Lúc Hiến Chi dẫn ta đến quán rượu, Si Siêu và Hoàn Tể đã ở đó chờ chúng ta rồi.
Chúng ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm để chờ đợi Tạ Huyền nhưng chờ hồi lâu, đến giữa trưa, chưởng quầy mấy lần lên hỏi đã mang đồ ăn lên chưa mà Tạ Huyền vẫn chưa đến.
Dần dần mọi người đều cảm thấy không ổn, Si Siêu hắng giọng, dè dặt cẩn thận hỏi ra nghi vẫn trong lòng mọi người: “Không phải Ấu Độ xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hắn là người trọng chữ tín bậc nhất, nếu không phải nhất thời xảy ra chuyện gì bất ngờ, thật sự không thể phân thân nếu không hắn sẽ không lỡ hẹn.”
Hoàn Tể nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tiệc rượu này là hôm qua hắn phái người đi đặt. Người nhà hắn đặt tiệc rồi lúc đi đường gặp ta, ta còn gọi lại hỏi mấy câu, lúc ấy cũng không có gì khác lạ mà.”
Mấy người cùng nhao nhao bàn luận, chỉ có Vương Hiến Chi ngồi bên không nói một lời, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.
Vương Hiến Chi ngẩng đầu nói một câu như chẳng liên quan gì đến việc này: “Sáng nay tiền phương truyền đến tin khẩn, mọi người có nghe chứ?”
Hoàn Tể đáp một tiếng: “Ừm, ca ca ta có về nói, hình như hai bên sắp khai chiến rồi.”
Vương Hiến Chi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Trận đánh này chắc sẽ nhanh chóng lan đến đây. Nghe nói từ canh ba hôm qua đến bây giờ triều đình đã nhận được ba bức thư báo từ chiến trường. Phong đầu tiên xin thêm lương thực, phong thứ hai thỉnh cầu tăng binh lực, phong cuối cùng xin ngự giá thân chinh! Nhưng thư báo từ tiền tuyến tạm thời còn chưa công khai ra ngoài để khiến lòng dân hỗn loạn.”
Ta ngồi ở bên nghe đến ngây người. Hôm nay mới nhận được, còn chưa công khai ra ngoài, hẳn là cơ mật quân sự nhưng bọn họ còn biết rõ ràng cả nội dung như vậy. Chuyện triều đình với mấy thành viên đại gia tộc này cơ bản chẳng có gì là bí mật.
Hoàn Tể tiếp lời: “Đã đình chiến được hai tháng, lúc cuối năm trời rất lạnh, đóng băng gần một tháng, nghe nói tướng sĩ tiền phương đến áo giáp cũng không dám mặc, bởi vì mặc thứ cứng rắn như vậy, đi trên băng còn không đi nổi. Hơn nữa quân đội hai bên đều phải nghỉ ngơi để hồi phục, đều phải đón Tết cho nên hai bên mới tạm đình chiến. Giờ đã qua tết, băng cũng tan, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi xong rồi, đám mọi rợ phương Bắc lại rục rịch rồi.”
Cuối cùng ta đã nghe ra được chút đường lối, không nhịn được hỏi: “Ý của các ngươi có phải là Tạ thiếu gia không đến là vì hắn đã lên tiền tuyến sao?”
Ba người kia nhìn nhau không nói, cuối cùng vẫn là Vương Hiến Chi trả lời: “Chúng ta đều chỉ đoán như vậy thôi, cụ thể thế nào thì còn chưa biết được.”
Thế có nghĩa là ta không nghe nhầm. Nhưng vấn đề là, “Tạ thiếu gia chưa từng lên chiến trường mà. Tuy rằng cả ngày thiếu gia đều cầm binh thư lẩm bẩm. Cũng chẳng qua chỉ là lý luận suông, chẳng lẽ lúc này vừa lên chiến trường sẽ cầm đao thương đi đánh giặc?”
Hoàn Tể trầm ngâm: “Hẳn là không thể, như vậy cũng quá nguy hiểm rồi. Tốt xấu gì trước tiên cũng phải ở trong quân đội hai năm đã.” Si Siêu lại nói: “Lý tưởng của hắn là cưỡi ngựa vung đao, bảo vệ quốc gia, suốt ngày co đầu rụt cổ trong thư phòng nho nhỏ như vậy thì có gì đáng nói! Hắn trời sinh đã thuộc về chiến trường cho nên càng nói về chuyện đánh giặc thì nhiệt huyết sôi trào. Ta thấy, chúng ta đừng ở đây chờ nữa, không bằng đến nhà hắn hỏi đi.”
Hoàn Tể thình lình hỏi: “Nhiệt huyết sôi trào?”
“Nhiệt huyết sôi trào?” Vương Hiến Chi khó hiểu nhìn hắn, mày nhăn tít thành chữ “xuyên”.
“Nhiệt… huyết sôi trào?” Si Siêu đầu tiên hơi ngây ngốc, sau đó như bừng tỉnh, vội gật đầu: “Người máu nóng có đôi khi cũng rất kích động.”
Lén lườm bọn họ một cái rồi không nhịn được nói: “Hắn nói hẳn có ý là giờ Tạ thiếu gia đang nhiệt huyết sôi trào, xoa tay chuẩn bị lên tiền tuyết chém giết kẻ thù. Các ngươi đừng bẻ cong như vậy.”
Ta mà không lên tiếng thì bọn họ càng nói càng kỳ quái, càng nói càng sai lệch.
Mặt Hoàn Tể sáng bừng, hạnh phúc vô cùng, tán tụng: “Vẫn là Đào Diệp hiểu ta nhất, ai dà, cuộc đời có hồng nhan tri kỷ như vậy là đủ rồi.”
Vương Hiến Chi vội bước lên chặn lại, chỉ chừa ra một khe nhỏ: “Đào Diệp, Gia Tân, hai người đi xuống trước đi. Còn cái tên gia hỏa vừa có hồng nhan tri kỷ kia ta sẽ để cho hắn biết thế nào “là đủ”.
Hắn quét chân thành mấy vòng trên mặt đất, tư thế như sắp luyện công. Hoàn Tể tỏ vẻ hoảng hốt, cười he he đứng nấp ra sau chúng ta.
- Đừng sợ, đừng sợ, chẳng qua là để ngươi thử qua một chút “là đủ” của ta mà thôi.
- Thôi đi, mới có thế mà ngươi đã “nhiệt huyết sôi trào” rồi.
Mấy người đang đùa giỡn nhau thì ngoài cửa có một người vội vàng chạy vào nói: “Vương thiếu gia, Hoàn thiếu gia, Si thiếu gia, may mà mọi người còn ở đây. Thiếu gia chúng tôi mời các vị qua phủ một chuyến nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Chúng ta vội chạy ra ngoài, ai lên xe người nấy rồi đi về Tạ phủ.
Còn chưa vào cửa thì từ xa đã thấy Tạ Huyền đang đứng ở cổng đi đi lại lại qua đó, thấy chúng ta thì vội bước lên đón: “Rất xin lỗi, tiệc rượu là do ta đặt mà cuối cùng lại là ta lỡ hẹn. Chờ đến khi ta từ tiền tuyến trở về thì sẽ bồi thường.”
Mọi người kinh ngạc hỏi: “Ngươi thực sự muốn tòng quân?”
Tạ Huyền cười nói: “Đúng vậy, nếu không phải mẫu thân ta cứ giữ ta lại thì giờ ta đã ở trong quân doanh rồi. Triều đình đang vội triệu tập quân đội tập kết lên phía bắc, chỉ chờ sáng mai Hoàng thượng đích thân đến thì sẽ xuất phát ra tiền tuyến.”
Hắn vừa nói vừa dẫn chúng ta về nhà. Nhưng nhìn vẻ hớn hở của hắn, người tuy còn ở nhà mà lòng đã bay ra quân doanh rồi. Si Siêu nói đúng, trời sinh hắn đã thuộc về chiến trường. Người bình thường nghe tiền tuyến, đánh giặc thì đều lo lắng, sợ hãi nhưng hắn lại vô cùng kích động, khát khao nói đến độ “Nhiệt huyết sôi trào.”
“Hoàng thượng thực sự sẽ ngự giá thân chinh?” Có người hỏi.
Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Tạ Huyền nói: “Cũng không biết có phải không. Giờ trong triều đại thần chia làm hai phe, một phe cho rằng Hoàng thượng hẳn là phải thân chinh để lòng quân phấn chấn, một lần đánh vượt Trường Giang, một phe khác cho rằng ý nghĩ này rất ngây thơ, vạn nhất xuất quân bất lợi, Hoàng thượng sẽ bị nguy hiểm. Hơn nữa Hoàng thượng rời cung thì chuyện đại sự trong triều sẽ không có ai chủ trì…”
Lúc này Vương Hiến Chi nhắc một câu: “Có phải có người đề nghị để Lục điện hạ thay Hoàng thượng xuất chinh?”
Tạ Huyền trả lời: “Đúng vậy, trưa hôm nay đã có mấy người dâng sớ nói để Lục điện hạ thay bệ hạ thân chinh, vừa có thể khiến sĩ khí tăng cao mà không cần quá mạo hiểm, trong triều vẫn có người trông giữ.”
Nghe đến đó, Si Siêu và Vương Hiến Chi nhìn nhau, sau đó Si Siêu hỏi: “Những người này chắc còn đề nghị gì đó nữa chứ?”
Tạ Huyền cũng cười: “Đúng vậy, lúc này không nhắc đến thì còn đợi đến bao giờ.”
Tuy rằng bọn họ đều không nói rõ ràng nhưng lòng ta đã hiểu rõ: Nhân cơ hội thay hoàng thượng thân chinh thì Lục điện hạ có thể danh chính ngôn thuận bước lên vị trí Thái tử mơ ước bấy lâu nay.
Bữa tối hôm nay chúng ta ăn ở Tạ phủ, vốn là tiệc rượu tiễn biệt ta giờ lại thành tiễn biệt Tạ Huyền.
Tiệc rượu tiễn ta rời khỏi trường học thực ra đã mất ý nghĩa ban đầu bởi vì mọi người đều phải rời khỏi trường học rồi.
Chỉ trong chớp mắt, đám trẻ con cãi nhau ầm ĩ trong trường học giờ đã biến thành người lớn, bắt đầu có tương lai riêng, đi thể nghiệm cuộc sống của chính mình.
Chúng ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm để chờ đợi Tạ Huyền nhưng chờ hồi lâu, đến giữa trưa, chưởng quầy mấy lần lên hỏi đã mang đồ ăn lên chưa mà Tạ Huyền vẫn chưa đến.
Dần dần mọi người đều cảm thấy không ổn, Si Siêu hắng giọng, dè dặt cẩn thận hỏi ra nghi vẫn trong lòng mọi người: “Không phải Ấu Độ xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hắn là người trọng chữ tín bậc nhất, nếu không phải nhất thời xảy ra chuyện gì bất ngờ, thật sự không thể phân thân nếu không hắn sẽ không lỡ hẹn.”
Hoàn Tể nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tiệc rượu này là hôm qua hắn phái người đi đặt. Người nhà hắn đặt tiệc rồi lúc đi đường gặp ta, ta còn gọi lại hỏi mấy câu, lúc ấy cũng không có gì khác lạ mà.”
Mấy người cùng nhao nhao bàn luận, chỉ có Vương Hiến Chi ngồi bên không nói một lời, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.
Vương Hiến Chi ngẩng đầu nói một câu như chẳng liên quan gì đến việc này: “Sáng nay tiền phương truyền đến tin khẩn, mọi người có nghe chứ?”
Hoàn Tể đáp một tiếng: “Ừm, ca ca ta có về nói, hình như hai bên sắp khai chiến rồi.”
Vương Hiến Chi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Trận đánh này chắc sẽ nhanh chóng lan đến đây. Nghe nói từ canh ba hôm qua đến bây giờ triều đình đã nhận được ba bức thư báo từ chiến trường. Phong đầu tiên xin thêm lương thực, phong thứ hai thỉnh cầu tăng binh lực, phong cuối cùng xin ngự giá thân chinh! Nhưng thư báo từ tiền tuyến tạm thời còn chưa công khai ra ngoài để khiến lòng dân hỗn loạn.”
Ta ngồi ở bên nghe đến ngây người. Hôm nay mới nhận được, còn chưa công khai ra ngoài, hẳn là cơ mật quân sự nhưng bọn họ còn biết rõ ràng cả nội dung như vậy. Chuyện triều đình với mấy thành viên đại gia tộc này cơ bản chẳng có gì là bí mật.
Hoàn Tể tiếp lời: “Đã đình chiến được hai tháng, lúc cuối năm trời rất lạnh, đóng băng gần một tháng, nghe nói tướng sĩ tiền phương đến áo giáp cũng không dám mặc, bởi vì mặc thứ cứng rắn như vậy, đi trên băng còn không đi nổi. Hơn nữa quân đội hai bên đều phải nghỉ ngơi để hồi phục, đều phải đón Tết cho nên hai bên mới tạm đình chiến. Giờ đã qua tết, băng cũng tan, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi xong rồi, đám mọi rợ phương Bắc lại rục rịch rồi.”
Cuối cùng ta đã nghe ra được chút đường lối, không nhịn được hỏi: “Ý của các ngươi có phải là Tạ thiếu gia không đến là vì hắn đã lên tiền tuyến sao?”
Ba người kia nhìn nhau không nói, cuối cùng vẫn là Vương Hiến Chi trả lời: “Chúng ta đều chỉ đoán như vậy thôi, cụ thể thế nào thì còn chưa biết được.”
Thế có nghĩa là ta không nghe nhầm. Nhưng vấn đề là, “Tạ thiếu gia chưa từng lên chiến trường mà. Tuy rằng cả ngày thiếu gia đều cầm binh thư lẩm bẩm. Cũng chẳng qua chỉ là lý luận suông, chẳng lẽ lúc này vừa lên chiến trường sẽ cầm đao thương đi đánh giặc?”
Hoàn Tể trầm ngâm: “Hẳn là không thể, như vậy cũng quá nguy hiểm rồi. Tốt xấu gì trước tiên cũng phải ở trong quân đội hai năm đã.” Si Siêu lại nói: “Lý tưởng của hắn là cưỡi ngựa vung đao, bảo vệ quốc gia, suốt ngày co đầu rụt cổ trong thư phòng nho nhỏ như vậy thì có gì đáng nói! Hắn trời sinh đã thuộc về chiến trường cho nên càng nói về chuyện đánh giặc thì nhiệt huyết sôi trào. Ta thấy, chúng ta đừng ở đây chờ nữa, không bằng đến nhà hắn hỏi đi.”
Hoàn Tể thình lình hỏi: “Nhiệt huyết sôi trào?”
“Nhiệt huyết sôi trào?” Vương Hiến Chi khó hiểu nhìn hắn, mày nhăn tít thành chữ “xuyên”.
“Nhiệt… huyết sôi trào?” Si Siêu đầu tiên hơi ngây ngốc, sau đó như bừng tỉnh, vội gật đầu: “Người máu nóng có đôi khi cũng rất kích động.”
Lén lườm bọn họ một cái rồi không nhịn được nói: “Hắn nói hẳn có ý là giờ Tạ thiếu gia đang nhiệt huyết sôi trào, xoa tay chuẩn bị lên tiền tuyết chém giết kẻ thù. Các ngươi đừng bẻ cong như vậy.”
Ta mà không lên tiếng thì bọn họ càng nói càng kỳ quái, càng nói càng sai lệch.
Mặt Hoàn Tể sáng bừng, hạnh phúc vô cùng, tán tụng: “Vẫn là Đào Diệp hiểu ta nhất, ai dà, cuộc đời có hồng nhan tri kỷ như vậy là đủ rồi.”
Vương Hiến Chi vội bước lên chặn lại, chỉ chừa ra một khe nhỏ: “Đào Diệp, Gia Tân, hai người đi xuống trước đi. Còn cái tên gia hỏa vừa có hồng nhan tri kỷ kia ta sẽ để cho hắn biết thế nào “là đủ”.
Hắn quét chân thành mấy vòng trên mặt đất, tư thế như sắp luyện công. Hoàn Tể tỏ vẻ hoảng hốt, cười he he đứng nấp ra sau chúng ta.
- Đừng sợ, đừng sợ, chẳng qua là để ngươi thử qua một chút “là đủ” của ta mà thôi.
- Thôi đi, mới có thế mà ngươi đã “nhiệt huyết sôi trào” rồi.
Mấy người đang đùa giỡn nhau thì ngoài cửa có một người vội vàng chạy vào nói: “Vương thiếu gia, Hoàn thiếu gia, Si thiếu gia, may mà mọi người còn ở đây. Thiếu gia chúng tôi mời các vị qua phủ một chuyến nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Chúng ta vội chạy ra ngoài, ai lên xe người nấy rồi đi về Tạ phủ.
Còn chưa vào cửa thì từ xa đã thấy Tạ Huyền đang đứng ở cổng đi đi lại lại qua đó, thấy chúng ta thì vội bước lên đón: “Rất xin lỗi, tiệc rượu là do ta đặt mà cuối cùng lại là ta lỡ hẹn. Chờ đến khi ta từ tiền tuyến trở về thì sẽ bồi thường.”
Mọi người kinh ngạc hỏi: “Ngươi thực sự muốn tòng quân?”
Tạ Huyền cười nói: “Đúng vậy, nếu không phải mẫu thân ta cứ giữ ta lại thì giờ ta đã ở trong quân doanh rồi. Triều đình đang vội triệu tập quân đội tập kết lên phía bắc, chỉ chờ sáng mai Hoàng thượng đích thân đến thì sẽ xuất phát ra tiền tuyến.”
Hắn vừa nói vừa dẫn chúng ta về nhà. Nhưng nhìn vẻ hớn hở của hắn, người tuy còn ở nhà mà lòng đã bay ra quân doanh rồi. Si Siêu nói đúng, trời sinh hắn đã thuộc về chiến trường. Người bình thường nghe tiền tuyến, đánh giặc thì đều lo lắng, sợ hãi nhưng hắn lại vô cùng kích động, khát khao nói đến độ “Nhiệt huyết sôi trào.”
“Hoàng thượng thực sự sẽ ngự giá thân chinh?” Có người hỏi.
Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Tạ Huyền nói: “Cũng không biết có phải không. Giờ trong triều đại thần chia làm hai phe, một phe cho rằng Hoàng thượng hẳn là phải thân chinh để lòng quân phấn chấn, một lần đánh vượt Trường Giang, một phe khác cho rằng ý nghĩ này rất ngây thơ, vạn nhất xuất quân bất lợi, Hoàng thượng sẽ bị nguy hiểm. Hơn nữa Hoàng thượng rời cung thì chuyện đại sự trong triều sẽ không có ai chủ trì…”
Lúc này Vương Hiến Chi nhắc một câu: “Có phải có người đề nghị để Lục điện hạ thay Hoàng thượng xuất chinh?”
Tạ Huyền trả lời: “Đúng vậy, trưa hôm nay đã có mấy người dâng sớ nói để Lục điện hạ thay bệ hạ thân chinh, vừa có thể khiến sĩ khí tăng cao mà không cần quá mạo hiểm, trong triều vẫn có người trông giữ.”
Nghe đến đó, Si Siêu và Vương Hiến Chi nhìn nhau, sau đó Si Siêu hỏi: “Những người này chắc còn đề nghị gì đó nữa chứ?”
Tạ Huyền cũng cười: “Đúng vậy, lúc này không nhắc đến thì còn đợi đến bao giờ.”
Tuy rằng bọn họ đều không nói rõ ràng nhưng lòng ta đã hiểu rõ: Nhân cơ hội thay hoàng thượng thân chinh thì Lục điện hạ có thể danh chính ngôn thuận bước lên vị trí Thái tử mơ ước bấy lâu nay.
Bữa tối hôm nay chúng ta ăn ở Tạ phủ, vốn là tiệc rượu tiễn biệt ta giờ lại thành tiễn biệt Tạ Huyền.
Tiệc rượu tiễn ta rời khỏi trường học thực ra đã mất ý nghĩa ban đầu bởi vì mọi người đều phải rời khỏi trường học rồi.
Chỉ trong chớp mắt, đám trẻ con cãi nhau ầm ĩ trong trường học giờ đã biến thành người lớn, bắt đầu có tương lai riêng, đi thể nghiệm cuộc sống của chính mình.
/173
|