Edit: Ếch xù vui vẻ
Xưa thật là xưa, ở vùng đất xa thật là xa, có sư phụ thần bí và các đệ tử. Đại đệ tử khôi ngô tuấn tú, võ nghệ cao cường, tiểu đồ đệ ngoại trừ sống phóng túng thì cái gì cũng không biết. Có một ngày, tiểu đồ đệ đưa ra thỉnh cầu, hy vọng có thể mượn bảo vật sư phụ quý nhất một phen – chính là bảo kiếm giấu ở sau ngọn núi.
Đây quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, sư phụ thần bí không khỏi cười ha ha: “Ôi! Con cũng muốn nó? Con có bản lĩnh gì đây? Đến một chiêu cũng không biết thì sao lấy được bảo kiếm? !”
Tuy nhiên tiểu đồ đệ vô cùng kiên trì, cô hết lời cầu khẩn, một giây cũng không ngừng lại. Vì để thoát khỏi lời mè nheo của cô, sư phụ bèn lấy ra vò oản đậu lớn nhất rồi bỏ than đá vào bên trong.
Oản đậu: đậu Hà Lan đó =))
“Nếu con có thể trong một canh giờ nhặt sạch đậu, ta sẽ cho phép con đi tìm bảo kiếm.” Sư phụ ngạo mạn nói xong câu đó, nghênh ngang mà đi.
Tiểu đồ đệ không có cách nào, đành phải chạy ra cửa sau, đến hoa viên hô to: “Đại sư huynh, đại sư huynh, nhanh bay đến đây! Chẳng lẽ huynh quên còn thiếu ta năm lượng bạc sao? Mau mau bay đến nơi này, giúp ta nhặt than trong đậu đi!”
Ào ào, một trận gió to thổi qua, đại đồ đệ tuấn mỹ đáp xuống cửa sổ bên cạnh phòng bếp.
“… Ta nhớ được hẳn là bốn lượng chín tiền đi!” Sắc mặt đại đồ đệ rất không tốt.
“Cho dù như thế nào, huynh đều thiếu nợ tiền ta. Nếu hôm nay huynh có thể giúp ta nhặt sạch đậu, thì nợ nần giữa hai ta sẽ xóa bỏ.” Tiểu đồ đệ liến thoắng một cách bài bản.
“Trừ phi muội nói cho ta biết, tai sao lúc nào chơi mạt chược muội cũng thắng.” Đại đồ đệ thêm điều kiện.
“Thành giao.” Tiểu đồ đệ gật đầu, “Lần sau, khi đánh bài, cho phép huynh đứng bên cạnh ta.”
Vì thế, đại đồ đệ thân mình run lên, sau lưng bỗng nhiên mọc ra đến mấy chục cánh tay, hắn duỗi tay vói vào vò đậu lẫn than, bắt đầu nhặt lên từng nắm hạt đậu.
Nhặt này nhặt, nhặt không ngừng, tất cả đậu đều được lấy ra, thả vào trong một cái bình, quả thực thần tốc cực kỳ!
“Nhiều tay có khác!” Tiểu đồ đệ ngồi bên cửa sổ uống trà, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“… Mệt quá.” Đại đồ đệ lấy ra một tay, linh hoạt quệt qua quệt lại lau mồ hôi. “Trời mưa , đã eo mỏi lưng đau, giờ đến cả tay cũng đau!”
Chưa tới một canh giờ, đậu đã nhặt xong.
Tiểu đồ đệ trước mặt sư huynh xé bỏ giấy vay nợ, đại đồ đệ gật đầu, theo cửa sổ bay mất.
Sư phụ từ bên ngoài trở về, nhìn vò đậu tràn đầy trước mặt, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
“… Được rồi, ngươi đi đi, tìm thanh bảo kiếm kia đi.” Thật lâu sau, sư phụ rốt cục thở dài một hơi.
Vì thế tiểu đồ đệ khởi hành , cô vượt qua muôn vàn khó khăn, trảm yêu diệt ma, cuối cùng lấy được bảo kiếm trong truyền thuyết, áo gấm về nhà.
Chuyện xưa này, được hậu nhân tôn sùng kể thành một câu chuyện lý thú, tiểu đồ đệ trở thành cô bé lọ lem mọi người tán dương, tất cả mọi người gọi nàng Cinderella.
– – Ách, ngoài ra, đương nhiên đây đều là truyện thiếu nhi.
Thực tế thì, giờ phút này, tiểu đồ đệ đang ngồi trong phòng bếp, phát sầu đối với một tô đậu.
“… Toàn là mấy lão yêu quái!”
Cố Thanh Kiều từ mộng đẹp cô bé lọ lem tỉnh lại, vừa lau nước bên miếng vừa thóa mạ chưởng môn.
Lúc nửa đêm, cô đang ngủ say, chợt nghe tiếng đập cửa, hóa ra là Trương Tứ Phong mang theo một đám trưởng lão đến thăm. Các trưởng lão đem mười cân đậu đen, mười cân đậu trắng, mười cân đậu đỏ cùng mười cân đậu xanh trộn chia đều bỏ vào một thùng lớn, yêu cầu cô phải trước khi trời sáng đem bốn loại đậu phân loại, một hạt cũng không thể thiếu. Các trưởng lão nói, nếu cô không thể đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ này, liền mất đi tư cách tìm kiếm, cuộc đời này đều đừng nhắc lại năm chữ “Thanh Mộc kiếm hình nhân” này nữa.
Mission Impossible, Thanh Kiều nghe tin dữ, nhất thời thét chói tai: “Lão già chết tiệt, người ăn gian!”
“Hả? Ngươi sao lại nói ta ăn gian?” Trương Tứ Phong tràn đầy vui vẻ đi đến trước mặt cô, tề mi lộng nhãn mặt lộ vẻ đắc ý, “Ta sáng như mặt trời đó!”
Tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu.
“Này, này không công bằng!” Thanh Kiều tức đến cả người phát run, “Căn bản không ai có thể hoàn thành! Ngươi đây là cố ý làm khó!”
“Aii, lời này sai rồi!” Trương Tứ Phong rung đùi đắc ý, “Nếu Nguyễn Tự Khung nói ngươi là người định mệnh có thể lấy kiếm, còn có cái gì có thể làm khó còn ngươi? Cố lên, tiểu cô nương!”
Sau đó lão phủi mông, cứ như vậy vui mừng hớn hở bỏ đi .
– – – – – – – – – – – – – phân cách tuyến các nhà dinh dưỡng học nói nấu cơm thêm đậu tốt cho cơ thể – – – – – – – – –
Đêm đen nhánh, vạn vật đều tĩnh lặng, gà chó không tiếng động.
“Haiz…”Cố Thanh Kiều nắm lấy một vốc đậu trong chảo sắt, thấy bọn nó từ giữa ngón tay chảy xuống, không khỏi thở dài. Một canh giờ trôi qua, nhưng ngay cả một cân đậu cũng chưa phân xong, đây là chuyện gì đây!!! Không ai biết, không cách nào có thể tưởng tượng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cảm giác thất bại từ bốn phương tám hướng quay đầu đập tới.
“Không làm nữa !” Tâm phiền ý loạn, cô khoát tay đem đậu quăng ra, “Dù sao cũng nhặt không xong!”
Chủ ý đã quyết , cô xoay người tức giận nhào lên trên giường, ‘hừ hừ’ hai tiếng. Đây là một âm mưu có tổ chức, cố ý làm khó ta! Trương Tứ Phong và đồng đảng không có ý tốt, cố ý làm khó ta! Hừ! Lão yêu quái, ngươi chờ đi! Một ngày kia, tìm được bảo kiếm, xem ta tìm cơ hội bóp chết các ngươi!
Mơ mơ màng màng khép lại hai mắt, tưởng tượng thấy tương lai chính tay đâm kẻ thù, bên tai của cô dường như vang lên bản giao hưởng định mệnh bi thương của Beethoven:
“Khò khò khò khò! Khò khò khò khò!”
Một trận gió nhẹ thổi qua, cửa phòng bỗng nhiên tự động mở ra.
“… Ta nghĩ ngươi nhất định trốn trong góc khóc nhè, không ngờ lại ở trên giường ngủ.”
A! Thần tiên tới! Happy!
Thanh Kiều vui mừng quá đỗi, giống y một con cá chép bật lên, nhảy xuống giường, giày cũng không mang, chân trần chạy về phía người đó.
“Ban cho ta sức mạnh đi! Công Bằng đại tiên!” Cô xông lên trước bắt lấy vạt áo đối phương, mắt lộ hung quang, “Sớm biết võ công của người thiên hạ vô địch, mau mau biến ra tám mươi cánh tay, giúp con nhặt đậu!”
“Tám mươi tay?” Nguyễn Tự Khung nhìn cô cười, lông mày cong cong, “Từ đâu có tám mươi tay? Ta chỉ có hai cái tay này.”
Người giơ hai tay rỗng tuếch lên.
“Vậy người có sàng đậu công không ? Có nhặt đậu công không ? Có lựa đậu công không ?”
Thanh Kiều gấp đến độ giơ chân, Trương Tứ Phong, tên biến thái này, không có chuyện cô không tra tấn ông ta một trận!!!
“Ta chỉ nghe nói qua khiêu khích công.” Nguyễn Tự Khung mỉm cười, nhẹ nhàng gõ một cái vào ót cô, “Sao, có muốn thử một chút hay không?”
“… Huhu, quả nhiên là trời muốn diệt ta!” Hi vọng cuối cùng tan biến, Thanh Kiều mắt ầng ậng nước, sắp trào ra như mưa bão.
“Ngừng!” Nguyễn Tự Khung ra dấu ngừng, “Ta cũng chưa nói không có cách nào.”
“Thật ?” Thanh Kiều nghe vậy lập tức mặt tỏa ánh sáng, hai mắt bao hàm tha thiết chờ đợi, “Biết ngay người có biện pháp mà! Cụ thể làm như thế nào?”
“… Sơn nhân tự có diệu kế.” Nguyễn Tự Khung cười thần bí, tuyệt vời không gì sánh nổi.
“Này! Ngươi nói diệu kế, chẳng lẽ chính là chỉ cái này? !”
Mắt thấy Nguyễn Tự Khung cầm theo một cái túi thật lớn, lại đem bộ toàn đậu đổ vào, Cố Thanh Kiều rốt cục nhịn không được nhảy lên.
Há há, biết ngay mà, ai ngu đi nhặt cả hai chục cân đậu chứ, đổ hết đi rồi lấy mỗi loại 5 cân, đổ đầy các bình là xong :’3
“Ừm, hủy thi diệt tích thôi.” Nguyễn Tự Khung đang bận rộn đem đậu đổ vào túi, cũng không ngẩng đầu lên.
“Âu mại ngật đáp! T nghĩ câu này là phiên âm của oh my god =]] ” Thanh Kiều xông qua ôm cánh tay Nguyễn Tự Khung, lắc lấy lắc để như người bệnh tâm thần, “Người sợ con ngày mai chết không đủ thảm sao? Còn muốn cho con gánh thêm tội danh ‘lãng phí lương thực’ sao? !”
“Ngừng! Ngừng! Ngừng!” Nguyễn Tự Khung bị lắc đến choáng đầu, hoa mắt, lấy tay đè cô lại, “Gặp chuyện không nên kích động, phải bình tĩnh, bình tĩnh…”
“Nguyên vật liệu đều bị người vứt, ta còn có thể bình tĩnh thế nào? !”
Thanh Kiều chớp mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống – – người nghĩ rằng ta và ngươi là có chỗ nào không VV bình tĩnh sao? !
VV bình tĩnh: theo chú thích của tác giả thì đây là 1 ID nổi tiếng trên diễn đàn thiên nhai (tianya), ID này luôn bình luận rất nhanh, hay kèm ảnh thì fai.
“Chốc đem ra vườn chôn, tìm cái khác thay thế là được.” Đem bát đậu cuối cùng đổ vào bao, Nguyễn Tự Khung ngẩng đầu, “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhặt đậu hết cả tối?”
Trong nháy mắt, Thanh Kiều bỗng nhiên hiểu toàn bộ.
“Người, người, người khiêng bốn mươi cân đậu lên đây?” cô kích động, mồm mép bắt đầu không khống chế được mà run run.
Nguyễn Tự Khung cười không đáp.
“Đậu, đậu, đậu hiện tại ở nơi nào?” Nắng rực rỡ xua tan sương mù u ám, cô bị chuyện đột ngột này làm chấn động.
“Không phải ở phía sau ngươi?” Nguyễn Tự Khung bĩu môi.
Thanh Kiều quay đầu nhìn, ở cửa bên cạnh phòng, quả nhiên đặt bốn túi căng phồng màu vàng nhạt!
“- – Đại thần ơi!” Thanh Kiều phịch một tiếng quỳ xuống đất, “Ân nhân cứu mạng ở trên, xin nhận của tiểu nữ tử một lạy!”
“Không cần khoa trương như vậy.” Nguyễn Tự Khung ha ha cười, vỗ vỗ vạt áo dính bùn đất, vẻ mặt ôn hoà, “Buổi chiều, ta nghe thấy sư phụ sai người đi chợ mua đậu, liền nảy ra ý này nên bảo đệ tử kia mua thêm một phần về, không ngờ bây giờ quả nhiên rất hữu dụng.”
“… Huhu, lấy cái gì để cảm tạ người đây, đại thần của ta!” Thanh Kiều ôm lấy bắp đùi của Nguyễn Tự Khung, cảm động nức nở khóc.
“Luyện thật giỏi võ, lấy được bảo kiếm, không phụ kỳ vọng của ta.” Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ vai cô.
Nền trời đen thẳm làm nổi lên những ngôi sao sáng. Trên nền cỏ trong tiểu viện, hai người yên tĩnh nằm.
“Haiz!” Thiếu nữ thở dài một tiếng, “Chúng ta nghiệp chướng nặng nề! Dưới thân những bốn mươi cân đậu, thật sự là quá lãng phí!”
“Này có là cái gì, chúng nó sẽ có một ngày hoàn toàn hư thối, trở thành phân, nuôi sống cây đậu mới.”
“Nhưng ngộ nhỡ có một ít không hóa thành phân bón, sự việc bại lộ làm sao bây giờ?”
“Nếu vậy…, nếu bất hạnh từ trong đất nảy ra mầm đậu, chúng ta sẽ nhổ lên ăn hết đi!”
…
“Đúng rồi, Công Bằng, con đột nhiên nhớ tới một vấn đề.”
“Nói.”
“Sáng mai, chưởng môn đại sư nhất định sẽ hỏi con làm như thế nào hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nói con nên giải thích thế nào đây?”
“Rất đơn giản, ngươi cứ nói với ông ấy, sức mạnh tình yêu của ngươi làm trời xanh cảm động!”
“A? !”
“Như mọi người hay nói, chính là ngươi dùng một tấm lòng hết sức chân thành, những câu nhiệt huyết cảm động trời xanh, vì thế Ngọc Hoàng đại đế phái Đỏ, Xanh, Trắng, Đen- bốn vị đậu tiên hạ phàm, chỉ huy nhóm hạt đậu đứng xếp hàng theo thứ tự nhảy vào bao, cứ nói vậy là được.”
“… Đợi chút! Người cho là chưởng môn đại sư có tin hay không?”
“Tất nhiên là không tin. Nhưng mà ông ấy khẳng định cũng sẽ không tin ngươi tự tay nhặt hết ngần ấy đậu, cho nên nói cái gì cũng đều không thỏa đáng, không bằng nói chút chuyện tốt lành.”
…
“Ồ, Công Bằng, người mau nhìn, đây là cái gì? Sao cây cỏ có thể chớp sáng vậy!”
“À, là kim quy thảo của Tây Lăng.”
“Ha, nơi này có thật nhiều hoa, thật đẹp! Đó là cái gì?”
“Đó là hà úy hoa, ba năm mới mở một lần.”
“A, hiếm như vậy, không thể tưởng tượng được Tây Lăng sơn ban đêm cũng thật thú vị … Công Bằng, người có thể giúp con bắt mấy con đom đóm chứ?”
“… Được.”
“Này! Con muốn đom đóm, người thế nào lại đi bắt con thiêu thân!”
“Chớ có sờ cánh! Bột phấn trên cánh có độc!”
“A ~~~ Tay sưng, tay sưng! Làm sao bây giờ? Con có chết không? Huhu, không nghĩ tới tráng chí chưa thành đã sớm mất, đại thúc, người phải báo thù cho con!”
“Đừng khóc, ta giúp ngươi thổi bột phấn đã…”
Đêm này, thiếu nữ nhao nhao ầm ĩ, nam tử ôn hòa mỉm cười, vẽ ra đêm hè tươi đẹp.
– – – – – – – – – – – – – phân cách tuyến: Giấc mộng đêm hè – – – – – – – – – – – – – –
Lúc Cố Thanh Kiều trước mặt tất cả các trưởng lão, ra sức kéo bốn bao đậu đến chính đường, Trương Tứ Phong trầm mặc.
Suy nghĩ một lát, ông ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hoạt bát như cười như không của Thanh Kiều. Trong nháy mắt đó, ông bỗng nhiên có cảm giác toàn thân bị sét đánh. Chính là sét đánh, rất rất mạnh, làm ông rợn cả tóc gáy !
“… Không ngờ, ngươi cũng gian lận .”
Ông lạnh lùng bật ra một câu, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Không không, đây là nhờ vào tình yêu, tình yêu trong sáng oanh liệt đó!” Thanh Kiều bình bình thản thản nói tiếp, “Tình yêu chính là suối nguồn của mọi kì tích trên thế gian!”
“Hừ! Không cần nói với ta, là ngươi dùng tình yêu cảm động trời xanh, vì thế trời xanh phái thần tiên hạ phàm…”
Trương Tứ Phong liếc mắt về phía bên phải, nơi Nguyễn Tự Khung ngồi, âm thanh xót xa, ai oán như truyền từ địa ngục đến.
Nguyễn Tự Khung quay mặt sang hướng khác, vội ho một tiếng.
“Kỳ thực, sự tình là như thế này.” Thanh Kiều đảo mắt nảy ra ý hay, “Lúc đó con đang toàn tâm toàn ý nhặt đậu, bỗng nhiên cảm thấy vai đau đớn vô cùng. Sau một hồi đất đá bay mù trời, trên vai của con bỗng nhiên mọc ra mấy trăm cánh tay, nhanh thoăn thoắt giúp con nhặt đậu! Nhặt, nhặt, nhặt, một thoáng là đã nhặt xong rồi. Con nghĩ đây cũng là trên trời nghe được lời cầu nguyện của con, dù sao con mỗi ngày đều đau khổ cầu xin ông trời mà! Haiz, quả là người tốt được ông trời thương, thật sự là quá may mắn!”
Đắc chí nói xong, cô bắt đầu hát:
Đây tiếng gọi của con tim
Đây tình yêu kính dâng
Đây gió mát trên đời
Hoa hạnh phúc nở khắp nơi
…
A
Chỉ cần người người đều cho đi một chút yêu thương
Thế giới sẽ tốt đẹp biết bao
A
A
A
Bài này nè: https://www.youtube.com/watch?v=hAgrtZ8HUbs
Cô cố dồn hết cảm súc vào bài hát, điều động toàn bộ dây thần kinh cảm súc trên gương mặt, biểu tình phóng đại hết mức có thể.
“… Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Trương Tứ Phong tức đến nói không thành tiếng, hoàn toàn lâm vào trạng thái co giật, “Ngươi, tại đây lôi mấy trăm cánh tay đó ra đây cho ta! Ta phải tận mắt nhìn xem, cái gì là tiếng gọi của con tim!”
“Không được!” Thanh Kiều không cần suy nghĩ, một tiếng cự tuyệt, “Mấu chốt là con đối với người, thật sự không có yêu.”
” Ta phải đánh chết ngươi! ! !” Trương Tứ Phong từ ghế thái sư nhảy dựng lên, mặt đỏ như tôm luộc.
“Chưởng môn bớt giận, chưởng môn bớt giận!” Các trưởng lão vội chạy tới, luống cuống tay chân kéo ông lại.
“Ai cũng đừng cản, ta phải đánh chết nó! Đánh chết con bé không biết trời cao đất dày này!”
Trương Tứ Phong bị người túm chặt giữ lại, chỉ có thể dùng sức cố đứng dậy khỏi ghế.
“Trời cao cách xa vạn dặm, đất sâu mười vạn tám ngàn trượng, ta không tin ngươi có thể đo hết, ta không tin ngươi có thể đo hết!”
Thanh Kiều cơ trí trốn sau Nguyễn Tự Khung, lại làm một cái mặt quỷ với Trương Tứ Phong đang bừng bừng lửa giận.
“Ngươi muốn bị đánh ! Xem ta có đánh chết ngươi được không!” Trương Tứ Phong hoàn toàn nổi giận, tay vung lên, trường tiên giấu trên xà nhà bay vọt ra. Trường tiên kia như có người điều khiển, nhanh như chớp luồn lách đánh về phía Tiểu Kiều, chớp mắt đã tới trước mặt cô.
“Sư phụ!”
Trong lúc nguy cấp, cùng tiếng gọi khẽ, có người đưa tay ngăn cản trường tiên.
“… Sư phụ, tức giận với con bé này làm gì?”
Không chút hoang mang thu tay, Nguyễn Tự Khung trên mặt trưng ra nụ cười cực kỳ bình tĩnh.
“Tự Khung…” Trương Tứ Phong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cả người như gà chọi bại trận, ủ rũ đứng lên từ ghế.
“… Nếu Cam Tiểu Kiều dựa theo ước định hoàn thành nhiệm vụ, sư phụ nên đem chỗ giấu kiếm nói với con bé , để ý những chi tiết vụn vặt khác làm gì?” Nguyễn Tự Khung tay áo khẽ động, kia trường tiên lảo đảo bay trở về xà ngang. “Sư phụ làm vậy, chẳng khác nào nói phái Tây Lăng chúng ta hẹp hòi .” Trong ngữ khí của người có trách cứ.
“Chính là không cam lòng thôi…” Trương Tứ Phong nghía Nguyễn Tự Khung một cái, đáng thương tội nghiệp bắt đầu tính toán, “Ngươi vừa về đến, cứ như vậy trắng trợn giúp nó, trong lòng vi sư rất khổ sở, tục ngữ nói thả đồ đệ ra, như bát nước hắt ra ngoài, quả nhiên…”
Hố hố câu này lấy ý từ câu con gái lấy chồng như bát nước đổ đi =]]
Khụ khụ khụ, các trưởng lão bắt đầu dùng sức ho khan.
“Nuôi đồ đệ lại không thể dưỡng già… Có vợ đã quên cha…”
KHỤ KHỤ KHỤ, các trưởng lão ho ra phổi luôn.
“Sư phụ!” Nguyễn Tự Khung dở khóc dở cười, đành phải ra tiếng đánh gãy này oán phụ tiểu lão đầu. “Quay về với vấn đề chính, mọi người có chịu nói nơi giấu kiếm cho con bé không?!”
Trương Tứ Phong đi đến bên ghế thái sư ngồi xuống thở phì phì, hướng lên trời mân mê cái mũi.
“… Sư phụ!”
Nguyễn Tự Khung sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại: “Người quên đã hứa với con chuyện gì rồi sao? Chẳng lẽ người muốn đổi ý sao?”
Trương Tứ Phong chấn động, đầu quay phắt lại. Trời đất yên lặng, không khí ngưng trệ, bốn mắt nhìn nhau. Chưởng môn đại sư cứ như vậy nhìn chằm chằm Nguyễn Tự Khung, trong mắt ào ào sóng xô, giống như giận dữ còn có ai oán, như có nghìn lời để nói lại không thể nói ra được.
Mẹ ơi! Sét đánh chết ta!! Thanh Kiều bị tác giả phái sét đánh, kìm lòng không đậu rùng mình một cái, chà xát người nổi da gà.
“… Được rồi.”
Thật lâu sau, Trương Tứ Phong rốt cục thỏa hiệp quay đầu, thanh âm trầm thấp khàn khàn, dường như trong một cái nháy mắt đã già đi mười tuổi.
“… Thanh Mộc kiếm hình nhân được giấu ở Linh Dược cốc, trong Cửu Thanh động, ngày mai ta dẫn các ngươi vào động… Nếu cam Tiểu Kiều có thể trong một nén nhang rút được bảo kiếm, ta sẽ cho nó mượn dùng một chút.”
Ông nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài.
“Đa tạ chưởng môn đại sư!” Thanh Kiều vui mừng quá đỗi, cúi đầu rạp xuống đất suýt ngã trên mặt đất.
“Cảm tạ cái gì? ! Ngươi chưa chắc có thể rút kiếm ra đâu!” Trương Tứ Phong hếch đầu lên trời, dùng lỗ mũi nhìn cô.
“Đa tạ Nguyễn sư thúc!” Thanh Kiều không để ý ông ta nữa, quay sang hướng khác, bái tạ Nguyễn Tự Khung thật sâu.
Nguyễn Tự Khung nhìn cô cười, không nói gì.
Gà gáy, nắng lên, ngoài điện, mặt trời đỏ từ từ dâng lên, như đang biểu thị vận mệnh Tiểu Kiều rốt cục cũng khởi sắc. Thanh Kiều nhìn mặt trời, lại nhìn Nguyễn Tự Khung, rất muốn dùng ánh mắt nói cho người biết bản thân mình vui sướng thế nào.
“Khụ khụ khụ hừ hừ hừ ân ân ân!”
Trương Tứ Phong bỗng nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại trước mặt, ho khan ngăn cản tầm mắt cô.
“Không cần… Cao hứng… Quá sớm, ngươi… chưa chắc… đã là… Chủ nhân … của…bảo kiếm….”
Miệng ông to dần, không ngừng biến hóa hình dáng của miệng khi phát âm, nỗ lực truyền cho Thanh Kiều một tin tức khủng bố.
Lỗ mũi ôn phối hợp rất nhịp nhàng, kèm theo lời nói, trong chốc lát co lại thành hình “o”, trong chốc lát kéo thành hình “0”, thỉnh thoảng còn là hình “D”. Đặc biệt đến hai chữ “Chủ nhân”, lông mũi lộ ra , xuất hiện hình “Q” tiêu chuẩn! !
– -Đại sư, ngài học từ Nhĩ Khang sao?
Thanh Kiều buồn bực nhìn lỗ mũi có khả năng co giãn biểu lộ cảm súc vô cùng đặc biệt của Trương Tứ Phong, thật sự rất muốn than một tiếng.
Xưa thật là xưa, ở vùng đất xa thật là xa, có sư phụ thần bí và các đệ tử. Đại đệ tử khôi ngô tuấn tú, võ nghệ cao cường, tiểu đồ đệ ngoại trừ sống phóng túng thì cái gì cũng không biết. Có một ngày, tiểu đồ đệ đưa ra thỉnh cầu, hy vọng có thể mượn bảo vật sư phụ quý nhất một phen – chính là bảo kiếm giấu ở sau ngọn núi.
Đây quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, sư phụ thần bí không khỏi cười ha ha: “Ôi! Con cũng muốn nó? Con có bản lĩnh gì đây? Đến một chiêu cũng không biết thì sao lấy được bảo kiếm? !”
Tuy nhiên tiểu đồ đệ vô cùng kiên trì, cô hết lời cầu khẩn, một giây cũng không ngừng lại. Vì để thoát khỏi lời mè nheo của cô, sư phụ bèn lấy ra vò oản đậu lớn nhất rồi bỏ than đá vào bên trong.
Oản đậu: đậu Hà Lan đó =))
“Nếu con có thể trong một canh giờ nhặt sạch đậu, ta sẽ cho phép con đi tìm bảo kiếm.” Sư phụ ngạo mạn nói xong câu đó, nghênh ngang mà đi.
Tiểu đồ đệ không có cách nào, đành phải chạy ra cửa sau, đến hoa viên hô to: “Đại sư huynh, đại sư huynh, nhanh bay đến đây! Chẳng lẽ huynh quên còn thiếu ta năm lượng bạc sao? Mau mau bay đến nơi này, giúp ta nhặt than trong đậu đi!”
Ào ào, một trận gió to thổi qua, đại đồ đệ tuấn mỹ đáp xuống cửa sổ bên cạnh phòng bếp.
“… Ta nhớ được hẳn là bốn lượng chín tiền đi!” Sắc mặt đại đồ đệ rất không tốt.
“Cho dù như thế nào, huynh đều thiếu nợ tiền ta. Nếu hôm nay huynh có thể giúp ta nhặt sạch đậu, thì nợ nần giữa hai ta sẽ xóa bỏ.” Tiểu đồ đệ liến thoắng một cách bài bản.
“Trừ phi muội nói cho ta biết, tai sao lúc nào chơi mạt chược muội cũng thắng.” Đại đồ đệ thêm điều kiện.
“Thành giao.” Tiểu đồ đệ gật đầu, “Lần sau, khi đánh bài, cho phép huynh đứng bên cạnh ta.”
Vì thế, đại đồ đệ thân mình run lên, sau lưng bỗng nhiên mọc ra đến mấy chục cánh tay, hắn duỗi tay vói vào vò đậu lẫn than, bắt đầu nhặt lên từng nắm hạt đậu.
Nhặt này nhặt, nhặt không ngừng, tất cả đậu đều được lấy ra, thả vào trong một cái bình, quả thực thần tốc cực kỳ!
“Nhiều tay có khác!” Tiểu đồ đệ ngồi bên cửa sổ uống trà, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“… Mệt quá.” Đại đồ đệ lấy ra một tay, linh hoạt quệt qua quệt lại lau mồ hôi. “Trời mưa , đã eo mỏi lưng đau, giờ đến cả tay cũng đau!”
Chưa tới một canh giờ, đậu đã nhặt xong.
Tiểu đồ đệ trước mặt sư huynh xé bỏ giấy vay nợ, đại đồ đệ gật đầu, theo cửa sổ bay mất.
Sư phụ từ bên ngoài trở về, nhìn vò đậu tràn đầy trước mặt, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
“… Được rồi, ngươi đi đi, tìm thanh bảo kiếm kia đi.” Thật lâu sau, sư phụ rốt cục thở dài một hơi.
Vì thế tiểu đồ đệ khởi hành , cô vượt qua muôn vàn khó khăn, trảm yêu diệt ma, cuối cùng lấy được bảo kiếm trong truyền thuyết, áo gấm về nhà.
Chuyện xưa này, được hậu nhân tôn sùng kể thành một câu chuyện lý thú, tiểu đồ đệ trở thành cô bé lọ lem mọi người tán dương, tất cả mọi người gọi nàng Cinderella.
– – Ách, ngoài ra, đương nhiên đây đều là truyện thiếu nhi.
Thực tế thì, giờ phút này, tiểu đồ đệ đang ngồi trong phòng bếp, phát sầu đối với một tô đậu.
“… Toàn là mấy lão yêu quái!”
Cố Thanh Kiều từ mộng đẹp cô bé lọ lem tỉnh lại, vừa lau nước bên miếng vừa thóa mạ chưởng môn.
Lúc nửa đêm, cô đang ngủ say, chợt nghe tiếng đập cửa, hóa ra là Trương Tứ Phong mang theo một đám trưởng lão đến thăm. Các trưởng lão đem mười cân đậu đen, mười cân đậu trắng, mười cân đậu đỏ cùng mười cân đậu xanh trộn chia đều bỏ vào một thùng lớn, yêu cầu cô phải trước khi trời sáng đem bốn loại đậu phân loại, một hạt cũng không thể thiếu. Các trưởng lão nói, nếu cô không thể đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ này, liền mất đi tư cách tìm kiếm, cuộc đời này đều đừng nhắc lại năm chữ “Thanh Mộc kiếm hình nhân” này nữa.
Mission Impossible, Thanh Kiều nghe tin dữ, nhất thời thét chói tai: “Lão già chết tiệt, người ăn gian!”
“Hả? Ngươi sao lại nói ta ăn gian?” Trương Tứ Phong tràn đầy vui vẻ đi đến trước mặt cô, tề mi lộng nhãn mặt lộ vẻ đắc ý, “Ta sáng như mặt trời đó!”
Tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu.
“Này, này không công bằng!” Thanh Kiều tức đến cả người phát run, “Căn bản không ai có thể hoàn thành! Ngươi đây là cố ý làm khó!”
“Aii, lời này sai rồi!” Trương Tứ Phong rung đùi đắc ý, “Nếu Nguyễn Tự Khung nói ngươi là người định mệnh có thể lấy kiếm, còn có cái gì có thể làm khó còn ngươi? Cố lên, tiểu cô nương!”
Sau đó lão phủi mông, cứ như vậy vui mừng hớn hở bỏ đi .
– – – – – – – – – – – – – phân cách tuyến các nhà dinh dưỡng học nói nấu cơm thêm đậu tốt cho cơ thể – – – – – – – – –
Đêm đen nhánh, vạn vật đều tĩnh lặng, gà chó không tiếng động.
“Haiz…”Cố Thanh Kiều nắm lấy một vốc đậu trong chảo sắt, thấy bọn nó từ giữa ngón tay chảy xuống, không khỏi thở dài. Một canh giờ trôi qua, nhưng ngay cả một cân đậu cũng chưa phân xong, đây là chuyện gì đây!!! Không ai biết, không cách nào có thể tưởng tượng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cảm giác thất bại từ bốn phương tám hướng quay đầu đập tới.
“Không làm nữa !” Tâm phiền ý loạn, cô khoát tay đem đậu quăng ra, “Dù sao cũng nhặt không xong!”
Chủ ý đã quyết , cô xoay người tức giận nhào lên trên giường, ‘hừ hừ’ hai tiếng. Đây là một âm mưu có tổ chức, cố ý làm khó ta! Trương Tứ Phong và đồng đảng không có ý tốt, cố ý làm khó ta! Hừ! Lão yêu quái, ngươi chờ đi! Một ngày kia, tìm được bảo kiếm, xem ta tìm cơ hội bóp chết các ngươi!
Mơ mơ màng màng khép lại hai mắt, tưởng tượng thấy tương lai chính tay đâm kẻ thù, bên tai của cô dường như vang lên bản giao hưởng định mệnh bi thương của Beethoven:
“Khò khò khò khò! Khò khò khò khò!”
Một trận gió nhẹ thổi qua, cửa phòng bỗng nhiên tự động mở ra.
“… Ta nghĩ ngươi nhất định trốn trong góc khóc nhè, không ngờ lại ở trên giường ngủ.”
A! Thần tiên tới! Happy!
Thanh Kiều vui mừng quá đỗi, giống y một con cá chép bật lên, nhảy xuống giường, giày cũng không mang, chân trần chạy về phía người đó.
“Ban cho ta sức mạnh đi! Công Bằng đại tiên!” Cô xông lên trước bắt lấy vạt áo đối phương, mắt lộ hung quang, “Sớm biết võ công của người thiên hạ vô địch, mau mau biến ra tám mươi cánh tay, giúp con nhặt đậu!”
“Tám mươi tay?” Nguyễn Tự Khung nhìn cô cười, lông mày cong cong, “Từ đâu có tám mươi tay? Ta chỉ có hai cái tay này.”
Người giơ hai tay rỗng tuếch lên.
“Vậy người có sàng đậu công không ? Có nhặt đậu công không ? Có lựa đậu công không ?”
Thanh Kiều gấp đến độ giơ chân, Trương Tứ Phong, tên biến thái này, không có chuyện cô không tra tấn ông ta một trận!!!
“Ta chỉ nghe nói qua khiêu khích công.” Nguyễn Tự Khung mỉm cười, nhẹ nhàng gõ một cái vào ót cô, “Sao, có muốn thử một chút hay không?”
“… Huhu, quả nhiên là trời muốn diệt ta!” Hi vọng cuối cùng tan biến, Thanh Kiều mắt ầng ậng nước, sắp trào ra như mưa bão.
“Ngừng!” Nguyễn Tự Khung ra dấu ngừng, “Ta cũng chưa nói không có cách nào.”
“Thật ?” Thanh Kiều nghe vậy lập tức mặt tỏa ánh sáng, hai mắt bao hàm tha thiết chờ đợi, “Biết ngay người có biện pháp mà! Cụ thể làm như thế nào?”
“… Sơn nhân tự có diệu kế.” Nguyễn Tự Khung cười thần bí, tuyệt vời không gì sánh nổi.
“Này! Ngươi nói diệu kế, chẳng lẽ chính là chỉ cái này? !”
Mắt thấy Nguyễn Tự Khung cầm theo một cái túi thật lớn, lại đem bộ toàn đậu đổ vào, Cố Thanh Kiều rốt cục nhịn không được nhảy lên.
Há há, biết ngay mà, ai ngu đi nhặt cả hai chục cân đậu chứ, đổ hết đi rồi lấy mỗi loại 5 cân, đổ đầy các bình là xong :’3
“Ừm, hủy thi diệt tích thôi.” Nguyễn Tự Khung đang bận rộn đem đậu đổ vào túi, cũng không ngẩng đầu lên.
“Âu mại ngật đáp! T nghĩ câu này là phiên âm của oh my god =]] ” Thanh Kiều xông qua ôm cánh tay Nguyễn Tự Khung, lắc lấy lắc để như người bệnh tâm thần, “Người sợ con ngày mai chết không đủ thảm sao? Còn muốn cho con gánh thêm tội danh ‘lãng phí lương thực’ sao? !”
“Ngừng! Ngừng! Ngừng!” Nguyễn Tự Khung bị lắc đến choáng đầu, hoa mắt, lấy tay đè cô lại, “Gặp chuyện không nên kích động, phải bình tĩnh, bình tĩnh…”
“Nguyên vật liệu đều bị người vứt, ta còn có thể bình tĩnh thế nào? !”
Thanh Kiều chớp mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống – – người nghĩ rằng ta và ngươi là có chỗ nào không VV bình tĩnh sao? !
VV bình tĩnh: theo chú thích của tác giả thì đây là 1 ID nổi tiếng trên diễn đàn thiên nhai (tianya), ID này luôn bình luận rất nhanh, hay kèm ảnh thì fai.
“Chốc đem ra vườn chôn, tìm cái khác thay thế là được.” Đem bát đậu cuối cùng đổ vào bao, Nguyễn Tự Khung ngẩng đầu, “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhặt đậu hết cả tối?”
Trong nháy mắt, Thanh Kiều bỗng nhiên hiểu toàn bộ.
“Người, người, người khiêng bốn mươi cân đậu lên đây?” cô kích động, mồm mép bắt đầu không khống chế được mà run run.
Nguyễn Tự Khung cười không đáp.
“Đậu, đậu, đậu hiện tại ở nơi nào?” Nắng rực rỡ xua tan sương mù u ám, cô bị chuyện đột ngột này làm chấn động.
“Không phải ở phía sau ngươi?” Nguyễn Tự Khung bĩu môi.
Thanh Kiều quay đầu nhìn, ở cửa bên cạnh phòng, quả nhiên đặt bốn túi căng phồng màu vàng nhạt!
“- – Đại thần ơi!” Thanh Kiều phịch một tiếng quỳ xuống đất, “Ân nhân cứu mạng ở trên, xin nhận của tiểu nữ tử một lạy!”
“Không cần khoa trương như vậy.” Nguyễn Tự Khung ha ha cười, vỗ vỗ vạt áo dính bùn đất, vẻ mặt ôn hoà, “Buổi chiều, ta nghe thấy sư phụ sai người đi chợ mua đậu, liền nảy ra ý này nên bảo đệ tử kia mua thêm một phần về, không ngờ bây giờ quả nhiên rất hữu dụng.”
“… Huhu, lấy cái gì để cảm tạ người đây, đại thần của ta!” Thanh Kiều ôm lấy bắp đùi của Nguyễn Tự Khung, cảm động nức nở khóc.
“Luyện thật giỏi võ, lấy được bảo kiếm, không phụ kỳ vọng của ta.” Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ vai cô.
Nền trời đen thẳm làm nổi lên những ngôi sao sáng. Trên nền cỏ trong tiểu viện, hai người yên tĩnh nằm.
“Haiz!” Thiếu nữ thở dài một tiếng, “Chúng ta nghiệp chướng nặng nề! Dưới thân những bốn mươi cân đậu, thật sự là quá lãng phí!”
“Này có là cái gì, chúng nó sẽ có một ngày hoàn toàn hư thối, trở thành phân, nuôi sống cây đậu mới.”
“Nhưng ngộ nhỡ có một ít không hóa thành phân bón, sự việc bại lộ làm sao bây giờ?”
“Nếu vậy…, nếu bất hạnh từ trong đất nảy ra mầm đậu, chúng ta sẽ nhổ lên ăn hết đi!”
…
“Đúng rồi, Công Bằng, con đột nhiên nhớ tới một vấn đề.”
“Nói.”
“Sáng mai, chưởng môn đại sư nhất định sẽ hỏi con làm như thế nào hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nói con nên giải thích thế nào đây?”
“Rất đơn giản, ngươi cứ nói với ông ấy, sức mạnh tình yêu của ngươi làm trời xanh cảm động!”
“A? !”
“Như mọi người hay nói, chính là ngươi dùng một tấm lòng hết sức chân thành, những câu nhiệt huyết cảm động trời xanh, vì thế Ngọc Hoàng đại đế phái Đỏ, Xanh, Trắng, Đen- bốn vị đậu tiên hạ phàm, chỉ huy nhóm hạt đậu đứng xếp hàng theo thứ tự nhảy vào bao, cứ nói vậy là được.”
“… Đợi chút! Người cho là chưởng môn đại sư có tin hay không?”
“Tất nhiên là không tin. Nhưng mà ông ấy khẳng định cũng sẽ không tin ngươi tự tay nhặt hết ngần ấy đậu, cho nên nói cái gì cũng đều không thỏa đáng, không bằng nói chút chuyện tốt lành.”
…
“Ồ, Công Bằng, người mau nhìn, đây là cái gì? Sao cây cỏ có thể chớp sáng vậy!”
“À, là kim quy thảo của Tây Lăng.”
“Ha, nơi này có thật nhiều hoa, thật đẹp! Đó là cái gì?”
“Đó là hà úy hoa, ba năm mới mở một lần.”
“A, hiếm như vậy, không thể tưởng tượng được Tây Lăng sơn ban đêm cũng thật thú vị … Công Bằng, người có thể giúp con bắt mấy con đom đóm chứ?”
“… Được.”
“Này! Con muốn đom đóm, người thế nào lại đi bắt con thiêu thân!”
“Chớ có sờ cánh! Bột phấn trên cánh có độc!”
“A ~~~ Tay sưng, tay sưng! Làm sao bây giờ? Con có chết không? Huhu, không nghĩ tới tráng chí chưa thành đã sớm mất, đại thúc, người phải báo thù cho con!”
“Đừng khóc, ta giúp ngươi thổi bột phấn đã…”
Đêm này, thiếu nữ nhao nhao ầm ĩ, nam tử ôn hòa mỉm cười, vẽ ra đêm hè tươi đẹp.
– – – – – – – – – – – – – phân cách tuyến: Giấc mộng đêm hè – – – – – – – – – – – – – –
Lúc Cố Thanh Kiều trước mặt tất cả các trưởng lão, ra sức kéo bốn bao đậu đến chính đường, Trương Tứ Phong trầm mặc.
Suy nghĩ một lát, ông ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hoạt bát như cười như không của Thanh Kiều. Trong nháy mắt đó, ông bỗng nhiên có cảm giác toàn thân bị sét đánh. Chính là sét đánh, rất rất mạnh, làm ông rợn cả tóc gáy !
“… Không ngờ, ngươi cũng gian lận .”
Ông lạnh lùng bật ra một câu, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Không không, đây là nhờ vào tình yêu, tình yêu trong sáng oanh liệt đó!” Thanh Kiều bình bình thản thản nói tiếp, “Tình yêu chính là suối nguồn của mọi kì tích trên thế gian!”
“Hừ! Không cần nói với ta, là ngươi dùng tình yêu cảm động trời xanh, vì thế trời xanh phái thần tiên hạ phàm…”
Trương Tứ Phong liếc mắt về phía bên phải, nơi Nguyễn Tự Khung ngồi, âm thanh xót xa, ai oán như truyền từ địa ngục đến.
Nguyễn Tự Khung quay mặt sang hướng khác, vội ho một tiếng.
“Kỳ thực, sự tình là như thế này.” Thanh Kiều đảo mắt nảy ra ý hay, “Lúc đó con đang toàn tâm toàn ý nhặt đậu, bỗng nhiên cảm thấy vai đau đớn vô cùng. Sau một hồi đất đá bay mù trời, trên vai của con bỗng nhiên mọc ra mấy trăm cánh tay, nhanh thoăn thoắt giúp con nhặt đậu! Nhặt, nhặt, nhặt, một thoáng là đã nhặt xong rồi. Con nghĩ đây cũng là trên trời nghe được lời cầu nguyện của con, dù sao con mỗi ngày đều đau khổ cầu xin ông trời mà! Haiz, quả là người tốt được ông trời thương, thật sự là quá may mắn!”
Đắc chí nói xong, cô bắt đầu hát:
Đây tiếng gọi của con tim
Đây tình yêu kính dâng
Đây gió mát trên đời
Hoa hạnh phúc nở khắp nơi
…
A
Chỉ cần người người đều cho đi một chút yêu thương
Thế giới sẽ tốt đẹp biết bao
A
A
A
Bài này nè: https://www.youtube.com/watch?v=hAgrtZ8HUbs
Cô cố dồn hết cảm súc vào bài hát, điều động toàn bộ dây thần kinh cảm súc trên gương mặt, biểu tình phóng đại hết mức có thể.
“… Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Trương Tứ Phong tức đến nói không thành tiếng, hoàn toàn lâm vào trạng thái co giật, “Ngươi, tại đây lôi mấy trăm cánh tay đó ra đây cho ta! Ta phải tận mắt nhìn xem, cái gì là tiếng gọi của con tim!”
“Không được!” Thanh Kiều không cần suy nghĩ, một tiếng cự tuyệt, “Mấu chốt là con đối với người, thật sự không có yêu.”
” Ta phải đánh chết ngươi! ! !” Trương Tứ Phong từ ghế thái sư nhảy dựng lên, mặt đỏ như tôm luộc.
“Chưởng môn bớt giận, chưởng môn bớt giận!” Các trưởng lão vội chạy tới, luống cuống tay chân kéo ông lại.
“Ai cũng đừng cản, ta phải đánh chết nó! Đánh chết con bé không biết trời cao đất dày này!”
Trương Tứ Phong bị người túm chặt giữ lại, chỉ có thể dùng sức cố đứng dậy khỏi ghế.
“Trời cao cách xa vạn dặm, đất sâu mười vạn tám ngàn trượng, ta không tin ngươi có thể đo hết, ta không tin ngươi có thể đo hết!”
Thanh Kiều cơ trí trốn sau Nguyễn Tự Khung, lại làm một cái mặt quỷ với Trương Tứ Phong đang bừng bừng lửa giận.
“Ngươi muốn bị đánh ! Xem ta có đánh chết ngươi được không!” Trương Tứ Phong hoàn toàn nổi giận, tay vung lên, trường tiên giấu trên xà nhà bay vọt ra. Trường tiên kia như có người điều khiển, nhanh như chớp luồn lách đánh về phía Tiểu Kiều, chớp mắt đã tới trước mặt cô.
“Sư phụ!”
Trong lúc nguy cấp, cùng tiếng gọi khẽ, có người đưa tay ngăn cản trường tiên.
“… Sư phụ, tức giận với con bé này làm gì?”
Không chút hoang mang thu tay, Nguyễn Tự Khung trên mặt trưng ra nụ cười cực kỳ bình tĩnh.
“Tự Khung…” Trương Tứ Phong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cả người như gà chọi bại trận, ủ rũ đứng lên từ ghế.
“… Nếu Cam Tiểu Kiều dựa theo ước định hoàn thành nhiệm vụ, sư phụ nên đem chỗ giấu kiếm nói với con bé , để ý những chi tiết vụn vặt khác làm gì?” Nguyễn Tự Khung tay áo khẽ động, kia trường tiên lảo đảo bay trở về xà ngang. “Sư phụ làm vậy, chẳng khác nào nói phái Tây Lăng chúng ta hẹp hòi .” Trong ngữ khí của người có trách cứ.
“Chính là không cam lòng thôi…” Trương Tứ Phong nghía Nguyễn Tự Khung một cái, đáng thương tội nghiệp bắt đầu tính toán, “Ngươi vừa về đến, cứ như vậy trắng trợn giúp nó, trong lòng vi sư rất khổ sở, tục ngữ nói thả đồ đệ ra, như bát nước hắt ra ngoài, quả nhiên…”
Hố hố câu này lấy ý từ câu con gái lấy chồng như bát nước đổ đi =]]
Khụ khụ khụ, các trưởng lão bắt đầu dùng sức ho khan.
“Nuôi đồ đệ lại không thể dưỡng già… Có vợ đã quên cha…”
KHỤ KHỤ KHỤ, các trưởng lão ho ra phổi luôn.
“Sư phụ!” Nguyễn Tự Khung dở khóc dở cười, đành phải ra tiếng đánh gãy này oán phụ tiểu lão đầu. “Quay về với vấn đề chính, mọi người có chịu nói nơi giấu kiếm cho con bé không?!”
Trương Tứ Phong đi đến bên ghế thái sư ngồi xuống thở phì phì, hướng lên trời mân mê cái mũi.
“… Sư phụ!”
Nguyễn Tự Khung sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại: “Người quên đã hứa với con chuyện gì rồi sao? Chẳng lẽ người muốn đổi ý sao?”
Trương Tứ Phong chấn động, đầu quay phắt lại. Trời đất yên lặng, không khí ngưng trệ, bốn mắt nhìn nhau. Chưởng môn đại sư cứ như vậy nhìn chằm chằm Nguyễn Tự Khung, trong mắt ào ào sóng xô, giống như giận dữ còn có ai oán, như có nghìn lời để nói lại không thể nói ra được.
Mẹ ơi! Sét đánh chết ta!! Thanh Kiều bị tác giả phái sét đánh, kìm lòng không đậu rùng mình một cái, chà xát người nổi da gà.
“… Được rồi.”
Thật lâu sau, Trương Tứ Phong rốt cục thỏa hiệp quay đầu, thanh âm trầm thấp khàn khàn, dường như trong một cái nháy mắt đã già đi mười tuổi.
“… Thanh Mộc kiếm hình nhân được giấu ở Linh Dược cốc, trong Cửu Thanh động, ngày mai ta dẫn các ngươi vào động… Nếu cam Tiểu Kiều có thể trong một nén nhang rút được bảo kiếm, ta sẽ cho nó mượn dùng một chút.”
Ông nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài.
“Đa tạ chưởng môn đại sư!” Thanh Kiều vui mừng quá đỗi, cúi đầu rạp xuống đất suýt ngã trên mặt đất.
“Cảm tạ cái gì? ! Ngươi chưa chắc có thể rút kiếm ra đâu!” Trương Tứ Phong hếch đầu lên trời, dùng lỗ mũi nhìn cô.
“Đa tạ Nguyễn sư thúc!” Thanh Kiều không để ý ông ta nữa, quay sang hướng khác, bái tạ Nguyễn Tự Khung thật sâu.
Nguyễn Tự Khung nhìn cô cười, không nói gì.
Gà gáy, nắng lên, ngoài điện, mặt trời đỏ từ từ dâng lên, như đang biểu thị vận mệnh Tiểu Kiều rốt cục cũng khởi sắc. Thanh Kiều nhìn mặt trời, lại nhìn Nguyễn Tự Khung, rất muốn dùng ánh mắt nói cho người biết bản thân mình vui sướng thế nào.
“Khụ khụ khụ hừ hừ hừ ân ân ân!”
Trương Tứ Phong bỗng nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại trước mặt, ho khan ngăn cản tầm mắt cô.
“Không cần… Cao hứng… Quá sớm, ngươi… chưa chắc… đã là… Chủ nhân … của…bảo kiếm….”
Miệng ông to dần, không ngừng biến hóa hình dáng của miệng khi phát âm, nỗ lực truyền cho Thanh Kiều một tin tức khủng bố.
Lỗ mũi ôn phối hợp rất nhịp nhàng, kèm theo lời nói, trong chốc lát co lại thành hình “o”, trong chốc lát kéo thành hình “0”, thỉnh thoảng còn là hình “D”. Đặc biệt đến hai chữ “Chủ nhân”, lông mũi lộ ra , xuất hiện hình “Q” tiêu chuẩn! !
– -Đại sư, ngài học từ Nhĩ Khang sao?
Thanh Kiều buồn bực nhìn lỗ mũi có khả năng co giãn biểu lộ cảm súc vô cùng đặc biệt của Trương Tứ Phong, thật sự rất muốn than một tiếng.
/67
|