn Ngọc. Nghĩ chắc vương gia khuynh quốc khuynh thành kia nhất định là rất bận rộn, mỗi ngày phải ứng phó với cả đống quốc sự, còn phải tiếp đãi một đám quan viên. Thanh Kiều đã quên đi Kiều Phong đại hiệp, nàng chìm đắm trong trù nghệ A Đạt ngày càng tinh diệu, khoái hoạt giống như thần tiên.
Thẳng đến ngày hôm đó nàng ở bên trong tú phường bậc nhất kinh thành gặp thiên kim của phủ tể tướng, Đỗ Nhược Vân tiểu thư. “Ta nói thiên kim Cố thượng thư dụ dỗ kiểu gì, không nghĩ tới cũng là tư sắc bình thường như vậy !” Mĩ nhân đối diện với cô lạnh lùng mở miệng.
Này này, ta nói vị tiểu thư này, ngươi tuy rằng quả thật so với người bình thường đẹp ~~ hơn một chút, cũng không thể mắt mù thành như vậy chứ! Cố Thanh Kiều ở trong lòng thở dài. Không phải nàng khoe khoang, lúc trước khi nàng vừa xuyên tới, còn từng đối với thân thể hiện tại há hốc mồm. Dù sao năm ấy mới có mười hai tuổi mà vẻ đẹp đã vô cùng tinh xảo, tương lai tuy rằng không phải sẽ là tuyệt đại tao nhã, nhưng ít ra nhất định còn có thể được cho là giai nhân thanh tú nha.
“Dạ dạ dạ.” Cô cười Đỗ Nhược Vân, vẻ mặt lấy lòng, “Thanh Kiều quả thật so không được với tài dụ dỗ của Đỗ tiểu thư.” Xỉ vả xong bên tai chợt nghe có tiếng người cười khẽ.
“Ngươi… Hừ, đừng tưởng rằng Đoàn đại ca thích ngươi, hắn chẳng qua là nhất thời váng đầu!” Đỗ Nhược ngôn từ vốn ít ỏi, bày ra kiểu POSE kinh điển nghiến răng nghiến lợi hung tợn, “Trên đời này căn bản không có người có thể xứng với Đoàn đại ca, ta lại muốn xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu?”
Trên đời này căn bản không có người có thể xứng? Hòa thượng còn có ni cô xứng cùng, ngươi muốn Đoàn Ngọc làm súc sinh ư? Thanh Kiều hết sức cáu kỉnh, mặt không đổi sắc tiếp tục cười: “Dạ dạ dạ, Đỗ tiểu thư anh minh. Điều trong lòng tiểu thư băn khoăn, cũng chính là điều trong đầu Thanh Kiều đang suy nghĩ. Thanh Kiều cũng tự biết trèo cao không tới Đoàn vương gia, kính xin Đỗ tiểu thư mau mau đem ‘Đoàn đại ca’ nhà ngươi lĩnh trở về đi.”
“Ngươi…” Đỗ Nhược Vân ngày thường sống trong nuông chiều từ bé, lúc này chỉ có thể tức giận giơ chân, “Đoàn đại ca làm sao tìm được cái loại quái thai như ngươi? !” Quái thai? Thanh Kiều nghĩ lại, bản thân mình mạc minh kỳ diệu (điều kì diệu khó nói) xuyên qua đến chiếm thân thể người khác, đúng là quái thai. Vì thế phi thường thành khẩn nhìn phía Đỗ Nhược Vân: “Đỗ tiểu thư nói quá hay, rất sâu sắc ! Ngài cư nhiên có thể nhìn thấu được bản chất của sự việc, thật khiến cho Thanh Kiều rất kinh ngạc! Ta đối với ngài kính ngưỡng (kính trọng cùng ngưỡng mộ)giống như nước sông cuồn cuộn , liên miên không dứt…”
Đỗ Nhược Vân tức giận sôi lên, hung hăng lường cô một cái, giận dữ phất tay áo rời đi.
Buông lỏng một hơi, Thanh Kiều đang muốn xoay người nhìn bức tranh thêu, cũng không ngờ lại là một đôi mắt hoa đào sáng rỡ. Xuân sắc khôn cùng, ý cười trong suốt. Xong rồi, cô ai oán vỗ ót, đại thần đến đây. “Thế nào, gặp ta cảm thấy bất ngờ?”
Lục Tử Tranh thấy cô chần chừ do dự không chịu qua, âm điệu không kiên nhẫn tự giác cao, “Không nhận ta, hả?” Vừa dứt lời, Thanh Kiều đã vững vàng đứng đến cạnh hắn, vẻ mặt đều là lấy lòng cười quyến rũ, “Lục đại gia nói giỡn đâu, ha ha ha ha…”
Lục Tử Tranh chán ghét nhăn lên hai hàng lông mày: “Mấy ngày không thấy, thế nào càng ngày càng xấu? Còn không bằng tiểu cô nương vừa mới bị ngươi trách móc kia a.” Tiểu Kiều trong lòng mặc niệm ba lần “A thế giới tốt đẹp cỡ nào, a không khí tươi mát cỡ nào”, mặt không đổi sắc tiếp tục cười ngọt ngào: “Dạ dạ, Tiểu Kiều làm sao so được với Lục công tử xinh đẹp?” Lục Tử Tranh sắc mặt khẽ biến, có vẻ như rất không nguyện ý nghe được câu này, thuận tay nhắc Thanh Kiều mang ra khỏi ngoài cửa sổ.
Vù vù – – Bầu trời mây trắng rực rỡ phiêu phiêu, mấy con dê con trên mặt đất chạy roạt roạt. Cố Thanh Kiều cương cứng gương mặt, rất muốn chửi ầm lên. Con bà nó, ai nói phi hành (đi trên không) là giấc mộng mà nhân loại suốt đời theo đuổi ? Để cho người ta đem ngươi kẹp ở nách bay lên nửa giờ thử xem, cô nãi nãi xem ngươi có khó chịu không!
“Thế nào, rất mệt?” Đỉnh đầu ẩn ẩn có tiếng truyền tới, “Muốn ném ngươi xuống hay không ?” “Không có!”
Gương mặt Thanh Kiều tức khắc biến sắc, vẻ mặt đầy tâm trạng mất hồn, “Quả thực cực kỳ thoải mái – – ” Lại “bay” nửa ngày, Lục Tử Tranh rốt cục dừng lại, đặt nàng đến bên cạnh một cái cửa đá. Thanh Kiều ngưng thần đánh giá, phát hiện đây đúng là cái động khẩu Mao Sơn mà hôm mùng chín bọn họ đã từng ước hẹn, không khỏi hít một ngụm lãnh khí: “Ai? Chẳng lẽ cổ của ngươi nhanh như vậy liền ăn hết rồi? !”
Lập tức lại quay đầu trừng hắn, sắc mặt cổ quái: “… Ngươi không phải là hôm nay đột nhiên muốn đổi khẩu vị, nếm thử cổ người đi?” Dứt lời sờ sờ sau gáy của mình, bộ dạng bày ra hoàn toàn là kinh hãi đến lông tóc cũng muốn dựng đứng. Lục Tử Tranh chỉ lẳng lặng nhìn nàng, bí hiểm cười. “- – đại gia tha mạng, không cần ăn ta!”
Cô sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, toàn thân như sợi dây, “Tiểu nhân không thể ăn, hơn nữa… Cổ cũng không đủ dài…” Đối diện trầm mặc không còn lời nào để nói. Cô thở mạnh cũng không dám ra, chỉ có thể ngơ ngác quỳ gối chỗ kia, trong mắt chậm rãi có nước mắt trượt ra.
Thật lâu sau, Lục Tử Tranh bỗng nhiên ẩn ẩn thở dài: “Ba năm , nguyên lai ngươi vẫn không tin ta.” Thanh Kiều sửng sốt, lập tức hiểu được, cuống quít lau đi khóe mắt: “Ai biết ngươi lúc trước hứa hẹn có giữ lời hay không?”
“Đồ ngốc.” Lục Tử Tranh đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, biểu tình là nhu hòa ngàn năm khó gặp, “Nếu ta đáp ứng lưu tính mệnh của ngươi, liền nhất định sẽ làm được – – ngươi thế nào lại không tin đây?”
“… Ai kêu ngươi ngày thường thích tra tấn ta?” Thanh Kiều cắn môi lầu bầu, tội nghiệp.
“Ta chỉ đáp ứng lưu tính mệnh của ngươi, lại không nói sẽ không chọc ghẹo ngươi nha!” Lục Tử Tranh trong mắt có quỷ quang xẹt qua, vẻ mặt cười gian, “- – huống chi phản ứng bị chọc của ngươi tốt như vậy, cùng người khác cũng không giống.” Biến thái! Thanh Kiều trong lòng thầm mắng, miệng tức giận nói: “Không hiểu là quái nhân gì, cư nhiên có thể vẫn chịu được ngược đãi.”
“… Không có người chịu được, bởi vì bọn họ không thể làm cho ta vui vẻ, cho nên ta phải đổi người khác.” Lục Tử Tranh ngóng nhìn hai tròng mắt của nàng, thần sắc hơi có chút mê mang, “Vì sao bọn họ đều ngu xuẩn như vậy, không hiểu cách dỗ ta cao hứng?”
Rất Khổng Tước ! Quả thực Vô Địch Khổng Tước ! (khổng tước thường chỉ mấy ng kiêu ngạo nhá)
Thanh Kiều cảm giác mình cũng sắp muốn hộc máu vì nội thương. “… Đúng rồi, ngốc, bọn họ nói ngươi phải lập gia đình ?”
Thình lình nghe Lục Tử Tranh tung một câu như vậy, Thanh Kiều vừa thả lỏng thân mình lại bắt đầu cứng ngắc. “Bất đắc dĩ thôi.” Nàng từ trong cổ họng gian nan nghẹn ra một câu. Lục Tử Tranh lạnh lùng nhíu mày, đáy mắt hiện lên năm chữ to được viết “Đại gia ta không tin.” “Thật sự, lừa ngươi làm gì!” Thanh Kiều một tay chỉ trời lời thề son sắt, “Thực không dám giấu giếm, Đoàn vương gia chọn trúng vốn là trù nghệ A Đạt , lại âm kém dương sai cưới ta đi làm đạn khói, kỳ thực ta ở trong lòng hắn còn không bằng một chén thịt nướng đâu!”
“Nga?” Lục Tử Tranh bưng một khuôn mặt tuấn tú hừ hừ, âm điệu thất chuyển bát quải vòng làm lòng người hoảng. Thở dài, Thanh Kiều thu liễm ý cười nghiêm túc nói: “Tử Tranh, ta chưa bao giờ chưa từng quên lời của mình đã nói.” Người đối diện mặc dù vẫn như trước không lên tiếng, nhưng thần sắc đã dần dần hòa hoãn xuống.
“Vương gia thật sự không thích ta nha.” Lời nói của cô vô cùng khẩn thiết kết hợp với thái độ ôn hòa tạo nên hiệu ứng rất tốt nha “Huống hồ ta cũng không thích hắn, đáp ứng gả hắn bất quá là thuận đường tìm cái cảng tránh gió mà thôi.” Lục Tử Tranh chần chờ một lát, rốt cục hướng nàng gật đầu. Thanh Kiều trong lòng âm thầm phun ra một ngụm thở dài.
“Đúng rồi, ngươi thế nào bỗng nhiên xuống núi?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thân thiết, “cơ thể đã bình phục, vết thương cũng tốt rồi?” “… Đều tốt .” Hắn lười biếng nhếch miệng, “Bất quá ta muốn đi Nam Cương xử lý một chút việc, lần này xuống núi là tới tìm ngươi cáo biệt.” “Ồ?” Thanh Kiều kích động một phen bóp chặt cánh tay của hắn, “Đều tốt ? Vậy sau này không cần phải cho người cổ nữa đúng không? !” Lục Tử Tranh liếc xéo nàng, như cười như không: “Nếu ngươi nguyện ý cho, ta cũng không ngại.”
“Phi!” Thanh Kiều phun hắn, tay kia thì ra vẻ muốn đánh người, lại bị hắn tay không bắt lấy.
“Thế nào vẫn là cái tính tình mèo hoang như vậy ?”Lục Tử Tranh gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, lộ ra hàm răng trắng thẳng đều tăm tắp, “Thật làm cho ta luyến tiếc ném ngươi xuống.” Lời còn chưa dứt, liền một ngụm ngậm chặt lấy ngón tay thon dài như ngọc của nàng.
Cảm giác đau đớn đến tan lòng nát dạ truyền tới, Thanh Kiều nhịn không được thét ta tiếng chói. Lục Tử Tranh lại không chịu buông tay, cứ như vậy tiếp tục sự nghiệp cắn a cắn, thẳng đến khi khóe miệng nếm được một tia mặn chát. “Lúc ta không có mặt, nhớ ngoan một chút.” Hắn rốt cục ngẩng đầu, cười dường như không có việc gì.
Thanh Kiều đã giận đến run cả người, trong mắt đè nén vẻ kinh sợ. “… Nghe lời, xem trước một chút trên tay ngươi có gì không” Lục Tử Tranh nhẹ nhàng lau đi tơ máu dính trên khóe miệng, tư thái tao nhã. Nàng nghe vậy cúi đầu, bắt gặp trên cổ tay còn có thêm một chuỗi chuông bạc chói lọi, trong gió nhẹ đinh đinh đang đang giòn vang. Đếm, không nhiều không ít vừa vặn đúng chín cái.
“Có nó ở đây, ngươi đi đâu cũng không lo lắng tánh mạng – – haiz, chỉ cần cho ta cắn một cái liền có thể đem nó mang đi, ngươi thật đúng là nhặt được tiện nghi .” Lục Tử Tranh phủ ở bên tai cô, cúi đầu cười. Thanh Kiều lại bừng tỉnh không nghe thấy, chính là luôn luôn nhìn chiếc chuông bạc kia đến ngẩn người, trên tay đau đớn cũng quên mất.
Năm đó trên núi hoang lần đầu tiên gặp nhau, nàng đã sớm nhìn ra hắn là con thú hoang, dùng tay xé nát người. Nhưng cô vẫn cứu hắn, giấu ở trong sơn động rất chiếu cố. Ba năm qua, hắn nhận định nàng yếu đuối vô hại, luôn luôn lấy việc khi dễ nàng làm tiêu khiển, thậm chí làm không biết mệt. Nhưng hắn không biết, thợ săn bắt sống dã thú không nhiều, tuy sự việc không khác lắm.
Thật lâu sau, nàng rốt cục xoay mặt nhìn hắn, biểu tình chân thành trước nay chưa từng có : “… Đa tạ.”
Thẳng đến ngày hôm đó nàng ở bên trong tú phường bậc nhất kinh thành gặp thiên kim của phủ tể tướng, Đỗ Nhược Vân tiểu thư. “Ta nói thiên kim Cố thượng thư dụ dỗ kiểu gì, không nghĩ tới cũng là tư sắc bình thường như vậy !” Mĩ nhân đối diện với cô lạnh lùng mở miệng.
Này này, ta nói vị tiểu thư này, ngươi tuy rằng quả thật so với người bình thường đẹp ~~ hơn một chút, cũng không thể mắt mù thành như vậy chứ! Cố Thanh Kiều ở trong lòng thở dài. Không phải nàng khoe khoang, lúc trước khi nàng vừa xuyên tới, còn từng đối với thân thể hiện tại há hốc mồm. Dù sao năm ấy mới có mười hai tuổi mà vẻ đẹp đã vô cùng tinh xảo, tương lai tuy rằng không phải sẽ là tuyệt đại tao nhã, nhưng ít ra nhất định còn có thể được cho là giai nhân thanh tú nha.
“Dạ dạ dạ.” Cô cười Đỗ Nhược Vân, vẻ mặt lấy lòng, “Thanh Kiều quả thật so không được với tài dụ dỗ của Đỗ tiểu thư.” Xỉ vả xong bên tai chợt nghe có tiếng người cười khẽ.
“Ngươi… Hừ, đừng tưởng rằng Đoàn đại ca thích ngươi, hắn chẳng qua là nhất thời váng đầu!” Đỗ Nhược ngôn từ vốn ít ỏi, bày ra kiểu POSE kinh điển nghiến răng nghiến lợi hung tợn, “Trên đời này căn bản không có người có thể xứng với Đoàn đại ca, ta lại muốn xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu?”
Trên đời này căn bản không có người có thể xứng? Hòa thượng còn có ni cô xứng cùng, ngươi muốn Đoàn Ngọc làm súc sinh ư? Thanh Kiều hết sức cáu kỉnh, mặt không đổi sắc tiếp tục cười: “Dạ dạ dạ, Đỗ tiểu thư anh minh. Điều trong lòng tiểu thư băn khoăn, cũng chính là điều trong đầu Thanh Kiều đang suy nghĩ. Thanh Kiều cũng tự biết trèo cao không tới Đoàn vương gia, kính xin Đỗ tiểu thư mau mau đem ‘Đoàn đại ca’ nhà ngươi lĩnh trở về đi.”
“Ngươi…” Đỗ Nhược Vân ngày thường sống trong nuông chiều từ bé, lúc này chỉ có thể tức giận giơ chân, “Đoàn đại ca làm sao tìm được cái loại quái thai như ngươi? !” Quái thai? Thanh Kiều nghĩ lại, bản thân mình mạc minh kỳ diệu (điều kì diệu khó nói) xuyên qua đến chiếm thân thể người khác, đúng là quái thai. Vì thế phi thường thành khẩn nhìn phía Đỗ Nhược Vân: “Đỗ tiểu thư nói quá hay, rất sâu sắc ! Ngài cư nhiên có thể nhìn thấu được bản chất của sự việc, thật khiến cho Thanh Kiều rất kinh ngạc! Ta đối với ngài kính ngưỡng (kính trọng cùng ngưỡng mộ)giống như nước sông cuồn cuộn , liên miên không dứt…”
Đỗ Nhược Vân tức giận sôi lên, hung hăng lường cô một cái, giận dữ phất tay áo rời đi.
Buông lỏng một hơi, Thanh Kiều đang muốn xoay người nhìn bức tranh thêu, cũng không ngờ lại là một đôi mắt hoa đào sáng rỡ. Xuân sắc khôn cùng, ý cười trong suốt. Xong rồi, cô ai oán vỗ ót, đại thần đến đây. “Thế nào, gặp ta cảm thấy bất ngờ?”
Lục Tử Tranh thấy cô chần chừ do dự không chịu qua, âm điệu không kiên nhẫn tự giác cao, “Không nhận ta, hả?” Vừa dứt lời, Thanh Kiều đã vững vàng đứng đến cạnh hắn, vẻ mặt đều là lấy lòng cười quyến rũ, “Lục đại gia nói giỡn đâu, ha ha ha ha…”
Lục Tử Tranh chán ghét nhăn lên hai hàng lông mày: “Mấy ngày không thấy, thế nào càng ngày càng xấu? Còn không bằng tiểu cô nương vừa mới bị ngươi trách móc kia a.” Tiểu Kiều trong lòng mặc niệm ba lần “A thế giới tốt đẹp cỡ nào, a không khí tươi mát cỡ nào”, mặt không đổi sắc tiếp tục cười ngọt ngào: “Dạ dạ, Tiểu Kiều làm sao so được với Lục công tử xinh đẹp?” Lục Tử Tranh sắc mặt khẽ biến, có vẻ như rất không nguyện ý nghe được câu này, thuận tay nhắc Thanh Kiều mang ra khỏi ngoài cửa sổ.
Vù vù – – Bầu trời mây trắng rực rỡ phiêu phiêu, mấy con dê con trên mặt đất chạy roạt roạt. Cố Thanh Kiều cương cứng gương mặt, rất muốn chửi ầm lên. Con bà nó, ai nói phi hành (đi trên không) là giấc mộng mà nhân loại suốt đời theo đuổi ? Để cho người ta đem ngươi kẹp ở nách bay lên nửa giờ thử xem, cô nãi nãi xem ngươi có khó chịu không!
“Thế nào, rất mệt?” Đỉnh đầu ẩn ẩn có tiếng truyền tới, “Muốn ném ngươi xuống hay không ?” “Không có!”
Gương mặt Thanh Kiều tức khắc biến sắc, vẻ mặt đầy tâm trạng mất hồn, “Quả thực cực kỳ thoải mái – – ” Lại “bay” nửa ngày, Lục Tử Tranh rốt cục dừng lại, đặt nàng đến bên cạnh một cái cửa đá. Thanh Kiều ngưng thần đánh giá, phát hiện đây đúng là cái động khẩu Mao Sơn mà hôm mùng chín bọn họ đã từng ước hẹn, không khỏi hít một ngụm lãnh khí: “Ai? Chẳng lẽ cổ của ngươi nhanh như vậy liền ăn hết rồi? !”
Lập tức lại quay đầu trừng hắn, sắc mặt cổ quái: “… Ngươi không phải là hôm nay đột nhiên muốn đổi khẩu vị, nếm thử cổ người đi?” Dứt lời sờ sờ sau gáy của mình, bộ dạng bày ra hoàn toàn là kinh hãi đến lông tóc cũng muốn dựng đứng. Lục Tử Tranh chỉ lẳng lặng nhìn nàng, bí hiểm cười. “- – đại gia tha mạng, không cần ăn ta!”
Cô sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, toàn thân như sợi dây, “Tiểu nhân không thể ăn, hơn nữa… Cổ cũng không đủ dài…” Đối diện trầm mặc không còn lời nào để nói. Cô thở mạnh cũng không dám ra, chỉ có thể ngơ ngác quỳ gối chỗ kia, trong mắt chậm rãi có nước mắt trượt ra.
Thật lâu sau, Lục Tử Tranh bỗng nhiên ẩn ẩn thở dài: “Ba năm , nguyên lai ngươi vẫn không tin ta.” Thanh Kiều sửng sốt, lập tức hiểu được, cuống quít lau đi khóe mắt: “Ai biết ngươi lúc trước hứa hẹn có giữ lời hay không?”
“Đồ ngốc.” Lục Tử Tranh đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, biểu tình là nhu hòa ngàn năm khó gặp, “Nếu ta đáp ứng lưu tính mệnh của ngươi, liền nhất định sẽ làm được – – ngươi thế nào lại không tin đây?”
“… Ai kêu ngươi ngày thường thích tra tấn ta?” Thanh Kiều cắn môi lầu bầu, tội nghiệp.
“Ta chỉ đáp ứng lưu tính mệnh của ngươi, lại không nói sẽ không chọc ghẹo ngươi nha!” Lục Tử Tranh trong mắt có quỷ quang xẹt qua, vẻ mặt cười gian, “- – huống chi phản ứng bị chọc của ngươi tốt như vậy, cùng người khác cũng không giống.” Biến thái! Thanh Kiều trong lòng thầm mắng, miệng tức giận nói: “Không hiểu là quái nhân gì, cư nhiên có thể vẫn chịu được ngược đãi.”
“… Không có người chịu được, bởi vì bọn họ không thể làm cho ta vui vẻ, cho nên ta phải đổi người khác.” Lục Tử Tranh ngóng nhìn hai tròng mắt của nàng, thần sắc hơi có chút mê mang, “Vì sao bọn họ đều ngu xuẩn như vậy, không hiểu cách dỗ ta cao hứng?”
Rất Khổng Tước ! Quả thực Vô Địch Khổng Tước ! (khổng tước thường chỉ mấy ng kiêu ngạo nhá)
Thanh Kiều cảm giác mình cũng sắp muốn hộc máu vì nội thương. “… Đúng rồi, ngốc, bọn họ nói ngươi phải lập gia đình ?”
Thình lình nghe Lục Tử Tranh tung một câu như vậy, Thanh Kiều vừa thả lỏng thân mình lại bắt đầu cứng ngắc. “Bất đắc dĩ thôi.” Nàng từ trong cổ họng gian nan nghẹn ra một câu. Lục Tử Tranh lạnh lùng nhíu mày, đáy mắt hiện lên năm chữ to được viết “Đại gia ta không tin.” “Thật sự, lừa ngươi làm gì!” Thanh Kiều một tay chỉ trời lời thề son sắt, “Thực không dám giấu giếm, Đoàn vương gia chọn trúng vốn là trù nghệ A Đạt , lại âm kém dương sai cưới ta đi làm đạn khói, kỳ thực ta ở trong lòng hắn còn không bằng một chén thịt nướng đâu!”
“Nga?” Lục Tử Tranh bưng một khuôn mặt tuấn tú hừ hừ, âm điệu thất chuyển bát quải vòng làm lòng người hoảng. Thở dài, Thanh Kiều thu liễm ý cười nghiêm túc nói: “Tử Tranh, ta chưa bao giờ chưa từng quên lời của mình đã nói.” Người đối diện mặc dù vẫn như trước không lên tiếng, nhưng thần sắc đã dần dần hòa hoãn xuống.
“Vương gia thật sự không thích ta nha.” Lời nói của cô vô cùng khẩn thiết kết hợp với thái độ ôn hòa tạo nên hiệu ứng rất tốt nha “Huống hồ ta cũng không thích hắn, đáp ứng gả hắn bất quá là thuận đường tìm cái cảng tránh gió mà thôi.” Lục Tử Tranh chần chờ một lát, rốt cục hướng nàng gật đầu. Thanh Kiều trong lòng âm thầm phun ra một ngụm thở dài.
“Đúng rồi, ngươi thế nào bỗng nhiên xuống núi?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thân thiết, “cơ thể đã bình phục, vết thương cũng tốt rồi?” “… Đều tốt .” Hắn lười biếng nhếch miệng, “Bất quá ta muốn đi Nam Cương xử lý một chút việc, lần này xuống núi là tới tìm ngươi cáo biệt.” “Ồ?” Thanh Kiều kích động một phen bóp chặt cánh tay của hắn, “Đều tốt ? Vậy sau này không cần phải cho người cổ nữa đúng không? !” Lục Tử Tranh liếc xéo nàng, như cười như không: “Nếu ngươi nguyện ý cho, ta cũng không ngại.”
“Phi!” Thanh Kiều phun hắn, tay kia thì ra vẻ muốn đánh người, lại bị hắn tay không bắt lấy.
“Thế nào vẫn là cái tính tình mèo hoang như vậy ?”Lục Tử Tranh gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, lộ ra hàm răng trắng thẳng đều tăm tắp, “Thật làm cho ta luyến tiếc ném ngươi xuống.” Lời còn chưa dứt, liền một ngụm ngậm chặt lấy ngón tay thon dài như ngọc của nàng.
Cảm giác đau đớn đến tan lòng nát dạ truyền tới, Thanh Kiều nhịn không được thét ta tiếng chói. Lục Tử Tranh lại không chịu buông tay, cứ như vậy tiếp tục sự nghiệp cắn a cắn, thẳng đến khi khóe miệng nếm được một tia mặn chát. “Lúc ta không có mặt, nhớ ngoan một chút.” Hắn rốt cục ngẩng đầu, cười dường như không có việc gì.
Thanh Kiều đã giận đến run cả người, trong mắt đè nén vẻ kinh sợ. “… Nghe lời, xem trước một chút trên tay ngươi có gì không” Lục Tử Tranh nhẹ nhàng lau đi tơ máu dính trên khóe miệng, tư thái tao nhã. Nàng nghe vậy cúi đầu, bắt gặp trên cổ tay còn có thêm một chuỗi chuông bạc chói lọi, trong gió nhẹ đinh đinh đang đang giòn vang. Đếm, không nhiều không ít vừa vặn đúng chín cái.
“Có nó ở đây, ngươi đi đâu cũng không lo lắng tánh mạng – – haiz, chỉ cần cho ta cắn một cái liền có thể đem nó mang đi, ngươi thật đúng là nhặt được tiện nghi .” Lục Tử Tranh phủ ở bên tai cô, cúi đầu cười. Thanh Kiều lại bừng tỉnh không nghe thấy, chính là luôn luôn nhìn chiếc chuông bạc kia đến ngẩn người, trên tay đau đớn cũng quên mất.
Năm đó trên núi hoang lần đầu tiên gặp nhau, nàng đã sớm nhìn ra hắn là con thú hoang, dùng tay xé nát người. Nhưng cô vẫn cứu hắn, giấu ở trong sơn động rất chiếu cố. Ba năm qua, hắn nhận định nàng yếu đuối vô hại, luôn luôn lấy việc khi dễ nàng làm tiêu khiển, thậm chí làm không biết mệt. Nhưng hắn không biết, thợ săn bắt sống dã thú không nhiều, tuy sự việc không khác lắm.
Thật lâu sau, nàng rốt cục xoay mặt nhìn hắn, biểu tình chân thành trước nay chưa từng có : “… Đa tạ.”
/67
|