Sau một tuần, Vương Tề Mặc không về nhà ăn cơm, gọi điện cũng không nghe mà đến nhà tìm cũng không mở cửa, nên Vương phu nhân - mẹ anh thật sự vô cùng lo lắng.
Vì không nhịn được nữa nên bà ấy đã hẹn Tự Ninh đến một buổi trà chiều.
- Cô là Tự Ninh phải không? Tự Ninh...!làm ơn, tôi xin cô đấy! Nếu cô không yêu Tề Mặc thì hãy mở lời nói với nó đi! Đừng dày dò nó khiến nó lún sâu vào vực thẳm nữa.
Nếu cô sợ nó đau lòng thì...! nên chia tay sớm là tốt nhất, vì tình càng lâu thì chỉ có đau khổ muôn vàn thôi!
Trông bà ấy thật thanh lịch, lời nói như khẩn cầu chứ không hề ra lệnh, có thể nhìn ra được, bà ấy là một người vô cùng thương con, không muốn con mình chịu khổ cực hay bất kỳ đau đớn gì.
Quả nhiên...!làm mẹ thì tấm lòng lúc nào cũng cao cả và hướng về con mình.
Chỉ là...!cô cũng đang lựa chọn cơ hội đẻ nói đây, nhưng làn nào cỹng bị anh chặn họng khiến cô cũng rất đau đầu.
Có thể nói...!anh ấy cũng là một người cố chấp.
- Con đang tìm thời cơ thích hợp để nói ra, nên xin Vương phu nhân cứ yên tâm.
Con cũng biết là mình có lỗi, nhưng...!tại sao gia đình phải quản chặt anh ấy như vậy chứ? Tề Mặc anh ấy lớn rồi, cũng cần có sự tự do riêng chứ.
- Tôi biết Tự Ninh cô là một cô gái tốt, nhưng...!tôi nhắc nhở cô, đừng quá tò mò và xen vào chuyện của người khác, nếu không, chỉ có rước hoạ vào thân.
Một cô gái tốt? Không! Đây chỉ là sự thanh lịch ở ngoài miệng thôi.
Còn thật ra ở bên trong...!bà ấy xũng không xem Tự Ninh ra gì..
Vì...!con trai của bà là thứ để chơi đùa, lừa gạt như vậy sao? Cô đã khiến cho nó đau đớn, khổ sở như bây giờ...!thì vị Vương phu nhân này có lí do gì mà không ghét cô chứ!
...----------------...
Bị hối thúc từ tứ phía, Tự Ninh quyết định hôm sau sẽ dứt khoát nói ra, dù anh có ngăn cản.
Nhưng,....
- Em chuẩn bị đi! Hôm nay là ngày năm mươi năm thành lập Châu thị vì bạn anh Châu thiếu đã mời nên...!chúng ta hãy cùng nhau đến bữa tiệc đó! Sẵn tiện...!công khai mối quan hệ của chúng ta, thế nào?
Cái gì? Không thể được.
- Tề Mặc à! Em có chuyện phải nói với anh!! Thật ra em....
Tự Ninh hoảng hốt định nói ra nhưng không ngờ lại bị anh đẩy đi.
- Nhanh lên, sắp không kịp rồi! Có chuyện gì thì cứ để sau bữa tiệc rồi nói.
- Không...!em...!thật ra.
Tề Mặc, nghe em nói...
Cuối cùng cô vẫn không nói được gì, sao tự dưng ngay lúc này lại có bữa tiệc đáng ghét kia xuất hiện..
Nhưng công khai? Anh ấy nghiêm túc chứ? Nếu sau hôm nay xả thế giới đều biết họ ở bên nhau thì lại càng rắc rối hơn..
Phải làm sao đây?!
- Hôm nay em đẹp lắm, đi thôi! Chúng ta cùng đến bữa tiệc.
...----------------...
Khi trên xe, Tự Ninh cũng đã tìm được cơ hội để nói ra..
- Tề Mặc! Chúng ta hãy.....
Nhưng.....
- Em đừng nói gì cả, sau hôm nay thì mối quan hệ của chúng ta đã được công khai rồi.
Vì vậy...!anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh có thể bảo vệ em.
Vì thế...!những lời nói kia...!em không cần nói ra đâu...! anh...!cương quyết không đồng ý.
Tề Mặc đã khẳng định chắc nịch là không muốn chia tay như vậy rồi, nhưng....!Tự Ninh vẫn không thể xiêu lòng...!cô thật sự không muốn sai càng thêm sai, không muốn liên lụy anh, khiến anh có mâu thuẫn với gia đình.
- Tại sao vậy? Em không yêu anh...!thế thì tại sao vẫn cố chấp! Em vốn đã lừa anh vì Cung Thời Niên, em vốn...!đang lợi dụng anh.
Thế nên...! em không hề xứng với tình cảm mà anh dành cho em! Chúng ta...!đã định là không thể tạo ra một kết quả tốt đẹp thì...!chia tay đi!!
Chia ta?! Nghe đến đây, khuôn mặt dịu dàng của Tề Mặc bỗng trở nên lạnh lẽo chứ từng thấy.
- Anh biết chứ! Nhưng anh tin lình chân thành của anh sớm muộn gì cũng sẽ làm em cảm động, sớm muộn gì em cũng yêu anh thôi! Vì anh...!đã nhìn ra được sự quan tâm, xót xa em dành cho anh không hề xuất phát từ tình bạn.
Tóm lại, cho dù thế nào...!anh cũng muốn nắm tay em, bảo vệ em...! Cho dù em muốn chối từ, anh...!cũng nhất quyết không cho phép!
Tề Mặc đã nói đến thế thì Tự Ninh chỉ còn biết thở dài căm nín.
Cô không nghĩ...!Tề Mặc lại cố chấp đến như vậy...! cô càng không tin...!tại sao Tề Mặc lại có thể nhu nhược giống cô đến thế!?
Nhưng...!suy cho cùng thì...!kẻ đa tình...!giống như cô...!thật ra...!không phải lúc nào cũng gặt hái được quả ngọt.
Anh như thế, rõ ràng là đang tự dày vò, tẩy não chính bản thân mình.
/221
|