Diệp Khôn cẩn thận để cuốn "Tâm Đắc " xuống bên cạnh rồi với lấy cuốn sách còn lại. Cuốn sách này tuy đã cũ nhưng vẫn giữ nguyên vẹn không có chút tổn hại gì cả, bìa ngoài sách không biết được làm bằng chất liệu gì trông rất cứng cáp và chắc chắn.Trên bề mặt cuốn sách không có ghi bất kỳ chữ gì nhưng lại có những hoa văn uốn lượn trông rất sống động đến kỳ lạ.
Vừa cầm cuốn sách lên Diệp Khôn cả kinh, khi cầm nó lên đột nhiên cả người Diệp Khôn run lên , khi tay hắn tiếp xúc với cuốn sách thì đột nhiên như có một tia điện xẹt qua từ trong cuốn sách truyền vào tay rồi đi một vòng trong cơ thể. Nhưng rất nhanh không còn cảm giác gì nữa.
Diệp Khôn cầm cuốn sách đôi lông mày nhíu lại đánh giá một lần rồi mở ra xem .
Ngay trang đầu , đập vào mắt hắn một hàng chữ lớn " Sơ lược tu tiên " , Diệp Khôn kinh ngạc không nói lên lời tiếp tục chăm chú đọc những dòng chữ bên dưới .
Tu tiên là một con đường đi ngược lại thiên mệnh của con người. Từ thời kỳ hồng hoang con người vì không muốn bị thiên mệnh nắm giữ mà ngược lại muốn nắm giữ thiên mệnh lên đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp chống lại thiên mệnh sau đó đúc kết lại một phương pháp duy nhất đó chính là con đường tu tiên . Tu tiên để có sức mạnh thông thiên triệt địa, nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, truy cầu trường sinh thọ ngang trời đất .
Trong quá trình tu tiên được phân chia ra làm tám loại cảnh giới , mỗi cảnh giới được chia làm bốn giai đoạn sơ , trung, hậu và đỉnh phong.
Cảnh giới trong hệ thống tu tiên được phân chia từ thấp đến cao gồm : Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ , Hợp Thể kỳ , Đại Thừa kỳ . Ngoài ra còn một cảnh giới nữa ít được nhắc đến đố là Độ Kiếp kỳ , tu luyện đạt được cảnh giới này thì có thể Độ Kiếp phi thăng lên Tiên giới trở thành tiên nhân trường tồn cùng thiên địa.
Muốn tu tiên điều kiện tất yếu của con người là khi sinh ra trong người phải có linh căn, linh căn chính là tấm vé bắt đầu để bước lên con đường tu tiên.
Linh căn dược chia làm nhiều loại có tốt có xấu, trong đó xấu nhất là ngụy linh căn , loại này tốc độ tu luyện rất chậm ,những ai không may mang trong mình loại linh căn này thường bị người tu tiên kinh thường , bị coi là phế vật. Tốt nhất là thiên linh căn , tốc độ tu luyện rất nhanh, những ai mang trong mình thiên linh căn thì được coi là thiên tài và được các tông môn , gia tộc coi như báu vật hết sức bồi dưỡng , tuy nhiên tỷ lệ xuất hiện thiên linh căn cũng rất ít trong một vạn người chỉ có được một người . Bên cạnh đó cũng có nhiều loại linh căn khác tốc độ tu luyện cũng nhanh chóng nhưng cũng còn tùy thuộc vào công pháp tu luyện và thiên thời địa lợi nữa .
Diệp Khôn thở dốc, mới đọc qua đến đây hắn cả người như bị sét đánh trong đầu "oanh" một tiếng không thể tin được , trên đời này thực sự có tiên nhân, không đúng cũng không phải là tiên nhân mà là người tu tiên , trước đây hồi còn bé hắn cũng đã có vài lần nghe người ta kể về tiên nhân có thể ngự không bay trên trời , một cái phất tay cũng có thể di sơn đảo hải, sống lâu hàng trăm tuổi, hàng ngàn tuổi , thậm trí trường sinh bất tử . Lúc đó hắn cũng rất hâm mộ nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi đâu ai nghĩ là có thật cơ chứ.
Đến hôm nay lại khác , trog cuốn sách này đã nói rõ cho hắn biết điều mà trước kia hắn nghe được không chỉ có trong tuyền thuyết mà đó là sự thật , điều này đối với hắn là một bí mật , một đả kích lớn.
" Cái này , là thật sao? Sư phụ để lại những thứ này cho ta xem rốt cuộc có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ ta có thể..." Diệp Khôn thì thào nói thânh âm có chút kích động.
Diệp Khôn tiếp tục lật sách xem , đột nhiên hắn chú ý đến một đoạn dài gồm mấy trang , theo nội dung trong đoạn này nói thì đây là một công pháp cơ bản cho những người mới bắt đầu bước vào con đường tu tiên tu luyện .
Đoạn khẩu quyết này không có tên , tổng cộng có gần một ngàn chữ , bên trong có ghi lại phương pháp tu luyện cùng với vài pháp thuật cơ bản như hỏa cầu, băng châm, mộc phích lịch ... Hiệu quả thì khỏi phải nói nhưng pháp thuật này có lực sát thương rất cao , chỉ cần bị đánh trúng thì sẽ tan xương nát thịt.
Diệp Khôn chăm chú đọc , càng đọc càng thấy hứng thú , bất giác hắn vừa đọc vừa làm theo chỉ dẫn trong khẩu quyết, nửa ngày sau hai mắt hắn trợn lên đứng thẳng người dậy trên mặt không giấu nổi vẻ đại hỉ . Hắn thử tu luyện không ngờ cơ thể hắn có cảm ứng lạ sinh ra tuy là rất nhỏ nhưng với trí thông minh của hắn cũng đủ để biết được rằng mình có thể tu tiên .
Vui mừng và kích động, Diệp Khôn lâm vào trạng thái mơ màng thì thào lẩm bẩm “Tu tiên , tu tiên , nếu mình có thể tu tiên thì mình sẽ giống như những gì trong truyền thuyết đã nói a, mình sẽ có sức mạnh thông thiên bạt địa, phi thăng trở thành tiên nhân sống ngang cùng trời đất a”
Diệp Khôn nói trong mê man trong đầu hắn lúc này đầy ảo tưởng, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn như là mình đã thành tiên nhân vậy .
“Bịch” cuốn sách trên tay Diệp Khôn rớt xuống đất khiến hắn giật mình từ trong ảo tưởng tỉnh lại . Nhìn cuốn sách nằm dưới đất hắn lắc đầu cười khổ thầm nghĩ “Tu tiên mình có thể tu , có điều đâu phải đơn giản vậy , trước tiên làm tốt việc cần làm trước mắt đã thời gian còn nhiều mình sẽ tìm hiểu sau vậy”
Cầm cuốn sách lên đặt trên bàn Diệp Khôn mở ra xem lại đoạn khẩu quyết vừa rồi cuối cùng đưa ra quyết định “Đoạn khẩu quyết này có nói đây là công pháp tu luyện cơ bản nhất cho người bắt đầu tu tiên, vậy thì mình sẽ bắt đầu từ đây a, còn lại những gì phía sau từ từ rồi tính ”.
Nghĩ là làm Diệp Khôn bắt đầu chăm chú tìm hiểu và học thuộc đoạn khẩu quyết trên , một canh giờ sau hắn đã thuộc hết đoạn khẩu quyết trên , gấp sách lại cất đi hắn quay ra bắt đầu xử lý vài việc khác.
Diệp Khôn thu lại bốn bình đan dược hai bình “Ích Cốc Đan ” hai bình “Tẩy Linh Đan ” sau đó cầm lấy số ngân phiếu cùng một trăm vạn bạc trắng cất vào trong người.
“Khoan đã ! Dược Phương Bí Thư , Tẩy Linh Đan cái này ...” Đột nhiên Diệp Khôn khựng người lại, hắn cầm cuốn Dược Phương Bí Thứ lật ra đến chỗ giới thiệu Tẩy Linh Đan xem lại thật kỹ , một lúc sau trên môi hắn nở nụ cười đắc ý .
“Dược Phương Bí Thư hóa ra ghi chép về cách loại đan dược dành cho Tu tiên giả , trong đó Tẩy Linh Đan chính là đan dược phụ trợ cho người mới bắt đầu tu luyện cảnh giới Luyện Khí Kỳ, tốt rồi chỉ còn lại thuộc tính linh căn là chưa biết thuộc loại nào , sắp tới mình phải điều tra xem thế nào ”
Hắn bọc lại ba cuốn sách cẩn thận rồi để vào dưới gối ở đầu giường sau đó cầm bình thuốc màu đỏ ra khỏi phòng đi tới phòng của Ngọc Như.
Diệp Khôn vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ngọc Như đang được thiếu niên hôm qua đang dìu đi về phía phòng của mình. Thấy Diệp Khôn đi ra Ngọc Như trên mặt tỏ vẻ lo lắng hỏi “Diệp huynh Hà đại thúc người đã đi thật rồi sao ?”
Diệp Khôn hơi kinh ngạc không biết tại sao Ngọc Như lại biết được điều này , nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trên tay cô hắn chợt hiểu thì ra Hà đại phu trước khi đi cũng đã để lại một lá thư cho cô nên cô mới biết được , và có lẽ lúc này qua chỗ mình là muốn hỏi về việc này, nghĩ vậy Diệp Khôn nói “Đúng vậy , sư phu đã đi từ đêm qua rồi”.
Sắc mặt Ngọc Như hơi đổi , thiếu niên bên cạnh nghe thấy vậy cũng có chút khẩn trương , Hà đại phu tới đây là trị bệnh cho muội muội hắn nhưng ông đột nhiên bỏ đi chỉ để lại một lá thư nói về về lý do rời đi cũng không thấy đề cập đến việc trị bệnh nên hai người sau khi xem xong bức thư trong lòng hơi lo lắng đành qua hỏi Diệp Khôn.
Thiếu niên nhìn Diệp Khôn với ý chờ mong nói: “Diệp huynh Hà đại thúc đi rồi vậy còn bệnh của tiểu muội thì ...”
Hiểu được tâm tình của hai huynh muội Diệp Khôn vội khoát tay nói “Hai người yên tâm , trước khi đi sư phụ đã căn dặn ta rất kỹ rồi, việc trị bệnh cho Ngọc Như muội đã có ta lo ”
Hai người thấy vậy trên mặt bớt đi phần lo lắng , Ngọc Như vội quay sang thiếu niên bên cạnh rồi đưa mắt nói với Diệp Khôn “À phải rồi, Diệp huynh đây là huynh của muội Đình Phong”
Vừa cầm cuốn sách lên Diệp Khôn cả kinh, khi cầm nó lên đột nhiên cả người Diệp Khôn run lên , khi tay hắn tiếp xúc với cuốn sách thì đột nhiên như có một tia điện xẹt qua từ trong cuốn sách truyền vào tay rồi đi một vòng trong cơ thể. Nhưng rất nhanh không còn cảm giác gì nữa.
Diệp Khôn cầm cuốn sách đôi lông mày nhíu lại đánh giá một lần rồi mở ra xem .
Ngay trang đầu , đập vào mắt hắn một hàng chữ lớn " Sơ lược tu tiên " , Diệp Khôn kinh ngạc không nói lên lời tiếp tục chăm chú đọc những dòng chữ bên dưới .
Tu tiên là một con đường đi ngược lại thiên mệnh của con người. Từ thời kỳ hồng hoang con người vì không muốn bị thiên mệnh nắm giữ mà ngược lại muốn nắm giữ thiên mệnh lên đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp chống lại thiên mệnh sau đó đúc kết lại một phương pháp duy nhất đó chính là con đường tu tiên . Tu tiên để có sức mạnh thông thiên triệt địa, nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, truy cầu trường sinh thọ ngang trời đất .
Trong quá trình tu tiên được phân chia ra làm tám loại cảnh giới , mỗi cảnh giới được chia làm bốn giai đoạn sơ , trung, hậu và đỉnh phong.
Cảnh giới trong hệ thống tu tiên được phân chia từ thấp đến cao gồm : Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ , Hợp Thể kỳ , Đại Thừa kỳ . Ngoài ra còn một cảnh giới nữa ít được nhắc đến đố là Độ Kiếp kỳ , tu luyện đạt được cảnh giới này thì có thể Độ Kiếp phi thăng lên Tiên giới trở thành tiên nhân trường tồn cùng thiên địa.
Muốn tu tiên điều kiện tất yếu của con người là khi sinh ra trong người phải có linh căn, linh căn chính là tấm vé bắt đầu để bước lên con đường tu tiên.
Linh căn dược chia làm nhiều loại có tốt có xấu, trong đó xấu nhất là ngụy linh căn , loại này tốc độ tu luyện rất chậm ,những ai không may mang trong mình loại linh căn này thường bị người tu tiên kinh thường , bị coi là phế vật. Tốt nhất là thiên linh căn , tốc độ tu luyện rất nhanh, những ai mang trong mình thiên linh căn thì được coi là thiên tài và được các tông môn , gia tộc coi như báu vật hết sức bồi dưỡng , tuy nhiên tỷ lệ xuất hiện thiên linh căn cũng rất ít trong một vạn người chỉ có được một người . Bên cạnh đó cũng có nhiều loại linh căn khác tốc độ tu luyện cũng nhanh chóng nhưng cũng còn tùy thuộc vào công pháp tu luyện và thiên thời địa lợi nữa .
Diệp Khôn thở dốc, mới đọc qua đến đây hắn cả người như bị sét đánh trong đầu "oanh" một tiếng không thể tin được , trên đời này thực sự có tiên nhân, không đúng cũng không phải là tiên nhân mà là người tu tiên , trước đây hồi còn bé hắn cũng đã có vài lần nghe người ta kể về tiên nhân có thể ngự không bay trên trời , một cái phất tay cũng có thể di sơn đảo hải, sống lâu hàng trăm tuổi, hàng ngàn tuổi , thậm trí trường sinh bất tử . Lúc đó hắn cũng rất hâm mộ nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi đâu ai nghĩ là có thật cơ chứ.
Đến hôm nay lại khác , trog cuốn sách này đã nói rõ cho hắn biết điều mà trước kia hắn nghe được không chỉ có trong tuyền thuyết mà đó là sự thật , điều này đối với hắn là một bí mật , một đả kích lớn.
" Cái này , là thật sao? Sư phụ để lại những thứ này cho ta xem rốt cuộc có dụng ý gì đây? Chẳng lẽ ta có thể..." Diệp Khôn thì thào nói thânh âm có chút kích động.
Diệp Khôn tiếp tục lật sách xem , đột nhiên hắn chú ý đến một đoạn dài gồm mấy trang , theo nội dung trong đoạn này nói thì đây là một công pháp cơ bản cho những người mới bắt đầu bước vào con đường tu tiên tu luyện .
Đoạn khẩu quyết này không có tên , tổng cộng có gần một ngàn chữ , bên trong có ghi lại phương pháp tu luyện cùng với vài pháp thuật cơ bản như hỏa cầu, băng châm, mộc phích lịch ... Hiệu quả thì khỏi phải nói nhưng pháp thuật này có lực sát thương rất cao , chỉ cần bị đánh trúng thì sẽ tan xương nát thịt.
Diệp Khôn chăm chú đọc , càng đọc càng thấy hứng thú , bất giác hắn vừa đọc vừa làm theo chỉ dẫn trong khẩu quyết, nửa ngày sau hai mắt hắn trợn lên đứng thẳng người dậy trên mặt không giấu nổi vẻ đại hỉ . Hắn thử tu luyện không ngờ cơ thể hắn có cảm ứng lạ sinh ra tuy là rất nhỏ nhưng với trí thông minh của hắn cũng đủ để biết được rằng mình có thể tu tiên .
Vui mừng và kích động, Diệp Khôn lâm vào trạng thái mơ màng thì thào lẩm bẩm “Tu tiên , tu tiên , nếu mình có thể tu tiên thì mình sẽ giống như những gì trong truyền thuyết đã nói a, mình sẽ có sức mạnh thông thiên bạt địa, phi thăng trở thành tiên nhân sống ngang cùng trời đất a”
Diệp Khôn nói trong mê man trong đầu hắn lúc này đầy ảo tưởng, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn như là mình đã thành tiên nhân vậy .
“Bịch” cuốn sách trên tay Diệp Khôn rớt xuống đất khiến hắn giật mình từ trong ảo tưởng tỉnh lại . Nhìn cuốn sách nằm dưới đất hắn lắc đầu cười khổ thầm nghĩ “Tu tiên mình có thể tu , có điều đâu phải đơn giản vậy , trước tiên làm tốt việc cần làm trước mắt đã thời gian còn nhiều mình sẽ tìm hiểu sau vậy”
Cầm cuốn sách lên đặt trên bàn Diệp Khôn mở ra xem lại đoạn khẩu quyết vừa rồi cuối cùng đưa ra quyết định “Đoạn khẩu quyết này có nói đây là công pháp tu luyện cơ bản nhất cho người bắt đầu tu tiên, vậy thì mình sẽ bắt đầu từ đây a, còn lại những gì phía sau từ từ rồi tính ”.
Nghĩ là làm Diệp Khôn bắt đầu chăm chú tìm hiểu và học thuộc đoạn khẩu quyết trên , một canh giờ sau hắn đã thuộc hết đoạn khẩu quyết trên , gấp sách lại cất đi hắn quay ra bắt đầu xử lý vài việc khác.
Diệp Khôn thu lại bốn bình đan dược hai bình “Ích Cốc Đan ” hai bình “Tẩy Linh Đan ” sau đó cầm lấy số ngân phiếu cùng một trăm vạn bạc trắng cất vào trong người.
“Khoan đã ! Dược Phương Bí Thư , Tẩy Linh Đan cái này ...” Đột nhiên Diệp Khôn khựng người lại, hắn cầm cuốn Dược Phương Bí Thứ lật ra đến chỗ giới thiệu Tẩy Linh Đan xem lại thật kỹ , một lúc sau trên môi hắn nở nụ cười đắc ý .
“Dược Phương Bí Thư hóa ra ghi chép về cách loại đan dược dành cho Tu tiên giả , trong đó Tẩy Linh Đan chính là đan dược phụ trợ cho người mới bắt đầu tu luyện cảnh giới Luyện Khí Kỳ, tốt rồi chỉ còn lại thuộc tính linh căn là chưa biết thuộc loại nào , sắp tới mình phải điều tra xem thế nào ”
Hắn bọc lại ba cuốn sách cẩn thận rồi để vào dưới gối ở đầu giường sau đó cầm bình thuốc màu đỏ ra khỏi phòng đi tới phòng của Ngọc Như.
Diệp Khôn vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ngọc Như đang được thiếu niên hôm qua đang dìu đi về phía phòng của mình. Thấy Diệp Khôn đi ra Ngọc Như trên mặt tỏ vẻ lo lắng hỏi “Diệp huynh Hà đại thúc người đã đi thật rồi sao ?”
Diệp Khôn hơi kinh ngạc không biết tại sao Ngọc Như lại biết được điều này , nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trên tay cô hắn chợt hiểu thì ra Hà đại phu trước khi đi cũng đã để lại một lá thư cho cô nên cô mới biết được , và có lẽ lúc này qua chỗ mình là muốn hỏi về việc này, nghĩ vậy Diệp Khôn nói “Đúng vậy , sư phu đã đi từ đêm qua rồi”.
Sắc mặt Ngọc Như hơi đổi , thiếu niên bên cạnh nghe thấy vậy cũng có chút khẩn trương , Hà đại phu tới đây là trị bệnh cho muội muội hắn nhưng ông đột nhiên bỏ đi chỉ để lại một lá thư nói về về lý do rời đi cũng không thấy đề cập đến việc trị bệnh nên hai người sau khi xem xong bức thư trong lòng hơi lo lắng đành qua hỏi Diệp Khôn.
Thiếu niên nhìn Diệp Khôn với ý chờ mong nói: “Diệp huynh Hà đại thúc đi rồi vậy còn bệnh của tiểu muội thì ...”
Hiểu được tâm tình của hai huynh muội Diệp Khôn vội khoát tay nói “Hai người yên tâm , trước khi đi sư phụ đã căn dặn ta rất kỹ rồi, việc trị bệnh cho Ngọc Như muội đã có ta lo ”
Hai người thấy vậy trên mặt bớt đi phần lo lắng , Ngọc Như vội quay sang thiếu niên bên cạnh rồi đưa mắt nói với Diệp Khôn “À phải rồi, Diệp huynh đây là huynh của muội Đình Phong”
/175
|