“Tứ đại gia bộc” thất bại ngay chiêu đầu tiên. Cả bốn đưa mắt nhìn nhau, thân hình bọn họ đan chéo lại, múa vun vút binh khí trong tay, chuẩn bị ra đòn thứ hai.
Chỉ nghe tiếng than vang lên từ trong kiệu: “Ta chỉ muốn lùng bắt phạm nhân, cần gì các ngươi phải làm khổ mình như thế?”
Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên quát to: “Dừng tay!”
Hắn đã nhận ra nếu người trong kiệu muốn giết “Tứ đại gia bộc”, thì vừa rồi chỉ cần nhấc tay một cái là xong.
Đám “Tứ đại gia bộc” vừa dừng lại, thân thể Hách Liên Xuân Thủy vụt biến thành một luồng gió rít sắc nhọn!
Người là người, không thể biến thành tiếng động được.
Sở dĩ Hách Liên Xuân Thủy bỗng nhiên biến thành một luồng gió rít sắc nhọn, là bởi vì hắn và cây thương trên tay đã hợp nhất với nhau.
Ngọn thương đã thủ thế từ lâu của hắn đâm thẳng ra như mũi tên sắc nhọn được bắn ra mạnh mẽ từ một cây cung vĩ đại, không gì cản trở nổi.
Cả thân thể hắn đã trở thành một bộ phận của cây thương.
Tinh lực toàn thân hắn tụ thành nhát thương đầy sát khí, không chỉ muốn đâm xuyên qua kiệu cùng người ngồi trong, mà dường như còn muốn phá tan cả dãy núi phía sau!
Uy lực của cây thương lúc chưa phát ra đã khiến cho quần áo của nhóm Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh hắn bay phần phật, tóc tai bị thổi ngược ra sau.
Ngọn thương chưa đến, rèm kiệu đã bị gió mạnh hất tung lên!
Nhưng mục đích của Hách Liên Xuân Thủy không phải là muốn đâm chết ngay Lưu Độc Phong.
Hắn chỉ muốn ép lão rời kiệu!
Rèm kiệu bị ngọn gió mãnh liệt cuốn tung lên.
Trong kiệu tối đen, một người mặc trường bào trắng đang ngồi. Còn chưa kịp thấy rõ mặt mũi, kẻ đó đã phất tay lên.
Tay trắng bệch.
Bàn tay nhợt nhạt.
Ngón tay càng trắng.
Kẹp một ngọn đao trắng như tuyết.
Đao càng trắng!
So với tuyết còn trắng hơn.
Mũi đao sáng loáng.
Ánh đao càng sáng rỡ.
Ánh đao rực rỡ làm mờ mắt Hách Liên Xuân Thủy!
Mũi đao trong chớp mắt đã đâm vào giữa hai mắt hắn.
Hách Liên Xuân Thủy hú lên một tiếng dài, không còn màng tới việc đả thương kẻ địch, thân hình vụt bắn thẳng, tung vọt lên trời cao.
Ngọn đao ném hụt, bay vào khoảng không.
Đang có lợi thế ở trên cao, mũi thương của Hách Liên Xuân Thủy chuyển thành từ trên đâm xuống.
Tuy đánh hụt, nhưng ngọn đao lại xoay ngược trên không trung, bắn vào bụng dưới Hách Liên Xuân Thủy.
Hắn đành quát lớn, lộn ba vòng trên không, hạ người xuống đất ngoài một trượng
Nói chung, việc một cao thủ võ lâm đã dốc hết toàn lực tấn công, lại còn có thể đổi khí trên không, chuyển hướng tấn công tiếp là cực kỳ khó khăn. Khí thế tấn công lần đầu của Hách Liên Xuân Thủy rất hăng hái, nhưng lại bị phi đao ngăn cản; lần tập kích thứ hai thì bị phi đao bắn tới, hắn lại phải tránh né. Nguyên khí đang rạo rực trong người không có chỗ phát tiết ra ngoài, ngọn thương của hắn lạc vào tảng đá lớn bên đường.
Tảng đá lớn trúng phải thương, rắc lên một tiếng, vỡ vụn ra. Hách Liên Xuân Thủy cảm thấy chân khí chạy ngược, ngũ tạng khó chịu đến mức muốn mở miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng do bản tính quật cường, hắn miễn cưỡng nuốt ngụm máu nóng đó xuống, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn không ngờ được rằng ngọn đao đó giống như có người điều khiển, sau khi đâm hụt lần thứ hai lại đang âm thầm bắn ngược trở lại!
Lúc Hách Liên Xuân Thủy phát hiện ra thì đã không kịp tránh né!
Một tiếng “coong” vang dội.
Bóng áo trắng nhoáng lên.
Thích Thiếu Thương đã hạ xuống trước mặt Hách Liên Xuân Thủy.
Cụt một tay, y dùng kiếm đánh rơi phi đao.
Người y đứng chắn trước ngọn ngân thương của Hách Liên Xuân Thủy.
Một mang kiếm, một cầm thương, hai người, bốn mắt, nhìn trừng trừng vào chiếc kiệu.
Rèm kiệu lại buông xuống.
Dưới ánh trăng.
Chiếc kiệu vẫn mang vẻ ma quái.
Từ lúc xuất đạo đến nay, Thích Thiếu Thương đã công hạ không ít cửa ải khó khăn hiểm yếu, đã công phá vô số thế trận của quân binh. Nhưng chiếc kiệu trước mắt lại như một pháo đài kiên cố, thành đồng vách sắt, hoàn toàn không có cách nào tập kích, chẳng có chỗ nào có thể tấn công!
Lúc này, chợt nghe thấy hai tiếng vù vù.
Hai tiếng động này giống như âm thanh phát ra từ hai cái chày to lớn đang được gã khổng lồ vung lên với thần lực trời sinh.
Nhưng đó chỉ là tiếng phất ống tay áo của Vi Áp Mao, đầu tóc bạc phơ, cử chỉ già nua.
Lão vừa vung vẫy hai ống tay áo phồng căng như cánh buồm no gió, vừa sải bước về phía chiếc kiệu.
Tiếng gió rít đột ngột trở nên dữ dội hơn; rần rật, lại rần rật, giống như hai cây đại thụ đang được vung lên, chứ không phải chỉ là hai chiếc chùy lớn.
Vi Áp Mao bước càng lúc càng nhanh.
Toàn thân lão được hai ống tay áo che chắn, mưa gió cũng không lọt.
Từ đầu tới chân lão dường như đã được hai luồng tụ phong dày đặc này bao lấy.
Vi Áp Mao càng bước nhanh hơn. Cuồng phong từ hai ống tay áo càng mạnh.
Lúc này lão chỉ còn cách chiếc kiệu không đến bảy xích (1 xích = 1/3 m), hai luồng tụ phong càng trở nên kinh khủng, âm thanh dữ dội như hai chiếc trống lớn đang vỗ rầm rầm vào nhau.
Toàn thân Vi Áp Mao cũng đã căng phồng lên.
Khắp thân lão đều tràn đầy chân khí, thân thể vốn khô quắt gầy gò của lão đã biến thành to béo như Cao Kê Huyết.
Cao Kê Huyết biết lão chiến hữu già trung thành của mình đã dùng đến bản lĩnh giữ nhà “Càn nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công”. Với công lực thuần dương tu luyện sáu mươi năm, lão đã tạo nên màn nguyên khí hùng hậu sung mãn khiến ám khí của người trong kiệu chẳng cách nào phá nổi.
Lão muốn một kích phá tan chiếc kiệu ma quái kia!
Vi Áp Mao đã tiếp cận chiếc kiệu.
Chỉ còn năm bước.
Vi Áp Mao chuẩn bị dùng Tiên Thiên Canh Khí của “Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” phá nát chiếc kiệu.
Chỉ còn bốn bước.
Dường như người trong kiệu không nghĩ được cách gì để chế ngự luồng chân khí nội gia mạnh mẽ không thể chống đỡ nổi này.
Nếu cứ thế mà xông bừa ra, tất nhiên y sẽ phải liều mạng đối đầu trực tiếp với Vi Áp Mao.
Võ công của Vi Áp Mao không hỗn tạp! Nội công của lão lại tinh thuần, nội khí sung mãn quyết không dưới Thiết Thủ. Lão đã ngang dọc khắp giang hồ lâu nay, chẳng mấy ai có thể chống đỡ nổi “Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” của lão!
Đúng lúc này, rèm kiệu được vén lên!
Ngón tay trắng như ngọc búng xuống đất một chỉ, rồi rụt rất nhanh vào sau rèm kiệu.
Đột nhiên Cao Kê Huyết quát lên một tiếng chói tai: “Cẩn thận!”
Tuy người hắn mập mạp, nhưng giọng nói lại the thé.
Khi hắn vừa hét lên, cả thân hình cũng đã lướt đi. Thân hình mập mạp của hắn vốn giống như quả cầu, bụng tròn và nhô lên. Khi hắn lướt đi càng giống như quả hồng đột nhiên bay lên trời.
Không ai có thể hình dung nổi tốc độ của hắn.
So với ngọn giáo của Hách Liên Xuân Thủy, chỉ hơn chứ chẳng kém.
Vi Áp Mao sững sờ.
Khi lão thấy ngón tay ló ra từ trong rèm kiệu, liền cho rằng đối phương chuẩn bị tấn công mình, nên tập trung toàn lực ngưng thần chờ đợi, nào ngờ ngón tay lại rút vào.
Ngay lúc đó, lão chợt cảm thấy lòng bàn chân đau nhói.
Cơn đau này không phải chuyện thường. Lập tức lão cảm nhận được trong lòng bàn chân có một mũi châm nhỏ đâm thẳng vào huyệt Nội đình, rồi chuyển qua huyệt Côn luân, phá huyệt Phụ Dương mà lên, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua ba yếu huyệt!
Vi Áp Mao cảm thấy đau đớn không chịu nổi. ”Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” đã tản mạn được lão tập trung lại, ép xuống dưới nhằm ngăn mũi châm xông lên trên!
Đúng lúc đó, bức rèm lại vén lên, bàn tay lại vươn ra.
Bàn tay trắng như tuyết.
Ngón tay thon dài.
Bàn tay làm người ta phải kinh tâm động phách!
Hai ngón tay vung lên, một vật bắn vụt ra.
Vật đó tuy nhỏ bé, nhưng tốc độ lại rất nhanh, nhanh đến nỗi các cao thủ có mặt đều chẳng thể nhìn rõ được đó là vật gì.
Nhưng bàn tay đó đã từng phá tan “Tàn sơn thặng thủy đoạt mệnh thương” của Hách Liên Xuân Thủy bằng một mũi phi đao, đã khiến cho cả đám Tứ Đại Gia Bộc khốn đốn chỉ với một đồng xu. Cho dù bàn tay đó chỉ bắn ra một cọng tóc cũng đủ khiến cho các đại cao thủ ở đây phải kinh hồn bạt vía.
Vật đó bắn nhanh về phía ngực của Vi Áp Mao!
“Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” của Vi Áp Mao đã dồn hết vào chân phải để cản mũi châm nhỏ theo máu tuần hoàn mà công phá lên trên, nên lão chẳng còn cách nào chống đở ám khí này.
Ám khí lại bay nhanh như thế, cho dù bọn Thích Thiếu Thương có muốn cứu cũng chẳng kịp.
Nhưng Cao Kê Huyết đã kịp thời hành động ngay khi nguy cơ vừa phát sinh.
Thân hình gã nhanh nhẹn làm sao!
Gã vừa mới chuyển động, đã thấy ở bên cạnh Vi Áp Mao; nhìn lại lần nữa, đã thấy người gã di chuyển tới chỗ khác, trong tay đã tóm chặt lấy Vi Áp Mao.
Vật đó “rít” lên trong không trung, rồi lại bắn ngược “vèo” vào trong kiệu.
Đây là thứ ám khí ma quỷ gì?!
Cao Kê Huyết kéo Vi Áp Mao chạy đi, miệng hét lên the thé: “‘Địa tâm đoạt mệnh châm’ của Quỷ thủ thần tẩu!” Lúc gã hét xong thì trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi bị giam cầm dưới tay Vưu Tri Vị, cho dù đối diện với cái chết gã cũng không sợ, nhưng bây giờ vì lo lắng cho lão bằng hữu già mà mồ hôi gã tuôn như mưa.
Vi Áp Mao vận dụng chân khí ngăn mũi châm di chuyển, đau đớn rên thành tiếng, nhưng lại không ngừng lắc đầu lia lịa: “Không … phải …, kim này … không có độc …”
Lúc này mọi người mới rõ, vừa rồi người trong kiệu búng ngón tay xuống đất chính là đã bắn ra một mũi châm nhỏ. Mũi châm này đâm xuống mặt đất, chạy xuyên ngầm dưới đất, rồi lại trồi lên, đâm vào lòng bàn chân của Vi Áp Mao. Bản lĩnh và thủ pháp bắn ám khí này quả thật đã đạt tới mức tuyệt diệu, khiến người ta phải tán thưởng.
Trong võ lâm, kỹ năng bắn châm xuyên dưới đất giết người ngoài trăm bước chính là sở trường “Địa tâm đoạt mệnh châm’ của Quỷ Thủ Thần Sấu Hải Thác Sơn. Nhưng kim của Quỷ Thủ Thần Sấu thường được tẩm độc, phát tác ngay khi chạm vào máu, không thuốc nào chữa được. Cao Kê Huyết nghe Vi Áp Mao bảo châm không tẩm độc bèn nhẹ cả người. Nhưng bởi không biết người mới đến là ai nên lòng kinh sợ của gã càng tăng thêm.
Gã cảm thấy nhẹ người là vì nội công của Vi Áp Mao rất cao thâm, đối với loại kim châm thông thường, cho dù có tiềm nhập vào trong cơ thể rồi cũng chẳng đến mức khiến lão chết được. Người mới đến nếu là Quỷ Thủ Thần Sấu thì hãy còn tốt, vì mặc dù ám khí, chưởng pháp, kỹ năng trộm cướp của Hải Thác Sơn đều có tiếng tăm, nhưng nội công, hạ bàn lại yếu kém. Điều đáng sợ là nếu kẻ đến hôm nay không phải Hải Thác Sơn, mà lại là Lưu Độc Phong với kiếm pháp tinh xảo, nội công mạnh mẽ dị thường, thì kiếp số của cuộc chiến khó lòng tránh khỏi.
Người trong kiệu lạnh lùng bảo: “Ngươi không chết đâu.”
Cao Kê Huyết thở dài, tán thưởng: “Hảo ám khí!”
Người trong kiệu nói thêm: “Ám khí của ta từ trước tới nay không hề tẩm độc.”
Cao Kê Huyết hít một hơi: “Tiếc là …”
Người trong kiệu hỏi: “Tiếc cái gì?”
Cao Kê Huyết đáp: “Thân thủ ngươi cao cường như vậy mà lại làm cẩu nô tài cho bọn hôn quân gian thần!”
Người trong kiệu trầm lặng giây lát, lại chẳng nổi giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Kẻ ta muốn bắt là kẻ thương thiên hại lý, tội ác tầy trời, chính là kẻ đáng bắt. Việc này không có liên quan gì tới bọn ngươi!”
Cao Kê Huyết cười phẫn nộ: “Vu oan giá họa!”
Người trong kiệu cũng cười lạnh: “Nối giáo cho giặc, thấy ác mà không diệt. Xem ra người trong võ lâm có câu ‘Kê Huyết Áp Mao, ra tay độc ác mà lòng dạ nhân từ’, chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
Đột nhiên Cao Kê Huyết cười ré lên một tràng, hồi lâu mới bảo: “Ngươi là thứ không thấy được ánh sáng, mau lăn ra đây...”
Chợt nghe soạt một tiếng.
Hóa ra lúc Cao Kê Huyết và người trong kiệu đối đáp, Tức đại nương đã im hơi lặng tiếng, bí mật tiến lại gần chiếc kiệu.
Tràng cười ré lên của Cao Kê Huyết là nhằm che giấu tiếng bước chân vốn đã nhẹ nhàng như lá rơi của nàng.
Thấy đã áp sát chiếc kiệu, Tức đại nương bất ngờ vung kiếm.
Mũi kiếm đâm vào trong kiệu.
“Bình” một tiếng, một bóng trắng từ trong kiệu vọt ra.
Cao Kê Huyết đã sớm dồn lực chờ sẵn, chỉ chờ lúc này.
Gã hú lên lanh lảnh.
Tiếng hú vừa cất lên, người đã tới.
Không ai có thể tưởng được một người to béo cồng kềnh như gã mà thân pháp lại nhanh đến như vậy.
Trong thuật khinh công, “nhanh” chẳng phải là yếu tố quá khó để vươn tới.
Nhưng vẫn có thể duy trì được sát lực và uy thế trong khi thân thể nhẹ như chim yến, lướt nhanh như nước chảy mây trôi, thì mới là khó đạt được.
Trong sát na bóng trắng vừa thấp thoáng, Cao Kê Huyết đã vọt tới phía sau y.
Bảy đòn sát thủ của gã cũng đồng thời công đến.
Nhưng, đột nhiên, trước mắt gã không thấy bóng ai.
Lại chợt thấy lạnh sau lưng. Địch nhân đã đến.
Khinh công của người trong kiệu còn đáng sợ hơn gã gấp bội phần. Cao Kê Huyết hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người này đã có thể tránh một kiếm im hơi lặng tiếng của Tức đại nương, đang lúc vọt người lên, bất ngờ gặp mình đánh lén, sao lại có thể nhoáng người một cái đã đến ngay sau lưng mình?
Người áo trắng đã đến sau lưng Cao Kê Huyết, chẳng khác nào Cao Kê Huyết phơi lưng trống cho đối phương.
Người áo trắng có ra tay hay không?
Cao Kê Huyết không biết.
Đột nhiên gã cảm thấy có kiếm phong vút tới.
Người áo trắng cũng kinh hoảng, cảm giác được luồng kiếm phong đang uy hiếp từ sau lưng.
“Cửu hiện thần long” Thích Thiếu Thương đã xuất kiếm.
Kiếm đâm vào lưng người áo trắng.
Chợt người áo trắng xoay tròn một vòng, thân thể nhanh chóng hạ xuống, rơi vào trong kiệu.
Bây giờ nhát kiếm của Thích Thiếu Thương lại trở thành đâm vào lưng Cao Kê Huyết!
Đang khi Thích Thiếu Thương hoảng hốt, Cao Kê Huyết bỗng nhiên xoay người, lật tay vỗ một cái, kẹp cứng thanh trường kiếm.
Hai người nhanh chóng hạ xuống.
Chiếc kiệu ở ngay phía dưới.
Bản thân chiếc kiệu chẳng đáng sợ.
Nhưng người trong kiệu lại bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ám khí khiến người ta chẳng thể đề phòng được.
Nhát kiếm này của Thích Thiếu Thương đã chuẩn bị từ lâu, dĩ nhiên không phải tầm thường. Một chiêu xoay người “Vạn phật nhất ấn” của Cao Kê Huyết cũng là tinh hoa võ công cả đời của gã. Nhưng cả hai chiêu đều uổng phí, lực đạo của hai người triệt tiêu lẫn nhau, thân hình bọn họ lại đang hạ xuống, đúng là cơ hội rất tốt cho người trong kiệu.
Hách Liên Xuân Thủy quát lớn, nhảy vọt đến. Lúc đang ở trên không, thương của gã đã quét ngang, đẩy hai người Thích, Cao dạt sang một bên.
Lúc này, Tức đại nương thấy kiếm đâm không trúng, nên rút kiếm muốn lui.
Kiếm vừa rút ra, thì người áo trắng đã quay về trong kiệu.
Từ cái lỗ do kiếm vừa rút ra, bỗng nhiên bắn ra mười bảy, mười tám viên trân châu ngũ sắc nhỏ như lỗ xâu kim.
Nhất thời Tức đại nương không thể tránh kịp. Đột nhiên kình phong ập tới, Vi Áp Mao đã chắn trước người nàng, hai ống tay áo vội phất ra, gạt rơi các viên trân châu nhiều màu sắc, bảo vệ cho nàng thối lui.
Hóa ra Vi Áp Mao có nội công thâm hậu, trong khoảng thời gian ngắn đã ép được mũi châm ra khỏi gan bàn chân, kịp thời ứng cứu Tức đại nương.
Người trong kiệu thoắt ẩn thoắt hiện, trước sau vẫn chưa hề lộ mặt. Y chỉ đơn thuần dùng kỹ thuật ném ám khí khiến người người kinh hoàng và với khinh công siêu phàm thoát tục đã đánh bại ba lần hợp công của năm đại cao thủ: Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết, Tức đại nương, Vi Áp Mao và Hách Liên Xuân Thủy.
Chiếc kiệu vẫn là chiếc kiệu dưới trăng.
Năm người thất sắc nhìn nhau, thối lui vài bước.
“Ngươi …” cặp mắt sắc bén của Thích Thiếu Thương như muốn uy hiếp đối phương: “Ngươi không phải là Lưu Độc Phong!”
“Ngươi là ai?!”
Người trong kiệu lạnh nhạt đáp: “Ta không phải là Lưu Độc Phong, nhưng cũng đến để bắt người.”
Cùng một lúc, năm người đồng loạt quát lớn!
Mặc kể kẻ đến là ai, đều là đến để bắt người!
Bọn họ không con đường nào khác!
Chỉ còn cách giết y, mở một con đường máu lúc đại quân của bọn Cố Tích Triều còn chưa kịp kéo đến.
Năm người bọn họ đồng loạt xông lên.
Ngọn thương ánh bạc. Kiếm loáng sắc hồng. Tụ phong dữ dội. Đoản kiếm vô thanh. Phật chưởng hùng hậu.
Bọn họ quyết hợp sức cả năm người, tung một đòn hủy diệt chiếc kiệu ma quái kia.
Ai có thể ngăn cản được năm đại cao thủ cùng dốc hết toàn lực hợp kích?
Chỉ nghe tiếng than vang lên từ trong kiệu: “Ta chỉ muốn lùng bắt phạm nhân, cần gì các ngươi phải làm khổ mình như thế?”
Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên quát to: “Dừng tay!”
Hắn đã nhận ra nếu người trong kiệu muốn giết “Tứ đại gia bộc”, thì vừa rồi chỉ cần nhấc tay một cái là xong.
Đám “Tứ đại gia bộc” vừa dừng lại, thân thể Hách Liên Xuân Thủy vụt biến thành một luồng gió rít sắc nhọn!
Người là người, không thể biến thành tiếng động được.
Sở dĩ Hách Liên Xuân Thủy bỗng nhiên biến thành một luồng gió rít sắc nhọn, là bởi vì hắn và cây thương trên tay đã hợp nhất với nhau.
Ngọn thương đã thủ thế từ lâu của hắn đâm thẳng ra như mũi tên sắc nhọn được bắn ra mạnh mẽ từ một cây cung vĩ đại, không gì cản trở nổi.
Cả thân thể hắn đã trở thành một bộ phận của cây thương.
Tinh lực toàn thân hắn tụ thành nhát thương đầy sát khí, không chỉ muốn đâm xuyên qua kiệu cùng người ngồi trong, mà dường như còn muốn phá tan cả dãy núi phía sau!
Uy lực của cây thương lúc chưa phát ra đã khiến cho quần áo của nhóm Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh hắn bay phần phật, tóc tai bị thổi ngược ra sau.
Ngọn thương chưa đến, rèm kiệu đã bị gió mạnh hất tung lên!
Nhưng mục đích của Hách Liên Xuân Thủy không phải là muốn đâm chết ngay Lưu Độc Phong.
Hắn chỉ muốn ép lão rời kiệu!
Rèm kiệu bị ngọn gió mãnh liệt cuốn tung lên.
Trong kiệu tối đen, một người mặc trường bào trắng đang ngồi. Còn chưa kịp thấy rõ mặt mũi, kẻ đó đã phất tay lên.
Tay trắng bệch.
Bàn tay nhợt nhạt.
Ngón tay càng trắng.
Kẹp một ngọn đao trắng như tuyết.
Đao càng trắng!
So với tuyết còn trắng hơn.
Mũi đao sáng loáng.
Ánh đao càng sáng rỡ.
Ánh đao rực rỡ làm mờ mắt Hách Liên Xuân Thủy!
Mũi đao trong chớp mắt đã đâm vào giữa hai mắt hắn.
Hách Liên Xuân Thủy hú lên một tiếng dài, không còn màng tới việc đả thương kẻ địch, thân hình vụt bắn thẳng, tung vọt lên trời cao.
Ngọn đao ném hụt, bay vào khoảng không.
Đang có lợi thế ở trên cao, mũi thương của Hách Liên Xuân Thủy chuyển thành từ trên đâm xuống.
Tuy đánh hụt, nhưng ngọn đao lại xoay ngược trên không trung, bắn vào bụng dưới Hách Liên Xuân Thủy.
Hắn đành quát lớn, lộn ba vòng trên không, hạ người xuống đất ngoài một trượng
Nói chung, việc một cao thủ võ lâm đã dốc hết toàn lực tấn công, lại còn có thể đổi khí trên không, chuyển hướng tấn công tiếp là cực kỳ khó khăn. Khí thế tấn công lần đầu của Hách Liên Xuân Thủy rất hăng hái, nhưng lại bị phi đao ngăn cản; lần tập kích thứ hai thì bị phi đao bắn tới, hắn lại phải tránh né. Nguyên khí đang rạo rực trong người không có chỗ phát tiết ra ngoài, ngọn thương của hắn lạc vào tảng đá lớn bên đường.
Tảng đá lớn trúng phải thương, rắc lên một tiếng, vỡ vụn ra. Hách Liên Xuân Thủy cảm thấy chân khí chạy ngược, ngũ tạng khó chịu đến mức muốn mở miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng do bản tính quật cường, hắn miễn cưỡng nuốt ngụm máu nóng đó xuống, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn không ngờ được rằng ngọn đao đó giống như có người điều khiển, sau khi đâm hụt lần thứ hai lại đang âm thầm bắn ngược trở lại!
Lúc Hách Liên Xuân Thủy phát hiện ra thì đã không kịp tránh né!
Một tiếng “coong” vang dội.
Bóng áo trắng nhoáng lên.
Thích Thiếu Thương đã hạ xuống trước mặt Hách Liên Xuân Thủy.
Cụt một tay, y dùng kiếm đánh rơi phi đao.
Người y đứng chắn trước ngọn ngân thương của Hách Liên Xuân Thủy.
Một mang kiếm, một cầm thương, hai người, bốn mắt, nhìn trừng trừng vào chiếc kiệu.
Rèm kiệu lại buông xuống.
Dưới ánh trăng.
Chiếc kiệu vẫn mang vẻ ma quái.
Từ lúc xuất đạo đến nay, Thích Thiếu Thương đã công hạ không ít cửa ải khó khăn hiểm yếu, đã công phá vô số thế trận của quân binh. Nhưng chiếc kiệu trước mắt lại như một pháo đài kiên cố, thành đồng vách sắt, hoàn toàn không có cách nào tập kích, chẳng có chỗ nào có thể tấn công!
Lúc này, chợt nghe thấy hai tiếng vù vù.
Hai tiếng động này giống như âm thanh phát ra từ hai cái chày to lớn đang được gã khổng lồ vung lên với thần lực trời sinh.
Nhưng đó chỉ là tiếng phất ống tay áo của Vi Áp Mao, đầu tóc bạc phơ, cử chỉ già nua.
Lão vừa vung vẫy hai ống tay áo phồng căng như cánh buồm no gió, vừa sải bước về phía chiếc kiệu.
Tiếng gió rít đột ngột trở nên dữ dội hơn; rần rật, lại rần rật, giống như hai cây đại thụ đang được vung lên, chứ không phải chỉ là hai chiếc chùy lớn.
Vi Áp Mao bước càng lúc càng nhanh.
Toàn thân lão được hai ống tay áo che chắn, mưa gió cũng không lọt.
Từ đầu tới chân lão dường như đã được hai luồng tụ phong dày đặc này bao lấy.
Vi Áp Mao càng bước nhanh hơn. Cuồng phong từ hai ống tay áo càng mạnh.
Lúc này lão chỉ còn cách chiếc kiệu không đến bảy xích (1 xích = 1/3 m), hai luồng tụ phong càng trở nên kinh khủng, âm thanh dữ dội như hai chiếc trống lớn đang vỗ rầm rầm vào nhau.
Toàn thân Vi Áp Mao cũng đã căng phồng lên.
Khắp thân lão đều tràn đầy chân khí, thân thể vốn khô quắt gầy gò của lão đã biến thành to béo như Cao Kê Huyết.
Cao Kê Huyết biết lão chiến hữu già trung thành của mình đã dùng đến bản lĩnh giữ nhà “Càn nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công”. Với công lực thuần dương tu luyện sáu mươi năm, lão đã tạo nên màn nguyên khí hùng hậu sung mãn khiến ám khí của người trong kiệu chẳng cách nào phá nổi.
Lão muốn một kích phá tan chiếc kiệu ma quái kia!
Vi Áp Mao đã tiếp cận chiếc kiệu.
Chỉ còn năm bước.
Vi Áp Mao chuẩn bị dùng Tiên Thiên Canh Khí của “Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” phá nát chiếc kiệu.
Chỉ còn bốn bước.
Dường như người trong kiệu không nghĩ được cách gì để chế ngự luồng chân khí nội gia mạnh mẽ không thể chống đỡ nổi này.
Nếu cứ thế mà xông bừa ra, tất nhiên y sẽ phải liều mạng đối đầu trực tiếp với Vi Áp Mao.
Võ công của Vi Áp Mao không hỗn tạp! Nội công của lão lại tinh thuần, nội khí sung mãn quyết không dưới Thiết Thủ. Lão đã ngang dọc khắp giang hồ lâu nay, chẳng mấy ai có thể chống đỡ nổi “Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” của lão!
Đúng lúc này, rèm kiệu được vén lên!
Ngón tay trắng như ngọc búng xuống đất một chỉ, rồi rụt rất nhanh vào sau rèm kiệu.
Đột nhiên Cao Kê Huyết quát lên một tiếng chói tai: “Cẩn thận!”
Tuy người hắn mập mạp, nhưng giọng nói lại the thé.
Khi hắn vừa hét lên, cả thân hình cũng đã lướt đi. Thân hình mập mạp của hắn vốn giống như quả cầu, bụng tròn và nhô lên. Khi hắn lướt đi càng giống như quả hồng đột nhiên bay lên trời.
Không ai có thể hình dung nổi tốc độ của hắn.
So với ngọn giáo của Hách Liên Xuân Thủy, chỉ hơn chứ chẳng kém.
Vi Áp Mao sững sờ.
Khi lão thấy ngón tay ló ra từ trong rèm kiệu, liền cho rằng đối phương chuẩn bị tấn công mình, nên tập trung toàn lực ngưng thần chờ đợi, nào ngờ ngón tay lại rút vào.
Ngay lúc đó, lão chợt cảm thấy lòng bàn chân đau nhói.
Cơn đau này không phải chuyện thường. Lập tức lão cảm nhận được trong lòng bàn chân có một mũi châm nhỏ đâm thẳng vào huyệt Nội đình, rồi chuyển qua huyệt Côn luân, phá huyệt Phụ Dương mà lên, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua ba yếu huyệt!
Vi Áp Mao cảm thấy đau đớn không chịu nổi. ”Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” đã tản mạn được lão tập trung lại, ép xuống dưới nhằm ngăn mũi châm xông lên trên!
Đúng lúc đó, bức rèm lại vén lên, bàn tay lại vươn ra.
Bàn tay trắng như tuyết.
Ngón tay thon dài.
Bàn tay làm người ta phải kinh tâm động phách!
Hai ngón tay vung lên, một vật bắn vụt ra.
Vật đó tuy nhỏ bé, nhưng tốc độ lại rất nhanh, nhanh đến nỗi các cao thủ có mặt đều chẳng thể nhìn rõ được đó là vật gì.
Nhưng bàn tay đó đã từng phá tan “Tàn sơn thặng thủy đoạt mệnh thương” của Hách Liên Xuân Thủy bằng một mũi phi đao, đã khiến cho cả đám Tứ Đại Gia Bộc khốn đốn chỉ với một đồng xu. Cho dù bàn tay đó chỉ bắn ra một cọng tóc cũng đủ khiến cho các đại cao thủ ở đây phải kinh hồn bạt vía.
Vật đó bắn nhanh về phía ngực của Vi Áp Mao!
“Can nguyên đại chu thiên tiểu dương thần công” của Vi Áp Mao đã dồn hết vào chân phải để cản mũi châm nhỏ theo máu tuần hoàn mà công phá lên trên, nên lão chẳng còn cách nào chống đở ám khí này.
Ám khí lại bay nhanh như thế, cho dù bọn Thích Thiếu Thương có muốn cứu cũng chẳng kịp.
Nhưng Cao Kê Huyết đã kịp thời hành động ngay khi nguy cơ vừa phát sinh.
Thân hình gã nhanh nhẹn làm sao!
Gã vừa mới chuyển động, đã thấy ở bên cạnh Vi Áp Mao; nhìn lại lần nữa, đã thấy người gã di chuyển tới chỗ khác, trong tay đã tóm chặt lấy Vi Áp Mao.
Vật đó “rít” lên trong không trung, rồi lại bắn ngược “vèo” vào trong kiệu.
Đây là thứ ám khí ma quỷ gì?!
Cao Kê Huyết kéo Vi Áp Mao chạy đi, miệng hét lên the thé: “‘Địa tâm đoạt mệnh châm’ của Quỷ thủ thần tẩu!” Lúc gã hét xong thì trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi bị giam cầm dưới tay Vưu Tri Vị, cho dù đối diện với cái chết gã cũng không sợ, nhưng bây giờ vì lo lắng cho lão bằng hữu già mà mồ hôi gã tuôn như mưa.
Vi Áp Mao vận dụng chân khí ngăn mũi châm di chuyển, đau đớn rên thành tiếng, nhưng lại không ngừng lắc đầu lia lịa: “Không … phải …, kim này … không có độc …”
Lúc này mọi người mới rõ, vừa rồi người trong kiệu búng ngón tay xuống đất chính là đã bắn ra một mũi châm nhỏ. Mũi châm này đâm xuống mặt đất, chạy xuyên ngầm dưới đất, rồi lại trồi lên, đâm vào lòng bàn chân của Vi Áp Mao. Bản lĩnh và thủ pháp bắn ám khí này quả thật đã đạt tới mức tuyệt diệu, khiến người ta phải tán thưởng.
Trong võ lâm, kỹ năng bắn châm xuyên dưới đất giết người ngoài trăm bước chính là sở trường “Địa tâm đoạt mệnh châm’ của Quỷ Thủ Thần Sấu Hải Thác Sơn. Nhưng kim của Quỷ Thủ Thần Sấu thường được tẩm độc, phát tác ngay khi chạm vào máu, không thuốc nào chữa được. Cao Kê Huyết nghe Vi Áp Mao bảo châm không tẩm độc bèn nhẹ cả người. Nhưng bởi không biết người mới đến là ai nên lòng kinh sợ của gã càng tăng thêm.
Gã cảm thấy nhẹ người là vì nội công của Vi Áp Mao rất cao thâm, đối với loại kim châm thông thường, cho dù có tiềm nhập vào trong cơ thể rồi cũng chẳng đến mức khiến lão chết được. Người mới đến nếu là Quỷ Thủ Thần Sấu thì hãy còn tốt, vì mặc dù ám khí, chưởng pháp, kỹ năng trộm cướp của Hải Thác Sơn đều có tiếng tăm, nhưng nội công, hạ bàn lại yếu kém. Điều đáng sợ là nếu kẻ đến hôm nay không phải Hải Thác Sơn, mà lại là Lưu Độc Phong với kiếm pháp tinh xảo, nội công mạnh mẽ dị thường, thì kiếp số của cuộc chiến khó lòng tránh khỏi.
Người trong kiệu lạnh lùng bảo: “Ngươi không chết đâu.”
Cao Kê Huyết thở dài, tán thưởng: “Hảo ám khí!”
Người trong kiệu nói thêm: “Ám khí của ta từ trước tới nay không hề tẩm độc.”
Cao Kê Huyết hít một hơi: “Tiếc là …”
Người trong kiệu hỏi: “Tiếc cái gì?”
Cao Kê Huyết đáp: “Thân thủ ngươi cao cường như vậy mà lại làm cẩu nô tài cho bọn hôn quân gian thần!”
Người trong kiệu trầm lặng giây lát, lại chẳng nổi giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Kẻ ta muốn bắt là kẻ thương thiên hại lý, tội ác tầy trời, chính là kẻ đáng bắt. Việc này không có liên quan gì tới bọn ngươi!”
Cao Kê Huyết cười phẫn nộ: “Vu oan giá họa!”
Người trong kiệu cũng cười lạnh: “Nối giáo cho giặc, thấy ác mà không diệt. Xem ra người trong võ lâm có câu ‘Kê Huyết Áp Mao, ra tay độc ác mà lòng dạ nhân từ’, chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
Đột nhiên Cao Kê Huyết cười ré lên một tràng, hồi lâu mới bảo: “Ngươi là thứ không thấy được ánh sáng, mau lăn ra đây...”
Chợt nghe soạt một tiếng.
Hóa ra lúc Cao Kê Huyết và người trong kiệu đối đáp, Tức đại nương đã im hơi lặng tiếng, bí mật tiến lại gần chiếc kiệu.
Tràng cười ré lên của Cao Kê Huyết là nhằm che giấu tiếng bước chân vốn đã nhẹ nhàng như lá rơi của nàng.
Thấy đã áp sát chiếc kiệu, Tức đại nương bất ngờ vung kiếm.
Mũi kiếm đâm vào trong kiệu.
“Bình” một tiếng, một bóng trắng từ trong kiệu vọt ra.
Cao Kê Huyết đã sớm dồn lực chờ sẵn, chỉ chờ lúc này.
Gã hú lên lanh lảnh.
Tiếng hú vừa cất lên, người đã tới.
Không ai có thể tưởng được một người to béo cồng kềnh như gã mà thân pháp lại nhanh đến như vậy.
Trong thuật khinh công, “nhanh” chẳng phải là yếu tố quá khó để vươn tới.
Nhưng vẫn có thể duy trì được sát lực và uy thế trong khi thân thể nhẹ như chim yến, lướt nhanh như nước chảy mây trôi, thì mới là khó đạt được.
Trong sát na bóng trắng vừa thấp thoáng, Cao Kê Huyết đã vọt tới phía sau y.
Bảy đòn sát thủ của gã cũng đồng thời công đến.
Nhưng, đột nhiên, trước mắt gã không thấy bóng ai.
Lại chợt thấy lạnh sau lưng. Địch nhân đã đến.
Khinh công của người trong kiệu còn đáng sợ hơn gã gấp bội phần. Cao Kê Huyết hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người này đã có thể tránh một kiếm im hơi lặng tiếng của Tức đại nương, đang lúc vọt người lên, bất ngờ gặp mình đánh lén, sao lại có thể nhoáng người một cái đã đến ngay sau lưng mình?
Người áo trắng đã đến sau lưng Cao Kê Huyết, chẳng khác nào Cao Kê Huyết phơi lưng trống cho đối phương.
Người áo trắng có ra tay hay không?
Cao Kê Huyết không biết.
Đột nhiên gã cảm thấy có kiếm phong vút tới.
Người áo trắng cũng kinh hoảng, cảm giác được luồng kiếm phong đang uy hiếp từ sau lưng.
“Cửu hiện thần long” Thích Thiếu Thương đã xuất kiếm.
Kiếm đâm vào lưng người áo trắng.
Chợt người áo trắng xoay tròn một vòng, thân thể nhanh chóng hạ xuống, rơi vào trong kiệu.
Bây giờ nhát kiếm của Thích Thiếu Thương lại trở thành đâm vào lưng Cao Kê Huyết!
Đang khi Thích Thiếu Thương hoảng hốt, Cao Kê Huyết bỗng nhiên xoay người, lật tay vỗ một cái, kẹp cứng thanh trường kiếm.
Hai người nhanh chóng hạ xuống.
Chiếc kiệu ở ngay phía dưới.
Bản thân chiếc kiệu chẳng đáng sợ.
Nhưng người trong kiệu lại bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ám khí khiến người ta chẳng thể đề phòng được.
Nhát kiếm này của Thích Thiếu Thương đã chuẩn bị từ lâu, dĩ nhiên không phải tầm thường. Một chiêu xoay người “Vạn phật nhất ấn” của Cao Kê Huyết cũng là tinh hoa võ công cả đời của gã. Nhưng cả hai chiêu đều uổng phí, lực đạo của hai người triệt tiêu lẫn nhau, thân hình bọn họ lại đang hạ xuống, đúng là cơ hội rất tốt cho người trong kiệu.
Hách Liên Xuân Thủy quát lớn, nhảy vọt đến. Lúc đang ở trên không, thương của gã đã quét ngang, đẩy hai người Thích, Cao dạt sang một bên.
Lúc này, Tức đại nương thấy kiếm đâm không trúng, nên rút kiếm muốn lui.
Kiếm vừa rút ra, thì người áo trắng đã quay về trong kiệu.
Từ cái lỗ do kiếm vừa rút ra, bỗng nhiên bắn ra mười bảy, mười tám viên trân châu ngũ sắc nhỏ như lỗ xâu kim.
Nhất thời Tức đại nương không thể tránh kịp. Đột nhiên kình phong ập tới, Vi Áp Mao đã chắn trước người nàng, hai ống tay áo vội phất ra, gạt rơi các viên trân châu nhiều màu sắc, bảo vệ cho nàng thối lui.
Hóa ra Vi Áp Mao có nội công thâm hậu, trong khoảng thời gian ngắn đã ép được mũi châm ra khỏi gan bàn chân, kịp thời ứng cứu Tức đại nương.
Người trong kiệu thoắt ẩn thoắt hiện, trước sau vẫn chưa hề lộ mặt. Y chỉ đơn thuần dùng kỹ thuật ném ám khí khiến người người kinh hoàng và với khinh công siêu phàm thoát tục đã đánh bại ba lần hợp công của năm đại cao thủ: Thích Thiếu Thương, Cao Kê Huyết, Tức đại nương, Vi Áp Mao và Hách Liên Xuân Thủy.
Chiếc kiệu vẫn là chiếc kiệu dưới trăng.
Năm người thất sắc nhìn nhau, thối lui vài bước.
“Ngươi …” cặp mắt sắc bén của Thích Thiếu Thương như muốn uy hiếp đối phương: “Ngươi không phải là Lưu Độc Phong!”
“Ngươi là ai?!”
Người trong kiệu lạnh nhạt đáp: “Ta không phải là Lưu Độc Phong, nhưng cũng đến để bắt người.”
Cùng một lúc, năm người đồng loạt quát lớn!
Mặc kể kẻ đến là ai, đều là đến để bắt người!
Bọn họ không con đường nào khác!
Chỉ còn cách giết y, mở một con đường máu lúc đại quân của bọn Cố Tích Triều còn chưa kịp kéo đến.
Năm người bọn họ đồng loạt xông lên.
Ngọn thương ánh bạc. Kiếm loáng sắc hồng. Tụ phong dữ dội. Đoản kiếm vô thanh. Phật chưởng hùng hậu.
Bọn họ quyết hợp sức cả năm người, tung một đòn hủy diệt chiếc kiệu ma quái kia.
Ai có thể ngăn cản được năm đại cao thủ cùng dốc hết toàn lực hợp kích?
/111
|