Tự Ninh không muốn ở tình thế bị động như thế này, nhanh chóng cô đã cắn vào môi của anh ta.
Một luồn máu tươi chảy ra, nhưng cảm giác tanh nồng và đớn đau đó cũng không ngăn được con thú cuồng loạn này, anh ta...!càng ôm chặt lấy cô hơn.
Nhưng Tự Ninh thật sự không thể chịu nỗi cái nụ hôn cay đắng này nữa, cô đã nhanh chân đá anh một cú rồi bỏ chạy.
- Đồ tồi, đồ cặn bã, đồ cầm thú!!!
Cung Thời Niên từ tốn lau miệng, không những không tức giận vì những lời mắng nhiếc đó mà còn cười vui vẻ.
- Ha! Tồi? Cặn bã!? Cầm thú?? Ha ha ha!! Không phải...!em vẫn yêu anh đó sao?!
Tự Ninh sau khi thoát khỏi tên ác ma đó thì liền bỏ chạy ra khỏi bữa tiệc trước ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao người, trong đó...!có Tề Mặc, nhưng...!anh ngoài trơ mắt nhìn cô bỏ chạy thì...!không thể làm gì vì...! những tên vệ sĩ đáng ghét này đang giữ chặt lấy anh.
Cứ vậy mà Tự Ninh cứ chạy, cứ chạy rồi lại bị vấp ngã bởi chiếc vấy xinh đẹp.
Chao ôi! Một cô gái xinh đẹp bị ngã ở chốn đông người như thế...!vừa đáng khinh mà cũng vừa đáng thương.
Và những ánh mắt của mọi người đã khiến cô cho dù có muốn dũng cảm đứng dậy cũng không đứng dậy nổi nữa.
Có cảm giác như cô đã thật sự rã rời, thật sự mấy đi hết nghị lực và sức mạnh vốn có.
Tự Ninh cô cứ ngồi bệt ở đó, những giọt nước mắt cũng chả biết đã bắt đầu rơi từ lúc nào.
Bấy giờ, những cảm xúc bị dồn nén, chất chứa trong lòng cô bắt đầu bị vỡ tung.
Cô gào khóc, hét lớn, mặc kệ cho ánh mắt của người ta nhìn cô ra sao, cô cũng muốn khó cho đã đời một trận.
Bởi vì người con gái này hiện tại...!đang rất uất ức, thậm chí là câm ghét bản thân mình.
Đã chia tay rồi nhưng tại sao lại không quên được?
Tại sao đã chia tay nhưng cô lại không ngừng yêu?
Tại sao? Tại sao đã biết đây là mối nghiệt duyên đáng ghét nhưng cô vẫn cứ quay đầu nhìn lại??!
Bản thân cô là heo sao? Vẫn cứ như thế thì làm sao mà cô có thể sống tiếp?
- Muốn trốn tránh cũng không trốn được mà muốn đối mặt cũng không có cái nghị lực đó! Ha! Mày đúng là hết thuốc chữa rồi Tự Ninh à!!
Đột nhiên, có chiếc áo vest của ai đó lại khoác lên người Tự Ninh, cái bàn tay ấm áp đó...!sao có vẻ quen!
- Em muốn tránh xa hồng trần làm tiên sao? Không dễ đâu! Vì em...!vẫn chưa hoà giải được với bản thân mình.
Và anh, là cái gút mắc của em phải không?!?
Là Cung Thời Niên!!
Tự Ninh nghe ra giọng anh ta liền giật mình đứng dậy và lấy chiếc áo quăng xuống đất một cách lạnh lùng.
- Nếu anh tránh xa tôi ra thì cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thế sao?!
- Nhưng em mới là người phải chịu trách nhiệm, không phải...!em là người đến bên tôi sao? Hiện tại em...!nói như vậy là...!có ý gì chứ?
- Tôi không phải là lưu manh, cũng không phải là thích đùa cợt em! Tôi, là tức giận.
Em đến bên tôi rồi rời xa tôi một cách nhẫn tâm như vậy để đến bên người đàn ông khác không bằng tôi, là sao đây? Thà rằng...!từ đầu em đừng khiến tôi yêu em, đừng khiến tôi lạc vào tình yêu không lối thoát thì...!bây giờ hai ta cũng đâu đau khổ như vậy!!
- Anh thật sự không hiểu, tại sao em yêu anh nhưng lại rời xa anh? Anh cứ tưởng là em đã thật sự mệt mỏi, không muốn rơi vào sự đấu đá, tranh giành độc ác.
Nhưng tại sao bây giờ em lại ở bên Vương Tề Mặc?!??
Tự Ninh xoay đầu đi né tránh, im lặng không nói lời nào.
Rồi bỗng, Thời Niên chợt nắm lấy tay cô.
Cô vội vàng hất tay anh ra rồi lùi lại mấy bước.
- Đó không phải là chuyện anh nên hiểu đâu.
Nhưng nếu anh muốn biết thì...!tôi sẽ bật mí.
Vì tôi...!thích tiền, yêu những người đàn ông mới lạ và thú vị.
Được không?
- Anh biết em không phải là người như vậy.
Anh biết em vẫn yêu anh, nếu vậy...!em có đồng ý trở lại trong vòng tay của anh không?
Cô nhanh chóng quay đi.
- Tôi chán anh rồi!
Cung Thời Niên bỗng cau mày níu cô lại.
- Em bị trật chân rồi!!!
- Không cần anh lo!
- Em đừng bướng nữa, anh sẽ đưa em về!!
- Anh...!thả tôi ra!!
Mặc kệ cho Tự Ninh có vùng vẫy hay la hét, anh ta...!vẫn nghiêm túc và dịu dàng bế cô lên xe.
/221
|