U Minh Vương thở phào một hơi: “Ôi trời, cuối cùng hắn cũng đi rồi.”
Trong các góc ngách của Địa Phủ, vô số quỷ chen chúc nhau, động nghịt, ùa ra từ trong một hang động, trên tay còn đang cầm binh khí.
“Đại Vương thật thần dũng, trừng mắt một cái thôi đã dọa cho Tề Thiên Đại Thán bỏ chạy rồi!” Tên quỷ vừa bị Tôn Ngộ Không đẩy xuống vác núi không biết đã trở lên từ khi nào.
“Phán quan này, thật ra lúc nãy ta cũng sợ lắm, lỡ hắn nổi khung lên ta không biết trốn đường nào.” U Minh Vương đã biến trở lại hình người, là một người mập mạp vô cùng.
“Xem ra chủ ý của Quan Thế Âm thật sự rất hữu dụng.”
“Đúng đấy, bây giờ hắn hệt như con chó bị thuần phục, muốn sủa cũng không sủa được!”
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
Chúng quỷ đang cười đột nhiên im bặt, tên đầu đàn còn quên cả việc khép miệng lại.
Mọi ánh mắt của chúng đổ dồn về một hướng.
Trong bóng tối, một thân ảnh đang từ từ bước tới.Hắn đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đi đều khiến cho Địa phủ chấn động.
“Sao các ngươi không cười nữa, cười đi?” Hắn nói.
Chúng quỷ vội bịt chặt miệng mình, sợ vô ý phát ra tiếng.
“Lúc nãy kẻ nào cười vang nhất?” Tôn Ngộ Không cúi đầu, chống cây gậy xuống đất.
Chúng quỷ đồng loạt chỉ U Minh Vương: “Ông ấy!”
U Minh Vương sợ trắng mặt, liếc mắt, thấy phán quan cũng đang chỉ vào mình. Phán quan thấy U Minh Vương trừng mắt với mình, bèn rút tay lại.
“Qua đây.” Tôn Ngộ Không không hề ngẩng đầu lên.
“Đại Thánh tha mạng! Lúc nãy tôi chỉ đùa với ngài chút thôi.”
“Đùa chút thôi,” sắc mặt Tôn Ngộ Không thay đổi, “ta cũng muốn đùa với ngươi một chút.”
Thân mình hắn vừa lóe lên, U Minh Vương chưa kịp động thì cổ tay đã bị bắt lại.
“Biến!” Tôn Ngộ Không hất tay, U Minh Vương liền bị ném đi như chiếc bao tải, bay qua đầu chúng quỷ, rơi thẳng xuống Hãm Không Sơn.
Vô số hồn ma kêu lên rồi xông tới.
“Để lão Tôn đây giết cho sướng tay nào!” Tôn Ngộ Không hô lên rồi xông vào trận đánh, chúng quỷ bị đánh tan tác như tờ giấy.
Trong các góc ngách của Địa Phủ, vô số quỷ chen chúc nhau, động nghịt, ùa ra từ trong một hang động, trên tay còn đang cầm binh khí.
“Đại Vương thật thần dũng, trừng mắt một cái thôi đã dọa cho Tề Thiên Đại Thán bỏ chạy rồi!” Tên quỷ vừa bị Tôn Ngộ Không đẩy xuống vác núi không biết đã trở lên từ khi nào.
“Phán quan này, thật ra lúc nãy ta cũng sợ lắm, lỡ hắn nổi khung lên ta không biết trốn đường nào.” U Minh Vương đã biến trở lại hình người, là một người mập mạp vô cùng.
“Xem ra chủ ý của Quan Thế Âm thật sự rất hữu dụng.”
“Đúng đấy, bây giờ hắn hệt như con chó bị thuần phục, muốn sủa cũng không sủa được!”
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
Chúng quỷ đang cười đột nhiên im bặt, tên đầu đàn còn quên cả việc khép miệng lại.
Mọi ánh mắt của chúng đổ dồn về một hướng.
Trong bóng tối, một thân ảnh đang từ từ bước tới.Hắn đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đi đều khiến cho Địa phủ chấn động.
“Sao các ngươi không cười nữa, cười đi?” Hắn nói.
Chúng quỷ vội bịt chặt miệng mình, sợ vô ý phát ra tiếng.
“Lúc nãy kẻ nào cười vang nhất?” Tôn Ngộ Không cúi đầu, chống cây gậy xuống đất.
Chúng quỷ đồng loạt chỉ U Minh Vương: “Ông ấy!”
U Minh Vương sợ trắng mặt, liếc mắt, thấy phán quan cũng đang chỉ vào mình. Phán quan thấy U Minh Vương trừng mắt với mình, bèn rút tay lại.
“Qua đây.” Tôn Ngộ Không không hề ngẩng đầu lên.
“Đại Thánh tha mạng! Lúc nãy tôi chỉ đùa với ngài chút thôi.”
“Đùa chút thôi,” sắc mặt Tôn Ngộ Không thay đổi, “ta cũng muốn đùa với ngươi một chút.”
Thân mình hắn vừa lóe lên, U Minh Vương chưa kịp động thì cổ tay đã bị bắt lại.
“Biến!” Tôn Ngộ Không hất tay, U Minh Vương liền bị ném đi như chiếc bao tải, bay qua đầu chúng quỷ, rơi thẳng xuống Hãm Không Sơn.
Vô số hồn ma kêu lên rồi xông tới.
“Để lão Tôn đây giết cho sướng tay nào!” Tôn Ngộ Không hô lên rồi xông vào trận đánh, chúng quỷ bị đánh tan tác như tờ giấy.
/22
|