Buổi tối Khương Lệnh Uyển tắm rửa sạch sẽ thoải mái, trên người bôi một ít hương hoa tường vi, cả người thơm ngát. Lục Tông đã sớm tắm rửa xong, lúc này không có chuyện gì làm, mặc áo ngủ nhàn nhã ngồi trên ghế lụa đọc sách. Dưới ánh nến, vẻ mặt Lục Tông đặc biệt ôn hòa, cả người dường như đang tỏa ra một vầng sáng.
Nàng mỉm cười, đeo giày ngủ bước tới, thân mật ngồi trong ngực hắn, thanh âm giòn tan mang theo tính trẻ con hét lên: "Nhìn gì thế, ta cũng muốn nhìn."
Lục Tông cũng không ngăn cản nàng xem. Chỉ ôm lấy nàng, làm cho nàng thoải mái ngồi trong lòng hắn.
Khương Lệnh Uyển có chút buồn cười. Lần đầu tiên nàng thấy có người xem loại sách này lại chăm chú như vậy. Có điều hai người bọn họ đều đã thành thân, cũng không có gì phải xấu hổ. Ngược lại kiếp trước hai người bọn họ cũng từng xem qua. Nhìn đến một bức vẽ trong đó, Lục Tông vội vã lật qua. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy, có điều... Mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước, Lục Tông xưa nay đều không cho nàng làm chuyện kiểu này. Chính hắn nhưng lại có. Nghĩ đến đây, gò má Khương Lệnh Uyển hơi đỏ lên.
Lục Tông thấy nàng đỏ mặt, liền biết nàng lại xấu hổ, đến cùng nàng vẫn còn là một tiểu cô nương. Tóm lại cũng sẽ có lúc thẹn thùng. Hắn cúi đầu chạm phải tóc nàng, lại chỉ cảm thấy cả người nàng thật thơm, một thân da dẻ trắng mịn, dường như có thể bấm ra nước. Hắn lật một trang sách: "Hôm nay chúng ta thử cái này được không?"
Khương Lệnh Uyển muốn chạy đi, nhưng Lục Tông lại ôm lấy nàng, trực tiếp bế nàng đi về phía giường nhỏ.
Lục Tông cúi người, chạm vào chóp mũi nàng, thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Còn đau không?"
Nếu nàng nói còn đau, hắn liền không làm sao? Đã nghẹn thành như vậy. Khương Lệnh Uyển cũng không làm ra vẻ, rốt cuộc cũng đã thành thân, cũng không thể để hắn nhịn chết, liền cọ cọ mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng nhẹ một chút."
Lời này vừa dứt, Lục Tông nhẹ nhàng hôn xuống.
Khương Lệnh Uyển biết, chỉ cần nàng chịu đựng lúc đầu vài lần, về sau đúng là rất thoải mái. Nàng dang hai cánh tay ôm lấy thân thể to lớn của nam nhân, chóp mũi tràn ngập hơi thở của hắn, mát lạnh thoải mái, nàng yêu thích hương xà bông này. Hắn chính là người như vậy, nàng thích gì, hắn đều có thể làm. Không giống nàng, không muốn thay đổi chính mình, chỉ hy vọng người khác chiều chuộng nàng. Một người vì chính mình như thế cũng không biết vì sao lại lọt vào Lục Tông.
Sợ là mắt mù.
Qua một hồi lâu.
...
"Còn bao lâu?" Nàng muốn ngủ.
Lục Tông hôn lên thái dương nàng, giọng khàn khàn nói: "...Chờ một chút."
...
Tiếng nói của hắn rất êm tai, sàn sạt, trầm thấp như dỗ trẻ con. Nhưng nàng cũng bị hành hạ đến lợi hại, nghe bên ngoài gõ mõ canh ba, không ngờ đã qua lâu như vậy rồi. Mà hắn cũng hơi không khống chế được. Nàng mở mắt ra, nhìn Lục Tông mồ hôi chảy ròng ròng, lúc này mới ôm lấy đầu hắn, mở miệng kêu: "Tông biểu ca...." Âm thanh như rót mật ngọt, ngọt đến sâu trong lòng. Hắn nghe xong, lại thêm một lần nữa.
Ngày hôm sau Khương Lệnh Uyển tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người vô lực. Nàng thử cử động mấy lần, nghĩ đến việc Vinh Vương phủ không có Vương phi, nàng không cần thỉnh an, lúc này mới gối lên cọ cọ khuỷu tay nam nhân nằm bên cạnh. Nàng mở mắt nhìn Lục Tông, thấy hắn nhắm ngủ thật yên tĩnh. Trên đời này, dường như không có chuyện gì vui hơn so với chuyện mỗi sáng mở mắt đều có thể nhìn thấy người mình thích gần trong gang tấc.
Lúc này hắn ngủ rất say.
Xưa nay Lục Tông rất cảnh giác, nhưng lại không có chút phòng bị nào với nàng. Nàng sờ sờ mặt hắn. Da dẻ Lục Tông không mềm mại như nàng, nhưng hắn thường dãi nắng dầm mưa mà da mặt vẫn còn tốt như vậy, đúng là ông trời ban ân.
Mi mắt Lục Tông rất dài, dày và đen.
Nàng ngứa tay, cẩn thận từng tí sờ một chút.
Lúc này Lục Tông tỉnh rồi.
Đôi mắt sáng ngời lười biếng đen như mực, cười vài tiếng.
Hắn không thích cười. Nhưng mấy ngày nay hắn đều cười.
Lúc mới tỉnh thì Lục Tông như một con chó lớn dính người, ánh mắt ôn nhu, thân mặt, cọ mặt nàng vài cái: "Có khó chịu không? Ta xoa giúp nàng."
Khương Lệnh Uyển bất mãn hừ hừ vài tiếng, giờ tay xoa mặt hắn, để hắn tỉnh táo một chút, lúc này mới đỏ mặt lầm bầm: "Xoa chỗ nào đâu."
Vợ chồng mới cưới, tháng ngày trôi qua giống như đang ngâm trong bình mật.
Lục Tông cười cười, ôm thân thể mềm mại của thê tử chặt hơn một chút, gọi: "Xán Xán."
Liền chỉ gọi nàng như thế, không có ý tứ gì khác.
Khương Lệnh Uyển hàm hồ đáp một tiếng, sau đó mới nhớ ra gì đó, hỏi: "Tông biểu ca, chàng có thể kể chuyện mẫu thân của chàng cho ta nghe không?" Thật ra nàng biết, Lục Tông là một người cực kì ngoan cố, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra thôi.
Lục Tông thu lại nụ cười.
Hẳn chỉnh lại: "Là mẫu thân của chúng ta."
Khương Lệnh Uyển gật đầu lung tung: "Ừm, mẫu thân của chúng ta."
Lục Tông cười cười, đều đã thành thân, cũng không có gì khó nói.
Hắn nói: "Mầu thân là người rất dịu dàng, khi ta còn bé thích may quần áo cho ta, nhưng châm tuyến của bà không tốt, hồi đó ta còn ghét bỏ, cố ý để bị ngã, phá rách xiêm y. Nàng làm một cái rất lâu, nhưng ta làm hỏng lại chỉ cần một ngày."
Hai mắt Khương Lệnh Uyển trợn tròn, rất ngạc nhiên nói: "Thì ra Tông biểu ca cũng có lúc nghịch ngợm như thế?" Nàng cũng chưa thấy qua nha. Kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn chỉ mới là một bé trai mười tuổi, nhưng lại rất thành thục.
Đôi mắt Lục Tông trong trẻo, hôn lên khóe mắt của nàng ừ một tiếng, nói: "Khi còn bé da ta dày, chạy trốn nhanh, không ai đuổi kịp."
Lời vừa nói ra, nàng thấy trên mặt Lục Tông có chút vẻ đắc ý của trẻ con.
Lục Tông nói: "Nhưng mà... Hiện tại ta thật không muốn nhớ lại." Lục Tông chợt nhớ đến mấy năm mẫu thân mình bị bệnh nằm liệt giường, nguyên lai cha mẹ cực kì ân ái, nhưng bệnh lâu trên giường, phần tình cảm này còn có thể duy trì được bao lâu. Sau đó nương gầy đến nỗi da bọc xương, gương mặt đó, tất nhiên không còn vẻ phong hoa vô song như ngày xưa. Nên sau đó hắn nhìn nàng nói xong câu cuối cùng, yên tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng không có chút khổ sở nào, trái lại là vui mừng. Vui mừng vì cuối cùng bà cũng được giải thoát.
Khương Lệnh Uyển nghe xong trong lòng đau nhói.
Lấy tính tình Lục Tông, những chuyện này hắn hẳn sẽ không nói cho người khác. Nhưng hôm nay hắn không hề quan tâm nói hết cho nàng. Tuy rằng chưa nói sau đó Vinh Vương phi xảy ra chuyện gì, nhưng nàng rõ ràng, Vinh Vương phi rất quan trọng đối với Lục Tông.
Nàng đưa tay nâng mặt hắn lên, đầu ngón tay miêu tả ngũ quan tinh tế của hắn, vẫn lạnh lẽo cứng rắn trước sau như một.
Nàng đến gần mổ lên môi hắn một cái, nói: "Sau này ta may xiêm y cho chàng được không?" Nàng nói, lại bổ sung: "Nhưng mà không được làm hỏng. Nếu làm hỏng, ta liền cho chàng thêm một miếng vá, để chàng tiếp tục mặc."
Lục Tông nắm tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Sẽ không."
Khương Lệnh Uyển cười cười, cũng biết hắn sẽ không làm như vậy.
Nàng bỗng nhớ đến việc hôn nhân của Lục Bảo Thiền. Lục Tông nghe xong, liền nói: "Nàng thân thiết với Bảo Thiền, thường ngày nàng quan tâm con bé một chút. Nếu nó vừa ý ai, ta nghĩ cách lấy người đó về cho nó."
Nhưng người Bảo Thiền vừa ý, là ca ca của nàng.
Lục Tông đọc hiểu ý tứ trong mắt nàng, nói: "Điều kiện là, không phải con bé đơn phương một mình." Cô nương gia không thể bị hạ giá, muội muội của Lục Tông hắn gả đi cũng phải được người ta nâng niu.
Khương Lệnh Uyển biết, nếu lúc trước ca ca cùng Bảo Thiền hai bên tình nguyện, Lục Tông nhất định sẽ nghĩ cách. Quá mức thì tìm Thừa Đức đế tứ hôn, xem ai còn dám nói linh tinh gì không. Nhưng ca ca nàng không thích Bảo Thiền, coi như Bảo Thiền có gả cho ca ca nàng cũng sẽ không có hạnh phúc. Khương Lệnh Uyển nghe xong gật đầu nói: "Được. Ta sẽ chú ý." Bây giờ nàng đã là tẩu tẩu.
Người thân của hắn chính là người thân của nàng.
·
Ngày hôm đó Khương Lệnh Uyển hẹn Khương Lệnh Đề, hai người cùng đi Tương Nguyên tự bái phật.
Khương Lệnh Đề xuống xe ngựa, mặc một thân xiêm y màu đỏ thêu hoa nhỏ, nhìn rất đoan trang, dịu dàng xinh đẹp. Nàng nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt lập tức sáng lên, lộ ra nụ cười: "Lục muội muội."
Khương Lệnh Uyển một thân trang phục theo kiểu phu nhân Thế tử. Dù sau ngày lại mặt, Chu thị ngàn dặn vạn dặn, mỗi lời nói cử động của nàng đều đại diện cho Vinh Vương phủ, muốn nàng chú ý một chút.
"Tứ tỷ tỷ." Khương Lệnh Uyển lập tức tiến lên tiếp đón, đã thấy sắc mặt Khương Lệnh Đề khá mệt mỏi, dường như đêm qua ngủ không ngon. Thử hỏi: "Hôm qua Tứ tỷ tỷ ngủ không ngon sao?"
Khương Lệnh Đề sững sờ, nhớ tới việc hôm qua Tạ Trí Phong ngủ ở thư phòng, nàng lăn lộn khó ngủ, rất trễ mới ngủ được. Khóe môi nàng cong lên cười, cảm thấy không nên nói những chuyện không vui với Lục muội muội, nói: "Ừ. Cũng không có gì."
Thấy dáng dấp này của nàng, Khương Lệnh Uyển càng cảm thấy việc này sợ là rất nghiêm trọng.
Hai người lên Tương Nguyên tự cầu phúc.
Khương Lệnh Uyển thêm một chút tiền dầu mè, lại cầu cho Lục Tông một bùa bình an. Khương Lệnh Uyển cũng cầu một cái, nắm chặt trong tay, chỉ lo rơi mất.
Rời đại điện, rất xa, đã thấy một đám nha hoàn xinh đẹp vây quanh một vị phu nhân quần áo hoa mỹ, khuôn mặt xinh đẹp.
Khương Lệnh Uyển nhìn vị phu nhân kia, ánh mắt sững sờ.
Lúc này Khương Lệnh Đề mới hỏi: "Lục muội muội sao vậy?"
Khương Lệnh Uyển hoàn hồn, nàng có chút hoảng hốt, nói: "Không có gì." Chắc là nàng nhìn nhầm thôi.
Sau đó mới hỏi đến chuyện của Tạ Trí Phong.
Khương Lệnh Đề hơi nhíu mày, thanh âm yếu ớt nói: "Xán Xán, tỷ..."
Khương Lệnh Uyển nói: "Di nương rất lo lắng cho tỷ, muội cũng vậy. Tứ tỷ tỷ, nếu xảy ra chuyện gì, tỷ đừng để ý cứ nói với muội. Đừng kìm nén một mình."
Khương Lệnh Đề nhớ mấy ngày nay Tạ Trí Phong lạnh nhạt với mình, trong lòng hơi khó chịu, cũng không giấu diếm nữa, liền nói: "Muội vừa mới thành thân, chính là lúc vui mừng, tỷ vốn không muốn nói chuyện này với muội, nhưng mà... Thật ra lúc đầu, tứ tỷ phu của muội đối xử với tỷ rất tốt." Tạ Trí Phong đọc đủ loại thi thư, tính tình ôn hòa, bên người cũng không có nha hoàn thông phòng, đối với nàng lại càng thêm săn sóc ôn nhu. Vừa nói tới Tạ Trí Phong, trên mặt Khương Lệnh Đề liền hiện lên sắc thái của tiểu nữ nhi.
Khương Lệnh Uyển cũng biết, lần Tứ tỷ tỷ lại mặt kia, Tạ Trí Phong che chở cho Tứ tỷ tỷ rất nhiều, hai người cũng rất ân ái.
Cho nên nàng mới thấy chuyện này có vấn đề.
Khương Lệnh Uyển nói: "Vậy chuyện kia là Tứ tỷ phu từ lúc nào thì..."
Nam nhân nạp thê thiếp là chuyện bình thường, nhưng với tính tình Tạ Trí Phong, một lúc nạp hai phòng thiếp thất, dường như có chút hờn giận gì đó.
Khương Lệnh Đề lắc đầu, nói: "Tỷ cũng không biết. Tỷ nhớ rằng hôm đó ban ngày còn rất tốt, đến buổi tối, hắn liền nói muốn ngủ ở thư phòng. Tỷ nghĩ rằng hắn có việc bận bịu, cũng không nói gì. Sợ hắn bị đói, buổi tối liền bưng thức ăn khuya qua cho hắn, nhưng thái độ hắn lạnh nhạt, nói không thấy ngon miệng."
Ngược lại thật kỳ quái.
Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, nói: "Tứ tỷ nhớ thêm xem."
Khương Lệnh Đề nhíu mày, một mặt luống cuống nhìn Khương Lệnh Uyển, nói: "Tỷ thật sự không biết."
Khương Lệnh Uyển hiểu tính tình Tứ tỷ tỷ của nàng, những chuyện này, sợ rằng chỉ biết im lặng chịu đựng. Nhưng hai người mới thành thân không lâu mà có chuyện tranh cãi, nếu giải quyết kịp lúc, có lẽ còn có thể hòa hảo như lúc ban đầu. Khương Lệnh Uyển cũng không ép buộc nàng, chỉ mở miệng nói: "Tứ tỷ tỷ, hôm nay tỷ trở về, cố gắng nói chuyện với Tứ tỷ phu một chút. Hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tính tình Tứ tỷ phu tốt, không nên đối xử với tỷ như thế."
Khương Lệnh Đề nhớ đến Tạ Trí Phong lạnh nhạt mấy ngày nay, lẩm bẩm nói: "Tỷ hơi sợ..."
"Sợ cái gì, còn có thể ăn tỷ sao?" Khương Lệnh Uyển có chút tiếc mài sắt không thành thép, nói: "Thái độ của tỷ tốt hơn một chút, Tứ tỷ phu không phải người không nói đạo lý, trước tiên tỷ hỏi xem có chuyện gì, sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu tỷ không hỏi, Tứ tỷ phu không nói, sau này còn xuất hiện vấn đề lớn. Tứ tỷ tỷ, vợ chồng nên có lúc thẳng thắn đối mặt, có chuyện không thể kìm nén."
Khương Lệnh Đề cảm thấy có lý, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Nàng nghe Lục muội muội cổ vũ, lúc này mới nhìn đôi mắt Khương Lệnh Uyển, gật đầu nói: "Ừm. Tỷ biết rồi."
·
Lúc Khương Lệnh Đề trở về Tạ gia, liền tự mình xuống nhà bếp làm một ít điểm tâm. Sau đó đi đến thư phòng của Tạ Trí Phong.
Tạ gia là gia tộc lớn ở Tấn thành, thư hương thế gia, tuy Tạ Trí Phong là con thứ, nhưng lại là con của Đại phòng, thân phận và địa vị ở Tạ gia tất nhiên cũng không giống nhau.
Gã sai vặt đứng bên ngoài thấy là phu nhân, cũng không ngăn cản, cho người vào.
Khương Lệnh Đề đi vào, liền thấy Tạ Trí Phong đang ngủ trên bàn đọc sách.
Bước chân nàng chậm lại, rón rén đi đến, chỉ sợ đánh thức hắn.
"...Đề nhi."
Khương Lệnh Đề giật mình, suýt chút nữa khóc lên. Từ sau ngày hôm đó, hắn không còn gọi nàng như thế nữa. Thấy hắn chưa tỉnh, chỉ là nói mê. Khương Lệnh Đề bỗng nhớ đến lời Lục muội muội nói hôm nay, nhất thời cảm giác mình không đáng là một người vợ. Nàng không nên bởi vì sợ mà không hỏi. Dù sao lúc mới đầu hắn đối xử với nàng tốt như vậy.
Khương Lệnh Đề đặt nhẹ cái khay lên bàn, đi qua ngắm dung nhan Tạ Trí Phong trong lúc ngủ.
Tạ Trí Phong tuấn lãng, nho nhã thanh trí, lịch sự văn nhã, lúc ngủ thật an ổn.
Lúc cười lên, ôn nhu vô cùng, khiến người ta cảm thấy cho có gió xuân thổi đến.
Mà bây giờ, ngay cả lúc ngủ lông mày cũng nhíu lại.
Khương Lệnh Đề nhìn thư phòng một chút, rồi mới lấy một chiếc áo choàng ở bên cạnh, định đắp thêm cho hắn. Vậy mà lúc nàng đi qua, Tạ Trí Phong đã tỉnh rồi.
Nhất thời Khương Lệnh Đề hơi lo lắng, năm chặt áo choàng trong tay, gọi: "Phu quân."
Tạ Trí Phong nhướn mày lạnh lùng, cực kỳ lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó mím môi không nói nữa.
Nàng lúng túng đặt áo choàng về chỗ cũ, thấy hắn nhíu mày, giờ tay xoa hai bên thái dương, liền đi tới, nói: "Phu quân, để thiếp thân xoa cho chàng đi." Nàng nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, tim đập rất nhanh, cẩn thận từng li từng tí nói: "Hồi thiếp thân còn ở nhà mẹ đẻ, thường hay xoa cho mẫu thân cùng mẹ cả."
Nói xong liền đưa tay đến.
Lúc đụng vào làn da của hắn, Tạ Trí Phong liền lập tức tránh đi, nói: "Không cần."
Khương Lệnh Đề cắn cắn môi, thu tay về, vô lực thả xuống.
Lúc này nàng thật muốn rời đi, nhưng hôm nay bị Lục muội muội đánh thức, biết né tránh không phải là biện pháp tốt, liền nói: "Hôm nay thiếp thân tự mình xuống bếp làm một ít bánh đậu xanh, nghe nương nói phu quân thích ăn bánh đậu xanh, có muốn nếm thử một chút không?"
Tạ Trí Phong thấy nàng lớn mật hơn ngày thường một chút, trong lời nói hết sức lấy lòng, trong lòng có chút xót xa, nhưng nhớ đến chuyện hôm đó, liền cứng rắn nói: "Ta chưa đói."
Khương Lệnh Đề hít sâu một hơi, nói một tiếng: "Vậy đặt ở kia chút nữa ăn.", nàng lại đưa bùa bình an mà hôm nay cầu được ở Tương Nguyên tự ra: "Hôm nay thiếp thân cùng Lục muội muội đến Tương Nguyên tự, bùa bình an ở Tương Nguyên tự rất linh nghiệm, phu quân mang nó bên người được không?"
Tạ Trí Phong nghiêng mắt nhìn bùa bình an trên tay thê tử.
Khương Lệnh Đề thấy hắn rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, lập tức nở nụ cười: "Phu quân?"
Tạ Trí Phong chỉ lẳng lặng nhìn nàng như thế.
Thật ra dung mạo Khương Lệnh Đề rất dịu dàng thanh lệ, chính là loại hình có thể làm cho nam tử sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ nữ tử. Ngày ấy cầu thân, hắn thấy nàng nhìn lén ở sau tấm mành, bị hắn nhìn thấy, liền đần độn sửng sốt. Hồi đó hắn cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Quả thật là một ngốc tử đáng yêu.
Nàng mỉm cười, đeo giày ngủ bước tới, thân mật ngồi trong ngực hắn, thanh âm giòn tan mang theo tính trẻ con hét lên: "Nhìn gì thế, ta cũng muốn nhìn."
Lục Tông cũng không ngăn cản nàng xem. Chỉ ôm lấy nàng, làm cho nàng thoải mái ngồi trong lòng hắn.
Khương Lệnh Uyển có chút buồn cười. Lần đầu tiên nàng thấy có người xem loại sách này lại chăm chú như vậy. Có điều hai người bọn họ đều đã thành thân, cũng không có gì phải xấu hổ. Ngược lại kiếp trước hai người bọn họ cũng từng xem qua. Nhìn đến một bức vẽ trong đó, Lục Tông vội vã lật qua. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy, có điều... Mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước, Lục Tông xưa nay đều không cho nàng làm chuyện kiểu này. Chính hắn nhưng lại có. Nghĩ đến đây, gò má Khương Lệnh Uyển hơi đỏ lên.
Lục Tông thấy nàng đỏ mặt, liền biết nàng lại xấu hổ, đến cùng nàng vẫn còn là một tiểu cô nương. Tóm lại cũng sẽ có lúc thẹn thùng. Hắn cúi đầu chạm phải tóc nàng, lại chỉ cảm thấy cả người nàng thật thơm, một thân da dẻ trắng mịn, dường như có thể bấm ra nước. Hắn lật một trang sách: "Hôm nay chúng ta thử cái này được không?"
Khương Lệnh Uyển muốn chạy đi, nhưng Lục Tông lại ôm lấy nàng, trực tiếp bế nàng đi về phía giường nhỏ.
Lục Tông cúi người, chạm vào chóp mũi nàng, thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Còn đau không?"
Nếu nàng nói còn đau, hắn liền không làm sao? Đã nghẹn thành như vậy. Khương Lệnh Uyển cũng không làm ra vẻ, rốt cuộc cũng đã thành thân, cũng không thể để hắn nhịn chết, liền cọ cọ mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng nhẹ một chút."
Lời này vừa dứt, Lục Tông nhẹ nhàng hôn xuống.
Khương Lệnh Uyển biết, chỉ cần nàng chịu đựng lúc đầu vài lần, về sau đúng là rất thoải mái. Nàng dang hai cánh tay ôm lấy thân thể to lớn của nam nhân, chóp mũi tràn ngập hơi thở của hắn, mát lạnh thoải mái, nàng yêu thích hương xà bông này. Hắn chính là người như vậy, nàng thích gì, hắn đều có thể làm. Không giống nàng, không muốn thay đổi chính mình, chỉ hy vọng người khác chiều chuộng nàng. Một người vì chính mình như thế cũng không biết vì sao lại lọt vào Lục Tông.
Sợ là mắt mù.
Qua một hồi lâu.
...
"Còn bao lâu?" Nàng muốn ngủ.
Lục Tông hôn lên thái dương nàng, giọng khàn khàn nói: "...Chờ một chút."
...
Tiếng nói của hắn rất êm tai, sàn sạt, trầm thấp như dỗ trẻ con. Nhưng nàng cũng bị hành hạ đến lợi hại, nghe bên ngoài gõ mõ canh ba, không ngờ đã qua lâu như vậy rồi. Mà hắn cũng hơi không khống chế được. Nàng mở mắt ra, nhìn Lục Tông mồ hôi chảy ròng ròng, lúc này mới ôm lấy đầu hắn, mở miệng kêu: "Tông biểu ca...." Âm thanh như rót mật ngọt, ngọt đến sâu trong lòng. Hắn nghe xong, lại thêm một lần nữa.
Ngày hôm sau Khương Lệnh Uyển tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người vô lực. Nàng thử cử động mấy lần, nghĩ đến việc Vinh Vương phủ không có Vương phi, nàng không cần thỉnh an, lúc này mới gối lên cọ cọ khuỷu tay nam nhân nằm bên cạnh. Nàng mở mắt nhìn Lục Tông, thấy hắn nhắm ngủ thật yên tĩnh. Trên đời này, dường như không có chuyện gì vui hơn so với chuyện mỗi sáng mở mắt đều có thể nhìn thấy người mình thích gần trong gang tấc.
Lúc này hắn ngủ rất say.
Xưa nay Lục Tông rất cảnh giác, nhưng lại không có chút phòng bị nào với nàng. Nàng sờ sờ mặt hắn. Da dẻ Lục Tông không mềm mại như nàng, nhưng hắn thường dãi nắng dầm mưa mà da mặt vẫn còn tốt như vậy, đúng là ông trời ban ân.
Mi mắt Lục Tông rất dài, dày và đen.
Nàng ngứa tay, cẩn thận từng tí sờ một chút.
Lúc này Lục Tông tỉnh rồi.
Đôi mắt sáng ngời lười biếng đen như mực, cười vài tiếng.
Hắn không thích cười. Nhưng mấy ngày nay hắn đều cười.
Lúc mới tỉnh thì Lục Tông như một con chó lớn dính người, ánh mắt ôn nhu, thân mặt, cọ mặt nàng vài cái: "Có khó chịu không? Ta xoa giúp nàng."
Khương Lệnh Uyển bất mãn hừ hừ vài tiếng, giờ tay xoa mặt hắn, để hắn tỉnh táo một chút, lúc này mới đỏ mặt lầm bầm: "Xoa chỗ nào đâu."
Vợ chồng mới cưới, tháng ngày trôi qua giống như đang ngâm trong bình mật.
Lục Tông cười cười, ôm thân thể mềm mại của thê tử chặt hơn một chút, gọi: "Xán Xán."
Liền chỉ gọi nàng như thế, không có ý tứ gì khác.
Khương Lệnh Uyển hàm hồ đáp một tiếng, sau đó mới nhớ ra gì đó, hỏi: "Tông biểu ca, chàng có thể kể chuyện mẫu thân của chàng cho ta nghe không?" Thật ra nàng biết, Lục Tông là một người cực kì ngoan cố, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra thôi.
Lục Tông thu lại nụ cười.
Hẳn chỉnh lại: "Là mẫu thân của chúng ta."
Khương Lệnh Uyển gật đầu lung tung: "Ừm, mẫu thân của chúng ta."
Lục Tông cười cười, đều đã thành thân, cũng không có gì khó nói.
Hắn nói: "Mầu thân là người rất dịu dàng, khi ta còn bé thích may quần áo cho ta, nhưng châm tuyến của bà không tốt, hồi đó ta còn ghét bỏ, cố ý để bị ngã, phá rách xiêm y. Nàng làm một cái rất lâu, nhưng ta làm hỏng lại chỉ cần một ngày."
Hai mắt Khương Lệnh Uyển trợn tròn, rất ngạc nhiên nói: "Thì ra Tông biểu ca cũng có lúc nghịch ngợm như thế?" Nàng cũng chưa thấy qua nha. Kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn chỉ mới là một bé trai mười tuổi, nhưng lại rất thành thục.
Đôi mắt Lục Tông trong trẻo, hôn lên khóe mắt của nàng ừ một tiếng, nói: "Khi còn bé da ta dày, chạy trốn nhanh, không ai đuổi kịp."
Lời vừa nói ra, nàng thấy trên mặt Lục Tông có chút vẻ đắc ý của trẻ con.
Lục Tông nói: "Nhưng mà... Hiện tại ta thật không muốn nhớ lại." Lục Tông chợt nhớ đến mấy năm mẫu thân mình bị bệnh nằm liệt giường, nguyên lai cha mẹ cực kì ân ái, nhưng bệnh lâu trên giường, phần tình cảm này còn có thể duy trì được bao lâu. Sau đó nương gầy đến nỗi da bọc xương, gương mặt đó, tất nhiên không còn vẻ phong hoa vô song như ngày xưa. Nên sau đó hắn nhìn nàng nói xong câu cuối cùng, yên tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng không có chút khổ sở nào, trái lại là vui mừng. Vui mừng vì cuối cùng bà cũng được giải thoát.
Khương Lệnh Uyển nghe xong trong lòng đau nhói.
Lấy tính tình Lục Tông, những chuyện này hắn hẳn sẽ không nói cho người khác. Nhưng hôm nay hắn không hề quan tâm nói hết cho nàng. Tuy rằng chưa nói sau đó Vinh Vương phi xảy ra chuyện gì, nhưng nàng rõ ràng, Vinh Vương phi rất quan trọng đối với Lục Tông.
Nàng đưa tay nâng mặt hắn lên, đầu ngón tay miêu tả ngũ quan tinh tế của hắn, vẫn lạnh lẽo cứng rắn trước sau như một.
Nàng đến gần mổ lên môi hắn một cái, nói: "Sau này ta may xiêm y cho chàng được không?" Nàng nói, lại bổ sung: "Nhưng mà không được làm hỏng. Nếu làm hỏng, ta liền cho chàng thêm một miếng vá, để chàng tiếp tục mặc."
Lục Tông nắm tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Sẽ không."
Khương Lệnh Uyển cười cười, cũng biết hắn sẽ không làm như vậy.
Nàng bỗng nhớ đến việc hôn nhân của Lục Bảo Thiền. Lục Tông nghe xong, liền nói: "Nàng thân thiết với Bảo Thiền, thường ngày nàng quan tâm con bé một chút. Nếu nó vừa ý ai, ta nghĩ cách lấy người đó về cho nó."
Nhưng người Bảo Thiền vừa ý, là ca ca của nàng.
Lục Tông đọc hiểu ý tứ trong mắt nàng, nói: "Điều kiện là, không phải con bé đơn phương một mình." Cô nương gia không thể bị hạ giá, muội muội của Lục Tông hắn gả đi cũng phải được người ta nâng niu.
Khương Lệnh Uyển biết, nếu lúc trước ca ca cùng Bảo Thiền hai bên tình nguyện, Lục Tông nhất định sẽ nghĩ cách. Quá mức thì tìm Thừa Đức đế tứ hôn, xem ai còn dám nói linh tinh gì không. Nhưng ca ca nàng không thích Bảo Thiền, coi như Bảo Thiền có gả cho ca ca nàng cũng sẽ không có hạnh phúc. Khương Lệnh Uyển nghe xong gật đầu nói: "Được. Ta sẽ chú ý." Bây giờ nàng đã là tẩu tẩu.
Người thân của hắn chính là người thân của nàng.
·
Ngày hôm đó Khương Lệnh Uyển hẹn Khương Lệnh Đề, hai người cùng đi Tương Nguyên tự bái phật.
Khương Lệnh Đề xuống xe ngựa, mặc một thân xiêm y màu đỏ thêu hoa nhỏ, nhìn rất đoan trang, dịu dàng xinh đẹp. Nàng nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt lập tức sáng lên, lộ ra nụ cười: "Lục muội muội."
Khương Lệnh Uyển một thân trang phục theo kiểu phu nhân Thế tử. Dù sau ngày lại mặt, Chu thị ngàn dặn vạn dặn, mỗi lời nói cử động của nàng đều đại diện cho Vinh Vương phủ, muốn nàng chú ý một chút.
"Tứ tỷ tỷ." Khương Lệnh Uyển lập tức tiến lên tiếp đón, đã thấy sắc mặt Khương Lệnh Đề khá mệt mỏi, dường như đêm qua ngủ không ngon. Thử hỏi: "Hôm qua Tứ tỷ tỷ ngủ không ngon sao?"
Khương Lệnh Đề sững sờ, nhớ tới việc hôm qua Tạ Trí Phong ngủ ở thư phòng, nàng lăn lộn khó ngủ, rất trễ mới ngủ được. Khóe môi nàng cong lên cười, cảm thấy không nên nói những chuyện không vui với Lục muội muội, nói: "Ừ. Cũng không có gì."
Thấy dáng dấp này của nàng, Khương Lệnh Uyển càng cảm thấy việc này sợ là rất nghiêm trọng.
Hai người lên Tương Nguyên tự cầu phúc.
Khương Lệnh Uyển thêm một chút tiền dầu mè, lại cầu cho Lục Tông một bùa bình an. Khương Lệnh Uyển cũng cầu một cái, nắm chặt trong tay, chỉ lo rơi mất.
Rời đại điện, rất xa, đã thấy một đám nha hoàn xinh đẹp vây quanh một vị phu nhân quần áo hoa mỹ, khuôn mặt xinh đẹp.
Khương Lệnh Uyển nhìn vị phu nhân kia, ánh mắt sững sờ.
Lúc này Khương Lệnh Đề mới hỏi: "Lục muội muội sao vậy?"
Khương Lệnh Uyển hoàn hồn, nàng có chút hoảng hốt, nói: "Không có gì." Chắc là nàng nhìn nhầm thôi.
Sau đó mới hỏi đến chuyện của Tạ Trí Phong.
Khương Lệnh Đề hơi nhíu mày, thanh âm yếu ớt nói: "Xán Xán, tỷ..."
Khương Lệnh Uyển nói: "Di nương rất lo lắng cho tỷ, muội cũng vậy. Tứ tỷ tỷ, nếu xảy ra chuyện gì, tỷ đừng để ý cứ nói với muội. Đừng kìm nén một mình."
Khương Lệnh Đề nhớ mấy ngày nay Tạ Trí Phong lạnh nhạt với mình, trong lòng hơi khó chịu, cũng không giấu diếm nữa, liền nói: "Muội vừa mới thành thân, chính là lúc vui mừng, tỷ vốn không muốn nói chuyện này với muội, nhưng mà... Thật ra lúc đầu, tứ tỷ phu của muội đối xử với tỷ rất tốt." Tạ Trí Phong đọc đủ loại thi thư, tính tình ôn hòa, bên người cũng không có nha hoàn thông phòng, đối với nàng lại càng thêm săn sóc ôn nhu. Vừa nói tới Tạ Trí Phong, trên mặt Khương Lệnh Đề liền hiện lên sắc thái của tiểu nữ nhi.
Khương Lệnh Uyển cũng biết, lần Tứ tỷ tỷ lại mặt kia, Tạ Trí Phong che chở cho Tứ tỷ tỷ rất nhiều, hai người cũng rất ân ái.
Cho nên nàng mới thấy chuyện này có vấn đề.
Khương Lệnh Uyển nói: "Vậy chuyện kia là Tứ tỷ phu từ lúc nào thì..."
Nam nhân nạp thê thiếp là chuyện bình thường, nhưng với tính tình Tạ Trí Phong, một lúc nạp hai phòng thiếp thất, dường như có chút hờn giận gì đó.
Khương Lệnh Đề lắc đầu, nói: "Tỷ cũng không biết. Tỷ nhớ rằng hôm đó ban ngày còn rất tốt, đến buổi tối, hắn liền nói muốn ngủ ở thư phòng. Tỷ nghĩ rằng hắn có việc bận bịu, cũng không nói gì. Sợ hắn bị đói, buổi tối liền bưng thức ăn khuya qua cho hắn, nhưng thái độ hắn lạnh nhạt, nói không thấy ngon miệng."
Ngược lại thật kỳ quái.
Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, nói: "Tứ tỷ nhớ thêm xem."
Khương Lệnh Đề nhíu mày, một mặt luống cuống nhìn Khương Lệnh Uyển, nói: "Tỷ thật sự không biết."
Khương Lệnh Uyển hiểu tính tình Tứ tỷ tỷ của nàng, những chuyện này, sợ rằng chỉ biết im lặng chịu đựng. Nhưng hai người mới thành thân không lâu mà có chuyện tranh cãi, nếu giải quyết kịp lúc, có lẽ còn có thể hòa hảo như lúc ban đầu. Khương Lệnh Uyển cũng không ép buộc nàng, chỉ mở miệng nói: "Tứ tỷ tỷ, hôm nay tỷ trở về, cố gắng nói chuyện với Tứ tỷ phu một chút. Hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tính tình Tứ tỷ phu tốt, không nên đối xử với tỷ như thế."
Khương Lệnh Đề nhớ đến Tạ Trí Phong lạnh nhạt mấy ngày nay, lẩm bẩm nói: "Tỷ hơi sợ..."
"Sợ cái gì, còn có thể ăn tỷ sao?" Khương Lệnh Uyển có chút tiếc mài sắt không thành thép, nói: "Thái độ của tỷ tốt hơn một chút, Tứ tỷ phu không phải người không nói đạo lý, trước tiên tỷ hỏi xem có chuyện gì, sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu tỷ không hỏi, Tứ tỷ phu không nói, sau này còn xuất hiện vấn đề lớn. Tứ tỷ tỷ, vợ chồng nên có lúc thẳng thắn đối mặt, có chuyện không thể kìm nén."
Khương Lệnh Đề cảm thấy có lý, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Nàng nghe Lục muội muội cổ vũ, lúc này mới nhìn đôi mắt Khương Lệnh Uyển, gật đầu nói: "Ừm. Tỷ biết rồi."
·
Lúc Khương Lệnh Đề trở về Tạ gia, liền tự mình xuống nhà bếp làm một ít điểm tâm. Sau đó đi đến thư phòng của Tạ Trí Phong.
Tạ gia là gia tộc lớn ở Tấn thành, thư hương thế gia, tuy Tạ Trí Phong là con thứ, nhưng lại là con của Đại phòng, thân phận và địa vị ở Tạ gia tất nhiên cũng không giống nhau.
Gã sai vặt đứng bên ngoài thấy là phu nhân, cũng không ngăn cản, cho người vào.
Khương Lệnh Đề đi vào, liền thấy Tạ Trí Phong đang ngủ trên bàn đọc sách.
Bước chân nàng chậm lại, rón rén đi đến, chỉ sợ đánh thức hắn.
"...Đề nhi."
Khương Lệnh Đề giật mình, suýt chút nữa khóc lên. Từ sau ngày hôm đó, hắn không còn gọi nàng như thế nữa. Thấy hắn chưa tỉnh, chỉ là nói mê. Khương Lệnh Đề bỗng nhớ đến lời Lục muội muội nói hôm nay, nhất thời cảm giác mình không đáng là một người vợ. Nàng không nên bởi vì sợ mà không hỏi. Dù sao lúc mới đầu hắn đối xử với nàng tốt như vậy.
Khương Lệnh Đề đặt nhẹ cái khay lên bàn, đi qua ngắm dung nhan Tạ Trí Phong trong lúc ngủ.
Tạ Trí Phong tuấn lãng, nho nhã thanh trí, lịch sự văn nhã, lúc ngủ thật an ổn.
Lúc cười lên, ôn nhu vô cùng, khiến người ta cảm thấy cho có gió xuân thổi đến.
Mà bây giờ, ngay cả lúc ngủ lông mày cũng nhíu lại.
Khương Lệnh Đề nhìn thư phòng một chút, rồi mới lấy một chiếc áo choàng ở bên cạnh, định đắp thêm cho hắn. Vậy mà lúc nàng đi qua, Tạ Trí Phong đã tỉnh rồi.
Nhất thời Khương Lệnh Đề hơi lo lắng, năm chặt áo choàng trong tay, gọi: "Phu quân."
Tạ Trí Phong nhướn mày lạnh lùng, cực kỳ lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó mím môi không nói nữa.
Nàng lúng túng đặt áo choàng về chỗ cũ, thấy hắn nhíu mày, giờ tay xoa hai bên thái dương, liền đi tới, nói: "Phu quân, để thiếp thân xoa cho chàng đi." Nàng nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, tim đập rất nhanh, cẩn thận từng li từng tí nói: "Hồi thiếp thân còn ở nhà mẹ đẻ, thường hay xoa cho mẫu thân cùng mẹ cả."
Nói xong liền đưa tay đến.
Lúc đụng vào làn da của hắn, Tạ Trí Phong liền lập tức tránh đi, nói: "Không cần."
Khương Lệnh Đề cắn cắn môi, thu tay về, vô lực thả xuống.
Lúc này nàng thật muốn rời đi, nhưng hôm nay bị Lục muội muội đánh thức, biết né tránh không phải là biện pháp tốt, liền nói: "Hôm nay thiếp thân tự mình xuống bếp làm một ít bánh đậu xanh, nghe nương nói phu quân thích ăn bánh đậu xanh, có muốn nếm thử một chút không?"
Tạ Trí Phong thấy nàng lớn mật hơn ngày thường một chút, trong lời nói hết sức lấy lòng, trong lòng có chút xót xa, nhưng nhớ đến chuyện hôm đó, liền cứng rắn nói: "Ta chưa đói."
Khương Lệnh Đề hít sâu một hơi, nói một tiếng: "Vậy đặt ở kia chút nữa ăn.", nàng lại đưa bùa bình an mà hôm nay cầu được ở Tương Nguyên tự ra: "Hôm nay thiếp thân cùng Lục muội muội đến Tương Nguyên tự, bùa bình an ở Tương Nguyên tự rất linh nghiệm, phu quân mang nó bên người được không?"
Tạ Trí Phong nghiêng mắt nhìn bùa bình an trên tay thê tử.
Khương Lệnh Đề thấy hắn rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, lập tức nở nụ cười: "Phu quân?"
Tạ Trí Phong chỉ lẳng lặng nhìn nàng như thế.
Thật ra dung mạo Khương Lệnh Đề rất dịu dàng thanh lệ, chính là loại hình có thể làm cho nam tử sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ nữ tử. Ngày ấy cầu thân, hắn thấy nàng nhìn lén ở sau tấm mành, bị hắn nhìn thấy, liền đần độn sửng sốt. Hồi đó hắn cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Quả thật là một ngốc tử đáng yêu.
/210
|