edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Trung: trung thành; gian: phản tặc.
Đêm về khuya, tĩnh lặng vô cùng.
Tôi cho thị nữ lui, một mình dỗ hai đứa bé ngủ. Tiêu Tiêu đang chơi với ngón tay của mình, Triệt nhi đã ngủ. Trong lúc mơ, đứa bé khẽ chau mày, nhìn vẻ như nghiêm túc, loáng thoáng có dáng dấp Tiêu Kỳ. Muốn hôn gương mặt nhỏ nhắn của nó, rồi lại sợ đánh thức nó. Tôi ngồi trước nôi, ngắm nhìn đôi trai gái này, càng nhìn càng thấy ngọt ngào, càng xem càng thẫn thờ. Bất giác nhớ lại ngày xưa, tôi gả cho Tiêu Kỳ đã được mười năm… Mười năm, đời người có mấy lần mười năm?
Từ mười lăm đến hai lăm, từ thuở thiếu nữ gả vào tướng môn, đi theo chàng, làm vợ người, làm mẹ người, đường đi vui buồn vô tận. Tất cả đều ở trong mười năm này. Dừng chân nhớ về, chỉ thấy trong chớp mắt.
Giờ nghĩ lại, bắt đầu từ khi nào, tôi phó thác cả đời cho nam nhân này, tôi cũng không nhớ nổi.
Là ở trên đài cao Ninh Sóc, ở lần đứng giữa bờ sinh tử, cùng chung hoạn nạn? Số mệnh đã định cho tôi và chàng gặp nhau, chưa từng có cơ hội kháng cự. Mà tôi có từng kháng cự? Khi chàng thúc ngựa tới, tung người nhảy xuống cầu, tôi có thực sự từng kháng cự?
Có phải ngay từ ngày khao quân, từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, tôi đã bất tri bất giác khắc thân ảnh ấy vào lòng?
Cho nên đến khi gặp lại ở Ninh Sóc, thân ảnh đỉnh thiên lập địa kia tỏa ra ánh sáng rừng rực chói lòa đôi mắt tôi.
“Nàng là Vương phi của ta, là nữ nhân sẽ cùng ta đi chung cả cuộc đời này, ta không cho phép nàng hèn yếu!”. Dõi mắt nhìn nam tử khắp thế gian, e là chỉ có mình chàng dùng cách này để yêu một nữ nhân. Những lời ấy, trở thành lời nguyền trong đời tôi, buộc tôi và chàng lại, cùng tiến lui, cùng chia ngọt sẻ bùi, không bao giờ nhát gan e sợ nữa.
Sáp nến chảy xuống, giống như người rơi lệ, thúc giục nỗi đoạn trường.
“Đại nhân xin dừng bước, Vương phi đã nghỉ ngơi!”, phía ngoài chợt vang lên tiếng người làm tôi chú ý.
“Ai xôn xao ở ngoài đó?”, tôi đi ra khỏi nội thất, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, sợ đánh thức hai đứa bé.
Đã gần canh ba. Trước cửa là Tống Hoài n.
Tôi không nhìn rõ mặt mũi thần sắc của hắn, lại thấy hắn ăn mặc không ngay ngắn, tựa như mới chạy từ nhà tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, tôi hỏi.
“Vương phi…”, hắn tiến lên một bước, tay cầm cuốn sổ mỏng, đó là quân tình mật báo khẩn cấp.
Tống Hoài n nhìn tôi chăm chăm, sắc mặt chưa từng tái nhợt đến thế, miệng cũng lắp bắp, “Vừa mới nhận được quân báo truyền về từ cách đây tám trăm dặm, mấy ngày trước bắc cảnh có biến, Vương gia dẫn binh vào núi, bị Đột Quyết đánh lén… mất tích!”.
Tôi ngây người chốc lát, bỗng chốc hiểu được, bên tai ầm ầm, rõ ràng thấy Tống Hoài n mấp máy môi nói gì đó, nhưng không nghe lọt tai.
Bên cạnh ai đó đỡ lấy tôi, cầm chặt tay tôi.
Một hơi thở phả tới, tôi tránh khỏi người bên cạnh, đưa tay đoạt lấy mật báo trong tay hắn.
“Tình hình trước mắt chưa rõ, Vương phi đừng quá kinh hoàng…”, Tống Hoài n vội vàng nói.
“Đưa ta!”, tôi đột nhiên nổi giận, chộp lấy cuốn sổ. Chữ viết đập vào mắt, tôi lại nhìn không rõ, bất chợt cảm giác như mình không biết một chữ nào hết. Bên cạnh có người không ngừng nói gì đó với tôi, tôi không nghe được, chỉ muốn căng mắt ra xem trên giấy viết gì. Quá ồn ào, xung quanh ong ong tiếng người khiến tôi choáng váng, mồ hôi lạnh túa ra… Tôi không nói lời nào, đột ngột chạy nhanh vào phòng, đóng cửa ngăn tất cả ở ngoài.
Dưới đèn, giấy trắng mực đen, những dòng chữ như di động trên giấy, không ngừng biến ảo, đâm vào hốc mắt đau nhói.
Tiêu Kỳ nhận được mật hàm, biết Hồ gia mưu nghịch liền lệnh bắt giam Hồ Quang Liệt với tội kháng mệnh trên trận tiền.
Không ngờ tới còn chưa kịp ra tay, tin tức đã bị lộ, Hồ Quang Liệt dẫn một đội thân binh đánh giết thoát ra khỏi đại doanh, thừa lúc ban đêm bỏ chạy về phía tây.
Tiêu Kỳ tức giận đích thân dẫn quân truy kích, cả đêm bôn ba mấy trăm dặm, cuối cùng giết sạch đám người Hồ Quang Liệt.
Trên đường trở về đột nhiên gặp bão tuyết, người Đột Quyết nhân cơ hội đánh lén hậu quân. Tiêu Kỳ dẫn quân tiên phong trở về hội ngộ, đánh bại.
Lui tới miệng núi, tuyết lớn sụp xuống, đại quân tiên phong đã vào hết sơn cốc, từ đó mất tích, chỉ e gặp bất trắc.
Mấy hàng chữ run run, cũng chính là tay tôi đang run rẩy.
Trước mắt đen kịt, dần dần không nhìn thấy gì, trời đất xoay tròn, bóng tối đè xuống người tôi.
Không thể nào! Đây không phải là thật! Ai cũng có thể thất bại, nhưng Tiêu Kỳ thì không! Chàng là thần, là Chiến thần bất khả chiến bại! Mất tích gì chứ, rõ ràng là nói nhảm! Chàng chỉ là tạm thời bị bão tuyết ngăn! Chàng nhất định sẽ bình an trở về quân doanh, nhất định không có việc gì! Tôi gắng gượng giữ chút ý chí cuối cùng, chống tay vào mép bàn, đáy lòng dường như có một tiếng nói yếu ớt mà rõ ràng vang lên: “Chàng nhất định sẽ trở lại… Tôi phải chờ chàng trở lại!”.
Không thể như vậy, tôi không thể ngã xuống vào lúc này. Ngã xuống sẽ không đứng lên được nữa.
Cửa bị đẩy ra, một đám người vẻ mặt hoảng loạn xông vào.
Có tiếng ai đó khóc nức nở từ xa vọng tới, tôi mơ màng quay đầu lại, “Ngươi khóc cái gì?”.
Tống Hoài n và Từ cô cô trước mặt dường như cũng bị thần sắc của tôi áp chế, đứng ngây người ra.
Tôi nhìn nàng, “Vương gia còn tốt lắm, ngươi khóc cái gì!”.
“Đi ra ngoài!”, tôi giơ tay chỉ về phía cửa, “Đi ra hết cho ta!”.
Tôi cần phải cẩn thận suy nghĩ lại. Mọi chuyện không thể như vậy, không thể như vậy. Nhất định có chỗ nào đó không đúng, nhất định là sai rồi, là bọn họ nghĩ sai rồi. Nhưng, sai ở chỗ nào, tôi lại không nhìn ra được. Rõ ràng cảm thấy không đúng, đầu óc lại trống rỗng. Không nhớ nổi thứ gì nữa, đầu óc chỉ tràn đầy Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ… Chàng làm sao có thể gặp chuyện không may? Chàng đã hứa với ta sẽ bình an trở về, sẽ trở về trước khi con chúng ta biết gọi tiếng “phụ thân” đầu tiên.
Mắt mờ đi, không nhìn rõ dáng vẻ mọi người, tôi vịn mép bàn, nỗ lực ép mình đứng vững.
“Việc đã đến nước này, vạn mong Vương phi nén bi thương!”, Tống Hoài n hai mắt đỏ ngầu, tiến lên một bước đỡ tôi.
“Câm mồm!”, tôi cắn chặt môi, cầm chén trà trên bàn ném đi. Hắn nghiêng đầu tránh được, chén trà đập vào cửa, nát tanh bành.
Hắn ngẩn ngơ, cúi đầu, im lặng lui về.
Từ cô cô quỳ xuống, khẩn cầu tôi bảo trọng.
Bất chợt, “oa” một tiếng, Tiêu Tiêu bị đánh thức, Triệt nhi cũng khóc lớn theo.
Tôi hoảng sợ, chạy vào trong nội thất, vừa nhìn thấy hai đứa bé, sức lực toàn thân đã tan hết. Tôi ngã ngồi bên nôi, ngay cả sức để bế hai đứa cũng không có. Từ cô cô theo tới, cuống quýt bế Tiêu Tiêu lên, lại đưa tay dỗ dành Triệt nhi. Tôi nhìn Từ cô cô đăm đăm, lại nhìn hai đứa bé mà chẳng làm được gì cả, đột nhiên bị chôn vùi trong tuyệt vọng. Thị nữ đi vào bế hai đứa bé ra ngoài, Từ cô cô rưng rưng nước mắt ôm tôi, “A Vũ đáng thương của ta…”.
Từ cô cô ôm tôi, nước mắt lã chã, tôi lại không rơi một giọt lệ nào, cả người như hư không. Tiêu Kỳ, sao chàng có thể như vậy được… Lần trước gửi thư, tôi còn cằn nhằn mãi, Tiêu Tiêu rất thông minh, học nói rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ biết gọi phụ thân. Mặc dù chưa từng một lần viết lời thúc giục… Nhưng giữa những con chữ ấy, có chỗ nào không phải là tương tư, không phải là buồn lòng?
Tiêu Kỳ, chẳng lẽ chàng không nhìn thấu tấm lòng ta, không thấy được nỗi nhớ mong của ta?
Tôi chợt sững người, trong đầu có cái gì đó lóe lên, thình thịch thình thịch đánh vào lòng.
Mật hàm, là mật hàm.
Tôi bỗng chấn động, thoáng chốc suy nghĩ đột biến, chầm chậm đẩy Từ cô cô ra, “Từ cô cô đi ra ngoài đi, ta không sao, để ta một mình!”.
Từ cô cô ngây người, run rẩy đứng dậy, lui về phía sau. Tống Hoài n và hạ nhân phía ngoài cũng lui đi hết.
Tôi giơ tay chống trán, đầu óc mông lung, hơi cảm giác thấy có chuyện trọng đại gì đó sắp ập tới, nhưng lại không bắt được đầu mối.
Mật báo nói Tiêu Kỳ biết Hồ gia mưu nghịch, hạ lệnh giam Hồ Quang Liệt trị tội. Nhưng trong mật hàm của tôi rõ ràng đã nói với Tiêu Kỳ là án Hồ gia mưu nghịch còn đang điều tra, để tránh lòng người dao động, tạm thời bỏ đó, chưa vội định tội. Tiêu Kỳ làm việc kín đáo, theo lý chàng sẽ không tiết lộ chuyện Hồ gia mưu nghịch để tránh ảnh hưởng đến lòng quân, nếu có thực sự muốn bắt Hồ Quang Liệt, chàng sẽ kiếm cớ cãi mệnh không nghe. Nếu là như thế, người viết mật báo làm sao mà biết được tin Hồ gia mưu phản? Mật hàm của tôi cũng đồng thời là thư nhà, có tư tình trong đó, Tiêu Kỳ ắt sẽ không để cho người thứ hai đọc được. Trừ phi mật hàm đã rơi vào tay kẻ khác, hoặc là… Tiêu Kỳ cố ý như thế!
Tôi đứng lên, nhào tới trước bàn. Mật báo vẫn mở dưới ánh đèn. Ngưng thần nhìn từng chữ từng chữ, cũng không thấy có gì khác thường. Nhìn gần hơn, cũng không có phát hiện gì.
Phía ngoài vang lên giọng Tống Hoài n và Từ cô cô, có vẻ như Tống Hoài n muốn vào hỏi thăm tình hình của tôi.
Đè nén nỗi hoảng loạn, tôi gắng sức suy tư những cách ẩn chữ, lòng chợt động. Tôi từng tự chế trò chơi đoán chữ dựa theo lạc đồ Cửu Cung, mỗi khi rảnh rỗi lại mang ra đọ nhãn lực với Tiêu Kỳ. Bất kể tôi thay đổi cách bố trí thế nào, chàng đều có thể tìm ra, duy chỉ có một lần vắt óc bố trí mới làm khó được chàng. Lúc ấy chàng từng cười nói, nếu như tôi làm gián điệp, e là chẳng có ai giải nổi mật hàm của tôi.
Tôi run run, vội hồi tưởng ngay lại cách bố trí lúc đó, nhanh tay cầm cuốn sổ lên.
Chữ thứ nhất là “Có”, chữ thứ hai… tôi cẩn thận tìm, mồ hôi ướt lòng bàn tay, mãi không có gì, rồi đột nhiên chợt thấy, một chữ “biến” lọt vào tầm mắt.
Có biến! Tôi vội bịt miệng, không để bản thân hô lên.
Phía sau lại tìm được hai chữ nữa, ghép lại thành: “Có biến, nhanh chóng, về”.
Là Tiêu Kỳ! Quả nhiên là chàng cố ý để lộ sơ hở trên văn tự, khiến tôi cảnh giác, đồng thời dùng cách tôi thử thách chàng ngày xưa để báo tin.
Thoáng chốc, cảm giác bản thân như vừa trải qua một một vòng luân hồi sinh tử, từ dưới vực sâu không đáy trở lại nhân gian, được thấy ánh sáng bình minh. Cảm giác vui mừng như điên sau khi sống sót đã áp chế hết nỗi khiếp sợ. Bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần biết rằng chàng còn sống, những điều khác, không còn đáng sợ nữa.
Nhưng, bí mật cẩn thận như vậy là để đề phòng ai?
Là người vừa biết tin Tiêu Kỳ mất tích đã vội vã tin tưởng chàng gặp bất trắc, vội vã muốn xác nhận sự thật chàng đã chết?
Đang nghi hoặc thấp thỏm, Từ cô cô đã đi vào, tôi vội hỏi: “Tống đại nhân đâu?”.
“Tống đại nhân đang ở bên ngoài”, Từ cô cô lo âu nói: “Vương phi, mật báo này liệu có gì không ổn không? Có cần nô tỳ đi mời Tống đại nhân…”.
Tôi quả quyết nói: “Không cần! Cô cô đi ra ngoài nói với hắn, ta đau thương quá độ, đã không còn tỉnh táo”.
“Vâng”, Từ cô cô ngạc nhiên, nhưng vẫn xoay người đi.
Đợi Từ cô cô đi khỏi, tôi mới run rẩy mở mật hàm ra.
Phía ngoài có tiếng bước chân tiến gần tới nội thất, tôi lập tức đưa mật báo đến trước ánh lửa, ngọn lửa bùng lên, liếm sạch chữ trên giấy.
“Tống đại nhân, không thể quấy nhiễu Vương phi!”, tiếng Từ cô cô đã ở ngoài cửa.
Tôi vung tay áo, lật úp giá cắm nến, đốt sách trên bàn, đồng thời đốt cháy cả mật hàm.
Cửa mở ra, Tống Hoài n và Từ cô cô trông thấy ánh lửa thì kinh sợ, thị nữ phía sau hốt hoảng kêu lên.
“Vương phi cẩn thận!”, Tống Hoài n lao thẳng tới kéo tôi ra. Từ cô cô vội cho người dập lửa, nhưng trên bàn đều là sách, gặp lửa là cháy, mật hàm đã thành tro bụi.
Tống Hoài n đỡ tôi dậy, nửa kéo nửa ôm đưa tôi ra khỏi nội thất. Tôi ngã nằm trong khuỷu tay hắn, rốt cuộc bật khóc thất thanh.
“Vương gia hy sinh vì nước, công lao trường tồn. Song trước mắt thế cục nguy cấp, Vương phi cần phải nén bi thương, lấy đại cục làm trọng!”, Tống Hoài n xót xa.
Tôi che mặt cười thảm, “Nói đại cục gì nữa, Vương gia mất rồi, ta còn tranh giành làm gì?”.
Từ cô cô quỳ gối lại gần, lệ rơi đầy mặt, “Còn có tiểu Thế tử, còn có Quận chúa, còn có rất nhiều người đang đợi, A Vũ…”.
“Chẳng lẽ Vương phi giương mắt nhìn triều đình đại loạn, nhìn cơ nghiệp Vương gia khổ cực gây dựng nửa đời bị hủy hoại trong chốc lát?”, Tống Hoài n nắm lấy vai tôi.
Tôi giương mắt bình tĩnh nhìn, nhìn gương mặt quen thuộc, nhìn đôi lông mày, sống mũi, khóe mắt đều toát ra vẻ “trung nghĩa” phía trước, bỗng nhiên hoảng hốt.
“Vương gia vừa đi, trong quân trong triều như rắn mất đầu, chư tướng ganh đua, bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh biến cố”, vẻ mặt hắn đầy lo lắng, giọng nói ngậm đau thương, “Vương phi cần phải sớm tính toán, Hoài n nguyện thề chết bảo vệ Vương phi và tiểu Thế tử chu toàn!”.
Tôi đau lòng nhắm mặt lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.
Hắn cả kinh, vội vàng quỳ theo, “Vương phi, người làm gì vậy?”.
Tôi ngước lên, mắt đẫm lệ, buồn bã nhìn hắn.
Hắn mở miệng, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
“Hoài n, người ta còn có thể trông cậy lúc này, chỉ có mình ngươi”, thân thể tôi run rẩy, nước mắt lăn dài.
Ánh mắt hắn biến ảo, nhìn tôi thẳng tắp, cuối cùng hắn thở dài, nặng nề khấu đầu, “Hoài n thề chết nghe theo!”.
Tôi buồn bã nói: “Trong quân bây giờ, luận uy vọng tài đức, chỉ có ngươi có thể phục chúng”.
Hắn do dự nói: “Tuy nói là như thế nhưng muốn hiệu lệnh lục quân cũng không phải chuyện dễ, trừ phi có Hổ phù của Vương gia…”.
Tôi cúi đầu, lòng lạnh băng, tia hy vọng cuối cùng tan theo mây khói.
Hoài n, thật sự là ngươi.
Lòng thảm đạm vô hạn, lại không có hận ý hay tức giận.
Hổ phù trong tay Tiêu Kỳ có hai cái, một cái chàng giữ, một cái… tôi giữ.
Đây là thứ quan trọng nhất Tiêu Kỳ cho tôi trước khi xuất chinh.
Trên danh nghĩa, bằng Hổ phù này có thể điều khiển binh mã thiên hạ, nhưng thực tế, binh mã có thể cho tôi điều khiển, chỉ có mười lăm vạn quân được giữ lại đóng ở kinh thành.
Ngày đó tôi còn mỉm cười nói với chàng, tôi chỉ là một nữ tử, không chức không phận trong quân, cho dù có Hổ phù cũng không điều động được binh mã thiên hạ.
Song, nếu Hổ phù này rơi vào tay Tống Hoài n thì sức mạnh của nó không thể sánh nổi.
Hắn vốn đã làm tới chức Hữu tướng, ở trong quân nhiều năm, uy vọng rất cao. Hôm nay hai người Hồ, Đường không ở đây, Tiêu Kỳ vừa chết, duy hắn độc tôn.
Chỉ đợi Hổ phù tới tay là được tiếp quản binh quyền, thay thế Tiêu Kỳ.
Trung: trung thành; gian: phản tặc.
Đêm về khuya, tĩnh lặng vô cùng.
Tôi cho thị nữ lui, một mình dỗ hai đứa bé ngủ. Tiêu Tiêu đang chơi với ngón tay của mình, Triệt nhi đã ngủ. Trong lúc mơ, đứa bé khẽ chau mày, nhìn vẻ như nghiêm túc, loáng thoáng có dáng dấp Tiêu Kỳ. Muốn hôn gương mặt nhỏ nhắn của nó, rồi lại sợ đánh thức nó. Tôi ngồi trước nôi, ngắm nhìn đôi trai gái này, càng nhìn càng thấy ngọt ngào, càng xem càng thẫn thờ. Bất giác nhớ lại ngày xưa, tôi gả cho Tiêu Kỳ đã được mười năm… Mười năm, đời người có mấy lần mười năm?
Từ mười lăm đến hai lăm, từ thuở thiếu nữ gả vào tướng môn, đi theo chàng, làm vợ người, làm mẹ người, đường đi vui buồn vô tận. Tất cả đều ở trong mười năm này. Dừng chân nhớ về, chỉ thấy trong chớp mắt.
Giờ nghĩ lại, bắt đầu từ khi nào, tôi phó thác cả đời cho nam nhân này, tôi cũng không nhớ nổi.
Là ở trên đài cao Ninh Sóc, ở lần đứng giữa bờ sinh tử, cùng chung hoạn nạn? Số mệnh đã định cho tôi và chàng gặp nhau, chưa từng có cơ hội kháng cự. Mà tôi có từng kháng cự? Khi chàng thúc ngựa tới, tung người nhảy xuống cầu, tôi có thực sự từng kháng cự?
Có phải ngay từ ngày khao quân, từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, tôi đã bất tri bất giác khắc thân ảnh ấy vào lòng?
Cho nên đến khi gặp lại ở Ninh Sóc, thân ảnh đỉnh thiên lập địa kia tỏa ra ánh sáng rừng rực chói lòa đôi mắt tôi.
“Nàng là Vương phi của ta, là nữ nhân sẽ cùng ta đi chung cả cuộc đời này, ta không cho phép nàng hèn yếu!”. Dõi mắt nhìn nam tử khắp thế gian, e là chỉ có mình chàng dùng cách này để yêu một nữ nhân. Những lời ấy, trở thành lời nguyền trong đời tôi, buộc tôi và chàng lại, cùng tiến lui, cùng chia ngọt sẻ bùi, không bao giờ nhát gan e sợ nữa.
Sáp nến chảy xuống, giống như người rơi lệ, thúc giục nỗi đoạn trường.
“Đại nhân xin dừng bước, Vương phi đã nghỉ ngơi!”, phía ngoài chợt vang lên tiếng người làm tôi chú ý.
“Ai xôn xao ở ngoài đó?”, tôi đi ra khỏi nội thất, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, sợ đánh thức hai đứa bé.
Đã gần canh ba. Trước cửa là Tống Hoài n.
Tôi không nhìn rõ mặt mũi thần sắc của hắn, lại thấy hắn ăn mặc không ngay ngắn, tựa như mới chạy từ nhà tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, tôi hỏi.
“Vương phi…”, hắn tiến lên một bước, tay cầm cuốn sổ mỏng, đó là quân tình mật báo khẩn cấp.
Tống Hoài n nhìn tôi chăm chăm, sắc mặt chưa từng tái nhợt đến thế, miệng cũng lắp bắp, “Vừa mới nhận được quân báo truyền về từ cách đây tám trăm dặm, mấy ngày trước bắc cảnh có biến, Vương gia dẫn binh vào núi, bị Đột Quyết đánh lén… mất tích!”.
Tôi ngây người chốc lát, bỗng chốc hiểu được, bên tai ầm ầm, rõ ràng thấy Tống Hoài n mấp máy môi nói gì đó, nhưng không nghe lọt tai.
Bên cạnh ai đó đỡ lấy tôi, cầm chặt tay tôi.
Một hơi thở phả tới, tôi tránh khỏi người bên cạnh, đưa tay đoạt lấy mật báo trong tay hắn.
“Tình hình trước mắt chưa rõ, Vương phi đừng quá kinh hoàng…”, Tống Hoài n vội vàng nói.
“Đưa ta!”, tôi đột nhiên nổi giận, chộp lấy cuốn sổ. Chữ viết đập vào mắt, tôi lại nhìn không rõ, bất chợt cảm giác như mình không biết một chữ nào hết. Bên cạnh có người không ngừng nói gì đó với tôi, tôi không nghe được, chỉ muốn căng mắt ra xem trên giấy viết gì. Quá ồn ào, xung quanh ong ong tiếng người khiến tôi choáng váng, mồ hôi lạnh túa ra… Tôi không nói lời nào, đột ngột chạy nhanh vào phòng, đóng cửa ngăn tất cả ở ngoài.
Dưới đèn, giấy trắng mực đen, những dòng chữ như di động trên giấy, không ngừng biến ảo, đâm vào hốc mắt đau nhói.
Tiêu Kỳ nhận được mật hàm, biết Hồ gia mưu nghịch liền lệnh bắt giam Hồ Quang Liệt với tội kháng mệnh trên trận tiền.
Không ngờ tới còn chưa kịp ra tay, tin tức đã bị lộ, Hồ Quang Liệt dẫn một đội thân binh đánh giết thoát ra khỏi đại doanh, thừa lúc ban đêm bỏ chạy về phía tây.
Tiêu Kỳ tức giận đích thân dẫn quân truy kích, cả đêm bôn ba mấy trăm dặm, cuối cùng giết sạch đám người Hồ Quang Liệt.
Trên đường trở về đột nhiên gặp bão tuyết, người Đột Quyết nhân cơ hội đánh lén hậu quân. Tiêu Kỳ dẫn quân tiên phong trở về hội ngộ, đánh bại.
Lui tới miệng núi, tuyết lớn sụp xuống, đại quân tiên phong đã vào hết sơn cốc, từ đó mất tích, chỉ e gặp bất trắc.
Mấy hàng chữ run run, cũng chính là tay tôi đang run rẩy.
Trước mắt đen kịt, dần dần không nhìn thấy gì, trời đất xoay tròn, bóng tối đè xuống người tôi.
Không thể nào! Đây không phải là thật! Ai cũng có thể thất bại, nhưng Tiêu Kỳ thì không! Chàng là thần, là Chiến thần bất khả chiến bại! Mất tích gì chứ, rõ ràng là nói nhảm! Chàng chỉ là tạm thời bị bão tuyết ngăn! Chàng nhất định sẽ bình an trở về quân doanh, nhất định không có việc gì! Tôi gắng gượng giữ chút ý chí cuối cùng, chống tay vào mép bàn, đáy lòng dường như có một tiếng nói yếu ớt mà rõ ràng vang lên: “Chàng nhất định sẽ trở lại… Tôi phải chờ chàng trở lại!”.
Không thể như vậy, tôi không thể ngã xuống vào lúc này. Ngã xuống sẽ không đứng lên được nữa.
Cửa bị đẩy ra, một đám người vẻ mặt hoảng loạn xông vào.
Có tiếng ai đó khóc nức nở từ xa vọng tới, tôi mơ màng quay đầu lại, “Ngươi khóc cái gì?”.
Tống Hoài n và Từ cô cô trước mặt dường như cũng bị thần sắc của tôi áp chế, đứng ngây người ra.
Tôi nhìn nàng, “Vương gia còn tốt lắm, ngươi khóc cái gì!”.
“Đi ra ngoài!”, tôi giơ tay chỉ về phía cửa, “Đi ra hết cho ta!”.
Tôi cần phải cẩn thận suy nghĩ lại. Mọi chuyện không thể như vậy, không thể như vậy. Nhất định có chỗ nào đó không đúng, nhất định là sai rồi, là bọn họ nghĩ sai rồi. Nhưng, sai ở chỗ nào, tôi lại không nhìn ra được. Rõ ràng cảm thấy không đúng, đầu óc lại trống rỗng. Không nhớ nổi thứ gì nữa, đầu óc chỉ tràn đầy Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ… Chàng làm sao có thể gặp chuyện không may? Chàng đã hứa với ta sẽ bình an trở về, sẽ trở về trước khi con chúng ta biết gọi tiếng “phụ thân” đầu tiên.
Mắt mờ đi, không nhìn rõ dáng vẻ mọi người, tôi vịn mép bàn, nỗ lực ép mình đứng vững.
“Việc đã đến nước này, vạn mong Vương phi nén bi thương!”, Tống Hoài n hai mắt đỏ ngầu, tiến lên một bước đỡ tôi.
“Câm mồm!”, tôi cắn chặt môi, cầm chén trà trên bàn ném đi. Hắn nghiêng đầu tránh được, chén trà đập vào cửa, nát tanh bành.
Hắn ngẩn ngơ, cúi đầu, im lặng lui về.
Từ cô cô quỳ xuống, khẩn cầu tôi bảo trọng.
Bất chợt, “oa” một tiếng, Tiêu Tiêu bị đánh thức, Triệt nhi cũng khóc lớn theo.
Tôi hoảng sợ, chạy vào trong nội thất, vừa nhìn thấy hai đứa bé, sức lực toàn thân đã tan hết. Tôi ngã ngồi bên nôi, ngay cả sức để bế hai đứa cũng không có. Từ cô cô theo tới, cuống quýt bế Tiêu Tiêu lên, lại đưa tay dỗ dành Triệt nhi. Tôi nhìn Từ cô cô đăm đăm, lại nhìn hai đứa bé mà chẳng làm được gì cả, đột nhiên bị chôn vùi trong tuyệt vọng. Thị nữ đi vào bế hai đứa bé ra ngoài, Từ cô cô rưng rưng nước mắt ôm tôi, “A Vũ đáng thương của ta…”.
Từ cô cô ôm tôi, nước mắt lã chã, tôi lại không rơi một giọt lệ nào, cả người như hư không. Tiêu Kỳ, sao chàng có thể như vậy được… Lần trước gửi thư, tôi còn cằn nhằn mãi, Tiêu Tiêu rất thông minh, học nói rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ biết gọi phụ thân. Mặc dù chưa từng một lần viết lời thúc giục… Nhưng giữa những con chữ ấy, có chỗ nào không phải là tương tư, không phải là buồn lòng?
Tiêu Kỳ, chẳng lẽ chàng không nhìn thấu tấm lòng ta, không thấy được nỗi nhớ mong của ta?
Tôi chợt sững người, trong đầu có cái gì đó lóe lên, thình thịch thình thịch đánh vào lòng.
Mật hàm, là mật hàm.
Tôi bỗng chấn động, thoáng chốc suy nghĩ đột biến, chầm chậm đẩy Từ cô cô ra, “Từ cô cô đi ra ngoài đi, ta không sao, để ta một mình!”.
Từ cô cô ngây người, run rẩy đứng dậy, lui về phía sau. Tống Hoài n và hạ nhân phía ngoài cũng lui đi hết.
Tôi giơ tay chống trán, đầu óc mông lung, hơi cảm giác thấy có chuyện trọng đại gì đó sắp ập tới, nhưng lại không bắt được đầu mối.
Mật báo nói Tiêu Kỳ biết Hồ gia mưu nghịch, hạ lệnh giam Hồ Quang Liệt trị tội. Nhưng trong mật hàm của tôi rõ ràng đã nói với Tiêu Kỳ là án Hồ gia mưu nghịch còn đang điều tra, để tránh lòng người dao động, tạm thời bỏ đó, chưa vội định tội. Tiêu Kỳ làm việc kín đáo, theo lý chàng sẽ không tiết lộ chuyện Hồ gia mưu nghịch để tránh ảnh hưởng đến lòng quân, nếu có thực sự muốn bắt Hồ Quang Liệt, chàng sẽ kiếm cớ cãi mệnh không nghe. Nếu là như thế, người viết mật báo làm sao mà biết được tin Hồ gia mưu phản? Mật hàm của tôi cũng đồng thời là thư nhà, có tư tình trong đó, Tiêu Kỳ ắt sẽ không để cho người thứ hai đọc được. Trừ phi mật hàm đã rơi vào tay kẻ khác, hoặc là… Tiêu Kỳ cố ý như thế!
Tôi đứng lên, nhào tới trước bàn. Mật báo vẫn mở dưới ánh đèn. Ngưng thần nhìn từng chữ từng chữ, cũng không thấy có gì khác thường. Nhìn gần hơn, cũng không có phát hiện gì.
Phía ngoài vang lên giọng Tống Hoài n và Từ cô cô, có vẻ như Tống Hoài n muốn vào hỏi thăm tình hình của tôi.
Đè nén nỗi hoảng loạn, tôi gắng sức suy tư những cách ẩn chữ, lòng chợt động. Tôi từng tự chế trò chơi đoán chữ dựa theo lạc đồ Cửu Cung, mỗi khi rảnh rỗi lại mang ra đọ nhãn lực với Tiêu Kỳ. Bất kể tôi thay đổi cách bố trí thế nào, chàng đều có thể tìm ra, duy chỉ có một lần vắt óc bố trí mới làm khó được chàng. Lúc ấy chàng từng cười nói, nếu như tôi làm gián điệp, e là chẳng có ai giải nổi mật hàm của tôi.
Tôi run run, vội hồi tưởng ngay lại cách bố trí lúc đó, nhanh tay cầm cuốn sổ lên.
Chữ thứ nhất là “Có”, chữ thứ hai… tôi cẩn thận tìm, mồ hôi ướt lòng bàn tay, mãi không có gì, rồi đột nhiên chợt thấy, một chữ “biến” lọt vào tầm mắt.
Có biến! Tôi vội bịt miệng, không để bản thân hô lên.
Phía sau lại tìm được hai chữ nữa, ghép lại thành: “Có biến, nhanh chóng, về”.
Là Tiêu Kỳ! Quả nhiên là chàng cố ý để lộ sơ hở trên văn tự, khiến tôi cảnh giác, đồng thời dùng cách tôi thử thách chàng ngày xưa để báo tin.
Thoáng chốc, cảm giác bản thân như vừa trải qua một một vòng luân hồi sinh tử, từ dưới vực sâu không đáy trở lại nhân gian, được thấy ánh sáng bình minh. Cảm giác vui mừng như điên sau khi sống sót đã áp chế hết nỗi khiếp sợ. Bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần biết rằng chàng còn sống, những điều khác, không còn đáng sợ nữa.
Nhưng, bí mật cẩn thận như vậy là để đề phòng ai?
Là người vừa biết tin Tiêu Kỳ mất tích đã vội vã tin tưởng chàng gặp bất trắc, vội vã muốn xác nhận sự thật chàng đã chết?
Đang nghi hoặc thấp thỏm, Từ cô cô đã đi vào, tôi vội hỏi: “Tống đại nhân đâu?”.
“Tống đại nhân đang ở bên ngoài”, Từ cô cô lo âu nói: “Vương phi, mật báo này liệu có gì không ổn không? Có cần nô tỳ đi mời Tống đại nhân…”.
Tôi quả quyết nói: “Không cần! Cô cô đi ra ngoài nói với hắn, ta đau thương quá độ, đã không còn tỉnh táo”.
“Vâng”, Từ cô cô ngạc nhiên, nhưng vẫn xoay người đi.
Đợi Từ cô cô đi khỏi, tôi mới run rẩy mở mật hàm ra.
Phía ngoài có tiếng bước chân tiến gần tới nội thất, tôi lập tức đưa mật báo đến trước ánh lửa, ngọn lửa bùng lên, liếm sạch chữ trên giấy.
“Tống đại nhân, không thể quấy nhiễu Vương phi!”, tiếng Từ cô cô đã ở ngoài cửa.
Tôi vung tay áo, lật úp giá cắm nến, đốt sách trên bàn, đồng thời đốt cháy cả mật hàm.
Cửa mở ra, Tống Hoài n và Từ cô cô trông thấy ánh lửa thì kinh sợ, thị nữ phía sau hốt hoảng kêu lên.
“Vương phi cẩn thận!”, Tống Hoài n lao thẳng tới kéo tôi ra. Từ cô cô vội cho người dập lửa, nhưng trên bàn đều là sách, gặp lửa là cháy, mật hàm đã thành tro bụi.
Tống Hoài n đỡ tôi dậy, nửa kéo nửa ôm đưa tôi ra khỏi nội thất. Tôi ngã nằm trong khuỷu tay hắn, rốt cuộc bật khóc thất thanh.
“Vương gia hy sinh vì nước, công lao trường tồn. Song trước mắt thế cục nguy cấp, Vương phi cần phải nén bi thương, lấy đại cục làm trọng!”, Tống Hoài n xót xa.
Tôi che mặt cười thảm, “Nói đại cục gì nữa, Vương gia mất rồi, ta còn tranh giành làm gì?”.
Từ cô cô quỳ gối lại gần, lệ rơi đầy mặt, “Còn có tiểu Thế tử, còn có Quận chúa, còn có rất nhiều người đang đợi, A Vũ…”.
“Chẳng lẽ Vương phi giương mắt nhìn triều đình đại loạn, nhìn cơ nghiệp Vương gia khổ cực gây dựng nửa đời bị hủy hoại trong chốc lát?”, Tống Hoài n nắm lấy vai tôi.
Tôi giương mắt bình tĩnh nhìn, nhìn gương mặt quen thuộc, nhìn đôi lông mày, sống mũi, khóe mắt đều toát ra vẻ “trung nghĩa” phía trước, bỗng nhiên hoảng hốt.
“Vương gia vừa đi, trong quân trong triều như rắn mất đầu, chư tướng ganh đua, bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh biến cố”, vẻ mặt hắn đầy lo lắng, giọng nói ngậm đau thương, “Vương phi cần phải sớm tính toán, Hoài n nguyện thề chết bảo vệ Vương phi và tiểu Thế tử chu toàn!”.
Tôi đau lòng nhắm mặt lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.
Hắn cả kinh, vội vàng quỳ theo, “Vương phi, người làm gì vậy?”.
Tôi ngước lên, mắt đẫm lệ, buồn bã nhìn hắn.
Hắn mở miệng, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
“Hoài n, người ta còn có thể trông cậy lúc này, chỉ có mình ngươi”, thân thể tôi run rẩy, nước mắt lăn dài.
Ánh mắt hắn biến ảo, nhìn tôi thẳng tắp, cuối cùng hắn thở dài, nặng nề khấu đầu, “Hoài n thề chết nghe theo!”.
Tôi buồn bã nói: “Trong quân bây giờ, luận uy vọng tài đức, chỉ có ngươi có thể phục chúng”.
Hắn do dự nói: “Tuy nói là như thế nhưng muốn hiệu lệnh lục quân cũng không phải chuyện dễ, trừ phi có Hổ phù của Vương gia…”.
Tôi cúi đầu, lòng lạnh băng, tia hy vọng cuối cùng tan theo mây khói.
Hoài n, thật sự là ngươi.
Lòng thảm đạm vô hạn, lại không có hận ý hay tức giận.
Hổ phù trong tay Tiêu Kỳ có hai cái, một cái chàng giữ, một cái… tôi giữ.
Đây là thứ quan trọng nhất Tiêu Kỳ cho tôi trước khi xuất chinh.
Trên danh nghĩa, bằng Hổ phù này có thể điều khiển binh mã thiên hạ, nhưng thực tế, binh mã có thể cho tôi điều khiển, chỉ có mười lăm vạn quân được giữ lại đóng ở kinh thành.
Ngày đó tôi còn mỉm cười nói với chàng, tôi chỉ là một nữ tử, không chức không phận trong quân, cho dù có Hổ phù cũng không điều động được binh mã thiên hạ.
Song, nếu Hổ phù này rơi vào tay Tống Hoài n thì sức mạnh của nó không thể sánh nổi.
Hắn vốn đã làm tới chức Hữu tướng, ở trong quân nhiều năm, uy vọng rất cao. Hôm nay hai người Hồ, Đường không ở đây, Tiêu Kỳ vừa chết, duy hắn độc tôn.
Chỉ đợi Hổ phù tới tay là được tiếp quản binh quyền, thay thế Tiêu Kỳ.
/65
|