A Kiều bé ngoan?
Thanh Kiều bị xưng hô này làm chấn động, chuyển động thân mình máy móc nhìn người tới.
Thích tiên sinh một thân thanh bố trường sam (áo dài vải bố màu xanh) từ xa đi đến, cả người đều đắm chìm trong bầu không khí hài hòa ấm áp.
—–Vị đại thúc này, Kiều này là Kiều nào? Là Kiều trong Cố Thanh Kiều hay Kiều trong Kiều Phong?
Thanh Kiều còn đang suy nghĩ, thấy Thích tiên sinh nhìn chằm chằm mình, đành phải lấy tay chỉ mũi ánh mắt chần chờ hỏi: “….Ta?”
Thích tiên sinh mỉm cười, khoát tay với Kiều Phong ở góc tường: “Ngươi đi xuống đi, đừng đi theo, ta sẽ nói với Vương gia.”
Tiếp theo lại quay đầu phân phó phía sau: “Đều lui ra, ta có việc nói riêng với Cố tiểu thư.”
Thanh Kiều thấy phía sau hắn rõ rang không môt bóng người, không khỏi tâm sinh kinh ngạc: hay là đại thúc ngươi đang nói chuyện với quỷ?
Nhưng mà chỉ nghe thấy loạt xoạt vài tiếng, có thanh âm nam tử đáp: “Tuân lệnh.”
Tiếp theo lại loạt xoạt vài tiếng nữa, bóng xanh trong góc chợt lóe, hết thảy khôi phục yên lặng.
“Thu cằm lại đi.”
Thích tiên sinh quay đầu lại ra hiệu cho Thanh Kiều.
Thanh Kiều lúc này mới khép miệng lại, ngẩng đầu nhìn trời làm bộ thản nhiên tự đắc như không có chuyện gì.
Nhưng câu tiếp theo của Thích tiên sinh lại làm cô thiếu chút nữa là ngay cả mũi cũng rớt—-chỉ nghe hắn dùng môt loại ngữ khí cực kỳ ai oán vô cùng vô cùng thân thiết oán trách nói: “Bé ngoan A Kiều, chẳng lẽ ngươi ngay cả ta cũng quên?”
Đoàng!
Ngũ lôi oanh đỉnh nha! Nổ rất phấn khích nổ rất tuyệt vời, nổ tới mức cô da cháy thịt sém toàn thân tỏa ra một mùi than đá.
Thanh Kiều không thể tin được vào lỗ tai mình, nghẹn họng nhìn trân trối về phía Thích tiên sinh.
Đầu sỏ gây nên lại trấn đinh nhìn lại cô, ánh mắt sáng ngời, khóe mắt đuôi mày đều là niềm vui sướng nói không nên lời.
Người này cảnh này, chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung—–xuân sơn như tiếu. (phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp)
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị không giống nói đùa của Thích tiên sinh, bàn tính nhỏ trong lòng Thanh Kiều bắt đầu lạch cạch vận chuyển:
Hay là như đại bộ phận chuyện xuyên qua sắp xếp, Thích tiên sinh này là người tình già của Cố Thanh Kiều đời trước? Hừm, rất tốt, rất tốt, vậy ta có việc nhờ hắn không cần lo gì nữa rồi—–nhưng không đúng lắm! Khi mình xuyên tới cơ thể này mới tròn mười tuổi, sao có thể có một đoạn tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm với đại thúc trước mắt này được? Chẳng lẽ đại thúc ngươi chỉ thích trâu già gặm cỏ non?
Ngẫm lại lại cảm thấy oan khuất: aiz, tác giả! Sao ngươi lại an bài cho ta một tình nhân cũ tướng mạo bình thường như vâỵ? Người ta phàm là nữ chính xuyên qua, thanh mai trúc mã ai ai không phải là người có mĩ mạo? Cho dù là chênh lệch nhiều tuổi, thì tình nhân cũ kia cũng nên là một cây hoa lê trong những cây hoa lê hoàn mỹ chứ, nữ chính này là hải đường non nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể tiếp cận đâu! Ngươi xem Murasaki Shikibu (1) và Hikaru Genji (2), ngươi xem Rin (3) và Sesshomaru (4)…..
Đang lúc cô suy nghĩ liên miên vẩn vơ, chợt nghe được một lời như sấm sét lớn kinh người đánh tới.
“A Kiều bé ngoan, ngươi vẫn không nhớ ra sao? Những chuyện năm đó ta đưa ngươi đi ỉa đưa ngươi đi tiểu, bón sữa cho ngươi giúp ngươi thay tã, ngươi lại có thể không nhớ bất cứ gì sao?”
Thích tiên sinh đấm ngực giậm chân ngửa mặt lên trời thở dài: “Đáng giận đáng giận!”
55, tác giả ta không cần gặp ngươi nữa! Tại sao lại đập tan ảo tưởng thiếu nữ của ta? Ta với ngươi có cừu oán sao, chỉ biết rằng ngươi không có lòng tốt!
(55 đồng âm vs huhu, ngôn ngữ mạng TQ)
Không nghĩ rằng cố nhân lại có thể là bảo mẫu, Thanh Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ hồng cụp xuống như muốn khóc: “…..Tiểu Kiều năm mười tuổi đó sau một trận bệnh nặng, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ…..”
Thích tiên sinh ngược lại cũng không kinh ngạc, mỉm cười nói: “Thì ra là chuyện thật, ta còn tưởng cha con nói linh tinh đó!”
Nói xong liền tiến đến ôm chặt lấy cô, ngữ khí cảm khái: “Mười năm không gặp, bé ngoan A Kiều của ta đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp, cuối cùng không uổng công Từ tướng quân dốc lòng bồi dưỡng.”
Nói qua nói lại, Thanh Kiều cuối cùng cũng rõ Thích tiên sinh này là môn sinh của ngoại công của cô, khi cô vẫn còn miệng đầy răng sữa đã từng chăm sóc cô, cũng coi như là nửa trưởng bối. Nhưng Thích tiên sinh này không biết vì sao, vào năm cô năm tuổi đã rời khỏi quan trường một mình du lịch giang hồ, cuối cùng tiến đến một vùng trời mới thuộc loại vạn sự thông.
“Ngần ấy năm trôi đi, nói vậy con cũng đã trải qua không ít chuyện.” Thích tiên sinh xoa xoa tóc cô, ánh mắt yêu thương, “Hiện giờ A Kiều bé ngoan đã trở nên tinh quái như vậy rồi, còn đánh bậy đánh bạ trở thành Đoàn Vương phi tương lai, có phải rất vui vẻ hay không?”
Hơ, ngươi cũng biết là ta đánh bậy đánh bạ đính hôn với Đoàn Ngọc sao? Xem ra thực lực của vạn sự thông này quả thật không thể coi thường.
Tựa đầu trong lồng ngực hắn, Thanh Kiều lấy lại vẻ mềm mại nhõng nhẽo, mười phần mười là bộ dạng thiếu nữ thanh xuân muốn nói lại thôi: “…..Nếu Thích tiên sinh chịu đồng ý với con một việc, Tiểu Kiều đương nhiên càng thêm vui vẻ.”
Thích tiên sinh nâng khuôn mặt cô lên, đánh “Bộp” một cái vào gáy cô, cười hì hì nói: “Tiểu nha đầu một bụng ý nghĩ xấu xa này, muốn ta giúp con hỏi thăm chuyện gì?”
Thanh Kiều tự cho là thành công ngay trước mắt, há mồm đang muốn nói, lại nghe thấy một thanh âm lạnh như băng vang lên:
“Nếu nàng thực sự nói ra miệng, đời này sẽ bán thân cho hắn.”
Nương theo tiếng nói nhìn lại, thấy Đoàn Ngọc đang đứng ở góc tường không nhúc nhích chăm chú nhìn bọn họ, cả người âm hàn, tản ra từng cơn lệ khí.
“……Vương gia tới thực mau.” Thích tiên sinh nhún nhún vai, tay ôm chặt Tiểu Kiều lặng yên thu lại: “Ta với A Kiều là bạn cũ mười năm không gặp, chẳng qua là muốn nói chuyện một chút, ngươi cần gì khổ sở theo dõi đến tận đây?”
Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay to trên lưng Tiểu Kiều kia, mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên:
“Thích tiên sinh, ta biết ngươi muốn Tiểu Kiều đi làm chuyện kia—-ngươi đừng quên, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Nói xong còn không quên hung hắng liếc xéo Thanh Kiều một cái, “Còn không lại đây?!”
Thanh Kiều trước nhìn nhìn Thích tiên sinh, rồi lại nhìn Đoàn Ngọc một cái, sau một phen so sánh cuối cùng ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Đoàn Ngọc—–không còn cách nào, ai bảo sắc mặt thằng nhãi này thối như vậy, so với hố phân còn thối hơn.
Thích tiên sinh cũng không ngăn cản, chỉ nghiền ngẫm cười, thanh âm kéo dài: “Nếu A Kiều bằng lòng thì sao? Ta nói Đoàn Vương gia, ngươi dù sao cũng không thể cột nàng vào bên người cả đời.”
Đoàn Ngọc lạnh lùng hừ mũi một tiếng, lấy ánh mắt khinh miệt trả lời, không nói lời dư thừa.
Thanh Kiều nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhịn không được hiếu kỳ thò ra nửa cái đầu từ phía sau Đoàn Ngọc: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Thích tiên sinh, ngươi rốt cục là muốn ta làm chuyện gì?”
Đoàn Ngọc nhanh chóng quay đầu lại trừng cô một cái, trong phượng mâu có cảnh cáo dày đặc.
Có lẽ là sợ cô không an phận, lại cầm chặt bàn tay mềm mại của cô, lực đạo mạnh tới mức cô nhe răng nhếch miệng muốn khóc rống lên.
“Đau, đau!” Thanh Kiều tội nghiệp hướng Đoan Ngọc xin tha, “Ngài bớt giận, bớt giận nha!”
Thích tiên sinh bật cười trấn an nói: “Bé ngoan A Kiều chớ sợ, ta chẳng qua là muốn con giúp ta chăm sóc một đứa bé, cũng không phải việc khó như lên trời gì. Làm được nhận thù lao, ta còn sẽ hỏi thăm một chuyện bất luận là chuyện gì con muốn nghe cho con—–không biết điều kiện như vậy, con có vừa lòng không?”
Một chuyện bất luận là chuyện gì?!
Thanh Kiều hiện tại bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập tới mức mở cờ trong bụng, không để ý bàn tay nhỏ bé bị người bóp đến chỗ trắng chỗ hồng có nguy cơ sắp chảy ra cả tơ máu, vội không ngừng gật đầu nói được: “Bằng lòng bằng lòng, ta cực kỳ bằng lòng.”
Đoàn Ngọc tức đến cả người phát run, oán hận vung tay cô ra.
“Ngươi đừng căng thẳng, ta chẳng qua là phải đi giúp Thích tiên sinh chăm sóc một đứa bé thôi mà.” Ngẫm lại mình nói thế nào cũng là một đôi “Kiêm điệp tình thâm” (tình thâm như chim liền cánh) với Vương gia, diễn trò phải làm trọn vẹn, Thanh Kiều cuống quýt quay đầu một phen ôn ngôn hảo ngữ (nói lời dịu dàng) với Đoàn Ngọc, “…..Nếu năm đó Thích tiên sinh từng chăm sóc ta, về tình về lý ta đều nên giúp ông ấy.”
Đoàn Ngọc giận tới mức trái lại im lặng, quay đầu lại chăm chú nhìn cô, chỉ có vẻ mặt bí hiểm: “Nàng xác định sẽ không hối hận?”
“Vì sao phải hối hận?” Thanh Kiều chẳng hiểu ra sao.
Đoàn Ngọc chần chừ một lát, thở dài, vươn tay ôm chặt cô vào lòng: “…..Nàng cố chấp như vậy, bổn vương cũng không tiện nói gì—–ta chỉ là rất luyến tiếc nàng.”
“Vương, vương gia?”
Thanh Kiều bị câu thổ lộ bất ngờ làm cho chân tay luống cuống, đành phải quay đầu lại xấu hổ nhìn Thích tiên sinh: “Cái đó….không biết Thích tiên sinh muốn con giúp người chăm sóc ai? Cụ thể là bao nhiêu tuổi?”
Thích tiên sinh đứng một bên đang xem đến thích thú, không cần nghĩ ngợi đáp: “Là cháu trai ngoại Thiệu Nghĩa, năm nay vừa tròn mười bốn, so với con nhỏ hơn một tuổi.”
“Đã tròn mười bốn?” Thanh Kiều chấn động, vẫn tưởng “đứa bé” trong miệng Thích tiên sinh chính là một đứa trẻ con, “Người lớn như vậy sao còn cần con tới chăm sóc?”
Thích tiên sinh cho cô một ánh mắt “Ngươi yên tâm một chút đừng nóng”, chậm rì rì giải thích: “Nô bộc bên người Thiệu Nghĩa ba nghìn, đương nhiên không cần con chăm sóc. Chỉ là không biết vì sao gần đây nó bắt đầu kháng cự ăn uống, không hề có một tí hứng thú nào với tất cả các món ngon quý và lạ, khiến cho thân thể càng ngày càng gầy yếu….”
“Đó là chứng bệnh kén ăn, người nên dẫn hắn tới đại phu.” Thanh Kiều thiện ý đề nghị.
“Ngay cả ngự y cũng đã mời đến xem qua, chỉ phỏng đoán nói là tâm bệnh, ngoài ra nhìn không ra chút xíu manh mối nào.” Trên mặt Thích tiên sinh có vài phần hiu quạnh không biết làm sao, “Ta tìm người khắp nơi, chẳng qua là để cho nó ăn được cơm, chớ có tùy tiện làm tổn hại chính mình.”
“—-vậy chuyện này đâu có liên quan gì tới con?” Thanh Kiều nghiêng đầu nhếch mép, dấu chấm hỏi đầy đầu.
Thích tiên sinh mặt mày hớn hở, cười đến đã tính hết mọi việc: “Đương nhiên có liên quan đến con. Bây giờ A Kiều có lòng nhiệt tình đối với đồ ăn mà người thường không thể so được, ta nghĩ bằng lòng cố chấp ngập tràn của con, nhất định có thể cảm hóa đứa cháu kỳ quái kia của ta—-chỉ cần ngày nào đó nó chịu yên tâm ăn cơm, nhiệm vụ của con coi như viên mãn hoàn thành.”
Trầm tư giây lát, Thanh Kiều ngừng thở thật cẩn thận mở miệng: “…..Nói cách khác, nhiệm vụ của con là vỗ béo cháu của người?”
“Đúng vậy.” Thích tiên sinh vuốt cằm, “A Kiều quả nhiên thông minh.”
“…..Vậy, dùng cái gì để đánh giá sự béo gầy của hắn có đạt tới tiêu chuẩn trong lòng người hay không?”
“Cái này con đừng lo. Chúng ta sẽ tham khảo tình trạng thân thể của những cậu bé cùng tuổi để tính ra tiêu chuẩn, phương án đo đạc cụ thể như sau: một là cân nặng, sẽ có chuyên gia ghi lại biến đổi thể trọng của nó mỗi ngày; hai là đo dáng người, thợ may của đệ nhất tú phường mỗi tháng sẽ tới cửa một lần, báo cáo những thay đổi nhỏ của nó,—-tóm lại tất cả tất cả đều dùng con số để nói chuyện, A Kiều bé ngoan, con càm thấy như vậy có công bằng hay không?”
Tinh quang trong mắt Thích tiên sinh bắn ra bốn phía, Thanh Kiều không nói nổi chỗ nào không tốt, lại cảm thấy thù lao này thật sự mê người, đơn giản là gật đầu đáp ứng.
Đoàn Ngọc thì đứng một bên im lặng ngắm phong cảnh, không hề làm gì cản trở.
Thanh Kiều thở ra một hơi, việc này rốt cục cũng trần ai lạc định.
—–aiz, cẩn thận ngẫm lại còn có chút mùi vị có lỗi. Nữ chính khác xuyên qua, không phải gây sóng gió ở võ lâm, thì là hô phong hoán vũ ở triều đình; Cố Thanh Kiều cô thì ngược lại, case (ca) đầu tiên khi xuyên tới lại là chạy đi làm bảo mẫu cho thiếu niên hơn mười tuổi; làm bảo mẫu còn chưa tính, nhiệm vụ duy nhất còn là làm cho thiếu niên này ăn thêm nhiều chút béo thêm chút—-đây không phải là nuôi heo sao? Ngươi để thể diện của người phụ nữ tinh anh thế kỷ hai mươi mốt cô ở chỗ nào chứ?
Thiên a, ông ghét hiền ghen tài uổng là trời!
Địa a, ông không thương xót anh tài sao là đất!
Rít gào hai câu, phẫn nộ về nhà, tắm tắm ngủ.
Hiệu suất làm việc của Thích tiên sinh là rất cao, ngày hôm sau còn sai người đưa thiệp mời đến thượng thư phủ, nói nhiều năm không gặp, muốn thỉnh Cố tiểu thư ba ngày sau tới cửa ôn chuyện, mà một lần đi này sẽ là hai tháng trở lên.
Có thể trắng trợn mời tiểu thư khuê các như vậy sao? Thanh Kiều xem mà muốn mắng người, âm thầm lo lắng phản ứng của cha già.
Nhưng Cố thượng thư lại không biết đã uống nhầm thuốc gì, không nói hai lời vui vẻ đáp ứng.
“…..Ngài cũng không tỏ vẻ lo lắng chút sao?” Thanh Kiều làm miệng hình chữ “O” với thượng thư.
“Ta phải lo cái gì chứ?” Cố thượng thư gõ gõ trán cô, bật cười, “Nếu là Thích tiên sinh mời con ra ngoài, nhất định là có chuyện quan trọng, ta ngàn lần an tâm với hắn.”
Thanh Kiều méo miệng, nghĩ thầm địa vị của âu cát tang (*) này thật đúng là không nhỏ, người đứng sau cũng không phải vững vàng bình thường.
(*): đây là từ trung tính, là vì người đàn ông tuổi vẫn còn trẻ (khoảng trên 30) kiêng kị bị người khác nói mình già, cho nên từ này ở những trường hợp đặc biệt hoặc nhiều hoặc ít có chút nghĩa xấu. (nguồn baidu)
Trở về phòng sắp xếp đồ đạc này nọ, Đông Hỉ theo sau mông cô đau khổ năn nỉ:
“Tiểu thư em biết sai rồi, người hãy mang Đông Hỉ đi cùng.”
“Ngươi sai? Ngươi sai chỗ nào?”
“Đông Hỉ không nên bị sắc đẹp của Vương gia mê hoặc, không đi thông báo đã đưa Vương gia tới phòng khách, khiến cho Vương gia nhìn thấy những thứ không nên xem.”
“Hừ.”
“Tiểu thư! Đông Hỉ chỉ là nhất thời mê muội, sau này sẽ không dám nữa! Người yên tâm, Đông Hỉ đối với tiểu thư là tuyệt đối trung trinh như một…..tình bỉ kim kiên (tình cảm có thể so với kim loại cứng)….chỉ cầu tiểu thư nhìn vào nhiều năm Đông Hỉ hầu hạ người đó, đừng đuổi nô tỳ đi….”
“Này, này, dừng lại! Ngươi đang nói nhảm cái gì đấy? Ta một không đuổi ngươi hai không phạt ngươi, ngươi ở thượng thư phủ không phải sống rất tốt sao?”
“A, cái đó, Đông Hỉ nhất thời kích động nói sai….Tóm lại cầu tiểu thư ngàn vạn lần đừng lạnh nhạt Đông Hỉ, Đông Hỉ tâm tâm niệm niệm chỉ có mình tiểu thư, bất cứ mĩ sắc gì cũng đều không thể lọt vào ánh mắt Đông Hỉ nữa!” Đông Hỉ nâng lên khuôn mặt tròn tròn ngập nước thề, lã chã khóc.
Thanh Kiều thấy không đành lòng, thở dài, sờ sờ đầu nha hoàn.
“…..Không cần kích động như thế, tên Đoàn Ngọc kia trưởng thành quả thật không tồi. Mối tình đầu của ngươi, có tâm lí theo đuổi mù quáng cũng có thể lý giải được….Nhớ năm đó tiểu thư ta cũng không phải nằm mơ nhất kiến chung tình với Đằng Tỉnh Thụ (5) sao? A, dưới tấm rèm trắng kia là mĩ thiếu niên đọc sách a…..”
Tiểu thư lại bắt đầu rơi vào trong hồi tưởng chuyện cũ sâu sắc, không thể tự thoát khỏi.
“Đúng rồi, tiểu thư, người lần này cần đi Thích phủ ở hai tháng, Đoàn Vương gia chẳng lẽ không có ý kiến?”
“Ý kiến? Không có, hắn chỉ phái người đưa thư cho ta….Đúng rồi ta còn chưa mở ra đâu, ngươi giúp ta xem xem bên trong viết cái gì?”
Đông Hỉ mở thư ra xem, không khỏi cười khúc khích: “Tiểu thư, Vương gia nói hắn nghĩ có thể là trong thời gian rất dài không được gặp người, trong lòng rất khổ sở. Dựa theo thông lệ của dân gian, hắn hy vọng có thể có một vật phẩm kỷ niệm mang theo người do chính tay người làm ra.”
“…..Lại có phong tục như thế sao?” Tiểu thư trợn to một đôi mắt đẹp.
Đông Hỉ che miệng gật đầu: “Nam nữ đã định thân đều làm như vậy, tiểu thư người cũng nên tặng Vương gia một vật kỷ niệm.”
“A, vậy nên tặng gì mới tốt? Muốn đồ vật mag theo người sao….” Tiểu thư ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ vẻ mê mang, “Chẳng lẽ muốn tặng nội y nội khố? Ta còn thực sự không biết hắn mặc cỡ nào….”
Đông Hỉ mặt đỏ bừng khúm núm: “Tiểu, tiểu thư không cần táo bạo như vậy, tặng cái túi hương là được rồi….”
“A, còn có túi hương!” Tiểu thư như trút được gánh nặng thở phào một hơi, “Ta sao lại quên mất thứ này chứ.”
Một ngày trước khi xuất môn, tiểu thư gọi Đông Hỉ đến trước mặt, đưa cho cô một cái túi.
“Ngươi đem thứ này đưa cho Đoàn Vương gia.” Tiểu thư phân phó.
Đông Hỉ nhìn lên cái túi, không khỏi chấn động—-trong cái gói to lẳng lặng nằm một cái túi vải xiêu xiêu vẹo vẹo, tuy rằng vật liệu dùng là gấm thượng đẳng, nhưng cái hình dạng này thợ may nhìn muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu, mà trong túi vải không biết nhét thứ kỳ la gì, thoang thoảng tản ra một mùi thuốc.
Kỳ dị nhất chính là, túi vải này quá lớn, ước chừng lớn bằng một cái bánh nướng!
“Đây, đây là cái gì?” Đông Hỉ mờ mịt nhìn tiểu thư, cô cảm thấy mình đã bị tiểu thư xuất kỳ bất ý ( đánh bất ngờ) hoàn toàn đánh bại.
“Đương nhiên là đưa cho Đoàn Vương gia làm vật kỷ niệm bên người!” Tiểu thư ném cái mị nhãn tới chỗ cô.
“….Không phải như thế, tiểu thư! Trong túi hương phải để huân hương, hơn nữa cái túi nhỏ này, túi nhỏ này cũng hơi lớn một chút….” Thanh âm Đông Hỉ bi thương, nhắm mắt lại, thân hình không kìm được hơi lung lay.
“Khụ khụ, đừng vội đừng vội, ta đương nhiên biết đây không phải túi hương.” Tiểu thư nhanh chóng giải thích, “Nhưng Đoàn Vương gia chỉ cho ta thời gian ba ngày, ta nào có đủ thời gian làm túi hương cho hắn?”
“….Vậy….cái này rốt cục là?” Đông Hỉ lại liếc cái túi vải to trong tay một cái, nghĩ thầm không nhìn còn được, càng nhìn càng đáng sợ.
Tiểu thư cười thần bí, dùng một loại khẩu khí ba phần đắc ý bảy phần đùa dai đáp: “Đây là bí phương độc môn của Cố Thanh Kiều, túi thần công nguyên khí 505 (6)—–“
Giải thích:
(1)Murasaki Shikibu: là biệt hiệu của một nữ văn sĩ cung đình thời Heian Nhật Bản, tác giả của cuốn tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại đầu tiên của nhân loại, kiệt tác “Truyện kể Genji”.
(2)Hikaru Genji: là nam chính trong tiểu thuyết “Truyện kể Genji” của Murasaki Shikibu.
(3)Rin: là một đứa trẻ loài người mất cha mẹ do bọn cướp tấn công làng trong truyện tranh Inuyasha.
(4)Sesshomaru: anh trai cùng cha khác mẹ với Inuyasha trong truyện Inuyasha.
(5)Đằng Tỉnh Thụ:là một tác gia Đài Loan tên thật là Ngô Tử Vân (cái này thì m k chắc lắm, vì search baidu ra tận 4 người tên Đằng Tỉnh Thụ, nhưng 3 người kia là nữ, thì chắc chỉ còn ông này, nhưng mò ông này k đẹp zai nha -.-)
(6)Túi thần công nguyên khí 505: là một loại túi thuốc của TQ đã có từ lâu, giúp kiện tì ích thận, điều chỉnh khí huyết, thông kinh hoạt lạc, cân bằng âm dương. Dùng với người đau dạ dày, viêm dạ dày mãn tính, trướng bụng, ngăn ngừa tiêu chảy tốt và có tác dụng bảo vệ sức khỏe.
Thanh Kiều bị xưng hô này làm chấn động, chuyển động thân mình máy móc nhìn người tới.
Thích tiên sinh một thân thanh bố trường sam (áo dài vải bố màu xanh) từ xa đi đến, cả người đều đắm chìm trong bầu không khí hài hòa ấm áp.
—–Vị đại thúc này, Kiều này là Kiều nào? Là Kiều trong Cố Thanh Kiều hay Kiều trong Kiều Phong?
Thanh Kiều còn đang suy nghĩ, thấy Thích tiên sinh nhìn chằm chằm mình, đành phải lấy tay chỉ mũi ánh mắt chần chờ hỏi: “….Ta?”
Thích tiên sinh mỉm cười, khoát tay với Kiều Phong ở góc tường: “Ngươi đi xuống đi, đừng đi theo, ta sẽ nói với Vương gia.”
Tiếp theo lại quay đầu phân phó phía sau: “Đều lui ra, ta có việc nói riêng với Cố tiểu thư.”
Thanh Kiều thấy phía sau hắn rõ rang không môt bóng người, không khỏi tâm sinh kinh ngạc: hay là đại thúc ngươi đang nói chuyện với quỷ?
Nhưng mà chỉ nghe thấy loạt xoạt vài tiếng, có thanh âm nam tử đáp: “Tuân lệnh.”
Tiếp theo lại loạt xoạt vài tiếng nữa, bóng xanh trong góc chợt lóe, hết thảy khôi phục yên lặng.
“Thu cằm lại đi.”
Thích tiên sinh quay đầu lại ra hiệu cho Thanh Kiều.
Thanh Kiều lúc này mới khép miệng lại, ngẩng đầu nhìn trời làm bộ thản nhiên tự đắc như không có chuyện gì.
Nhưng câu tiếp theo của Thích tiên sinh lại làm cô thiếu chút nữa là ngay cả mũi cũng rớt—-chỉ nghe hắn dùng môt loại ngữ khí cực kỳ ai oán vô cùng vô cùng thân thiết oán trách nói: “Bé ngoan A Kiều, chẳng lẽ ngươi ngay cả ta cũng quên?”
Đoàng!
Ngũ lôi oanh đỉnh nha! Nổ rất phấn khích nổ rất tuyệt vời, nổ tới mức cô da cháy thịt sém toàn thân tỏa ra một mùi than đá.
Thanh Kiều không thể tin được vào lỗ tai mình, nghẹn họng nhìn trân trối về phía Thích tiên sinh.
Đầu sỏ gây nên lại trấn đinh nhìn lại cô, ánh mắt sáng ngời, khóe mắt đuôi mày đều là niềm vui sướng nói không nên lời.
Người này cảnh này, chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung—–xuân sơn như tiếu. (phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp)
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị không giống nói đùa của Thích tiên sinh, bàn tính nhỏ trong lòng Thanh Kiều bắt đầu lạch cạch vận chuyển:
Hay là như đại bộ phận chuyện xuyên qua sắp xếp, Thích tiên sinh này là người tình già của Cố Thanh Kiều đời trước? Hừm, rất tốt, rất tốt, vậy ta có việc nhờ hắn không cần lo gì nữa rồi—–nhưng không đúng lắm! Khi mình xuyên tới cơ thể này mới tròn mười tuổi, sao có thể có một đoạn tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm với đại thúc trước mắt này được? Chẳng lẽ đại thúc ngươi chỉ thích trâu già gặm cỏ non?
Ngẫm lại lại cảm thấy oan khuất: aiz, tác giả! Sao ngươi lại an bài cho ta một tình nhân cũ tướng mạo bình thường như vâỵ? Người ta phàm là nữ chính xuyên qua, thanh mai trúc mã ai ai không phải là người có mĩ mạo? Cho dù là chênh lệch nhiều tuổi, thì tình nhân cũ kia cũng nên là một cây hoa lê trong những cây hoa lê hoàn mỹ chứ, nữ chính này là hải đường non nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể tiếp cận đâu! Ngươi xem Murasaki Shikibu (1) và Hikaru Genji (2), ngươi xem Rin (3) và Sesshomaru (4)…..
Đang lúc cô suy nghĩ liên miên vẩn vơ, chợt nghe được một lời như sấm sét lớn kinh người đánh tới.
“A Kiều bé ngoan, ngươi vẫn không nhớ ra sao? Những chuyện năm đó ta đưa ngươi đi ỉa đưa ngươi đi tiểu, bón sữa cho ngươi giúp ngươi thay tã, ngươi lại có thể không nhớ bất cứ gì sao?”
Thích tiên sinh đấm ngực giậm chân ngửa mặt lên trời thở dài: “Đáng giận đáng giận!”
55, tác giả ta không cần gặp ngươi nữa! Tại sao lại đập tan ảo tưởng thiếu nữ của ta? Ta với ngươi có cừu oán sao, chỉ biết rằng ngươi không có lòng tốt!
(55 đồng âm vs huhu, ngôn ngữ mạng TQ)
Không nghĩ rằng cố nhân lại có thể là bảo mẫu, Thanh Kiều hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ hồng cụp xuống như muốn khóc: “…..Tiểu Kiều năm mười tuổi đó sau một trận bệnh nặng, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ…..”
Thích tiên sinh ngược lại cũng không kinh ngạc, mỉm cười nói: “Thì ra là chuyện thật, ta còn tưởng cha con nói linh tinh đó!”
Nói xong liền tiến đến ôm chặt lấy cô, ngữ khí cảm khái: “Mười năm không gặp, bé ngoan A Kiều của ta đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp, cuối cùng không uổng công Từ tướng quân dốc lòng bồi dưỡng.”
Nói qua nói lại, Thanh Kiều cuối cùng cũng rõ Thích tiên sinh này là môn sinh của ngoại công của cô, khi cô vẫn còn miệng đầy răng sữa đã từng chăm sóc cô, cũng coi như là nửa trưởng bối. Nhưng Thích tiên sinh này không biết vì sao, vào năm cô năm tuổi đã rời khỏi quan trường một mình du lịch giang hồ, cuối cùng tiến đến một vùng trời mới thuộc loại vạn sự thông.
“Ngần ấy năm trôi đi, nói vậy con cũng đã trải qua không ít chuyện.” Thích tiên sinh xoa xoa tóc cô, ánh mắt yêu thương, “Hiện giờ A Kiều bé ngoan đã trở nên tinh quái như vậy rồi, còn đánh bậy đánh bạ trở thành Đoàn Vương phi tương lai, có phải rất vui vẻ hay không?”
Hơ, ngươi cũng biết là ta đánh bậy đánh bạ đính hôn với Đoàn Ngọc sao? Xem ra thực lực của vạn sự thông này quả thật không thể coi thường.
Tựa đầu trong lồng ngực hắn, Thanh Kiều lấy lại vẻ mềm mại nhõng nhẽo, mười phần mười là bộ dạng thiếu nữ thanh xuân muốn nói lại thôi: “…..Nếu Thích tiên sinh chịu đồng ý với con một việc, Tiểu Kiều đương nhiên càng thêm vui vẻ.”
Thích tiên sinh nâng khuôn mặt cô lên, đánh “Bộp” một cái vào gáy cô, cười hì hì nói: “Tiểu nha đầu một bụng ý nghĩ xấu xa này, muốn ta giúp con hỏi thăm chuyện gì?”
Thanh Kiều tự cho là thành công ngay trước mắt, há mồm đang muốn nói, lại nghe thấy một thanh âm lạnh như băng vang lên:
“Nếu nàng thực sự nói ra miệng, đời này sẽ bán thân cho hắn.”
Nương theo tiếng nói nhìn lại, thấy Đoàn Ngọc đang đứng ở góc tường không nhúc nhích chăm chú nhìn bọn họ, cả người âm hàn, tản ra từng cơn lệ khí.
“……Vương gia tới thực mau.” Thích tiên sinh nhún nhún vai, tay ôm chặt Tiểu Kiều lặng yên thu lại: “Ta với A Kiều là bạn cũ mười năm không gặp, chẳng qua là muốn nói chuyện một chút, ngươi cần gì khổ sở theo dõi đến tận đây?”
Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay to trên lưng Tiểu Kiều kia, mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên:
“Thích tiên sinh, ta biết ngươi muốn Tiểu Kiều đi làm chuyện kia—-ngươi đừng quên, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Nói xong còn không quên hung hắng liếc xéo Thanh Kiều một cái, “Còn không lại đây?!”
Thanh Kiều trước nhìn nhìn Thích tiên sinh, rồi lại nhìn Đoàn Ngọc một cái, sau một phen so sánh cuối cùng ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Đoàn Ngọc—–không còn cách nào, ai bảo sắc mặt thằng nhãi này thối như vậy, so với hố phân còn thối hơn.
Thích tiên sinh cũng không ngăn cản, chỉ nghiền ngẫm cười, thanh âm kéo dài: “Nếu A Kiều bằng lòng thì sao? Ta nói Đoàn Vương gia, ngươi dù sao cũng không thể cột nàng vào bên người cả đời.”
Đoàn Ngọc lạnh lùng hừ mũi một tiếng, lấy ánh mắt khinh miệt trả lời, không nói lời dư thừa.
Thanh Kiều nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhịn không được hiếu kỳ thò ra nửa cái đầu từ phía sau Đoàn Ngọc: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Thích tiên sinh, ngươi rốt cục là muốn ta làm chuyện gì?”
Đoàn Ngọc nhanh chóng quay đầu lại trừng cô một cái, trong phượng mâu có cảnh cáo dày đặc.
Có lẽ là sợ cô không an phận, lại cầm chặt bàn tay mềm mại của cô, lực đạo mạnh tới mức cô nhe răng nhếch miệng muốn khóc rống lên.
“Đau, đau!” Thanh Kiều tội nghiệp hướng Đoan Ngọc xin tha, “Ngài bớt giận, bớt giận nha!”
Thích tiên sinh bật cười trấn an nói: “Bé ngoan A Kiều chớ sợ, ta chẳng qua là muốn con giúp ta chăm sóc một đứa bé, cũng không phải việc khó như lên trời gì. Làm được nhận thù lao, ta còn sẽ hỏi thăm một chuyện bất luận là chuyện gì con muốn nghe cho con—–không biết điều kiện như vậy, con có vừa lòng không?”
Một chuyện bất luận là chuyện gì?!
Thanh Kiều hiện tại bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập tới mức mở cờ trong bụng, không để ý bàn tay nhỏ bé bị người bóp đến chỗ trắng chỗ hồng có nguy cơ sắp chảy ra cả tơ máu, vội không ngừng gật đầu nói được: “Bằng lòng bằng lòng, ta cực kỳ bằng lòng.”
Đoàn Ngọc tức đến cả người phát run, oán hận vung tay cô ra.
“Ngươi đừng căng thẳng, ta chẳng qua là phải đi giúp Thích tiên sinh chăm sóc một đứa bé thôi mà.” Ngẫm lại mình nói thế nào cũng là một đôi “Kiêm điệp tình thâm” (tình thâm như chim liền cánh) với Vương gia, diễn trò phải làm trọn vẹn, Thanh Kiều cuống quýt quay đầu một phen ôn ngôn hảo ngữ (nói lời dịu dàng) với Đoàn Ngọc, “…..Nếu năm đó Thích tiên sinh từng chăm sóc ta, về tình về lý ta đều nên giúp ông ấy.”
Đoàn Ngọc giận tới mức trái lại im lặng, quay đầu lại chăm chú nhìn cô, chỉ có vẻ mặt bí hiểm: “Nàng xác định sẽ không hối hận?”
“Vì sao phải hối hận?” Thanh Kiều chẳng hiểu ra sao.
Đoàn Ngọc chần chừ một lát, thở dài, vươn tay ôm chặt cô vào lòng: “…..Nàng cố chấp như vậy, bổn vương cũng không tiện nói gì—–ta chỉ là rất luyến tiếc nàng.”
“Vương, vương gia?”
Thanh Kiều bị câu thổ lộ bất ngờ làm cho chân tay luống cuống, đành phải quay đầu lại xấu hổ nhìn Thích tiên sinh: “Cái đó….không biết Thích tiên sinh muốn con giúp người chăm sóc ai? Cụ thể là bao nhiêu tuổi?”
Thích tiên sinh đứng một bên đang xem đến thích thú, không cần nghĩ ngợi đáp: “Là cháu trai ngoại Thiệu Nghĩa, năm nay vừa tròn mười bốn, so với con nhỏ hơn một tuổi.”
“Đã tròn mười bốn?” Thanh Kiều chấn động, vẫn tưởng “đứa bé” trong miệng Thích tiên sinh chính là một đứa trẻ con, “Người lớn như vậy sao còn cần con tới chăm sóc?”
Thích tiên sinh cho cô một ánh mắt “Ngươi yên tâm một chút đừng nóng”, chậm rì rì giải thích: “Nô bộc bên người Thiệu Nghĩa ba nghìn, đương nhiên không cần con chăm sóc. Chỉ là không biết vì sao gần đây nó bắt đầu kháng cự ăn uống, không hề có một tí hứng thú nào với tất cả các món ngon quý và lạ, khiến cho thân thể càng ngày càng gầy yếu….”
“Đó là chứng bệnh kén ăn, người nên dẫn hắn tới đại phu.” Thanh Kiều thiện ý đề nghị.
“Ngay cả ngự y cũng đã mời đến xem qua, chỉ phỏng đoán nói là tâm bệnh, ngoài ra nhìn không ra chút xíu manh mối nào.” Trên mặt Thích tiên sinh có vài phần hiu quạnh không biết làm sao, “Ta tìm người khắp nơi, chẳng qua là để cho nó ăn được cơm, chớ có tùy tiện làm tổn hại chính mình.”
“—-vậy chuyện này đâu có liên quan gì tới con?” Thanh Kiều nghiêng đầu nhếch mép, dấu chấm hỏi đầy đầu.
Thích tiên sinh mặt mày hớn hở, cười đến đã tính hết mọi việc: “Đương nhiên có liên quan đến con. Bây giờ A Kiều có lòng nhiệt tình đối với đồ ăn mà người thường không thể so được, ta nghĩ bằng lòng cố chấp ngập tràn của con, nhất định có thể cảm hóa đứa cháu kỳ quái kia của ta—-chỉ cần ngày nào đó nó chịu yên tâm ăn cơm, nhiệm vụ của con coi như viên mãn hoàn thành.”
Trầm tư giây lát, Thanh Kiều ngừng thở thật cẩn thận mở miệng: “…..Nói cách khác, nhiệm vụ của con là vỗ béo cháu của người?”
“Đúng vậy.” Thích tiên sinh vuốt cằm, “A Kiều quả nhiên thông minh.”
“…..Vậy, dùng cái gì để đánh giá sự béo gầy của hắn có đạt tới tiêu chuẩn trong lòng người hay không?”
“Cái này con đừng lo. Chúng ta sẽ tham khảo tình trạng thân thể của những cậu bé cùng tuổi để tính ra tiêu chuẩn, phương án đo đạc cụ thể như sau: một là cân nặng, sẽ có chuyên gia ghi lại biến đổi thể trọng của nó mỗi ngày; hai là đo dáng người, thợ may của đệ nhất tú phường mỗi tháng sẽ tới cửa một lần, báo cáo những thay đổi nhỏ của nó,—-tóm lại tất cả tất cả đều dùng con số để nói chuyện, A Kiều bé ngoan, con càm thấy như vậy có công bằng hay không?”
Tinh quang trong mắt Thích tiên sinh bắn ra bốn phía, Thanh Kiều không nói nổi chỗ nào không tốt, lại cảm thấy thù lao này thật sự mê người, đơn giản là gật đầu đáp ứng.
Đoàn Ngọc thì đứng một bên im lặng ngắm phong cảnh, không hề làm gì cản trở.
Thanh Kiều thở ra một hơi, việc này rốt cục cũng trần ai lạc định.
—–aiz, cẩn thận ngẫm lại còn có chút mùi vị có lỗi. Nữ chính khác xuyên qua, không phải gây sóng gió ở võ lâm, thì là hô phong hoán vũ ở triều đình; Cố Thanh Kiều cô thì ngược lại, case (ca) đầu tiên khi xuyên tới lại là chạy đi làm bảo mẫu cho thiếu niên hơn mười tuổi; làm bảo mẫu còn chưa tính, nhiệm vụ duy nhất còn là làm cho thiếu niên này ăn thêm nhiều chút béo thêm chút—-đây không phải là nuôi heo sao? Ngươi để thể diện của người phụ nữ tinh anh thế kỷ hai mươi mốt cô ở chỗ nào chứ?
Thiên a, ông ghét hiền ghen tài uổng là trời!
Địa a, ông không thương xót anh tài sao là đất!
Rít gào hai câu, phẫn nộ về nhà, tắm tắm ngủ.
Hiệu suất làm việc của Thích tiên sinh là rất cao, ngày hôm sau còn sai người đưa thiệp mời đến thượng thư phủ, nói nhiều năm không gặp, muốn thỉnh Cố tiểu thư ba ngày sau tới cửa ôn chuyện, mà một lần đi này sẽ là hai tháng trở lên.
Có thể trắng trợn mời tiểu thư khuê các như vậy sao? Thanh Kiều xem mà muốn mắng người, âm thầm lo lắng phản ứng của cha già.
Nhưng Cố thượng thư lại không biết đã uống nhầm thuốc gì, không nói hai lời vui vẻ đáp ứng.
“…..Ngài cũng không tỏ vẻ lo lắng chút sao?” Thanh Kiều làm miệng hình chữ “O” với thượng thư.
“Ta phải lo cái gì chứ?” Cố thượng thư gõ gõ trán cô, bật cười, “Nếu là Thích tiên sinh mời con ra ngoài, nhất định là có chuyện quan trọng, ta ngàn lần an tâm với hắn.”
Thanh Kiều méo miệng, nghĩ thầm địa vị của âu cát tang (*) này thật đúng là không nhỏ, người đứng sau cũng không phải vững vàng bình thường.
(*): đây là từ trung tính, là vì người đàn ông tuổi vẫn còn trẻ (khoảng trên 30) kiêng kị bị người khác nói mình già, cho nên từ này ở những trường hợp đặc biệt hoặc nhiều hoặc ít có chút nghĩa xấu. (nguồn baidu)
Trở về phòng sắp xếp đồ đạc này nọ, Đông Hỉ theo sau mông cô đau khổ năn nỉ:
“Tiểu thư em biết sai rồi, người hãy mang Đông Hỉ đi cùng.”
“Ngươi sai? Ngươi sai chỗ nào?”
“Đông Hỉ không nên bị sắc đẹp của Vương gia mê hoặc, không đi thông báo đã đưa Vương gia tới phòng khách, khiến cho Vương gia nhìn thấy những thứ không nên xem.”
“Hừ.”
“Tiểu thư! Đông Hỉ chỉ là nhất thời mê muội, sau này sẽ không dám nữa! Người yên tâm, Đông Hỉ đối với tiểu thư là tuyệt đối trung trinh như một…..tình bỉ kim kiên (tình cảm có thể so với kim loại cứng)….chỉ cầu tiểu thư nhìn vào nhiều năm Đông Hỉ hầu hạ người đó, đừng đuổi nô tỳ đi….”
“Này, này, dừng lại! Ngươi đang nói nhảm cái gì đấy? Ta một không đuổi ngươi hai không phạt ngươi, ngươi ở thượng thư phủ không phải sống rất tốt sao?”
“A, cái đó, Đông Hỉ nhất thời kích động nói sai….Tóm lại cầu tiểu thư ngàn vạn lần đừng lạnh nhạt Đông Hỉ, Đông Hỉ tâm tâm niệm niệm chỉ có mình tiểu thư, bất cứ mĩ sắc gì cũng đều không thể lọt vào ánh mắt Đông Hỉ nữa!” Đông Hỉ nâng lên khuôn mặt tròn tròn ngập nước thề, lã chã khóc.
Thanh Kiều thấy không đành lòng, thở dài, sờ sờ đầu nha hoàn.
“…..Không cần kích động như thế, tên Đoàn Ngọc kia trưởng thành quả thật không tồi. Mối tình đầu của ngươi, có tâm lí theo đuổi mù quáng cũng có thể lý giải được….Nhớ năm đó tiểu thư ta cũng không phải nằm mơ nhất kiến chung tình với Đằng Tỉnh Thụ (5) sao? A, dưới tấm rèm trắng kia là mĩ thiếu niên đọc sách a…..”
Tiểu thư lại bắt đầu rơi vào trong hồi tưởng chuyện cũ sâu sắc, không thể tự thoát khỏi.
“Đúng rồi, tiểu thư, người lần này cần đi Thích phủ ở hai tháng, Đoàn Vương gia chẳng lẽ không có ý kiến?”
“Ý kiến? Không có, hắn chỉ phái người đưa thư cho ta….Đúng rồi ta còn chưa mở ra đâu, ngươi giúp ta xem xem bên trong viết cái gì?”
Đông Hỉ mở thư ra xem, không khỏi cười khúc khích: “Tiểu thư, Vương gia nói hắn nghĩ có thể là trong thời gian rất dài không được gặp người, trong lòng rất khổ sở. Dựa theo thông lệ của dân gian, hắn hy vọng có thể có một vật phẩm kỷ niệm mang theo người do chính tay người làm ra.”
“…..Lại có phong tục như thế sao?” Tiểu thư trợn to một đôi mắt đẹp.
Đông Hỉ che miệng gật đầu: “Nam nữ đã định thân đều làm như vậy, tiểu thư người cũng nên tặng Vương gia một vật kỷ niệm.”
“A, vậy nên tặng gì mới tốt? Muốn đồ vật mag theo người sao….” Tiểu thư ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ vẻ mê mang, “Chẳng lẽ muốn tặng nội y nội khố? Ta còn thực sự không biết hắn mặc cỡ nào….”
Đông Hỉ mặt đỏ bừng khúm núm: “Tiểu, tiểu thư không cần táo bạo như vậy, tặng cái túi hương là được rồi….”
“A, còn có túi hương!” Tiểu thư như trút được gánh nặng thở phào một hơi, “Ta sao lại quên mất thứ này chứ.”
Một ngày trước khi xuất môn, tiểu thư gọi Đông Hỉ đến trước mặt, đưa cho cô một cái túi.
“Ngươi đem thứ này đưa cho Đoàn Vương gia.” Tiểu thư phân phó.
Đông Hỉ nhìn lên cái túi, không khỏi chấn động—-trong cái gói to lẳng lặng nằm một cái túi vải xiêu xiêu vẹo vẹo, tuy rằng vật liệu dùng là gấm thượng đẳng, nhưng cái hình dạng này thợ may nhìn muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu, mà trong túi vải không biết nhét thứ kỳ la gì, thoang thoảng tản ra một mùi thuốc.
Kỳ dị nhất chính là, túi vải này quá lớn, ước chừng lớn bằng một cái bánh nướng!
“Đây, đây là cái gì?” Đông Hỉ mờ mịt nhìn tiểu thư, cô cảm thấy mình đã bị tiểu thư xuất kỳ bất ý ( đánh bất ngờ) hoàn toàn đánh bại.
“Đương nhiên là đưa cho Đoàn Vương gia làm vật kỷ niệm bên người!” Tiểu thư ném cái mị nhãn tới chỗ cô.
“….Không phải như thế, tiểu thư! Trong túi hương phải để huân hương, hơn nữa cái túi nhỏ này, túi nhỏ này cũng hơi lớn một chút….” Thanh âm Đông Hỉ bi thương, nhắm mắt lại, thân hình không kìm được hơi lung lay.
“Khụ khụ, đừng vội đừng vội, ta đương nhiên biết đây không phải túi hương.” Tiểu thư nhanh chóng giải thích, “Nhưng Đoàn Vương gia chỉ cho ta thời gian ba ngày, ta nào có đủ thời gian làm túi hương cho hắn?”
“….Vậy….cái này rốt cục là?” Đông Hỉ lại liếc cái túi vải to trong tay một cái, nghĩ thầm không nhìn còn được, càng nhìn càng đáng sợ.
Tiểu thư cười thần bí, dùng một loại khẩu khí ba phần đắc ý bảy phần đùa dai đáp: “Đây là bí phương độc môn của Cố Thanh Kiều, túi thần công nguyên khí 505 (6)—–“
Giải thích:
(1)Murasaki Shikibu: là biệt hiệu của một nữ văn sĩ cung đình thời Heian Nhật Bản, tác giả của cuốn tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại đầu tiên của nhân loại, kiệt tác “Truyện kể Genji”.
(2)Hikaru Genji: là nam chính trong tiểu thuyết “Truyện kể Genji” của Murasaki Shikibu.
(3)Rin: là một đứa trẻ loài người mất cha mẹ do bọn cướp tấn công làng trong truyện tranh Inuyasha.
(4)Sesshomaru: anh trai cùng cha khác mẹ với Inuyasha trong truyện Inuyasha.
(5)Đằng Tỉnh Thụ:là một tác gia Đài Loan tên thật là Ngô Tử Vân (cái này thì m k chắc lắm, vì search baidu ra tận 4 người tên Đằng Tỉnh Thụ, nhưng 3 người kia là nữ, thì chắc chỉ còn ông này, nhưng mò ông này k đẹp zai nha -.-)
(6)Túi thần công nguyên khí 505: là một loại túi thuốc của TQ đã có từ lâu, giúp kiện tì ích thận, điều chỉnh khí huyết, thông kinh hoạt lạc, cân bằng âm dương. Dùng với người đau dạ dày, viêm dạ dày mãn tính, trướng bụng, ngăn ngừa tiêu chảy tốt và có tác dụng bảo vệ sức khỏe.
/67
|