Mấy người này xông vào, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Thuộc hạ thỉnh an Lưu đại nhân.”
Lưu Độc Phong giống như cười mà không phải cười, chỉ nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc đấy nhỉ.”
Tân Đông Thành nhớn nhác, gọi giật: “Ai bảo các ngươi tới! Về mau, về mau!” Vừa rồi hắn đã hết sức ngăn cản chín tên vệ sỹ thân cận của tướng biên phòng Hi Thuấn Tài tiến vào, nhưng chín người này không chịu nghe nên giờ hắn chỉ lo bị Lưu Độc Phong trách mắng. Đối với một viên quan phụ mẫu ở cái huyện xa xôi hẻo lánh này, tuy việc lấy lòng một viên tiểu tướng biên phòng cũng khá có lợi, nhưng chuyện đó làm sao so sánh được với một mệnh quan triều đình có thể lên tiếng trước mặt Hoàng thượng. Hắn thà đắc tội với Hi tướng quân chứ không dám làm mếch lòng Lưu bộ thần.
Đại hán dẫn đầu nhóm người cười rạng rỡ trả lời: “Tân lão gia, chuyện này là ngài không đúng rồi.”
Tân Đông Thành tức giận đến trắng bệch cả mặt. Hai gã nha dịch bên cạnh hắn đã đặt tay lên cán đao, một tên quát: “To gan!” tên kia quát: “Câm miệng!”
Tân Đông Thành xua tay ngăn hai gã thủ hạ đang định ra tay. Hai tên nha dịch đang khi thi hành nhiệm vụ, không thể không hò hét mấy tiếng làm bộ làm tịch. Chứ nếu bảo bọn chúng thật sự ra tay đối phó với những kẻ thân tín của tướng lĩnh biên phòng, thì quả thật là muốn lấy mạng chúng rồi! Trong lòng Tân Đông Thành thầm tính toán, mình còn phải sống tiếp ở đây, tốt xấu gì cũng là quan địa phương trực tiếp phụ trách trị an, nhưng Hi Thuấn Tài mới là người nắm binh phù, cố hết sức đừng làm mất mặt nhau là tốt nhất. Vì thế hắn bèn cố nhẫn nhịn, hỏi: “Hồng phó thống lĩnh, ngài có cao kiến gì chăng?”
Đại hán khẽ nở nụ cười, nhưng lời nói vẫn không chút nhượng bộ: “Cao kiến thì không dám! Tân lão gia là người hiểu thi thư lễ nghĩa, Hồng Phóng ta đây thì dù có phóng chữ lên to bằng cái đấu cũng chẳng nhận ra, chỉ biết rằng Lưu bộ thần là đại bộ đầu mà vạn dân kính ngưỡng, lần này vì việc công mà đến chỗ vắng vẻ chúng ta. Đô tướng quân của chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, thành tâm muốn kết giao. Tân đại nhân lần này cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, đóng cửa giấu một nhân vật danh chấn tám phương như Lưu bộ thần đi như thế, những người kính ngưỡng Lưu bộ thần há lại chẳng đều không thể gặp được ngài cả sao? Lão gia làm như thế này, há lại chẳng khiến cho tướng quân nuối tiếc, bỏ lỡ cơ hội kết giao sao?”
Tân Đông Thành tức giận bảo: “Nếu ta có ý ẩn giấu hành tung của Lưu bộ thần, Hi tướng quân sao lại biết được Lưu bộ thần đã tới? Lần này ngài cũng thật quá vô lý rồi!”
Hồng Phóng vẫn nở nụ cười rất nhún nhường, đáp: “Thuộc hạ không dám vô lễ. Lần này Lưu bộ thần rõ ràng muốn đi, tướng quân sớm đã liệu được việc này, muốn chúng tôi tới trước một bước bảo vệ Lưu đại nhân, tướng quân sẽ tới sau.”
Tân Đông Thành tức giận giậm chân, chỉ nói được: “Lưu đại nhân, ngài xem, thế này... Thật khó cho tôi quá mà.”
Lưu Độc Phong biết Tân Đông Thành không cản nổi chín người này nên mới để bọn họ tiến vào, chứ quả thực không phải y cố ý bày trò, bèn nói: “Chính ta bảo ông ấy không cần phải phô trương quá, ông ấy thông báo cho Hi tướng quân, ta rất không vui. Lần này ta đến đây do có nhiệm vụ quan trọng, không định thông báo cho bất kỳ người nào.”
Dường như Hồng Phóng không ngờ Lưu Độc Phong lại nói như vậy nên ngẩn người ra, sau đó vẫn tươi cười nói: “Tướng quân sợ đường đi không được yên ổn, cho nên biệt phái chín người chúng tôi đến hầu hạ Lưu đại nhân.”
Tân Đông Thành bèn bảo: “Hừ, đường đi không yên ổn ư? Lưu đại nhân vô địch thiên hạ, ai dám trêu chọc đến chứ? Dựa vào các ngươi mà bảo vệ nổi Lưu bộ thần chắc?”
Lưu Độc Phong hơi nhíu mày: “Các vị hãy về đi, ta phải giải quyết một số vụ án, không tiện tiếp đãi các vị. Xin hãy báo lại với Đô tướng quân một tiếng: hảo ý của tướng quân, tại hạ chỉ xin tâm lĩnh.”
Mấy người bọn Hồng Phóng đưa mắt nhìn nhau, một tên gầy gò trong nhóm bèn nói: “Đô tướng quân lệnh cho chúng tôi đến đây, nếu chúng tôi kháng lệnh tự quay về, nhất định sẽ bị phạt nặng. Lưu đại nhân liệu có thể đợi cho một lát, sau khi Hi tướng quân đích thân đến bái kiến rồi xem sao được chăng?”
Lưu Độc Phong thầm nghĩ: Hi Thuấn Tài mà đến lúc này thì sẽ càng thêm lộ liễu. Lão bèn lập tức gạt ngang: “Không cần, giờ bọn ta đang muốn lên đường ngay bây giờ đây.”
Hồng Phóng nói: “Chắc Tướng quân đã lên đường rồi, Lưu đại nhân không cần chờ lâu, chỉ một lát thôi, tướng quân chắc chắn sẽ đến ngay…”
Lưu Độc Phong nghiêm mặt lại bảo: “Ta đang bận việc công, nếu để lỡ việc, các ngươi có gánh nổi không?”
Chín hán tử đồng loạt biến sắc, cùng cúi đầu khẽ đáp: “Không dám.”
Lưu Độc Phong biết câu nói của mình đã có tác dụng, trong lòng không khỏi áy náy: Thế này đúng là lợi dụng chức quyền. Quyền uy, quả thực có thể hưởng thụ rất nhiều thứ mà người thường không thể nhận được. Bản thân mình vốn luôn muốn tránh né, nhưng có lúc vì tình thế bắt buộc, vẫn không thể làm gì khác. Chỉ cần có lần đầu lạm dụng đặc quyền, rồi sẽ bất tri bất giác tha hóa, trở nên hống hách ngang ngược. Bản thân mình mà còn như thế, những người không đủ định lực thì càng chẳng cần phải nghĩ nhiều. Thực ra, lúc này lão chẳng có nhiệm vụ đặc biệt gì, chỉ vì tránh né kẻ địch truy sát nên chỉ đành nói như vậy để khỏi bị đám người này bám lằng nhằng mà thôi. Nhưng nói gì thì nói, lão tự biết mình đã cậy thế dọa người, quả thực có chút thẹn trong lòng.
Lão chắp hai tay lại, chào chín người: “Các vị tự tiện.” Dứt lời bèn bước nhanh ra ngoài, Trương Ngũ, Liêu Lục cũng lập tức áp giải Thích Thiếu Thương theo ra khỏi Tân phủ.
Con đường quanh co đầy bùn đất, xuyên qua nha phủ chẳng biết kéo dài đến tận nơi đâu? Nơi góc tường đổ có một bụi cỏ, dưới ánh dương quang mấy giọt nước long lanh trên đám cỏ màu xanh biếc, thoạt nhìn còn tưởng cả bụi cỏ đều bạc trắng đầu.
Đường dài lê thê.
Bọn họ không lập tức rời khỏi Yến Nam trấn.
Trong trấn có hai khách điếm, một lớn một nhỏ. Khách điếm lớn khá sạch sẽ, khách điếm nhỏ thì khá bẩn thỉu. Giá cái lớn lại đắt hơn ba lần cái nhỏ. Những khách qua đường, ai không có tiền hầu như đều chọn quán nhỏ, khách điếm lớn không hề đông khách nhưng một khi có khách đến ở, chi phí của một người đã đủ dùng cho bốn người ở khách điếm nhỏ. Cho nên, tính kỹ ra thì khách điếm lớn vẫn kiếm được tiền, khách điếm nhỏ thì chỉ gắng gượng duy trì mà thôi.
Con người vốn là như vậy, chỗ nằm chẳng qua cũng chỉ ba thước đất, nhưng vẫn cứ cần phải tốt, phải sạch, phải chú ý thể diện. Cũng vì thế, khách điếm càng mở nhiều càng đẹp ra, còn con người thì vì chút thể diện, thủ đoạn lại ngày càng bẩn thỉu.
Mấy người nhóm Lưu Độc Phong bước vào khách điếm nhỏ.
Đây đương nhiên không phải thói quen của Lưu Độc Phong.
Trước nay lão luôn chú trọng đến hưởng thụ, phô trương và thoải mái.
Bọn họ đi vào từ cửa trước, chưa đến nửa canh giờ đã lẻn ra từ cửa sau.
Lúc tiến vào và lúc đi ra, hình dạng bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Lưu Độc Phong biến thành một thương nhân, bộ râu dài năm chỏm để thả dưới cằm nay quấn sang hai bên má, đôi mắt vô cùng uy phong lẫm liệt nhưng sau khi đắp thêm chút đất sét màu thịt lên trên mí mắt, liền trở nên như bị đao cắt. Râu ngô nhuộm đen được dính lên đôi mày và để rủ xuống khóe mắt. Thân lão mặc bộ áo gấm Vân Nhạn mua trong thành, đầu đội mũ rộng vành, chân mang giày da, nhìn trông có vẻ tròn trịa. Hình dáng hoàn toàn biến đổi.
Thích Thiếu Thương thì quấn mình trong chiếc áo khoác lớn, đầu đội mũ chụp, trông như người đang bệnh, đi đứng cũng không có sức, ánh mắt như chẳng nhìn thấy gì.
Trương Ngũ và Liêu Lục thì khoác áo da mặc quần đen, đầu quấn khăn vải, chân quấn hành triền (vải quấn chân, dùng cho binh sĩ phải đi xa). Bốn người thuê một chiếc xe ngựa, sau khi trả đủ ngân lượng, Trương Ngũ dìu “bệnh nhân” Thích Thiếu Thương lên xe, sau đó Lưu Độc Phong cũng vén rèm chui vào. Liêu Lục ở ngoài đánh xe, vội vã rời khỏi Yến Nam, đi thẳng tới núi Vô Chỉ.
Yến Nam là một thị trấn lớn, thương nhân qua lại tất nhiên không ít, chuyện này trông cũng giống như một thương nhân mang theo con cháu bị bệnh đi vào thành chữa trị, chẳng ai lại nghi ngờ.
Mấy món hóa trang này dĩ nhiên là chiêu của Trương Ngũ, nhằm che mắt kẻ địch.
Còn về chuyện có thể tránh được sự chú ý của kẻ địch hay không? Hay là kẻ địch chỉ nằm trong tưởng tượng của họ, chứ căn bản không tồn tại? Đó đều là những chuyện khó mà đoán trước được. Trước khi điều bất ngờ xảy ra, việc cảm giác được nguy cơ đang rình rập và tìm cách tránh khỏi nó, chính là một môn học vấn cao thâm nhất. Bởi vì tuy rằng có nguy cơ, nhưng nếu ta đã liệu trước được mà tránh đi một bước, hoặc hủy diệt nó một cách triệt để, nguy cơ sẽ không tồn tại nữa. Có điều chẳng ai biết liệu nguy cơ có thật sự xảy ra không, để không phải hối hận rằng sao lúc ban đầu không biết rõ chuyện sẽ như thế mà tránh đi.
Người cao thủ thực sự phải là người phát giác được nguy cơ trước khi nó xảy ra, chứ không phải sau khi nguy cơ xảy ra rồi mới hối hận.
Lưu Độc Phong hóa trang thành thương nhân, với rất nhiều “râu giả” và “thịt bùn”, trở nên vô cùng phúc hậu. Lão tất nhiên không thích làm một thương nhân phản ứng chậm chạp.
Xuất thân từ gia đình quyền quý giàu sang, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng lão vẫn thường xuyên giữ gìn thân thể cẩn thận, luyện công rất chăm chỉ, cho nên vẫn khỏe mạnh cứng cỏi. Quãng thời gian này, vì truy bắt và áp giải Thích Thiếu Thương nên lão đã phải chịu không ít cực khổ, giờ còn phải đắp bùn đắp đất lên hóa trang thành một gã thương nhân béo tròn, trong lòng lão tuy không muốn, nhưng vẫn không một lời oán than.
Bởi vì lão biết, nếu không như vậy thì rất khó tránh các mối nguy cơ. Muốn áp giải Thích Thiếu Thương còn sống về kinh, lão phải chịu ủy khuất một chút.
Trương Ngũ biết chủ nhân của mình không vui, nên đã cố hết sức hóa trang nhẹ nhàng cho Lưu Độc Phong; chẳng giống như Thích Thiếu Thương, xanh đỏ tím vàng gì hắn cũng trát cả một mớ lên mặt y, nếu bỏ cái mũ xuống một chút, sẽ chẳng khác chi cương thi trong mộ cổ.
Xe ngựa lộc cộc chạy đi.
Lúc ban đầu, trên đường còn có người qua lại, chẳng bao lâu sau, người đi đường đã ít dần, con đường cũng trở nên gồ ghề khúc khuỷu.
Liêu Lục quả là một tay đánh xe cừ khôi.
Bọn ngựa dường như rất ăn ý với hắn, muốn chạy nhanh thì chúng chạy nhanh, muốn đi chậm thì chúng đi chậm, cho dù tốc độ nhanh hay chậm, xe cũng không bị xóc.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nhớ đến các huynh đệ Liên Vân trại: mỗi người đều có một bản lĩnh riêng. Như “Thiên Lang Ma Tăng” Quản Trọng Nhất, giỏi nhất là gọi thú xua sói, “Trại Gia Cát” Nguyễn Minh Chính sở trường ở bàn mưu tính kế, “Trận Tiền Phong” Mục Cưu Bình có thể ngồi trong trướng mà quyết định chuyện thắng bại ngoài ngàn dặm… Nhưng cũng có một số huynh đệ lòng lang dạ sói, không ngại bán bạn cầu vinh, uổng một thời thân thiện…
Chợt nghe Liêu Lục khẽ kêu lên hai tiếng, rồi lại huýt sáo mấy lần, tựa như đang nói chuyện cùng ngựa, lại tựa như đang lẩm bẩm một mình.
Trương Ngũ nói: “Lão gia, thuộc hạ đi thăm dò xem sao.”
Thích Thiếu Thương cảnh giác: “Chuyện gì thế?”
Lưu Độc Phong đáp: “Tiểu Lục Tử phát hiện có kẻ đang theo dõi.”
Thích Thiếu Thương cười căm hận: “Đám oan hồn bất tán này, thật đúng là không lấy được đầu Thích mỗ thì không chịu thôi!”
Lưu Độc Phong cười nói: “Đầu của ngươi ta đã thu xếp rồi, muốn đầu của ngươi phải hỏi ta trước.”
Trương Ngũ vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lão gia, có cần thuộc gia đi dò đường trước một chút không?”
Lưu Độc Phong bảo: “Ngươi đừng vội, tiểu Lục tử đã đi xem rồi.”
Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, xe ngựa vẫn chạy khá nhanh, Liêu Lục lại không ở phía trước điều khiển, xem ra thuật điều khiển ngựa của Liêu Lục so với thuật dịch dung của Trương Ngũ cũng không kém chút nào. Bốn người khác như Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Châu Tứ chắc cũng đều có bản lĩnh hơn người, tất cả đều vì truy bắt mình mà lần lượt mất mạng, không chỉ đáng tiếc mà trong lòng Lưu Độc Phong và Trương Ngũ, Liêu Lục chắc cũng đau đớn khôn cùng.
Thích Thiếu Thương bất giác cảm thấy có chút áy náy.
Chợt nghe thấy bên ngoài xe có mấy tiếng hú khẽ vang lên.
Đó là tiếng của Liêu Lục.
Y đã về đến trước xe, cứ như chưa từng rời đi vậy.
Lưu Độc Phong nói như khẳng định: “Là bọn chúng.”
Trên mặt Trương Ngũ đã không còn khẩn trương như vừa rồi nữa.
Thích Thiếu Thương không kìm được hỏi: “Là ai?”
Lưu Độc Phong đáp: “Chín kẻ đó.”
Thích Thiếu Thương lại hỏi: “Vô Địch Cửu Vệ Sỹ ư? Bọn chúng bám theo làm gì?”
Lưu Độc Phong ung dung đáp: “Dở là dở ở chỗ bọn chúng thật sự cho rằng mình là ‘vô địch’.”
Trương Ngũ xin ý kiến: “Lão gia, thuộc hạ đuổi bọn chúng đi nhé.”
Lưu Độc Phong trầm ngâm một chút rồi nhìn ra ngoài rèm xe, hỏi lại: “Chúng ta còn cách chỗ dừng chân tiếp theo bao xa nữa?” Giọng nói của lão không hề lớn, cũng không vang vọng, nhưng vừa khéo lại có thể đến tai Liêu Lục, tiếng ngựa hí xe lăn cũng không át được.
Liêu Lục đáp: “Cách thần miếu ở núi Hoàng Hòe không tới ba dặm nữa, ở đó rất thích hợp để nghỉ ngơi.”
Lưu Độc Phong bèn bảo Trương Ngũ: “Dù sao cũng không vội, đến đó rồi hãy trừng trị chúng một chút, đuổi cả đám nhạt nhẽo đó đi.”
Mặt Trương Ngũ lộ vẻ hưng phấn, cung kính đáp: “Vâng.”
Thích Thiếu Thương thấy Trương Ngũ rất dễ dàng lộ ra vẻ hào hứng và ham chơi của tuổi thiếu niên, bèn hỏi: “Dám hỏi Ngũ ca, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Ngũ vội cuống quít đáp: “Thích trại chủ, ngàn vạn lần đừng làm tiểu nhân tổn thọ, gọi tiểu Ngũ là được rồi. Tiểu nhân là Trương Ngũ, vốn đằng sau còn có một chữ Khả, năm nay mười chín. Chúng tôi theo hầu lão gia, lấy nhập môn trước sau để định lớn nhỏ, cho nên tuy Liêu Lục lớn tuổi hơn, nhưng do nhập môn muộn hơn tôi hai năm nên đành đứng sau. Y tên thật là Liêu Lục Đức, nhưng mà vô năng vô đức lắm.”
Chỉ nghe Liêu Lục ở bên ngoài cười bảo: “Lão Ngũ đáng chết, ngươi lại ở sau lưng ta nói bừa cái gì thế?”
Trương Ngũ cười mắng: “Cái tên tiểu Lục tử ngươi, chẳng thèm gọi một tiếng ‘Ngũ ca’, thật chẳng biết lớn nhỏ gì cả!”
Lưu Độc Phong cười nói: “Bọn nó cứ vậy đó, thích nghịch lại ham chơi. Vào làm môn hạ của ta, chuyện hẳn hoi còn chưa làm được mấy, lại cứ ham đường tà lối rẽ, cười đùa suốt ngày...” Nói đến đây, lão đột nhiên nhớ đến Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Châu Tứ đã chết, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, bèn không nói tiếp nữa.
Thích Thiếu Thương vì chuyện trước đó đã áy náy rất nhiều, giờ biết Lưu Độc Phong đang thương tâm, nhưng y chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, ngược lại trong lòng còn sinh ra một sự đối chiếu kỳ quái: Sáu người bọn Vân Đại vào làm môn hạ của Lưu Độc Phong, lấy trước sau để định thứ bậc, cũng giống như “Tứ Đại Danh Bộ” vào dưới trướng Gia Cát tiên sinh. Nhưng “Tứ Đại Danh Bộ” thì danh vang thiên hạ, uy chấn tám phương, còn sáu người thì thì chẳng có chút danh tiếng nào trong võ lâm, cũng không có chút công lao hiển hách, có thể thấy số mệnh của mỗi người khác nhau đến thế nào.
Quyết định trong lúc vô ý của một người, đủ để thay đổi cả cuộc đời của người đó.
… Nếu Tức đại nương không bảo vệ y, giờ Hủy Nặc thành chắc vẫn còn vững như bàn thạch.
… Nếu Lôi Quyển không ủng hộ y, Lôi gia ở Giang Nam cũng không phải binh bại người vong.
… Nếu huynh đệ Liên Vân trại không đi theo y, có lẽ sẽ không gặp phải tai họa lớn như thế này!
“Đến rồi!”
Âm thanh ấy đã kéo Thích Thiếu Thương trở lại với hiện thực.
Vén rèm xe lên thấy trời đang lúc hoàng hôn, vài cây tùng già che phủ cả một góc miếu.
Thích Thiếu Thương nhìn lên tấm hoành phi cũ kỹ, bên trên có viết mấy chữ “MIẾU SƠN THẦN” đã bị mạng nhện và bụi che đến mức gần như chẳng thể nhìn ra.
Miếu này đã nhiều năm không được tu sửa. Liêu Lục tìm lấy một nơi nền đá còn khá sạch sẽ, lại tìm hai tấm nệm rách nát, một cái đặt xuống cho Lưu Độc Phong, cái kia định để cho Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương xua xua tay cảm ơn: “Không cần đâu.”
Khi Liêu Lục nhóm lửa định hâm nóng lương khô và rượu trong hồ lô, Trương Ngũ đã lặng lẽ lẻn về.
Tuy y lách vào qua cửa miếu lặng lẽ như một con mèo nhưng Lưu Độc Phong vẫn phát giác ra, hỏi: “Sao rồi?”
Trương Ngũ lập tức ngẩn ra, chắp tay khom người đáp: “Bẩm lão gia, bọn chúng biết chúng ta ở trong miếu này nghỉ ngơi, nên cũng dừng chân tại trại lính cách đây một dặm. Tiểu nhân đã đi xem xem, đúng là chín vị ‘nhân vật vô địch’ ấy.”
Lưu Độc Phong đang định vuốt râu, thì phát hiện ra chòm râu dài của mình đã được dính qua bên má, miệng nói: “Chín kẻ này không ngờ cũng có thể theo kịp, cũng xem như không phải tầm thường.”
Trương Ngũ hỏi: “Lão gia, có cần tiểu nhân đến đuổi chúng đi không?”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Vội cái gì? Đợi tiểu Lục tử nấu nướng xong rồi hai người các ngươi cùng đi một thể.”
Trương Ngũ nói: “Lão gia, đuổi bọn chúng chỉ cần một mình tiểu nhân là được rồi.”
Lưu Độc Phong liếc nhìn sắc trời rồi đáp: “Trời sắp tối rồi, đợi đến lúc tối hẳn rồi mới ra tay thì sẽ tiện hơn nhiều, hơn nữa cũng tránh để cho bọn chúng nhận ra được các ngươi.”
Trương Ngũ quay đầu nhìn Liêu Lục reo lên: “Tiểu Lục tử, còn không mau làm thức ăn nhanh lên, chúng ta sắp được đi chơi đó.”
Liêu Lục cho thịt khô lên đống lửa nướng, rắc thêm một chút gia vị, cười nói: “Sắp rồi! Sắp rồi! Chúng ta đi đuổi mấy vị đại gia vô địch kia đi xong, lửa trên mấy ngọn cỏ này có khi còn chưa tắt đó!”
Lưu Độc Phong nhìn Thích Thiếu Thương cười nói: “Ngươi xem, mấy người đi theo ta thật giống đám tiểu tử thích đùa thích nghịch.”
Thích Thiếu Thương lại nghĩ đến cảnh các huynh đệ cùng ăn miếng thịt to, cùng uống chén rượu lớn, cùng cười đùa sảng khoái, lòng bất giác buồn mênh mang.
Lưu Độc Phong giống như cười mà không phải cười, chỉ nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc đấy nhỉ.”
Tân Đông Thành nhớn nhác, gọi giật: “Ai bảo các ngươi tới! Về mau, về mau!” Vừa rồi hắn đã hết sức ngăn cản chín tên vệ sỹ thân cận của tướng biên phòng Hi Thuấn Tài tiến vào, nhưng chín người này không chịu nghe nên giờ hắn chỉ lo bị Lưu Độc Phong trách mắng. Đối với một viên quan phụ mẫu ở cái huyện xa xôi hẻo lánh này, tuy việc lấy lòng một viên tiểu tướng biên phòng cũng khá có lợi, nhưng chuyện đó làm sao so sánh được với một mệnh quan triều đình có thể lên tiếng trước mặt Hoàng thượng. Hắn thà đắc tội với Hi tướng quân chứ không dám làm mếch lòng Lưu bộ thần.
Đại hán dẫn đầu nhóm người cười rạng rỡ trả lời: “Tân lão gia, chuyện này là ngài không đúng rồi.”
Tân Đông Thành tức giận đến trắng bệch cả mặt. Hai gã nha dịch bên cạnh hắn đã đặt tay lên cán đao, một tên quát: “To gan!” tên kia quát: “Câm miệng!”
Tân Đông Thành xua tay ngăn hai gã thủ hạ đang định ra tay. Hai tên nha dịch đang khi thi hành nhiệm vụ, không thể không hò hét mấy tiếng làm bộ làm tịch. Chứ nếu bảo bọn chúng thật sự ra tay đối phó với những kẻ thân tín của tướng lĩnh biên phòng, thì quả thật là muốn lấy mạng chúng rồi! Trong lòng Tân Đông Thành thầm tính toán, mình còn phải sống tiếp ở đây, tốt xấu gì cũng là quan địa phương trực tiếp phụ trách trị an, nhưng Hi Thuấn Tài mới là người nắm binh phù, cố hết sức đừng làm mất mặt nhau là tốt nhất. Vì thế hắn bèn cố nhẫn nhịn, hỏi: “Hồng phó thống lĩnh, ngài có cao kiến gì chăng?”
Đại hán khẽ nở nụ cười, nhưng lời nói vẫn không chút nhượng bộ: “Cao kiến thì không dám! Tân lão gia là người hiểu thi thư lễ nghĩa, Hồng Phóng ta đây thì dù có phóng chữ lên to bằng cái đấu cũng chẳng nhận ra, chỉ biết rằng Lưu bộ thần là đại bộ đầu mà vạn dân kính ngưỡng, lần này vì việc công mà đến chỗ vắng vẻ chúng ta. Đô tướng quân của chúng tôi ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, thành tâm muốn kết giao. Tân đại nhân lần này cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, đóng cửa giấu một nhân vật danh chấn tám phương như Lưu bộ thần đi như thế, những người kính ngưỡng Lưu bộ thần há lại chẳng đều không thể gặp được ngài cả sao? Lão gia làm như thế này, há lại chẳng khiến cho tướng quân nuối tiếc, bỏ lỡ cơ hội kết giao sao?”
Tân Đông Thành tức giận bảo: “Nếu ta có ý ẩn giấu hành tung của Lưu bộ thần, Hi tướng quân sao lại biết được Lưu bộ thần đã tới? Lần này ngài cũng thật quá vô lý rồi!”
Hồng Phóng vẫn nở nụ cười rất nhún nhường, đáp: “Thuộc hạ không dám vô lễ. Lần này Lưu bộ thần rõ ràng muốn đi, tướng quân sớm đã liệu được việc này, muốn chúng tôi tới trước một bước bảo vệ Lưu đại nhân, tướng quân sẽ tới sau.”
Tân Đông Thành tức giận giậm chân, chỉ nói được: “Lưu đại nhân, ngài xem, thế này... Thật khó cho tôi quá mà.”
Lưu Độc Phong biết Tân Đông Thành không cản nổi chín người này nên mới để bọn họ tiến vào, chứ quả thực không phải y cố ý bày trò, bèn nói: “Chính ta bảo ông ấy không cần phải phô trương quá, ông ấy thông báo cho Hi tướng quân, ta rất không vui. Lần này ta đến đây do có nhiệm vụ quan trọng, không định thông báo cho bất kỳ người nào.”
Dường như Hồng Phóng không ngờ Lưu Độc Phong lại nói như vậy nên ngẩn người ra, sau đó vẫn tươi cười nói: “Tướng quân sợ đường đi không được yên ổn, cho nên biệt phái chín người chúng tôi đến hầu hạ Lưu đại nhân.”
Tân Đông Thành bèn bảo: “Hừ, đường đi không yên ổn ư? Lưu đại nhân vô địch thiên hạ, ai dám trêu chọc đến chứ? Dựa vào các ngươi mà bảo vệ nổi Lưu bộ thần chắc?”
Lưu Độc Phong hơi nhíu mày: “Các vị hãy về đi, ta phải giải quyết một số vụ án, không tiện tiếp đãi các vị. Xin hãy báo lại với Đô tướng quân một tiếng: hảo ý của tướng quân, tại hạ chỉ xin tâm lĩnh.”
Mấy người bọn Hồng Phóng đưa mắt nhìn nhau, một tên gầy gò trong nhóm bèn nói: “Đô tướng quân lệnh cho chúng tôi đến đây, nếu chúng tôi kháng lệnh tự quay về, nhất định sẽ bị phạt nặng. Lưu đại nhân liệu có thể đợi cho một lát, sau khi Hi tướng quân đích thân đến bái kiến rồi xem sao được chăng?”
Lưu Độc Phong thầm nghĩ: Hi Thuấn Tài mà đến lúc này thì sẽ càng thêm lộ liễu. Lão bèn lập tức gạt ngang: “Không cần, giờ bọn ta đang muốn lên đường ngay bây giờ đây.”
Hồng Phóng nói: “Chắc Tướng quân đã lên đường rồi, Lưu đại nhân không cần chờ lâu, chỉ một lát thôi, tướng quân chắc chắn sẽ đến ngay…”
Lưu Độc Phong nghiêm mặt lại bảo: “Ta đang bận việc công, nếu để lỡ việc, các ngươi có gánh nổi không?”
Chín hán tử đồng loạt biến sắc, cùng cúi đầu khẽ đáp: “Không dám.”
Lưu Độc Phong biết câu nói của mình đã có tác dụng, trong lòng không khỏi áy náy: Thế này đúng là lợi dụng chức quyền. Quyền uy, quả thực có thể hưởng thụ rất nhiều thứ mà người thường không thể nhận được. Bản thân mình vốn luôn muốn tránh né, nhưng có lúc vì tình thế bắt buộc, vẫn không thể làm gì khác. Chỉ cần có lần đầu lạm dụng đặc quyền, rồi sẽ bất tri bất giác tha hóa, trở nên hống hách ngang ngược. Bản thân mình mà còn như thế, những người không đủ định lực thì càng chẳng cần phải nghĩ nhiều. Thực ra, lúc này lão chẳng có nhiệm vụ đặc biệt gì, chỉ vì tránh né kẻ địch truy sát nên chỉ đành nói như vậy để khỏi bị đám người này bám lằng nhằng mà thôi. Nhưng nói gì thì nói, lão tự biết mình đã cậy thế dọa người, quả thực có chút thẹn trong lòng.
Lão chắp hai tay lại, chào chín người: “Các vị tự tiện.” Dứt lời bèn bước nhanh ra ngoài, Trương Ngũ, Liêu Lục cũng lập tức áp giải Thích Thiếu Thương theo ra khỏi Tân phủ.
Con đường quanh co đầy bùn đất, xuyên qua nha phủ chẳng biết kéo dài đến tận nơi đâu? Nơi góc tường đổ có một bụi cỏ, dưới ánh dương quang mấy giọt nước long lanh trên đám cỏ màu xanh biếc, thoạt nhìn còn tưởng cả bụi cỏ đều bạc trắng đầu.
Đường dài lê thê.
Bọn họ không lập tức rời khỏi Yến Nam trấn.
Trong trấn có hai khách điếm, một lớn một nhỏ. Khách điếm lớn khá sạch sẽ, khách điếm nhỏ thì khá bẩn thỉu. Giá cái lớn lại đắt hơn ba lần cái nhỏ. Những khách qua đường, ai không có tiền hầu như đều chọn quán nhỏ, khách điếm lớn không hề đông khách nhưng một khi có khách đến ở, chi phí của một người đã đủ dùng cho bốn người ở khách điếm nhỏ. Cho nên, tính kỹ ra thì khách điếm lớn vẫn kiếm được tiền, khách điếm nhỏ thì chỉ gắng gượng duy trì mà thôi.
Con người vốn là như vậy, chỗ nằm chẳng qua cũng chỉ ba thước đất, nhưng vẫn cứ cần phải tốt, phải sạch, phải chú ý thể diện. Cũng vì thế, khách điếm càng mở nhiều càng đẹp ra, còn con người thì vì chút thể diện, thủ đoạn lại ngày càng bẩn thỉu.
Mấy người nhóm Lưu Độc Phong bước vào khách điếm nhỏ.
Đây đương nhiên không phải thói quen của Lưu Độc Phong.
Trước nay lão luôn chú trọng đến hưởng thụ, phô trương và thoải mái.
Bọn họ đi vào từ cửa trước, chưa đến nửa canh giờ đã lẻn ra từ cửa sau.
Lúc tiến vào và lúc đi ra, hình dạng bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Lưu Độc Phong biến thành một thương nhân, bộ râu dài năm chỏm để thả dưới cằm nay quấn sang hai bên má, đôi mắt vô cùng uy phong lẫm liệt nhưng sau khi đắp thêm chút đất sét màu thịt lên trên mí mắt, liền trở nên như bị đao cắt. Râu ngô nhuộm đen được dính lên đôi mày và để rủ xuống khóe mắt. Thân lão mặc bộ áo gấm Vân Nhạn mua trong thành, đầu đội mũ rộng vành, chân mang giày da, nhìn trông có vẻ tròn trịa. Hình dáng hoàn toàn biến đổi.
Thích Thiếu Thương thì quấn mình trong chiếc áo khoác lớn, đầu đội mũ chụp, trông như người đang bệnh, đi đứng cũng không có sức, ánh mắt như chẳng nhìn thấy gì.
Trương Ngũ và Liêu Lục thì khoác áo da mặc quần đen, đầu quấn khăn vải, chân quấn hành triền (vải quấn chân, dùng cho binh sĩ phải đi xa). Bốn người thuê một chiếc xe ngựa, sau khi trả đủ ngân lượng, Trương Ngũ dìu “bệnh nhân” Thích Thiếu Thương lên xe, sau đó Lưu Độc Phong cũng vén rèm chui vào. Liêu Lục ở ngoài đánh xe, vội vã rời khỏi Yến Nam, đi thẳng tới núi Vô Chỉ.
Yến Nam là một thị trấn lớn, thương nhân qua lại tất nhiên không ít, chuyện này trông cũng giống như một thương nhân mang theo con cháu bị bệnh đi vào thành chữa trị, chẳng ai lại nghi ngờ.
Mấy món hóa trang này dĩ nhiên là chiêu của Trương Ngũ, nhằm che mắt kẻ địch.
Còn về chuyện có thể tránh được sự chú ý của kẻ địch hay không? Hay là kẻ địch chỉ nằm trong tưởng tượng của họ, chứ căn bản không tồn tại? Đó đều là những chuyện khó mà đoán trước được. Trước khi điều bất ngờ xảy ra, việc cảm giác được nguy cơ đang rình rập và tìm cách tránh khỏi nó, chính là một môn học vấn cao thâm nhất. Bởi vì tuy rằng có nguy cơ, nhưng nếu ta đã liệu trước được mà tránh đi một bước, hoặc hủy diệt nó một cách triệt để, nguy cơ sẽ không tồn tại nữa. Có điều chẳng ai biết liệu nguy cơ có thật sự xảy ra không, để không phải hối hận rằng sao lúc ban đầu không biết rõ chuyện sẽ như thế mà tránh đi.
Người cao thủ thực sự phải là người phát giác được nguy cơ trước khi nó xảy ra, chứ không phải sau khi nguy cơ xảy ra rồi mới hối hận.
Lưu Độc Phong hóa trang thành thương nhân, với rất nhiều “râu giả” và “thịt bùn”, trở nên vô cùng phúc hậu. Lão tất nhiên không thích làm một thương nhân phản ứng chậm chạp.
Xuất thân từ gia đình quyền quý giàu sang, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng lão vẫn thường xuyên giữ gìn thân thể cẩn thận, luyện công rất chăm chỉ, cho nên vẫn khỏe mạnh cứng cỏi. Quãng thời gian này, vì truy bắt và áp giải Thích Thiếu Thương nên lão đã phải chịu không ít cực khổ, giờ còn phải đắp bùn đắp đất lên hóa trang thành một gã thương nhân béo tròn, trong lòng lão tuy không muốn, nhưng vẫn không một lời oán than.
Bởi vì lão biết, nếu không như vậy thì rất khó tránh các mối nguy cơ. Muốn áp giải Thích Thiếu Thương còn sống về kinh, lão phải chịu ủy khuất một chút.
Trương Ngũ biết chủ nhân của mình không vui, nên đã cố hết sức hóa trang nhẹ nhàng cho Lưu Độc Phong; chẳng giống như Thích Thiếu Thương, xanh đỏ tím vàng gì hắn cũng trát cả một mớ lên mặt y, nếu bỏ cái mũ xuống một chút, sẽ chẳng khác chi cương thi trong mộ cổ.
Xe ngựa lộc cộc chạy đi.
Lúc ban đầu, trên đường còn có người qua lại, chẳng bao lâu sau, người đi đường đã ít dần, con đường cũng trở nên gồ ghề khúc khuỷu.
Liêu Lục quả là một tay đánh xe cừ khôi.
Bọn ngựa dường như rất ăn ý với hắn, muốn chạy nhanh thì chúng chạy nhanh, muốn đi chậm thì chúng đi chậm, cho dù tốc độ nhanh hay chậm, xe cũng không bị xóc.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nhớ đến các huynh đệ Liên Vân trại: mỗi người đều có một bản lĩnh riêng. Như “Thiên Lang Ma Tăng” Quản Trọng Nhất, giỏi nhất là gọi thú xua sói, “Trại Gia Cát” Nguyễn Minh Chính sở trường ở bàn mưu tính kế, “Trận Tiền Phong” Mục Cưu Bình có thể ngồi trong trướng mà quyết định chuyện thắng bại ngoài ngàn dặm… Nhưng cũng có một số huynh đệ lòng lang dạ sói, không ngại bán bạn cầu vinh, uổng một thời thân thiện…
Chợt nghe Liêu Lục khẽ kêu lên hai tiếng, rồi lại huýt sáo mấy lần, tựa như đang nói chuyện cùng ngựa, lại tựa như đang lẩm bẩm một mình.
Trương Ngũ nói: “Lão gia, thuộc hạ đi thăm dò xem sao.”
Thích Thiếu Thương cảnh giác: “Chuyện gì thế?”
Lưu Độc Phong đáp: “Tiểu Lục Tử phát hiện có kẻ đang theo dõi.”
Thích Thiếu Thương cười căm hận: “Đám oan hồn bất tán này, thật đúng là không lấy được đầu Thích mỗ thì không chịu thôi!”
Lưu Độc Phong cười nói: “Đầu của ngươi ta đã thu xếp rồi, muốn đầu của ngươi phải hỏi ta trước.”
Trương Ngũ vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lão gia, có cần thuộc gia đi dò đường trước một chút không?”
Lưu Độc Phong bảo: “Ngươi đừng vội, tiểu Lục tử đã đi xem rồi.”
Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, xe ngựa vẫn chạy khá nhanh, Liêu Lục lại không ở phía trước điều khiển, xem ra thuật điều khiển ngựa của Liêu Lục so với thuật dịch dung của Trương Ngũ cũng không kém chút nào. Bốn người khác như Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Châu Tứ chắc cũng đều có bản lĩnh hơn người, tất cả đều vì truy bắt mình mà lần lượt mất mạng, không chỉ đáng tiếc mà trong lòng Lưu Độc Phong và Trương Ngũ, Liêu Lục chắc cũng đau đớn khôn cùng.
Thích Thiếu Thương bất giác cảm thấy có chút áy náy.
Chợt nghe thấy bên ngoài xe có mấy tiếng hú khẽ vang lên.
Đó là tiếng của Liêu Lục.
Y đã về đến trước xe, cứ như chưa từng rời đi vậy.
Lưu Độc Phong nói như khẳng định: “Là bọn chúng.”
Trên mặt Trương Ngũ đã không còn khẩn trương như vừa rồi nữa.
Thích Thiếu Thương không kìm được hỏi: “Là ai?”
Lưu Độc Phong đáp: “Chín kẻ đó.”
Thích Thiếu Thương lại hỏi: “Vô Địch Cửu Vệ Sỹ ư? Bọn chúng bám theo làm gì?”
Lưu Độc Phong ung dung đáp: “Dở là dở ở chỗ bọn chúng thật sự cho rằng mình là ‘vô địch’.”
Trương Ngũ xin ý kiến: “Lão gia, thuộc hạ đuổi bọn chúng đi nhé.”
Lưu Độc Phong trầm ngâm một chút rồi nhìn ra ngoài rèm xe, hỏi lại: “Chúng ta còn cách chỗ dừng chân tiếp theo bao xa nữa?” Giọng nói của lão không hề lớn, cũng không vang vọng, nhưng vừa khéo lại có thể đến tai Liêu Lục, tiếng ngựa hí xe lăn cũng không át được.
Liêu Lục đáp: “Cách thần miếu ở núi Hoàng Hòe không tới ba dặm nữa, ở đó rất thích hợp để nghỉ ngơi.”
Lưu Độc Phong bèn bảo Trương Ngũ: “Dù sao cũng không vội, đến đó rồi hãy trừng trị chúng một chút, đuổi cả đám nhạt nhẽo đó đi.”
Mặt Trương Ngũ lộ vẻ hưng phấn, cung kính đáp: “Vâng.”
Thích Thiếu Thương thấy Trương Ngũ rất dễ dàng lộ ra vẻ hào hứng và ham chơi của tuổi thiếu niên, bèn hỏi: “Dám hỏi Ngũ ca, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Ngũ vội cuống quít đáp: “Thích trại chủ, ngàn vạn lần đừng làm tiểu nhân tổn thọ, gọi tiểu Ngũ là được rồi. Tiểu nhân là Trương Ngũ, vốn đằng sau còn có một chữ Khả, năm nay mười chín. Chúng tôi theo hầu lão gia, lấy nhập môn trước sau để định lớn nhỏ, cho nên tuy Liêu Lục lớn tuổi hơn, nhưng do nhập môn muộn hơn tôi hai năm nên đành đứng sau. Y tên thật là Liêu Lục Đức, nhưng mà vô năng vô đức lắm.”
Chỉ nghe Liêu Lục ở bên ngoài cười bảo: “Lão Ngũ đáng chết, ngươi lại ở sau lưng ta nói bừa cái gì thế?”
Trương Ngũ cười mắng: “Cái tên tiểu Lục tử ngươi, chẳng thèm gọi một tiếng ‘Ngũ ca’, thật chẳng biết lớn nhỏ gì cả!”
Lưu Độc Phong cười nói: “Bọn nó cứ vậy đó, thích nghịch lại ham chơi. Vào làm môn hạ của ta, chuyện hẳn hoi còn chưa làm được mấy, lại cứ ham đường tà lối rẽ, cười đùa suốt ngày...” Nói đến đây, lão đột nhiên nhớ đến Vân Đại, Lý Nhị, Lam Tam, Châu Tứ đã chết, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, bèn không nói tiếp nữa.
Thích Thiếu Thương vì chuyện trước đó đã áy náy rất nhiều, giờ biết Lưu Độc Phong đang thương tâm, nhưng y chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, ngược lại trong lòng còn sinh ra một sự đối chiếu kỳ quái: Sáu người bọn Vân Đại vào làm môn hạ của Lưu Độc Phong, lấy trước sau để định thứ bậc, cũng giống như “Tứ Đại Danh Bộ” vào dưới trướng Gia Cát tiên sinh. Nhưng “Tứ Đại Danh Bộ” thì danh vang thiên hạ, uy chấn tám phương, còn sáu người thì thì chẳng có chút danh tiếng nào trong võ lâm, cũng không có chút công lao hiển hách, có thể thấy số mệnh của mỗi người khác nhau đến thế nào.
Quyết định trong lúc vô ý của một người, đủ để thay đổi cả cuộc đời của người đó.
… Nếu Tức đại nương không bảo vệ y, giờ Hủy Nặc thành chắc vẫn còn vững như bàn thạch.
… Nếu Lôi Quyển không ủng hộ y, Lôi gia ở Giang Nam cũng không phải binh bại người vong.
… Nếu huynh đệ Liên Vân trại không đi theo y, có lẽ sẽ không gặp phải tai họa lớn như thế này!
“Đến rồi!”
Âm thanh ấy đã kéo Thích Thiếu Thương trở lại với hiện thực.
Vén rèm xe lên thấy trời đang lúc hoàng hôn, vài cây tùng già che phủ cả một góc miếu.
Thích Thiếu Thương nhìn lên tấm hoành phi cũ kỹ, bên trên có viết mấy chữ “MIẾU SƠN THẦN” đã bị mạng nhện và bụi che đến mức gần như chẳng thể nhìn ra.
Miếu này đã nhiều năm không được tu sửa. Liêu Lục tìm lấy một nơi nền đá còn khá sạch sẽ, lại tìm hai tấm nệm rách nát, một cái đặt xuống cho Lưu Độc Phong, cái kia định để cho Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương xua xua tay cảm ơn: “Không cần đâu.”
Khi Liêu Lục nhóm lửa định hâm nóng lương khô và rượu trong hồ lô, Trương Ngũ đã lặng lẽ lẻn về.
Tuy y lách vào qua cửa miếu lặng lẽ như một con mèo nhưng Lưu Độc Phong vẫn phát giác ra, hỏi: “Sao rồi?”
Trương Ngũ lập tức ngẩn ra, chắp tay khom người đáp: “Bẩm lão gia, bọn chúng biết chúng ta ở trong miếu này nghỉ ngơi, nên cũng dừng chân tại trại lính cách đây một dặm. Tiểu nhân đã đi xem xem, đúng là chín vị ‘nhân vật vô địch’ ấy.”
Lưu Độc Phong đang định vuốt râu, thì phát hiện ra chòm râu dài của mình đã được dính qua bên má, miệng nói: “Chín kẻ này không ngờ cũng có thể theo kịp, cũng xem như không phải tầm thường.”
Trương Ngũ hỏi: “Lão gia, có cần tiểu nhân đến đuổi chúng đi không?”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Vội cái gì? Đợi tiểu Lục tử nấu nướng xong rồi hai người các ngươi cùng đi một thể.”
Trương Ngũ nói: “Lão gia, đuổi bọn chúng chỉ cần một mình tiểu nhân là được rồi.”
Lưu Độc Phong liếc nhìn sắc trời rồi đáp: “Trời sắp tối rồi, đợi đến lúc tối hẳn rồi mới ra tay thì sẽ tiện hơn nhiều, hơn nữa cũng tránh để cho bọn chúng nhận ra được các ngươi.”
Trương Ngũ quay đầu nhìn Liêu Lục reo lên: “Tiểu Lục tử, còn không mau làm thức ăn nhanh lên, chúng ta sắp được đi chơi đó.”
Liêu Lục cho thịt khô lên đống lửa nướng, rắc thêm một chút gia vị, cười nói: “Sắp rồi! Sắp rồi! Chúng ta đi đuổi mấy vị đại gia vô địch kia đi xong, lửa trên mấy ngọn cỏ này có khi còn chưa tắt đó!”
Lưu Độc Phong nhìn Thích Thiếu Thương cười nói: “Ngươi xem, mấy người đi theo ta thật giống đám tiểu tử thích đùa thích nghịch.”
Thích Thiếu Thương lại nghĩ đến cảnh các huynh đệ cùng ăn miếng thịt to, cùng uống chén rượu lớn, cùng cười đùa sảng khoái, lòng bất giác buồn mênh mang.
/111
|