Khi Đào Thanh đột nhiên ra tay, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương muốn tương trợ, nhưng lúc đó lại có hai người tới kéo bọn họ chạy đi.
Một người giải thích: “Các ngươi mau chạy đi, mục tiêu của địch nhân là hai người các ngươi đó.”
Người kia nói tiếp: “Các ngươi cứ chạy trước, Đào lão gia sẽ ứng phó được cục diện tại đây.”
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương biết hai người này nói có lý.
Bọn họ nhằm thẳng hướng đất lầy mà chạy, trên mình dính không ít bùn lầy, rác rưởi, nhưng vẫn một mạch cướp đường trốn chạy; dọc đường lại có thêm bốn năm người tiếp ứng.
Một mặt chạy trốn, một mặt Thích Thiếu Thương cảm khái trong lòng: ngày sau nếu có thể báo được cừu, nhất định phải báo đáp đám bằng hữu bất chấp sống chết cứu giúp mình trong lúc hoạn nạn này.
Sắc trời càng lúc càng chuyển tối, ánh mặt trời đã khuất sau tầng mây.
Cả bọn chạy đến một nơi, có vẻ như là một hố phân cùng bãi giết bò mổ lợn. Đột nhiên, hai người chạy trước ngã nhào xuống đất.
Thích Thiếu Thương thấy thế, lập tức dừng chân. Hai hán tử Đào Đào trấn đã trúng phải ám khí, xem ra không sống nổi.
Từ trong lò mổ nhảy vọt ra hai người. Một tên quát to: “Họ Thích, họ Tức, các ngươi trốn không thoát đâu!” Đó chính là Lí Nhị và Chu Tứ.
Thích Thiếu Thương giận dữ quát lại: “Người các ngươi muốn bắt là ta, cớ sao lại giết hại người vô tội!”
Chu Tứ đáp: “Bọn chúng nối giáo cho giặc, giúp đỡ trọng phạm. Đáng chết!”
Tức đại nương bật cười: “Rất tốt, ta đã giết lão Đại của các ngươi, nay giết thêm hai tên nữa cũng không vấn đề gì!” Lời còn chưa dứt, người nàng đã như tên phóng đến, giao thủ cùng với Lí Nhị, Chu Tứ.
Lúc này, bên cạnh đầm chợt xuất hiện thêm mười một, mười hai người, cùng vung đao tấn công bọn chúng.
Lí Nhị một mình đối phó với đám người này, còn Chu Tứ khổ chiến cùng Tức đại nương.
Thích Thiếu Thương từng bước một áp sát Chu Tứ, gằn giọng: “Cút!” Một chưởng vỗ ra. Chu Tứ trời sinh cường hãn, quét ngược đao lên, định cắt đứt năm ngón tay của y. Đã đau lòng vì bị mất một tay, bây giờ lại thấy đối phương ra chiêu ác độc như vậy, Thích Thiếu Thương bèn vung chân lên, đá bay đao trong tay Chu Tứ.
Chu Tứ hét lớn một tiếng, lao cả thân mình nhào về phía Thích Thiếu Thương.
Đột nhiên, ba đạo bạch quang đồng loạt cắm ngập vào lưng, eo và bụng dưới của Chu Tứ.
Ngay khi đó, gầm lên một tiếng thét giận dữ.
Là Lưu Độc Phong.
Trương Ngũ và Liêu Lục đang kiệu Lưu Độc Phong gấp rút đuổi tới.
Toàn thân Chu Tứ vặn vẹo, đau đớn nấc lên, đổ ập xuống đất bùn tắt thở.
Thích Thiếu Thương trong lòng phát lạnh, chỉ thấy hai mắt Lưu Độc Phong phát ra tia nhìn cực kỳ phẫn nộ, tay áo không gió mà lay động. Y nghĩ thầm:
Cái chết của Vân Đại và Chu Tứ đều do ta trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra; mối thù này đã kết sâu rồi.
Ba đạo bạch quang lại phân ra ba hướng, từ trong người Chu Tứ bay vèo trở lại .
Quay lại tay ba người.
Ba người đội nón rộng vành che kín mặt, mình hổ lưng gấu, cao to lực lưỡng, nhìn cũng biết là những hán tử dũng mãnh.
Ba điểm “bạch quang” này được cột vào ba sợi tơ bạc mỏng manh gần như vô hình, sau khi đánh trúng Chu Tứ, lại quay trở về trong tay ba hán tử nọ.
Thì ra ba người đội nón rộng vành che mặt này chính là ba gã thợ gốm ngay trước cửa thị trấn đã đòi Tức đại nương bồi thường lúc trước.
Lưu Độc Phong hít sâu một hơi, tựa như muốn ép lửa giận xuống, chỉ nghe Liêu Lục buồn bã than: “Lão gia, bọn họ giết Tứ ca rồi …”
Lam Tam không nói lời nào, giống như hổ dữ nổi giận chực xông tới.
Lưu Độc Phong quát: “Không được vọng động!”
Lam Tam tức thì dừng lại.
Tức đại nương cùng Lí Nhị cũng dừng tay.
Lưu Độc Phong gằn giọng: ”Được lắm, người của Hách Liên công tử cũng đến rồi. Điếu Thi, Câu Nguyệt, Kim Phong, các ngươi việc gì phải che che giấu giấu như vậy?”
Ba vị hán tử đồng loạt bỏ nón trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt của ba tráng hán dũng mãnh, kiên định, tráng kiện.
Người thứ nhất ôm quyền xưng tên: “Tại hạ Trương Điếu Thi.”
Người thứ hai chắp tay: “Tại hạ Thẩm Câu Nguyệt.”
Người thứ ba cung tay vái chào: “Tại hạ Mạnh Kim Phong.”
Không ngờ ba vị thiết hán lại có danh tự phong nhã như vậy.
Trương Điếu Thi tiếp: “Hoa Gián tam kiệt bái kiến Lưu đại nhân.”
Thẩm Câu Nguyệt trần tình: “Giết thủ hạ của Lưu đại nhân là ba huynh đệ chúng tôi, bái kiến Lưu bộ thần cũng là ba người chúng tôi.”
Mạnh Kim Phong tổng kết: “Vì vậy, toàn bộ hành động của chúng tôi đều không liên quan gì đến Hách Liên công tử.”
Lưu Độc Phong là người lão luyện chốn giang hồ, đương nhiên lão hiểu rõ ý tứ của ba người bọn họ.
Hách Liên Xuân Thủy là tiểu hầu gia, có quyền thế danh vị nhất định. Hoa Gián tam kiệt ra tay cứu giúp Thích Thiếu Thương và Tức đại nương, dứt khoát là do Hách Liên Xuân Thủy chỉ đạo. Ba người phủ nhận danh nghĩa của Hách Liên Xuân Thủy, rõ ràng có dụng ý không muốn chủ nhân của bọn họ có xung đột chính diện trên triều đình với Lưu Độc Phong.
Nói cách khác, ba người này muốn chiếu theo quy củ võ lâm để hành sự, chứ không theo pháp luật quốc gia mà làm.
Tuy Lưu Độc Phong sống an nhàn, nhưng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn. Những năm gần đây, qua lại giao thiệp trong sự tranh đấu giữa Phó thừa tướng và Gia Cát tiên sinh, càng giống như đi giày trên băng mỏng. Chuyện truy bắt Thích Thiếu Thương, nếu không phải do Thánh thượng hạ chỉ, lại thêm bản thân lão cũng muốn dựa vào việc này để tra xét nguyên nhân cái chết của người bạn thân Lý Huyền Y, thì lão sẽ không nhận vụ án nan giải, gai góc này.
Ý tứ của Hoa Gián tam kiệt, lão đương nhiên hiểu rõ.
Lão cũng không muốn kết thêm thù.
Vì vậy lão gật đầu đáp: “Được, đây là ân oán giữa ta và ba người các ngươi. Các ngươi giết Chu Tứ, theo lý phải thường mạng.”
Tức đại nương chợt lên tiếng: “Thủ hạ của ngươi vừa ra tay đã giết ngay hai lương dân. Việc này thì tính sao đây? Lẽ nào đó không phải là mạng người?”
Lí Nhị hậm hực nói: “Bọn chúng giúp khâm phạm triều đình trốn chạy, đáng phải giết.”
Tức đại nương cười lạnh: “Ồ, thảo nào, các ngươi thích giết người thì giết người, ta thấy cũng chẳng khác gì cường đạo.”
Lí Nhị giận dữ quát: “Ngươi…“
Lưu Độc Phong trầm giọng: “Lí Nhị, vừa rồi có kẻ dùng Nhất Cửu Thần Nê giết hai người này, có phải ngươi ra tay không?”
Lí Nhị xòe tay ra, để lộ một nắm mũi tên màu vàng, yếu ớt nói: “Thuộc hạ có ý ra tay, nhưng vẫn còn chưa hạ thủ …”
Thẩm Câu Nguyệt nói: “Hắn nói thật đấy.”
Trương Điếu Thi nói tiếp: “Hắn còn chưa ra tay.”
Mạnh Kim Phong nối lời: “Kẻ ra tay đã chết rồi.”
Lưu Độc Phong nói: “Được, nếu đã như vậy, Chu Tứ giết người bừa bãi, nhưng rồi lại bị chính các ngươi giết chết. Nhưng hắn đang thi hành công vụ, đuổi bắt khâm phạm. Hai người đó đã giúp đỡ trọng phạm chạy trốn, đáng bị trừng phạt. Vậy xem như là hòa…”
Lí Nhị không phục, phản kháng: “Lão gia…”
Lưu Độc Phong không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Ta không truy cứu chuyện này nữa.”
Hoa Gián tam kiệt mừng ra mặt, chung qui Lưu Độc Phong cũng thuộc dạng đại địch, nếu có thể tránh được thì tốt quá.
Lưu Độc Phong lại nói: “Đó là ta theo qui củ giang hồ mà hành sự. Tuy nhiên, hai kẻ họ Thích, họ Tức kia đã giết mất một bộ hạ của ta, nhất định ta phải bắt bọn họ về qui án, các ngươi không được xen vào ”
Hoa Gián tam kiệt đều rùng mình.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Bọn họ phụng mệnh của Hách Liên công tử mà đến, mục đích chỉ có một: bảo hộ Tức đại nương và Thích Thiếu Thương, quyết không để cho hai người này bị thương hại. Vì muốn tốc chiến tốc thắng nhằm bảo vệ hai người Thích, Tức chạy trốn nên bọn họ đã hạ trọng thủ giết chết Chu Tứ. Lưu Độc Phong lại muốn bọn họ không quản đến việc này, đương nhiên Hoa Gián tam kiệt quyết không thể nghe theo.
Mạnh Kim Phong chợt bảo: “Lưu đại nhân, nghe nói ngài có một vị công tử, tên là Lưu Cảnh, rất tài giỏi. Hiện nay Lưu công tử đang làm việc dưới trướng của Hách Liên công tử, có rất nhiều đóng góp. Công tử rất muốn bẩm tấu với Thánh thượng phong quan cho Lưu công tử. Không biết ý kiến của đại nhân ra sao?”
Lưu Độc Phong thản nhiên trả lời: “Ta không có ý kiến về việc này. Nếu Lưu Cảnh có tố chất tốt, tự nhiên y sẽ được đề bạt. Nếu như y làm không tốt, thì mất chức cũng đáng. Ta đơn giản là không muốn khuyển tử phải cậy nhờ người khác để thăng quan phát tài.”
Trương Điếu Thi giơ ngón tay cái, tán thưởng: “Tuyệt! Quả nhiên Lưu bộ thần công ra công, tư ra tư, thật là công tư rạch ròi! Tuy nhiên, Lưu bộ thần cố tâm sưu tập Hoàng Miên (lụa vàng) của tiên đế cùng Trâm Bạch Bút* của đời Hán. Công tử chúng tôi đã sớm vì Bộ Thần tận tâm tìm kiếm khắp nơi, nay có ý kính tặng Bộ Thần…”
Lưu Độc Phong ngắt lời: “Ta tuy rất thích cổ vật và binh khí cổ, nhưng lúc này lại đang phải bắt người qui án. Những nhã hứng ấy, đợi khi trở về kinh thành sẽ nói tiếp. Vì thú vui mà quên chí hướng, điều ấy ta không làm.”
Thẩm Câu Nguyệt bước lên một bước, hỏi tiếp: “Lưu đại nhân, ngài có nhớ vị cô nương Mộng Mộng tuyệt đại tài sắc ở Thủy Nguyệt lâu không?”
Lưu Độc Phong đức cao vọng trọng, chỉ có điều những lúc rỗi rãi, cũng có những thú vui tao nhã, lưu tình khắp nơi. Tại kinh thành, lão hâm mộ nàng ca kỹ hạng nhất, tài sắc song toàn, tên là Mộng Mộng. Lưu Độc Phong thực sự si tình vị danh kỹ này, nhưng cô nương Mộng Mộng chung qui giữ thân như ngọc; không để mắt đến lão bộ đầu danh chấn khắp thiên hạ này.
Sắc mặt Lưu Độc Phong không đổi: “Thì sao?”
Thẩm Câu Nguyệt nhe răng cười bảo: “Công tử vẫn luôn muốn tác thành mối lương duyên tốt đẹp này, không hiểu Lưu đại nhân có ý kiến gì không?”
Lưu Độc Phong không ngờ lại bảo: “Răng ngươi trắng lắm!!”
Thẩm Câu Nguyệt cảm thấy bất ngờ, trong lòng cả kinh. Lưu Độc Phong ung dung nói tiếp: “Nếu đúng là lương duyên tốt đẹp thì không cần người ngoài mai mối. Vốn trăng đến rằm thì tròn, hoa đến mùa sẽ nở. Công tử có ý tốt, các ngươi hãy cảm tạ thay ta.”
Lão lại nhấn từng tiếng: “Ta chủ yếu tróc nã hai người này, không quan tâm đến việc khác. Không một ai được can thiệp vào.”
Ba người Điếu Thi, Câu Nguyệt, Kim Phong đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Nếu có người muốn xen vào thì sao?”
Lưu Độc Phong cương quyết: “Vì ở đây toàn là người giang hồ, đây lại là chuyện giang hồ nên ta cũng nhập gia tùy tục, dùng cách giải quyết của giang hồ: kẻ mạnh sẽ làm chủ. Kẻ nào can thiệp, ta quyết giết không tha.”
Sấm chớp ầm ì ở xa, sắc trời càng lúc càng âm u
Hoa Gián tam kiệt đều thở dài.
Trương Điếu Thi nói: “Lưu đại nhân, kỳ thật, không ai muốn trở thành kẻ địch của ngài.”
Lưu Độc Phong bình tĩnh đáp: “Ta biết.”
Mạnh Kim Phong nói: “Nếu phải đối đầu với ngài, phần thắng rất thấp.”
Lưu Độc Phong kiêu ngạo, nghiễm nhiên đáp: “Đương nhiên!”
Thẩm Câu Nguyệt than: “Đáng tiếc là chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Lời hắn vừa dứt, Lam Tam đang đứng phía sau đã hét lên một tiếng kinh hoàng.
Lưu Độc Phong quay nhanh đầu lại, vừa kịp nhìn thấy đao thép của Đào Thanh đã ghim vào giữa lưng Lam Tam. Vốn Đào Đào trấn có rất nhiều ngõ tắt bí mật, mà Đào Thanh lại là người rất rành rẽ nơi đây.
Ngay khi Lưu Độc Phong quay đầu nhìn lại, Hoa Gián tam kiệt đồng thời phát động tấn công.
Ba người bọn họ đưa tay lên, như kỳ tích, trên không đột nhiên xuất hiện ba đóa hoa.
Hoa trắng.
Nở mĩ lệ.
Sát cơ ẩn trong vẻ đẹp tráng lệ mê hoặc lòng người.
Hai đóa hoa trắng chia ra tấn công Trương Ngũ, Liêu Lục, một đóa “nở” về phía Lưu Độc Phong.
Ba người tin rằng: nếu phải đối phó với Lưu Độc Phong, biện pháp duy nhất phải là trước tiên đánh ngã hai người đang kiệu lão trên vai, tiêu diệt thủ hạ của lão, nhằm đưa lão vào hoàn cảnh bất lợi một mình tác chiến.
Không phải ai cũng vậy sao: Một khi cái nền bị phá vỡ, thì người rất lợi hại cũng không còn lợi hại được nữa.
Đã đối địch thì không thể nhân từ.
Thông thường, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn khốc đối với chính mình.
Tuy Lưu Độc Phong đưa mắt nhìn về phía sau nhưng hai tay lão đã hạ xuống, rút chéo hai thanh kiếm trên lưng Trương Ngũ, Liêu Lục.
Hai đạo kiếm quang một trắng một đen hất ra. Hai đóa “Bạch hoa” bị gạt bắn ngược trở lại, nhanh chóng chụp xuống Thẩm Câu Nguyệt, Trương Điếu Thi.
Sau đó lão nhanh chóng ngửa người lên không, song kiếm giao nhau. Nghe “đinh” một tiếng, song kiếm chéo nhau, gài chặt gốc đóa “bạch hoa” còn lại.
Hiển nhiên đó là thanh đao hình cánh hoa.
Chuôi đao là dây xích mảnh.
Dây xích đang do Mạnh Kim Phong giữ.
Lưu Độc Phong song kiếm chéo nhau cắt một nhát, nhưng dây xích vẫn không đứt.
Hai tay Mạnh Kim Phong xoắn lại, mượn sức, người như chim cắt phóng nhanh lên cao.
Y phóng vượt qua đỉnh đầu Lưu Độc Phong, dây xích quấn ngược lại xoắn quanh cổ lão.
Cùng lúc ấy, Trương Điếu Thi cùng Thẩm Câu Nguyệt tách rời “Hoa đao”, một trái một phải, bay vọt lên cao, người đang ở lưng chừng không, phi đao đã xé gió bắn về phía Lưu Độc Phong.
Trong tích tắc này, đột nhiên Trương Ngũ cùng Liêu Lục rút chủy thủ ra, đâm thẳng vào bụng Mạnh Kim Phong.
Mặc dù Mạnh Kim Phong có thể dùng xích bạc xoắn cổ Lưu Độc Phong, nhưng ở thế này y sẽ bị Trương Ngũ, Liêu Lục phanh ngực mất.
Đột nhiên vang lên hai tiếng xoeng xoẻng, chủy thủ trên tay Trương Ngũ và Liêu Lục bị đánh bay.
Là hắc bạch song kiếm của Lưu Độc Phong.
Lão không thể để Mạnh Kim Phong chết!
Ngay khi lão hạ kiếm gạt bay hai thanh chủy thủ, cổ và vai đã bị xích bạc quấn chặt. Cũng trong sát na đó, song đao của Trương Điếu Thi, Thẩm Câu Nguyệt cũng vừa bắn đến.
Tình thế càng hiểm nguy hơn khi Đào Thanh đã cấp tốc phong bế xong huyệt đạo của Lam Tam, lanh lẹ phóng đến, huy động đao thép nhằm lưng Lưu Độc Phong bửa tới.
Đào Thanh bay vọt lên không, mưa thấm vào người không ít.
Mưa đang rơi nặng hạt.
Lão toàn lực thi triển nhát đao đó.
Bọn họ quyết không để Lưu Độc Phong sống sót.
Vì bọn họ biết rằng nếu Lưu Độc Phong có thể phản kích, thì không một ai có cơ hội sống sót trở về.
Quy củ trước giờ trên giang hồ vốn vẫn là: không phải ngươi chết thì ta chết.
Ngươi chết tốt hơn nhiều so với ta chết!
Lúc này, trên người Lưu Độc Phong đã bị tơ bạc quấn chặt.
Song kiếm của lão lúc nãy đánh bay đao của hai gã bộ hạ, vẫn đang hướng xuống dưới.
Cương đao của Đào Thanh đã đến sau lưng lão.
Hoa đao của Trương Điếu Thi và Thẩm Câu Nguyệt đã “nở” ngay cổ của lão.
Mưa vẫn đang rơi. Một người y phục hiếm khi nhuốm bụi trần như Lưu Độc Phong, nay tóc tai lại ướt sũng, tựa hồ không mở mắt ra được.
Ngay lúc ấy, một tiếng sấm nổ vang, chớp lóe trên không, trong nháy mắt đó, trời đất đều xám nhợt.
Đào Thanh bay ngược trở lại.
Máu phun ra từ trên người lão.
Lão cảm nhận một nỗi khiếp hãi xưa nay chưa từng gặp. Dù thuở xưa bị quản thúc tại tử lao chờ chém, lão cũng chưa từng sợ hãi như thế này.
Lão cũng không phải là sợ bị thương. Trước khi làm tướng quân, lão đã từng ngang dọc trên giang hồ, có vết thương nào chưa lãnh qua? Nhưng lão chưa từng trải qua sự việc như lần này, không biết mình bị thụ thương như thế nào? Ra sao? Ngay cả địch nhân đả thương lão bằng cách nào, lão cũng hoàn toàn không biết.
Giống như sấm chớp, một khi đã phát ra, căn bản không có phương cách nào chế ngự.
Điều này làm lão gần như suy sụp, mất hẳn ý chí chiến đấu.
Ba người còn lại đều có cảm giác tương đồng.
Vốn Mạnh Kim Phong tấn công phía sau Lưu Độc Phong, đột nhiên y lại bị một luồng đại lực ném một cái, hự một tiếng, bay ngược trở lại, biến thành hướng trước mặt Lưu Độc Phong.
Gã cảm giác được sau lưng có một luồng đau buốt.
Đồng thời gã phát hiện hai người anh em kết nghĩa đang lảo đảo lùi lại.
Trương Điếu Thi chận ngực, Trầm Câu Nguyệt đỡ tay.
Bốn người bọn họ trước đó đã chiếm hết thượng phong, nhưng trong sát na chớp giật ấy, cục diện đảo ngược, cả bốn người bị thụ thương.
Đối phương vẫn nắm chặt song kiếm đứng dưới mưa, dường như đang nhìn bọn họ, cũng dường như không xem bọn họ ra gì.
Nếu có gì đó khác trước kia thì cũng chỉ có một điểm.
Lưu Độc Phong không còn ngự trên vai Trương Ngũ và Liêu Lục.
Lão đã nhảy xuống.
Đứng trên mặt đất.
Giữa trời mưa.
Song kiếm chéo nhau, lão đứng trên đất sình lầy, giữa cơn mưa như thác đổ.
Chú thích:
* Trâm Bạch Bút: Theo tập tục thời Hán, khi quan văn trình tấu lên vua, thường dùng bút lông viết lên thẻ tre. Lúc dùng xong thì dắt bút bên tai. Sau này hình thành nên chế độ, phàm là quan văn thượng triều, đều có dắt bút làm trâm. Đầu bút không chấm mực (bạch bút), chỉ đơn giản là vật trang sức, nên mới gọi là Trâm Bạch Bút. (Theo baidu.com)
Một người giải thích: “Các ngươi mau chạy đi, mục tiêu của địch nhân là hai người các ngươi đó.”
Người kia nói tiếp: “Các ngươi cứ chạy trước, Đào lão gia sẽ ứng phó được cục diện tại đây.”
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương biết hai người này nói có lý.
Bọn họ nhằm thẳng hướng đất lầy mà chạy, trên mình dính không ít bùn lầy, rác rưởi, nhưng vẫn một mạch cướp đường trốn chạy; dọc đường lại có thêm bốn năm người tiếp ứng.
Một mặt chạy trốn, một mặt Thích Thiếu Thương cảm khái trong lòng: ngày sau nếu có thể báo được cừu, nhất định phải báo đáp đám bằng hữu bất chấp sống chết cứu giúp mình trong lúc hoạn nạn này.
Sắc trời càng lúc càng chuyển tối, ánh mặt trời đã khuất sau tầng mây.
Cả bọn chạy đến một nơi, có vẻ như là một hố phân cùng bãi giết bò mổ lợn. Đột nhiên, hai người chạy trước ngã nhào xuống đất.
Thích Thiếu Thương thấy thế, lập tức dừng chân. Hai hán tử Đào Đào trấn đã trúng phải ám khí, xem ra không sống nổi.
Từ trong lò mổ nhảy vọt ra hai người. Một tên quát to: “Họ Thích, họ Tức, các ngươi trốn không thoát đâu!” Đó chính là Lí Nhị và Chu Tứ.
Thích Thiếu Thương giận dữ quát lại: “Người các ngươi muốn bắt là ta, cớ sao lại giết hại người vô tội!”
Chu Tứ đáp: “Bọn chúng nối giáo cho giặc, giúp đỡ trọng phạm. Đáng chết!”
Tức đại nương bật cười: “Rất tốt, ta đã giết lão Đại của các ngươi, nay giết thêm hai tên nữa cũng không vấn đề gì!” Lời còn chưa dứt, người nàng đã như tên phóng đến, giao thủ cùng với Lí Nhị, Chu Tứ.
Lúc này, bên cạnh đầm chợt xuất hiện thêm mười một, mười hai người, cùng vung đao tấn công bọn chúng.
Lí Nhị một mình đối phó với đám người này, còn Chu Tứ khổ chiến cùng Tức đại nương.
Thích Thiếu Thương từng bước một áp sát Chu Tứ, gằn giọng: “Cút!” Một chưởng vỗ ra. Chu Tứ trời sinh cường hãn, quét ngược đao lên, định cắt đứt năm ngón tay của y. Đã đau lòng vì bị mất một tay, bây giờ lại thấy đối phương ra chiêu ác độc như vậy, Thích Thiếu Thương bèn vung chân lên, đá bay đao trong tay Chu Tứ.
Chu Tứ hét lớn một tiếng, lao cả thân mình nhào về phía Thích Thiếu Thương.
Đột nhiên, ba đạo bạch quang đồng loạt cắm ngập vào lưng, eo và bụng dưới của Chu Tứ.
Ngay khi đó, gầm lên một tiếng thét giận dữ.
Là Lưu Độc Phong.
Trương Ngũ và Liêu Lục đang kiệu Lưu Độc Phong gấp rút đuổi tới.
Toàn thân Chu Tứ vặn vẹo, đau đớn nấc lên, đổ ập xuống đất bùn tắt thở.
Thích Thiếu Thương trong lòng phát lạnh, chỉ thấy hai mắt Lưu Độc Phong phát ra tia nhìn cực kỳ phẫn nộ, tay áo không gió mà lay động. Y nghĩ thầm:
Cái chết của Vân Đại và Chu Tứ đều do ta trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra; mối thù này đã kết sâu rồi.
Ba đạo bạch quang lại phân ra ba hướng, từ trong người Chu Tứ bay vèo trở lại .
Quay lại tay ba người.
Ba người đội nón rộng vành che kín mặt, mình hổ lưng gấu, cao to lực lưỡng, nhìn cũng biết là những hán tử dũng mãnh.
Ba điểm “bạch quang” này được cột vào ba sợi tơ bạc mỏng manh gần như vô hình, sau khi đánh trúng Chu Tứ, lại quay trở về trong tay ba hán tử nọ.
Thì ra ba người đội nón rộng vành che mặt này chính là ba gã thợ gốm ngay trước cửa thị trấn đã đòi Tức đại nương bồi thường lúc trước.
Lưu Độc Phong hít sâu một hơi, tựa như muốn ép lửa giận xuống, chỉ nghe Liêu Lục buồn bã than: “Lão gia, bọn họ giết Tứ ca rồi …”
Lam Tam không nói lời nào, giống như hổ dữ nổi giận chực xông tới.
Lưu Độc Phong quát: “Không được vọng động!”
Lam Tam tức thì dừng lại.
Tức đại nương cùng Lí Nhị cũng dừng tay.
Lưu Độc Phong gằn giọng: ”Được lắm, người của Hách Liên công tử cũng đến rồi. Điếu Thi, Câu Nguyệt, Kim Phong, các ngươi việc gì phải che che giấu giấu như vậy?”
Ba vị hán tử đồng loạt bỏ nón trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt của ba tráng hán dũng mãnh, kiên định, tráng kiện.
Người thứ nhất ôm quyền xưng tên: “Tại hạ Trương Điếu Thi.”
Người thứ hai chắp tay: “Tại hạ Thẩm Câu Nguyệt.”
Người thứ ba cung tay vái chào: “Tại hạ Mạnh Kim Phong.”
Không ngờ ba vị thiết hán lại có danh tự phong nhã như vậy.
Trương Điếu Thi tiếp: “Hoa Gián tam kiệt bái kiến Lưu đại nhân.”
Thẩm Câu Nguyệt trần tình: “Giết thủ hạ của Lưu đại nhân là ba huynh đệ chúng tôi, bái kiến Lưu bộ thần cũng là ba người chúng tôi.”
Mạnh Kim Phong tổng kết: “Vì vậy, toàn bộ hành động của chúng tôi đều không liên quan gì đến Hách Liên công tử.”
Lưu Độc Phong là người lão luyện chốn giang hồ, đương nhiên lão hiểu rõ ý tứ của ba người bọn họ.
Hách Liên Xuân Thủy là tiểu hầu gia, có quyền thế danh vị nhất định. Hoa Gián tam kiệt ra tay cứu giúp Thích Thiếu Thương và Tức đại nương, dứt khoát là do Hách Liên Xuân Thủy chỉ đạo. Ba người phủ nhận danh nghĩa của Hách Liên Xuân Thủy, rõ ràng có dụng ý không muốn chủ nhân của bọn họ có xung đột chính diện trên triều đình với Lưu Độc Phong.
Nói cách khác, ba người này muốn chiếu theo quy củ võ lâm để hành sự, chứ không theo pháp luật quốc gia mà làm.
Tuy Lưu Độc Phong sống an nhàn, nhưng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn. Những năm gần đây, qua lại giao thiệp trong sự tranh đấu giữa Phó thừa tướng và Gia Cát tiên sinh, càng giống như đi giày trên băng mỏng. Chuyện truy bắt Thích Thiếu Thương, nếu không phải do Thánh thượng hạ chỉ, lại thêm bản thân lão cũng muốn dựa vào việc này để tra xét nguyên nhân cái chết của người bạn thân Lý Huyền Y, thì lão sẽ không nhận vụ án nan giải, gai góc này.
Ý tứ của Hoa Gián tam kiệt, lão đương nhiên hiểu rõ.
Lão cũng không muốn kết thêm thù.
Vì vậy lão gật đầu đáp: “Được, đây là ân oán giữa ta và ba người các ngươi. Các ngươi giết Chu Tứ, theo lý phải thường mạng.”
Tức đại nương chợt lên tiếng: “Thủ hạ của ngươi vừa ra tay đã giết ngay hai lương dân. Việc này thì tính sao đây? Lẽ nào đó không phải là mạng người?”
Lí Nhị hậm hực nói: “Bọn chúng giúp khâm phạm triều đình trốn chạy, đáng phải giết.”
Tức đại nương cười lạnh: “Ồ, thảo nào, các ngươi thích giết người thì giết người, ta thấy cũng chẳng khác gì cường đạo.”
Lí Nhị giận dữ quát: “Ngươi…“
Lưu Độc Phong trầm giọng: “Lí Nhị, vừa rồi có kẻ dùng Nhất Cửu Thần Nê giết hai người này, có phải ngươi ra tay không?”
Lí Nhị xòe tay ra, để lộ một nắm mũi tên màu vàng, yếu ớt nói: “Thuộc hạ có ý ra tay, nhưng vẫn còn chưa hạ thủ …”
Thẩm Câu Nguyệt nói: “Hắn nói thật đấy.”
Trương Điếu Thi nói tiếp: “Hắn còn chưa ra tay.”
Mạnh Kim Phong nối lời: “Kẻ ra tay đã chết rồi.”
Lưu Độc Phong nói: “Được, nếu đã như vậy, Chu Tứ giết người bừa bãi, nhưng rồi lại bị chính các ngươi giết chết. Nhưng hắn đang thi hành công vụ, đuổi bắt khâm phạm. Hai người đó đã giúp đỡ trọng phạm chạy trốn, đáng bị trừng phạt. Vậy xem như là hòa…”
Lí Nhị không phục, phản kháng: “Lão gia…”
Lưu Độc Phong không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Ta không truy cứu chuyện này nữa.”
Hoa Gián tam kiệt mừng ra mặt, chung qui Lưu Độc Phong cũng thuộc dạng đại địch, nếu có thể tránh được thì tốt quá.
Lưu Độc Phong lại nói: “Đó là ta theo qui củ giang hồ mà hành sự. Tuy nhiên, hai kẻ họ Thích, họ Tức kia đã giết mất một bộ hạ của ta, nhất định ta phải bắt bọn họ về qui án, các ngươi không được xen vào ”
Hoa Gián tam kiệt đều rùng mình.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Bọn họ phụng mệnh của Hách Liên công tử mà đến, mục đích chỉ có một: bảo hộ Tức đại nương và Thích Thiếu Thương, quyết không để cho hai người này bị thương hại. Vì muốn tốc chiến tốc thắng nhằm bảo vệ hai người Thích, Tức chạy trốn nên bọn họ đã hạ trọng thủ giết chết Chu Tứ. Lưu Độc Phong lại muốn bọn họ không quản đến việc này, đương nhiên Hoa Gián tam kiệt quyết không thể nghe theo.
Mạnh Kim Phong chợt bảo: “Lưu đại nhân, nghe nói ngài có một vị công tử, tên là Lưu Cảnh, rất tài giỏi. Hiện nay Lưu công tử đang làm việc dưới trướng của Hách Liên công tử, có rất nhiều đóng góp. Công tử rất muốn bẩm tấu với Thánh thượng phong quan cho Lưu công tử. Không biết ý kiến của đại nhân ra sao?”
Lưu Độc Phong thản nhiên trả lời: “Ta không có ý kiến về việc này. Nếu Lưu Cảnh có tố chất tốt, tự nhiên y sẽ được đề bạt. Nếu như y làm không tốt, thì mất chức cũng đáng. Ta đơn giản là không muốn khuyển tử phải cậy nhờ người khác để thăng quan phát tài.”
Trương Điếu Thi giơ ngón tay cái, tán thưởng: “Tuyệt! Quả nhiên Lưu bộ thần công ra công, tư ra tư, thật là công tư rạch ròi! Tuy nhiên, Lưu bộ thần cố tâm sưu tập Hoàng Miên (lụa vàng) của tiên đế cùng Trâm Bạch Bút* của đời Hán. Công tử chúng tôi đã sớm vì Bộ Thần tận tâm tìm kiếm khắp nơi, nay có ý kính tặng Bộ Thần…”
Lưu Độc Phong ngắt lời: “Ta tuy rất thích cổ vật và binh khí cổ, nhưng lúc này lại đang phải bắt người qui án. Những nhã hứng ấy, đợi khi trở về kinh thành sẽ nói tiếp. Vì thú vui mà quên chí hướng, điều ấy ta không làm.”
Thẩm Câu Nguyệt bước lên một bước, hỏi tiếp: “Lưu đại nhân, ngài có nhớ vị cô nương Mộng Mộng tuyệt đại tài sắc ở Thủy Nguyệt lâu không?”
Lưu Độc Phong đức cao vọng trọng, chỉ có điều những lúc rỗi rãi, cũng có những thú vui tao nhã, lưu tình khắp nơi. Tại kinh thành, lão hâm mộ nàng ca kỹ hạng nhất, tài sắc song toàn, tên là Mộng Mộng. Lưu Độc Phong thực sự si tình vị danh kỹ này, nhưng cô nương Mộng Mộng chung qui giữ thân như ngọc; không để mắt đến lão bộ đầu danh chấn khắp thiên hạ này.
Sắc mặt Lưu Độc Phong không đổi: “Thì sao?”
Thẩm Câu Nguyệt nhe răng cười bảo: “Công tử vẫn luôn muốn tác thành mối lương duyên tốt đẹp này, không hiểu Lưu đại nhân có ý kiến gì không?”
Lưu Độc Phong không ngờ lại bảo: “Răng ngươi trắng lắm!!”
Thẩm Câu Nguyệt cảm thấy bất ngờ, trong lòng cả kinh. Lưu Độc Phong ung dung nói tiếp: “Nếu đúng là lương duyên tốt đẹp thì không cần người ngoài mai mối. Vốn trăng đến rằm thì tròn, hoa đến mùa sẽ nở. Công tử có ý tốt, các ngươi hãy cảm tạ thay ta.”
Lão lại nhấn từng tiếng: “Ta chủ yếu tróc nã hai người này, không quan tâm đến việc khác. Không một ai được can thiệp vào.”
Ba người Điếu Thi, Câu Nguyệt, Kim Phong đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Nếu có người muốn xen vào thì sao?”
Lưu Độc Phong cương quyết: “Vì ở đây toàn là người giang hồ, đây lại là chuyện giang hồ nên ta cũng nhập gia tùy tục, dùng cách giải quyết của giang hồ: kẻ mạnh sẽ làm chủ. Kẻ nào can thiệp, ta quyết giết không tha.”
Sấm chớp ầm ì ở xa, sắc trời càng lúc càng âm u
Hoa Gián tam kiệt đều thở dài.
Trương Điếu Thi nói: “Lưu đại nhân, kỳ thật, không ai muốn trở thành kẻ địch của ngài.”
Lưu Độc Phong bình tĩnh đáp: “Ta biết.”
Mạnh Kim Phong nói: “Nếu phải đối đầu với ngài, phần thắng rất thấp.”
Lưu Độc Phong kiêu ngạo, nghiễm nhiên đáp: “Đương nhiên!”
Thẩm Câu Nguyệt than: “Đáng tiếc là chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Lời hắn vừa dứt, Lam Tam đang đứng phía sau đã hét lên một tiếng kinh hoàng.
Lưu Độc Phong quay nhanh đầu lại, vừa kịp nhìn thấy đao thép của Đào Thanh đã ghim vào giữa lưng Lam Tam. Vốn Đào Đào trấn có rất nhiều ngõ tắt bí mật, mà Đào Thanh lại là người rất rành rẽ nơi đây.
Ngay khi Lưu Độc Phong quay đầu nhìn lại, Hoa Gián tam kiệt đồng thời phát động tấn công.
Ba người bọn họ đưa tay lên, như kỳ tích, trên không đột nhiên xuất hiện ba đóa hoa.
Hoa trắng.
Nở mĩ lệ.
Sát cơ ẩn trong vẻ đẹp tráng lệ mê hoặc lòng người.
Hai đóa hoa trắng chia ra tấn công Trương Ngũ, Liêu Lục, một đóa “nở” về phía Lưu Độc Phong.
Ba người tin rằng: nếu phải đối phó với Lưu Độc Phong, biện pháp duy nhất phải là trước tiên đánh ngã hai người đang kiệu lão trên vai, tiêu diệt thủ hạ của lão, nhằm đưa lão vào hoàn cảnh bất lợi một mình tác chiến.
Không phải ai cũng vậy sao: Một khi cái nền bị phá vỡ, thì người rất lợi hại cũng không còn lợi hại được nữa.
Đã đối địch thì không thể nhân từ.
Thông thường, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn khốc đối với chính mình.
Tuy Lưu Độc Phong đưa mắt nhìn về phía sau nhưng hai tay lão đã hạ xuống, rút chéo hai thanh kiếm trên lưng Trương Ngũ, Liêu Lục.
Hai đạo kiếm quang một trắng một đen hất ra. Hai đóa “Bạch hoa” bị gạt bắn ngược trở lại, nhanh chóng chụp xuống Thẩm Câu Nguyệt, Trương Điếu Thi.
Sau đó lão nhanh chóng ngửa người lên không, song kiếm giao nhau. Nghe “đinh” một tiếng, song kiếm chéo nhau, gài chặt gốc đóa “bạch hoa” còn lại.
Hiển nhiên đó là thanh đao hình cánh hoa.
Chuôi đao là dây xích mảnh.
Dây xích đang do Mạnh Kim Phong giữ.
Lưu Độc Phong song kiếm chéo nhau cắt một nhát, nhưng dây xích vẫn không đứt.
Hai tay Mạnh Kim Phong xoắn lại, mượn sức, người như chim cắt phóng nhanh lên cao.
Y phóng vượt qua đỉnh đầu Lưu Độc Phong, dây xích quấn ngược lại xoắn quanh cổ lão.
Cùng lúc ấy, Trương Điếu Thi cùng Thẩm Câu Nguyệt tách rời “Hoa đao”, một trái một phải, bay vọt lên cao, người đang ở lưng chừng không, phi đao đã xé gió bắn về phía Lưu Độc Phong.
Trong tích tắc này, đột nhiên Trương Ngũ cùng Liêu Lục rút chủy thủ ra, đâm thẳng vào bụng Mạnh Kim Phong.
Mặc dù Mạnh Kim Phong có thể dùng xích bạc xoắn cổ Lưu Độc Phong, nhưng ở thế này y sẽ bị Trương Ngũ, Liêu Lục phanh ngực mất.
Đột nhiên vang lên hai tiếng xoeng xoẻng, chủy thủ trên tay Trương Ngũ và Liêu Lục bị đánh bay.
Là hắc bạch song kiếm của Lưu Độc Phong.
Lão không thể để Mạnh Kim Phong chết!
Ngay khi lão hạ kiếm gạt bay hai thanh chủy thủ, cổ và vai đã bị xích bạc quấn chặt. Cũng trong sát na đó, song đao của Trương Điếu Thi, Thẩm Câu Nguyệt cũng vừa bắn đến.
Tình thế càng hiểm nguy hơn khi Đào Thanh đã cấp tốc phong bế xong huyệt đạo của Lam Tam, lanh lẹ phóng đến, huy động đao thép nhằm lưng Lưu Độc Phong bửa tới.
Đào Thanh bay vọt lên không, mưa thấm vào người không ít.
Mưa đang rơi nặng hạt.
Lão toàn lực thi triển nhát đao đó.
Bọn họ quyết không để Lưu Độc Phong sống sót.
Vì bọn họ biết rằng nếu Lưu Độc Phong có thể phản kích, thì không một ai có cơ hội sống sót trở về.
Quy củ trước giờ trên giang hồ vốn vẫn là: không phải ngươi chết thì ta chết.
Ngươi chết tốt hơn nhiều so với ta chết!
Lúc này, trên người Lưu Độc Phong đã bị tơ bạc quấn chặt.
Song kiếm của lão lúc nãy đánh bay đao của hai gã bộ hạ, vẫn đang hướng xuống dưới.
Cương đao của Đào Thanh đã đến sau lưng lão.
Hoa đao của Trương Điếu Thi và Thẩm Câu Nguyệt đã “nở” ngay cổ của lão.
Mưa vẫn đang rơi. Một người y phục hiếm khi nhuốm bụi trần như Lưu Độc Phong, nay tóc tai lại ướt sũng, tựa hồ không mở mắt ra được.
Ngay lúc ấy, một tiếng sấm nổ vang, chớp lóe trên không, trong nháy mắt đó, trời đất đều xám nhợt.
Đào Thanh bay ngược trở lại.
Máu phun ra từ trên người lão.
Lão cảm nhận một nỗi khiếp hãi xưa nay chưa từng gặp. Dù thuở xưa bị quản thúc tại tử lao chờ chém, lão cũng chưa từng sợ hãi như thế này.
Lão cũng không phải là sợ bị thương. Trước khi làm tướng quân, lão đã từng ngang dọc trên giang hồ, có vết thương nào chưa lãnh qua? Nhưng lão chưa từng trải qua sự việc như lần này, không biết mình bị thụ thương như thế nào? Ra sao? Ngay cả địch nhân đả thương lão bằng cách nào, lão cũng hoàn toàn không biết.
Giống như sấm chớp, một khi đã phát ra, căn bản không có phương cách nào chế ngự.
Điều này làm lão gần như suy sụp, mất hẳn ý chí chiến đấu.
Ba người còn lại đều có cảm giác tương đồng.
Vốn Mạnh Kim Phong tấn công phía sau Lưu Độc Phong, đột nhiên y lại bị một luồng đại lực ném một cái, hự một tiếng, bay ngược trở lại, biến thành hướng trước mặt Lưu Độc Phong.
Gã cảm giác được sau lưng có một luồng đau buốt.
Đồng thời gã phát hiện hai người anh em kết nghĩa đang lảo đảo lùi lại.
Trương Điếu Thi chận ngực, Trầm Câu Nguyệt đỡ tay.
Bốn người bọn họ trước đó đã chiếm hết thượng phong, nhưng trong sát na chớp giật ấy, cục diện đảo ngược, cả bốn người bị thụ thương.
Đối phương vẫn nắm chặt song kiếm đứng dưới mưa, dường như đang nhìn bọn họ, cũng dường như không xem bọn họ ra gì.
Nếu có gì đó khác trước kia thì cũng chỉ có một điểm.
Lưu Độc Phong không còn ngự trên vai Trương Ngũ và Liêu Lục.
Lão đã nhảy xuống.
Đứng trên mặt đất.
Giữa trời mưa.
Song kiếm chéo nhau, lão đứng trên đất sình lầy, giữa cơn mưa như thác đổ.
Chú thích:
* Trâm Bạch Bút: Theo tập tục thời Hán, khi quan văn trình tấu lên vua, thường dùng bút lông viết lên thẻ tre. Lúc dùng xong thì dắt bút bên tai. Sau này hình thành nên chế độ, phàm là quan văn thượng triều, đều có dắt bút làm trâm. Đầu bút không chấm mực (bạch bút), chỉ đơn giản là vật trang sức, nên mới gọi là Trâm Bạch Bút. (Theo baidu.com)
/111
|